Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 101

Ba người ngồi tại chỗ nghỉ ngơi tầm mười phút.

Khi Lê Quan Sơn nghỉ ngơi, y dùng giọng điệu bình tĩnh nói với Bạch La La bảo cậu lát nữa đừng bị dọa sợ, thứ phía trước nhất định rất ghê tởm.

“Anh, anh biết thứ kia trông như thế nào sao?” Lê Thiển Thiển hiển nhiên là vô cùng tò mò đối với thứ ở phía trước.

“Mày cảm thấy thứ ăn thi thể và sâu sống sót ở chỗ này có thể đáng yêu đến mức nào?” Lê Quan Sơn không mặn không nhạt nói.

Lê Thiển Thiển nghe vậy lộ ra vẻ mặt muốn nôn mửa.

Bạch La La thương lượng với hệ thống, nói chờ lát nữa nếu thứ kia quá ghê tởm người thì nó có thể làm mờ giúp cậu hay không.

Hệ thống rất vô tình từ chối thương lượng của Bạch La La, nói: “Làm mờ là tự động đó, tôi cũng muốn được làm mờ này.”

Bạch La La nói: “Vậy phạm vi giới hạn của làm mờ thì sao?”

Trong giọng nói của hệ thống mang theo chút âu sầu, nó nói: “Cảnh 18+…… Bạo lực…… Máu me …… Tuy rằng dáng vẻ của sâu trông không được đẹp, nhưng vẫn phù hợp giá trị quan xã hội chủ nghĩa, xã hội chủ nghĩa không chê người có ngoại hình xấu nha.”

Bạch La La: “……”

Sau khi nghỉ xong, ba người lại xuất phát lần nữa.

Đúng như lời Lê Quan Sơn nói, quả nhiên phía trước có cái gì đang chờ bọn họ. Bạch La La đi vài bước thì liền nghe được tiếng sột sột soạt soạt truyền từ phòng bên đến.

Không thể không nói, trong căn cứ im như tờ này, nghe được âm thanh như vậy đúng là khiến người ta sởn tóc gáy.

Bạch La La phản xạ có điều kiện lui về phía sau vài bước, cảm thấy dưới chân dẫm phải thứ gì rồi, cậu cúi đầu, dưới ánh đuốc mờ ảo, lại nhìn thấy trên mặt đất phủ chi chít xác sâu.

Bạch La La mắng câu đệch mợ nó ở trong lòng.

Cũng may Lê Thiển Thiển không nhìn thấy, nếu không lại kêu ra tiếng, cô đi theo phía sau Lê Quan Sơn, chậm rãi đi vào phòng bên cạnh, thấy được thứ phát ra âm thanh ở bên trong.

“Đây là cái gì?” Lê Thiển Thiển thấy được một cái máy ở trên bàn, máy kia đang phát ra tạp âm kỳ quái.

Bạch La La cũng đi theo đến, sau khi cậu nhìn thấy thứ ở trên bàn, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng, cậu nói: “Sao nơi này lại có radio?”

“Radio là cái gì?” Lê Thiển Thiển cực kỳ tò mò.

Bạch La La nói: “Là một loại thiết bị gia dụng rất cũ ……” Tính từ trong lịch sử, căn cứ này đã bị bỏ hoang ít nhất 400 năm, máy radio vẫn còn chưa hư, cũng không có khả năng là có nguồn điện.

Cậu đang muốn nói cái gì, lại nghe radio truyền ra tiếng thét chói tai, như là một cô gái đang nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ nào đó, âm thanh kia khàn cả giọng, kêu đến lông tơ người ta cũng dựng ngược.

Lê Quan Sơn đi tới trước radio, trực tiếp cầm lấy rồi kiểm tra một chút, nói: “Không có nguồn điện?”

Lúc này Bạch La La mới nhớ tới có một số radio là dùng pin, cậu nói: “Nguồn điện ở mặt sau, chỗ có cái nắp…… anh tháo nắp đó ra là, là được……”

Sau khi Lê Quan Sơn tháo nắp ra, radio liền ngừng, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh lần nữa.

Bạch La La nhẹ nhàng thở ra.

“Người mở thứ này đâu rồi?” Lê Thiển Thiển hỏi.

Lê Quan Sơn không nói chuyện, ánh mắt chậm rãi chuyển qua hành lang tối tăm.

Bạch La La đột nhiên cảm thấy không khí có hơi lạnh, không khỏi quấn chặt quần áo hơn.

“Đi thôi.” Lê Quan Sơn nói, “Hẳn là ở phía trước.” Y bỏ radio vào ba lô của mình, lại quay lại hành lang một lần nữa.

Nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, khi chân dẫm lên trên sàn liền nổi lên một lớp bụi mỏng, Bạch La La bị Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn kẹp ở giữa, vẫn không thả lỏng cảnh giác…… Cậu luôn cảm thấy có thứ gì đang theo dõi cậu.

Con đường càng lúc càng rộng, ba người đi qua dãy hành lang dài đến một nơi trông có vẻ giống đại sảnh. Trung tâm đại sảnh đặt chi chít các thứ, Bạch La La đi vào thì mới phát hiện là vô số cái bàn hình chữ nhật.

Trên bàn còn có một sợi dây cố định màu đen, thoạt nhìn có chút kỳ quái.

Trên thực tế Bạch La La rất nhanh đã phản ứng lại những thứ trên bàn là cái gì, cậu nâng mắt nhìn thì phát hiện trong bóng đêm mơ hồ có mấy trăm cái bàn như vậy được xếp dày đặc khắp đại sảnh, cậu nói: “Hình như tôi lầm rồi……”

“Lầm cái gì?” Lê Thiển Thiển còn đang cúi đầu nhìn cái bàn.

“Nơi này có lẽ không phải kho vũ khí.” Bạch La La nói.

“A?” Lê Thiển Thiển sửng sốt.

“Tôi nhìn cảnh xung quanh, nơi này ngược lại có vẻ giống như một phòng thí nghiệm sinh học hơn.” Bạch La La bình tĩnh chỉ ra, “Những chiếc giường này trước đây gọi là giường phẫu thuật.”

Lê Thiển Thiển ngẩn ngơ, cuối cùng nói ra một câu: “Vậy nơi này có súng không?”

Bạch La La bất đắc dĩ: “Chắc là có.”

Lê Thiển Thiển nói trắng ra: “Vậy được rồi, quan tâm nơi nào làm gì, chỉ cần có súng thì chính là thiên đường.”

Bạch La La không lời gì để nói.

Nhiều giường phẫu thuật như vậy, được xếp dày đặc ở chỗ này, khiến cho Bạch La La có loại cảm giác vô cùng không ổn, càng thêm không ổn, Mặc Thoát đột nhiên nóng nảy lên.

Từ nãy đến giờ đều rất yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng gầm rú ở trong đại sảnh trống rỗng, trong giọng tràn ngập bực bội, loại phản ứng này chỉ có thể xảy ra khi nó gặp phải uy h**p.

Hiển nhiên, có một cái gì đó trong bóng tối như lời Lê Quan Sơn đã nói.

Bạch La La nhìn kỹ giường phẫu thuật trước mặt, trong đầu toát ra một cái suy đoán vớ vẩn, cậu cười gượng nói: “A, không phải mỗi một giường nơi này đều trói một người đấy chứ.”

“Người nọ đâu?” Lê Thiển Thiển hơi có hơi chậm một một nhịp hỏi.

“Có lẽ…… đã bị ăn cả rồi.” Giọng Bạch La La hơi có chút run.

Lê Thiển Thiển cũng im lặng, hiển nhiên hai người bọn họ đều đang suy nghĩ, thứ quái vật có thể ăn hết nhiều người như vậy, còn sống mấy trăm năm ở nơi này, rốt cuộc trưởng thành ra như thế nào.

Bạch La La có hơi muốn khóc, nói với hệ thống: “Thà tiến vào phim kinh dị còn hơn.” Cậu hoàn toàn không quan tâm phim kinh dị thần quái, nhưng lại rất sợ loại sinh vật quái vật để lại dấu vết lần theo kiểu này.

Hệ thống bất đắc dĩ nói: “Ít nhất quái vật kiểu này còn có thể gi.ết chết mà?”

Bạch La La nói: “Không đâu, nó lại không thể chết với niềm tin vững chắc của những người theo chủ nghĩa duy vật.”

Hệ thống cảm thấy một tia kính nể với logic của Bạch La La.

Quỷ là kiểu, tin thì có không tin thì không có. Nhưng quái vật không như vậy, nó rõ ràng chính xác ở nơi đó, cho dù là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa như Bạch La La đến cũng không có tác dụng.

Tiếng gầm gừ Mặc Thoát càng lúc càng lớn.

Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển đều nhìn chăm chú bóng tối, vẻ mặt Lê Thiển Thiển xuất hiện biến hóa, cô lại hiếm thấy mắng ra một câu th* t*c: “Đệch mợ nó ——”

Bạch La La không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể hỏi sao vậy.

“Con mẹ nó, ghê tởm quá đi mất.” Lê Thiển Thiển trông như sắp ngất đi.

Trên mặt đất bắt đầu xuất hiện chấn động nhỏ, như thể một vật nặng đang dẫm lên trên, cuối cùng Bạch La La cũng thấy rõ thứ trước mắt—— đó là một đám quái vật.

Giống người, nhưng xác thật không phải người, dáng người bọn chúng thấp bé, tứ chi chấm đất, có răng nanh. Vị trí ban đầu của đôi mắt đã bị thoái hóa do thiếu ánh sáng mặt trời trong nhiều năm, chỉ còn lại hai cái lỗ nho nhỏ.

Bạch La La thiếu chút nữa khóc không thành tiếng.

Lê Quan Sơn chậm rãi nói: “Hai đứa đừng có run nữa được không?”

Lê Thiển Thiển nói: “Hu hu hu, Thủy Nguyên, anh cũng đang run sao.”

Bạch La La nói: “Tôi, tôi…… không…… có…… run…….”

Lê Thiển Thiển nghĩ thầm anh còn nói không run, run y như bị điện giật rồi kìa.

Có khoảng bảy tám con quái vật, dẫn đầu là một con đực có hình thể khá lớn, còn vì sao mà Bạch La La phát hiện được đó là đực thì…… cậu chỉ là miễn cưỡng nhìn thấy bộ phận to lớn rũ xuống nào đó mà thôi.

“Hẳn là người.” Lê Quan Sơn còn bình tĩnh phân tích, “Ăn thi thể nhân loại ở trong bóng tối, sinh sôi nảy nở cho đời sau.”

Bạch La La không khỏi dựa vào gần Lê Quan Sơn một chút, mắt trông mong nhìn y, dùng ánh mắt nói: Đại lão, anh xem phải làm sao đây.

“Giết đi.” Lê Quan Sơn nói, “Loại sinh vật này có sống cũng không được lợi ích gì.”

Bạch La La nhanh chóng gật đầu nói được.

“Lê Thiển Thiển.” Lê Quan Sơn nói, “Bảo vệ Giang Thủy Nguyên.”

Lê Thiển Thiển nhanh chóng gật đầu, cô chỉ sợ anh cô bảo cô lên, cô vừa tưởng tượng đến thứ đồ chơi này là người biến thành thì chỉ cảm thấy toàn thân khiếp sợ.

Lê Quan Sơn lấy dao găm ra, cầm ở trong tay, trên mặt không có biểu cảm gì.

Bọn quái vật hiển nhiên xem những kẻ xâm lược như bọn họ là đồ ăn, chậm rãi bao quanh bọn họ thành một vòng tròn, trong miệng bắt đầu ch** n**c, tiếng gầm gừ cũng càng ngày càng vang dội.

Mặc Thoát vọt lên trước.

Tốc độ của nó cực nhanh, gần như hóa thành cái bóng mờ, chờ khi xuất hiện lại lần nữa thì đã cắn lên cổ của con quái vật rồi.

Một con quái vật bị một kích của Mặc Thoát gi.ết chết, những con quái vật còn lại lộ ra kinh sợ, hiển nhiên là không ngờ con mồi trước mắt khó đối phó như thế.

Chúng hẳn là có trí tuệ, hơn nữa trí tuệ còn không thấp, bởi vì ngay sau khi nhìn thấy động tác của Mặc Thoát, hành động tiếp theo của chúng không phải là tiếp tục tấn công, mà là xoay người chạy trốn.

Lê Quan Sơn không định để cho chúng chạy trốn, y vung tay lên, trực tiếp dựng lên bức tường gió..

Đường đi của quái vật đã bị chặn lại, chỉ có thể quay người liều mạng, nhưng hiển nhiên, chúng cũng không phải là đối thủ của Lê Quan Sơn.

Trước mắt quá tối, Bạch La La không thể nhìn rõ cảnh tượng cụ thể, nhưng tiếng gió gào thét bên tai cậu, Lê Quan Sơn tựa hồ đã nhanh chóng hòa cùng một thể với gió, y di chuyển bên trong đám quái vật, thậm chí cũng không có bị đụng tới cơ thể, cứ như vậy mà giải quyết quái thú trước mắt.

Mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong không gian kín, Bạch La La cảm thấy có chút khó chịu, mới đầu cho rằng đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện, cậu đúng thật sự khó chịu.

Trước mắt Bạch La La biến thành màu đen, nhiệt độ cơ thể bắt đầu nhanh chóng giảm xuống, cảm giác hít thở không thông lại ập đến cậu lần nữa.

Bạch La La bắt lấy cổ của mình, cơ thể chậm rãi mềm mại ngã xuống, cậu cảm thấy được trước khi bản thân hoàn toàn ngã xuống thì đã rơi vào trong một vòng tay ấm áp.

“A……” Não bổ thiếu oxy khiến Bạch La La không cách nào nhìn được, ý thức cậu càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

……

Bạch La La mơ thấy có người hôn môi cậu.

Đây là một nụ hôn triền miên, đầu lưỡi của cậu bị m*t vào, môi bị g*m c*n, ngay đến vòng eo cũng bị người ta không ngừng xoa bóp. Cậu kêu lên một tiếng, muốn đẩy người trên người mình ra, nhưng rất nhanh đã bị khống chế tay chân.

“Không…… Ô……” Bạch La La có chút ấm ức từ chối.

“Thật là không ngoan.” Trong giọng người đàn ông mang theo chút bất đắc dĩ, Bạch La La cảm thấy vành tai mình bị nhéo nhéo, sau đó nụ hôn dừng lại.

Bóng tối kéo dài một khoảng thời gian.

Bạch La La là bị Mặc Thoát miễn cưỡng l**m tỉnh.

Cậu mở to mắt thì thấy được khuôn mắt to lớn của Mặc Thoát gần trong gang tấc, nhìn thấy mình tỉnh lại, Mặc Thoát rất là hưng phấn hừ hừ hai tiếng, dùng đầu bắt đầu cọ gương mặt của Bạch La La.

Bạch La La bị râu của Mặc Thoát làm cho ngưa ngứa, cười cười suy yếu vỗ vỗ đầu nó nói: “Mặc Thoát đừng quậy nữa nào……”

Mặc Thoát há mồm nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay của Bạch La La, hàm răng sắc bén, nhưng thái độ đối với Bạch La La lại hết sức cẩn thận, chỉ ngậm như vậy, như thể đang làm nũng.

Bạch La La nói: “Mày muốn ăn anh sao?”

Mặc Thoát ô ô một tiếng, buông ngón tay Bạch La La ra, lại bắt đầu l**m mặt Bạch La La. Cả khuôn mặt Bạch La La đều bị nước miếng của Mặc Thoát làm cho ướt, cậu gãi gãi cằm mèo lớn, bất đắc dĩ nói: “Mày nặng quá…… mau rời khỏi người anh đi.”

Mặc Thoát nửa nằm vào trên người Bạch La La, nghe vậy lại cọ xát trong chốc lát, sau đó mới rất là không cam lòng từ mà rời khỏi người của Bạch La La.

Bạch La La vừa ho khan, vừa bò từ trên mặt đất dậy, phát hiện bản thân nằm trong một gian trong phòng, trên người vẫn còn quần áo thật dày.

“Bọn họ đâu rồi?” Bạch La La nói, “Mình làm sao vậy?”

Cái đuôi Mặc Thoát lay động, đầu nhìn nhìn trên hành lang, lại ngao ô một tiếng.

Bạch La La không hiểu nó muốn nói gì, chần chờ nói: “Bọn họ mới vừa đi sao?”

Mặc Thoát dùng móng vuốt vỗ vỗ, tựa như là trả lời nghi vấn của Bạch La La.

Bạch La La nói: “À……”

Mặc Thoát lại chậm rãi bò tới trên đùi Bạch La La, dựa đầu vào lên bụng Bạch La La, mở đôi mắt màu xanh lục xinh đẹp vô tội nhìn Bạch La La.

Bạch La La nhẹ nhàng kéo kéo chòm râu của nó, nói: “Mày muốn sưởi ấm cho anh sao?”

Mặc Thoát kêu ô ô.

Bạch La La đúng là rất lạnh, cậu mặc dày, nhưng khí lạnh lại giống như xuyên thấu qua quần áo, trực tiếp chui vào trong xương cốt của cậu vậy.

Nhiệt độ cơ thể của Mặc Thoát rất cao, nó nằm trên người Bạch La La ngược lại khiến cậu ấm áp không ít, duy nhất không được hoàn mỹ chính là con mèo lớn này thật sự là quá nặng, nằm vào trên người Bạch La La, Bạch La La hoàn toàn là không thể động đậy được.

Cơ mà có nặng thì cũng không quan trọng, dù sao cũng đỡ hơn phải chết cóng.

Bạch La La đang nghĩ như vậy, bên ngoài liền có một người đi vào, Bạch La La tập trung nhìn thì phát hiện là Lê Quan Sơn vẻ mặt không tốt vào.

Lê Quan Sơn nói: “Tỉnh rồi?”

Bạch La La gật gật đầu, cậu có hơi xấu hổ, nói: “Xin lỗi, gây phiền phức cho hai người rồi.” Người ta chém giết quái vật không có việc gì, ngược lại cậu đứng xem bên cạnh lại ngất xỉu trước.

“Không có việc gì.” Lê Quan Sơn nhàn nhạt nói, “Bên trong đám quái vật đó có một lượng lớn ảnh trùng, cơ thể cậu khá yếu, bị ảnh hưởng cũng là bình thường.”

Sau khi Lê Quan Sơn đến gần, Bạch La La mới phát hiện môi của y có máu, cậu quan tâm nói: “Anh bị thương sao? Những chỗ khác không sao chứ?”

Vẻ mặt của Lê Quan Sơn trở nên có hơi kỳ quái, y nhìn Bạch La La, dùng một loại giọng điệu cực kỳ thong thả phun ra ba chữ ’không sao cả’.

Bạch La La bị y nhìn mà có hơi không vững dạ, run run rẩy rẩy hỏi làm sao vậy.

Lê Quan Sơn lắc đầu, y nói: “Cậu không thích hợp đi vào bên trong nữa, tôi bảo Thiển Thiển và Mặc Thoát đưa cậu ra ngoài.”

Trong lòng Bạch La La càng thêm áy náy, cậu vốn dĩ muốn giúp đỡ, nào biết không giúp đỡ được ngược lại còn kéo chân sau của Lê Quan Sơn, hiện tại còn muốn phiền người ta tốn sức đưa mình ra ngoài nữa.

Cậu nói: “Không, không cần, để Mặc Thoát đưa tôi ra ngoài là được rồi.”

Lê Quan Sơn đang muốn nói cái gì, Lê Thiển Thiển cũng đã trở lại, cô nhìn thấy Bạch La La tỉnh lại rồi thì rất kích động nói: “Thủy Nguyên, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh không biết mới nãy tôi lo cho anh lắm không, thật sự sợ anh cứ như vậy mà đi chầu ông bà luôn chứ.”

Bạch La La nói: “Không phải vì ảnh trùng nên tôi mới như vậy sao……”

Lê Thiển Thiển nói: “Đúng vậy đúng vậy, anh có nằm mơ thấy cái gì kỳ quái không? Ảnh trùng có tác dụng này……”

Bạch La La ngại nói mơ thấy có người hôn mình, cuối cùng chỉ là nói không mơ thấy cái gì cả.

Tuy rằng Lê Thiển Thiển có hơi không tin, nhưng vẫn không có tiếp tục truy vấn.

Bạch La La lại hỏi mấy con quái vật đó chết hết rồi sao.

Lê Thiển Thiển không sao cả nói chạy mất một con, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm, đại đa số đều bị Lê Quan Sơn diệt rồi.

Bạch La La nói: “Diệt……?”

Lê Thiển Thiển nói: “Diệt giết! Giết diệtt!”

Bạch La La: “……”

Lê Quan Sơn cú đầu Lê Thiển Thiển một cái, cười lạnh nói: “Lê Thiển Thiển, anh thấy gần đây mày ngứa da quá rồi.”

Lê Thiển Thiển khóc lóc nói em chỉ là trình độ văn hóa không cao, tại sao anh cứ đánh đầu em thế, vì sao lại kỳ thị người không có văn hóa chứ..

Bạch La La không nhịn cười ra.

“Thủy Nguyên, anh muốn đi ra cửa động hay muốn tiếp tục đi theo chúng tôi?” Cách nói của Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn không giống nhau, cô nói, “Dù sao quái vật nơi này cũng đã bị tiêu diệt gần hết rồi, tôi cảm thấy nếu anh tiếp tục đi theo chúng tôi thì sẽ tương đối an toàn, ai biết cửa động sẽ phát sinh cái gì.”

Lê Quan Sơn nhíu mày nói: “Anh bảo Mặc Thoát đi theo Thủy Nguyên.”

Lê Thiển Thiển nói: “Hầy, ai biết Mặc Thoát sẽ làm gì Thủy Nguyên chứ.”

Lê Quan Sơn: “……”

Mặc Thoát: “……”

Bạch La La: “(⊙v⊙)……” Bọn họ đáng nói cái gì thế, sao cậu không nghe hiểu tý nào thế này.

Lê Quan Sơn nói: “Cho nên anh mới bảo mày cũng đưa Thủy Nguyên ra.”

Lê Thiển Thiển nói: “Ài, anh đã hỏi ý kiến của Thủy Nguyên chưa.” Sau khi cô nói xong thì dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Bạch La La, chờ mong trìu mến nhìn Bạch La La, nói, “Thủy Nguyên, can đảm nói ra, anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”

Bạch La La bị ánh mắt của cô nhìn có hơi sởn tóc gáy, cậu nói: “Vậy, tôi đi theo mọi người một chút?”

Lê Thiển Thiển nói: “Ha ha ha ha.”

Lê Quan Sơn trừng mắt nhìn Lê Thiển Thiển một cái, cuối cùng vẫn nói với Bạch La La: “Tùy cậu.”

Bạch La La cảm thấy hai anh em này như đang cạnh tranh gì đó, nhưng rốt cuộc là cạnh tranh cái gì thì cậu cũng không rõ.

Mặc Thoát rất không vui nhe răng về phía Lê Thiển Thiển, Lê Thiển Thiển cũng ngồi xổm xuống lộ ra hàm răng trắng với Mặc Thoát, nói: “Tao không nhường đấy, mày cắn tao đi.”

Cô vừa dứt lời thì liền khóc lên, nói: “Lê Quan Sơn —— mèo nhà anh cắn chân em kìa.”

Lê Quan Sơn cười lạnh: “Không phải làm theo yêu cầu à, anh mày sống đến giờ vẫn chưa từng nghe được cái yêu cầu nào kỳ quái như vậy đâu.”

Lê Thiển Thiển chỉ có thể khóc lóc đi tìm Bạch La La, nói: “Thủy Nguyên, nó cắn tôi……”

Bạch La La dở khóc dở cười, chỉ có thể vỗ vỗ đầu Mặc Thoát, bảo nó nhả ra.

Sau khi nhả ra Mặc Thoát rất là tủi thân, ngay đến lỗ tai và cái đuôi cũng cụp xuống, rầm rì.

Bạch La La nói: “Mặc Thoát ngoan, đừng tùy tiện cắn người.”

Mặc Thoát l**m l**m tay Bạch La La, lại trợn trắng mắt với Lê Thiển Thiển.

Bạch La La bắt đầu còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện Mặc Thoát thật sự là đang trợn mắt với Lê Thiển Thiển.

Bạch La La chần chờ nói: “Mặc Thoát…… thông minh ghê.”

Lê Thiển Thiển cả giận nói: “Còn không phải sao, nó chính là……”

Cô còn chưa nói dứt câu thì đã bị Lê Quan Sơn mặt không cảm xúc cắt ngang, Lê Quan Sơn nói: “Nghỉ ngơi mười phút, tiếp tục đi.”

Lê Thiển Thiển bẹp miệng.

Bạch La La cuối cùng cũng không có thể nghe được lời Lê Thiển Thiển muốn nói.

Bạch La La vốn đang muốn hỏi rốt cuộc bản thân được cứu sống như thế nào, nhưng khi nhìn đến bầu không khí giữa hai người Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển, lại hơi ngại hỏi, vì thế cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Nghỉ ngơi mười phút, ba người lại xuất phát lần nữa.

Chân của Bạch La La bước đi vẫn còn hơi yếu, Lê Quan Sơn ngược lại hết sức quan tâm Bạch La La mà thả chậm tốc độ, còn nói nếu Bạch La La thật sự không đi được nữa thì có thể để Mặc Thoát chở cậu.

Bạch La La nói: “Không cần đâu, tôi nặng như vậy……”

Lê Thiển Thiển nói: “Không phải vấn đề có nặng hay không, anh xem Mặc Thoát lùn như vậy, nếu anh ngồi lên trên thì chẳng phải là còn phải dùng chân để di chuyển trên mặt đất sao, y như ngồi xe đồ chơi con nít thôi.”

Bạch La La không lời gì để nói, Lê Thiển Thiển lại bị anh cô bát một cái.

Sau khi giết hết đám quái vật, bởi vì tình huống đột ngột của Bạch La La, ba người bị bắt đi ngược trở về, lúc này Bạch La La lại đứng ở trong đại sảnh xếp đầy giường một lần nữa.

Phần lớn giường trong đại sảnh đã bị mục nát, chỉ cần chạm nhẹ liền tan thành từng mảnh vụn, Bạch La La hỏi thi thể của mấy con quái vật đâu.

Lê Thiển Thiển nói đều bị anh cô đốt thành tro rồi.

Bạch La La gật gật đầu.

Sau khi đi qua đại sảnh, dẫn đến con một đường hầm đầy kính..

Nhưng kính quá bẩn, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ mặt sau, Bạch La La chỉ có thể xuyên qua khe hở, nhìn thấy hình ảnh mơ hồ bên trong.

“Có lẽ là nơi làm thí nghiệm.” Lê Thiển Thiển nói, “Tôi nhìn thấy bên trong có xác của quái vật kỳ quái.”

Ba người đi đến cuối, thấy được một một cánh cửa khép hờ.

Lê Quan Sơn đạp tới, cánh cửa rơi xuống đất.

Một phòng thí nghiệm thật lớn lộ ra ở trước mặt bọn họ, có điều hiện tại Bạch La La không có tâm trạng xem cái này, bởi vì ngay bên cạnh cửa chất đống vô số hài cốt đếm không hết.

Phần lớn hài cốt này đều thuộc về nhân loại, chúng được xếp dày đặc xung quanh bức tường, giống như bức tường thành bằng xương.

“Là những người nằm ở giường trong đại sảnh.” Lê Quan Sơn nói.

Bạch La La nói: “…… Cho nên, đây là xương ăn còn dư lại ư?”

Lê Quan Sơn gật gật đầu.

Bạch La La nghe vậy, khỏi cảm thấy bụng mình quặn lên.

Lê Quan Sơn nói: “Muốn nôn thì nôn đi.”

Bạch La La bình tĩnh nói: “Không sao, tôi nuốt xuống rồi.”

Lê Quan Sơn: “……”

Bình Luận (0)
Comment