“Muốn nghe bài gì?”“‘Hồng nhan tri kỷ’.”Nàng cười, nói: “Vừa hay tôi cũng muốn nghe bài đó.”Một thời gian dài sau đó, Chu Lạc càng thêm chịu khó lao đầu vào học tập nghiêm túc hơn. Cậu không thể cho được Nam Nhã bất kỳ thứ gì, điều duy nhất có thể làm chỉ là cố gắng trở nên mạnh hơn, đến lúc đó, biết đâu có thể mở được một con đường mới. Mà hiện tại ở giai đoạn này, cách để khiến mình mạnh hơn cũng chỉ có mỗi con đường học tập. Nếu như ngay cả việc này cũng làm không được, cậu trước mặt Nam Nhã sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng. Cậu tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Không lâu sau, nhà Nam Nhã lại xảy ra đánh nhau, sau khi cảnh sát can thiệp, hai người lại một lần nữa ra riêng. Lúc Chu Lạc biết tin này, cậu thở dài một hơi cho Nam Nhã, mấy giây sau lại vùi đầu vào khổ học.
Buổi trưa hôm đó, sau khi tan học, Chu Lạc đi ngang qua tiệm tạp hóa, thấy Nam Nhã dẫn Uyển Loan đến mua đồ ăn vặt.
Trời mới vào xuân, nàng mặc một chiếc xường xám mỏng màu xanh, Tiểu Uyển Loan cũng mặc giống mẹ như đúc, dáng người nho nhỏ đứng bên chân nàng nhún nhảy đung đưa.
Chu Lạc nở nụ cười.
Cậu chạy tới, Uyển Loan đang cầm ống nghe điện thoại công cộng, rủ rỉ nói chuyện: “Dạ… Á… Được ạ… Con không muốn…”
Uyển Loan lơ đãng, vừa nói vừa dùng ngón tay xoắn lấy dây ống nghe.
Chu Lạc cố tình gây tiếng động thật lớn khi đi qua Nam Nhã, thuận tay lấy từ trên giá hàng xuống một chai nước, vặn nắp ra uống, vừa uống vừa nhìn Nam Nhã qua khóe mắt, còn chớp chớp mi, Nam Nhã bình thản liếc cậu một cái, không phản ứng gì.
Uyển Loan ngẩng đầu lên: “Mẹ, bố muốn nói chuyện với mẹ.” Nam Nhã qua nghe điện thoại, cười với Uyển Loan, xoa đầu cô bé. Tâm tư Uyển Loan sớm đã bị mấy quả táo trên sạp trái cây hấp dẫn, vừa quay đầu cái đã lạch bạch chạy sang đứng bên cạnh đống táo, nhìn không chớp mắt.
Nam Nhã thấy cô bé không để ý bên này, xoay người cúp điện thoại.
Lâm Quê Hương thấy Uyển Loan mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm đống táo, bèn chọn một quả cho cô nhóc: “Tiểu Uyển Loan, cầm ăn đi này.”
“Cảm ơn bác Quế Hương.” Uyển Loan lắc đầu, “Con đợi mẹ mua cho ạ.”
Chu Lạc nghe xong, nhướng mày, vai vế thật loạn mà… thôi quên đi.
Nam Nhã mua cho Uyển Loan mấy cân táo, hỏi Lâm Quế Hương: “Chị Quế Hương, máy vi tính trong tiệm chị dùng được chứ?”
“Được đó, làm hóa đơn, ghi sổ tiện lắm, em cũng muốn mua một cái hả?”
“Vâng.”
“Qua đây xem chút đi.”
Nam Nhã theo Lâm Quế Hương vào trong tiệm. Chu Lạc từ phía đối diện đi tới, đợi Lâm Quế Hương đi qua, cậu nhìn về phía Nam Nhã, đầu mày cuối mắt cười cười. Nam Nhã rốt cuộc không nhịn được trừng mắt với cậu một cái, lại quay mặt ra chỗ khác, Chu Lạc trong lòng nở hoa, ngồi xổm ở cửa chơi với Uyển Loan.
Cậu cười vươn tay ra, chơi đập tay với Uyển Loan, cô bé đánh cậu rụt, phản ứng cậu mau lẹ, Uyển Loan đánh mãi không được, hai người vui vẻ hòa thuận chơi ở cửa nửa tiếng.
Đến khi Nam Nhã dẫn cô bé ra về, Uyển Loan còn lấy từ trong túi ra một quả táo đưa cho Chu Lạc: “Cậu Chu Lạc, cảm ơn cậu lần trước cho con táo.”
Chu Lạc nhận lấy, thơm một cái lên má cô bé.
Cậu Chu Lạc? Nam Nhã nhíu mày, không cần nói cũng biết là Chu Lạc bày trò, nhưng Lâm Quế Hương còn ở trong tiệm, nàng giờ không thể làm gì được cậu. Trong lòng Chu Lạc biết rõ, đắc ý cắn một miếng táo, nụ cười với nàng càng ngoác ra rộng hơn.
Tháng Ba, mưa rào.
Lúc Chu Lạc tan học, ngoài trời đang mưa to, đường xuống núi khó đi hơn, tốc độ của cậu so với thường ngày chậm đi nhiều, dần cảm thấy sốt ruột, chỉ sợ Nam Nhã đã xuất phát đi đón Uyển Loan.
Khi chạy được tới bên bờ tường thấp đã là năm giờ hai mươi, đã quá giờ, nhưng Chu Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định, trèo tới cửa sau thử đẩy cửa, vậy mà lại không khóa.
Nàng vẫn còn ở đây?
Chu Lạc mừng rơn, xuyên qua phòng nhỏ chạy vào tiệm.
Cửa cuốn đã được kéo xuống bốn phần năm, ngoài trời mưa xối xả.
Trong phòng yên tĩnh, Nam Nhã ngồi bên quầy, trong lòng ôm Uyển Loan đang say ngủ.
Chu Lạc ngẩn người, lại có chút cảm động. Uyển Loan đang ngủ, giọng cậu hạ xuống đến mức gần như không thành tiếng, ra hiệu bằng tay: “Chị chờ em?”
“…”
Nam Nhã lắc đầu, nói khẽ: “Máy tính bị hỏng, gọi người tới sửa, chắc do mưa lớn nên đến muộn.”
Chu Lạc thấp giọng: “Mưa to vậy, họ liệu có tới không?”
Nam Nhã nói: “Không biết. Nhưng lỡ có tới thì cũng không thể để họ bị sập cửa đứng ngoài được.”
Chu Lạc ngồi xuống, nhìn Uyển Loan được Nam Nhã lấy tấm chăn lông bọc quanh người, cô nhóc kia ngủ ngon lành, cậu hỏi: “Ôm vậy không mệt sao?”
Nam Nhã đứng dậy đặt Uyển Loan lên chiếc ghế mây sau tấm bình phong.
Chu Lạc đánh mắt tới tới lui lui nhìn màn hình máy vi tính, nói: “Để em xem thử xem.”
“Cậu biết sửa?” Nam Nhã tỏ ra khá là ngờ vực.
Chu Lạc nhướng mày, ra vẻ khiêu khích, nhìn nàng một hồi, vừa vén tay áo vừa gật đầu: “Chị nhìn cho kỹ vào đấy”, vừa ngồi xổm xuống đã lại ngẩng đầu lên: “Có hộp dụng cụ không?”
“Có.” Nam Nhã vào trong phòng nhỏ, nhanh chóng bê hộp dụng cụ sửa chữa ra.
Chu Lạc mở hộp dụng cụ, nói: “Sửa được thì gọi em một tiếng anh đi nhá.”
Mặt Nam Nhã đỏ lên: “Không đàng hoàng chút nào!”
Chu Lạc cũng tự thấy sửng sốt, trong lòng lại đắc ý. Đã lâu không nghe nàng mắng như vậy, cậu khoái trá thầm mỉm cười.
“Máy tính sao lại hỏng vậy?”
“Không biết, tôi còn chưa sử dụng thành thạo nữa. Cái thứ máy móc này quái thật.” Nam Nhã nói.
Chu Lạc cảm thấy buồn cười, nhoẻn miệng.
“Cậu cười gì?” Nam Nhã khó hiểu.
“Không có gì.” Chu Lạc vuốt mũi, vẫn cười cười.
Cậu trước tiên khởi động lại máy, rồi chậm rãi tắt máy, Nam Nhã đứng một bên đợi một phút rồi lại một phút, cảm thấy phí thời gian, nhỏ giọng nói: “Cậu cứ từ từ sửa đi nhé! Tôi còn phải thêu nốt một cái xường xám.”
“Chị cứ làm đi.”
Nam Nhã vào phòng trong, chỉ chốc lát sau, tiếng máy may đứt quãng vang lên.
Nói cũng thật kỳ lạ, không biết từ lúc nào, Chu Lạc cảm thấy âm thanh khởi động máy may và tiếng khâu lọc cọc nghe rất êm tai, nhịp phách độc đáo, cậu nghe mà còn có thể thích thú gật gù theo.
Khóe môi cậu cong cong, vừa thong dong vừa cẩn thận tháo dỡ ổ máy.
Tiếng mưa ào ào bên ngoài rất dữ dội, lại càng làm nổi bật sự tĩnh lặng ấm áp trong phòng, hai người cách nhau một bức tường, ai làm việc nấy, không nói câu nào, nhưng cảm giác vẫn thật dễ chịu.
Mười phút sau, bên kia tường vọng lại tiếng Nam Nhã khẽ khàng hỏi: “Chu Lạc?”
“Dạ?” Chu Lạc dừng tay lại, lắng tai nghe.
“Muốn nghe nhạc không? Chỉnh tiếng nhỏ một chút sẽ không ảnh hưởng tới Uyển Loan.”
Chu Lạc không tiếng động nở nụ cười, nói: “Được ạ.”
“Muốn nghe bài gì?”
“‘Hồng nhan tri kỷ’.”
Nàng cười, nói: “Vừa hay tôi cũng muốn nghe bài đó.”
Ngay sau đó, bên kia tường truyền tới tiếng nhạc nho nhỏ, đoạn nhạc đầu là lời độc thoại nhẹ nhàng, tựa như đang kể lại một câu chuyện xưa.
Khúc ca du dương êm ái, hai người ở hai bên tường an tĩnh lắng nghe, tự làm việc của mình, kết thúc một khúc, bên kia lại vang lên tiếng máy may chầm chậm hoạt động.
Chu Lạc chuyên tâm sửa máy vi tính, không lơ đễnh chút nào.
Lại qua mười phút, tiếng máy may dừng lại, Nam Nhã hỏi: “Sửa được không?”
“Được, không có vấn đề gì lớn.” Chu Lạc nói, vùi đầu vào sửa chữa.
Không lâu sau, Chu Lạc rốt cuộc cũng sửa xong, cậu đứng dậy duỗi người, không dám gây ra tiếng động quá lớn, quay đầu lại xem, Uyển Loan vẫn đang ngủ yên.
“Đàn chị?” Cậu nhẹ giọng.
“Ừ?”
“Xong rồi.”
Tiếng máy may dừng lại, Nam Nhã vén rèm lên, từ phòng bên đi sang.
“Xong rồi?”
“Ừ, chị lại xem đi,” Cậu nhẹ nhàng kéo nàng qua, làm mẫu cho nàng xem.
Bên ngoài mưa còn chưa tạnh, sắc trời đã tối.
Nam Nhã nhíu mày: “Không biết thợ sửa máy tính còn tới không nữa.”
“Sáu giờ rồi. Em nghĩ chắc không tới đâu. Về nhà thôi.” Chu Lạc nói.
Nam Nhã gật đầu, đứng dậy đi xem Uyển Loan.
Chu Lạc vốn định nói trời mưa không dễ đi, để em đưa chị về, lại nhịn lại.
Chu Lạc đi ra từ cửa sau, Nam Nhã khóa cửa.
Trời mưa rất lớn, Chu Lạc mở ô, việc leo tường không cần nói cũng biết tốn công thế nào. Cậu vòng xuống đường cái, từ xa nhìn cửa chính tiệm xường xám. Rất nhanh sau đó, cậu thấy Nam Nhã kéo cửa cuốn, bế Uyển Loan đi tới. Uyển Loan ngái ngủ ôm chặt lấy cổ mẹ, giống hệt một chú gấu koala bé bỏng.
Nam Nhã bung ô, có chút khó khăn kéo cửa cuốn xuống. Gió quá to, ô bị thổi dạt ra, nước mưa xối lên người Nam Nhã, nàng chật vật che chắn cho Uyển Loan, dựng lại ô.
Chu Lạc đứng ở góc đường bên này, vài lần muốn tới giúp, nhưng vẫn không qua.
Nam Nhã rốt cuộc cũng khóa được cửa, cầm ô bế Uyển Loan rời đi. Chu Lạc xòe ô đứng xa xa sau lưng nàng, trời mưa to, con ngõ trông lại càng thêm ngoằn ngoèo, một bóng người cũng không thấy.
Tán cây phía bên trong tường đã đâm chồi, nước mưa gõ lên mặt đường đá xanh, bắn ướt vạt xường xám của nàng.
Cậu nhìn bóng lưng nàng trong cơn mưa bụi, lòng êm đềm mà vui vẻ đến lạ.
Lặng lẽ thầm đưa nàng về được tới nhà, cậu bèn quay ngược trở lại.
Ngày ấy, mưa lớn như vậy, thế mà cậu thiếu niên suốt một đường về nhà, khuôn mặt đều treo nụ cười.
Ngày kế, sau cơn mưa trời lại sáng, sắc trời xán lạn tươi đẹp.
Buổi học sáng của Chu Lạc vẫn trôi qua như bình thường, đến trưa đi đưa cơm cho Lâm Quế Hương mới biết trong trấn xảy ra chuyện lớn.
Từ Nghị chết, ngày hôm qua, nghe nói là tai nạn giao thông.
Chu Lạc lập tức chạy tới nhà Nam Nhã. Vừa vọt vào sân, xuyên qua cửa sổ đã thấy Nam Nhã ngồi trong phòng khách, đưa lưng về phía cậu thu xếp đồ đạc.
Chu Lạc gấp gáp mà hoảng hốt chạy vào: “Này! Nam Nhã!”
Nàng quay đầu, mặc một thân áo trắng, trên đầu cài trâm hoa trắng.
Cậu liền biết đó là sự thật.
Lồng ngực cậu phập phồng, thở hổn hền, không đợi ổn định lại đã đi qua chỗ nàng, cậu căng thẳng, luống cuống, một đường đi tới đều không dời mắt khỏi nàng.
Nam Nhã cũng nhìn cậu, khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh như trước, dường như có chút mệt mỏi, nhưng không bi thương.
Hơi thở của cậu dần bình ổn trở lại.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau hồi lâu, cậu bỗng nở nụ cười, ranh mãnh nhếch một bên khóe miệng.
Dù sao cũng là người chết, Nam Nhã hơi buồn bực nói: “Cậu cười gì hả?”
“Em rất vui vì hắn đã chết.” Cậu thiếu niên nhướng mày, thẳng thắn mà thản nhiên.
“Cậu…” Nàng giơ tay lên, theo bản năng muốn đánh cậu, nhưng rồi lại hạ tay xuống.
Từ Nghị chết trong một vụ tai nạn xe cộ.
Cái đêm mưa xối xả đó, Từ Nghị lái xe ra đường, trời mưa đường trơn, cộng thêm uống rượu lái xe, ô tô đến khúc ngoặt nguy hiểm thì va phải rào chắn, rơi xuống núi. Chết tại chỗ.
Chưa đến một năm đã lại chết thêm một kẻ đầu xanh, người dân trấn Thanh Thủy không khỏi thổn thức, ánh mắt rối rít dừng lại trên người Nam Nhã. Nàng ngoại trừ mặc áo trắng ra, cũng không có bất kỳ động thái nào khác thường, người ta nói nàng máu lạnh vô tình, bạc bẽo hẹp hòi, nàng chỉ coi là gió thoảng bên tai.
Mẹ Từ Nghị và anh họ hắn từ thành phố xuống thu xếp hậu sự. Mọi người đều nghển cổ ngóng xem liệu có chuyện dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng giữa anh chồng và em dâu xảy ra không, nhưng đều phải thất vọng. Anh họ của Từ Nghị không vào được cửa nhà, phải ở lại quán trọ trong trấn; mẹ Từ Nghị có vẻ như cũng không hòa thuận lắm với Nam Nhã, chỉ ở nhà hai ngày rồi cũng dọn vào khách sạn.
Đến ngày chôn cất lại xảy ra sóng to gió lớn. Bà Từ không chịu cho hỏa táng thi thể, khóc gào nói con dâu là yêu tinh hại chết con trai bà ta. Những người có mặt đều xôn xao, Nam Nhã vẫn im như tượng, không nói câu nào.
Cảnh sát lại bị quấy rầy, bà Từ muốn điều tra lại lần nữa, nói là đến trấn Thanh Thủy thấy Nam Nhã liền sinh nghi, Nam Nhã chẳng có vẻ gì là đau buồn, lại không cho anh cả vào cửa. Mà ở nhà hai ngày, bà ta quan sát thấy Nam Nhã chẳng bi thương chút nào, làm việc nghỉ ngơi vẫn như thường, thậm chí vẫn còn lòng dạ mà chơi đùa với con nhỏ. Lại nghĩ chuyện con trai mình mâu thuẫn với con dâu đâu chỉ mới ngày một ngày hai, con dâu ăn ở hai lòng hay chòng hoa ghẹo bướm, nhất định là đã câu kết với tình lang bên ngoài mưu sát chồng.
Bà Từ trên linh đường nước mắt như mưa, người nghe ai cũng phải rơi lệ.
Cảnh sát Trần cho rằng bà Từ mất con nên bi thương quá độ, bèn hỏi ý kiến anh họ Từ Nghị, cũng nhận được câu trả lời rằng: “Sau khi em họ chết, em dâu tựa hồ rất thoải mái.”
Cảnh sát Trần bị hai bên làm khó dễ, nói: “Chúng tôi đã điều tra, kết luận gặp tai nạn giao thông dẫn đến tử vong không có vấn đề gì, muốn từ tai nạn chuyển thành điều tra án hình sự, chứng cứ hiện tại không đủ. Nếu muốn khám nghiệm thi thể, cũng phải hỏi ý kiến người vợ.”
Mọi người nhìn về phía Nam Nhã.
Nam Nhã nói: “Tôi đồng ý. Nghiệm xác đi!”
…
Chu Lạc cũng nghe được phong thanh, nhưng không đi hỏi Nam Nhã. Cô gái tên Nam Nhã này so với người ta tưởng tượng rắn rỏi hơn rất nhiều, cậu không cần phải lo cho nàng. Gần đây ánh mắt toàn trấn đều tập trung vào nàng, cậu đi gặp nàng chỉ càng gây thêm phiền toái không đáng có, không bằng làm thêm mấy bộ đề còn hơn.
Chu Lạc đeo cặp sách, đút tai nghe nghe nhạc, đi về phía trường học. Cậu lơ đãng ngẩng đầu lên liếc một cái nhìn rừng núi, bất ngờ phát hiện ra trên núi giờ đã là một dải mơn mởn sắc xanh.
Chu Lạc vô thức cười rộ, nhớ tới buổi chiều thu mấy tháng trước, cậu và Nam Nhã lên đỉnh núi ngắm lá vàng.
Cậu hít sâu một hơi khí xuân, ánh mắt bỗng rơi xuống bóng hình Nam Nhã ở cách đó không xa, đang đi tới từ phía đối diện. Ánh mắt nàng nhàn nhạt rời khỏi mặt cậu, cũng nhìn về phía dãy núi xa xa đang đâm chồi nảy lộc, cuối cùng lại chậm rãi chuyển về mặt cậu.
Nàng cũng nhớ đến khoảnh khắc kia. Hai người ngầm hiểu mà nhìn nhau, rồi lướt qua nhau.
Chu Lạc cười cười, tinh thần sảng khoái mà tới trường.
Lúc đang leo lên bậc thang, lại gặp Trương Thanh Lý từ phía sau đi tới.
Chu Lạc đang nghe nhạc, Trương Thanh Lý ở phía sau gọi mấy tiếng cậu đều không nghe thấy, Trương Thanh Lý đuổi theo giật tai nghe của cậu ra: “Chu Lạc!”
Chu Lạc giật mình, giật lại tai nghe, liếc qua cô bạn một cái, tiếp tục leo lên trường.
Trương Thanh Lý bám theo bên cạnh, “Cậu có nghe thấy tin gì không?”
“Tin gì?”
“Chuyện tai nạn của Từ Nghị đó.”
“Việc của cảnh sát làm sao tôi biết được.” Giọng điệu Chu Lạc có chút mất kiên nhẫn.
“Ở tiệm tạp hóa hẳn là có rất nhiều người bàn tán nhỉ.”
Chu Lạc dừng bước, Trương Thanh Lý suýt thì đâm phải cậu, Chu Lạc quay đầu, như cười như không: “Rốt cuộc cũng đến ngày này.”
“Ngày gì?”
“Ngay cả cậu cũng bắt đầu cho rằng lời đám người đó nói cũng có thể tin được rồi.” Chu Lạc cười. Nếu gọi đó là cười, càng không bằng nói là đang châm chọc.
Lương tâm của Trương Thanh Lý bị tổn thương, lập tức thanh minh: “Không phải! Cậu đừng nghĩ oan cho tớ, tớ hoàn toàn chỉ đang quan tâm đến chuyện này thôi. Bọn họ đều trách móc Nam Nhã, nhưng tớ căn bản là không tin, được chưa? Tớ chỉ hy vọng sự tình sớm được tra ra rõ ràng. Tớ mỗi ngày lại phải nghe mẹ kể về một tên bồ trời ơi đất hỡi của chị ấy, thật sự là phiền chết được.”
Chu Lạc nhất thời không nói gì, thở dài một hơi, rồi mới lên tiếng: “Không thể không nói câu này, làm phụ nữ thật quá mệt mỏi.”
“Câu này từ miệng con trai nói ra cũng thật kỳ quái.” Trương Thanh Lý níu quai đeo cặp, hỏi, “Sao đột nhiên cậu lại nghĩ như vậy?”
“Sớm có lâu rồi.” Chu Lạc nói, “Làm phụ nữ, chỉ hơi có chút tỳ vết, lập tức sẽ phải gánh chịu công kích hết từ người khác giới lại đến từ người cùng giới, cuối cùng là bị cả xã hội công kích.”
Trương Thanh Lý cau mày: “Là sao?”
Chu Lạc nói: “Tự mình nghĩ đi.”
“Này, cậu nói rõ ra sẽ chết hả!” hiếm khi có thể cùng cậu bàn luận đi sâu vào chủ đề của cuộc trò chuyện, Trương Thanh Lý đời nào chịu buông tha, quấn lấy hỏi.
“Ài…” Chu Lạc bỏ nốt tai nghe bên kia ra, quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói, “Cậu xem, ví dụ như đàn ông thì vẫn thường hay đứng ở góc độ của người cùng giới mà suy nghĩ về vấn đề. Đối với sơ xuất mà người nam khác bên cạnh mình phạm phải trong mối quan hệ giữa nam và nữ, đàn ông thường tương đối lý tính và có ý định tha thứ; nhưng phụ nữ thì lại có khuynh hướng coi thường và chèn ép người cùng giới vướng phải cùng một vấn đề như thế, bất kể là do nam sai hay do nữ sai, đều đổ hết lỗi lên đầu đằng gái, bởi vì họ đã quen lấy thành kiến ra để đối xử với phụ nữ, vậy nên tôi mới nói con gái các cậu thật sự là quá khó sống.”
Trương Thanh Lý nghe xong, chỉ cảm thấy thật mới mẻ, nửa khắc sau mới chợt phát giác ra, còn có chút cảm động nữa. Trong trường, cô và Chu Lạc không hay nói chuyện lắm, nhưng vẫn luôn từ thái độ của cậu mà cảm nhận được, hai người họ trong rất nhiều chuyện đều có cùng quan điểm, rất có cảm giác ngoại tộc so với chúng bạn. Đến hôm nay, cảm giác này lại càng rõ ràng, là cảm giác tri kỷ.
Tri kỷ.
Trong lòng cô thầm nở nụ cười, trên mặt cũng không che giấu được mà tràn ra nét rạng rỡ, hơi đỏ mặt nói: “Chu Lạc, sau này người nào gả cho cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Câu nói đột ngột này khiến Chu Lạc trở tay không kịp: “Hả?”
Trong đầu lập tức hiện lên gương mặt của Nam Nhã, tim cậu đập loạn một nhịp, hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Vì cậu có thể cho con gái thứ cô ấy cần nhất.”
“Thứ cần nhất?”
“Có một triết gia Hy Lạp cổ đại từng nói, thứ phụ nữ cần nhất không phải tiền tài, không phải địa vị, không phải danh vọng, thậm chí cũng không phải là tình yêu.”
“Vậy là gì?”
“Là tôn trọng đó, đồ ngốc.”
…
Vài ngày sau, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi. Trong cơ thể Từ Nghị phát hiện thấy có thành phần thuốc an thần, cộng thêm việc uống rượu, hai nhân tố này tác dụng với nhau khiến hắn khi lái xe thần trí không tỉnh táo, thậm chí là bị sốc thuốc, lại gặp phải bữa mưa như trút, đường trơn trượt, dẫn đến tai nạn giao thông, đêm đó mưa xối xả, chẳng mấy ai ra đường, vậy nên cũng mất luôn cả cơ hội được người ta phát hiện cứu giúp kịp thời.
Hôm đó Chu Lạc tan học về nhà, đang ngồi ăn cơm thì bị cảnh sát gọi đi, còn yêu cầu bố Chu đi cùng. Chu Lạc cảm thấy khó hiểu, trực giác mách bảo là chuyện liên quan đến Nam Nhã. Bố Chu vội hỏi nguyên do, cảnh sát trấn an nói chỉ là gọi đến để hỏi vài vấn đề, sau đó lập tức sẽ được trả về.
Đến đồn công an, cảnh sát Trần dẫn Chu Lạc vào phòng thẩm vấn, nhìn qua cửa sổ của một phòng khác, Chu Lạc thấy Nam Nhã. Chu Lạc không biết xảy ra chuyện gì, bất quá đáy lòng cũng không hoảng không loạn, khá là trấn tĩnh.
Lâm Phương Lộ ngồi một bên ghi chép, cảnh sát Trần hỏi Chu Lạc: “Từ năm giờ hai mươi đến sáu giờ chiều ngày mưa lớn, cậu đang ở đâu?”
Chu Lạc im lặng nửa giây, đầu óc nhanh chóng đảo vài vòng đã thông suốt mọi chuyện.
Nhất định là thời điểm Từ Nghị chết có liên quan đến khoảng thời gian từ năm giờ hai mươi đến sáu giờ, mà Nam Nhã bị bà Từ tố là “người mang hiềm nghi lớn nhất”, nàng lúc bị hỏi chỉ có thể nói ra tình hình thực tế: khi đó nàng đang ở tiệm xường xám, không thể nào gây án. Nhưng nàng chắc chắn sẽ không để cậu bị liên lụy vào đó, không thể khai là cậu thường xuyên tới, chỉ có thể nói là máy tính bị hỏng nên gọi cậu lại sửa.
Chu Lạc cân nhắc đôi chút, thản nhiên nói: “Cháu ở tiệm xường xám của chị Nam Nhã.”
Lâm Phương Lộ chép lời khai, ngước mắt nhìn cậu một cái.
Cảnh sát Trần hỏi: “Tại sao cậu lại ở đó?”
Chu Lạc đáp: “Máy vi tính của chị ấy bị hỏng, nhờ cháu đến sửa.”
Cảnh sát Trần lại hỏi: “Hôm đó cậu có đi học?”
Chu Lạc: “Có.”
Cảnh sát Trần quan sát cậu: “Cô ấy tại sao lại đột nhiên tìm cậu sửa máy tính?”
“Hôm đó…” Chu Lạc vẫn duy trì tốc độ nói, không dừng lại nửa khắc, nhưng trong đầu xẹt qua vô vàn đốm lửa, Nam Nhã để giấu chuyện cậu thường lui tới tiệm xường xám, chỉ có thể nói lúc đó tìm cậu nhờ sửa máy vi tính, nhưng trời mưa to như vậy, tại sao nàng lại đột nhiên nghĩ đến việc tìm cậu tới sửa…
“Uyển Loan…” Chu Lạc ung dung trả lời, “Chị Nam Nhã đi đón Uyển Loan, đúng lúc cháu vừa tan học, gặp nhau trên đường, chị Nam Nhã liền hỏi cháu có thể tới sửa hộ máy vi tính không.”
Câu trả lời giống hệt của Nam Nhã.
Cảnh sát Trần tiếp tục hỏi: “Nhưng thật kỳ quái. Cho dù là trên đường gặp nhau, cô ấy sao lại vô duyên vô cớ hỏi cậu có thể sửa máy tính hay không? Cậu chỉ là một học sinh, trông đâu có giống người biết sửa.”
“À, trước đây chị ấy từng tới tiệm băng đĩa tìm thợ sửa máy cát-xét, lúc đó chỉ có cháu ở đấy, chị ấy từng nghi ngờ là cháu không biết sửa, nhưng cháu lại sửa được, còn nói nếu còn xảy ra vấn đề thì cứ tới tìm cháu.” Chu Lạc thành thật trả lời, “Có lẽ chị ấy có ấn tượng về việc cháu biết sửa máy móc từ đó.”
Vẫn không có sơ hở nào, cảnh sát Trần tiếp tục: “Tức là từ năm giờ rưỡi đến sáu giờ, cậu chỉ ở trong tiệm xường xám sửa máy tính.”
“Đúng vậy.”
“Nam Nhã đâu?”
“Chị ấy lúc đầu xem cháu sửa một chút, sau đó thì vào gian trong may xường xám.”
Cảnh sát Trần khẽ gật đầu một cái: “Cô ấy vẫn luôn ở phòng trong?”
“Đúng vậy.”
“Sao cậu chắc chắn được điều đó?”
“Cháu nghe thấy tiếng chị ấy may đồ.”
“Tiếng gì?”
“Tất nhiên là tiếng máy may rồi.” Chu Lạc bày ra vẻ mặt “cái này mà cũng phải hỏi”.
Cảnh sát Trần hỏi: “Nam Nhã có nói chuyện với cậu không?”
“Tất nhiên.”
“Nói gì?”
“Cụ thể thì không nhớ rõ, đại để là,” Chu Lạc suy nghĩ một chút, “…à đúng rồi, hỏi cháu có muốn nghe nhạc không.”
“Khi đó cậu đã sửa máy tính được bao lâu?”
Chu Lạc nheo mắt, hồi tưởng lại trong giây lát: “Cỡ mười phút ạ.”
“Sau khi cô ấy hỏi cậu có muốn nghe nhạc không, cậu nói gì?”
“Cháu nói, muốn nghe ‘Hồng nhan tri kỷ’.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì chị ấy bật ‘Hồng nhan tri kỷ’.”
Cảnh sát Trần xác nhận lại: “Là bài mà cậu chọn?”
Chu Lạc nhoẻn cười không ra tiếng: “Cháu vừa nói đấy thôi, là bài cháu chọn.”
Cảnh sát Trần liếc sang Lâm Phương Lộ một cái, anh ta đang cúi đầu chăm chú ghi lại.
“Sau nữa cô ấy có lại nói chuyện tiếp với cậu không?”
“Có ạ. Hỏi cháu có sửa được máy tính không. Cháu nói là rất thuận lợi.” Cơ thể Chu Lạc hơi nghiêng về phía trước, nhìn vào mắt của người đối diện, nói, “Ngày đó Nam Nhã vẫn đang may xường xám, đôi lúc còn trò chuyện với cháu đôi lời.”
Cảnh sát Trần trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Sau đó khoảng bao lâu thì cậu sửa xong máy tính?”
“Vài chục phút ạ! Sửa xong cháu nói được rồi, chị Nam Nhã có thể ra xem thử.”
“Sau đó thì sao?”
“Cháu mở máy cho chị ấy xem, dạy chị ấy cách sử dụng.”
“Trong khoảng thời gian đó, cửa tiệm xường xám vẫn đang mở?”
“Mở khoảng một phần tư.”
“Trên đường có người đi qua không?”
“Hình như có.”
“Có ai đến xem quần áo không?”
“Không có.”
Cảnh sát Trần lại trầm mặc, Lâm Phương Lộ tiếp lời hỏi: “Uyển Loan có ở đó không?”
Chu Lạc đáp: “Trong suốt quá trình đều ở đó.”
“Cô bé làm gì?”
“Ngủ.”
“Chỉ ngủ, không khóc nháo?”
“Không.”
Những gì cần hỏi đều đã hỏi xong, những chi tiết trọng điểm đều khai giống nhau y xì, không lệch ly nào. Lâm Phương Lộ không còn gì để hỏi nữa, quay đầu liếc nhìn cảnh sát Trần.
Đến cuối cùng, cảnh sát Trần thở phào một cái, cười cười, đứng dậy nói: “Không có vấn đề gì, về nhà đi.”
Bầu không khí trong phòng thẩm vấn thay đổi, Chu Lạc cũng thoải mái đứng dậy, nhân cơ hội hỏi: “Bác Trần, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì. Hỏi theo thủ tục thông lệ thôi.”
Chu Lạc cũng rất nhanh biết là thật sự không sao. Bởi vì khi cậu và bố Chu ra khỏi đồn công an, vừa hay cũng thấy Nam Nhã đi ra.
Bố Chu trong lòng vẫn còn sợ hãi, giáo huấn Chu Lạc: “Thằng nhóc mày sau này bớt lo chuyện người khác đi!”
Chu Lạc ậm ừ một tiếng, theo bố Chu rời khỏi, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà len lén liếc mắt nhìn Nam Nhã. Nàng cũng đang nhìn cậu, ánh mắt bình thản như nước, thoáng chạm vào mắt cậu, rồi rời đi.
Cảnh sát Trần cùng Lâm Phương Lộ đi vào phòng làm việc, bà Từ và anh họ của Từ Nghị đang ngồi trước bàn làm việc đợi họ.
Cảnh sát Trần ngồi xuống, khẽ thở dài một cái, nói: “Chị Từ, không có chứng cứ nào cho thấy Nam Nhã có khả năng gây án.”
“Không thể thế được.” Bà Từ không sao chấp nhận nổi, “Con tôi đang yên đang lành sao lại đi uống thuốc an thần, nhất định là do nó hạ độc. Hơn nữa thằng bé cũng chưa bao giờ uống rượu! Khi phải tiếp khách làm ăn cũng chưa từng uống.”
“Mấy năm nay tôi cũng chưa từng thấy cậu ấy uống rượu,” cảnh sát Trần trầm ngâm đôi chút, nói, “Có điều chuyện cậu ấy uống thuốc an thần, Tiểu Lâm từng hỏi qua bác sĩ, cậu ấy thật sự có dùng, bắt đầu từ lúc Nam Nhã đòi ly dị với cậu ấy vào năm ngoái, đã uống hơn mấy tháng rồi. Không phải là hạ độc như chị nói. Ài, là do bác sĩ khi kê thuốc đã sơ sót, nghe bảo cậu ấy bình thường không uống rượu nên quên không dặn dò.”
Bà Từ vừa nghe đến đây, không thể khống chế mà nổi cơn: “Chính là nó. Nhất định là nó và bác sĩ đã câu kết với nhau. Trước đây lần đầu tiên nhìn thấy nó tôi đã biết nó chẳng tốt lành gì rồi, chuyện chúng nó kết hôn tôi đã phản đối, vậy mà Từ Nghị bị nó quyến rũ đến thần hồn điên đảo, nhất quyết chỉ nó mới chịu cưới. Nó nhìn trúng tướng mạo và tiền bạc của Từ Nghị, nếu không đã chẳng ba lần bốn lượt đòi ly hôn mà cứ nói đến không có phí bồi thường là lại không chịu. Nó không biết giữ mình các người cũng đâu phải là không biết, nhất định là có tình nhân bên ngoài, muốn chiếm đoạt tài sản của con tôi!”
Cảnh sát Trần khuyên: “Chị Từ chị đừng kích động, vị bác sĩ kia là nữ. Uống thuốc là để cậu ấy khống chế tâm tình, cũng là do bác sĩ chỉ định. Chị trước tiên hãy bình tĩnh lại, nghe tôi kể chi tiết vụ này đã.
“Chị cũng biết Từ Nghị và Nam Nhã hiện đang ở riêng, cậu ấy sống một mình trong một căn nhà ở phía bắc trấn. Mấy ngày nay công việc của cậu ấy trong thành phố bận rộn, ngày đó gặp chuyện không may, theo như chúng tôi điều tra, cậu ấy lái xe từ thành phố về, đại khái vào khoảng từ năm giờ hai mươi đến năm rưỡi thì tới nơi. Hàng xóm có người lúc ăn cơm tối đã thấy cậu ấy sáu giờ lái xe ra ngoài, sau đó thì gặp tai nạn. Nói cách khác việc cậu ấy uống thuốc và rượu xảy ra trong khoảng thời gian ở nhà. Cũng chính là từ năm giờ hai mươi đến sáu giờ.”
“Lúc đó Nam Nhã ở đâu?” Từ Kiên chen vào một câu.
“Tiệm xường xám.” Lâm Phương Lộ lấy bản ghi chép lời khai của nhân chứng và vật chứng ra, kiên trì thuật lại, bổ sung thêm một câu, “Chúng tôi đã cử người đi kiểm tra, máy tính đó xác thực là đã từng qua sửa chữa.”
Hai người đối diện im lặng một hồi, cảnh sát Trần nói: “Từ tiệm xường xám của Nam Nhã đến chỗ ở của Từ Nghị tại khu bắc trấn, quãng đường đi bộ ngắn nhất cũng phải đi mất nửa giờ, cho dù là chạy cũng mất hai mươi phút. Nam Nhã không biết đi xe đạp, cũng không có xe ôm phi pháp chở cô ấy đến đó, vậy nên cô ấy không có khả năng ở chỗ Từ Nghị vào khoảng thời gian đó.”
Tim bà Từ loạn nhịp nảy mạnh liên hồi, Từ Kiên hỏi: “Có khi nào là Từ Nghị đi tìm Nam Nhã không?”
Cảnh sát Trần lắc đầu: “Chúng tôi đã hỏi thăm những cửa hàng gần đó, hôm ấy cũng không thấy Từ Nghị tới. Lại nói, Từ Nghị nếu có đi tìm Nam Nhã, cậu bé sửa máy tính làm sao lại không phát hiện ra?”
Bà Từ vội hỏi: “Lỡ đâu là thằng bé đó nói dối? Nó giấu giếm cho con kia thì sao?”
“Ý chị cậu ấy là đồng phạm?” cảnh sát Trần lắc đầu, “Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, còn phải chú tâm vào học hành, không quen biết Nam Nhã. Huống hồ tôi làm nghề này bao nhiêu năm như vậy, cậu ấy có nói dối hay không, tôi có thể nhìn ra được.”
Bà Từ không lên tiếng, nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra không cam.
Cảnh sát Trần nói: “Nếu như chị vẫn chưa yên tâm, tôi sẽ liệt kê ra ba điểm trọng yếu cho chị nghe. Thứ nhất, cửa tiệm xường xám khi đó vẫn đang để mở một nửa, giả như Nam Nhã và cậu bé kia bắt tay nhau nói dối, khả năng bị vạch trần là tương đối cao. Bởi nếu có người tới mua, sẽ phát hiện ra trong tiệm không có người. Nhưng theo như chúng tôi điều tra thì không xảy ra tình huống đó.”
Bà Từ thắc mắc: “Mở một nửa thì cũng chỉ là mở một nửa. Người khác trông thấy, biết đâu lại nghĩ là không có ai nên không ngó vào trong.”
“Sẽ không có chuyện đó.” Cảnh sát Trần lắc đầu, “Người trong trấn đều biết thói quen làm việc của tiệm xường xám Nam Nhã, cô ấy nếu có sự tình đặc biệt sẽ kéo già nửa cửa cuốn xuống, ai muốn mua quần áo thì ghé vào nhìn trước hoặc gọi một tiếng. Trước đây đã từng có người đến mua sau khi cửa đã kéo xuống như vậy.”
Bà Từ lại đặt câu hỏi: “Hôm đó mưa lớn như vậy, biết đâu không có ai ra phố thì sao?”
“Chị nói không sai, nhưng cũng không thể nói tuyệt đối là không có ai trên phố. Huống hồ, ai cũng biết là bán quần áo, luôn luôn có những khách hàng vừa mắt một bộ quần áo nhưng khi đó không mua, sau lại đổi ý, sợ bị người khác mua mất nên nhanh chóng quay trở lại lấy trước. Tiệm Nam Nhã mỗi món đồ số lượng chỉ có một, chuyện như vậy lại càng thường thấy. Vậy nên nếu đã để cửa mà lại đi mất, tính mạo hiểm là rất lớn. Vào khoảng thời gian đó, Nam Nhã xác thực là đang ở trong tiệm.”
Bà Từ không nói gì nữa.
“Điểm thứ hai, Từ Nghị ở trung tâm khu dân cư, gần đó đều là nhà ở, tuy hôm ấy mưa to, nhưng từ năm rưỡi đến sáu giờ, vẫn thường có người về nhà. Chúng tôi đã điều tra trên diện rộng các gia đình ở khu bắc trấn, những người ở ngoài đường vào khoảng thời gian đó, không ai từng gặp Nam Nhã, điều này chứng tỏ khi đó cô ấy rất có thể không ở khu bắc trấn.”
“Thứ ba, Uyển Loan vẫn luôn ở trong tiệm, nếu như Uyển Loan đột nhiên tỉnh lại tìm mẹ, chẳng lẽ lại không bại lộ?”
Cảnh sát Trần nhìn bà Từ, nói: “Chị Từ, mọi việc đều phải xét đến chứng cứ, người xấu đúng là phải bắt, nhưng không thể vì thế mà chưa rõ ràng đã xử oan cho người tốt. Chị không thích Nam Nhã làm con dâu chị, muốn nói cô ấy xấu xa thế nào cũng được, nhưng cái chuyện hại người này không thể nói bừa. Cái này không thể dựa vào tâm tình mà nói được, giận dữ chỉ là trong nhất thời, sau này tỉnh táo lại, vẫn phải công bằng mà nhìn nhận bằng lương tâm.”
Chuyện đến nước này, bà Từ cũng không thể nói gì hơn.
Cảnh sát Trần còn nói thêm: “Tuy là vẫn chưa rõ Từ Nghị ngày đó tại sao lại uống rượu, nhưng cũng có thể là do tâm tình không tốt. Đàn ông mà, gặp phải lúc buồn bực ai mà lại chẳng làm vài chén. Nói chung, chúng tôi sẽ điều tra tiếp, xem Từ Nghị có gây thù chuốc án với ai khác không, nếu như không thì rất có thể đúng là tai nạn ngoài ý muốn.”
Cuối cùng, bà Từ cũng chịu nghe lời cảnh sát Trần, không đổ tội cho Nam Nhã nữa, chỉ đành chờ cảnh sát tiếp tục điều tra xem có ai khác có thù oán với Từ Nghị nữa không.
Khoảng thời gian này, Chu Lạc cứ rảnh rỗi là lại đến chờ ở tiệm băng đĩa, ngóng Nam Nhã tới mua đồ hết lần này tới lần khác. Tuy chỉ có thể liếc nhau một cái rồi vội vã rời đi, nhưng trong lòng Chu Lạc vẫn cực kỳ thoải mái. Gần đây, cậu cảm thấy chuyện giữa cậu và nàng lại một lần nữa dấy lên hy vọng. Cậu càng thêm nỗ lực học tập, luyện đề ôn thi.
Có lần ở trước cửa tiệm tạp hóa, hội bà tám tụ tập bàn luận về cái chết của Từ Nghị, tỏ ra có đôi chút luyến tiếc, còn nhắc đến Nam Nhã.
“Dạo này cô ả ngày nào cũng mặc một thân trắng toát, cài trâm hoa trắng diễu qua diễu lại trên phố, cái dáng điệu đó, ôi, ai mà chẳng dính mắt lấy cơ chứ. ‘Muốn yểu điệu, phải chịu tang’ (*), câu này nói thật không sai. Đến lúc này rồi mà vẫn còn có thể nhân tiện khoe mẽ, tôi cũng đến phục cô ả.”
(*) Nguyên văn là “Nữ yếu tiếu, nhất thân hiếu”, tức là con gái muốn trở nên thanh tú xinh đẹp thì phải mặc toàn đồ trắng như đang chịu tang.“Không có chồng quản, giờ thành quả phụ bé rồi, sau này càng không yên nổi mà.”
Lúc đó Chu Lạc đi ngang qua, nghe thấy những lời đầy mùi chính khí này, cũng không biết tại sao tâm tư bỗng bị ba chữ “quả phụ bé” thu hút, cảm thấy ba chữ này mang một vẻ phong tình khó tả rất đậm đà. Không khỏi phải cảm khái rằng nền văn hóa dân gian thật quá mức uyên thâm, “quả phụ bé” sao lại có thể nồng nàn hương sắc cấm dục quyến rũ vậy chứ?
Ấy, cậu chính là người thích quả phụ bé đó nha.
Trần Linh cũng ở đây, Chu Lạc để ý Trần Linh nãy giờ, muốn quan sát xem ả có đau lòng hay không. Nhưng Từ Nghị chết đã được nửa tháng, cậu vẫn nhìn không ra.
Chị A Xuân nói: “Cứ chờ đấy, qua mấy ngày nữa lại có thằng đàn ông mới cho xem. Ai mà biết được Từ Nghị chết rốt cuộc là chuyện gì chứ?”
Trần Linh vươn vai một cái, nói: “Nam Nhã ấy à, cô ta là loại đàn bà chỉ giỏi dụ dỗ đàn ông thôi, không có gan hại người đâu. Cô ta cứ õng ẹo đòi ly hôn với Từ Nghị, nói không thèm để ý vậy chứ, đều là giả bộ để giữ mặt mũi cả, trong bụng thật ra là trăm phương nghìn kế muốn níu kéo chồng kìa.”
Chị A Xuân cười ngượng ngùng: “Nói chung cái gì tôi nói cô cũng phản bác được. Muốn hại người có khó gì đâu, đụng tay đụng chân vào cái xe chút là được.”
Đúng lúc Từ Kiên tới tiệm tạp hóa mua bật lửa, nghe được lời đó, ước chừng là cảm thấy hổ thẹn nên sau khi rời đi lại vòng ngược trở lại, kể lại ngọn nguồn cho đám bà tám đó nghe. Xe không có vấn đề gì, Từ Nghị là vì uống thuốc ngủ xong lại nốc rượu, thần trí không tỉnh táo mà bị sốc thuốc nên mới xảy ra tai nạn vào ngày mưa. Khi đó Nam Nhã ở tiệm xường xám. Chuyện này rất có thể chỉ là ngoài ý muốn.
Sau khi gã kể rõ ràng xong, Trần Linh tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhưng không nói câu nào. Những người khác cũng không lên tiếng.
Dù vậy, Chu Lạc vẫn như trước không có hảo cảm với anh ta. Cậu xoay người vào tiệm băng đĩa, lại thấy Từ Kiên cũng theo vào. Linh tính mách bảo rằng gã tới tìm cậu, cậu thầm xốc lại tinh thần, thong thả đứng lên. Tuy còn là thiếu niên, nhưng vẫn cao lớn không thua gì gã. Chu Lạc nhàn nhạt nói: “Muốn mua đồ?”
Từ Kiên nói: “Tôi tới cảm ơn cậu.”
“Tôi?”
“Cậu còn nhỏ, chắc là không hiểu được. Nhưng tôi cảm ơn cậu đã làm chứng cho Nam Nhã.”
Câu này Chu Lạc nghe không ra.
Từ Kiên nói: “Nhà họ Từ chúng tôi thật sự vô cùng có lỗi với Nam Nhã, tôi cũng hy vọng cô ấy sẽ không bị việc này quấn thân.”
Chu Lạc khép hờ mắt nghĩ ngợi, lại mở ra, nói: “Tôi nghe mọi người trong trấn nói chị ấy và anh…”
Từ Kiên cười khổ, lắc đầu: “Bịa đặt đấy. Quá mức hoang đường. Là các cậu không biết thôi, lúc đó tôi đã sớm kết hôn rồi.”
Chu Lạc không nói tiếng nào.
Trên mặt Từ Kiên lộ ra vẻ xấu hổ, nói: “Tôi và Từ Nghị anh em tình thâm, nó muốn níu kéo Nam Nhã, lại không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể bày ra trò đó. Tôi cũng không muốn thấy em trai mình phải chịu cảnh vợ con ly tán. Hơn nữa khi đó công việc không ra đâu vào đâu, rất thiếu tiền…”
Chu Lạc sớm cũng biết là giả, nhưng chính tai nghe gã nói vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ với cái thói trơ tráo của anh em nhà này, nhưng cậu hết lần này tới lần khác chỉ có thể tỏ ra chuyện chẳng liên quan đến mình, ngữ khí bình hòa mà nói: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả. Làm chứng là nghĩa vụ, không cần phải cảm ơn.”
Từ Kiên còn định nói thêm gì, Chu Lạc đã cướp lời đuổi khách: “Tôi phải làm bài tập rồi.”
Từ Kiên đành rời đi.
Chu Lạc ngẩng đầu lên từ trang sách, hung hăng trừng mắt với bóng lưng gã. Đặt bút xuống, cậu rời tiệm đến nhà Nam Nhã.
…
“Uyển Loan hôm nay không được ăn kẹo que sao.” Giọng nói non nớt của Uyển Loan văng vẳng từ con ngõ nhỏ.
“Bởi vì hôm qua con đã ăn rồi, ngày nào cũng ăn kẹo sẽ bị sâu răng, sâu nhỏ sẽ chui vào răng con đó.” Nam Nhã nhẹ nhàng nói.
Tiểu Uyển Loan tin là thật vội che miệng, giọng thì thào qua kẽ tay truyền ra: “Nhưng Uyển Loan không có ăn côn trùng, miệng cũng đóng rất chặt, sâu nhỏ sao lại vào được trong miệng?”
“Vấn đề này chúng ta sẽ tra sách, được không?”
“Vâng ạ…”
Lâm Phương Lộ đứng trước cổng nhà, nhìn người con gái mặc một thân xường xám đơn sắc đang nắm tay phiên bản tí hon của chính nàng.
Nam Nhã đi qua dưới chạc cây đầy sắc lá non, trông thấy anh, bước chân chậm lại. Giọng Uyển Loan lảnh lót như chuông reo: “Cháu chào chú cảnh sát!”
Lâm Phương Lộ mỉm cười, đi tới khom lưng xoa đầu Uyển Loan.
Chu Lạc ngồi trên chạc cây đầu ngõ, sầm mặt bứt lá. Cậu vừa thấy Lâm Phương Lộ đứng trước nhà Nam Nhã, không thể làm gì khác đành trèo lên cây núp.
Cái tên Lâm Phương Lộ này, Từ Nghị vừa mới chết đã mò đến cửa, không biết cửa nhà quả phụ lắm thị phi sao? Hừ!
Nam Nhã vỗ nhẹ đầu Uyển Loan, Uyển Loan ngoan ngoãn chạy vào sân.
Nam Nhã nhìn Lâm Phương Lộ: “Có chuyện gì à?”
Lâm Phương Lô cười cười: “À, còn vài vấn đề cần hỏi cậu một chút.”
“Nói đi.”
“Cậu…có biết Từ Nghị…”
“Làm sao?”
Lâm Phương Đường nói: “Có biết hắn có người khác bên ngoài không?”
Con ngươi Nam Nhã hơi trừng: “Cậu nói sao?”
“Cậu đừng buồn, là…”
Nam Nhã quay đầu sang chỗ khác, thản nhiên: “Mình không buồn.”
Lâm Phương Đường bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nam Nhã lại nhìn về phía anh: “Sao đột nhiên lại hỏi mình vậy, điều tra có tiến triển sao?”
Lâm Phương Lộ gật đầu: “Tuy chỗ ở của hắn có dấu hiệu đã bị thu dọn qua, nhưng bên mình vẫn phát hiện được trên dây phơi ở tầng cao nhất một cái áo ngực của nữ. Xem chừng là bỏ sót. Số đo của cái áo đó không phải của cậu.”
Nam Nhã thoáng nhíu mày: “Ý cậu là có một người phụ nữ khác đã gặp riêng Từ Nghị ở nhà hắn?”
Lâm Phương Lộ: “Phải. Bên mình cho rằng rất có thể vào ngày đó, người phụ nữ ấy sau khi nghe nói đến vụ tai nạn đã thu dọn đồ đạc bỏ đi, nhưng lúc đó trời mưa, cô ta đã quên mất quần áo và đồ dùng hằng ngày vẫn đang phơi trên trần.”
Nam Nhã trầm mặc giây lát, nói: “Tức là người phụ nữ đó có hiềm nghi?”
Lâm Phương Lộ nói: “Đúng vậy. Nhưng tạm thời chưa có tin gì về người phụ nữ đó, vậy nên mới tới hỏi cậu, xem cậu có đầu mối hay không.”
Nam Nhã lắc đầu, nói: “Mình cũng không biết. Nhưng chắc là không khó tìm đâu. Cứ điều tra khu vực quanh nhà hắn là được, hẳn phải có ai thấy được điều gì đó chứ, sớm muộn cũng sẽ tìm ra thôi.”
Lâm Phương Lộ nói: “Cũng phải.” vài giây sau lại hỏi: “Ngày đó cậu ở đồn có nói, không gặp qua Từ Nghị?”
Nam Nhã nhìn anh.
Lâm Phương Lộ: “Mình muốn xác nhận lại.”
“Phải. Vào khoảng thời gian xảy ra vụ án, mình không gặp Từ Nghị. Chính xác thì, cả ngày đó đều không gặp hắn.”
Lâm Phương Lộ nhìn ra được rằng nàng không nói dối, đã hỏi xong, bèn nói: “Cậu gần đây vẫn ổn chứ?”
Nam Nhã cười nhạt một cái: “Cậu thấy mình có chỗ nào không ổn sao?”
Lâm Phương Lộ lắc đầu: “Không.”
Nam Nhã quay đầu nhìn vào sân, Uyển Loan đang chơi cưỡi ngựa gỗ ở xa xa.
Nam Nhã nói: “Mình không muốn giả vờ bi thương trước mặt cảnh sát, người chồng như hắn chết đi, mình tuyệt không thấy buồn gì hết.”
Lâm Phương Lộ: “Mình hiểu. Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói cho mình biết.”
“Cảm ơn.”
Sau khi Lâm Phương Lộ rời đi, Chu Lạc từ trên cây nhảy xuống, chạy vào nhà Nam Nhã. Nam Nhã thấy cậu đến, quở trách vài câu, nhưng không nặng lời câu nào, rót cho cậu chén trà.
Chu Lạc vùi mình ngồi trên ghế mây uống trà, ngẫm lại Lâm Phương Lộ chỉ có thể nói chuyện với nàng ngoài cửa, đãi ngộ thật khác biệt, trong lòng cậu còn đang đắc ý, Nam Nhã bất thình lình hỏi một câu: “Nghe trộm được hết rồi?”
Chu Lạc suýt nữa ngã từ trên ghế xuống: “Hả? Sao chị biết?”
Nam Nhã nhíu mày: “Cậu cho rằng cứ núp trên cây tôi sẽ không nhìn thấy sao? Giữa xuân đang yên đang lành, lá non trên cái cây đó cứ từng chiếc từng chiếc rụng xuống, nó chọc gì đến cậu hả?”
Chu Lạc cười hề hề, gãi đầu: “Em nhớ chị, bèn tới tìm chị thôi. Kết quả là thấy anh cảnh sát kia cắm cọc ở đây, hừ, em không bỏ đi, anh ta đừng hòng bắt nạt chị.”
Nam Nhã hơi sửng sốt, nói: “Cậu ấy bắt nạt tôi cái gì?”
Chu Lạc kêu một tiếng: “Bọn họ nghi ngờ chị!”
Trong lòng Nam Nhã như được sưởi ấm, nhẹ giọng nói: “Đó cũng là việc công cả thôi. Hơn nữa, theo như cậu nói thì tôi từ khi nào dễ bị bắt nạt vậy?”
“Chị không biết bắt nạt người khác nên em lo chứ sao.” Cậu thiếu niên nói, “Em không thể để chị chịu ấm ức được.”
Ánh mắt cậu vô cùng nồng nàn, Nam Nhã nhìn thấy, mặt liền ửng đỏ, liếc mắt ra chỗ khác.
Khoảng thời gian này quá hỗn loạn, lâu lắm mới có cơ hội được yên ả nói chuyện, thêm nữa thứ gông cùm đè nén cậu dạo trước đã được gỡ bỏ, cậu nói chuyện tất nhiên là càng trắng trợn hơn so với trước kia.
Nam Nhã đổi chủ đề: “Lần trước cậu bị thẩm vấn, là cậu ấy hỏi?”
“Có cả bố Trần Quân nữa, em biểu hiện rất trơn tru.” Chu Lạc tóm lược nói, đối với chuyện của nàng cậu vẫn luôn tỉ mỉ, “Chị thì sao? Anh ta tìm chị làm gì?” cuộc đối thoại giữa bọn họ cậu nghe không rõ lắm, nhưng câu cuối cùng rằng có chuyện thì cứ tìm anh ta ngược lại lại rất rõ ràng, khiến cậu tức đến suýt nhảy từ trên cây xuống tẩn cho anh ta một trận.
Nam Nhã ngắn gọn tóm tắt lại nguyên do Lâm Phương Lộ tới, Chu Lạc sửng sốt nói: “Chị biết sao?”
Nam Nhã ngước mắt: “Biết gì?”
Chu Lạc nói: “Biết người tình bên ngoài của Từ Nghị là chị gái Trần Quân.”
Nam Nhã nói: “Biết.”
Chu Lạc hỏi: “Là biết vào ngày sinh nhật đó của chị?”
Nam Nhã gật đầu: “Hắn không nói không rằng đã đưa Trần Linh về nhà, bảo là cô ấy tới xin lỗi và chúc mừng sinh nhật tôi. Đứa ngu mới nhìn không ra.”
Chu Lạc có chút khó chịu, nói: “Hôm đó em cũng không kịp tổ chức sinh nhật cho chị.”
Nam Nhã nói: “May mà cậu không chúc mừng, nếu không tôi lại nghĩ cậu châm chọc tôi.”
Chu Lạc nói: “Lúc này rồi mà chị còn nói đùa.”
Nam Nhã không nói nữa.
Chu Lạc nói: “Em trước đó không nói cho chị biết, là không muốn chị phiền lòng. Không nói cho người khác biết, là vì không có chứng cứ, sợ chị bị kẻ xấu cắn ngược lại. Em nói ra còn được, nếu là chị nói thì người khác lại cho rằng chị bêu xấu Trần Linh. Nhưng bây giờ chuyện này em cũng khó mà tiết lộ, dù sao cũng là án mạng, cũng chưa xác định là có đúng Từ Nghị chỉ qua lại với Trần Linh thôi không hay là còn có ai khác nữa.”
Nam Nhã nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, vậy nên mới không nói cho cảnh sát biết. Nếu không, nếu như là do người khác, không phải, nếu dính dáng đến cậu, quan hệ giữa mẹ cậu với nhà họ Trần sẽ rất khó xử, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp (*).”
(*) Nguyên văn là “đài đầu bất kiến đê đầu kiến đích”, ý là hai bên không muốn nhìn thấy nhau nhưng vì cùng ở trong một môi trường/cộng đồng/khu vực nên không thể không chạm mặt.Chu Lạc gãi đầu: “Việc này thật phiền toái.”
Nam Nhã nói: “Đừng để ý, lại khiến cảnh sát sinh nghi thăm dò thì rách việc!”
Chu Lạc gật đầu, lại nhớ đến chuyện ban nãy Từ Kiên khi đến tiệm quà vặt có nhắc tới, nhịn không được hỏi: “Từ Nghị bình thường không uống rượu sao?”
Nam Nhã ngước mắt: “Không uống. Sao vậy?”
Chu Lạc khó hiểu: “Hôm sinh nhật chị, em tới nhà chị, có ngửi thấy mùi rượu trên người hắn.”
Nam Nhã nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên: “Thế sao? Tôi không biết nữa. Tôi sớm đã lên nhà, liệu có phải là uống rượu với Trần Linh không?”
Chu Lạc ngẫm lại cũng cảm thấy có khả năng này, lại nghĩ tới đêm ấy vẫn còn có gì đó không đúng, cậu muốn hỏi thêm, nhưng nhìn ra nàng tỏ vẻ chán ghét, đành thôi.
Chu Lạc liếc mắt nhìn Uyển Loan đang ngồi chồm hổm dưới đất nghịch bùn ngoài cửa sổ, nói: “Con bé vẫn ổn chứ?”
“Ừ.” Nam Nhã cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt dịu lại.
Uyển Loan còn nhỏ tuổi, không có khái niệm gì về cái chết của Từ Nghị. Nam Nhã đã ngăn cản tất cả bà con thân thích vào nhà, không để cô bé nhìn thấy đám người đang đau thương ấy, cũng không để cô bé phải chứng kiến cảnh tang lễ. Đổi lại cho Uyển Loan nghỉ học một tháng, mỗi ngày đều dẫn cô bé theo bên người.
Chu Lạc nhìn Uyển Loan đang nghịch bùn, lại nhìn sang Nam Nhã, trong lòng đã có chủ kiến.