Vị Gió Hè

Chương 10

Cậu sợ một tương lai không có nàng, mà nàng, nàng đã sớm chẳng còn tương lai để mà nói. Có thể rất nhiều năm về sau, khi cậu nở mày nở mặt quay lại cái trấn nhỏ bé này, nàng đã bị hành hạ đến già nua tàn tạ, hoặc là đã chết.

Nam Nhã đẩy cửa phòng bệnh ra, bước vào, rồi không nặng không nhẹ đóng lại, cạch một tiếng.

Hồ Tú giật mình tỉnh lại trên giường bệnh, hoảng hốt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi xuống gương mặt Nam Nhã, liếc từ trên xuống dưới một lượt, bất ngờ khi thấy nàng vẫn xinh đẹp ung dung như thường.

Ánh mắt Hồ Tú lập tức tràn ngập vẻ thù địch.

Nam Nhã cười nhạt, đi tới, cởi áo khoác ngoài ra, ngồi xuống nói: “Dì, bệnh của dì đã khá hơn chưa?”

“Không cần mày quan tâm.” Hồ Tú nói. Mụ tự biết mình làm mẹ kế ra sao nên dĩ nhiên cũng chẳng mong được hồi đáp tử tế.

Hồ Tú vốn cũng là một người đàn bà có sắc vóc, nhưng do đã lớn tuổi, cuộc sống nhiều trắc trở, lại thêm bị bệnh tật tàn phá, vậy nên già đi rất nhanh, sớm đã xuống sắc.

So với Nam Nhã trẻ trung ngồi bên giường bệnh của mụ, nom lại càng thêm tàn tạ.

Bệnh mụ ngày càng trở nặng, bác sĩ nói nếu lại chịu thêm một lần kích thích nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mụ bụng dạ hẹp hòi, chẳng thể nào nhẫn nhịn được.

Sau cái chết của người chồng thứ hai, trong trấn có lời đồn rằng mụ có số khắc chồng. Mụ phải một mình lo nhà quản cửa. Con trai lại hay xằng bậy, chơi bời lêu lổng, đem hết tiền của trong nhà ra mặc sức ăn chơi, toàn dựa dẫm vào mụ. Thân thể mụ không còn khỏe nữa, Hồ Lập Phàm cũng chẳng biết thương mụ làm mẹ vất vả, không chịu lập nghiệp cũng chẳng chịu thành gia, tâm tư đều đặt hết lên người Nam Nhã, nàng lấy chồng rồi hắn cũng không chịu buông tay, trở thành trò cười của cả trấn, khiến mụ tức đến sinh bệnh.

Năm ngoái Hồ Lập Phàm đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, cả sức khỏe lẫn tinh thần của mụ đều suy sụp hẳn.

Nhưng thằng con mụ chết rồi cũng không khiến mụ bớt phiền não, chết ở đâu không chết lại chết ngay trong hố phân, mụ hết lần này tới lần khác bám riết lấy nhà Thập Hương, cãi cọ với bọn họ mấy bận, mụ tức đến suýt mất luôn nửa cái mạng. Nhà Thập Hương đi khắp nơi rêu rao là số mụ khắc chồng, còn gặp phải cảnh sát muốn điều tra lại cái chết bất ngờ của bố Nam Nhã, người ta đặt điều nói lão ta chết kỳ quặc như vậy, mụ chỉ sợ không thoát khỏi có liên quan. Người trong trấn tránh mụ như tránh tà.

Nhưng mụ mới là người trúng tà, ông trời là đang muốn đẩy mụ vào đường cùng đây mà. Sự tình tra đi tra lại đều quy hết về phía mụ.

Mà thời khắc này, người mụ hận nhất chính là đứa con gái khỏe mạnh xinh đẹp đang ngồi trước giường bệnh của mình, cười cười nhìn mụ cả người đau ốm.

Mắt Hồ Tú bắn ra những tia căm hờn, nặng nề hít một hơi trong mặt nạ dưỡng khí: “Biết tao không muốn thấy cái mặt mày nên cố tình đến đây để chọc giận tao?”

Nam Nhã cũng không tức giận: “Dì à, tôi chỉ tiện đường qua thăm dì thôi.”

“Qua thăm hay qua cười cợt tao? Mày cút đi, tao không muốn gặp mày!”

Nam Nhã nghiêng đầu, khẽ cười: “Kỳ lạ thật. Nếu đã không muốn gặp tôi thì cần gì phải cản tôi đi? Đã ốm vậy rồi còn không chịu nằm yên. Không thể chịu được cảnh tôi sống tốt nên muốn bắt tôi phải khổ sở sao?”

Hồ Tú bị bắt quả tang, không lên tiếng.

Nam Nhã nói: “Chỉ trách tôi sơ suất lại quên mất dì cũng nằm ở tầng này. Ngày đó dì nghe được chuyện tôi muốn đi, liền nói cho bác sĩ Giang biết? Không phải nhỉ, chắc là nói cho Trần Linh rồi. Dì biết cô ta thích Từ Nghị, cũng biết cô ta muốn ở chung với Từ Nghị, chỉ ước tôi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, làm bia đỡ đạn cho cô ta. Còn Từ Nghị thì không muốn tôi bỏ đi lại sợ tôi sẽ còn trốn tiếp nên muốn tất cả mọi người trong trấn đều để mắt đến tôi…”

Nam Nhã cảm thán, “Kế hoạch thật cao siêu. Chồng A Xuân lại xuất hiện đúng lúc như vậy, vừa hay chụp luôn cái mũ bỏ trốn lên đầu tôi. Tôi vừa phủ nhận cái là vây lấy bắt chẹt, lấy oán hận của A Xuân làm mồi mà châm lửa, cứ thế đốt lan sang những người khác.”

Hồ Tú sửng sốt: “Mày…mày biết Trần Linh và Từ Nghị…”

Nam Nhã cười mà không đáp.

Hồ Tú không đoán được lòng nàng, thẹn quá hóa giận: “Mày còn cười được hả?”

“Dì à, dì đánh giá tôi thấp quá rồi! Cũng phải, khi ghét một ai người ta thường rất sai lầm mà coi thường người đó. Ghét thì cứ ghét đi! Nhưng làm người sợ nhất là không biết phân biệt phải trái. Con trai dì, dì không biết đường dạy dỗ cho tử tế, lại đi hận tôi làm gì? Nhà Thập Hương kết thù với dì, đi khắp nơi nói dì cố ý khiến bố tôi chết cóng. Mà tôi, dù cũng có oán với dì, nhưng bất kể trong trấn đồn đại ra sao, tôi cũng không tin là dì bày mưu hại chết bố tôi. Vĩnh viễn không tin.”

Nam Nhã nhìn mụ, đôi mắt hoa đào u ám mà tĩnh lặng.

Đó là một đôi mắt biết nói, Hồ Thanh Tú chòng chọc nhìn nàng nửa khắc, phảng phất như thấy được điều gì, đột nhiên cả người lạnh toát: “Mày…là mày?” mụ còn muốn nói nữa, nhưng hơi thở nghẹn lại trong ngực, khiến mặt mụ đỏ bừng.

Người nằm trên giường níu lấy tấm chăn mỏng, khổ sở giãy giụa.

Nam Nhã ngồi im như tượng: “Tôi biết không phải dì làm, đêm đó thuốc cảm mà dì uống, cũng là sai tôi đi mua. Dược tính rất mạnh, dì không thể tỉnh lại giữa chừng được, cả đêm đều không phát hiện ra bố tôi không nằm trên giường.

“Ông ấy theo thói quen nửa đêm ra ngoài đi vệ sinh, không biết tại sao lại sẩy chân ngã trong tuyết, ông ấy say đến bất tỉnh nhân sự, chật vật mãi mới bò được tới cửa, cửa lại bị gió thổi sập mất. Ông ấy đẩy cửa mấy lần, gọi to vài tiếng, nhưng dì ngủ say trong phòng, không nghe thấy.

“Dì nói xem, ông ấy sao lại chết kỳ quặc như vậy? Mà kể cũng lạ, bình thường tôi ngủ rất nông, vậy mà hôm ấy lại không nghe thấy tiếng gọi… Chắc là mẹ tôi tìm ông ta đòi mạng rồi.”

Người đàn bà trên giường bệnh thở phì phò từng tiếng, hô hấp đã sớm bất ổn, mụ ấn lên tim mình, kiệt lực phun ra hai chữ: “Là mày!”

Nam Nhã nói: “Dì nói gì cơ, tôi nghe không ra.”

Hồ Tú lạc giọng: “Là mày!”

Nam Nhã: “Dì à, dì không thể vì bị mọi người nghi ngờ mà đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tôi được.”

Mặt Hồ Tú đỏ bầm như gan lợn: “Mày cút!”

Nam Nhã: “Tôi không cút thì dì làm gì được tôi? Lại giống như hồi bé đánh tôi, ngược đãi tôi sao?”

Giọng Hồ Tú kèn kẹt như tiếng vải rách: “Mày muốn làm gì?”

Nam Nhã khom lưng ghé sát tai mụ, nhẹ nhàng nói: “Dì này, dì có nhớ năm ấy Hồ Lập Phàm chà đạp tôi, dì lại vu cho tôi dụ dỗ hắn, đánh tôi một trận nhừ tử, khi đó tôi đã nói một câu với dì, dì còn nhớ là gì không?

“Tôi sẽ khiến các người phải chết!”

Hồ Tú kinh hoàng trợn trừng hai mắt, mặt nạ dưỡng khí chợt mờ chợt tỏ: “Con trai tao, nó…mày…”

Nam Nhã lại chậm rãi lắc đầu: “Dì à, dì lại hồ đồ rồi. Đêm Hồ Lập Phàm chết tôi ở nhà với Từ Nghị và mẹ hắn suốt, nào có lên núi đâu.”

Hồ Tú kịch liệt thở phì phò, đã không sao nhìn rõ được người con gái trước mắt nữa, mụ lo sợ nghi hoặc mà hoảng loạn, giống như bị ném vào chuồng hổ.

“Người đâu!” mụ khàn khàn hô một tiếng, quờ quạng muốn bấm chuông gọi cấp cứu.

Nam Nhã nhấc tay một cái, ấn cổ tay gầy yếu của mụ lại giường bệnh. Hồ Tú kinh ngạc, Nam Nhã lại ôn hòa nói: “Dì à, chuyện gọi y tá này, để tôi làm là được rồi.”

Nàng quay đầu ra ngoài cửa sổ, giơ tay lên khẽ gọi: “Y tá…”

Bên ngoài tấm kính lại không thấy y tá đâu.

Nam Nhã chớp mắt nhìn một cái, áy náy nói: “Ồ, tôi nhìn lầm rồi, cứ tưởng đó là y tá chứ. Hóa ra là một tấm vải trắng, nhìn qua cứ như có ai đang đứng vậy.”

Hồ Tú kinh hãi nhìn ra ngoài cửa kính, nơi đó treo một tấm vải cao ngang tầm một người phụ nữ, nhìn thoáng qua trông cứ như một cô gái mặc áo trắng.

Hồ Thanh Tú níu chặt lấy ga giường, sợ hãi thu mắt về, thấy khóe môi Nam Nhã nhếch lên một nụ cười như có như không, mặt nàng trắng nõn, đôi mắt lại như một cái động đen ngòm sâu không đáy, chăm chú nhìn mụ.

“Dì, để tôi gọi y tá cho dì.”

Hồ Tú chợt há miệng, nhưng không thốt nên lời. Trái tim mụ dường như bị một bàn tay bóp lấy, liều mạng giãy giụa mà đập chỉ khiến bàn tay ấy càng siết chặt hơn, trái tim đang vật lộn rốt cuộc trong nháy mắt vỡ tung.

Máu nhuộm đỏ tầm nhìn, mụ như nhìn thấy khung cảnh đêm tối trong rừng núi, thằng con trai xấu số của mụ đứng trong bụi rậm xấu hổ đợi người đẹp, vừa nhác thấy, hắn liền kích động nhào tới ôm lấy, lại vồ phải tấm vải hoa treo trên đầu cành, chân hắn hẫng một cái, rơi vào hố, nhanh chóng chìm xuống.

Nam Nhã ấn chuông gọi cấp cứu, cầm lấy áo khoác, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

Hồ Tú theo bản năng với tay muốn bắt nàng lại, nhưng bóng lưng Nam Nhã mặc xường xám rời đi trong mắt mụ lại hóa thành một tấm vải phơ phất, mụ bắt không được, rơi vào vực đen vô tận.

Y tá chạy tới, hỏi: “Sao vậy?”

Nam Nhã nói: “Mẹ kế tôi nghe nói hôm qua tôi xảy ra chuyện, tức giận nên phát bệnh, các người mau cứu bà ấy đi.”

Một giây trước khi cửa phòng đóng lại, Nam Nhã nghe thấy tiếng máy theo dõi nhịp tim “tít…” một tiếng dài thật dài.

Nam Nhã đợi không đến mười phút đã có thông báo, Hồ Tú không qua khỏi đã đi rồi. Nam Nhã ung dung đứng dậy rời khỏi viện. Y tá nói: “Chị Nam, chuyện mẹ kế chị còn phải làm một số thủ tục…”

Nam Nhã nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi phải đi đón con rồi.”

Buổi trưa, Chu Lạc tan học về qua tiệm tạp hóa, thấy Uyển Loan vẫn còn ở đó, đang chơi sắm vai gia đình với đám trẻ con ngoài cửa. Chu Lạc hỏi Lâm Quế Hương: “Sao vẫn chưa đưa về vậy?”

Lâm Quế Hương nói: “Nam Nhã tới, thấy Uyển Loan chơi được với mấy đứa kia nên cũng yên tâm, để con bé ở đây chơi. Mẹ kế nó vừa mới mất, mấy ngày tới sẽ bận bịu đây.”

Chu Lạc nhíu mày: “Thím Hồ Tú chết rồi?”

Lâm Quế Hương than: “Bà ấy sớm đã không cầm cự nổi nữa rồi, nằm viện lại tốn kém. Bị chuyện của Nam Nhã kích thích, đi luôn.”

Chu Lạc nói: “Coi như bà ta còn có lương tâm.”

Lâm Quế Hương: “Ranh con nói bậy bạ gì thế?”

Chu Lạc nói: “Bà ta chiếm đoạt tiền nhà Nam Nhã, không cho cô ấy đi học, nếu không thì Nam Nhã sớm đã lên đại học rồi, tương lai cô ấy đang xán lạn thế lại bị hủy mất. Giờ già rồi mới biết thông cảm cho cô ấy.”

Lâm Quế Hương nghe cậu bắt bẻ, nói: “Nhóc con mày cũng khắt khe quá rồi.”

Chu Lạc đảo mắt, thấy trên quầy đặt túi giấy của tiệm xường xám, hỏi: “Mẹ mua quần áo à?”

“Nam Nhã tặng mẹ đấy.” Lâm Quế Hương hí hửng ra mặt, “Nó chưa từng lấy số đo của mẹ mà lại may vừa như in.”

Là một chiếc xường xám cách điệu, dịp nào cũng có thể mặc ra ngoài, chất vải chống nhăn màu xanh đen, co giãn tốt, hoa văn tinh xảo nhưng không rườm rà. Chu Lạc tặc lưỡi: “Cái áo này đẹp đấy.”

“Đẹp thật.” Lâm Quế Hương tất nhiên là rất thích, lại ngắm một cái, “Con xem, chỗ cổ áo thêu kỳ công chưa này, còn cả nút buộc nữa…”

Chu Lạc vuốt cằm, nói: “Xường xám tiệm cô ấy đắt lắm đó, biếu không mẹ thật à?”

“Nó nói là để cảm ơn mẹ hôm qua cứu nó. Ôi, mẹ nào có ý cứu rỗi gì đâu, tiện tay thôi mà, ngay cả giúp đỡ cũng không tính làm nữa là.”

Chu Lạc nở nụ cười, trong lòng hân hoan.

Đúng lúc này lại nghe có tiếng trẻ con khóc vọng vào, một cô bé đứng ở cửa oa oa khóc to, Uyển Loan đứng bên cạnh cúi đầu nắn ngón tay.

Chu Lạc đi qua hỏi: “Kiều Kiều làm sao vậy?”

Kiều Kiều trỏ vào Uyển Loan: “Nó đánh em!”

Chu Lạc nhìn Uyển Loan, Uyển Loan phồng má, tức giận tố cáo: “Là nó đánh con trước! Nhưng con không khóc!”

Kiều Kiều nước mắt nước mũi giàn giụa: “Em đánh nó nhẹ, nó đánh rất nặng.”

Uyển Loan giậm chân, tức giận đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Không đúng, nó đánh con rất đau! Con điều khiển búp bê tốt hơn nó, nó liền đánh con!”

Lâm Quế Hương lên giọng dạy dỗ: “Nó đánh con sao không nói cho người lớn biết, lại đi đánh lại nó thế?”

Uyển Loan ngẩng đầu, chun mũi lớn tiếng lên án: “Nó đánh con tất nhiên con phải đánh trả rồi!”

Lâm Quế Hương: “Đâu ra cái lý ấy?”

“Nó vừa khóc bác đã mắng con! Con đây cũng khóc! Khóc càng dữ hơn để bác mắng nó!” Uyển Loan rất tức tối mà phùng mang trợn mắt, giậm chân mạnh một cái.

Chu Lạc thấy cô bé nói có lý, suýt phì cười.

Lâm Quế Hương trừng mắt nhìn cô bé: “Mẹ con dạy thế hả? Vớ vẩn!” nói rồi ôm Kiều Kiều đang thút thít lên dỗ dành.

Uyển Loan ngây người, ngửa đầu ngơ ngác nhìn bà một hồi, tủi thân: “Bác Quế Hương không công bằng! Con hôm nay không chơi với bác nữa!” cô bé bĩu môi, xoay người bỏ đi. Cũng không đi xa, chỉ ra một góc đứng quay mặt vào tường, tức giận không nói câu nào.

Chu Lạc đi qua dỗ cô bé: “Uyển Loan.” Cậu nhẹ nhàng kéo tay cô nhóc, cô bé lại vùng vằng hất ra, khoanh tay quay vào tường buồn bực.

Chu Lạc nói: “Cậu không mắng con, con lại giận cậu, có phải là không đúng không?”

Uyển Loan “hứ” một tiếng rất kêu, nói: “Cậu Chu Lạc, mẹ cậu không công bằng.”

Chu Lạc vui vẻ, nói: “Mẹ cậu thỉnh thoảng mới vậy, lại nói bà ấy cũng có lúc tốt mà, đúng không?”

Uyển Loan nghiêng đầu nhìn cậu, liếc mắt một cái, tức giận nói: “Con biết!”

Chu Lạc nhịn không được cười rộ, xoa đầu cô bé: “Lần này là mẹ cậu sai, con đừng nóng.”

Uyển Loan nói: “Con không chủ động đánh người trước, người khác đánh con, con mới muốn đánh trả.”

Chu Lạc nói: “Đúng vậy, người khác đánh con, con đương nhiên muốn đánh lại. Người khác chửi con, con cũng sẽ muốn mắng lại.”

Uyển Loan cau mày: “Cái đó thì không được. Mẹ nói con gái mắng chửi người khác là loại không có giáo dưỡng.” nói xong lại cúi đầu, bàn tay nhỏ bé quệt mắt một cái, buồn bã nói: “Bác Quế Hương vừa nãy còn mắng cả mẹ con. Mẹ con là tốt nhất, con không cho bác mắng mẹ.”

Chu Lạc sửng sốt.

Phía sau vang lên tiếng gọi của Nam Nhã: “Uyển Loan.”

Uyển Loan nhào qua ôm lấy chân Nam Nhã, mếu máo vài tiếng, bờ vai nhỏ nhắn vì ấm ức mà run rẩy. Nam Nhã bế Uyển Loan lên, hỏi: “Sao thế?”

Uyển Loan xoay người không cho nàng nhìn mặt, chỉ ôm chặt cổ Nam Nhã thút tha thút thít khóc, vừa khóc vừa chùi nước mắt.

Chu Lạc kể lại chuyện, nói: “Quan niệm của mẹ em cổ hủ, chị…”

“Tôi biết rồi.” Nam Nhã ôm Uyển Loan đang rấm rứt khóc đi vào tiệm tạp hóa.

Chu Lạc phát hoảng, vội theo sau, Nam Nhã nói: “Chị Quế Hương, chị xin lỗi Uyển Loan đi!”

Chu Lạc và Lâm Quế Hương đều há hốc mồm, Chu Lạc rất sợ họ nảy ra tranh cãi, muốn hòa giải. Nam Nhã lại nhẹ giọng mở miệng: “Chị Quế Hương, nếu chị thấy em dạy con không tốt, chị mắng riêng em là được rồi. Nhưng con bé còn nhỏ như vậy chị lại nói với nó là mẹ nó không tốt, chuyện này sợ rằng không thỏa đáng?”

Lâm Quế Hương thừa nhận nàng nói có lý, không nói lời nào.

Nam Nhã nói: “Uyển Loan rất thích chị. Con bé bị đánh bị mắng cũng chưa từng khóc, nhưng nói mẹ nó không tốt, nó sẽ đau lòng. Chị Quế Hương, chị có phải là nên an ủi trẻ con một chút không?”

Trong ký ức của Chu Lạc, lần Lâm Quế Hương mẹ cậu nói xin lỗi khiến cậu ghi nhớ sâu đậm nhất chính là lần đó. Bà nói xin lỗi với một cô nhóc con ba tuổi, vô cùng chân thành.

Uyển Loan hít mũi tha thứ cho bà, nín khóc nhoẻn cười. Mà Nam Nhã thì gật đầu với bà, cảm tạ.



Qua một khoảng thời gian, mọi chuyện tựa hồ vẫn giống như trước. Người dân trấn Thanh Thủy vẫn trải qua những ngày tháng như cũ, Chu Lạc vẫn xế chiều mỗi ngày sau khi tan học thì chạy tới tiệm xường xám đọc cho Nam Nhã nghe một bài thơ, cậu nỗ lực duy trì trạng thái như trước đây, nhưng cũng hiểu rằng không thể tiến thêm bước nào nữa.

Cái chuyện thích này, Chu Lạc cũng không đả động đến, thậm chí còn không ảo tưởng đến việc tự cậu sẽ mang mẹ con Nam Nhã rời đi. Nam Nhã đã hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội đào tẩu, có tiền án, người trong trấn thay Từ Nghị trông chừng Uyển Loan và Nam Nhã rất sít sao, cánh xe đò cũng không dám chở nàng.

Vẫn có tin xảy ra đánh nhau, là Chu Lạc tức giận, nhiều lần gọi bọn Trần Quân, bất ngờ trùm đầu Từ Nghị hung hãn đập cho vài trận. Từ Nghị giận dữ đi báo án mấy lần, lại tìm không ra đầu sỏ.

Đến tận khi xuân đến việc làm ăn bận rộn, Từ Nghị thường xuyên nán lại trong thành phố, mới được yên ổn một chút.

Sinh nhật Nam Nhã, Từ Nghị cũng không trở về. Chu Lạc nghĩ muốn tặng quà cho Nam Nhã, đồ bình thường quá thì lại sợ nàng không có hứng thú, nên định tự mình soạn một tập thơ tặng nàng. Cậu tìm mua loại giấy viết tốt nhất, thêm giấy bìa và kim chỉ, khấp khởi hăng hái mà làm.

Trang sách rất nhanh đã cắt xong. Cậu ngồi dưới ánh đèn bàn học, đương lúc đầu mày cuối mắt ngậm nét cười chăm chú nắn nót, chợt ngừng bút lại, ý cười bên khóe miệng vụt tắt.

Cậu nhìn bản chép tay suy tư, trong chớp mắt bỗng ý thức được rằng món quà này của cậu tình ý quá rõ ràng, Nam Nhã sẽ không nhận, không biết cất đi đâu, huống hồ nếu bị Từ Nghị thấy được, nhất định sẽ gây họa…

Cũng vào thời khắc ấy, Chu Lạc mới muộn màng nhận ra, cậu danh bất chính ngôn bất thuận đến nhường nào. Tình yêu mà cậu tôn thờ kia muốn nhìn thấy ánh sáng khó khăn đến nhường nào.

Dù cho mấy ngày nay cậu trước mặt Nam Nhã có kìm nén tình cảm của mình đến cỡ nào đi chăng nữa, có cố gắng biểu hiện như một người cùng sở thích đọc thơ đến cỡ nào đi chăng nữa, vấn đề này cũng sẽ không bao giờ lụi tắt mà cứ thể trơ trơ trước mắt cậu.

Cái cậu gìn giữ là một mối tình vô vọng biết bao.

Nàng là bóng trăng dưới đáy nước, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới.

Chu Lạc ngồi trước bàn học, từng tấc từng tấc lạnh lòng.

Nghĩ xa hơn, nếu như Nam Nhã mãi mãi ở chung với tên đàn ông kia, cậu nên làm gì bây giờ?

Yên lặng đứng sau lưng nàng cả đời?

So với cậu, Nam Nhã lại càng bi thương hơn, nàng sẽ bị hắn giày vò cả đời, lại không thể thoát khỏi cái trấn nhỏ kinh khủng này. Nàng sẽ sống hết quãng đời còn lại héo rũ ở nơi đây.

Cậu sợ một tương lai không có nàng, mà nàng, nàng đã sớm chẳng còn tương lai để mà nói đến. Có thể rất nhiều năm về sau, khi cậu nở mày nở mặt quay lại cái trấn nhỏ bé này, nàng đã bị hành hạ đến già nua tàn tạ, hoặc là đã chết.

Bi ai, lạc lõng, khủng hoảng, cậu sợ viễn cảnh ấy, sợ cực kỳ, thế nên cậu rất nhanh lại nổi lên lòng căm hận với Từ Nghị, hận hắn hung ác, vô sỉ và vô lại, ở đâu lại có thằng đàn ông đem những lời hăm dọa như giết con gái ruột để uy hiếp vợ mình không rời đi như thế chứ.

Giờ khắc này cậu hận Từ Nghị muốn chết, nếu Từ Nghị chết thật thì tốt! Chỉ cần hắn chết, Nam Nhã sẽ được giải thoát.

Gió đêm lách vào qua khe cửa, cậu bị ý niệm này của mình làm cho lạnh run, cậu điên rồi sao?

Cậu im lặng thở hổn hển, đem sách vở bút viết đẩy hết sang một bên, khoanh tay vùi đầu ghé lên mặt bàn, hồi lâu không ngẩng lên.

Ngày sinh nhật Nam Nhã, Chu Lạc vừa học xong là lập tức chạy đến tiệm nàng, hứng chí bừng bừng: “Đàn chị, em có quà cho chị đó.”

Nam Nhã bình thản thêu hoa, cũng không ngẩng lên: “Quà gì?”

“Đợi đến tối sẽ tặng chị.”

Lúc này Nam Nhã mới ngẩng đầu, thoáng kinh ngạc: “Tối nay? Ai muốn buổi tối đi gặp cậu chứ?”

Chu Lạc kéo ghế ngồi xuống, nói: “Sinh nhật không phải là phải thổi nến sao? Ai lại đốt nến ban ngày bao giờ? Cầu nguyện cũng không linh.”

Nam Nhã nói: “Cầu nguyện vào sinh nhật mà linh vậy, tôi giờ đã thành phú bà gia tài bạc triệu rồi.”

Chu Lạc cười ha ha một tiếng, nói: “Trước đây không linh, hôm nay linh.”

Nam Nhã nói: “Ồ? Giải thích cái coi.”

Chu Lạc nói: “Không giải thích được, nhưng, không tin thử là biết.”

Nam Nhã: “…”

Nam Nhã khinh bỉ: “Há mồm chờ sung.”

Chu Lạc nhoài người trên quầy, giở tính trẻ con nài nỉ: “Đàn…chị…đi mà…! Chỉ mất năm phút thôi, thổi nến, nhận quà. Chuyện đơn giản vậy mà chị cũng không làm sao.”

Nam Nhã không lay chuyển được cậu, thở dài: “Được rồi.”

Đêm đó, Chu Lạc sớm đã tới chờ ở nơi hẹn gặp.

Đầu nam của con ngõ nhỏ có một đoạn dốc, hướng lên núi, ban đêm ít người qua lại, dưới cây đại thụ trên sườn núi là một gian nhà tranh bỏ hoang.

Chu Lạc chờ trong gian nhà, cậu ngồi xổm dưới đất, bưng cái bánh ga-tô nhỏ bằng bàn tay tự mình làm. Bánh ga-tô loại này rất phổ thông, thậm chí còn không có thêm bơ, bên trên cắm một ngọn nến be bé. Cổ tay cậu treo một cái túi giấy đựng món quà đã chuẩn bị trước, túi cũng là cậu tự làm.

Cậu chờ có chút buồn chán, tay đánh lên đánh xuống cái bật lửa, ngọn lửa lúc sáng lúc tắt, khi lóe lên soi rạng đôi mắt đen tràn ngập ý cười của cậu.

Nhiều lần cậu không nhịn được dí lửa vào sát ngọn nến, giống như đang đùa bỡn ngọn nến, dứ dứ mà không đốt, mắt thấy đã bắt lửa đến nơi rồi, ngọn nến tựa hồ cũng muốn phát khóc, cậu lại nhanh tay rút về.

Cậu tự kiếm chuyện mua vui cho mình, chơi vô cùng vui vẻ.

Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, tám giờ kém hai phút, cậu không chơi nữa, đứng dậy ra bên ngoài nhà tranh, nhìn xuống sườn núi. Trong ngõ yên tĩnh, nhà nhà hai bên đã lên đèn, chưa thấy bóng dáng Nam Nhã đâu.

Đến tám giờ, nàng vẫn chưa tới.

Chắc bị Uyển Loan quấn lấy rồi, Chu Lạc nghĩ.

Cậu chờ thêm lát nữa, đến tám giờ mười lăm, vẫn không thấy Nam Nhã.

Chu Lạc xuống khỏi sườn núi, đến nhà Nam Nhã.

Dưới tầng một đèn đuốc sáng trưng.

Chu Lạc tới bên cửa sổ ngó vào, trong phòng khách không có ai, cậu nghe thấy có tiếng một nam một nữ đang cười đùa, từ phòng ăn phía bên kia truyền đến.

Chu Lạc vòng qua đó nhìn vào, một nam một nữ kia đang ngồi cạnh bàn ăn trêu đùa, thân mình người phụ nữ nghiêng về phía thân trên của người đàn ông, tay xoa xoa giữa hai đùi hắn. Trên bàn bày thức ăn còn nóng hổi và bánh sinh nhật.

Không có Nam Nhã. Người đàn ông là Từ Nghị, người phụ nữ là Trần Linh. Chu Lạc hơi bất ngờ, cậu cứ nghĩ hôm nay Từ Nghị vẫn còn ở trong thành phố.

Trần Linh trong phòng nhìn thấy cậu thiếu niên ngoài cửa sổ, kinh ngạc ngồi thẳng dậy: “Ai vậy? Chu Lạc?”

“Em…tới đưa đồ!”

Chu Lạc lập tức bỏ nến ra khỏi cái bánh, đem bánh ga-tô nhét vào túi giấy, đi tới cửa chính.

Từ Nghị mở cửa, vẻ mặt không lấy gì làm thân thiện nhìn cậu.

Chu Lạc: “Mẹ em vào thành phố nhập hàng có thứ gì đó cho Nam Nhã, nhưng chị ấy không tới lấy, mẹ bảo em mang đến.”

“Thứ gì vậy?”

“Không biết.” Chu Lạc cúi đầu kéo cái túi lớn ra, liếc vào xem, “Hình như là con rối.”

“À, chắc là mua cho Uyển Loan.” Trong miệng Từ Nghị tỏa ra mùi rượu, đưa tay muốn nhận lấy cái túi Chu Lạc đang cầm.

Lòng Chu Lạc căng thẳng, tay cũng nắm chặt. Cậu chẳng có gì có thể tặng được cho nàng, nên chuẩn bị một màn múa rối nho nhỏ, muốn chọc cho nàng cười vui, chỉ vậy thôi mà hiện tại cũng không thực hiện được. Cậu không cam lòng, muốn vào cửa, dù cho chỉ để nhìn Nam Nhã một thoáng, nói một câu sinh nhật vui vẻ, qua khẩu hình thôi cũng được. Chí ít như vậy cũng có thể giúp nàng khuây khỏa phần nào!

Nhưng không còn cơ hội nữa, tay Từ Nghị đã chạm tới cái túi rồi.

“Chu Lạc, qua đây ăn miếng bánh ga-tô đi!” Trần Linh trong phòng ăn gọi cậu.

Từ Nghị quay đầu liếc mắt vào trong, tay cũng thả xuống, Chu Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Vào đi.” Từ Nghị nói.

Tầng một không có bóng dáng Nam Nhã và Uyển Loan, Chu Lạc đi tới phòng ăn, thấy thức ăn trên bàn chưa hề đụng qua, cậu cầm miếng bánh ga-tô, hỏi: “Hôm nay sinh nhật ai vậy?”

“Nam Nhã.” Trần Linh cười nói, “Cái này là tôi mang tới tổ chức sinh nhật cho cô ấy. Chuyện lần trước, sau khi bố bảo tôi xin lỗi, cô ấy vẫn không chịu bỏ qua, tôi đành phải nghiêm túc mang quà tới làm hòa.”

Ả đánh giá cậu, muốn biết vừa rồi cậu có thấy gì không. Ả trong trấn vẫn luôn giữ hình tượng mẫu mực, cũng chưa từng bị đồn thổi chuyện xấu gì. Mà Chu Lạc thì ra vẻ chỉ tập trung vào ăn bánh, đớp một miếng to, nói: “Ngon thật.”

Trần Linh thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. Chu Lạc cũng không nán lại lâu, nói đi trước.

Đi tới phòng khách thì bước chậm lại, đến tận giờ vẫn chưa thấy Nam Nhã đâu.

Với tính của Nam Nhã, sẽ chịu bỏ qua cho Trần Linh sao? Với tính Trần Linh, mà chịu đến cầu hòa tiếp tục làm bạn sao? Chó má! Chỉ sợ bây giờ Nam Nhã hoặc là đang phải nén giận ôm Uyển Loan một mình ngồi trong phòng, hoặc là…lại bị Từ Nghị đánh rồi.

Chu Lạc quay đầu liếc nhìn phòng ăn cách mình một bức tường, lại đánh mắt qua cầu thang, cậu trộm lên tầng. Nhà Nam Nhã lớn hơn nhà Chu Lạc nhiều, bố cục cũng không giống. Lên tầng hai là một hành lang dài, một bên có cửa phòng, ở trong cùng có một cái. Phòng Nam Nhã nằm ở bên trái hành lang. Chu Lạc nhìn trước nhìn sau một chút rồi đẩy cửa đi vào, trong phòng không mở đèn, Nam Nhã đứng bên cửa sổ ngó ra ngoài, nàng nghe được Chu Lạc tới, lúc này đang chờ nhìn bóng cậu rời đi.

Chu Lạc sao lại không biết, trong lòng khó chịu thắt lại, khẽ giọng gọi: “Này.”

Nam Nhã cả kinh quay đầu, ngẩn người: “Ai cho cậu lên đây?”

Chu Lạc chỉ cười không nói, nhìn nàng chằm chằm.

Chỉ mới cách vài tiếng không gặp, trên trán, trên cổ nàng đã có thêm vết thương mới rồi, mà hôm nay rõ ràng là sinh nhật nàng. Cậu đi qua mỉm cười với nàng, đỡ vai ấn nàng ngồi xuống ghế.

Nam Nhã đứng dậy, thấp giọng giục: “Cậu mau xuống dưới đi!”

Chu Lạc lại ấn nàng ngồi xuống: “Đi ngay đây, để em đưa quà cho chị đã.”

“Cậu điên rồi.” Nam Nhã nhíu mày, xoay người đi phớt lờ cậu.

Chu Lạc ngồi xổm xuống bên chân nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, nhỏ giọng gọi: “Này, đàn chị.”

Nghe cậu gọi vậy, sắc mặt nàng dịu xuống đôi chút.

Chu Lạc nói: “Em có thứ này muốn tặng chị, hy vọng chị có thể vui lên chút xíu.”

Nam Nhã nghiêng đầu qua, con ngươi hạ xuống nhìn cậu thiếu niên đang ngồi bên chân mình: “Thứ gì vậy?”

“Chị quay người lại đã.” Chu Lạc một tay giấu sau lưng, một tay đẩy đẩy chân nàng. Nam Nhã quay lại đối diện với cậu, thấy ánh mắt cậu ấm áp, nàng cũng không khỏi hòa hoãn lại, nhẹ giọng nói: “Giở trò quỷ gì vậy, trang trọng thế sao.”

Chu Lạc đem nắm tay sau lưng chìa ra, mỉm cười: “Chị đưa tay đây.”

Nam Nhã bị dáng vẻ của cậu chọc cười, vươn tay, chìa lòng bàn tay nhẵn nhụi cho cậu.

“Chị cười rồi.” Chu Lạc nói.

Chu Lạc đặt nắm tay mình vào giữa lòng bàn tay nàng, chậm rãi mở tay ra. Năm ngón tay của cậu giãn ra, đan vào ngón tay nàng, chậm rãi dùng sức, nắm thật chặt.

Trái tim Nam Nhã thoáng run lên, cảm nhận được lòng bàn tay cậu nóng rẫy khác thường. Nàng giật mình, định rụt tay về, lại bị cậu nắm rất chắc, cậu vùi đầu tựa lên hai bàn tay đang giao nhau. Nàng còn muốn rút tay lại, đột nhiên, một giọt nước mắt nóng bỏng lọt xuống khe hở giữa các ngón tay, trượt vào bàn tay nàng.

Nam Nhã sửng sốt.

Cậu ghé lên đầu gối của nàng, khẽ nói: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi, em hiện tại chẳng có gì cả. Ngay cả bản lĩnh làm chị cười cũng không có.”

Nam Nhã cúi người xuống, ôm lấy đầu cậu, vuốt ve tóc cậu, nàng hỏi: “Chu Lạc, cậu từng chơi trò chơi trên máy tính bao giờ chưa?”

Chu Lạc rầu rầu đáp: “Chơi rồi.”

Nam Nhã nói: “Vậy chắc cậu cũng biết, lúc bắt đầu trò chơi, cậu chẳng có gì cả.”

Chu Lạc trầm mặc.

Nam Nhã áp mặt lên mái đầu cậu: “Chu Lạc, cậu đừng buồn, cũng đừng sợ. Tôi cảm nhận được, cậu bây giờ chính là đang ở khởi điểm tốt nhất đấy. Không có gì cả, sẽ không phải gánh vác hay bị ràng buộc, cũng không cần phải sợ hãi; cho nên cậu hiện tại nơi nào cũng có thể đi, tương lai cái gì cũng đều sẽ có.”
Bình Luận (0)
Comment