Tiểu Viện thay bộ xiêm y huyện thừa đại nhân cho nha hoàn đưa tới, mặc dù cũng được may từ vải vóc thượng hạng, nhưng so với y phục hằng ngày sử dụng tại vương phủ thì kém hơn nhiều.
Tiểu Viện lấy tạp dề trong bếp mặt lên, chỉ thoáng chốc đã nhóm xong lửa bếp lò.
Trịnh Lan đứng tựa cửa phòng bếp, nhìn Tiểu Viện thoăn thoắt dọn dẹp, nơi nào nàng chạm qua đều gọn gàng, chỉnh tề, quy củ, sạch sẽ.
Nhìn dáng vẻ cặm cụi nấu nướng, trên trán còn phủ một lớp mồ hôi mỏng của giai nhân, chàng thầm cảm thấy thế sự vô lường.
Từ trước tới nay chàng chưa từng nghĩ đến một ngày nữ tử mình thích sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm, hơn nữa còn có thể thuần thục nhóm lửa như vậy.
Nhưng nàng dường như cực kỳ vui vẻ, hạnh phúc, cho dù phải tự xách nước từ giếng nước trong viện vào bếp cũng không làm phai nhạt nụ cười niềm nở trên môi.
Lúc này chàng mới nhận ra đôi tay mảnh khảnh kia thực ra rất có lực, cắt từng khối thịt miếng nào ra miếng đó, mạnh mẽ dứt khoát.
Nước giếng mát lạnh đổ vào trong nồi sắt, đã nóng, Tiểu Viện chọn những lọn rau xanh ngắt, tươi non đã được nhặt rửa kỹ càng thả vào bên trong.
Động tác nhanh lẹ, tháo vát, chỉnh tề đâu ra đó tựa như một tướng quân đang điểm binh khiển tướng trước giờ ra trận.
Nàng cũng chẳng hề khiêm tốn khoe khoang trù nghệ của mình với Trịnh Lan.
“Ta đã từng nướng vịt trên bếp củi.
Các cô nương trong viện ngày trước rất hay cho ta những món đồ quý giá, bởi vì yêu thích món ăn ta làm.” Tiểu Viện ngọt ngào nở nụ cười, nói đến đây, dường như nhớ ra điều gì đó không vui, nụ cười trên môi nàng tắt ngấm.
“Viện” mà nàng nhắc đến đương nhiên là khu kỹ viện nàng từng sống.
Trịnh Lan coi như không nghe thấy, bước lại gần dịu dàng nói: “Tự tin như thế, vậy mà đến hôm nay mới đích thân xuống bếp nấu cho ta một lần.
Hôm nay là lần đầu tiên, cho dù thế nào cũng phải làm thật ngon vào.”
Một dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua tim Tiểu Viện, nàng mỉm cười gật đầu đáp: “Cảm ơn chàng.”
Theo lẽ thường người cảm ơn phải là kẻ được hưởng thành quả, nhưng giờ phút này, Tiểu Viện cảm thấy lời cảm tạ mình vừa nói ra, là cảm xúc chân thực xuất phát vô cùng trong sáng, thẳng thắn từ tim nàng.
Cảm ơn vì cái gì?
Cảm ơn chàng không hỏi, cũng chẳng để ý đến quá khứ của ta.
Cảm ơn chàng giờ phút này chẳng nói nhiều lời, chỉ quan tâm đến món ăn ta đang làm vì chàng.
Đó chính là sự an ủi lớn nhất, tinh tế nhất, đúng lúc nhất hiện tại.
Những lời này, dù Tiểu Viện không nói ra miệng, tin rằng người nam tử đối diện đều hiểu hết.
“Từ nay về sau, làm những việc này, chỉ vì nàng thích, nàng muốn làm, chứ không phải vì mưu sinh, vì miếng cơm manh áo nữa.
Hơn nữa bản vương có một yêu cầu với nàng.” Trịnh Lan đặt tay lên vai Tiểu Viện, ánh mắt nghiêm nghị, còn có đôi phần tức giận: “Về sau, chỉ được nấu cho mình ta thôi.
Người khác dù là nam hay nữ đều không được.”
Trịnh Lan bổ sung thêm một câu: “Trừ phi tương lai chúng ta…”
Tiểu Viện đặt ngón trỏ lên môi chàng, cố ý ngắt lời Trịnh Lan, nàng biết chàng muốn nói gì, đại khái là chuyện nói ra chắc chắn khiến nàng thẹn thùng.
Trịnh Lan xấu xa bật cười một tiếng, hai má Tiểu Viện ửng hồng ngượng ngùng cúi xuống tiếp tục nấu nướng.
Khoảnh khắc Trịnh Lan nhìn nàng mỉm cười, tất cả những lo lắng, sầu muộn từ lúc bắt đầu lên đường toàn bộ tan thành mây khói.
Từ nhỏ, nàng đã tỏ tường cách lấy lòng người khác, cũng vì vậy mà những tâm tư, nguyện vọng, nhu cầu dù là nhỏ nhất của bản thân đều không dám nói ra miệng, thậm chí còn không thể tự nhận ra.
Từ ngày ở bên người nam tử này, luôn có một người lặng lẽ quan tâm suy nghĩ của nàng, tâm trạng của nàng, giờ giờ khắc khắc tự nguyện bảo vệ nàng, che chở nàng, cho dù dòng dõi hiển quý, thân ở nơi chí cao vô thượng, khó người bì kịp, vậy mà lại ưng thuận lời hứa chỉ hai người một đời một kiếp.
Ở bên nhau càng lâu, Tiểu Viện càng hiểu được tại sao nhiều năm như vậy, Lý Tú Dung vẫn lưu luyến không quên được Trịnh Lan.
Ngoài miệng chàng chẳng bao giờ nói được nửa câu đứng đắn, nhưng lại mang trong mình một nội tâm kiên định, sạch sẽ hơn bất kỳ ai.
Bưng đồ ăn lên bàn xong xuôi, Tiểu Viện trừng mắt nạt Trịnh Lan: “Chàng thất thần gì thế? Mau đi múc cháo đi.”
Trịnh Lan có chút bất ngờ, từ khi sinh ra chàng nào đã từng phải động tay vào những chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn hậm hực tuân lệnh nương tử.
Nhưng một người chưa từng bước vào phòng bếp như chàng, đương nhiên việc đơn giản như cầm thìa gỗ múc cơm cũng không rõ, cầm chiếc thìa trong tay chẳng khác nào tư thế cầm kiếm, lóng ngóng hồi lâu vẫn không xong ‘nhiệm vụ’.
“Xem ra, điện hạ thật sự không thể làm một người chồng bình thường được rồi.” Tiểu Viện mỉa mai chàng một câu, giọng điệu thiếu đòn y như thái độ của Trịnh Lan ngày đầu gặp nàng.
Tiểu Viện bước tới, đoạt thìa gỗ trong tay chàng, nhanh nhẹn xắn tay áo, để lộ ra làn da trắng nõn, mịn màng, cổ tay nhẹ nhàng xoay chuyển, rất nhanh hai chén cháo nóng hổi hổi đã được múc ra.
Nàng như thể có kỹ xảo đặc biệt không hề bị ảnh hưởng bởi cái bát nóng hổi, bốn ngón tay vững chãi bưng hai bát cháo bước nhanh ra chiếc bàn nhỏ đặt giữa sân.
Từ ven sông huyện Lâm Hà chỉ còn một quãng đường ngắn là tới Hàng Nam.
Dù đế đô đã bước vào mùa đông khắc nghiệt, nhưng thời tiết huyện Lâm Hà vẫn mát mẻ, dễ chịu có thể ngồi bên ngoài sân dùng bữa.
Lúc này Tiểu Viện mới có thì giờ thanh nhàn ngắm nhìn hai gốc ngân hạnh trong viện.
Nha hoàn của phủ huyện thừa Phùng Hưng Tam quét tước căn viện cực kỳ sạch sẽ, chu đáo, trong sân không một chiếc lá rụng.
Cũng vì vậy Tiểu Viện không để ý đến loại cây trồng trong viện.
Ban đêm gió heo may nhè nhẹ, lá vàng theo làn gió rì rào lác đác rụng xuống, cảnh tượng bình thường vốn chắc có gì lạ lẫm, nhưng giờ phút này phải chăng lòng người ngắm có tình mà chỉ một chiếc lá rơi cũng cảm thấy đẹp đẽ, uyển chuyển đến lạ lùng.
Trịnh Lan ngồi xuống, Tiểu Viện gắp thức ăn vào chén của chàng, đồng thời đưa một đôi đũa tới.
Quả nhiên tay nghề nấu nướng của Tiểu Viện vô cùng tốt, mặc dù nguyên liệu nấu ăn đơn giản, thậm chí có chút thiếu thốn, chỉ có vài loại rau dưa dân dã, nhưng nhờ sự phối hợp tài tình của đầu bếp, mà cả bàn đầy đủ các món mặn, nhạt, canh.
Trịnh Lan không quá mặn mà với việc ăn uống, nhưng không thể không công nhận phong vị món ăn Tiểu Viện làm có chút đặc biệt ngon miệng so với các món chàng vẫn thường dùng.
“Ở trên thuyền hoa, ven sông, nàng vẫn luôn nấu nướng cho người kia sao?” Giọng điệu chàng có vài phần ghen tuông.
Tiểu Viện khựng lại, mất một lúc mới biết “người kia” chàng ám chỉ là Kim Tam.
Nàng thoải mái gật đầu, sau đó như thể không muốn bình dấm nhà mình suy nghĩ lung tung, nên cố tình bổ sung thêm lời giải thích: “Lúc ấy ta luôn lo lắng Kim bà bà nhẫn tâm bán ta đi, bởi vậy luôn tỉ mỉ lấy lòng hai người họ.”
“Lẽ ra nàng nên để ta giết hắn.” Giọng điệu chàng bình tĩnh, Tiểu Viện lại thoáng rùng mình, nàng chưa được tận mắt thấy chàng thả Kim Tam đi, chuyện này vẫn luôn là nút thắt trong lòng nàng.
“Điện hạ… Điện hạ thật sự đã thả Tam ca đi rồi, đúng không?” Một thoáng nghi ngờ nổi lên, chần chờ vài giây cuối cùng Tiểu Viện vẫn nói ra.
“Nàng không tin ta?” Trịnh Lan buông bát canh trong tay xuống, sắc mặt lạnh đi.
Tiểu Viện cũng đặt chén đũa xuống bàn, cúi đầu hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh mới ngẩng đầu lên, dịu dàng mỉm cười: “Điện hạ, sao chàng lại dễ nổi nóng đến vậy chứ.”
Trịnh Lan đứng dậy kéo nàng lại gần mình, ngón trỏ và ngón cái nắm lấy cằm Tiểu Viện, buộc nàng mặt đối mặt với mình.
Chàng muốn nhìn ra vẻ tức giận, sự không vui ẩn giấu sau đôi mắt kia, nhưng Tiểu Viện vẫn vậy thái độ bình tĩnh, mặt mày ôn hoà, mặc kệ chàng nổi cơn tính khí thất thường.
“Tại sao, nàng học đâu ra cách biểu lộ cảm xúc như thế?”
Tiểu Viện cầm lấy tay chàng, hơi run lên.
“Nếu như điện hạ giống chúng ta, khổ sở lớn lên trong tay đám buôn người, bơ vơ, côi cút, không nơi nương tựa, quen sống trong nhẫn nhục, chịu đựng, người sẽ hiểu, biểu đạt cảm xúc là một việc vừa nguy hiểm vừa không cần thiết.”
Tiểu Viện bình thản nói ra, sau đó chậm rãi đi thu dọn bát đĩa, giả bộ như chẳng có gì phát sinh.
“Canh ta còn chưa uống xong.” Trịnh Lan có chút khó chịu, nhưng phần nhiều là vì chàng cảm thấy đau lòng.
Nàng có thể dễ dàng khuấy động lòng chàng, còn chàng, thực tế, đã không có biện pháp nào với nàng nữa rồi.
“Ta đi hâm nóng lại canh.” Chốc lát sau Tiểu Viện từ phòng bếp đi ra, còn bưng một bát canh nóng hổi đưa cho Trịnh Lan.
Nhưng Trịnh Lan đã không còn tâm tình thưởng thức nữa.
Chàng vốn tức giận vì Tiểu Viện không tin mình, tiếp theo cảm thấy khó hiểu trước hành động lấy ơn báo oán nàng dành cho mẹ con Kim Tam.
Thời điểm tiếp nhận chén canh Tiểu Viện đưa, chàng chỉ thấy mệt mỏi.
“Ta không có ý niệm gì với Kim Tam cả, chỉ là từ bé đến lớn gặp quá nhiều kẻ táng tận lương tâm, cho nên những hành động Kim Tam dành cho ta cũng xem như khá tốt.
Trong lòng khó tránh khỏi muốn báo đáp ân tình này.
Đây vốn là tình cảm đơn thuần giữa người với người.
Tam ca chưa từng tổn thương ta, ta sao có thể đang tâm nhìn huynh ấy mất mạng.”
Trịnh Lan lẳng lặng lắng nghe, như thể chờ Tiểu Viện nói thêm.
Không hiểu vì lý do gì, chàng cảm thấy chỉ cần Tiểu Viện nói nhiều hơn một chút, cho dù chẳng phải kinh văn phù chú gì, cũng khiến lòng chàng bình lặng hơn.
“Điện hạ đã thả người đi, vậy sau này không cần nhắc đến người này nữa.
Ta và Kim Tam thanh bạch, không có nửa điều uẩn khúc, mập mờ.
Điện hạ cũng không phải không biết, hà cớ gì phải ghen tuông lung tung, khiến bản thân hẹp hòi đi.” Tiểu Viện thấy Trịnh Lan không uống canh, bèn bưng một ấm trà lạnh ra, Trịnh Lan nhấp một ngụm trà, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh.
“Chúng ta cũng không thể cứ ở lại nơi này mãi.
Điện hạ có tâm dỗ dành ta vui vẻ, ta ghi nhận, cũng cảm thấy đã đủ thoả mãn rồi.” Dù nói lời cảm tạ, nhưng giọng điệu nàng lại lạnh nhạt, hờ hững: “Điện hạ muốn nhìn thấy ta tức giận e rằng không dễ, ta cũng chưa từng gặp ai thích nhìn người khác nổi giận.”
Trên mặt nàng hiện rõ hai chữ “hồn nhiên”, chút khó chịu cuối cùng còn đọng lại trong lòng chàng cũng vì vậy mà biến mất.
“Ngày mai xuất phát.”
Một đêm này, chàng ôm Tiểu Viện trong lòng, nằm trên chiếc giường rất đỗi bình thường, tại một căn nhà mộc mạc, đơn sơ vậy mà có thể ngủ một giấc ngủ sâu hiếm có.
“Điện hạ, chặt quá, buông ra chút.” Tiểu Viện cau mày, khẽ đẩy tay Trịnh Lan.
Nhưng nhận lại được là cái ôm chặt hơn.
“Điện hạ đúng là vô lại.” Tiểu Viện thở dài, nằm trong lòng chàng, tìm một tư thế thoải mái nhất ngủ thiếp đi.
Nghe nhịp thở đều đều của nàng, Trịnh Lan cảm nhận được sự yên tâm đã lâu không được nếm trải, chàng thầm nghĩ, cả đời này nhất định phải cả ngày lẫn đêm ôm nàng trong lòng tay.
Nửa đêm, Trịnh Lan ngồi dậy, đi vào trong sân.
Bóng tối đen kịt bủa vây nội viện, Dơi vô thanh vô thức xuất hiện, quỳ trên mặt đất: “Chủ thượng.
Việc người nhắn nhủ, thuộc hạ đã lệnh cho Bọ Cạp đi thăm dò, nhưng chỉ thu thập được chút thông tin mà thôi.
”
Dơi dâng lên một cuốn sổ gấp, bên trong chữ viết dày di dít.
Trịnh Lan mở ra đọc lướt qua số manh mối thuộc hạ thu thập được.
Dơi giải thích: “Mặc dù việc này không khó kiểm chứng.
Nhưng vì thời gian đã tương đối lâu cho nên không ít người tại thế đã mất liên lạc, muốn tra được thông tin chính xác vẫn cần thêm thời gian.”
Trịnh Lan gật gật đầu nói: “Tiếp tục tra, cho đến khi tìm ra manh mối chắc chắn mới thôi.”
Dơi tuân lệnh, sau đó lấy từ trong vạt áo ra một bình thuốc nhỏ, đưa cho Trịnh Lan: “Đây là thuốc chủ thượng lệnh cho Cổ chế.”
Đây là thuốc gì, Dơi không rõ, chỉ biết trước khi Trịnh Lan rời đế đô đã ra chỉ thị lệnh Cổ nghiên cứu chế thành, cho đến gần đây mới xem như hoàn thiện.
Kỳ thực trong lòng Dơi có mấy phần kinh ngạc, vì sao điện hạ không đưa vương phi tới căn biệt viện nguy nga bọn họ đã chuẩn bị từ trước, lại muốn qua đêm ở một nơi dân dã tâm thường thế này.
Vì vậy nhịn không được hỏi: “Chủ thượng muốn ở lại ven sông huyện Lâm Hà ít lâu sao ạ? Khi nào bắt đầu tái xuất phát người dự định đi đường bộ hay vẫn đi đường thuỷ?”
Trịnh Lan nhìn bầu trời sao lấp lánh tinh hà trên cao, đã là cuối thu, sao trời lấp lánh, Lâm Hà dù ấm áp hơn kinh thành, nhưng tiết trời cũng đã có dấu hiệu sang đông.
Tiểu Viện nhà chàng không thích đi đường thuỷ, đặc biệt con đường dọc kênh đào, nó khiến nàng nhớ đến quá khứ gian truân, khổ ải trước kia.
Nghĩ vậy chàng nói với Dơi: “Ngày mai chuẩn bị xe ngựa.”
“Tuân lệnh.”.