Khi hai người càng ngày càng tiến sâu vào trong đường hầm, mùi tanh hôi cũng càng ngày càng nồng nặc hơn.
Tốt xấu Bạch La La cũng đang đeo mặt nạ phòng độc, ngược lại không biết với khứu giác mẫn cảm của Lê Quan Sơn thì làm sao có thể giữ được mặt không đổi sắc như thế kia.
Đường hầm rất dài, đại khái là dẫn theo Bạch La La, Lê Quan Sơn cũng không đi nhanh, hai người chậm rãi về phía trước, đi tầm hơn mười phút, cuối cùng cũng sắp tới cuối đường hầm.
“Tắt đèn đi.” Giọng nói của Lê Quan Sơn vang lên.
Bạch La La ừm một tiếng rồi tắt đèn pin trong tay, tuy rằng cậu không biết vì sao Lê Quan Sơn lại muốn làm như vậy, nhưng nghe lời y nói tóm lại là không sai.
Sau khi Bạch La La tắt đèn, cậu cảm thấy tay mình bị một bàn tay nắm lấy, cậu ngây người một lát, mới phản ứng lại đây là Lê Quan Sơn đang nắm tay cậu.
Tay Lê Quan Sơn rất lớn, cũng rất có lực, y nắm chặt tay của Bạch La La bước từng bước một về phía trước.
Mặc Thoát đi theo phía sau Bạch La La, dùng cái đuôi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cẳng chân Bạch La La, tựa như muốn nói mình ở phía sau, bảo Bạch La La đừng sợ.
Trước mắt Bạch La La đen nhánh một mảnh, không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể mò mẩm đi theo Lê Quan Sơn về phía trước. Nhưng bên tai cậu mơ hồ nghe được một ít âm thanh nhỏ vụn, như là bên cạnh xuất hiện sinh vật kỳ quái nào đó.
“Đừng nói chuyện.” Lê Quan Sơn tựa hồ biết Bạch La La muốn hỏi, môi của y đặt bên tai Bạch La La, phà vào hơi thở nóng rực, y nói, “Ngoan ngoãn ở chỗ này cùng với Mặc Thoát, đừng nói chuyện, cũng đừng nhúc nhích.”
Bạch La La ừm một tiếng.
Lê Quan Sơn nói xong lại thuận tay sờ đầu Bạch La La, còn nói: “Ngoan.”
Bạch La La: “……”
Ngay sau đó y liền biến mất ở bên cạnh Bạch La La.
Bạch La La không nhìn thấy gì cả, cậu đứng ở bên trong bóng tối vô tận, tiếng sột soạt xung quanh càng ngày càng gần. Bên trong tiếng sột soạt đó, thậm chí còn kèm theo tiếng thấp giọng rít gào giống như dã thú.
Bạch La La có hơi sợ, không tự chủ được nuốt nước miếng.
Mặc Thoát hiển nhiên phát hiện Bạch La La sợ, nó vươn đầu lưỡi ấm áp l**m mu bàn tay của Bạch La La từng cái một.
Bạch La La cảm thấy đỡ hơn nhiều, cậu sờ sờ cằm Mặc Thoát, trong lòng nói tiếng cám ơn.
Tiếng gió gào thét vang lên trong không khí vốn lặng như tờ, tiếp theo đó là tiếng vũ khí sắc bén chém ở bên trên cục thịt nặng nề trầm trọng. Bạch La La nghe thấy tiếng gầm rú thảm thiết của dã thú. Cậu nỗ lực mở to hai mắt nhìn, nhưng lại vẫn không nhìn thấy gì cả.
Mặc Thoát vốn đang đứng bên cạnh cậu cũng đột nhiên nhúc nhích, Bạch La La cảm nhận được gió thổi qua người, sau đó là tiếng Mặc Thoát nặng nề rơi xuống đất, dường như nó đã đánh gục cái gì đó. Mùi máu tanh nồng nặc đến mức gay mũi, không hề nghi ngờ, Lê Quan Sơn và Mặc Thoát đang tiến hành một trận tàn sát ở trong bóng tối.
Tình trạng này tiếp tục diễn ra trong một thời gian dài, ngay khi Bạch La La đứng đến mềm chân, giọng Lê Quan Sơn mới vang lên, y nói: “Giang Thủy Nguyên, bật đèn.”
Trong khoảnh khắc khi Bạch La La mở đèn pin trong tay lên thì bị hình ảnh trước mắt dọa lui về phía sau mấy bước.
Chỉ thấy trước mặt cậu đầy những thi thể máu chảy đầm đìa, Bạch La La nhìn kỹ thì mới phát hiện thi thể trước mắt lại là quái vật mà loài người đột biến mới tấn công bọn họ khi nãy.
Chỉ là hình thể quái vật này tương đối nhỏ, còn có giống cái, chẳng lẽ nơi này là ổ của chúng?
“Không phải hang ổ.” Lê Quan Sơn đi tới bên cạnh Bạch La La, nói, “Ổ của chúng có lẽ phải đi xuống thêm một tý nữa.”
Tầm mắt Bạch La La có thể nhìn thấy hết tất cả thi thể quái vật, đếm sơ lược có hơn 30 con, trong đó có mấy con hình thể có lẽ là giống cái.
“Sao lại nhiều như vậy.” Bạch La La nói, “Số lượng cũng quá nhiều rồi……”
Lê Quan Sơn nói: “Đúng vậy, vòng sinh thái trong căn cứ này có thể tồi tệ hơn chúng ta nghĩ.” Có thể phát triển đến nhiều như vậy thì chứng minh chúng có đồ ăn đầy đủ, những cục thịt mà y đốt trụi vừa rồi hẳn là nguồn thức ăn duy nhất ở nơi này.
Bạch La La nói: “Vậy Thiển Thiển đâu rồi?”
Lê Quan Sơn trong mắt cũng có chút nghi hoặc, y nói: “Nó đi qua nơi này, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Nếu Lê Thiển Thiển nhìn thấy nhiều quái thú như vậy thì nhất định sẽ xảy ra một trận chiến đẫm máu, nhưng y tìm thấy được dấu chân của Lê Thiển Thiển ở nơi này, lại không nhìn thấy dấu vết cô đánh nhau.
Bạch La La có hơi lo lắng, nói, “Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lê Quan Sơn nói: “Đừng lo lắng, mấy thứ ở nơi này không tổn thương được nó đâu, đi thôi.” Lê Quan Sơn chỉ chỉ phía trước.
Mặc Thoát cũng về tới bên cạnh Bạch La La, trên móng vuốt nó dính không ít máu tươi, lúc này đang vô cùng bực bội dùng móng vuốt chà chà trên mặt đất, thoạt nhìn rất không thích máu của động vật kia.
Bạch La La thấy thế thì lấy khăn lông sạch từ trong túi ra, cúi đầu giúp Mặc Thoát lau khô máu trên móng vuốt.
Lê Quan Sơn nhìn thấy cảnh này thì nhướng mày nói: “Cậu đối với nó tốt quá nhỉ.”
“Mặc Thoát rất đáng yêu mà.” Bạch La La nhìn Mặc Thoát híp mắt thoải mái, nghiêm túc nói, “Động vật họ mèo là món quà mà ông trời ban tặng cho con người.”
Lê Quan Sơn nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, chỉ tiếc là món quà này đã bị con người làm cho tuyệt chủng rồi.”
Bạch La La nghe vậy sửng sốt, hỏi ra vấn đề mà mình đã tò mò rất lâu rồi, cậu nói, “Có thể mạo muội hỏi một chút, Mặc Thoát là anh tìm được ở đâu thế?”
Lê Quan Sơn nói: “Nhặt ở đống rác.”
Mặc Thoát ngao một tiếng, nhìn dáng vẻ quả thực muốn nhào lên tát Lê Quan Sơn hai cái.
Lê Quan Sơn không sợ, ngược lại còn mang theo xấu xa cười thành tiếng.
Bạch La La lẩm bẩm nói: “Nói cho tôi biết bãi rác nào với, tôi cũng muốn nhặt một con……”
Lê Quan Sơn nói: “Được thôi, trở về tôi dẫn cậu đi xem.”
Vừa nói, Bạch La La vừa đi theo Lê Quan Sơn về phía trước.
Căn phòng cuối đường hầm thực ra không lớn, nhưng trong phòng không lớn này lại chất hơn 30 bộ thi thể, trong phòng đều tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc khiến cho người ta buồn nôn, Bạch La La rất không thoải mái vẫn luôn nuốt nước miếng.
Lê Quan Sơn cuối cùng nhịn không được nói: “Đừng nuốt nữa, muốn nôn thì nôn đi.”
Bạch La La thành thật nói: “Bụng tôi trống không, không nôn ra được gì cả.”
Lúc này Lê Quan Sơn mới nhớ tới bọn họ đi vào trong căn cứ này đã sắp một ngày một đêm, y và Lê Thiển Thiển có thể không ăn cái gì, nhưng Bạch La La lại là người bình thường, lúc này chắc đã đói lắm rồi.
Lê Quan Sơn lấy từ trong túi ra một thứ cưng cứng, đưa cho Bạch La La.
Bạch La La nói: “Đây là cái gì?”
Lê Quan Sơn nói: “Ngon lắm.”
Tuy rằng Bạch La La đói bụng, nhưng không khí nơi này tệ như vậy, cậu thật sự là không có h.am muốn ăn uống gì, vì thế lấy đồ cầm ở trên tay suy nghĩ chờ lát nữa ra ngoài ăn rồi ăn
“Con ngốc Lê Thiển Thiển này.” Sau khi đi từ trong phòng ra, Lê Quan Sơn quan sát dấu chân trên sàn, đột nhiên mở miệng mắng câu.
Bạch La La nói: “A?”
Lê Quan Sơn nói: “Nó hẳn là bị người ta dụ đi rồi.”
Bạch La La nghe ngây thơ, nói: “Dụ đi, có ý gì?”
Lê Quan Sơn đột nhiên xoay người đi tới trước mặt Bạch La La, mặt không cảm xúc nhìn cậu, chậm rãi nói: “Cậu nói, nếu có một con quái vật có ngoại hình giống tôi y như đúc, cậu có thể phân biệt được không?”
Bạch La La nhìn không rõ khuôn mặt của y ở trong ánh sáng mờ nhạt, cười gượng một tiếng, nói: “Tôi…… có thể không phân biệt được, nhưng……” Cậu sờ sờ Mặc Thoát bên cạnh mình, nói, “Chắc nó có thể phân biệt được nhỉ?”
Lê Quan Sơn cũng cười, hắn nói: “Cậu cũng thông minh thật.”
Bạch La La nhẹ nhàng thở ra.
Trên thực tế khi Lê Quan Sơn nói lời này, cậu thật sự đã bị hoảng sợ, tuy rằng thị giác thính giác của cậu đều không bằng hai anh em họ Lê, nhưng cậu cũng mơ hồ cảm thấy căn cứ này có sinh vật gì đó kỳ quái.
“Dấu chân là hai người.” Lê Quan Sơn nói, “Một là của Lê Thiển Thiển, một người khác là đàn ông, cân nặng bằng một nửa tôi, chiều dài của dấu chân và kết cấu của lòng bàn chân cũng giống như của tôi.” Vừa đi về phía trước, trong miệng chậm rãi nói, “Chờ khi tôi tìm được Lê Thiển Thiển thì nó chết chắc.”
Bạch La La chỉ có thể cầu nguyện cho Lê Thiển Thiển ở trong lòng.
“Phía trước nhất định còn có quái vật.” Lê Quan Sơn nói, “Đến lúc đó cậu cứ đứng ở bên cạnh Mặc Thoát, không phải sợ.”
Bạch La La ưỡn thẳng b* ng*c nhỏ bé, nói: “Tôi không sợ.”
Lê Quan Sơn cười như không cười nhìn cậu một cái, nói: “Không sợ cũng đừng run.”
Bạch La La mạnh miệng, nói: “Đó là bởi vì tôi lạnh.”
Lê Quan Sơn nói: “Ồ.”
Bạch La La ỉu xìu.
Thực ra nhiệt độ trong căn cứ không thấp như cậu tưởng tượng, tốt hơn nơi hoang vu gió lạnh gào thét ở bên ngoài rất nhiều, nhưng mà dù vậy, Bạch La La đều bọc giống như quả bóng nhỏ từ đầu đến chân.
“Tốc độ hiện tại của chúng ta có thể đuổi kịp Thiển Thiển không?” Bạch La La đi trong chốc lát, có hơi lo lắng mình kéo chân sau.
Lê Quan Sơn nói: “Nếu không cậu để Mặc Thoát cõng cậu đi?”
Mặc Thoát nghe vậy ngược lại khá vui vẻ bắt đầu hất đuôi.
Bạch La La ngại ngùng, nói: “Tôi nặng như vậy ……”
“Để tôi cõng cậu.” Lê Quan Sơn đột nhiên toát ra một câu, “Tôi không chê cậu nặng đâu.”
Bạch La La à một tiếng, nói: “Vậy, vậy còn ngại hơn.”
Lê Quan Sơn nói: “Cậu không sợ không đuổi theo kịp Thiển Thiển sao?”
Bạch La La luôn cảm thấy hình như vừa rồi bản thân đã nói gì đó dư thừa, nhưng lúc này Lê Quan Sơn đã nói đến như vậy, cậu cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể yếu ớt nói một câu được rồi.
Lê Quan Sơn như xách bao nilon mà ôm ngang Bạch La La vào trong lòng ngực.
Bạch La La trợn mắt há hốc mồm, cậu tốt xấu gì cũng là một người đàn ông cao gần 1m8, sao Lê Quan Sơn có thể ôm cậu như con nít thế này. Lê Quan Sơn còn rất không nể mặt Bạch La La mà nói một câu: “Nhẹ ghê.”
Bạch La La: “……” Đừng ép tôi đấm vào ngực anh bằng nắm đấm nhỏ của tôi đáy nhá.
Lê Quan Sơn bế Bạch La La lên thì ngay lập tức chạy nhanh, dáng người Mặc Thoát mạnh mẽ đi theo phía sau y, một người một báo như mũi tên ra khỏi dây, tốc độ cực nhanh.
Bạch La La bị tốc độ kinh người này làm cho giật mình, không tự chủ nắm lấy áo trước ngực của Lê Quan Sơn. Cậu quả nhiên là kéo chân sau, hơn nữa còn là loại toàn thân nằm trên mặt đất kéo chân người ta không cho đi nữa.
Trong một căn cứ tối tăm xa lạ, Lê Quan Sơn dường như đã quen thuộc với cấu trúc đường xá ở đây, bước chân thậm chí không hề dừng lại một cái nào, cứ vậy mà uyển chuyển nhẹ nhàng xuyên qua các phòng và dãy hành lang.
Bạch La La không biết Lê Quan Sơn chạy bao lâu, cậu chỉ biết, bản thân sắp ngủ mất rồi.
Mãi cho đến khi bị một tiếng hét thảm của Lê Thiển Thiển đánh thức, cậu mới thoát khỏi cơn buồn ngủ mơ hồ.
Bạch La La xoa đôi mắt, làm bộ tỉnh táo nói: “Tới rồi sao?”
Lê Quan Sơn nhìn cậu một cái, nói: ‘’Cậu lau nước miếng trước đi, dính cả vào áo tôi rồi.”
Bạch La La xấu hổ đỏ mặt, nói: “Xin lỗi.” Cậu lau khóe miệng mình, khi cúi đầu nhìn thì chỉ thấy áo khoác màu đen của Lê Quan Sơn thật sự bị ướt một mảng lớn.
Bạch La La: “……” Muốn đào cái lỗ để chui quá đi.
Lê Quan Sơn buông tay để Bạch La La xuống.
Cả người Bạch La La đều có hơi mất hồn mất vía, chỉ có thể mạnh mẽ rẽ sang đề tài khác, nói: “Thiển Thiển đâu? Chúng ta tìm được Thiển Thiển rồi sao?”
Lê Quan Sơn nói: “Ừm, phía trước.”
Bạch La La nâng mắt nhìn lại, trước mắt đều là bóng tối, cậu bật đèn pin lên thì phát hiện Lê Thiển Thiển đứng cách bọn họ không xa, mà đứng bên cạnh Lê Thiển Thiển là một người đàn ông giống Lê Quan Sơn y như đúc, thật sự đúng như y dự đoán như vậy.
“Lê Thiển Thiển.” Lê Quan Sơn nói, “Cút lại đây.”
Lê Thiển Thiển lộ ra vẻ suy sụp, cô nhìn người bên cạnh mình, lại nhìn nhìn ba người Bạch La La, thét to: “Không thể nào —— chuyện này không thể nào——”
Bạch La La đang muốn hỏi không thể nào cái gì.
Lê Thiển Thiển liền rất phối hợp trả lời nghi vấn của Bạch La La, giọng cô the thé nói: “Quái vật, sao mày có thể gạt tao—— tao còn tưởng rằng cuối cùng anh tao cũng chịu dịu dàng với tao rồi, sao mày lại gạt tao chứ——”
Lê Quan Sơn: “……”
Bạch La La: “……”
Toàn hiện trường yên tĩnh, bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng xấu hổ.
Quái vật cũng mở miệng, nó dịu dàng nói: “Thiển Thiển, bọn họ mới là quái vật, đừng bị bọn họ lừa!!”
Nào biết khi Lê Thiển Thiển nghe câu như thế thì nước mắt lập tức trào ra, cô lắc đầu, khóc lóc nói với quái vật: “Tao nên biết mày không phải anh tao, anh tao đáng ghét như vậy, sao cứ mở miệng ra là Thiển Thiển này Thiển Thiển nọ chứ, anh ấy không gọi tao là heo thì đã kiềm chế lắm rồi……”
Quái vật: “……”
Lê Thiển Thiển khóc lóc nói: “Tao rất hy vọng mày thật sự là ông anh của tao đó.”
Quái vật không nói tiếp được, sắc mặt Lê Quan Sơn cũng tối sầm lại.
Lê Quan Sơn lười nói với Lê Thiển Thiển, phóng một lưỡi dao gió về phía quái vật bắt chước.
Thân hình quái vật vặn vẹo, lại trực tiếp tan đi giống như không khí.
Tiếng thét chói tai của Lê Thiển Thiển càng thêm chói tai, cô khóc lóc nói: “Anh—”
Lê Quan Sơn rốt cuộc cũng mắng lên, nói: “Con mẹ nó, anh mày ở đây này, mày gọi thằng nào là anh thế hả!”
Lê Thiển Thiển hai mắt đẫm lệ quay đầu, nói: “Thủy Nguyên, Thủy Nguyên, anh đã đến rồi, mau khuyên anh tôi đi, bảo anh ấy đừng mắng tôi mà.”
Bạch La La nghĩ thầm tôi không khuyên được đâu, vừa rồi tôi mới bôi nước miếng lên áo của anh cô đấy, làm gì còn mặt mũi khuyên răng chứ.
Cuối cùng Lê Quan Sơn đi qua, trút xuống đầu Lê Thiển Thiển một trận chửi rủa thậm tệ.
Lê Thiển Thiển lộ ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc, bi thương nói thà chết đi còn hơn.
Lê Quan Sơn nói mày chết đi, chết thì để tao xài giùm số tiền tiêu vặt mà tao giữ giúp mày cho.
Cuối cùng cũng tìm được Lê Thiển Thiển, nhưng lúc này bọn họ cũng đã thâm nhập sâu vào căn cứ này, theo Lê Quan Sơn nói hiện tại bọn họ đại khái đang ở hơn 100m dưới mặt đất.
“Có lẽ nó muốn dẫn mày đi đâu đó.” Sau khi tìm được Lê Thiển Thiển, ba người bắt đầu phân tích ý định của quái vật.
“Ừm.” Lê Thiển Thiển nói, “Thật ra em cũng sớm phát hiện nó không đúng ……”
Lê Quan Sơn cười lạnh: “Ồ?”
Lê Thiển Thiển nói: “Nhưng mà em tin anh, cho nên mới tiếp tục đi theo nó đó……”
Lê Quan Sơn nói: “Mày bịa tiếp đi, anh mày tin coi như anh thua.”
Lê Thiển Thiển xì hơi, nói: “Được rồi, nó nói Thủy Nguyên và Mặc Thoát đều bị quái vật bắt đi, nói chúng ta cần phải cứu bọn họ ra.”
Lê Quan Sơn nói: “Thủy Nguyên thì thôi đi, sao Mặc Thoát có thể bị bắt hả.”
Bạch La La xem xét liếc mắt nhìn Lê Quan Sơn một cái, nghĩ thầm đại lão à, câu này của anh cũng quá đâm người rồi.
Cố tình Mặc Thoát cũng ngao một tiếng, như là đang phản đối lời của Lê Thiển Thiển.
Lê Thiển Thiển nói: “Sau đó em liền đi theo nó, đi một lúc lâu, hầy, em cũng không biết rốt cuộc nó muốn dẫn em đi đâu nữa, nhưng mà nhìn phương hướng của nó, hẳn là muốn đi sâu vào lòng đất.”
Lê Quan Sơn nói: “Vậy hẳn là nó muốn dẫn mày đến ổ của chúng nó rồi.”
Lê Thiển Thiển nói: “Sao biết được?”
Lê Quan Sơn nói: “Mày có chú ý quan sát những con thú bị gi.ết chết không?”
Lê Thiển Thiển đỏ mặt nói: “Anh, anh thật là hạ lưu.”
Lê Quan Sơn tức giận đến dứt khoát quay đầu nhìn Bạch La La.
Bạch La La cũng đỏ mặt, nói: “Tôi, tôi cũng ngại nhìn nhiều.”
Lê Quan Sơn nổi nóng, nói: “Con mẹ nó, tôi không bảo hai người nhìn chỗ không nên nhìn, tôi nói chính là quan sát, quan sát ——” Y rít từ kẽ răng ra một câu, nói, “Giống cái bên trong không phải là giống cái hoàn chỉnh, thiếu hụt một số cơ quan……”
Lê Thiển Thiển nói: “Anh, anh nhìn cẩn thận ghê.”
Bạch La La ở bên cạnh vô cùng đáng thương gật đầu.
Lê Quan Sơn quả thực muốn xoay người đi luôn, bỏ hai đứa này ở lại đây tự sinh tự diệt cho rồi.
Lúc này Mặc Thoát ngao lên một tiếng, trên mặt vẫn là vẻ ngây thơ hồn nhiên, còn dùng đầu cọ cọ Bạch La La, lại thành công lừa được một cái v**t v* dịu dàng của Bạch La La.
Lê Quan Sơn miễn cưỡng cắn răng nuốt cơn giận xuống, y nói: “Giống cái này không thể sinh sản.”
Lê Thiển Thiển nói: “Cho nên chúng có phương pháp sinh sản khác?”
Lê Quan Sơn nói: “Đúng vậy, anh suy đoán như thế này, số lượng của chúng cũng có chút không đúng, dựa theo suy đoán trước đó của chúng ta, tài nguyên nơi này cực kỳ khan hiếm, việc nhân giống hơn chục con đã là giới hạn, nhưng vừa rồi anh và Thủy Nguyên đã thấy được ba mươi mấy con quái vật trên lầu.”
Lê Thiển Thiển nói: “Chúng ta tiếp tục đi xuống tìm kiếm hang ổ sao?”
Lê Quan Sơn nói: “Ừm.”
Lê Thiển Thiển gật gật đầu, nói: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Lê Quan Sơn lại nói: “Không vội, Thủy Nguyên, không phải cậu đói bụng sao, ăn chút đồ bổ sung năng lượng đi.”
Bạch La La cũng không từ chối, cậu đúng là đói thật, sau khi đói bụng cơ thể liền có chút nhũn ra, đến lúc đó nếu gặp phải chuyện gì, chỉ sợ cũng không chạy nổi.
Bạch La La lấy đồ ăn mà Lê Quan Sơn đã đưa cho cậu trước đó, sau khi xé bao bì thì bắt đầu chậm rãi gặm.
Nhưng cậu phát hiện đồ ăn này cứng quá đáng, cậu dùng hàm răng cắn mãi cũng không đứt, chỉ có thể dùng lưỡi l**m từ từ.
Lê Thiển Thiển nhìn Bạch La La ăn trong chốc lát, lại đột nhiên phun ra một câu: “Thủy Nguyên ơi, anh đừng ăn như vậy nữa, còn ăn như vậy tôi nhìn cũng muốn cứng luôn đó.”
Bạch La La: “……???”
Lê Quan Sơn nói: “Lê Thiển Thiển, mày là con gái con đứa, có thể chú ý cách ăn nói một chút hay không hả?”
Lê Thiển Thiển nói: “Được rồi, anh mà còn ăn như vậy nữa thì coi chừng anh tôi cứng cho xem.”
Lê Quan Sơn trực tiếp đạp nát gạch dưới chân.
Bạch La La cũng bất đắc dĩ, cậu hàm hồ nói: “Thứ này cứng quá, tôi không cắn đứt được.”
Lê Quan Sơn nói: “Cậu đưa cho tôi.”
Bạch La La đưa đồ ăn cho Lê Quan Sơn.
Lê Quan Sơn cầm lấy đồ ăn, sau đó bọc nó lại rồi hơi dùng sức, đồ ăn mới vừa rồi cứng ngắt liền bể thành bột.
Bạch La La tiếp nhận bột, lộ ra nụ cười cám ơn.
Lê Thiển Thiển lại hừ một tiếng nói: “Xạo ghê!” Rõ ràng trông anh cũng vui gần chết.
Lê Quan Sơn: “……” Sao y lại có đứa em gái thế này chứ.
Sau khi bể thành bột, Bạch La La đổ toàn bộ vào trong miệng, nhẹ nhàng nuốt luôn.
Thức ăn này nên có hàm lượng calo cao, Bạch La La ăn không bao lâu liền cảm thấy sức lực khôi phục không ít, trên người cũng ấm áp hơn rất nhiều.
“Cậu ngủ nửa tiếng đi.” Lê Quan Sơn nói, “Đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với Thiển Thiển .”
Bạch La La nói: “Như vậy được chứ……”
Lê Quan Sơn không cảm xúc, y nói: “Hang ổ ở ngay đằng kia, chẳng lẽ còn sợ chúng chuyển nhà à?”
Điều này cũng đúng, Bạch La La đang do dự thì liền thấy Mặc Thoát bò tới trước mặt cậu, nghiêng người lộ ra cái bụng mềm mại lại ấm áp.
Bạch La La không nhịn được mà vùi mặt lên, hung hăng hít một hơi mèo.
Nhiệt độ cơ thể của Mặc Thoát hơi cao, đối với người sợ lạnh như Bạch La La mà nói quả thực là một loại hưởng thụ, cậu dựa vào trong ngực mèo lớn, được mèo lớn bao lại, như là một cái thảm điện thiên nhiên vậy.
Dẫu sao thì Bạch La La cũng mệt thật, vừa nằm một cái là ngủ ngay.
Bạch La La cho rằng bản thân ngủ nửa giờ, trên thực tế khi cậu tỉnh lại thì phát hiện bọn họ đã đến gần hang ổ rồi.
Cậu ở trong lòng ngực Lê Quan Sơn, được Lê Quan Sơn bế.
Lê Quan Sơn nói: “Tỉnh rồi?”
Bạch La La nói: “A —— chúng ta đến chỗ nào rồi?”
Lê Quan Sơn nói: “Trên đường đến hang ổ.” Khi y nói chuyện, lại trực tiếp vung ra một lưỡi dao gió, đánh chết hết đám quái vật trên trần nhà đang muốn nhào lại đây.
Bạch La La nhanh chóng xuống khỏi vòng tay của Lê Quan Sơn, phản ứng đầu tiên lau lau nước miếng khóe miệng, sau khi không có ướt gì thì mới nói: “Nhóm Thiển Thiển đâu?”
Lê Quan Sơn nói: “Đi trước mở đường rồi.”
Bạch La La nâng mắt nhìn thì thấy được bóng dáng của Thiển Thiển phía trước. Cô gái thoạt nhìn đáng yêu lúc này lại giống như một chiến sĩ máu lạnh, bất cứ nơi nào cô ấy đi qua quái vật liền rơi xuống không ngớt. Mặc Thoát đứng ở bên cạnh cô, giúp cô xử lý cá lọt lưới.
Bạch La La ngơ ngác nói: “Sao số lượng quái vật lại nhiều như vậy.”
Lê Quan Sơn không cảm xúc nói: “Lúc này chỉ là mới bắt đầu thôi.”
Khi y nói chuyện, lại một giơ một tay lên, giải quyết một con quái vật bổ nhào vào trước mặt bọn họ.
Bạch La La bị hoảng sợ.
Lê Quan Sơn lại nâng cằm nói với cậu, nói: “Đến bên cạnh tôi, đừng nhúc nhích.”
Vào lúc này, Bạch La La lại cảm nhận ra được sự uy nghiêm của một người cha từ trên người của Lê Quan Sơn, đương nhiên, cậu chính là một đứa con trai nhát gan của y.