Âm thanh quái dị càng lúc càng lớn, Bạch La La cẩn thận nghe thì phát hiện nguồn âm thanh hình như phát ra ở dưới ống thông gió..
Mặc Thoát vốn là nhàn nhã nằm trên người của Bạch La La, sau khi âm thanh này xuất hiện thì cũng đứng lên, nhe hàm răng phát ra gầm rú uy h**p.
Ngay khi âm thanh sắp chạm đến chân Bạch La La, lại bỗng nhiên biến mất.
Nhưng cảm xúc Mặc Thoát vẫn táo bạo như cũ, nó đứng ở trước mặt Bạch La La, cái đuôi dựng đứng lên, cảnh giác nhìn về phía bóng tối không rõ phía trước.
Bạch La La lui về sau hai bước, móc dao găm Lê Quan Sơn cho cậu ra.
Nhưng mà khi cậu mới vừa làm động tác này, trước mắt liền phát ra một tiếng vang lớn, chỉ thấy nơi cậu đứng vừa rồi lại xuất hiện một đống thịt cực lớn, trực tiếp tách cậu và Mặc Thoát ra.
“Đệch mợ!” Bạch La La bị hoảng sợ, không tự chủ được mắng ra một câu th* t*c.
Tuy rằng đống thịt thoạt nhìn vô cùng cồng kềnh, trên thực tế động tác rất nhanh nhạy, nhào tới hướng của Bạch La La.
Bạch La La lăn qua bên phải, né tránh một đòn của đống thịt này.
Mặc Thoát vốn dĩ muốn phun lửa, nhưng nó tựa hồ suy xét ống thông gió quá hẹp, sợ hãi sẽ làm Bạch La La bị thương, cho nên vẫn luôn không há mồm.
Hệ thống nhìn thấy cảnh này thì vén tay áo nói: “Đừng sợ, để tôi!”
Bạch La La dở khóc dở cười, nói: “Được rồi, cậu cố lên.”
Thay đổi hệ thống điều khiển cơ thể của Bạch La La, Bạch La La né tránh càng thêm linh hoạt. Nhưng vì ống thông gió chỉ lớn có như vậy, cậu chỉ có thể không ngừng lui nhanh về phía sau, mới có thể miễn cưỡng né tránh đòn tấn công của cục thịt.
Cục thịt này cứ thế lan ra trong ống thông gió, ép Bạch La La không lui về phía sau được nữa.
Hệ thống nói: “Phía trước có lối ra, có lẽ Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển cách nơi này không xa, chúng ta xuống trước rồi nói.”
Bạch La La gật đầu.
Cậu nhanh chóng đến lối ra, phía dưới đen như mực, cục thịt lại ở ngay trước mắt, cậu cũng không có thời gian do dự, cắn chặt răng liền nhảy xuống.
Nhưng khi chân cậu mới vừa chạm đất thì liền cảm giác không ổn lắm, xúc cảm dưới chân thật sự là quá mềm mại —— quả thực giống như là đạp lên một miếng thịt vậy.
Sắc mặt của Bạch La La hơi thay đổi, xoay người liền nương theo vách tường bò lên ống thông gió lần nữa, động tác này của cậu hiển nhiên đã quá muộn, miếng thịt trên mặt đất nhanh chóng quấn lấy chân cậu kéo mạnh xuống.
Dao găm của Bạch La La đâm miếng thịt đang quấn lấy chân cậu, mới vừa miễn cưỡng thả được một chân, tay bị quấn lấy, cậu còn chưa kịp kêu cứu thì đã bị kéo ngã xuống phía trên cục thịt, sau đó cả người đều nhanh chóng bị bao lại rồi kéo đi.
Tiếng gầm gừ của Mặc Thoát xa xa vang lên, trước khi Bạch La La ngất xỉu, hình như mơ hồ nhìn thấy một ngọn lửa đột nhiên sáng lên trên hành lang..
Mấy tiếng sau, Bạch La La bị tiếng cắn hạt dưa của hệ thống đánh thức.
Hệ thống nói: “Cậu tỉnh rồi à —— con của cậu cũng vào đại học luôn rồi đó ——”
Bạch La La ho khan vài tiếng, phát hiện hai chân mình đang bị treo ngược, tay cũng bị trói ở sau người, xung quanh cậu là bóng tối không thấy được gì, trong bóng đêm truyền đến một tiếng sột soạt quen thuộc vang vọng ở chung quanh cậu.
Bạch La La nói: “Tôi đang ở đâu đây?”
Hệ thống nói: “Ờ, đang ở ổ của bé thịt.”
Bạch La La nghĩ thầm cậu có thể đừng đặt cho quái vật cái tên đáng yêu như vậy không, còn bé thịt nữa, cậu nói: “Có lẽ nào xung quanh tôi đều là thịt chứ?”
Hệ thống nói: “Nó đó.”
Bạch La La nói: “Cho nên nó trói tôi mà không giết, là vì sao?”
Hệ thống nói: “Tôi sợ cậu nghe xong thì muốn tự tử mất.”
Bạch La La nói: “Cậu nói đi!”
Hệ thống nói: “Tôi nói với cậu vậy, hiện tại cách thức sinh sản của chúng có chút giống loài kiến, có một con chúa, nhưng mà hiện tại hình như con chúa của chúng bị bệnh rồi, cho nên chúng cần một con chúa mới.”
Bạch La La: “…… Nhưng tôi là nam.”
Hệ thống nói: “Đừng lo, chúng không có kỳ thị giới tính đâu mà, bắt nam hay nữ gì thì cũng vậy thôi.”
Bạch La La không lời gì để nói.
Bạch La La loát loát, nói: “Cho nên chúng bắt tôi sinh con à?”
Hệ thống nói: “Đúng rồi, gần như là ý này.” Giọng nó rất âm trầm, nếu không phải vừa rồi cắn hạt dưa thì đại khái sẽ càng âm trầm hơn.
Đột nhiên trước mắt Bạch La La có một tia sáng mỏng manh, mới đầu cậu còn tưởng rằng là Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện là cái đèn trên đỉnh đầu mình đột nhiên sáng lên. Ánh sáng yếu ớt khiến khiến cho Bạch La La miễn cưỡng thấy rõ ràng cảnh tượng chung quanh mình.
Trên thực tế nếu có thể, cậu thà lựa chọn bản thân chẳng nhìn thấy gì cả.
Chỉ thấy xung quanh cậu đang treo vô số cục thịt đang nhúc nhích, Bạch La La có thể mơ hồ nhìn thấy sinh vật bên trong cục thịt chính là quái vật đã tấn công bọn họ ở bên ngoài. Mà trạng thái của chúng lúc này, càng giống như là một loại phôi thai, đang từ từ phát triển từ con non thành một con thú.
Bên cạnh Bạch La La không có thú con, cậu dường như được đối xử đặc biệt.
Bạch La La nói: “Sao tự nhiên đèn sáng thế?”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Chúng muốn cậu nhìn rõ á?”
Bạch La La: “…… Cậu lo cắn hạt dưa đi.”
Câu hỏi của Bạch La La rất nhanh đã có đáp án, không khí trước mặt cậu đột nhiên biến dạng, thoạt nhìn có hơi giống bị nướng bởi nhiệt độ cao. Sau một lát, trong khoảng không méo mó trước mặt Bạch La La lại xuất hiện một con người—— con người này giống y như đúc Lê Quan Sơn.
Bạch La La lộ ra vẻ sởn tóc gáy.
“Xin chào.”Quái vật lộ ra nụ cười không khác gì Lê Quan Sơn với Bạch La La, thậm chí giọng nói cũng giống Lê Quan Sơn y như đúc.
Bạch La La cười gượng: “Xin chào.”
“Chúng tôi cần cậu.” Nó nói như vậy, “Hy vọng cậu có thể ở lại.”
Bạch La La nghĩ thầm anh quá khách sáo rồi, cho dù tôi không ở lại thì anh có thể thả tôi sao.
Quái vật đi tới trước mặt Bạch La La, đưa tay v**t v* khuôn mặt của Bạch La La một chút, đầu ngón tay nó lạnh lẽo giống như băng tuyết giữa mùa đông lạnh giá, nói: “Mềm thật, nóng thật……”
Bạch La La: “……”
Quái vật nói: “Cậu đồng ý ở lại không?”
Bạch La La nói: “Nếu tôi nói không muốn thì sao?”
Quái vật chậm rãi nói: “Tôi sẽ làm cho cậu đồng ý.”
Bạch La La nghĩ thầm vậy anh còn hỏi tôi làm gì.
Quái vật nghiêng nghiêng đầu, nó không cố tình bắt chước Lê Quan Sơn nữa, cho nên biểu cảm bên trong nét mặt ngược lại có thêm một chút hồn nhiên, nó nói: “Tôi biết cậu suy nghĩ cái gì.”
Bạch La La nói: “Tôi suy nghĩ cái gì?”
Quái vật nói: “Cậu nghĩ, khi nào bọn họ sẽ đến cứu cậu.”
Bạch La La trầm mặc nhìn nó.
Quái vật nở nụ cười xán lạn, khi dùng khuôn mặt lạnh nhạt của Lê Quan Sơn thì nụ cười này trông cực kỳ đẹp, nó nói: “Nhưng đáng tiếc, bọn họ sẽ không tới……”
Bạch La La nói: “Mày đã làm gì họ?!”
Quái vật lại là có chút ấm ức nói: “Chúng tôi chỉ là yên ổn sống ở chỗ này, rõ ràng chính các người vừa đến đã chém giết lung tung như thế, thế nào gọi là tôi đã làm gì chứ.”
Bạch La La nghẹn lời, phát hiện bản thân không cách nào phản bác, khuôn mặt cậu mang theo chút xấu hổ, nói: “Xin lỗi.”
Quái vật nói: “Không sao.” Nó nhún nhún vai, tiếp tục giải thích, “Bọn họ mạnh như vậy, tôi có thể làm cái gì chứ, chỉ là một lời nói dối nhỏ mà thôi.”
Bạch La La có loại dự cảm không lành.
Quái vật nói: “Bọn họ đã phát hiện cậu bị thương nặng.”
Bạch La La cũng không ngốc, gần như nháy mắt hiểu ý quái vật, cậu không dám tin nói: “Anh bảo quái vật biến thành dáng vẻ của tôi?”
Quái vật nói: “Đúng vậy.”
Bạch La La: “……”
Quái vật nói: “Hiện tại bọn họ rất sốt ruột, muốn mang cậu rời đi rồi.”Nó nhìn Bạch La La, trong ánh mắt đều là si mê, nó vươn ra ngón tay v**t v* môi của Bạch La La, nói, “Thoải mái thật……”
Bạch La La mím chặt môi, không nói chuyện.
Quái vật nói: “Cậu không sợ sao?”
Bạch La La nói: “Sợ.”
Quái vật nói: “Vậy vì sao không khóc?” Nó lại sờ sờ đôi mắt của Bạch La La.
Bạch La La nói: “Nếu khóc có thể thay đổi sự thật, vậy có thể tôi đã khóc mù mắt rồi.”
Quái vật nở nụ cười, nó nói: “Cậu thật thú vị.”
Bạch La La cười khổ, cậu nói: “Các người muốn tìm giống cái để sinh sản đúng không? Nhưng tôi là nam —— không có chức năng đó đâu.”
Quái vật nói: “Không sao cả.” Nó vừa nói vừa bắt đầu c** q**n áo của mình.
Không thể không nói, nó quả nhiên là bắt chước rất giống, cơ bắp trên người thậm chí từng vết sẹo đều giống với Lê Quan Sơn y như đúc. Bạch La La thậm chí có loại ảo giác người đứng trước mặt mình chính là Lê Quan Sơn, chẳng qua y đang giỡn với mình mà thôi.
Quái vật nói: “Chúng ta cứ giao phối vài lần, cấu tạo cơ thể của cậu sẽ bị tôi thay đổi, như vậy thì sẽ sinh được rất nhiều con rồi.” Nó nói nghiêm túc, nhưng Bạch La La chỉ cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, cậu muốn nói, anh hai à, xin anh đừng dùng dáng vẻ của Lê Quan Sơn nói với tôi những lời này được không, trông giả phết.
Bạch La La dứt khoát ngậm miệng.
Quái vật làm động tác, miếng thịt treo ngược Bạch La La từ từ thả cậu xuống, cuối cùng Bạch La La không cần tiếp tục trạng thái máu dồn xuống đầu nữa rồi.
Quái vật đi tới trước mặt Bạch La La, dùng một loại ánh mắt vui sướng nhìn chăm chú cậu, loại ánh mắt này rất giống đứa nhỏ nhìn thấy kẹo của mình, thoạt nhìn lại không chứa d.ục vọng tà ác, mà là hồn nhiên ngây thơ.
Trên thực tế nếu người trước mắt không phải quái vật, vậy Bạch La La sẽ thật sự cảm thấy nó còn đáng yêu hơn cả Lê Quan Sơn thật……
Chỉ là đáng tiếc Bạch La La bị bao quanh bởi những miếng thịt đang vặn vẹo, cậu thật sự là không cười nổi.
Quái vật nói: “Bọn họ đã đi rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Nói xong, nó liền duỗi tay đè Bạch La La.
Bạch La La nói: “Đệch, đệch —— hệ thống!!! Cứu mạng á á á á!!!”
Hệ thống đau lòng nói: “Tôi không cứu được bạn ơi, an tâm đi thôi.”
Bạch La La quả thực bắt đầu gào khóc y như Lê Thiển Thiển.
Quái vật dễ như trở bàn tay xé áo của Bạch La La xuống, Bạch La La không tự chủ được run lập cập.
Quái vật nói: “Đừng sợ, tôi có thể khống chế nhiệt độ, sẽ không làm cậu lạnh đâu.”
Bạch La La nghĩ thầm con mẹ nó tôi thà bị chôn sống chết cóng còn hơn.
Nó đang muốn tiếp tục đi xuống thì vẻ mặt chợt biến đổi, cả giận nói: “Tôi bị lừa rồi!”
Bạch La La nói: “Đúng không, đúng không, anh xem tôi có ngực đâu!”
Quái vật lộ vẻ bất đắc dĩ, nó nắm bắt rất rõ mọi biểu hiện của con người, ngay cả Bạch La La cũng nhìn ra được vẻ mặt cưng chiều “Tôi nên làm gì cậu đây’ của nó, nó nói: “Không phải nói cậu đâu, là nói bạn của cậu đấy……”
Bạch La La: “……” Hầy, giận ghê.
Quái vật nói: “Bọn họ đến rồi.”
Nó vừa dứt lời, bóng tối phía sau đột nhiên hiện lên một ngọn lửa, Bạch La La đã bị l*t tr*n cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Quái vật mặt không cảm xúc xoay người.
Lê Thiển Thiển giơ một cây đuốc, lớn tiếng gọi tên của Bạch La La, nhưng ngay khi cô nhìn thấy con quái vật cả người tr*n tr** xuất hiện trước mặt mình giống hệt như Lê Quan Sơn thì lộ ra vẻ khiếp sợ, nói: “Anh, sao anh tới nhanh như vậy?Đệch mợ, anh đã làm gì Thủy Nguyên đáng yêu thế này?”
Bạch La La: “…… Lê Thiển Thiển, đó không là anh cô!”
Lê Thiển Thiển nghe được lời của Bạch La La nói thì lộ ra một vẻ mặt, Bạch La La cũng không phân rõ ràng lắm vẻ mặt đó rốt cuộc là hưng phấn hay là thất vọng, dù sao thì là tương đối phức tạp, hơn nữa nếu kiểu vẻ mặt này mà bị Lê Quan Sơn nhìn thấy thì nhất định sẽ lại ăn đánh cho xem.
Lê Thiển Thiển nói: “Ồ, không phải anh ấy à, vậy thì tốt rồi.”
Bạch La La: “……” Tôi không cảm thấy được một tia chân thành nào trong giọng nói của cô hết, không thấy một miếng nào luôn đó.
Lê Thiển Thiển nói: “Thủy Nguyên, tên quái vật này không làm gì anh chứ?” Cô nhanh chóng tiến lên, thấy được Bạch La La bị l*t s*ch nửa người trên.
Bạch La La nói: “Không có.”
Lê Thiển Thiển nói: “Tao cảnh cáo mày nha, cách xa Thủy Nguyên một chút, nếu không lát nữa tao đốt nơi này luôn đó.”
Quái vật cười lạnh, nói: “Nếu cô cũng tới rồi thì đừng đi nữa.” Nó vung tay lên, những miếng thịt xung quanh liền lập tức vặn vẹo lên, Bạch La La cảm thấy miếng thịt trói chặt mình bắt đầu kéo cả người mình vào sâu bên trong bóng tối.
Lê Thiển Thiển cả giận nói: “Muốn chết đây mà.” Trong tay liền xuất hiện roi dài sóng âm đã dùng trước đó, một roi liền quất tới quái vật.
Quái vật nhẹ nhàng tránh khỏi một đòn của Lê Thiển Thiển.
Lê Thiển Thiển nói: “Này.”
Quái vật nhướng mày.
Mặt của Lê Thiển Thiển đỏ lên, lớn tiếng nói: “Mày có thể mặc quần áo vào trước không, dùng cơ thể tr*n tr**ng của anh tao nhảy tới nhảy lui trước mặt ở tao thế này thật sự là cay mắt tao quá.”
Khi nghe được lời này Lê Thiển Thiển, Bạch La La thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Quái vật trầm mặc ba giây, lại thật sự mặc quần áo vào.
Lê Thiển Thiển thần kinh thô còn nói cám ơn với nó, nói: “Cảm ơn”
Quái vật nói: “Khách sáo rồi.”
Hai người lại đánh nhau lần nữa.
Nơi này là ổ của quái vật, nó có thể nhẹ nhàng điều khiển cục thịt tấn công Lê Thiển Thiển. Mà bởi vì muốn suy xét có thể làm Bạch La La bị thương hay không, cho nên Lê Thiển Thiển cũng không dám sử dụng sóng âm quy mô lớn, cô bị hạn chế khắp nơi, trong lúc nhất thời lại là rơi xuống thế hạ phong.
Ngay khi Bạch La La sắp bị kéo vào trong bóng tối, lúc này hai bóng dáng khác cũng xuất hiện ở cửa.
Bạch La La còn chưa phản ứng lại thì đã nhìn thấy một bóng đen nhảy giữa không trung lao vội đến, nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt cậu.
“Mặc Thoát!” Bạch La La kêu lên.
Mặc Thoát g*m c*n đứt miếng thịt trói tay chân Bạch La La lại, giải phóng Bạch La La tự do.
Bạch La La nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy, Mặc Thoát kích động cực kỳ, lại trực tiếp lao lên, hai cái móng vuốt đặt ở trên vai Bạch La La. Nó vừa đứng như vậy, Bạch La La mới phát hiện nó đứng lên lại còn có thể cao hơn mình một chút.
“Ngoan, ngoan……” Bạch La La gãi cằm nó, Mặc Thoát ô ô kêu, vừa áy náy vừa nôn nóng, ngay Bạch La La cũng bị nhiễm cảm xúc của nó.
Bạch La La trấn an nó trong chốc lát thì chuyển ánh mắt về phía ba người đang giằng co.
“Thủy Nguyên —— anh không sao chứ?” Giọng của Lê Thiển Thiển xa xa truyền tới.
Bạch La La nói: “Tôi không sao!” Cậu vừa nói, vừa chậm rãi đi tới bên cạnh bọn họ.
“Mặc Thoát.” Lê Quan Sơn nói, “Mày bảo vệ Thủy Nguyên, chuyện còn lại để tao xử lý.”
Vẻ mặt quái vật cũng lạnh xuống dưới.
Mắt thấy một trận đại chiến sắp đến, Bạch La La chần chờ mở miệng, cậu nói: “Cái kia…… Chúng cũng coi như là sinh vật trí tuệ, hơn nữa hình như ở nơi hoang vu này cũng không có ảnh hưởng đến cuộc sống của con người……”
Lê Quan Sơn liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, nói: “Nó tự tay bắt cậu đến nơi này, cậu xác định muốn mềm lòng?”
Bạch La La nói: “Tôi cũng không phải mềm lòng, chỉ suy nghĩ, có phải chúng là do nhân loại làm ra hay không…….”
Ánh mắt ba người bọn họ đều hướng về phía quái vật.
Không hề nghi ngờ, nếu nói quái vật đối mặt với một mình Lê Thiển Thiển, còn có thể có phần thắng, nhưng hiện tại có thêm Lê Quan Sơn hệ Hỏa thì phải nói là hoàn toàn không có chút phần thắng nào.
Quái vật nghe Bạch La La nói, nở nụ cười, tuy rằng ngoại hình của nó y như Lê Quan Sơn, nhưng khí chất lại khác biệt thật lớn. Nếu nói khí chất quái vật là mùa xuân ấm áp, vậy Lê Quan Sơn chính là ngày đông giá rét.
Quái vật nói: “Là các người tạo ra tôi.”Nó buông tay, nhìn quanh bốn phía, nói, “Chính xác mà nói, là các người đã tạo ra tất cả những thứ này.”
Cho dù là quái vật dữ tợn, hay là thú cái như thịt nát, thậm chí là nó có trí tuệ thì đều là sản phẩm nhân loại. Chỉ là đáng tiếc nhân loại tạo ra ra tất cả những thứ này lại sợ hãi, vội vàng thoát khỏi nơi này, bỏ lại nó vĩnh viễn ở lại trong bóng tối.
Vẻ mặt của Lê Quan Sơn vẫn luôn rất lạnh, nghe được những lời này của quái vật lại chậm rãi nói chữ được.
Bạch La La còn tưởng rằng cậu ít nhất còn phải khuyên bảo Lê Quan Sơn vài câu, lại không ngờ Lê Quan Sơn lại đơn giản đồng ý như thế.
Lê Thiển Thiển nói: “Ài, đừng kinh ngạc như vậy, kỳ thật anh tôi cũng là người tốt dễ mềm lòng mà.”
Lê Quan Sơn hung tợn trừng mắt nhìn mắt Lê Thiển Thiển.
Lê Thiển Thiển nháy mắt làm hành động kéo khóa ở trên miệng mình.
“Đừng biến thành hình dạng của tao, nhìn ghê tởm.” Lê Quan Sơn nói.
Quái vật nhún nhún vai, sau khi thân hình vặn vẹo, lại biến thành……hình dáng của Bạch La La.
Bạch La La tủi thân nhìn nó, nghĩ thầm anh xem tôi dễ bắt nạt sao.
Lê Quan Sơn nói: “Lần này chúng tao có thể không giết mày, thậm chí có thể không bại lộ sự tổn tại của chúng bây, nhưng chỉ cần mày làm ra bất kỳ chuyện gì tổn thương đến nhân loại thì tao không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
Quái vật gật gật đầu.
“Đi thôi.” Lê Quan Sơn tựa như không muốn ở đây nữa, mở miệng nói đi thôi.
Lê Thiển Thiển ngượng ngùng xoắn xít không nhúc nhích một lúc lâu.
Lê Quan Sơn nói: “Mày muốn gì?”
Lê Thiển Thiển cười ha ha, sau đó mặt dày nhìn về phía quái vật, nói: “À, cái kia, mày có thể tặng mấy phế liệu không xài ở nơi này cho tao không?”
Mọi người: “……”
Quái vật trầm mặc một lát, cũng cười, nó nói: “Cô nghĩ hay thật.” Nó búng tay một cái, một lát sau mấy cục thịt vặn vẹo mang một cục sắt nhỏ đến trước mặt Lê Thiển Thiển.
Lê Thiển Thiển cầm lấy cục sắt nhỏ hiếu kỳ nói: “Đây là cái gì á?”
“Một loại nhạc cụ.” Quái vật nói, “Người tạo ra tôi từng thường xuyên thổi cho tôi nghe..”
Lê Thiển Thiển sờ sờ, phát hiện nhạc cụ này được bảo quản vô cùng tốt, thậm chí phía trên cũng không có dấu vết bị rỉ sét nào.
“Mày cứ cho tao như vậy sao?” Lê Thiển Thiển có hơi ngại ngùng nhận, cô luôn cảm thấy đây là một thứ vô cùng quý giá..
“Ừm, cầm đi.” Quái vật phất phất tay, nói, “Đã không còn tác dụng rồi.”
Lê Thiển Thiển lúc này mới bỏ vào trong túi.
“Sau khi ra ngoài rẽ phải thì có một cái thang máy, có thể trực tiếp lên tầng một, tôi không tiễn các người.” Nó xoay người đi vào trong bóng tối.
Không nghĩ tới một cuộc đại chiến có thể được giải quyết dễ dàng như vậy, Lê Thiển Thiển còn có được một thứ đồ chơi. Chỉ là vẻ mặt của Lê Quan Sơn cũng không tốt mấy, mãi cho đến khi rời khỏi căn cứ này, cũng đều đen đến không chịu được.
Áo trên của Bạch La La bị xé, Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển đưa cho cậu một cái áo để mặc, nhưng cậu vẫn lạnh đến phát run.
Đại khái là sợ cậu lạnh, sau khi Lê Quan Sơn lên đến mặt đất thì liền trực tiếp bế cậu lên phi hành khí, lấy tốc độ bay nhanh như gió về bên trong phi hành khí.
Bạch La La lại cảm thấy được bản thân kéo chân sau đến cỡ nào lần nữa.
Khi đến phi hành khí lại mở máy sưởi, Bạch La La cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn nhiều. Mặc Thoát sợ cậu lạnh nên nằm bò lên người cậu, dùng cái bụng mềm của mình giúp Bạch La La làm ấm.
Sau khi ngồi trên phi hành khí, Lê Thiển Thiển rốt cuộc nhịn không được mở miệng, nói: “Anh, sao hôm nay anh dễ nói chuyện thế.”
Lê Quan Sơn cười lạnh, y nói: “Mày cho rằng thứ đó dễ chọc à?”
Lê Thiển Thiển nói: “Sao thế?”
Lê Quan Sơn nói: “Ở xung quanh nơi đó đều chôn thuốc nổ mạnh.”
Lê Thiển Thiển: “……”
Lê Quan Sơn nói: “Chúng ta có thể chạy, Giang Thủy Nguyên phải làm sao?”
Lê Thiển Thiển hoàn toàn không ngờ còn có chuyện này, Bạch La La cũng nghe choáng váng, hai người bọn họ đều ngây thơ cho rằng đã đạt được thỏa thuận hòa bình với quái vật, nào biết nơi này còn có nội tình như vậy.
“Nó cố ý để anh phát hiện.” Lê Quan Sơn cười lạnh, “Hai người sẽ không thật sự cho rằng nó là quái vật lương thiện đó chứ.”
Lê Thiển Thiển gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Ài, thật là không có thứ gì tốt cả.”
Lê Quan Sơn nói: “Lê Thiển Thiển, cái gan mày cũng lớn nhỉ, lại còn dám bảo nó đưa đồ——”
Lê Thiển Thiển cười gượng: “Không phải do em không biết sao, đúng rồi, Thủy Nguyên, anh xem giúp tôi, cái này rốt cuộc là cái gì?” Cô móc nhạc cụ nho nhỏ từ trong ngực ra.
Bạch La La cầm trong tay xem, nói: “Là harmonica.”
Lê Thiển Thiển trong mắt đều là ngôi sao, nói: “Anh biết sử dụng sao?”
Bạch La La nói: “Biết, nhưng không thành thạo lắm.” Cậu học nó khi còn nhỏ, nhưng đã lâu rồi không chơi..
Lê Thiển Thiển nói: “Anh chơi thử cho tôi xem được không?”
Bạch La La gật gật đầu, nhưng cần phải làm sạch harmonica này một chút thì mới sử dụng được.
Lê Thiển Thiển lộ ra vẻ gấp không chờ nổi, kêu Lê Quan Sơn lái phi hành khí nhanh chút đi.