Sau khi Lê Quan Sơn g.iết chết quái thú sương mù rồi rửa sạch cơ thể xong, ba người bọn họ lại lên đường lần nữa.
Theo càng ngày càng tới gần nơi mục đích, nhiệt độ không khí cũng cũng giảm tới mức cần phải bật thiết bị nhiệt trên phi hành khí, nếu không với thể chất của Bạch La La, dù có mặc bao nhiêu quần áo đi chăng nữa thì cũng có nguy cơ chết cóng trên phi hành khí.
Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển ngược lại là dáng vẻ không sao cả, Bạch La La tò mò hỏi bọn họ nhiệt độ nào mới khiến cho bọn họ cảm thấy lạnh.
Lê Thiển Thiển nghĩ nghĩ nói: “Ít nhất âm hai mươi độ nhỉ, tôi cũng chưa từng trải qua mùa đông nữa.”
Bạch La La nghĩ thầm hèn gì cơ thể của con người lại trở thành chiều hướng tiến hóa, có thể có tố chất thân thể mạnh như vậy thì ít nhiều cũng tiết kiệm được không ít tài nguyên nha.
Phi hành khí mở máy sưởi đầy đủ, Bạch La La nhìn xuống dưới qua cửa sổ.
Bên ngoài không còn tuyết rơi, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh ở dưới mặt đất. Khu vực sông băng ở nơi này khác với trong tưởng tượng của Bạch La La, càng giống như là cánh đồng hoang vu hơn, băng tuyết trên mặt đất vô cùng ít ỏi, gần như chính là lớp băng mỏng manh đọng ở trên đá đen dữ tợn.
Bởi vì Bạch La La chỉ đưa ra một phương hướng đại khái, cho nên Lê Quan Sơn còn phải tiến hành tìm kiếm.
Cũng may, bọn họ vô cùng mẫn cảm với kim loại như sắt, không bao lâu đã phát hiện ra mục tiêu.
Sau khi hạ phi hành khí xuống, Lê Quan Sơn ra khỏi buồng điều khiển trước. Y nhìn vào dụng cụ đo nhiệt độ, nói: “-12 độ, chưa sao.”
Lê Thiển Thiển nghe vậy cũng đi từ phi hành khí ra, cô nhìn quanh bốn phía, nói: “Nơi này có chỗ để chế tạo vũ khí sao?”
“Ừm.” Lê Quan Sơn nói, “Anh cảm thấy mùi của sắt.”
Bạch La La không dám đi ra ngoài, cách cửa sổ mắt trông mong nhìn hai người này.
Lê Quan Sơn quay đầu liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, nói: “Xuống đi, mặc nhiều một chút.”
Bạch La La bọc mình thành quả bóng nhỏ, Lê Thiển Thiển thấy dáng vẻ này của cậu thì cười khanh khách không ngừng, nói đẩy Bạch La La xuống đất thì nhất định sẽ lâu lắm cậu mới bò dậy được.
Bạch La La hàm hồ nói: “Đừng nha, trên mặt đất lạnh lắm.”
Mặc Thoát đứng ở bên cạnh Bạch La La, cái đuôi móc lấy chân của Bạch La La, cũng nhìn Lê Thiển Thiển ngao một tiếng.
Lê Thiển Thiển thấy thế giả cả giận nói: “Mặc Thoát, mày đến góp vui cái gì, mày đúng là đồ không có lương tâm, trước kia tao đối xử với mày tốt như vậy, có Thủy Nguyên liền không gần tao nữa.”
Mặc Thoát vậy mà lại nhe răng với Lê Thiển Thiển, như là đang nói, chị có thể làm gì tôi nào.
Ba người ầm ĩ ở bên này, Lê Quan Sơn lại tập trung chú ý vào việc tìm kiếm kho vũ khí. Hầu hết các kho vũ khí còn sót lại trong thời đại cũ đều bị chôn vùi dưới lòng đất, bởi vì như vậy mới đủ che phủ, cũng có thể tránh được sự bào mòn của thiên nhiên.
Lê Quan Sơn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay gõ gõ xuống đất, nói: ‘’Có lẽ cửa ở gần đây, phía dưới này trống không.”
Bạch La La nói: “Cái này anh cũng có thể nghe được sao?”
“Ừm.” Lê Quan Sơn lên tiếng, nói, “Cậu chờ ở nơi này đi, Thiển Thiển, mày đi tìm với anh.”
Bạch La La vì thế lại trở về phi hành khí chờ đợi, Mặc Thoát ở bên cạnh cậu, tựa hồ là sợ cậu lạnh, dùng thịt lót nóng hầm hập của mình để trên đầu gối của Bạch La La.
Bạch La La bị động tác của nó làm cho nở nụ cười, xoa bóp lỗ tai nó nói: “Cảm ơn Mặc Thoát.”
Mặc Thoát cọ cọ mặt của Bạch La La.
Một mình chờ đợi ở trên phi hành khí, không khỏi có chút cô đơn. Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn đều không không biết đã đi đâu, xung quanh đều là một vùng bỏ hoang im lặng không tiếng động, chỉ có gió lạnh gào thét liên tục đập vào cửa sổ trong suốt.
Bạch La La đột nhiên sinh ra một loại ảo giác đáng sợ bản thân bị vứt bỏ, trái tim cậu có hơi khó chịu, phảng phất như bị một bàn tay xoa bóp hoặc nhẹ hoặc nặng, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Mặc Thoát rất nhanh phát hiện sự khác thường của Bạch La La, nó bắt đầu có chút nóng nảy trầm thấp gầm rú, như là sợ cái gì đó.
Bạch La La thấp giọng r.ên rỉ, che ngực ngã xuống ghế sau, cậu muốn hít thở từng hơi từng hơi, nhưng dưỡng khí vốn đầy đủ lại bỗng nhiên không còn gì nữa, thậm chí trước mắt cậu cũng bắt đầu xuất hiện đốm đen do thiếu oxy dẫn tới.
Mặc Thoát rốt cuộc nổi giận, nó phát ra một tiếng rít gào thật lớn, hai móng vuốt đập vào mặt đất thật mạnh, lại là cào ra hai vết trên sàn hợp kim của phi hành khí.
Các triệu chứng thiếu oxy của Bạch La La đột nhiên đỡ lại, loại cảm giác khủng hoảng bị vứt bỏ cũng giảm bớt, nhưng trong mắt cậu bắt đầu không tự chủ được mà ch** n**c mắt, trong miệng bắt đầu thút thít khóc nức nở.
Dường như có vật chất nào đó đang quấy nhiễu cảm xúc của Bạch La La, lúc này cậu giống như đã cắn thuốc quá liều, thậm chí còn không nghe được tiếng của hệ thống.
Mặc Thoát bò tới trên người Bạch La La, bắt đầu l**m trán của Bạch La La, đôi mắt, cái mũi, thậm chí là miệng. Nó nghiêm túc l**m, tựa hồ là cảm thấy như vậy sẽ có thể làm dịu cơn khó chịu của Bạch La La.
Loại cảm giác hít thở không thông đến muốn mạng này, lại thật sự bắt đầu biến mất, lồng ngực của Bạch La La giãn ra, oxy lại tràn vào phổi. Cậu ho khan kịch liệt, cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái hít thở không thông khi nãy.
Bạch La La ho đến nước mắt cũng trào ra, nói: “Đệch, hệ thống, vừa rồi tôi bị sao thế?”
“Nơi này hình như có sinh vật nào đó đã phóng chất khí.” Hệ thống nói, “Cụ thể là cái gì thì tôi cũng không biết, nhưng Mặc Thoát cứu cậu đấy.”
Bạch La La nghe vậy thì trong lòng mềm nhũn, biết ơn duỗi tay vỗ vỗ đầu của Mặc Thoát.
Mặc Thoát l**m l**m lòng bàn tay của Bạch La La.
Sau khi Bạch La La đỡ lại thì cảm thấy khá hơn nhiều, cậu ngồi trở lại ghế, chậm rãi nghĩ lại. Không ngờ Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn lúc nãy ra ngoài tìm cửa cũng vừa lúc trở về.
Lê Thiển Thiển vừa tiến lên liền nhìn thấy Bạch La La ngồi yên ở ghế trên, sắc mặt trắng bệch, trên lông mi còn dính nước mắt. Mà Mặc Thoát thì chậm rãi l**m tay Bạch La La.
Lê Thiển Thiển sợ hãi nói: “Thủy Nguyên? Anh làm sao vậy? Con cầm thú Mặc Thoát này cuối cùng cũng ra tay với anh rồi hả?”
Lê Quan Sơn giơ tay bát đầu của Lê Thiển Thiển một cái, lạnh lùng nói: “Lê Thiển Thiển, mày ăn nói chú ý một chút cho anh.”
Lê Thiển Thiển giận mà không dám nói gì, lặng lẽ bẹp bẹp miệng.
Bạch La La nói: “Không sao, mới nãy đột nhiên rất khó chịu…… sau khi Mặc Thoát l**m thì tôi mới cảm thấy khá hơn nhiều.”
Ánh mắt Lê Quan Sơn đảo một vòng ở trên người Bạch La La, nói: “Có lẽ nơi này có không ít ảnh trùng, cậu cẩn thận một chút.”
Bạch La La mờ mịt, nói: “Ảnh trùng?”
“Đó là một loại côn trùng rất nhỏ.” Lê Thiển Thiển phổ cập khoa học cho Bạch La La, nói, “Còn nhỏ hơn cả tóc, nếu chúng tụ lại với nhau sẽ phát ra chất khí làm ảnh hưởng đến cảm xúc của sinh vật, khiến cho cảm xúc của sinh vật biến thành khác thường, thậm chí tàn sát lẫn nhau. Loại côn trùng này thích nhất ở nơi có nhiệt độ thấp, nơi này hẳn là không ít.”
Bạch La La nói: “Vậy côn trùng này chỉ có ảnh hưởng với nhân loại cũ thôi sao?”
“Đương nhiên không.” Lê Thiển Thiển nói, “Nhân loại mới cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tính đề kháng của chúng tôi tương đối mạnh, cho nên ảnh hưởng không lớn bằng anh.”
Bạch La La gật đầu thở dài, nói thì ra là thế.
Cậu vốn tưởng rằng vùng đất hoang vu trống trãi sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng lại không ngờ thế giới này thật sự ẩn chứa sát khí khắp nơi.
“Lau khô nước mắt đi.” Giọng điệu của Lê Quan Sơn nhàn nhạt, y nói, “Phải ra ngoải rồi, cẩn thận đông luôn cả mắt cậu đấy.”
Bạch La La ừ một tiếng, ngoan ngoãn lau khô nước mắt. Cậu cảm thấy bản thân khóc như vậy thì có hơi xấu hổ, cho nên cũng không dám nhìn mặt của Lê Quan Sơn, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ vẻ mềm mại hiếm có của Lê Quan Sơn.
Lau khô nước mắt, Lê Quan Sơn lại kiểm tra thiết bị trên người Bạch La La, cuối cùng ba người một báo mới rời khỏi phi hành khí.
Lê Quan Sơn đã tìm được cửa vào, cách nơi này cũng không xa, đi tầm khoảng năm sáu phút là đến.
Khi Bạch La La nhìn thấy lối vào thật sự là có chút kinh ngạc cảm thán năng lực của bọn họ, lối vào này ẩn ở dưới một tảng đá lớn, chỉ có một cái khe hở phải cong người thì mới có thể miễn cưỡng vào được.
“Nơi này còn có một lối vào khác.” Lê Quan Sơn nói, “Nhưng hoặc là bị chặn, hoặc là còn rất xa, chỉ có cái này là thuận tiện nhất.”
Bạch La La gật gật đầu.
Lê Quan Sơn mở đường, Bạch La La đi giữa, Lê Thiển Thiển đi phía sau, Mặc Thoát theo sát Bạch La La.
Ba người bọn họ xuyên qua khe đá, nhìn thấy một cánh cửa nhỏ ẩn trong đống đá đổ nát.
Cửa nhỏ hẳn là làm bằng đá, trải qua nhiều năm tháng như vậy, cũng không thấy mục nát.
Lê Quan Sơn đưa tay gõ gõ cửa nhỏ, sau đó móc ra một một con găm, rồi cắm dao găm vào bên trong vào khe hở trên cửa đá.
Con dao găm này cũng không biết làm từ loại vật liệu gì, cắt đá mà như cắt đậu hũ, cửa đá nhẹ nhàng bị cắt đứt.
Sau khi cửa đá rơi xuống thì lộ ra một con đường nhỏ hẹp bên trong.
Bạch La La ngửi được một mùi mục nát ở bên trong không khí, Lê Quan Sơn mở miệng bảo cậu mang mặt nạ phòng độc đi.
Bạch La La ngoan ngoãn mang lên, hỏi bọn họ không cần mang sao.
“Không cần.” Lê Thiển Thiển nói, “Cho dù là trong môi trường thiếu oxy, chúng tôi cũng có thể sống được mười mấy tiếng.”
Bạch La La nghe được lời này, nghĩ thầm nhân loại mới giống như Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn này, thật là còn thuộc về phạm trù nhân loại sao……
Lê Quan Sơn là người đầu tiên vào đường hầm, y quan sát gạch trên vách tường, nói: “Chắc sẽ có hàng.”
Lê Thiển Thiển hưng phấn cực kỳ, xoa tay hầm hè.
Bạch La La cả người từ đầu đến chân bị đều bị bao kín mít, ngay cả tóc cũng chưa lộ ra.
Nhiệt độ của đường hầm cao hơn bên ngoài, chỉ là bên trong tối tăm không rõ, tuy rằng Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng bọn họ vẫn đốt một cây đuốc cho Bạch La La.
Ba người đi vào bên trong, thoắt cái đã đến cuối đường hầm.
Cuối đường hầm có một cánh cửa sắt đang đóng chặt, khóa lớn ở phía trên đã bị năm tháng ăn mòn chỉ còn lại có một chút xác ngoài, Lê Quan Sơn dùng dao găm nhẹ nhàng gõ gõ thì ổ khóa rơi xuống.
Y đưa tay đẩy cửa, cửa sắt phát ra tiếng két, sau đó cũng rơi trên mặt đất. Có lẽ là vì nguyên nhân nhiệt độ lạnh không có hơi nước, cửa sắt được giữ gìn vô cùng tốt, ngược lại cũng không biết vì sao ổ khóa lại bị rỉ sét.
Sau khi cửa lớn mở ra, lại là một con đường hầm khác, chỉ là này đường hầm này rộng hơn đường khi nãy rất nhiều, bên đường có nhiều thùng hàng lộn xộn.
Hầu hết những thùng hàng này được làm bằng giấy, hơn nữa rách nát không chịu nổi, như là bị ai đó cố y phá hư.
Bước chân của Lê Quan Sơn đột nhiên ngừng lại, y kêu một tiếng: “Thiển Thiển.”
Lê Thiển Thiển nói: “Không thể bảo đảm toàn bộ, có lẽ được 90%.’’
Lê Quan Sơn nói: “Đủ rồi.”
Bạch La La nghe hai người đối thoại mà mơ mơ màng màng, lại thấy Lê Quan Sơn vẫy vẫy tay với cậu, nói: “Lại đây.”
Bạch La La vẻ mặt ngây thơ đi qua. Động tác sau đó của Lê Quan Sơn lại là ôm lấy Bạch La La từ phía sau, khiến cho Bạch La La hoảng sợ.
Lê Quan Sơn nói: “Đừng nhúc nhích.”
Bạch La La đành phải ngoan ngoãn đứng đó. Mặt của Lê Quan Sơn cách cậu gần trong gang tấc, tuy rằng Bạch La La mang mặt nạ phòng độc, nhưng vẫn có loại cảm giác mặt đỏ, cậu đang muốn hỏi cái gì thì đã bị Lê Quan Sơn đưa tay bịt kín lỗ tai.
Lê Thiển Thiển ngẩng đầu, hơi hơi mở miệng ra, cô tựa hồ là đang phát ra tiếng kêu bén nhọn, bởi vì Bạch La La thậm chí còn cảm thấy mặt đất đang hơi hơi chấn động.
Nhưng không giống như lần trước cậu thiếu chút đã nôn mửa, lần này Bạch La La không hề nghe thấy gì. Thính giác của cậu đã bị Lê Quan Sơn chặn lại, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay có nhiệt độ nóng rực của Lê Quan Sơn, không thể nghe thấy một âm thanh dù là nhỏ nhất..
Theo tiếng kêu của Lê Thiển Thiển, một chuỗi rồi lại một chuỗi đồ vật bắt đầu rơi từ trên trần nhà xuống, Bạch La La mới đầu còn tưởng rằng đây là bụi, nhưng khi cậu nhìn kỹ thì lại phát hiện đó hoàn toàn không phải là bụi, mà là một chuỗi sâu.
Sâu tay dài chân dài, vô số con đan xen vào nhau, tựa như giống như bụi quanh năm không sạch, một đống rồi một đống rơi xuống, nhìn thôi cũng khiến da đầu tê dại.
Tiếng của Lê Thiển Thiển cuối cùng cũng dừng lại, Lê Quan Sơn cũng buông tay, y ở phía sau Bạch La La chậm rãi nói: “Sợ không?”
Bạch La La cười gượng: “Sợ thì không sợ, có hơi buồn nôn.”
Mặc Thoát trực tiếp phun lửa thiêu rụi toàn bộ lũ sâu, trong phòng nồng nặc mùi protein.
Dáng vẻ của Lê Thiển Thiển như muốn ngất xỉu, nói: “Anh, lần sau anh làm được không không.”
Lê Quan Sơn lạnh nhạt nói: “Anh mày mới giết quái thú sương mù đấy.”
Lê Thiển Thiển: “……” Cô đưa tay lau mặt, cuối cùng hiên ngang lẫm liệt nói, “Thôi để em lên.” Lỡ như trên đường trở về lại gặp phải quái thú sương mù, cô cũng không muốn mình phải đi giải quyết đâu.
Sâu bị thiêu chết hơn phân nửa, số còn lại bỏ chạy.
Bạch La La có hơi mất hồn mất vía, Lê Quan Sơn còn dặn dò cậu, bảo cậu đừng đụng vào vách tường, bởi vì trên vách tường có thể có sâu, hơn nữa chủng loại rất có thể còn phong phú hơn.
Côn trùng là những sinh vật đa dạng nhất trên địa cầu, tận thế của nhân loại lại là thiên đường của chúng nó. Hầu hết các loại côn trùng đều sống sót sau “Tận thế”, hơn nữa còn tiến hóa ra các chức năng săn mồi và sinh tồn hoàn hảo hơn.
Có lẽ căn cứ này đã xảy ra chuyện gì đó, đâu đâu cũng có những dấu vết lộn xộn, thậm chí còn có những vết máu cũ trên mặt đất.
Lê Thiển Thiển suy đoán nói có phải bên trong đã xảy ra bắn nhau hay không, bởi vì cô nhìn thấy được nhiều lỗ đạn ở trên vách tường.
Lê Quan Sơn không nói chuyện, vẫn luôn đi về phía trước.
Bạch La La nghe Lê Thiển Thiển nói thì nhìn lên vách tường, lại không thấy gì cả.
Căn cứ rất lớn, phòng cũng rất nhiều, nhưng bọn họ đi tầm nửa tiếng, ngoại trừ một ít vật phẩm râu ria thì không tìm được cái gì cả.
Lê Thiển Thiển lẩm bẩm nói mấy người nơi này cũng keo quá đi, cái gì cũng mang đi hết trơn.
Bạch La La cẩn thận quan sát chung quanh một chút, phát hiện đúng là khắp nơi đều trống rỗng, ngoại trừ mấy thùng giấy mục nát ở trên đất, toàn bộ căn cứ gần như đã bị dọn sạch.
“Có thể là rút lui an toàn hay không?” Lê Thiển Thiển nghi hoặc hỏi.
Nếu là rút lui an toàn, toàn bộ căn cứ bị dọn sạch cũng là chuyện bình thường
“Không có khả năng đó.” Lê Quan Sơn nói, “Mày quên mấy vết đạn và vết máu khi chúng ta tiến vào rồi sao.”
“Điều này cũng đúng.” Lê Thiển Thiển lẩm bẩm.
Nếu là rút lui an toàn, thì sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
“Tôi có suy đoán.” Lê Quan Sơn nói, “Có người bị nhốt ở bên trong.”
“A?” Lê Thiển Thiển sửng sốt.
Bạch La La ngược lại hiểu ý của Lê Quan, chỉ là cậu cảm thấy có chút sởn tóc gáy, hắn nói; “Bị nhốt ở bên trong? Nếu bọn họ có vũ khí thì tại sao lại không chạy?”
Lê Quan Sơn nói: “Đây chỉ là suy đoán của tôi, tiếp tục đi về phía trước thôi.”
Căn cứ này vô cùng lớn, bọn họ đi ở bên trong gần nửa tiếng mà mới chỉ đi được hơn một nửa. Phía trước và phía sau Bạch La La đều là bóng tối, tiếng bước chân trên sàn ngược lại càng khiến cho nơi đây trở nên im lặng.
Lòng bàn tay Bạch La La ra mồ hôi lạnh, yên tĩnh này luôn làm cho người khác cảm thấy bất an.
Lê Thiển Thiển đột nhiên phát hiện cái gì, cô nói: “Anh, anh xem ——”
Bạch La La nhìn theo phương hướng Lê Thiển Thiển chỉ, thấy được một bộ hài cốt.
Nếu là ở nơi khác, phỏng chừng hài cốt sớm thành tro cốt, nhưng căn cứ này ở dưới sông băng, nhiệt độ không khí rất thấp, hơn nữa không có không khí lưu thông, cho nên hài cốt vẫn được bảo tồn.
Lê Thiển Thiển tựa như cũng chỉ sợ côn trùng, không hề sợ người chết, cô trực tiếp chạy qua, cẩn thận quan sát, nói: “Ngực có vết đạn, là người bị súng giết.”
Lê Quan Sơn cẩn thận quan sát.
“Kỳ quái……” Lê Thiển Thiển nói, “Anh……”
Lê Quan Sơn nói: “Biết rồi, đừng nói nữa.”
Lê Thiển Thiển nghe vậy há miệng th* d*c, lại nhìn Bạch La La ở phía sau Lê Quan Sơn, gật gật đầu nói: “Vâng.”
Bạch La La mơ hồ phát hiện ra cái gì đó từ cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng Lê Quan Sơn hiển nhiên là ngại cậu ở đây cho nên không để Lê Thiển Thiển nói ra.
Bạch La La chần chờ nói: “Hai người…… đừng lo cho tôi, tôi không có yếu ớt như hai người nghĩ đâu.”
Lê Quan Sơn không hé răng,
“Thật dó.” Bạch La La tốt xấu gì cũng xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cũng đã từng tự giết người, cậu nói, “Nếu tôi ở chỗ này khiến hai người cảm thấy khó xử, vậy hay là cứ để tôi ra ngoài vậy……”
Lê Quan Sơn đứng lên, nói: “Có người ăn thi thể.”
Bạch La La: “……”
“Trên xương cốt của hắn có dấu vết răng gặm, từ hình thái dấu răng là thuộc về hàm răng nhân loại.” Lê Quan Sơn nhàn nhạt nói, “Không thấy cánh tay đâu, hẳn là bị người ta mang đi rồi.”
Bạch La La nhìn về phía thi thể, lông tơ sau lưng dựng đứng.
Lê Quan Sơn nói: “Còn nói không sợ, tóc cũng sắp dựng đến nơi luôn rồi.”
Bạch La La nghĩ thầm tóc tôi dựng hồi nào, rõ ràng là lông toàn thân dựng mà.
“Đi.” Lê Quan Sơn tiếp tục đi về phía trước.
Lê Thiển Thiển thở dài, vỗ vỗ bả vai của Bạch La La, an ủi cậu, nói: “Quen là ổn thôi, anh tôi ấy à, nói dễ nghe một chút là không hiểu tình cảm, nói khó nghe thì chính là lạnh lùng vô tình, đừng cố gắng quá…… Muốn biết đáp án thì dù có thế nào cũng đừng hỏi anh ấy.”
Bạch La La đau khổ gật đầu.
Thi thể này đã xác nhận suy đoán của Lê Quan Sơn ở một mức độ nào đó.
Dọc theo đường đi Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển cũng không nói chuyện, Bạch La La nhịn không được, chỉ có thể tìm hệ thống nói, Bạch La La nói: “Cậu đang làm gì đấy?”
Hệ thống nói: “Tôi đang xem phim kinh dị.”
Bạch La La nói: “Phim kinh dị gì?”
Hệ thống nói: “Là bộ có ba người, đột nhiên phát hiện ra một cái căn cứ, sau đó quyết định đi vào tìm hiểu. Sau khi đi vào, bọn họ phát hiện có một bộ thi thể ở bên trong, nhưng bọn họ không biết rằng đây chỉ là mở đầu của một câu chuyện kinh dị. ……”
Bạch La La: “……”
Hệ thống nói: “Cảm giác thế nào?”
Bạch La La tuyệt vọng nói: “Đừng nói nữa, quần tôi muốn ướt luôn rồi.”
Hệ thống: “Rắc rắc rắc.”
Sau khi phát hiện bộ thi thể kia, bọn họ lại phát hiện ra thêm mấy bộ thi thể, gần như mỗi cái đều có dấu vết bị người cắn.
Lê Thiển Thiển còn dùng dao găm trong tay chọc chọc, nói: “Gặm khá sạch nhỉ, chắc là đói lắm.”
Bạch La La: “……”
Lê Quan Sơn nói: “Sao hôm nay mày nói nhiều quá vậy.”
Lê Thiển Thiển: “Ài, có vợ rồi thì quên luôn đứa em gái.”
Lê Quan Sơn trừng mắt nhìn Lê Thiển Thiển một cái, Lê Thiển Thiển nhanh chóng câm miệng. Cô cũng chỉ dám dùng miệng được lợi với anh cô một chút, nếu cô mà thật sự chọc giận anh hai, chịu khổ vẫn là bản thân cô thôi.
Lời của Lê Thiển Thiển nhỏ lại, Bạch La La cũng không nghe rõ, đại khái là cảm thấy cậu sợ hãi, Mặc Thoát vẫn luôn đứng ở bên cạnh Bạch La La, thỉnh thoảng dùng cái đuôi ngoắc ngoắc tay của Bạch La La.
Ngày hôm nay Bạch La La lại cảm nhận được cái gì gọi là người đáng sợ hơn quỷ lần nữa, quỷ là bản thân mỗi người tưởng tượng ra, mà ăn luôn thi thể đồng loại lại chính là bản thân nhân loại.
Sau khi đi thêm một đoạn nữa, Lê Quan Sơn có phát hiện mới, y tìm thấy một khẩu súng nhỏ, tuy rằng không có đạn, nhưng hẳn là còn có thể sử dụng.
Lê Thiển Thiển nhìn súng lục mà ứa nước miếng, nói: “Anh, súng này đẹp quá à.”
Lê Quan Sơn trực tiếp cất súng vào trong túi, nói: “Có ai nói chiếc nhẫn trên tay mày đẹp không?”
Lê Thiển Thiển: “…… Sao anh lại keo như vậy.”
Lê Quan Sơn nói: “Hôm nay mày mới biết anh keo à?”
Lê Thiển Thiển bẹp miệng, nước mắt chảy dài trên má.
Lê Quan Sơn bồi thêm một câu: “Khóc đi, nhiệt độ ở đây thấp, khóc ra nhất định mắt của mày sẽ bị đông mù luôn cho xem.”
Lê Thiển Thiển lại lần nữa cảm thấy bản thân không phải em gái ruột, nhìn xem thái độ của Lê Quan Sơn đối xử với Bạch La La, lại nhìn thái độ của y đối với mình, bản thân thật sự y như mẹ kế nuôi vậy.
Bạch La La mặc dày, còn mang mặt nạ phòng độc nặng nề, đi hơn một tiếng đồng hồ cũng có chút mệt mỏi, nhưng cậu cũng không lên tiếng, vẫn cắn răng đi theo.
Lê Quan Sơn lại chợt nói: “Nghỉ ngơi ở đây một chút đi, hình như phía trước có thứ gì.”
Lê Thiển Thiển nói: “Thứ gì thứ gì?”
Lê Quan Sơn nói: “Mày tò mò như vậy sao không đi trước xem đi?”
Lê Thiển Thiển cảnh giác nói: “Em không đi nha, lỡ như là sâu thì sao.”
Lê Quan Sơn nhàn nhạt nói: “Không đi thì câm.”
Lê Thiển Thiển ấm ức bĩu môi, tiến đến bên cạnh Bạch La La nói: “Thủy Nguyên ơi, anh tôi hung dữ quá à, có phải anh ấy không thích tôi hay không?”
Bạch La La nói: “(⊙v⊙) Hả?”
Lê Quan Sơn cắn răng: “Lê Thiển Thiển!”
Lê Thiển Thiển ngồi xuống bên cạnh Bạch La La.
Lê Quan Sơn nói với Bạch La La: “Nó rửng mỡ đấy, đừng để ý đến nó.”
Bạch La La dở khóc dở cười gật gật đầu, nghĩ tính cách của Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn thật sự là chênh lệch quá lớn mà.