Lê Thiển Thiển dẫn Bạch La La đến hậu trường làm công tác chuẩn bị.
Khi Bạch La La đến hậu trường mới phát hiện toàn bộ lực lượng vũ trang của buổi đấu giá mạnh đến mức nào, chỉ là cánh cửa cậu mới bước vào thôi đã đứng sáu nhân loại mới, hơn nữa nhìn hơi thở sát phạt trên người họ, hiển nhiên là trải qua huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, là chiến sĩ vô cùng đủ tư cách.
“Thủy Nguyên, bên này bên này.” Lê Thiển Thiển tới hậu trường thì đi thẳng đến đóa hoa hồng kia, nếu bây giờ cô không xem, chờ lát nữa sau khi bán đấu giá xong cũng không thể nhìn được.
“Ừm.” Bạch La La đi theo phía sau Lê Thiển Thiển, đi tới bên cạnh hoa hồng.
Phía trên hoa hồng vẫn được che bằng một tấm vải đen, Lê Thiển Thiển xốc lên một góc, nhìn thấy hoa hồng mà cô nhớ nhung qua khe hở.
Giống y như dáng vẻ trước đó, hình dáng của hoa hồng quả nhiên không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn duy trì hình dáng mới chớm nở rung động lòng người. Ngón tay Bạch La La v**t v* lồng kính lạnh băng, ngạc nhiên nói: “Tại sao bọn họ không chờ hoa nở mới giữ nguyên hình dạng của nó?”
“Khi hoa hồng mới nở là lúc có sức sống mạnh nhất.” Lê Thiển Thiển giải thích nói, “Người có năng lực thời gian rất yếu, cho nên việc giữ sẽ trở nên tương đối khó khăn, hơn nữa một khi thất bại, cũng chỉ có chờ hoa nở lần sau.” Cô nói xong, vẻ mặt lưu luyến thở dài, “Ai biết lần sau nó có nở hay không chứ.”
Thì ra là thế, Bạch La La gật gật đầu.
Hai người nhìn hoa hồng một lát, Lê Thiển Thiển dẫn theo Bạch La La đi làm chính sự. Cô chỉ chỉ một cái máy sau sân khấu, nói chờ lát nữa Bạch La La sẽ thổi harmonica bên cạnh cái máy này, máy này có chức năng khuếch đại âm thanh.
“Tôi không cần lên sân khấu sao?” Bạch La La còn tưởng rằng mình phải lên sân khấu thổi.
“Đương nhiên không cần, anh muốn lên hở?” Lê Thiển Thiển hỏi lại.
“Không, tôi không muốn lên.” Bạch La La vốn đang sợ bản thân sẽ khẩn trương vì phải biểu diễn ở trước mặt nhiều người dẫn tới nguy hiểm phát huy thất thường, nhưng nếu ở sau sân khấu thì cậu liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“OK.” Lê Thiển Thiển giải thích nói, “Đến lúc đó có người ra hiệu cho anh, anh bắt đầu thổi, chờ đến ra hiệu lần hai, anh thổi xong một bài thì dừng lại.”
Bạch La La gật đầu nói được.
“A a a a, Thủy Nguyên, tôi yêu anh quá đi mất, yêu anh nhiều lắm luôn đó.” Lê Thiển Thiển càng nhìn càng cảm thấy Bạch La La đáng yêu, lập tức ôm lấy Bạch La La, dùng trán của mình đập vào ngực của Bạch La La mấy cái.
Bạch La La bị cô húc đến khó thở, cuối cùng khi Lê Thiển Thiển buông cậu ra, cậu che miệng ho khan một hồi lâu.
Mặc Thoát ở bên cạnh thấy thì kêu to mấy tiếng với Lê Thiển Thiển, tựa như vô cùng bất mãng với hành vi của cô.
Lê Thiển Thiển bẹp miệng lẩm bẩm, nói được được, tao không ôm Thủy Nguyên nữa, Mặc Thoát, mày đúng là quỷ hẹp hòi.
Sau khi Bạch La La nghe xong thì chỉ biết dở khóc dở cười với cô nàng dở hơi này.
Hậu trường còn có không ít vật phẩm khác gửi đến bán đấu giá, Bạch La La thấy được một ít viên đạn và súng, dựa theo kinh nghiệm trước đó, mấy thứ này đều là tương đối có giá trị..
Cân tiểu ly mà bọn họ tìm thấy ở trong căn cứ cũng xuất hiện ở nơi này, chỉ là Lê Thiển Thiển thoạt nhìn không có kỳ vọng mấy với cái này, theo cách nói của cô nàng chính là chỉ những người thích sưu tầm vật phẩm lịch sử mới có hứng thú với loại cân tiểu ly này thôi.
Những người trong hậu trường đều là người nhà họ Lê, sau khi Bạch La La dạo qua một vòng ở bên trong, lại phát hiện hình như bản thân là nhân loại cũ duy nhất nhất xuất hiện ở hậu trường. Xem ra cách nói nhà họ Lê không thu nhân loại cũ đúng là sự thật, cậu hẳn là một trường hợp đặc biệt.
Nói đến nhân loại cũ, Bạch La La liền không tự chủ được sờ sờ vòng cổ trên cổ của mình. Kết cấu của chiếc vòng cổ này không giống như kim loại mà giống như một loại da đặc biệt, cái trên cổ Bạch La La là màu đen, xúc cảm sờ lên cũng không tệ lắm, đeo ở trên cổ thật ra cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Bởi vì hậu trường bận rộn, cho nên Lê Thiển Thiển cũng đi giúp đỡ, nói Bạch La La cứ tùy ý đi quanh, dù sao có Mặc Thoát, cũng không sợ xảy ra chuyện gì.
Bạch La La đi xem xung quanh, xem sơ sơ vật phẩm đấu giá ở hậu trưởng một chút.
Địa vị của họ Lê có chút đặc biệt ở trong nhân loại mới, bọn họ là nhóm người cổ đại tiến hóa đầu tiên, cho nên có địa vị rất cao trong nhân loại mới, hơn nữa năng lực cực mạnh. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là con cháu ít ỏi. Cho dù là nơi định cư của của nhân loại cũ mà Giang Thủy Nguyên sinh sống thì cũng biết đến sự tồn tại của nhà họ Lê. Nói thật Giang Thủy Nguyên đúng là can đảm phết, vậy mà lại dám lừa Lê Thiển Thiển, nếu như việc này bị cơ quan tư pháp phát hiện hoặc là nhân loại mới không thích nhân loại cũ phát hiện, vậy anh ta bị gi.ết chết cũng là chuyện rất bình thường.
Bạch La La nhìn thấy được mấy nhân loại cũ bị bán đấu giá ở trong góc.
Những người bị nhốt ở trong lồng sắt cực xinh đẹp, trên người mặc quần áo mỏng manh, cuộn tròn thành một cục ở trong góc. Có đang ngủ, có đang khóc, có trên mặt lại là hưng phấn.
Trên người bọn họ không có vòng cổ giống Bạch La La, hiển nhiên là nhân loại cũ không có chủ.
Bạch La La không dám nhìn nhiều, xoay người liền đi, chuyện cậu muốn thay đổi rất nhiều, nhưng chuyện có thể làm lại thật sự quá ít.
Buổi tối 8 giờ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Trên sân khấu sáng lên ánh đèn màu tối, làm cho phòng đấu giá có vẻ càng thêm thần bí, người dẫn chương trình cầm búa gỗ trong tay xuất hiện ở trên sân khấu, cùng xuất hiện với anh ta còn có một hàng vật phẩm đấu giá làm nóng người.
Bạch La La ở sau sân khấu, không nhìn thấy quá nhiều, chỉ có thể từ trong âm thanh mà phân biệt ra tình huống đại khái trên sân khấu.
“Mệt sao?” Lê Quan Sơn xuất hiện ở bên cạnh Bạch La La, y bận cả một buổi trưa, lúc này hình như mới hơi thả lỏng một chút.
“Không có.” Bạch La La lắc đầu.
Lê Quan Sơn không nói chuyện, đưa tay móc từ trong túi mình ra thứ gì đó rồi trực tiếp đưa tới trước mặt Bạch La La.
Bạch La La nhận thì mới phát hiện là một quả táo nhỏ cực kỳ đáng yêu. Tuy quả táo này rất nhỏ, nhưng màu sắc hồng hào, da bóng loáng, thoạt nhìn da giòn nhiều nước. Bạch La La đi vào thế giới này lâu như vậy, ngay đến trái cây có vị gì cũng sắp quên mất luôn rồi.
Quả táo hiển nhiên rất quý giá, thuộc về hàng xa xỉ cho dù có tiền cũng không nhất định có thể mua được.
“Ăn đi.” Lê Quan Sơn ngồi xuống ở bên cạnh Bạch La La.
Bạch La La cẩn thận nhìn quả táo, nói: “Thật sự có thể chứ?”
Lê Quan Sơn gật đầu, nói: “Đương nhiên có thể.” Lúc này Bạch La La mới trừng lớn đôi mắt nhìn y, quả thực tựa như một con chuột sa mạc, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng và niềm vui không giấu được, khiến cho Lê Quan Sơn thậm chí có loại ảo giác muốn vươn tay xoa đầu cậu.
Bạch La La thật sự muốn ăn táo, cậu chậm rãi nhận quả táo, dùng ngón tay xoa xoa, sau đó cắn một ngụm nho nhỏ, để lại dấu răng lớn chừng ngón tay cái trên quả táo.
Vì thế dáng vẻ này của cậu đúng là càng giống chuột hơn, ánh mắt Lê Quan Sơn tối lại, cười như không cười.
Quả táo rất ngon, vị ngọt, thịt giòn, cũng không kém hơn táo mà Bạch La La ăn ở hiện thực bao nhiêu. Bạch La La cắn hai cái, phát hiện Lê Quan Sơn vẫn luôn nhìn cậu, mở miệng nói: “Lê Quan Sơn…… Anh không ăn táo sao?”
Lê Quan Sơn nói: “Tôi không thích ăn cái này.”
Động tác của Bạch La La dừng một chút, nhìn quả táo trên tay mình còn thừa không ít, chần chờ nói: “Vậy, vậy…… Nếu anh không chê, chúng ta chia đôi quả táo này được không? Lớn quá, tôi ăn không hết……” Khi cậu nói ăn không hết thì mặt có chút đỏ lên, bởi vì ai cũng biết câu này chắc là nói dối rồi.
Nhưng mà Lê Quan Sơn lại nói được.
Bạch La La lại cẩn thận cắn một miếng, sau đó đưa lại cho Lê Quan Sơn một nửa.
Lê Quan Sơn nhận, Bạch La La vốn dĩ cho rằng y sẽ tránh chỗ mình đã cắn rồi, nào biết Lê Quan Sơn lại trực tiếp cắn lên chỗ có dấu răng của cậu.
Bạch La La há miệng th* d*c, cuối cùng chưa nói cái gì, chỉ là mặt càng đỏ hơn.
Lê Quan Sơn nuốt táo vào xuống bụng, giống như không rõ nói: “Sao vậy?”
Bạch La La nói: “Không có gì.”
Lê Quan Sơn cắn hai miếng nhỏ thì đưa quả táo còn dư lại cho Bạch La La, nói y còn có chút việc, đi trước đây.
Bạch La La nhìn Lê Quan Sơn rời đi cũng không quay đầu lại, cậu chậm rãi cúi đầu dời tầm mắt đến trái táo nhỏ đáng yêu trước mặt. Chỉ thấy trên thịt quả trắng tinh vẫn còn dấu răng chỉnh tề của Lê Quan Sơn.
Bạch La La yên lặng ăn hết trái táo còn dư lại, ngay đến lõi cũng không tha, cũng chỉ để lại mấy hạt giống màu đen. Cậu sờ sờ hạt giống, rồi nhét chúng vào trong túi của mình.
Buổi đấu giá còn đang tiến hành trên sân khấu, cái cân tiểu ly mà họ tìm được trong căn cứ cũng đang ở trên sân khấu.
Bạch La La ở phía sau sân khấu có thể mơ hồ nghe được tiếng báo giá. Lê Thiển Thiển hiển nhiên vô cùng hiểu biết giá đồ cổ, quả nhiên y như lời cô nói, giá của cân tiểu ly cũng không cao lắm, cũng gần bằng với giá ba quả lựu đạn lúc trước. Các loài cây thường xuyên được tham gia đấu giá, lần này cũng có một số cây giống được người ta mang đi.
Khi Bạch La La chờ ở sau hậu trường, Mặc Thoát vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh cậu, cái đuôi lay động vung qua vung lại, thoạt nhìn rất nhàn nhã.
Bạch La La vuốt bộ lông mềm mại của nó, ngược lại cũng không cảm thấy quá nhàm chán.
Mấy nhân loại cũ kia cũng bị đẩy lên sân khấu, Bạch La La phát hiện giá của bọn họ cũng không khác cây giống lắm, thậm chí còn không bằng giá của cân tiểu ly, trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
Sau đó lại bán một số vật phẩm hiếm lạ, bầu không khí toàn bộ hội trường càng ngày càng náo nhiệt, trong bầu không khí như vậy, mọi người cuối cùng cũng chào đón màn quan trọng—— một đóa hoa hồng tươi ngưng đọng thời gian.
Bạch La La lấy harmonica, nhìn người ra dấu với cậu mà trước đó Lê Thiển Thiển đã nói.
Một bài Rừng Bạch Dương du dương tuôn ra từ miệng Bạch La La, cùng với âm nhạc biến hóa kỳ ảo, cái lồng màu đen xuất hiện ở phía trên sân khấu.
Người dẫn chương trình thật cẩn thận xốc vải đen trên cái lồng lên, đóa hoa hồng thẹn thùng xuất hiện ở mi mắt mọi người.
Bóng tối bao phủ toàn hiện trường, chỉ có chỗ của hoa hồng, ánh sáng dịu dàng nhẹ nhàng phản chiếu lên đóa hoa hồng mỏng manh này, bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy được bọt nước ở trên cánh hoa, phảng phất chỉ sau một hơi thở, đóa hoa trước mắt sẽ hoàn toàn nở rộ, lộ ra hương thơm mê người.
Toàn hiện trường đều vô cùng an tĩnh, lẳng lặng nghe bài Rừng Bạch Dương tịch mịch sầu bi, thậm chí cả những cô gái và phụ nữ đa sầu đa cảm cũng bắt đầu giơ tay lau nước mắt khóe mắt. Tuy rằng các cô cũng không biết ca từ bài hát này, nhưng vẫn có thể nghe thấy được nỗi buồn man mác trong giai điệu.
Khi âm nhạc kế thúc, toàn bộ phòng đấu giá an tĩnh cực kỳ.
Bạch La La ở phía sau sân khấu bị sự yên tĩnh hù cho hết hồn, nghĩ có phải cậu làm hư chỗ nào dẫn đến cảnh tượng lạnh lùng như vậy không.
Nhưng vài phút sau những tràng pháo tay nồng nhiệt gần như náo động cả tòa nhà đã xua tan nghi ngờ của Bạch La La, cậu cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, sau khi cẩn thận bao harmonica lại thì bỏ vào trong túi của mình.
Những tràng pháo tay nồng nhiệt kéo dài rất lâu, người dẫn chương trình buộc phải đứng trên sân khấu chờ cảm xúc lắng dịu mọi người lại.
Tiếng vỗ tay vang lên mấy phút sau mới dần dần dừng lại, trên mặt của những người dưới sân khấu đều hiện lên vẻ phấn khích, hiển nhiên là gấp không chờ nổi đối với đóa hoa hồng trên sân khấu kia. Đương nhiên, trong đó còn có một ít người, càng có hứng thú với đối với ca khúc biểu diễn vừa rồi hơn.
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu ngắn gọn, cuộc đấu thầu khốc liệt bắt đầu.
Bạch La La biết đóa hoa này rất quý, nhưng lại không có nghĩ đến nó lại quý đến mức này, giá cả một đường lên cao, cao đến mức làm cậu líu cả lưỡi.
“Thủy Nguyên —— anh giỏi quá đi!!” Lê Thiển Thiển xuất hiện khi hoa hồng đang được đấu giá, cô vốn dĩ lại muốn cho Bạch La La một cái ôm mạnh mẽ, lại bị Mặc Thoát nhe răng trợn mắt ngăn cản lại.
Lê Thiển Thiển cả giận nói: “Đồ quỷ đáng ghét.”
Mặc Thoát rầm rì, như là đang nói tôi đáng ghét vậy đó.
Lê Thiển Thiển nói: “Được rồi, không ôm, tao không ôm!” Cô trừng mắt nhìn Mặc Thoát, quay đầu nhìn Bạch La La tiếp tục nói: “Anh không biết vẻ mặt bọn họ say mê đến thế nào đâu, còn có người nghe anh thổi harmonica mà khóc luôn ——”
Bạch La La cảm thấy Lê Thiển Thiển đang nói quá: “Không lợi hại như vậy chứ?”
Lê Thiển Thiển nói: “Chính là lợi hại như vậy đó, lúc bán đấu giá hoa hồng còn có bốn năm người tới hỏi tôi nhạc cụ và người thổi nhạc cụ, tôi mới không nói cho bọn họ, đời này bọn họ đừng có mong sẽ biết được. Thủy Nguyên là của…… à không, là thiên sứ của hai anh em tôi, Mặc Thoát, đừng cắn chân tao!”
Mặc Thoát vô tội nhả chân của Lê Thiển Thiển ra.
Khi bọn họ đang nói chuyện, hoa hồng vẫn còn đang tiếp tục bán đấu giá, lúc này trên sân khấu đột nhiên vang lên tiếng giải quyết dứt khoát, nghĩ đến chắc có người giành được bông hoa xinh đẹp này rồi.
Bạch La La nghe cái giá cuối cùng, kinh ngạc nói: “Sao lại mắc như vậy.” Cái giá này cũng đủ mua được cả một thành phố nhỏ.
“Đúng là mức giá này.” Lê Thiển Thiển nói, “Khi tôi còn nhỏ nơi này còn từng bán đấu giá một đóa Tulip, giá cả thấp hơn hoa hồng một tý, nhưng cũng không rẻ.” Cô lộ ra vẻ cô đơn, nói, “Hầy, sớm biết tôi đã để dành tiền tiêu vặt nhiều hơn rồi, nếu không thì mượn thêm anh tôi một chút, hẳn là có thể cố một tý.”
Bạch La La nghe vậy nghĩ thầm cô rốt cuộc có bao nhiêu tiền tiêu vặt……
Bán đấu giá hoa hồng kết thúc, buổi đấu giá bắt đầu tan.
Hậu trường cũng nhộn nhịp trở lại, một số khách hàng đã bắt đầu tiến vào hậu trường để lấy vật phẩm đấu giá..
Lê Thiển Thiển dẫn Bạch La La đến phòng riêng bên cạnh, nói cậu đợi ở bên trong, đừng để những người khác nhìn thấy. Để mấy người đó nhìn nhiều mắc công cô phải đi thu phí nhìn của bọn họ nữa.
Bạch La La nghe vậy dở khóc dở cười, nhưng hiểu ý tốt của Lê Thiển Thiển, ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng riêng.
Toàn bộ quá trình đấu giá, Mặc Thoát đều ở cùng với Bạch La La, hẳn là sợ hắn xảy ra chuyện gì, Lê Quan Sơn mới ra lệnh cho Mặc Thoát như vậy.
Đợi một mình có chút nhàm chán, Bạch La La liền móc harmonica ra tới cẩn thận nhìn nhìn.
Tuy rằng đã cách trăm năm, nhưng harmonica vẫn được bảo quản rất tốt, có thể thấy nó được giữ gìn cẩn thận, có lẽ là vật mà con quái vật kia vô cùng trân trọng. Chỉ là không biết vì sao cuối cùng quái vật kia lại đưa thứ này cho Lê Thiển Thiển.
Bạch La La sờ sờ harmonica, lại thử thổi một bài khác. Cậu chỉ học được một ít bài kinh điển, muốn nhớ lại thì bản thân còn phải luyện tập một chút.
Bạch La La đang nghiên cứu harmonica, cửa phòng riêng lại kẽo kẹt một tiếng mở ra, cậu nâng mắt nhìn lại thì thấy được một gương mặt đã từng gặp qua.
“Xin chào.” Người tới là một người đàn ông, lúc này lúc này trong mắt gã lộ ra vẻ cuồng nhiệt nồng đậm, nhưng cuồng nhiệt chỉ chợt lóe qua, thoắt cái liền biến thành tràn đầy ý cười phảng phất ánh mắt khi nãy chỉ là ảo giác của Bạch La La.
Mặc Thoát trực tiếp đứng lên táo bạo nhìn về phía gã rít gào, nhưng Mặc Thoát hẳn là cũng quen người này, nếu không đã sớm trực tiếp nhào qua rồi.
“Đừng hung dữ như vậy.” Người đàn ông nhún vai ra vẻ vô tội, gã nói, “Tôi chỉ là tới tìm Lê Quan Sơn…… Không ngờ vận may lại tốt như vậy, gặp được người biểu diễn nhạc cụ.”Gã chậm rãi về phía trước, nói, “Chúng ta đã từng gặp qua, ở phòng khách của Lê Quan Sơn, còn nhớ không?”
Bạch La La chỉ có ấn tượng một chút, lúc này rốt cuộc cũng nhớ ra thân phận người tới, cậu nói: “À…… anh là cậu Tuân?”
Cậu Tuân nói: “Cậu cứ gọi tôi là Tuân Cửu Dương là được rồi.” Gã rũ con ngươi, nhìn chăm chú nhạc cụ trên tay Bạch La La, nói, “Tên nhạc cụ này là gì? Âm thanh hay thật.”
Bạch La La không trả lời gã, cậu luôn cảm thấy người trước mắt khiến cậu không thoải mái, cậu chần chờ nói: “Lê Quan Sơn không ở nơi này, hẳn là còn ở phía sau sân khấu…… anh……”
Tuân Cửu Dương dừng bước chân, gã lộ ra vẻ như suy tư gì, nói: “Lê Quan Sơn cho phép cậu gọi tên của cậu ta?”
Bạch La La nhíu mày.
Mặc Thoát trực tiếp kêu lên, ép Tuân Cửu Dương lui về phía sau vài bước, gã nhìn dáng vẻ nóng nảy của Mặc Thoát, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được được được, tôi không đến gần, hóa ra đây là bé cưng của cậu à, có điều, thoạt nhìn rất đáng yêu đấy.”
Gã lại liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, sau đó mới xoay người đi tới cạnh cửa.
Bạch La La không quá thích ánh mắt của gã, ánh mắt kia nhìn như bình thản, kỳ thật ẩn chứa dụ.c vọng mãnh liệt, mặc dù dùng hết toàn lực che giấu, cũng hiện ra không ít dấu vết.
“Vật nhỏ thú vị.” Tuân Cửu Dương cười, nói, “Hy vọng về sau còn có cơ hội gặp mặt.” Gã nói xong, giơ tay khép cửa lại.
Bạch La La nhìn thấy gã đi rồi thì mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng cậu cũng không có tiếp tục nghiên cứu harmonica nữa, cậu cũng không muốn lại bị những người khác nhìn thấy đang cầm nhạc cụ.
Tuân Cửu Dương đi không lâu, Lê Thiển Thiển cũng trở về phòng riêng, nói: “Thủy Nguyên, chúng ta đi thôi, mọi chuyện xong cả rồi.”
Bạch La La nhìn thấy cô, sau khi chần chờ một lát, vẫn là nói chuyện Tuân Cửu Dương vào phòng này.
Lê Thiển Thiển nói: “Tuân Cửu Dương? Sao anh ta lại ở đây.” Cô nhíu mày tự hỏi một lát, mới bừng tỉnh nói, “À, anh ta cũng mua đồ.”
“Anh ta mua cái gì?” Bạch La La hỏi.
Lê Thiển Thiển nói: “Anh ta mua một ít súng, ài, anh ta thích mấy cái này lắm. Lần sau thấy anh ta thì cách anh ta xa một chút, tên này có hơi b**n th** ấy.”
Cô nói, “Anh bị anh ta thấy đang thổi harmonica sao?”
Bạch La La gật gật đầu.
Lê Thiển Thiển suy tư nói: “Có lẽ vấn đề không lớn, để tôi nói với anh tôi nói anh ta một câu, anh ta sẽ không đi tung tin tùm lum đâu. Có điều, anh cần phải cẩn thận một chút, đừng để bị những người khác thấy.”
Bạch La La đưa harmonica cho Lê Thiển Thiển, nói: “Cái này vẫn là để cô giữ đi, quá quý giá, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện mất.”
Lê Thiển Thiển xem xét, vẫy vẫy tay nói: “Anh giữ lại đi, tôi cũng không biết thổi, có giữ cũng vô dụng. Chờ khi nào có thời gian thì anh dạy tôi.”
Bạch La La còn muốn nói cái gì, nhưng Lê Thiển Thiển không cho cậu cơ hội nói chuyện, cứ như vậy mà nói về nhà thôi.
Bạch La La chợt nhớ tới cái gì, hỏi câu: “Đúng rồi, hôm nay ai mua hoa hồng thế?”
Lê Thiển Thiển lắc đầu, nói: “Không biết.”Cô giải thích nói, “Có một số khách hàng yêu cầu giấu tên sau khi mua hàng, cho nên rốt cuộc là ai mua hoa hồng thì chỉ có mình anh tôi biết…… Tôi hỏi anh ấy cũng không chịu nói cho tôi biết.”
Hóa ra là như thế này, Bạch La La không biết sao lại cảm thấy có hơi tiếc nuối, suy cho cùng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ không bao giờ được nhìn thấy đóa hồng xinh đẹp đó trên ở thế giới này nữa.
Buổi đấu giá còn có một số công việc kết thúc cần làm, cho nên Lê Quan Sơn không cùng về nhà với bọn họ.
Lúc này sắc trời đã tối, Bạch La La và Lê Thiển Thiển đi ở trên đường, Mặc Thoát đi theo phía sau bọn họ.
Mặt trăng ở thế giới này rất đẹp, rất lớn rất tròn, nếu thị lực tốt, thậm chí có thể mơ hồ thấy núi hình vòng cung màu đen ở phía trên.
Bạch La La nhìn sao trời đỉnh đầu, đột nhiên tò mò hỏi: “Lúc ấy khi nhân loại gặp phải tài nguyên khô kiệt, không nghĩ đến việc mở rộng ra ngoài không gian sao?”
Lê Thiển Thiển hiển nhiên hiểu rõ giai đoạn lịch sử này hơn Giang Thủy Nguyên từ nhỏ sinh hoạt ở khu ổ chuột, cô nói: “Đương nhiên là có thử chứ, còn thử rất nhiều thứ nữa, nhưng đều thất bại.”
Theo tiến trình phát triển lịch sử, bọn họ hẳn là từ địa cầu phát triển ra bên ngoài vũ trụ, như vậy mới có thể thu được nhiều tài nguyên không thể tái tạo hơn. Nhưng sự tiến bộ của khoa học và công nghệ không theo kịp với sự tiêu hao tài nguyên, cho nên nhân loại thất bại khi trèo lên cầu thang khoa học kỹ thuật, sau đó bị bỏ lại ở trên nấc thang này mãi mãi.
“Cho dù là hiện tại, còn phải tiếp tục nghiên cứu đó.” Lê Thiển Thiển nói, “Chỉ là đáng tiếc đã không có nhiều tài nguyên phong phú như mấy trăm năm trước, tốc độ nghiên cứu cũng chậm lại.” Rất nhiều khoa học kỹ thuật phát triền đều là nhờ phổ biến và thực tiễn, nhưng bọn họ đã không còn điều kiện này nữa.
“Ừm.” Bạch La La trong miệng lẩm bẩm câu, “Yêu quý địa cầu, mỗi người đều có trách nhiệm.”
Lê Thiển Thiển nghe vậy cười to, nói: “Thủy Nguyêm, anh thật đúng là đáng yêu quá đi, a a a, tôi muốn hôn anh quá —— Á, Mặc Thoát, tao chỉ là nói muốn, mày đừng có cắn tao, cái con mèo đáng ghét này!”
Lê Thiển Thiển có ý đồ thả dê Bạch La La bị Mặc Thoát cắn chân cho đến khi về đến nhà, sau khi về đến nhà cô gào khóc, nói con mèo này đúng là thành chó mà, nó còn đáng sợ hơn cả chó nữa.
Bạch La La nén cười an ủi cô.
Mặc Thoát còn rầm rì làm nũng với Bạch La La, Lê Thiển Thiển nhìn dáng vẻ này của nó thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi, dùng khẩu hình uy h**p nó nói mày chờ đó cho tao.
Mặc Thoát chỉ xem như không nhìn thấy, lại làm cho Lê Thiển Thiển tức đến khóc luôn.