Phi hành khí một đường đi phía trước, bay về dựa theo lộ trình ban đầu đã đến đây.
Khi đi ngang qua nơi mà con quái thú sương mù đã bị giết trước đó, Bạch La La chú ý tới vũng nước sạch trên mặt đất đều đã biến mất không thấy, chỉ còn lại một mảnh hoang vắng.
Bạch La La tò mò hỏi: “Hiện tại nhân loại mới uống nước thế nào?”
“Chúng tôi khai phá người có dị năng hệ nước, còn có một số khoa học kỹ thuật tương đối cao cấp để lưu trữ nguồn nước, nguồn nước kiểu mới mà chúng tôi mang theo chính là như vậy.” Lê Thiển Thiển trả lời câu hỏi của Bạch La La, cô nói, “Số lượng người hệ nước tương đối nhiều …… Cho nên nguồn nước vẫn được cung cấp đầy đủ.”
Bạch La La nói: “Vậy mọi người không có dị năng hệ thực vật sao?”
“Đương nhiên cũng có, nhưng tuy rằng trong lúc nhất thời hệ thực vật có thể chế tạo ra cây xanh, nhưng điều kiện để những cây xanh đó tồn tại thì tương đối hà khắc.” Lê Thiển Thiển nói, “Hơn nữa người có dị năng này cũng không có năng lượng để chèo chống lâu được.”
Thì ra là thế, Bạch La La như suy tư gì gật gật đầu.
Lần này đi căn cứ, tuy rằng trước đó bọn họ không có tìm được thứ gì tương đối có giá trị, chỉ phát hiện một khẩu súng lục và một cái cân tiểu ly, nhưng harmonica mà quái vật đưa cho Lê Thiển Thiển lúc cuối cùng kia lại là thứ đồ hiếm lạ.
Dựa theo cách nói của Lê Thiển Thiển chính là giá của cái harmonica này có thể gần bằng với khẩu súng bắn tỉa trước đó của Lê Quan Sơn.
Sau khi về đến nhà, Bạch La La rốt cuộc có thể bỏ đi quần áo dày nặng, mặc lại áo thun và quần mỏng rồi.
Ba người nghỉ ngơi một ngày trước, mới gặp mặt ở trong phòng khách lần nữa.
Bạch La La ngủ đến trời đất tối tăm, cuối cùng vẫn là bị Mặc Thoát miễn cưỡng l**m tỉnh. Mèo lớn nằm trên người cậu, kích động phe phẩy cái đuôi, đầy mặt thoả mãn dùng đầu lưỡi hồng nhạt rửa mặt cho Bạch La La.
Bạch La La mở mắt dở khóc dở cười dùng ngón tay kéo kéo lỗ tai có nhiệt độ còn thấp hơn cơ thể của Mặc Thoát, nói: “Được rồi, đừng l**m nữa.”
Mặc Thoát ô ô làm nũng.
Đầu lưỡi của động vật họ mèo đều có gai ngược, nhưng Mặc Thoát không dùng lực, cho nên Bạch La La ngược lại cũng không cảm thấy gì, cậu xoa bóp thịt lót thật dày của Mặc Thoát, nhìn móng vuốt của mèo lớn cuộn tròn lên, nói: “Ừm…… anh thay quần áo thì ra ngoài liền.”
Khi cậu ngủ trên người chỉ mặc có một chiếc quần cộc, lúc trèo xuống giường cũng không hề kiêng dè Mặc Thoát, cứ vậy từ từ thay quần áo ở trước mặt nó.
Mặc Thoát ngoan ngoãn ngồi xổm ngồi ở trên giường phía sau cậu, lỗ tai thỉnh thoảng run một chút, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn, không hề giống mãnh thú ăn thịt hung tàn cỡ lớn một chút nào.
Sau khi thay quần áo xong, Bạch La La thấy được Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn ở trong phòng khách.
Lê Thiển Thiển đang dùng vẻ mặt thâm thù đại hận ăn chất dinh dưỡng trước mặt, trên mặt Lê Quan Sơn cũng không có biểu cảm gì, tuy rằng biểu hiện khác nhau, nhưng Bạch La La cũng có thể nhìn ra hai anh em này thật sự là căm thù mùi vị của dịch dinh dưỡng này đến tận xương tuỷ.
Bạch La La nhớ lại mùi vị của dịch dinh dưỡng trước đó đã ăn, lại nghĩ nghĩ màu xanh mượt kia, cũng cảm thấy cảm thấy sự thèm ăn dồi dào vốn có của mình đã giảm đi hơn một nửa, cậu thử nói: “Cái kia…… hay là chúng ta đi bắt chút động vật có thể ăn đi? Tôi nấu cho hai người ăn?”
Lê Thiển Thiển lập tức buông dịch dinh dưỡng tronng tay xuống, đầy mặt kích động nói: “Thủy Nguyên, động vật nào là có thể ăn á?”
Bạch La La nhớ một chút, nói: “Con kiến, châu chấu, chuột, ừm…… Hầu hết các động vật chân đốt và động vật có vú nhỏ đều có thể ăn được..”
Lê Thiển Thiển lau miệng, nói: “Anh chờ đó nha.” Cô vẫy vẫy tay với Mặc Thoát, xoay người liền đi ra ngoài.
Lê Quan Sơn chỉ ngồi nhìn toàn bộ quá trình, không cản trở cũng không đồng ý, chỉ là tốc độ ăn dịch dinh dưỡng đã chậm lại rất nhiều, cuối cùng đặt ở trong tay không nhúc nhích.
Trước đó Bạch La La có hơi sợ Lê Quan Sơn, dù sao thì cậu vừa đến thế giới này đã bị Lê Quan Sơn hung hăng đập cho một trận đến chấn động não, nhưng sau khi ở chung cậu lại cảm thấy Lê Quan Sơn thật ra cũng không tệ lắm. Nhưng mà cậu vẫn không không biết nên nói chuyện với Lê Quan Sơn thế nào, vì thế cứ an tĩnh như gà mà ngồi ở bên cạnh cùng cắn hạt dưa với hệ thống.
Hệ thống thế giới này rất nhàn, vì thế thời gian cắn hạt dưa cũng nhiều hơn, nghe nói nó còn mua hẳn mấy trăm kg hạt dưa ở trên mạng. Sau khi Bạch La La nghe xong thì nghĩ thầm cũng may hệ thống là số liệu, nếu không cắn hạt dưa cắn đến phế luôn cũng không chừng.
Lê Thiển Thiển trở về rất nhanh, cũng hơn mười phút. Chỉ thấy tay cô đang cầm mười mấy con kiến to mọng.
Kích thước của con kiến này tầm nửa thước, bị Lê Thiển Thiển xỏ trên một sợi dây, cứ như vậy mà mang trở về.
“Sao ăn kiến này được?”Sau khi Lê Quan Sơn thấy thì nhíu mày.
“Thì kiến là động vật chân đốt mà.” Lê Thiển Thiển nói, “Em vừa lúc gặp mấy con kiến này đó, nếu muốn bắt chuột thì phải chờ một tý, đừng nhìn mấy con kiến này mà lầm, Mặc Thoát người ta tốn không ít công sức đâu.”
Lê Quan Sơn ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ồ, vậy cũng vất vả cho nó rồi.”
Lê Thiển Thiển nhếch môi ha ha vui vẻ.
Bạch La La chỉ cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ có hơi kỳ quái, nhưng cậu cũng không có nghĩ nhiều, nói: “Kiến cũng có thể ăn, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Lê Thiển Thiển nói: “Thật không, thật không? Thủy Nguyên, anh đúng là phúc tinh bảo bối của chúng tôi.”
Bạch La La: “……” Có thể đừng nói chuyện buồn nôn như vậy không.
Vì thế Lê Quan Sơn nhóm lửa, Bạch La La bắt đầu làm thịt kiến.
Kiến ở nơi này bởi vì hình thể lớn, cho nên thịt cũng nhiều, sau khi cắt lớp da đen cứng bên ngoài, thịt bên trong có màu trắng sữa, chất thịt vô cùng mềm, không được hoàn mỹ là có chút mùi tanh của côn trùng. Nhưng nếu xử lý tốt, vị có chút cùng loại với thịt tôm Bạch La La ăn ở trong thế giới hiện thực.
Bạch La La dùng muối và nước, sau khi rửa thịt cẩn thận thì lại ướp thịt.
Gia vị trên thế giới này là thứ vô cùng đắt tiền, tuy rằng có sản xuất với số lượng nhỏ, nhưng đều là cung cấp cho nhân loại mới đứng ở đỉnh cao nhất. Nhà họ Lê cũng có gia vị, chẳng qua nhà bọn họ vẫn luôn không có ai nấu cơm, cho nên tất cả gia vị bọn họ có được gần như đều đóng bụi ở trong kho hàng, lúc này lại được Bạch La La dùng tới.
Khi xào thịt kiến, Bạch La La liền dùng thứ này, cậu cúi đầu xào trên chảo đá phiến, mồ hôi trên trán trượt dài trên má xuống cằm, cuối cùng lại nhỏ xuống đống lửa.
Lê Thiển Thiển ở bên cạnh ngửi mùi thơm, ngửi mùi thịt đậm đà, chống cằm lộ ra ánh mắt si mê, cô tiến đến bên cạnh Lê Quan Sơn, dùng âm thanh mà chỉ có bọn họ có thể nghe thấy, nói: “Anh, rốt cuộc anh có định ra tay không, anh không ra tay thì em ra tay đó nha.”
Lê Quan Sơn liếc mắt nhìn Lê Thiển Thiển một cái, không nói chuyện.
Lê Thiển Thiển ỉu xìu, từ thái độ của Mặc Thoát là có thể nhìn ra anh cô có suy nghĩ gì, nếu anh cô thật sự không có hứng thú với Giang Thủy Nguyên, vậy thì Mặc Thoát tuyệt đối sẽ không bao giờ thân thiết với Giang Thủy Nguyên như vậy ……
Lê Thiển Thiển mất mát nói: “Ài, không thú vị gì hết.”
Lê Quan Sơn không để ý đến Lê Thiển Thiển, mở miệng nói ra câu ba người bọn họ đều có thể nghe thấy, y nói: “Lê Thiển Thiển, cái harmonica kia mày có bán hay không?”
“Không bán.” Lê Thiển Thiển nói, “Em còn chờ Thủy Nguyên thổi cho em nghe nữa.” Cô móc chiếc harmonica được bao bọc cực kỳ tốt từ trong túi ra rồi đưa tới trước mặt Bạch La La, nói, “Thủy Nguyên, ngày hôm qua tôi đã làm sạch rồi, anh thổi cho tôi nghe được không?”
Bạch La La gật gật đầu, nói: “Được, sau khi ăn cơm xong rồi thổi, tôi nói trước với hai người, tôi thổi không hay đâu đấy.”
Nhưng Lê Thiển Thiển vẫn vô cùng chờ mong.
Sau khi nấu thịt kiến xong, ba người ăn uống thỏa thích.
Sau khi ăn dịch dinh dưỡng rồi lại ăn được thứ khác thì nó sẽ ngon đến thế nào chứ, Lê Thiển Thiển vừa ăn vừa khen Bạch La La, nói ngọt khen Bạch La La lên đến tận trời cao luôn.
Bạch La La có hơi ngượng ngùng, nói: “Cũng đâu ngon như vậy.”
Nào biết Lê Quan Sơn cũng nói: “Ăn rất ngon.”
Mặc Thoát ở bên cạnh rất là nghiêm túc gật gật đầu.
Bạch La La vui vẻ, nghĩ thầm Mặc Thoát mày cũng có ăn đâu, gật đầu làm gì chứ, cậu vươn tay đang muốn đút cho Mặc Thoát một chút thì lại bị Lê Thiển Thiển ngăn cản.
Lê Thiển Thiển nói: “Đừng cho Mặc Thoát ăn, lãng phí.”
Bạch La La nói: “Hả?”
Lê Thiển Thiển nói: “Mặc Thoát và anh tôi, một người ăn no, hai người không đói……”
Khi cô nói xong những lời này thì liền bị Lê Quan Sơn trừng mắt.
Bạch La La không nghe hiểu, cậu à một tiếng, nghi hoặc.
Lê Thiển Thiển còn muốn nói cái gì nữa, lại bị ánh mắt của Lê Quan Sơn trừng cho nuốt trở về, cuối cùng chỉ có thể ỉu xìu nói: “Được rồi, Thủy Nguyên, anh vui là được.”
Mười mấy con kiến bị ba người bọn họ nhẹ nhàng quét sạch, cuối cùng ba người ăn đầy mặt hồng hào, ngồi ở ghế trên sân phơi nắng.
Bạch La La nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó bò dậy trên ghế, nói: “Thiển Thiển, đưa harmonica cho tôi đi.”
Lê Thiển Thiển lòng tràn đầy vui mừng gật gật đầu, đưa harmonica trong tay cho Bạch La La.
Sau khi Bạch La La tiếp nhận thì thử thử âm, sau đó trước thổi bài Ngôi Sao Nhỏ đơn giản nhất.
Lê Thiển Thiển kinh ngạc cảm thán, cô nói: “Một vật nhỏ xíu thế này, còn có thể phát ra nhiều âm thanh như vậy luôn.”
Trong thời kỳ tận thế nguồn tài nguyên khan hiếm, rất nhiều ngành nghệ thuật đều đang đứng trên bờ vực diệt vong, hội họa và nhạc cụ càng gần như hoàn toàn không thấy bóng dáng, hầu như tất cả các phương pháp chế tạo nhạc cụ đều đã bị thất truyền. Mặc dù có thể bắt chước ảnh chụp để tạo ra nhạc cụ, nhưng cũng không cách nào phục hồi được âm sắc vốn có, trong thế giới này, đã không còn một bộ âm thanh hoàn chỉnh.
Ở hoàn cảnh chung như vậy, nhạc cụ trong di tích đã trở thành một hiện hữu vô cùng quý giá.
Dựa theo cách nói của Lê Quan Sơn chính là, nếu Lê Thiển Thiển chịu bán cái harmonica này thì nói không chừng có thể kiếm đầy bồn đầy bát.
Nhưng Lê Thiển Thiển nhất định không nỡ, cô nói: “Không bán, không bán, em muốn giữ lại chơi.”
Bạch La La thổi xong bài Ngôi Sao Nhỏ, lại thổi thêm một bài Rừng Bạch Dương.
Lê Thiển Thiển nhìn Bạch La La, đầy si mê nói: “Thủy Nguyên, anh biết nhiều ghê.”
Bạch La La cười cười, nói: “Cũng không nhiều lắm, lần này nếu không có hai người thì tôi đã chết ở bên trong căn cứ kia rồi.”
“Sao anh lại nghĩ vậy chứ.” Lê Thiển Thiển nói, “Nếu anh không đi, tôi và anh tôi sẽ nhàm chán lắm luôn.”
Bạch La La nghe xong trong lòng bi thương nghĩ, tôi quả nhiên là tồn tại tăng độ khó cho chuyến thám hiểm của hai người……
Sau khi Lê Thiển Thiển nghe xong bài Rừng Bạch Dương thì bắt lấy Bạch La La hỏi rất nhiều về câu hỏi về bài hát này.
Bạch La La chỉ đơn giản nói rằng bài hát này kể về câu chuyện một cô gái chờ đợi người yêu mãi mãi không thể trở về trong chiến tranh, mặt khác cũng không nói thêm gì nữa.
Lê Thiển Thiển nghe xong lệ rơi đầy mặt, nói: “Thật là cảm động, tôi quyết định rồi, tôi sẽ mang harmonica đến buổi đấu giá——”
Lê Quan Sơn nhướng mày.
Lê Thiển Thiển nói: “Thổi cho bọn họ nghe, để cho bọn họ ghen tỵ chết luôn!”
Bạch La La: “(⊙v⊙) Hả?”
Sau đó Lê Thiển Thiển bàn bạc với Bạch La La, nói khi buổi đấu giá bắt đầu, Bạch La La hãy biểu diễn tấu một khúc nhạc, cô cho Bạch La La một cái giá không cách nào từ chối được.
Bạch La La không do dự nhiều liền đồng ý với yêu cầu của Lê Thiển Thiển, dẫu sao thì hiện tại cậu thật sự là rất cần tiền.
Lê Quan Sơn cũng không có phản đối đề nghị của Lê Thiển Thiển, trên thực tế trước nay y không nói nhiều, hầu hết lúc nói chuyện đều là lúc Lê Thiển Thiển chọc giận y.
Lần này tuy rằng bọn họ không lấy được thứ gì tốt, nhưng lại có những người khác đưa bảo bối đến phòng đấu giá.
Bạch La La nhìn thấy được một cây bông nụ hoa hồng chớm nở ở trên hàng vật phẩm đấu giá.
Bông hồng này được chăm sóc cẩn thận trong lồng, mỗi một cánh hoa và lá cây đều bày ra tư thế hoàn mỹ nhất, Bạch La La thậm chí có thể nhìn thấy những giọt nước sáng long lanh và hoa văn tinh tế trên cánh hoa.
Lê Thiển Thiển nhìn hoa này, đôi mắt giống như sáng lên, cô nói: “Thủy Nguyên, hoa này tên là gì á?”
Bạch La La nói: “Gọi là hoa hồng.”
Lê Thiển Thiển nói: “Đây là hoa hồng sao…… Tôi từng thấy cái tên này trong sách, nhưng còn chưa nhìn thấy bao giờ.” Sách vở miêu tả cẩn thận như thế nào, vật thật có thể làm người ta rung động đến hơn như thế, tay cô v**t v* cái lồng pha lê, nói, “Đẹp quá à.”
Bạch La La nói: “Đúng là rất đẹp, nhưng sau khi hoa nở sẽ lập tức héo tàn……”
“Sẽ không héo đâu.” Lê Quan Sơn ở bên cạnh chậm rãi nói, “Thời gian của nó vĩnh viễn đông lại.”
Bạch La La mới đầu còn tưởng rằng những lời này của Lê Quan Sơn chỉ là cách tu từ văn học, sau đó cậu mới biết được, đóa hoa hồng này đã bị đóng băng bởi một nhân loại mới có thể điều khiển thời gian.
Sau khi Bạch La La biết thì nghi hoặc hỏi: “Nhân loại mới có thể điều khiển thời gian chẳng phải là rất lợi hại sao.”
“Không lợi hại đâu.” Lê Thiển Thiển giải thích cậu, “Năng lực của bọn họ rất yếu, giống như một chiếc tủ lạnh, tối đa là chỉ có thể điều khiển thời gian một số thực vật, thậm chí ngay đến chuột cũng không có cách nào đông lại được nữa.”
Bạch La La lúc này mới hiểu.
Hoa hồng trước mắt, là điểm nhấn của cuộc đấu giá này.
Không chỉ trong két sắt, thậm chí khắp nơi trong phòng cũng đều là thủ vệ.
Bạch La La còn gặp được chủ nhân của cây hoa hồng này, một người đàn ông vô cùng lạnh nhạt, Lê Quan Sơn hỏi anh ta xác định muốn bán cây hoa hồng này ra sao.
Người đàn ông kia gật gật đầu.
Lê Quan Sơn lại nói một chút quy tắc với người đàn ông này một chút, cuối cùng thì ký hợp đồng.
Sau khi ký hợp đồng xong, người đàn ông kia nhìn thoáng qua Bạch La La đứng yên lặng bên cạnh, cười nhạt nói: “Không phải họ Lê các anh không nhận nhân loại cũ sao?”
“Quy tắc luôn có thể sửa.” Lê Quan Sơn thoạt nhìn cũng không định giải thích.
Người đàn ông à một tiếng rồi xoay người đi.
Lê Thiển Thiển còn đang nhìn chằm chằm hoa hồng, trong ánh mắt đều là khát vọng. Lê Quan Sơn không để ý đến cô, vươn tay hạ tấm vải đen trên tấm kính xuống, che đi tầm mắt của Lê Thiển Thiển.
Lê Thiển Thiển nói: “Anh……”
Lê Quan Sơn lạnh nhạt nói: “Có kêu anh mày bằng cha cũng vô dụng.”
Lê Thiển Thiển ô ô giả khóc.
Lê Quan Sơn không để ý đến cô, xoay người dặn dò người trông coi, bảo bọn họ tăng thêm phòng giữ ở nơi này.
Bạch La La hỏi Lê Thiển Thiển một câu, nói: “Nhân loại mới hệ thực vật không thể trồng thực vật sao?”
“Đương nhiên không thể.” Lê Thiển Thiển nói, “Bọn họ muốn chế tạo một loại thực vật thì ít nhất phải tiếp xúc hạt giống của thực vật, loại cây cảnh như hoa hồng này đã tuyệt chủng từ lâu rồi…… Ài.” Cô lộ ra vẻ cô đơn, “Đây có lẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời tôi nhìn thấy được hoa hồng này.”
Bạch La La cũng không biết nói gì, chỉ có thể an ủi Lê Thiển Thiển hai câu.
Có điều, dẫu sao Lê Thiển Thiển cũng thuộc kiểu thần kinh thô, thoắt cái đã lên tinh thần, nói không sao, cô có harmonica mà, tuy rằng hiện tại không biết thổi, nhưng sau này có thể từ từ học, còn bảo Bạch La La có thời gian nhất định phải dạy cho cô.
Bạch La La dở khóc dở cười nói được rồi.
Mấy ngày kế tiếp, Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển đều bận rộn, Lê Quan Sơn càng không thấy bóng dáng đâu, dựa theo cách nói của Lê Thiển Thiển chính là y bận đi tiếp khách rồi.
Tần suất đấu giá là tầm khoảng hai tháng một lần, nhưng công việc giai đoạn trước cần đòi hỏi rất nhiều công sức, suy cho cùng tất cả những đồ vật đưa đến phòng đấu giá đều vô cùng hiếm có đắt đỏ, một khi sơ xuất thì tổn thất không thể nào đong đếm được..
Lần đầu tiên Bạch La La gặp được nhân loại cũ bị bán đấu giá. Dáng vẻ của nhân loại cũ này cực kỳ xinh đẹp và có những đặc điểm riêng khác, gần như đều là bị nhốt ở bên trong lồng sắt đưa đến đây.
Bạch La La ở cùng với hai anh em nhà họ Lê vô cùng vui sướng, nếu không phải thấy được những người này thì thậm chí cũng sắp quên luôn bản thân có thân phận nhân loại cũ xấu hổ ở thế giới này rồi.
Bên trong nhân loại mới có rất ít người có thể đối xử bình đẳng với nhân loại cũ như Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển, hầu hết đều cảm thấy nhân loại cũ là chủng tộc cấp thấp hơn bọn họ, dù có đối xử thô bạo cũng không có gì đáng trách cả.
Lê Thiển Thiển sợ Bạch La La nhìn không dễ chịu, vẫn luôn không nói đến chuyện này.
Nhưng Bạch La La thật sự là vận khí không tốt, cậu đi nhà vệ sinh, khi đang muốn trở lại trong phòng thì lại chú ý thấy mấy cái thùng lớn phủ vải đen đang được vận chuyển ở trên đường bên cạnh sân, thoạt nhìn hình như là vật phẩm tương đối quý giá.
Bạch La La tò mò, thuận miệng hỏi thủ vệ trong phòng.
Thủ vệ nói sự thật với Bạch La La, nói mấy cái đó đều là nhân loại cũ bị bán đấu giá.
Bạch La La nghe vậy thì trong lòng hơi kinh hãi, trên đường trở về đưa tay sờ sờ chiếc vòng cổ lạnh băng trên cổ của chính mình.
Bạch La La nói: “A, bọn họ đối với tôi tốt thật, tôi cũng sắp quên bản thân là nhân loại cũ luôn rồi.”
Hệ thống nói: “Làm một người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, cậu hẳn là nên nỗ lực thay đổi quan niệm ăn người đáng sợ này.”
Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng muốn thay đổi……” Chỉ tiếc cậu cũng chỉ có một mình, làm cái gì cũng là lòng có dư mà lực không đủ.
Hệ thống nói: “Ài, không nói nữa, cắn hạt dưa cắn hạt dưa.”
Bạch La La nghĩ thầm người ta đều là cắn thuốc tê thần kinh, hệ thống nhà cậu thật là an toàn lại khỏe mạnh, mỗi ngày đều chào hàng cậu cắn hạt dưa.
Nhiệt độ của cuộc đấu giá đang từ từ tăng lên, nghe nói lần này trong buổi đấu giá có một cây hoa hồng bị ngưng đọng thời gian, có rất nhiều người nơi khác đổ xô đến nơi này, vì thế cả thành phố náo nhiệt chưa từng có.
Lê Thiển Thiển dặn Bạch La La mấy ngày nay tốt nhất đừng ra cửa, nói mấy ngày nay trên đường nhiều người xấu lắm.
Bạch La La chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Bầu không khí khẩn trương vẫn luôn liên tục kéo đến ngày đấu giá, Lê Quan Sơn vẫn bận không thấy bóng dáng, Lê Thiển Thiển dẫn theo Bạch La La đến nơi đấu giá.
Công tác an ninh lần này rõ ràng là nghiêm ngặt hơn lần trước, cho dù là Lê Thiển Thiển cũng phải trải qua kiểm tra cẩn thận.
Lê Thiển Thiển còn an ủi Bạch La La, nói: “Không có cách nào, có người có dị năng có thể bắt chước thành dáng vẻ của người khác, cho nên kiểm tra cẩn thận một chút cũng là chuyện tốt.”
Bạch La La nói: “Ừm, biết rồi, sao tôi không nhìn thấy Mặc Thoát?”
Lê Thiển Thiển nói: “Mặc Thoát hở? Mấy ngày nay đều đi theo anh tôi chạy đông chạy tây…… Chắc lát nữa mới đến.”
Cô dẫn Bạch La La đến phòng riêng, giới thiệu với Bạch La La nói đến buổi đấu giá lần này gần như đều là đại lão các khu, hầu hết mọi người đều đến vì cây hoa hồng kia.
Bạch La La nói: “Hoa hồng quý hiếm như vậy?”
Lê Thiển Thiển nói: “Đúng vậy, lúc chiều tôi đến phía sau, chuyện anh đồng ý với tôi không quên đó chứ?”
Bạch La La nói: “Ừm, nhớ mà.” Cậu đồng ý với Lê Thiển Thiển khi mở màn sẽ dùng harmonica thổi một bài Rừng Bạch Dương.
Lê Thiển Thiển lộ ra vẻ hạnh phúc, nói: “Tuy rằng không mua được hoa hồng, nhưng vẫn có thể khiến cho bọn họ đỏ mắt.”
Bạch La La cảm thấy Lê Thiển Thiển giống như đứa con nít, cậu cười dịu dàng: “Được rồi, nghe cô.”
Mặc Thoát đến vào buổi chiều, chạy đến phòng riêng, nó thoạt nhìn vẫn có tinh thần như vậy, vừa thấy Bạch La La liền hưng phấn nhào tới, cái đuôi cũng lắc không ngừng.
Lê Thiển Thiển ở bên cạnh chua lòm nói: “Chậc chậc chậc, mày cũng chả phải chó, vẩy đuôi cái gì chứ.”
Mặc Thoát ngao ô một tiếng, nhe răng trợn mắt với Lê Thiển Thiển.
Bạch La La vuốt bộ lông mềm mại của nó, nói: “Mấy ngày nay làm gì thế? Có ăn uống đàng hoàng hay không?”
Mặc Thoát tiu nghỉu cụp tai xuống, đầu đặt lên đầu gối của Bạch La La, đôi mắt nhìn về phía trước, làm ra vẻ cực đáng thương, còn tức giận vỗ vỗ Lê Thiển Thiển.
Lê Thiển Thiển nổi giận nói: “Mày có ý gì, ngày nào tao cũng nướng chuột cho mày ăn hết nha.”
Bạch La La: “……”
Mặc Thoát ra vẻ không nghe không nghe, niệm kinh con rùa, lại còn dùng móng vuốt bịt kín đầu.
Bạch La La cười ha ha, Lê Thiển Thiển tức đến mặt đều đỏ, xắn tay áo nói muốn đánh một trận với Mặc Thoát.
Cũng may thời khắc mấu chốt Lê Quan Sơn tới, y ngược lại cũng không có gì thay đổi, chỉ là bảo Lê Thiển Thiển đừng ồn ào nữa.
Lê Thiển Thiển lẩm bẩm nói đươc rồi, sau đó nhìn về phía Bạch La La, nói: “Hiện tại thời gian cũng gần đến rồi, Thủy Nguyên, tôi dẫn anh ra hậu trường làm quen nha.”
Bạch La La gật đầu nói được.
Lê Quan Sơn ở bên cạnh nói: “Đến hậu trường cũng đừng làm loạn, Lê Thiển Thiển, nếu không cẩn thận tiền tiêu vặt của mày đấy.”
Lê Thiển Thiển thè lưỡi, lôi kéo tay Bạch La La đi ra, Lê Quan Sơn nhìn bóng dáng hai người rời đi cũng không đi theo, quay người đi đến nơi khác. Không giống với Lê Thiển Thiển không buồn không lo, y còn rất nhiều chuyện cần phải bận tâm lo nghĩ.