Về Bên Anh

Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Fleur

Biên tập: Iris50564c415c726d42dd55ea7b7e142ad6

Tần Ca bị điện thoại đánh thức, là tiếng chuông dành riêng cho mẹ.

Mẹ Tần nói: “Tiểu Ca à? Mẹ nghĩ cả đêm vẫn cảm thấy con đã xảy ra chuyện, đúng không?”

Tần Ca lo lắng không biết nói thế nào, lần này nói dối cũng phải đến nơi đến chốn. Cô cười: “Mẹ ơi, con thật sự không lừa mẹ đâu. Mẹ chờ con mang đặc sản thành phố B về cho mẹ nhé!”

Mẹ Tần thở dài: “Đặc sản thì không cần, con về sớm một chút là được.”

“Vâng.”

“Con lớn rồi, có bí mật mẹ đều hiểu cả! Tiểu Ca, nếu không thể chịu được thì nói với mẹ. Không sao đâu, còn nữa, nhớ chăm sóc mình đấy.”

“Vâng.” Hai mắt Tần Ca ngân ngấn nước.

Sau khi cúp máy, cô con gái của bệnh nhân giường bên đã trở lại, bà ấy hỏi cô bé: “Không phải là đi thi à, sao về sớm thế?”

Cô bé bĩu môi: “Đề khó lắm mẹ ạ, con không làm xong đã nộp bài đi ra luôn.”

Bà tức giận mà cười: “Không làm được thì trách ai! Suốt ngày thần tượng, cái cậu tên Dương Dương kia sẽ giúp con làm bài thi chắc? Ngày mai mẹ đi đăng ký lớp học thêm cho con!”

Cô nhóc thờ ơ nhún vai: “Con có thể trốn học!”

Tần Ca nghe thấy thì khâm phục trong lòng: Bây giờ cả giới trẻ và phụ huynh đều thoáng nhỉ!

Cô nhóc kia chạy đến cười với cô: “Chào chị.”

Tần Ca thích nhất mấy cô em gái nói ngọt, lập tức nghĩ đến việc cho cô bé đồ ăn. Cô quay đầu lại mới nhìn thấy nóc tủ đầu giường tràn ngập đủ thứ, sô-cô-la, thịt bò khô, hoa quả đông lạnh, keo que, thịt heo khô, các loại túi đóng gói đủ màu sắc!

Tần Ca thầm khâm phục trong lòng: Quả nhiên người phải ăn thì mới còn sống.

Cô chỉ đống đồ, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Cô nhóc xua tay: “Em không ăn đâu, đang giảm béo ạ.”

Tần Ca nhìn: “Dáng người em đẹp mà! Không cần giảm cân đâu.”

“Cần chứ! Em muốn xinh đẹp để sau này kết hôn với Dương Dương.”

Mẹ cô bé ở bên cạnh, cười: “Chờ con lớn lên thì cậu ta cũng già rồi.”

Cô bé lắc đầu: “Đàn ông hơn tuổi mới biết thương vợ.”

Tần Ca chẳng biết nói gì, thầm than trong lòng.

Cô nhóc chỉ bình giữ nhiệt đầu giường: “Cái bình này của chị xinh quá.”

Tần Ca nhìn, là cái bình Bạch Khải Gia đưa cho cô. “Tích điểm nên được tặng, dùng cũng tốt.”

Cô bé nói: “Không phải đâu, đây là bình giới hạn số lượng, em muốn mua mà không được.”

Tần Ca cười: “Thật sự là tích điểm mà.”

Cô bé ngồi xuống phổ cập kiến thức cho cô: “Mùa đông hàng năm, quán cà phê đó đều có số lượng bình nước nhất định, năm ngoái là bình màu xanh lá, em có tranh được, mẹ cho chị nhìn đi.”

Sau khi xem xong, Tần Ca nói: “Vậy chắc chị nhầm.”

***

Cùng lúc đó, khoa chỉnh hình tầng dưới đang sắp xếp lớp học, trưởng khoa Lưu nhỏ giọng nói: “Tiểu Bạch, nhà chú có việc, lát nữa phiền cháu đứng lớp nhé!”

Nhưng bác sĩ Bạch bình thường không hề từ chối tăng ca hôm nay lại lắc đầu, nói với người sắp xếp lớp học: “Cháu còn rất nhiều ngày nghỉ, đang muốn nghỉ phép.”

Mọi người trợn mắt há mồm, trưởng khoa Lưu nói: “Không được đâu, ở đây không thể thiếu cháu.”

Bạch Khải Gia gật đầu: “Vậy cháu muốn tan tầm đúng giờ, không tăng ca.”

Anh nói nhỏ với trưởng khoa Lưu: “Thật ra nhà cháu cũng có việc.”

Chiều hôm đó, y tá Từ đi hỏi khắp nơi: “Ai biết nhà bác sĩ Bạch xảy ra chuyện gì không?”

Nhưng ai biết được?

Vì sao chiến sĩ thi đua của phòng chúng ta, đại biểu yêu nghề, coi bệnh viện như nhà mình lại thay đổi nhỉ?

Trưởng khoa Lưu dùng vẻ mặt nhìn thấu cuộc đời nói với y tá Từ: “Trai viện mình còn nhiều, cháu cũng đừng đợi, chắc chắn còn người khác.”

Đến giờ tan tầm, bác sĩ Bạch đúng giờ chạy mất người, y tá Diệp nhất thời không quen, há miệng nói: “Bác sĩ Bạch, giường số 43…”

Nhưng loáng cái đã không thấy bác sĩ Bạch đâu nữa.

Phòng bệnh hàng năm đều không đóng cửa, để tiện cho y tá quản lý và thông gió, Bạch Khải Gia vừa đi vào đã nghe thấy tiếng con gái cười, không biết đang nói chuyện gì với Tần Ca, Tần Ca muốn cười mà không dám cười, ôm bụng ra hiệu cho cô bé đừng đùa mình.

Cô hộ lý đi đến nói với anh: “Tần Ca vẫn chưa trung tiện.”

Bạch Khải Gia bật cười, nói không đau, không sợ, vậy sao không dám xuống giường đi lại?

Mẹ cô bé gọi: “Mau tới đây, tối nay ăn gì?”

Cô bé đáp: “Vâng.”

Sau đó nói nhỏ bên tai Tần Ca: “Chị này, chồng chị cũng đẹp trai như chồng em đó, thật hạnh phúc!”

Nói xong thì bỏ chạy.

Bạch Khải Gia đi đến hỏi: “Nói gì mà vui thế?”

Tần Ca nhìn người này, khoa chỉnh hình có bao nhiêu việc cô rất rõ, người này thường thức ba đêm trực không ngủ được, bây giờ sao lại nhàn vậy? Bây giờ chỉ vừa qua giờ tan tầm.

“Muốn đi WC không?” Anh lại hỏi.

“Cậu không vội sao?”

“Không.”

“Vậy về nhà ngủ đi.”

“Không sao.”

“Mắt cậu đỏ hết lên rồi.” Tần Ca nói ra chứng cớ.

Bạch Khải Gia vừa nghe, cười gật đầu: “Ừ, anh đi về.”

Nói xong liền đi thật.

Cô hộ lý ở một bên đan len, Tần Ca nói: “Cô cũng đi ăn đi ạ, một mình cháu cũng không sao.”

***

Bạch Khải Gia về nhà thật, khi xuống xe trong tay xách túi quần áo mua cho bà hai ngày trước, bà vừa nhìn thấy anh thì không vui nói: “Bệnh viện cháu đúng là không coi bác sĩ là người! Năm đấy, bố mẹ cháu muốn cháu thi y bà đã không đồng ý rồi, ai thích thì đi mà thi, cháu bà làm gì chả được!”

Ngừng một lát, bà Bạch mới tiếp tục nói.

“Nhưng từ nhỏ cháu không cãi lại bố mẹ. Thi đứng nhất ông bà đã muốn hỏi cháu, có từng hối hận không? Mệt như vậy có được gì không? Tiền lương của cháu còn kém lương hưu của bà!”

Bạch Khải Gia nhoẻn cười, lấy quần áo ra: “Bà thích không?”

Bà nội Bạch méo miệng: “Sao lại màu xanh chứ!”

“Đến mùa xuân mặc màu xanh cho trẻ.”

Bà lắc đầu: “Quá xấu.”

Bạch Khải Gia liền sửng sốt.

Bà nói: “Bà thích màu Tiểu Ca chọn cơ.”

Bạch Khải Gia cười: “Tần Ca chọn thì đẹp, còn cháu chọn  xấu?”

“Ừ.”

Anh cười ôm lấy bà, bà nội Bạch ở trong lòng cháu cũng cười, cháu bà đã trưởng thành rồi, tay dài như vậy, người cao như thế, lại còn rất hiếu thuận.

“Không hối hận.” Bạch Khải Gia nói: “Trước đây không hối hận, bây giờ lại càng không. Bà ơi, cháu không cần gì, chỉ là thích.”

Bà nội Bạch vỗ về anh, nhìn tưởng như rất mạnh nhưng thật ra chỉ vỗ nhẹ: “Mau đi ngủ đi!”

Bạch Khải Gia buông bà ra, nói: “Thật ra Tiểu Ca đang nằm viện.”

“Sao? Con bé bị sao thế ?”

“Viêm ruột thừa ạ.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Phẫu thuật rồi ạ.”

“Ôi, vậy cũng là phải phẫu thuật rồi! Bố mẹ con bé chắc là lo lắm.”

“Cô ấy chưa dám nói, bà ạ!”

Bà nội Bạch hỏi: “Chưa nói cái gì?”

“Cô ấy không nói với người nhà, một mình ở viện.”

“Vớ vẩn!”

“Không sao, cháu sẽ chăm sóc cô ấy.”

Bà nội Bạch không nói vớ vẩn nữa, nghĩ ngợi chút rồi dặn dò: “Vậy cháu chăm sóc con bé cho tốt, bà nấu canh cho cháu mang đi. À không, để bà tự mình đi.”

“Bà ơi.” Bạch Khải Gia nói : “Bà mà đi cô ấy sẽ không chịu nổi, băn khoăn trong lòng. Bà để cháu mang canh đi, chờ cô ấy khỏe lại rồi dẫn đến thăm bà.”

“Cũng đúng.” Bà nội Bạch nói xong thì bảo cô hộ lý chăm sóc mình lấy cá trong tủ lạnh ra, lấy thêm một củ gừng.

Bạch Khải Gia vào phòng tắm rửa thay đồ, khi đi ra bà liền đưa bình giữ nhiệt cho anh, nói: “Phải uống hết đấy, tốt cho vết thương.”

***

Tần Ca nằm trên giường muốn tâm sự, chỉ thấy trước mắt có thêm một người, tóc vẫn ướt, vỗ chiếc bình giữ nhiệt trong tay, nói với cô: “Bà nấu canh cho em, muốn uống thì ngồi dậy hoạt động đi.”

“Sao cậu lại tới nữa?”

“Một mình em ở đây khiến anh lo lắng.”

Cô hộ lý bắt đầu dọn dẹp len sợi của mình, nói: “Cô ra ngoài mua chút đồ.”

Tần Ca mở to mắt nhìn Bạch Khải Gia, anh không hề có ý muốn giải thích, ngược lại luồn tay qua nách cô, kéo cô dậy, anh nói: “Anh đưa em ra ngoài một chút.”

Tần Ca trốn tránh tay anh, anh lại có thể cầm chân cô đi dép vào nhưng cô vẫn đứng đó không đi, nhăn mày hỏi: “Cậu có thể đừng chạm vào mình không?”

“Không thể.” Bạch Khải Gia bình tĩnh nói, chỉ canh : “Bà nói em phải uống hết, nếu không bà sẽ đích thân đến giám sát.”

Trước kia Tần Ca không thấy anh bám người như vậy, hoặc là nói không ngờ anh bám người như vậy.

“Thơm lắm, cũng không để lại cho anh ngụm nào.” Bạch Khải Gia vừa nói vừa đỡ cô đi từng bước.

Cô nhóc nhỏ nhắn dựa vào khủy tay anh, nhẹ nhàng nhích từng bước, Bạch Khải Gia cúi đầu nhìn cô, tóc cô hơi rối, nâng tay lên vuốt vuốt, lộ ra nốt ruồi trên trán.

Hành lang dần yên lặng, có thể thấy một chàng trai đang đỡ một cô gái chậm rãi tản bộ.

Không ai nói gì, không khí cũng không xấu hổ, đi một vòng rồi trở về, Tần Ca nhẹ nhàng đẩy tay Bạch Khải Gia ra, nói: “Tự mình thử đi xem.”

Anh buông tay ra: “Ừ.”

Vì thế, cô đi đằng trước, anh chậm rãi đi theo sau, trong mắt chỉ có cô.

Tần Ca đi trước đột nhiên quay lại, nói: “Ngày mai rảnh không?”

“Có.”

Tần Ca nói: “Vậy ngày mai cậu tới đón mình, mình dẫn cậu quay lại trường trung học, được không?”

Bạch Khải Gia nhướn mày: “Em còn chưa cắt chỉ, không thể ra ngoài.”

Tần Ca nhìn anh: “Không phải cậu muốn quay lại thăm trường à?”

Bên ngoài áo bệnh nhân, cô khoác thêm áo khoác của anh, thực ra cô mặc cũng không vừa áo anh, nhìn như một đứa trẻ mặc áo người lớn. Nhưng giờ phút này cô lại vô cùng kiên định, khiến anh không thể từ chối.

“Ừm.” Anh đồng ý.

“Thế thì hôm nay cậu về nhà đi.” Tần Ca đưa áo khoác cho anh và nói: “Ngày mai đến đón mình là được.”

***

Hôm sau là chủ nhật, trước khi ra ngoài Bạch Khải Gia có xem dự báo thời tiết, nhiệt độ tăng ba độ, có vẻ ấm áp. Anh đến bệnh viện đón Tần Ca, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cô. Tần Ca mặc quần áo bình thường đứng bên cạnh thang máy, trong tay cầm bình giữ nhiệt của bà, sắc mặt thoạt nhìn tốt hơn nhiều, sau khi thấy anh còn khẽ cười.

Bạch Khải Gia bước nhanh kéo cô đến bên mình: “Sao lại dừng ở đây? Nhiều người như vậy, nhỡ đụng vào em thì sao?”

Tần Ca nói: “Mình cảm thấy cậu sắp đến nên đi ra chờ.”

“Này.” Cô nâng tay: “Mình uống hết rồi.”

Sau đó lôi anh đi: “Chúng ta mau đi thôi.”

Bạch Khải Gia cảm thấy thú vị, cô nhóc này thật sự kiêng dè việc anh hỏi đến trung tiện, đi WC!
Bình Luận (0)
Comment