Ranh giới phân chia giữa xuân, hạ, thu, đông trên thế giới này không rõ ràng.
Mùa hè nóng bức hầu như quanh năm, mùa đông nhiệt độ không quá thấp, ngoại trừ gió mạnh hơn một chút thì gần như giống y như đúc mấy mùa khác.
Khi Bạch La La và hai anh em họ Lê gặp nhau cũng chính là mùa đông ngắn ngủi. Mà ngay sau khi cuộc đấu giá thứ hai kết thúc không lâu, bọn họ chào đón trận mưa đầu tiên trong năm nay.
Trận mưa nhỏ tí tách tí tách, mềm nhẹ rơi vào nên đất tràn đầy bụi đất khô cằn.
Thế giới này không có ai tránh mưa, ngược lại, sau khi trời mưa thì tất cả mọi người đều bước từ trong nhà ra. Mọi người ngẩng đầu nhìn không trung, chờ mong nhìn tầng mây, trong lòng cầu mong trận mưa này có thể lớn một chút, lớn thêm một chút nữa.
Bạch La La cũng không ngoại lệ, ba người bọn họ cộng thêm Mặc Thoát đều đứng ở trong sân, giọt mưa thấm ướt tóc, làm ướt sũng quần áo của bọn họ.
“Thích mưa lắm luôn.” Tóc của Lê Thiển Thiển cũng ướt, tay cô nâng một vũng nước nho nhỏ, ánh mắt si mê nhìn lòng bàn tay của mình.
“Tôi cũng thích mưa.” Đây là trận mưa đầu tiên Bạch La La nhìn thấy khi đến thế giới này, không lớn, nhưng lại làm người ta vô cùng thoải mái, tựa như thế giới này không mất đi hy vọng vẫn còn có tương lai.
“Ừm, tôi cũng thích mùa xuân…… mùa xuân……” Lê Thiển Thiển tựa hồ nhớ tới cái gì, cô quay đầu liếc mắt nhìn Mặc Thoát một cái.
Mặc Thoát đang nghiêm túc l**m đệm thịt của mình, động vật họ mèo từ trước đến nay đều vô cùng thích sạch sẽ, mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì đều phải tốn rất nhiều thời gian vệ sinh bộ lông. Mặc Thoát cũng không ghét nước như mèo bình thường, dưới cơn mưa xối xuống vẻ mặt phải nói là vô cùng hưởng thụ.
Lê Thiển Thiển nhìn nhìn Mặc Thoát, lại nhìn nhìn Bạch La La, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chưa nói ra.
“Mùa xuân có thể trồng cây.” Bạch La La ngồi ở bên cạnh Lê Thiển Thiển, trên người ướt đẫm, cậu nói, “Gần đây có hội đấu giá không? Tôi mua chút cây giống.”
Cách cuộc đấu giá lần trước đã hơn một tháng.
“Hội đấu giá thì còn một khoảng thời gian nữa, chỉ là không sao đâu, nhất định có thể mua được mà.” Lê Thiển Thiển nói, “Bảo anh tôi lưu ý giúp anh, nhà chúng tôi còn có dị năng hệ thực vật, đến lúc đó cũng có thể bảo anh ta giúp anh.”
Bạch La La gật đầu nói được.
Lê Quan Sơn ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì, lúc này mới nói một câu: “Chợ xuân sắp tới rồi, đừng chạy lung tung.”
Bạch La La biết chợ xuân, đây là giao dịch quy mô lớn mà nhân loại mới tổ chức mỗi năm một lần. Đại đa số nhân loại mới đều sẽ mang những vật phẩm mà mình muốn trao đổi đến nơi chỉ định, mà căn cứ của bọn họ chính là địa điểm chợ.
Có thể nói mùa xuân mỗi năm chính là trong thời điểm hỗn loạn nhất trong căn cứ.
Bạch La La gật đầu nói được.
Lượng mưa ở thế giới này thật sự là quá ít, trận mưa đầu tiên chỉ có nửa tiếng thì đã cơn mưa trời lại sáng. Hoàng hôn sâu thẳm hiện ra trên bầu trời.
Lê Thiển Thiển bảo Bạch La La đi thay quần áo, nói cậu đừng để bị cảm.
Bạch La La chỉ có thể đứng dậy vào phòng. Thấy bóng dáng cậu biến mất ở trong phòng, Lê Thiển Thiển mới mở miệng hỏi anh cô, cô nói: “Anh, tên Tuân Cửu Dương vẫn tiếp tục làm phiền anh sao?”
Lê Quan Sơn nói: “Ừm.”
“Tên đó đáng ghét thật.” Lê Thiển Thiển bẹp miệng, nói, “Trước đó em không thích anh ta…… Hừ, hiện tại càng không thích.”
Lê Quan Sơn nói: “Không cần phải để ý đến cậu ta.”
Lê Thiển Thiển thở dài, nói: “Chỉ sợ vận may của Thủy Nguyên không tốt, lỡ như gặp Tuân Cửu Dương……”
Lê Quan Sơn nói: “Không sao, Mặc Thoát sẽ luôn đi theo Thủy Nguyên.”
Lê Thiển Thiển chống cằm, l**m l**m bọt nước trên môi, nói: “Sắp đến mùa xuân, anh muốn ra tay rồi sao?”
Lê Quan Sơn đứng lên, vỗ vỗ trên người, khi xoay người rời đi, lúc này mới nhàn nhạt nói một câu: “Anh đã nhịn cả một mùa đông rồi.”
Lê Thiển Thiển chỉ có thể cầu nguyện cho Bạch La La ở trong lòng.
Bạch La La về phòng thay quần áo, quần áo cậu không nhiều lắm, hầu hết đều là Lê Thiển Thiển đưa cho cậu. Nhưng Bạch La La nhìn nhìn, lại phát hiện trong đó có một ít bộ Lê Quan Sơn đã từng mặc rồi, sau đó cậu từ chối ý tốt của Lê Thiển Thiển, kỳ thật cậu cũng không ngại mặc quần áo cũ của người khác, chỉ là không muốn chiếm lợi của người ta quá nhiều.
Gần đây Mặc Thoát càng quấn Bạch La La chặt hơn, ngay cả khi Bạch La La tắm rửa thời cũng tiến vào phòng tắm, nhìn chằm chằm Bạch La La tắm nữa.
Bạch La La bị nó nhìn chằm chằm dở khóc dở cười, chỉ là nói bản thân sẽ không bị chết đuối đâu, bảo Mặc Thoát không cần lo lắng. Nhưng Mặc Thoát vẫn bất động, sau khi Bạch La La nói vài lần thì dứt khoát mặc kệ nó.
Tắm rửa xong, Bạch La La bò tới trên giường.
Mặc Thoát cũng cùng tắm với Bạch La La một cái, sau đó ngoan ngoãn lau khô người cho Bạch La La, lại dùng dị năng hệ lửa hong khô bản thân rồi nằm ở bên cạnh Bạch La La.
Bạch La La ôm bộ lông rối bù của mèo lớn, mặt vùi ở trên trong bụng của Mặc Thoát, hung hăng hít một hơi.
“A…… Một ngày nuôi mèo, cả đời sống với mèo.” Bạch La La hạnh phúc thẳng hừ hừ, “Những lời này quá có lý.”
Con ngươi màu xanh lục xinh đẹp của Mặc Thoát tối sầm lại, nó đứng lên, dùng đầu lưỡi không ngừng l**m mặt của Bạch La La.
Bạch La La bị nó l**m cười khanh khách không ngừng, đầu lưỡi của mèo lớn có chút gai ngược, nhưng Mặc Thoát không sử dụng sức, l**m cũng không đau, ngược lại là rất ngứa.
Mặc Thoát l**m một đường xuống, từ trán trực tiếp tới cổ rồi đến xương quai xanh.
Bạch La La thấy nó còn muốn tiếp tục, cười ha ha lên, cậu lắp bắp nói: “Mặc Thoát đừng l**m, nhột quá à ha ha ha ha……”
Mặc Thoát ngừng lại, quay đầu ngậm lấy chân của Bạch La La.
Chân Bạch La La ít thịt hơn so với người bình thường, trắng trắng mềm mềm, bởi vì nhột mà cậu không khỏi cuộn tròn ngón chân, cậu nói: “Chân cũng không được, ha ha ha gan bàn chân cũng nhột nửa ——”
Mặc Thoát không để ý tới, càng ngậm lấy mu bàn chân Bạch La La vào một chút.
Bạch La La không ngừng rầm rì, nói: “Đừng ngậm nữa, nhột quá —— Mặc Thoát ——”Đuôi lông mày khóe mắt của cậu đều là ý cười, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.
Mặc Thoát buông chân Bạch La La ra, lại l**m thêm mấy cái thật mạnh lên mu bàn chân của Bạch La La.
Bạch La La cười đến đôi mắt cũng không nhìn thấy, duỗi tay nắm hai lỗ tai Mặc Thoát, lớn tiếng nói: “Mày l**m chân anh thì không được l**m mặt anh —— có nghe hay không, mau đi súc miệng đi.”
Mặc Thoát ngao một tiếng, Bạch La La lại nhìn ra được một chút ấm ức trên mặt của nó.
“Ngoan, ngoan.” Bạch La La trấn an nó, nói, “Mày cũng không thể để anh nếm thử chân của mình chứ.”
Mặc Thoát vẫy vẫy cái đuôi, dùng cái trán cọ cọ cằm của Bạch La La, sau đó nhảy từ trên giường xuống, xoay người ra khỏi phòng
Bạch La La nhìn bóng dáng của nó, nói: “Nhớ làm sạch một chút đấy.”
Mặc Thoát đi rồi, chỉ còn lại một mình Bạch La La nằm ở trên giường, cậu nằm trong chốc lát thì cảm thấy cơ thế mình là lạ, khi nhìn kỹ lại mới phát hiện bản thân lại nổi lên phản ứng.
Trên thực tế, d.ục vọng của Bạch La La ở mỗi thế giới đều hết sức mờ nhạt, thế giới này cũng không ngoại lệ. Trong gần một năm, cậu chỉ giải quyết hai lần ở trong mơ, hơn nữa sau khi cậu tỉnh lại cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã mơ thấy gì.
Đối với đàn ông trưởng thành mà nói đây là chuyện hết sức bình thường, Bạch La La không có rối rắm nhiều lắm, một mình đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng mà ngay khi Bạch La La đang giải quyết, Mặc Thoát đi ra ngoài súc miệng lại về rồi.
Mặc Thoát ngửi được mùi thì đi tới bên cạnh nhà vệ sinh, dùng móng vuốt cào mạnh lên cửa.
Bạch La La đang đến thời điểm mấu chốt, cả khuôn mặt căng đến đỏ bừng, cậu nói: “Mặc Thoát…… Chờ…… Chờ một lát……”
Mặc Thoát ngày thường vô cùng nghe lời Bạch La La nói, hôm nay lại không định dừng lại, tiếp tục đập cửa thật mạnh. Cửa đá bị Mặc Thoát bị đập vào rung động, Bạch La La thậm chí hoài nghi ngay sau đó nó sẽ trực tiếp ngã luôn trên mặt đất.
Trong giọng nói Bạch La La có chút hoảng loạn, cậu nói: “Đừng đập nữa……”
Mặc Thoát ngao một tiếng.
Khi Bạch La La ra tới cả người đều mềm, trên mặt mang theo đỏ ửng hồng nhạt, cậu nói. “Mặc Thoát, sao hôm nay lại không nghe lời như vậy……”
Mặc Thoát không đáp lại, ngược lại có vẻ có chút lo âu.
Bạch La La vỗ vỗ đầu nó, Mặc Thoát lại một ngụm ngậm lấy ngón tay của Bạch La La.
Ngày thường động tác này cũng không có gì, nhưng hôm nay Bạch La La lại bởi vì động tác này của Mặc Thoát mà đỏ mặt, bởi vì cậu nhớ tới mới nãy mình đã dùng tay này làm cái gì……
“Mặc Thoát!” Bạch La La muốn thu tay lại, Mặc Thoát lại không chịu.
Báo đen xinh đẹp thoạt nhìn như là có chút tủi thân, dùng giọng mũi hừ hừ, Bạch La La hỏi nó: “Sao vậy? Mặc Thoát?”
Mặc Thoát lại hừ hừ vài tiếng.
Bạch La La tưởng chuyện vừa rồi mình đóng cửa nhà vệ sinh làm Mặc Thoát không vui, nhanh chóng giải thích, nói: “Anh ở trong nhà vệ sinh…… Không phải không thích mày……” Chỉ là trước kia khi cậu vào nhà vệ sinh, Mặc Thoát cũng không có một hai phải tiến vào, hôm nay cũng không biết làm sao nữa.
Bạch La La lại an ủi một hồi, vất vả lắm mới an ủi được Mặc Thoát.
Một người một báo nằm ở trên giường, Bạch La La chơi đệm thịt của Mặc Thoát, mơ mơ màng màng ngủ mất. Trước khi ngủ, trong miệng còn lẩm bẩm, nói: “Mặc Thoát đừng giận mà, anh thích Mặc Thoát lắm.”
Chờ sau khi Bạch La La, Mặc Thoát mới lặng yên không một tiếng động đi từ trong phòng ra ngoài.
Lê Quan Sơn ngồi đọc sách ở trong phòng của mình, Mặc Thoát vào phòng không có phát ra một chút âm thanh nào, nhưng y cũng biết. Lê Quan Sơn không có ngẩng đầu, y trực tiếp vươn tay ấn trên trán của Mặc Thoát.
Một lát sau, thân hình Mặc Thoát chợt lóe biến mất ở trong phòng, mà cùng lúc đó, trên cánh tay của Lê Quan Sơn có thêm một hình xăm báo đen. Hình xăm đó sinh động như thật, chi tiết thần thái đều giống y như đúc Mặc Thoát.
Lê Quan Sơn nhắm mắt một lát, khi mở ra lần nữa thì con ngươi của y lại biến thành màu xanh lục giống Mặc Thoát như đúc.
“Mình nên nói cậu ta chậm chạp hay là thông minh đây?”Ngón tay Lê Quan Sơn gõ nhịp ở trên bàn, cười như không cười, nói, “Thôi bỏ đi, dù sao mùa xuân cũng mới bắt đầu, việc này không cần phải gấp gáp.”
Bạch La La ngủ say cũng không biết bản thân vừa tránh được một kiếp, cậu còn đang chìm trong mộng đẹp của mình, mơ thấy trái đất đã trở lại xanh tươi đầy sức sống. Đương nhiên đây là một giấc mơ không thực tế, sau khi cậu tỉnh lại, ánh vào mi mắt vẫn là màu vàng đất buồn tẻ.
Mặc Thoát nằm bên cạnh Bạch La La, hẳn là đã tỉnh, đôi mắt vẫn đang nhắm.
Bạch La La ngáp một cái, bò dậy từ trên giường, nói: “Sao bên ngoài ồn thế nhỉ.” Cậu rửa mặt xong thì chậm chạp đến phòng khách.
Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển cũng đã dậy, một người uể oải ỉu xìu ngồi ở cửa ăn quả hạch mà Bạch La La hoản toàn không cắn được, một người đang ở tập thể dục buổi sáng.
“Buổi sáng tốt lành.” Bạch La La chào hỏi với bọn họ.
Lê Thiển Thiển nói: “Thủy Nguyên, buổi sáng tốt lành.”
“Hôm nay ăn cái gì?” Bạch La La nói.
Nhắc đến ăn, Lê Thiển Thiển cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần tỉnh táo, cô từ trên mặt đất đứng dậy, nhanh như chớp lấy một cái hộp để trên bàn, nói: “Ăn cái này, ăn cái này, sáng hôm nay có người tặng cho chúng ta đó!”
Bạch La La mở hộp ra, nhìn thấy bên trong có ba quả trứng to bằng đầu người, trứng này có hơi giống trứng đà điểu, nhưng Bạch La La không chắc lắm.
Lê Thiển Thiển ch** n**c miếng nói: “Cái này ăn rất ngon, tôi thích nhất ăn sống……”
Bạch La La nói: “Ừm…… Tôi chưng một cái xào một cái, còn lại nấu canh trưa ăn?”
Lê Thiển Thiển nói: “Được được được.”
Thực ra nhà bọn họ không có nhà bếp, nhưng từ sau khi Bạch La La đến, Lê Quan Sơn đã bảo người chuẩn bị cho Bạch La La một gian nhà bếp, bên trong còn có người chuyên đốt lửa cho Bạch La La.
Ở thế giới này, món trứng xào bình thường cũng là một món ăn ngon, cách làm trứng của Bạch La La rất đơn giản, nhưng mà trứng còn chưa ra khỏi nồi, toàn bộ căn phòng đã tràn ngập mùi trứng. Ngay đến Lê Quan Sơn tập thể dục buổi sáng cũng bắt đầu ngồi ở trước bàn chờ.
Lê Thiển Thiển thấy Bạch La La bỏ thêm nước vào món trứng chưng, nói: “Cái này còn có thể thêm nước hở?”
Bạch La La: “Ừm, bỏ thêm nước trứng sẽ mềm hơn.”
Lê Thiển Thiển nói: “Wow…… Thủy Nguyên, anh biết nhiều thật đó.” Cô nói, “Tôi chỉ ăn sống thôi……”
Bạch La La cười nói: “Ăn sống cũng không tồi, ừm…… trứng có nhiều tác dụng, nếu có thịt rồi bọc một vòng chiên lên còn ngon hơn nữa.”
Lê Thiển Thiển nuốt nước miếng, nói: “Thủy Nguyên, anh từng ăn trứng rồi sao?”
Bạch La La nói: “Không có.” Cậu nói, “Mấy thứ này đều là tôi vô tình xem trong sách cả thôi.”
Lê Thiển Thiển nói: “Hầy, tôi cũng muốn xem một chút.”
Bạch La La nói: “Nhưng mà tôi đã làm mất quyển sách đó rồi……”
Lê Thiển Thiển tiếc nuối nói: “Đáng tiếc ghê.”
Cho dù là Lê Thiển Thiển hay là Lê Quan Sơn, tựa như đều không có ý muốn đào bí mật của Bạch La La. Một nhân loại cũ vì sao lại biết nhiều địa điểm di tích cổ như vậy, biết nhiều nguyên liệu và cách nấu ăn như vậy, thậm chí còn biết cách sử dụng nhạc cụ. Bọn họ cũng dò hỏi một hai câu, nhưng đều không có ý muốn truy đến cùng, Bạch La La không muốn nói, bọn họ cũng lười hỏi.
Ở thế giới này, ai mà không có một hai cái bí mật không muốn nói đâu chứ.
Cho dù là trứng chiên hay trứng chưng đều rất hợp với khẩu vị của ba người, ba người đều ăn rất vui vẻ, nếu không phải Bạch La La ngăn cản, Lê Thiển Thiển càng hận không thể chộp vỏ trứng ăn luôn.
Sau khi ăn xong, Lê Quan Sơn nói có một số cây giống mới vừa đến, hỏi Bạch La La có muốn đi xem không.
Bạch La La đồng ý.
Nhưng trước khi ra cửa, Lê Quan Sơn hiếm thấy dặn dò Bạch La La vài câu, nói gần đây tương đối loạn, bảo Bạch La La theo sát y, đừng chạy lung tung.
Bạch La La ừ một tiếng.
Lê Thiển Thiển ở bên cạnh tiếp lời, nói: “Thủy Nguyên, anh không biết mình đáng yêu đến thế nào đâu…… Nếu không có anh tôi, tôi thật sự là hận không thể giấu anh đi không cho người khác nhìn luôn.”
Lê Quan Sơn nói: “Lê Thiển Thiển, mày nói chuyện chú ý một chút cho anh.”
Lê Thiển Thiển hừ hừ.
Ba người ra khỏi nhà, Bạch La La cũng thấy được nguồn gốc ầm ĩ ở bên ngoài
Quả nhiên như lời mấy người Lê Quan Sơn nói, mùa xuân trong căn cứ có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, hai bên đường phố bày đủ loại kiểu dáng hàng hóa trao đổi, Bạch La La cũng không bất ngờ khi thấy được nhân loại cũ trong đống hàng hóa.
Trên cổ của bọn họ cũng có chiếc vòng cổ giống với Bạch La La, khác với thần thái sáng láng của Bạch La La, hầu hết vẻ mặt của những người này đều chết lặng dại ra, có còn đang cúi đầu khóc thút thít.
Bạch La La không nghĩ nhìn nhiều nữa, cúi đầu tiếp tục đi theo Lê Quan Sơn về phía trước.
Trong căn cứ không cho phép sự xuất hiện của nhân loại cũ không mang vòng cổ, bởi vậy có thể nói chỉ cần là nhân loại cũ xuất hiện trong thành thị này thì đều phụ thuộc vào nhân loại mới.
Bạch La La biết vòng cổ trên cổ cậu còn có tác dụng khác, nhưng Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển chưa bao giờ sử dụng, cho nên cậu cũng chỉ biết lờ mờ, không rõ ràng lắm.
Mà hôm nay cậu chứng kiến vô cùng rõ ràng sức mạnh của vòng cổ.
Đó là một nhân loại cũ đang ở bị trừng phạt, trên đường phố, cả người cậu ta cuộn tròn trên mặt đất, không ngừng khóc thút thít thét chói tai, cả khuôn mặt đều đỏ bừng dữ tợn.
Bạch La La bị âm thanh và hình ảnh này làm cho hoảng sợ, phía sau lưng có chút rợn người, Lê Thiển Thiển lại dùng đôi tay nhỏ của cô che đôi mắt của Bạch La La, nhỏ giọng nói bên tay cậu, nói: “Thủy Nguyên, đừng nhìn, chúng ta đi thôi.”
“Không sao.” Bạch La La chậm rãi kéo tay Lê Thiển Thiển xuống, nói, “Không có gì cả.”
Lê Thiển Thiển lộ vẻ khó xử.
Cả quá trình Lê Quan Sơn không có biểu cảm gì cả, cứ tiếp tục nhìn Bạch La La như vậy.
Nhân loại cũ bị trừng phạt kia rất nhanh không ổn, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, ngay khi Bạch La La cho rằng cậu ta sẽ chết như vậy, cơ thể cậu ta lại là xuất hiện phản ứng sinh lý.
Bạch La La nhìn mà choáng váng.
Mà nhân loại mới đứng bên cạnh lại cười lạnh giẫm lên trên ngực người nọ, nắm lấy tóc của cậu ta, cười lạnh nói: “Chạy đi, mày chạy tiếp đi chứ.”
Bạch La La nhìn một màn này, vẻ mặt trở nên trợn mắt há hốc mồm.
“Đi thôi.” Lê Quan Sơn đứng ở bên cạnh Bạch La La đang bị kinh ngạc đến ngây người, không mặn không nhạt nói.
Bạch La La chậm rãi gật đầu.
Lê Thiển Thiển rất không vui, nói: “Mấy cái này có gì đẹp đâu, những người này đều có bệnh mà.”
Lê Quan Sơn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lê Thiển Thiển một cái.
Lê Thiển Thiển biết ý của Lê Quan Sơn, anh của cô muốn cho cô biết bản thân cô đã làm sai. Lê Thiển Thiển có hơi ủ rũ, hạ giọng nói: “Thủy Nguyên…… Thành thật xin lỗi.” Lúc trước nếu không phải bởi vì cô chỉ nghĩ đến lợi ích, Thủy Nguyên cũng sẽ không đeo vòng cổ.
Bạch La La ngược lại cũng nhìn ra, dù sao nếu thật sự có người muốn dùng vòng cổ khống chế mình, không phải còn có hệ thống có thể mở ra sao, cũng không cần quá lo lắng.
“A, không sao đâu.” Bạch La La nói. Ở chỗ này một khoảng thời gian, Bạch La La cũng biết trong căn cứ là không chấp nhận nhân loại cũ không đeo vòng cổ. Nếu bị những người khác đeo vòng cổ lên, vậy thì thà ở dưới sự che chở của hai anh em họ Lê còn hơn.
“Ô ô ô, Thủy Nguyên ơi, anh tốt quá à, sao anh có thể tốt như vậy chứ.” Lê Thiển Thiển nước mắt che phủ ôm lấy Bạch La La tay, thấp giọng nói.
Bạch La La chỉ có thể vỗ vỗ lưng Lê Thiển Thiển, an ủi cô.
Trước đó nhà họ Lê không nhận nhân loại cũ, nguyên nhân cụ thể Bạch La La cũng không rõ ràng lắm. Nhưng điều duy nhất cậu biết chính là mỗi lần cậu đi cùng hai người Lê Quan Sơn thì đều sẽ thu hút không ít ánh mắt.
Hai người Lê Quan Sơn cũng không để ý, Bạch La La mới đầu còn có hơi ngại, sau đó cũng quen rồi.
Mấy ngày nay trên đường phố vẫn luôn vô cùng ầm ĩ, đi đâu cũng thấy người muốn trao đổi vật phẩm, bởi vậy an ninh cũng tệ đi không ít.
Cây giống mà Lê Quan Sơn nói ở trên một con phố khác, với tốc độ của Bạch La La đi gần mười phút là đến. Đương nhiên nếu dùng tốc độ của Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển thì nói không chừng là sẽ đến trong nháy mắt. Nhưng hai người bọn họ cũng không có nói muốn nhanh lên, vẫn cứ không nhanh không chậm đi trên đường như vậy.
Khi đi ngang qua một cái cửa hàng nhỏ, Lê Quan Sơn đột nhiên ngừng lại, hỏi Bạch La La một câu: “Có muốn ăn táo hay không?”
Lê Thiển Thiển lập tức bắt đầu ch** n**c miếng, nói: “Muốn muốn muốn.”
Lê Quan Sơn nói: “Anh không hỏi mày.”
Lê Thiển Thiển theo thường lệ bắt đầu gào khan.
Lê Quan Sơn đã quen Lê Thiển Thiển giả khóc chói tai rồi, cho nên lúc này vẻ mặt cũng không thay đổi gì.
Bạch La La nói: “Nhưng, chắc mắc lắm.”Cậu cũng chú ý tới táo trên quầy hàng kia.
“Cũng được.” Lê Quan Sơn nói, “Hai người đi trước đi, tôi đi hỏi một chút.”
Bạch La La còn muốn nói cái gì, lại bị Lê Thiển Thiển kéo đi.
Sau khi đi một lúc, Lê Thiển Thiển mới nói: “Thủy Nguyên, anh không cần sót giùm anh tôi đâu, anh tôi keo lắm, bảo anh ấy mua đồ cho người ta cũng không phải đơn giản ……”
Bạch La La nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Lê Thiển Thiển, không dám nói cậu từng ăn táo của Lê Quan Sơn rồi.
Lê Thiển Thiển còn đang nói: “Có thể ăn được táo mà anh ấy mua đúng là mặt trời mọc hướng Tây……”
Cô còn đang nói, Lê Quan Sơn đã trở lại, trong lòng ngực quả thật đang ôm một cái túi, trong túi đựng mấy trái táo đỏ rực. Mấy trái táo này hẳn là còn tươi, trông rất ngon.
Lê Thiển Thiển nói: “Anh……”
Lê Quan Sơn nói: “Ba vạn một trái, không trả giá.”
Lê Thiển Thiển: “……”
Sau đó y thuận tay đưa cho Bạch La La một trái, nói: “Ăn đi.”
Bạch La La có loại ảo giác mình là con trai ruột của Lê Quan Sơn, Lê Thiển Thiển là con gái của Lê Quan Sơn.
Lê Thiển Thiển khóc ré lên: “Lê Quan Sơn, anh không phải người, trả tiền tiêu vặt cho em!”
Lê Quan Sơn nói: “Không có tiền, cút.”
Lê Thiển Thiển khóc thảm hại hơn.
Cứ khóc một đường như vậy, cuối cùng Lê Thiển Thiển vẫn được ăn táo, là Bạch La La không nhìn được nên đưa phần của mình cho cô.
Lê Quan Sơn đương nhiên lại cho Bạch La La một quả, sau đó bảo cậu đừng lo cho Lê Thiển Thiển.
Bạch La La bất đắc dĩ hỏi Lê Thiển Thiển nói: “Thiển Thiển, cô và anh cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế.”
Lê Thiển Thiển gặm quả táo, lau nước mắt, nói: “Anh ấy bắt đầu thay đổi từ ba năm trước đây, tôi xài hết tiền tiêu vặt của tôi để mua đồ ăn, anh ấy liền thay đổi, anh ấy không cho tôi tiền tiêu vặt, cũng còn không thương tôi nữa.”
Bạch La La nghe xong lời này, nghĩ thầm Lê Thiển Thiển chỉ là một cô bé, cần gì phải so đo với cô ấy chứ—— mãi đến sau đó cậu mới biết, cái mà Lê Thiển Thiển gọi là tiền tiêu vặt, ước chừng có đến tận chín con số.
Bạch La La: “(⊙v⊙) Tiền tiêu vặt của trẻ con thì nên quản lý một chút vẫn tốt hơn.”
Lê Thiển Thiển: “……”