Số lượng quái vật nhiều đến mức ngoài sức tưởng tượng của Bạch La La.
Mặc dù trong tay cậu chỉ cầm một cái đèn pin ánh sáng lờ mờ, nhưng dựa theo ánh sáng này vẫn có thể miễn cưỡng thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt.
Lê Thiển Thiển và Mặc Thoát phối hợp ăn ý ở phía trước, hình như cô không chỉ phát ra sóng âm, thậm chí còn có thể biến sóng âm thành một cây roi dài cầm trong tay, tuy rằng không nhìn thấy thực thể, nhưng roi dài đến đâu thì máu thịt be bét đến đấy. Mặc Thoát cũng giống như trước, đứng ở phía sau Lê Thiển Thiển, cho cá lọt lưới quái vật một kích chí mạng.
Những con quái vật này mới nhìn chí ít có hơn trăm con, liên tục không ngừng mà nhào đến phía của Lê Thiển Thiển, nhìn mà da đầu người ta tê dại.
Lê Quan Sơn đứng ở phía sau Bạch La La, không hề có ý muốn ra tay chút nào.
Ngay từ đầu bọn quái vật còn sẽ ý định đột phá từ Lê Quan Sơn, nhưng sau khi y bất ngờ biến ra một bức tường gió chém một lượt mười con thì không có quái vật dám gần y nữa.
Có điều từ hành động bọn quái vật từ bỏ Lê Quan Sơn này, ngược lại cũng có thể nhìn thấy được bọn chúng có trí khôn.
Lúc này còn cách hang ổ một khoảng, nhưng mặt đất vách tường, thậm chí trần nhà trên đỉnh đầu đều dính máu đỏ tươi, xác của quái vật bị sau khi gi.ết chết chất đầy hai bên con đường.
Lê Thiển Thiển vừa giết quái, vừa khóc lóc nói thấy ghê quá à.
Bạch La La có hơi lo lắng, Lê Quan Sơn lại vô cùng bình tĩnh nói với Bạch La La bảo cậu đừng để ý, mỗi lần Lê Thiển Thiển giết quái đều là dáng vẻ này, nếu cảm thấy tội nghiệp thì trúng kế của cô rồi.
Bạch La La nghe mà dở khóc dở cười.
Vừa chém giết quái vật vừa đi về phía trước, sau khi tiến về phía trước tầm chục mét, số lượng quái vật rốt cuộc cũng giảm đi.
Lê Quan Sơn chợt mở miệng, nói: “Phía trước có ánh sáng.”
Lê Thiển Thiển không có tinh thần gì, trên người cô cũng dính không ít máu, thậm chí giày cũng gần như thấm đầy máu tươi, cô ghét bỏ đưa chân chà lên trên tường, ngẩng đầu nói: “Ánh sáng gì.”
Bạch La La cũng khá tò mò, nhưng sau khi ba người đi đến gần một chút thì mới phát hiện cuối con đường, vậy mà vẫn còn có một thang máy đang vận hành.
Màn hình hiển thị bên ngoài thang máy cho thấy thang máy đang đi lên, lúc này vừa vặn đi đến tầng thứ sáu.
Lê Quan Sơn nhìn nhìn, nói: “Quái vật quả nhiên có trí tuệ.” Y giơ tay liền ấn nút đi xuống.
Lê Thiển Thiển còn rất phấn khích, nói: “Có thang máy, quá tốt rồi, chúng ta không cần leo lên nhiều tầng như vậy……”
Bạch La La không khỏi khâm phục cách suy nghĩ của Lê Thiển Thiển, chuyện mà cô gái này lo lắng nhất vậy mà lại là không cần đi đường, chứ không phải vì sao thang máy nơi này vẫn có thể sử dụng.
Thang máy lên rất nhanh, thoắt cái đã đến trước mặt ba người.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, lộ ra khung sắt thép bên trong.
“Đi vào?” Lê Thiển Thiển liếc mắt nhìn Lê Quan Sơn một cái.
Lê Quan Sơn nói: “Đi.”
Vì thế ba người một báo, trực tiếp vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Bạch La La lại có hơi lo lắng, nói: “Chúng ta cứ tiến vào như vậy sao? Lỡ như bọn họ cắt dây cáp của thang máy……” Cậu vừa dứt lời thì liền nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cưa điện chói tai, thật sự giống như có ai đang dùng cưa điện cắt đồ vậy. Bạch La La một lời trúng đích.
Lê Thiển Thiển nói: “…… Thủy Nguyên, cái miệng này của anh đúng là quạ đen.”
Bạch La La tủi thân, nghĩ thầm không phải ai cũng có thể nghĩ đến việc này sao.
Mắt thấy ba người bọn họ sắp bị chôn ở nơi này, Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn lại vẫn không hề vội vàng nôn nóng. Trên mặt Lê Quan Sơn không có biểu cảm gì, Lê Thiển Thiển lại còn ch** n**c miếng đối với toàn bộ khung sắt thép của thang máy, nói: “Đây là lần thứ ba tôi đi thang máy, phải xem kỹ mới được, anh nhìn cái xúc cảm, rồi nhìn cái cấu tạo này đi, quả thật là kẻ có tiền mới ngồi được thứ tốt mà.” Cô vừa nói thì dùng vẻ mặt hạnh phúc v**t v* bề ngoài của thang máy, nhìn dáng vẻ quả thực hận không thể tháo luôn một cái xuống.
“Ờ.” Lê Quan Sơn lại còn đồng ý, nói, “Đúng là thứ tốt.”
Da đầu của Bạch La La gần như sắp nổ tung, âm thanh chói tai trên đỉnh đầu càng ngày càng rõ ràng, thang máy cũng bắt đầu lay động không ổn định, nhìn hai người trước mắt bình tĩnh như thế, cậu run run rẩy rẩy nói: “Vậy, vậy, nếu bọn họ cắt đứt dây thép thang máy, chẳng phải chúng ta sẽ chết……”
“Cắt đứt thì sẽ thế nào?” Lê Thiển Thiển hỏi.
Bạch La La nói: “…… Thang máy sẽ rơi xuống.”
“Ồ.” Lê Thiển Thiển nói, “Vậy là rất nghiêm trọng rồi.”
Bạch La La còn tưởng rằng cô thực sự hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề, nào biết câu tiếp theo của cô gái này chính là, “Vậy chẳng phải nhiều sắt thép như vầy đều sẽ bị rơi nát hết sao.”
Bạch La La: “……” Trọng điểm là sắt thép mà không phải là chúng ta yếu như trứng gà ở bên trong sắt thép sao, à không, tôi sao?
Tiếng cưa điện trên đỉnh đầu vang lên một hồi, Bạch La La rõ ràng cảm giác được thang máy đang muốn nghiêng, nghĩ đến có lẽ thứ trên đỉnh đầu đã cắt đứt xong một bên dây cáp rồi.
Trong một bầu không khí bình tĩnh gần như quỷ dị này, thang máy rốt cuộc cũng mất kiểm soát.
Gần như là nháy mắt, Bạch La La liền cảm giác được sự sợ hãi mất trọng lượng, cả người cậu đều bắt đầu rơi theo thang máy, lỗ chân lông toàn thân đều nổ tung.
Sắp chết rồi ——Bạch La La đang không ngừng rơi xuống trong đầu chỉ có mỗi một suy nghĩ này.
Từ sau khi tiến vào đường hầm hệ thống không nói câu nào, lúc này lại phun ra một câu: “Đừng lo lắng, tha hồ hưởng thụ đi, tôi che cảm giác đau cho cậu, bị rơi thành thịt vụn cũng không sao đâu.”
Bạch La La nghĩ thầm tôi thật là phải cảm ơn cả nhà cậu rồi.
Nhưng mà khi Bạch La La cho rằng cậu sẽ bị chôn vùi ở nơi này, vốn đang đứng trong thang máy, cậu lại cảm thấy tốc độ rơi xuống của thang máy đã chậm lại đáng kể lại, giống như có thứ gì đó đang nâng thang máy ở bên dưới, cảm giác mất trọng lực cũng dần dần biến mất.
“Gió?” Bạch La La mơ hồ đoán được.
“Ừm.” Lê Quan Sơn nói, “Sợ rồi hở?”
Bạch La La nói: “Ha ha, sao tôi lại bị dọa sợ chứ.”
Lê Thiển Thiển thở dài, nói: “Thủy Nguyên, tôi biết anh không sợ, đừng có run lên nữa nào.”
Khóe mắt Bạch La La lưu lại một giọt nước mắt bi thương, nghĩ thầm hai người không thể nhắc nhở tôi một chút sao, một hai phải k*ch th*ch tôi như vậy.
Lê Quan Sơn điều khiển gió, nâng toàn bộ thang máy chậm rãi rơi xuống.
Lê Thiển Thiển dùng sóng âm quan sát tình huống bên ngoài qua thang máy, cô nói: “Số lượng rất nhiều, xem ra mở cửa là phải giải quyết chúng.”
Lê Quan Sơn nói: “Có bao nhiêu?”
Lê Thiển Thiển nói: “Mấy trăm con, có mấy con có hình thể khá lớn.”
Lê Quan Sơn nói: “Được.”
Mặc Thoát từ đầu tới đuôi đều vô cùng thả lỏng, khi Bạch La La bị dọa run bần bật, còn đứng ở bên cạnh cậu dùng cái đuôi vỗ vỗ chân của Bạch La La, sức lục vô cùng mềm nhẹ, như là đang trấn an cảm xúc của cậu.
Thoắt cái cabin thang máy đã đến lầu một, Bạch La La hát hiện trên đỉnh đầu có vài vệt nước nhỏ xuống, cậu nhìn kỹ thì mới phát hiện đó là máu đỏ tươi.
Lê Thiển Thiển giải thích: ‘’Mấy con phía trên bị tôi xử rồi.”
Bạch La La gượng cười hai tiếng, nghĩ thầm cậu đi theo xuống dưới đây làm cái gì thế này, là để hạ thấp hiệu quả chiến đấu của đội ngũ này xuống mức trung bình sao?
Sau khi cabin thang máy chạy đến cuối thì có cái gì bắt đầu phá cửa, Lê Quan Sơn vung tay lên, cửa thang máy đã bị cắt thanh hai nửa, ngay cả đám quái vật ngoài cửa thang máy cũng đều bị chém thành vô số mảnh.
Lê Thiển Thiển đi ra ngoài trước.
Tầng một này vậy mà lại có đèn điện, tuy rằng ánh sáng của đèn điện vô cùng tối tăm, nhưng Bạch La La vẫn miễn cưỡng thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy trong lối đi không lớn của thang máy có lít nha lít nhít vô số con quái thú nằm úp sấp. Trên người của những con này vẫn còn bóng dáng của con người, thậm chí có thể nhìn thấy cả mái tóc thưa thớt trên đầu của chúng. Đôi mắt trên khuôn mặt chúng đã thoái hóa chỉ còn hai lỗ thủng, đang âm u nhìn chăm chú ba người Bạch La La, khóe miệng nhếch lên vẫn còn đọng lại nước bọt khiến người ta buồn nôn.
Bạch La La mắng một câu đệch mợ.
Nơi này vốn dĩ đã nhỏ hẹp, không ngờ lại có nhiều quái vật như vậy.
Lê Thiển Thiển kêu một tiếng anh.
Lê Quan Sơn nói: “Ừm,” Y và Lê Thiển Thiển vô cùng ăn ý, không cần cô nhiều lời cũng hiểu ý của cô.
Lê Quan Sơn đi tới phía sau Bạch La La, dùng bàn tay nóng rực bịt kín lỗ tay của Bạch La La.
Bạch La La cảm thấy trên mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng có thể tự bịt mà.”
Lê Quan Sơn nói: “Không được.”
Lê Thiển Thiển nói: “Thủy Nguyên, không sao đâu, anh ấy có thể dựng tường gió ở bên ngoài cơ thể của anh để giúp anh chặn sóng âm đó.”
Bạch La La à một tiếng, trên mặt xấu hổ nói một tiếng xin lỗi.
Lê Thiển Thiển nhìn dáng vẻ của Bạch La La, cô nghĩ thầm, đương nhiên, anh ấy không cần bịt lỗ tai của anh mà cũng có thể làm được, hầy, anh của cô đúng là đồ lưu manh mà.
Bạch La La không nghe được gì cả, cậu chỉ có thể thấy hình ảnh.
Lê Thiển Thiển tựa hồ hơi hơi mở miệng ra, một làn sóng âm mạnh mẽ tràn ra khỏi miệng cô.
Ngọn đèn điện trên đầu cậu trực tiếp vỡ tan, cùng vỡ vụn với nhau, còn có đám quái thú đếm không xuể ở trước mắt.
Cơ thể chúng bị chấn nát, lại trực tiếp biến thành một vũng máu loãng, máu loãng trộn lẫn với da thịt khiến của người ta buồn nôn, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy thứ trông giống như nội tạng.
Mùi máu tươi ập vào trước mặt, cả căn phòng trước mắt biến thành chiến trường đẫm máu.
Lê Thiển Thiển lộ ra vẻ buồn nôn
Hầu hết quái thú đều chết cả, nhưng còn dư lại mấy con có hình thể khá lớn. Tối chất của chúng hiển nhiên mạnh hơn, nhào đến ba người trước cabin thang máy.
Lê Thiển Thiển không nhúc nhích, Lê Quan Sơn hơi hơi nâng cằm, trực tiếp dựng tường gió, chặn ngang thứ đó lại.
Lê Quan Sơn nhìn thoáng qua Bạch La La bên cạnh, nói: “Sợ không?”
Bạch La La bình tĩnh nói: “Không sợ.”
Trong mắt Lê Quan Sơn hơi hơi kinh ngạc, y cho rằng với biểu hiện trước đó của Bạch La La, đại khái sẽ nôn đầy đất, nhưng không ngờ Bạch La La lại bình tĩnh như thế.
Bạch La La ngược lại cũng không phải muốn bình tĩnh, nhưng bởi vì hiện thực cực kỳ đẫm máu, trước mắt cậu chỉ có một mảnh làm mờ mênh mông vô bờ—— trên thực tế cả căn phòng không có một góc nào là cậu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lê Thiển Thiển không nhịn được, nôn khan mấy cái.
Lê Quan Sơn: “Đi thôi.”
Lê Thiển Thiển run giọng nói: “Anh, đôi khi em thật sự nghi ngờ bản thân không phải là em gái ruột của anh đấy.”
Lê Quan Sơn nhìn cô, chậm rãi nói: “Nếu mày không phải em gái ruột của anh, thật sự cho rằng bản thân có thể sống tới ngày hôm nay?”
Lê Thiển Thiển: “Cho nên trước kia anh đã từng muốn giết em nhiều lần rồi đúng không?”
Lê Quan Sơn nói: “Không chỉ trước kia, hiện tại cũng rất muốn.”
Lê Thiển Thiển bắt đầu gào khan.
Bạch La La có đôi khi rất khâm phục Lê Thiển Thiển, cô gái này làm cái gì ở bất cứ chỗ nào cũng đều có thể gào nghiêm túc như vậy, nếu lần đầu tiên nhìn thấy thì nói không chừng sẽ bị kỹ năng diễn xuất của cô mê hoặc cho xem.
Rời đi khỏi cabin thang máy, bước vào căn phòng đầy máu thịt.
Chân Bạch La La đạp lên trên mặt đất rất có loại cảm giác khó chịu, bởi vì thật sự giống như đạp lên một bãi thịt nát, vừa mềm vừa ướt, còn nhão dính có chút trơn.
Lê Thiển Thiển bảo Bạch La La cẩn thận một chút, nói nếu anh bị trượt té ở chỗ này thì nói không chừng sẽ bị người máu lạnh như Lê Quan Sơn trực tiếp vứt bỏ lại luôn đấy.
Lê Quan Sơn nói mày mà còn nói nhảm nữa thì sẽ có đồ vào họng mày đó.
Móng vuốt của Mặc Thoát cũng được bọc một tầng gió nhẹ, giúp ngăn móng vuốt không chạm đất, không đến mức bị máu tươi dính ướt lông.
Nơi mà thang máy dừng lại, hẳn là tầng dưới cùng.
Khác với cảnh hoang tàn ở trên, nơi đây thực sự có dấu vết sinh hoạt của con người.
Bạch La La nhớ tới radio mà bọn họ phát hiện ở phía trên.
“Bọn họ lại còn có thể phát điện.” Lê Thiển Thiển không thể tưởng tượng, nói, “Không tồi nha……”
Lê Quan Sơn không tỏ ý kiến.
Rời khỏi căn phòng bị đốt thành một màu đỏ tươi, bọn họ đi tới một hành lang thật dài, hai bên hành lang là dùng hàng rào sắt làm thành nhà tù, thoạt nhìn bên trong đã từng nhốt động vật hung mãnh nào đó.
Mặc dù bây giờ đã trải qua trăm năm, nhưng hầu hết hàng rào đều được bảo quản tốt không tổn hao gì, có thể đoán rằng loại hàng rào này phải được làm từ một loại hợp kim nào đó mới có thể tạo nên chất lượng cao như thế.
Lê Thiển Thiển khẽ meo meo cắt vài xuống vài đoạn, nhét vào trong túi.
Lê Quan Sơn chỉ coi như không nhìn thấy.
Trên hành lang có đèn, sau khi Lê Quan Sơn quan sát thì kết luận, nói: “Trí tuệ của chúng nhất định không thấp.”
“Sao lại nói vậy?” Lê Thiển Thiển tò mò.
Lê Quan Sơn vươn tay trực tiếp vặn xoắn bóng đèn trên đầu, nói: “Dây điện vonfram bên trong mới được lắp đặt.”
Lê Thiển Thiển tiếp nhận nhìn nhìn, nói: “Thú vị.”
Bạch La La nhìn hành động của bọn họ mà trong lòng run sợ, thật sự sợ bọn họ điện giật.
Tiện tay ném bóng đèn sang một bên, Lê Thiển Thiển như suy tư gì, nói: “Căn cứ này thật sự không bình thường, có phải chúng ta sẽ tìm được thứ không nên bị phát hiện hay không.”
Lê Quan Sơn lạnh lùng nói: “Thứ không nên bị phát hiện thì không nên tồn tại.”
Có đường ở bên trái và bên phải ở cuối hành lang, sau khi Lê Quan Sơn quan sát thì chọn bên phải. Mà hàng rào bên cạnh bọn họ ngày càng dày hơn, nghĩ đến nguyên nhân chính là những con thú bị nhốt ngày càng hung dữ hơn.
Từ một số cơ sở vật chất ở căn cứ này, hiển nhiên là trước tận thế, bọn họ đã tiến hành nghiên cứu sinh vật, hơn nữa đã đạt được một phần kết quả. Chỉ là không biết, một phần kết quả này rốt cuộc đã mang đến cho bọn họ điều gì.
Hành lang cuối cùng cũng đến cuối, xuất hiện ở trước mặt bọn họ chính là một căn phòng trông hơi giống phòng điều khiển. Cửa phòng điều khiển hờ khép, Lê Thiển Thiển nói bên trong không có ai. Sau khi bọn họ đi vào, phát hiện bên trong thực sự không có người sống, nhưng có hai bộ thi thể nằm trên ghế trước video giám sát.
Lê Quan Sơn tiến lên quan sát, nói: “Đã chết lâu rồi.”
Lê Thiển Thiển nói: “Chết như thế nào?”
Lê Quan Sơn nói: “Bụng có dấu vết bị vũ khí sắc bén đâm vào.”
Lê Thiển Thiển như suy tư gì, cô nói: “Thi thể bọn họ bị ăn sao?”
Lê Quan Sơn gật gật đầu.
Xem ra mỗi người chết đi ở nơi này, thi thể gần như đều bị gặm qua.
Sau khi ra khỏi phòng điều khiển, Lê Thiển Thiển nói: “Bên này không có đường, chúng ta đi bên trái?”
Lê Quan Sơn lắc đầu, nói: “Có đường.”
“Ở đâu?” Lê Thiển Thiển lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lê Quan Sơn chỉ chỉ đỉnh đầu mình.
Lê Thiển Thiển không nhịn được mắng ra chữ đệch.
Lê Quan Sơn bản lĩnh nhanh nhạy leo lên trên vách tường, sau đó dỡ bỏ một phần trần trên đầu rồi để lộ lỗ thông hơi bên trong. Lê Thiển Thiển ngửi ngửi không khí bên trong, nói: “Không ngờ đường ống này vẫn còn được sử dụng, không thể tưởng tượng được.”
Lê Quan Sơn nói: “Có gì mà không thể tưởng tượng, tuy rằng chúng biến dị, nhưng dù sao cũng là một loại sinh vật, oxy là một điều kiện không thể thiếu để sinh tồn đấy thôi.”
Lê Thiển Thiển gật gật đầu, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, mặt lộ vẻ đau khổ nói: “Anh, em có thể xin đi cuối cùng không?”
Lê Quan Sơn nói: “Được.”
Lê Thiển Thiển làm một đột tác yeah .
Bạch La La mắt trông mong nhìn đường ống thông gió chỉ có thể bò kia, vô cùng đáng thương nói: “Không có đường khác sao?”
Lê Quan Sơn nói: “Có, nhưng rất phiền phức, đường ống thông gió này là đường tắt tiện nhất.”
Bạch La La thở dài, nói: “Được rồi.” Cũng đã tới nơi này, cũng không có chỗ cho do dự nữa.
Vì thế chuyện bò qua đường ống thông gió cứ quyết định như vậy.
Lê Quan Sơn bò lên trên trước, sau đó kéo Bạch La La lên, cuối cùng là Lê Thiển Thiển và Mặc Thoát.
Vào ống thông gió, Bạch La La mới phát hiện nơi này cũng không nhỏ hẹp giống trong tưởng tượng của mình, có thể bò song song hai người.
Hơn nữa đường ống thông gió này lại cũng không có quá nhiều bụi, như là thường xuyên có người bò qua vậy.
“Ha, còn lại rất sạch sẽ.” Lê Thiển Thiển nói một câu, “Mấy con quái vật kia chú ý vớ vẫn y chang anh tôi luôn.”
Lê Quan Sơn nói: “Lê Thiển Thiển, anh không cho mày móc chân ăn mà mày bảo anh chú ý vớ vẫn à?”
Lê Thiển Thiển nói: “Anh, anh đừng bôi nhọ em!”
Lê Quan Sơn cười lạnh.
Bạch La La nghe mà buồn cười.
Lê Thiển Thiển bị khơi chuyện xấu, có hơi thẹn quá thành giận, nhưng cô cũng không dám khơi chuyện xấu của anh cô ở chỗ này, nhỡ mà chọc anh cô nổi điên thì nói không chừng mình bị ném luôn ở chỗ này luôn cho xem.
Đường ống thông gió rất dài, có thể tiếp tục đi bên phải.
Bạch La La chú ý tới trên thành ống thông gió có mấy vết máu đỏ sẫm, cậu đưa tay sờ một chút, mới kinh ngạc phát hiện vết máu này lại còn mới, chỉ là bởi vì nhiệt độ thấp mà đông lại thôi.
Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển không thể nào không có phát hiện ra chuyện này, chỉ là bọn họ đều không có nói, nghĩ đến có lẽ là sợ Bạch La La sẽ căng thẳng. Bạch La La căng thẳng sao, cậu đương nhiên căng thẳng rồi, người bình thường bò ở bên trong đường ống thông gió chật hẹp ở căn cứ bị bỏ hoang thế này, sao lại không sợ hãi một chút nào chứ.
Tốc độ bò của Lê Quan Sơn vốn nên rất nhanh, nhưng y suy xét đến Bạch La La, cho nên thả chậm tốc độ lại.
Bạch La La sợ bản thân kéo chân sau, liều mạng bò về phía trước, cũng không chú ý đến Lê Quan Sơn đột nhiên dừng lại, cái đầu liền đụng vào trên mông Lê Quan Sơn.
Bạch La La ui da một tiếng.
Lê Quan Sơn nói: “Cậu chú ý một chút.”
“Đúng vậy, chú ý một chút, mông anh ấy cứng lắm, cẩn thận đụng đỏ trán bây giờ.” Lê Thiển Thiển còn mang thù.
Lê Quan Sơn nghiến răng nghiến lợi gọi một câu Lê Thiển Thiển.
Lê Thiển Thiển lập tức nhanh chóng giải thích nói: “Đừng lo nha, tôi chưa từng đụng vào mông anh tôi đâu, chỉ là đoán thôi à.”
Bạch La La che cái trán dở khóc dở cười, Lê Quan Sơn chỉ hận đã để Lê Thiển Thiển bò cuối cùng mà không thể bát cô hai cái, chỉ có thể đừng có ở đó mà nói hươu nói vượn.
Lê Quan Sơn: “Phía trước bò chếch sang bên phải một chút, bên trái đầy máu.”
Bạch La La nhanh chóng bò đến bên phải, quả nhiên như lời Lê Quan Sơn nói, bên trái của ống thông gió dính đầy máu, bên trong máu còn lẫn mấy cục thịt vụn. Sau khi Bạch La La xem xét vài lần, sởn tóc gáy nói: “A……? Sao cục thịt này còn nhúc nhích được thế?”
Lê Quan Sơn hiển nhiên đã thấy được, chỉ là y không có nói ra, nói: “Không chừng giống với loại thịt mà chúng ta nhìn thấy ở bên trong phòng kia.”
Bạch La La nói: “Cho nên đường ống này là đường dùng để vận chuyển đồ ăn của chúng sao?”
Lê Quan Sơn nói: “Cũng có thể.”
Y tạm dừng một lát, hỏi Lê Thiển Thiển, nói: “Mày có nghe thấy tiếng gì không?”
Bạch La La không nghe được cái gì cả, vẫn cảm thấy chung quanh tĩnh lặng làm người ta khó chịu.
Lê Thiển Thiển dù sao cũng là nhân loại mới, mặt cô lộ vẻ nghi hoặc, nói: “Nghe được, hình như là tiếng máy móc vận chuyển ……”
Lê Quan Sơn nói: “Tình huống hình như không đúng lắm.”
Lê Thiển Thiển nói: “Có ý gì?”
Lê Quan Sơn nói: “Dị năng của chúng ta cho dù là gió hay là âm thanh, thì đều có một điều kiện cần thiết để tồn tại.”
Lê Thiển Thiển nháy mắt hiểu ý của Lê Quan Sơn, cô nói: “Mợ nó, bọn họ định biến nơi này thành môi trường chân không? Nơi này lớn như vậy, sao có thể làm được chứ!”
Lê Quan Sơn nhàn nhạt nói: “Đừng quên, nơi này vốn dĩ chính là phòng thí nghiệm sinh vật, e rằng lúc xây dựng đã tính đến tình huống này.”
Lê Thiển Thiển nói: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Lê Quan Sơn nói: “Máy móc nhất định không chỉ một cái, mày với anh nhanh chóng tháo dỡ hết, Mặc Thoát ở lại nơi này cùng Thủy Nguyên, Thủy Nguyên cậu đừng đi lung tung, chúng tôi sẽ lập tức trở về.”
Lê Thiển Thiển chỉ có thể nói được, còn an ủi Bạch La La nói anh đừng sợ, Mặc Thoát ngoài thời kỳ đ*ng d*c ra thì thời gian khác đáng tin cậy lắm.
Bạch La La nghe mà dở khóc dở cười, chỉ là nói bọn họ yên tâm đi, bản thân sẽ chờ ở chỗ này.
Vì thế Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn nhanh chóng biến mất ở cuối ống thông gió, mà khi Bạch La La nhìn thấy tốc độ mở toàn bộ mã lực của bọn họ thì lại ý thức được bản thân lại kéo chân sau thêm một lần nữa. Nói không chừng nếu không phải vì chăm sóc cậu, hai anh em này đã sớm xử lý xong hang ổ, rời khỏi nơi này rồi.
Bạch La La vuốt đầu Mặc Thoát, chậm rãi nói: “Mặc Thoát ơi, có phải anh là gánh nặng phiền phức không?”
Mặc Thoát l**m tay của Bạch La La liên tục, nghe được lời này thì hừ hừ vài tiếng, an ủi Bạch La La.
Bạch La La ôm đầu to của nó, dùng trán mình cụng trán của nó, lẩm bẩm nói: “A, vẫn là mày đáng yêu nhất, hôn một cái nào.” Cậu lại hôn lên cái đầu bóng loáng của Mặc Thoát.
Mặc Thoát trực tiếp bổ nhào vào trên người Bạch La La, một người một báo trong lúc nhất thời thoạt nhìn hết sức hài hòa —— Mãi cho đến khi Bạch La La mơ hồ nghe được một tiếng động kỳ quái.