Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 114

Bạch La La nghỉ ngơi ở trên giường vài ngày mới miễn cưỡng khôi phục.

Sau khi hồi phục, Lê Quan Sơn tìm thời gian cẩn thận dò hỏi Bạch La La vì sao đi ra ngoài gặp Tuân Cửu Dương vào tối muộn như vậy.

Bạch La La hơi làm do dự, nhưng vẫn nói chuyện Tuân Cửu Dương lấy miếng ngọc ra dụ dỗ cậu với Lê Quan Sơn, chỉ là trong lời nói đã sửa lại một chút, nói cậu cho rằng miếng ngọc kia là của một người bạn của mình.

“Đúng không.” Một người bạn nhân loại cũ có thể có được miếng ngọc quý giá như vậy hiển nhiên là một chuyện kỳ quái, nhưng mà Lê Quan Sơn không truy vấn nữa, y nói, “Nếu sau này có gặp chuyện như thế này thì phải nói với anh trước.”

Bạch La La ừ một tiếng.

“Tuân Cửu Dương không phải là người tốt.” Lê Quan Sơn nói, “Em đừng âm thầm tiếp xúc với cậu ta.”

Bạch La La ngoan ngoãn nói được, thật ra mấy ngày đó cậu có chút ngớ ngẩn, rõ ràng có thể lựa chọn phương thức giải quyết khác, cuối cùng lại dùng một phương pháp tệ nhất. Nếu không phải đêm đó Lê Quan Sơn đi theo đến thì chỉ sợ chuyện này sẽ không được giải quyết nhẹ nhàng như thế.

Đại khái là vẻ mặt cậu thoạt nhìn có chút trầm xuống, Lê Quan Sơn cũng không tiếp tục trách cậu, việc này cứ qua như vậy.

Nhưng không qua hai ngày, Lê Quan Sơn liền tặng cho Bạch La La một món quà —— chính là miếng ngọc thỏ trắng trong tay của Tuân Cửu Dương.

Khi Bạch La La cầm trong tay thì hết sức kinh ngạc, ngọc này hẳn là ngọc Hòa Điền tốt nhất, cho dù là trước tận thế thì giá trị cũng đã vô cùng đắt đỏ. Hiện tại đến tận thế, thứ này càng phải nói là vô giá. Không cần nghĩ cũng biết nhất định là Lê Quan Sơn đã tốn một số tiền lớn mua lại của Tuân Cửu Dương rồi.

Bạch La La ngại ngùng nói: “Chắc miếng ngọc này rất mắc nhỉ?”

“Cũng được.” Lê Quan Sơn xuyên dây đỏ trên miếng ngọc rồi đeo lên cổ cho Bạch La La, y nói, “Thích thì đeo thôi.”

Vẻ mặt của Bạch La La hoảng hốt, trong giây phút khi đeo miếng ngọc lên cổ thì tựa như nhìn thấy khuôn mặt của Lê Quan Sơn chồng lên khuôn mặt của những người khác, cậu cố gắng chớp chớp mắt, mới miễn cưỡng làm cho ảo giác này biến mất.

“Ừm, ừm……” Bạch La La không biết nên cảm ơn Lê Quan Sơn thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói, “Cảm ơn anh.”

Lê Quan Sơn nói: “Không thoải mái sao?”

Bạch La La nói: “Không có, chỉ là có chút kinh ngạc.”

Lê Quan Sơn cười.

Sau khi xác nhận rằng hầu hết các cây giống đầu tiên được gieo trước đó đều còn sống, Bạch La La rất nhanh lại chuẩn bị gieo nhóm thứ hai.

Rừng hồ dương đứng ngoan cường trong gió cát, thân cây nhỏ gầy chống chọi với thời tiết ác liệt nhất, trở thành một kỳ quan trong cát.

Lê Quan Sơn bảo Bạch La La không cần quá lo lắng, nơi này mỗi ngày đều sẽ có người đến chăm sóc, không phải thiên tai đặc biệt lớn thì các loài động vật khác sẽ không thể vào được.

Bạch La La giẫm lên bãi cát nóng bỏng, cậu nói: “Cũng không biết em có thể sống được đến khi nơi này thành rừng hay không.” Thời kỳ sinh trưởng của cây cối thật sự là quá dài, Bạch La La chỉ có thể cầu xin có thể nhìn thấy được chúng biến thành một khu rừng trong lúc mình vẫn còn sống thôi.

Lê Quan Sơn cười nói: “Vậy em phải sống lâu một chút.”

Tuổi thọ của nhân loại mới gần như gấp hai lần nhân loại cũ, cho nên chỉ cần Bạch La La và Lê Quan Sơn ký hôn ước, vậy thì sẽ xác định Bạch La La phải đi trước Lê Quan Sơn.

Lê Quan Sơn biết chuyện này, nhưng thái độ y rất hờ hững, đối với sự dò hỏi của Lê Thiển Thiển chỉ nói quý trọng trước mắt thôi.

Lê Thiển Thiển có hơi sa sút, cô nói: “Ba cũng từng nói như vậy.”

Lê Quan Sơn sờ sờ đầu cô.

Sau mùa xuân là mùa hè nóng nực, đây là mùa có nhiệt độ cao nhất trong năm và cũng là mùa mà nhân loại cũ có tỷ lệ tử vong cao nhất.

Mỗi năm vào thời điểm này đều sẽ chết mất một nhóm nhân loại cũ người già sức khỏe yếu, nhưng hôm nay còn tệ hơn những năm trước, trong thành phố xảy ra dịch bệnh mà chỉ có nhân loại cũ mới mắc phải.

Nhân loại mới miễn nhiễm với bệnh dịch nên không khí trong thành phố cũng không quá căng thẳng.

Lê Quan Sơn bởi vì Bạch La La, cho nên rất quan tâm đến tin tức phương diện này, y đã sớm biết chuyện bùng phát dịch bệnh này, sau đó đã tiến hành khử trùng kỹ lưỡng nhà của mình, rồi bảo Bạch La La mấy ngày nay đừng đi ra cửa.

Vì thế Bạch La La chỉ có thể ngồi ở trong nhà cùng hệ thống cắn hạt dưa.

Nếu như hệ thống có chương trình thì hiện tại chương trình đó chắc là đầy vỏ hạt dưa rồi, Bạch La La cắn có hơi nhàm chán, hỏi hệ thống nói cậu sẽ đăng xuất thế giới này bằng cách nào đây, mấy người Lê Quan Sơn bảo vệ mình tốt như vậy.

Hệ thống trả lời nói: “Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, cậu sẽ chết nhanh thôi, cho dù có ai bảo vệ thì cũng vậy à.”

“Đúng không.” Bạch La La v**t v* hoa hồng trong lòng ngực, nói, “Vậy sao.”

Cậu nhìn về phía cửa sổ, phảng phất thấy được cát vàng đầy trời ở ngoài cửa sổ, mùa hè gió lớn, vì thế gió cát cũng nhiều lên. Nhân loại cũ hoặc là không ra khỏi cửa, hoặc là ra cửa cũng phải mặc các biện pháp bảo hộ đặc biệt, mà gần đây trong thành ầm ĩ dịch bệnh, trên đường phố càng là có vẻ lạnh lẽo vô cùng.

Lê Thiển Thiển sợ Bạch La La nhàm chán, cho nên đưa cho cậu một ít sách.

Bạch La La phát hiện sách mà Lê Thiển Thiển đưa đến đều là sách cổ tích, bên trong lại còn có một quyển Hoàng tử bé. Cậu lật vài tờ, quả nhiên tìm thấy hình minh họa trong cuốn sách—— chính là hình vẽ hoàng tử bé cẩn thận dùng lồng pha lê chụp bông hoa hồng non nớt. Mỗi ngày hoàng tử bé đều tưới hoa bắt sâu cho hoa hồng, yêu bông hoa hồng có một không hai trong cuộc đời của cậu.

Bạch La La nhìn nhìn hoa hồng của mình, dùng cái trán cọ cọ lồng pha lê rồi cười. Trong một giây này, cậu lại cảm thấy bản thân mình rất giống hoàng tự bé.

Chạng vạng, gió cát hơi nhỏ chút, cậu đặt sách xuống, bước đến bên cửa sổ mở ra xem một lúc.

Bên ngoài cũng không còn náo nhiệt giống như lúc trước, bởi vì dịch bệnh nên cũng không còn thấy nhân loại cũ trên đường phố, mà số lượng nhân loại mới lại không nhiều lắm, cho nên thoạt nhìn đặc biệt lạnh lẽo.

Bạch La La đứng bên cửa sổ, thậm chí không nghe thấy tiếng gõ cửa của Lê Thiển Thiển.

Lê Thiển Thiển nói: “Thủy Nguyên, ăn cơm thôi.”

Bạch La La nói: “Được.”

Cơm chiều là khoai tây nướng đã làm lúc trưa, đương nhiên là tự tay Bạch La La nướng, bên trong bỏ thêm chút mỡ heo và gia vị gì đó, bên ngoài cháy xém, mềm mại thơm ngọt.

Nhưng hôm nay Bạch La La lại cảm thấy khẩu vị không được tốt, ăn nửa củ liền không muốn ăn nữa.

“Sao vậy, Thủy Nguyên, không hợp khẩu vị sao?” Lê Thiển Thiển lộ vẻ lo lắng.

Bạch La La gật đầu, buông đồ ăn trong tay, cậu nói: “Ừm, thời tiết nóng quá, tôi có hơi ăn không vô.”

“Anh như vậy đã mấy ngày rồi.” Lê Thiển Thiển nhíu mày, anh cô đang xử lý dịch bệnh, sợ Bạch La La bị nhiễm, thậm chí cũng không dám về nhà. “Tôi không sao đâu, chỉ là nóng quá thôi.” Bạch La La nói, “Có thể qua mấy ngày…… Sẽ ổn một chút.”

Lê Thiển Thiển vẫn rất lo lắng.

Vì thế buổi tối ngày hôm sau, trên bàn cơm của bọn họ xuất hiên một trái dưa hấu xinh đẹp. Dưa hấu không lớn, nhưng cũng đủ khiến Bạch La La kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng loại thực vật này đã bị tuyệt chủng rồi.

“Là anh của em gửi về đó.” Lê Thiển Thiển nói, “Gần đây anh ấy đều bận ở khu dịch bệnh, không dám trở về sợ anh bị nhiễm, hôm qua em nói với anh ấy anh ăn không ngon, hôm nay anh ấy liền mua dưa hấu.”

Thời đại này đương nhiên không có giếng, nhưng vẫn có phương pháp ướp lạnh đặc biệt, Lê Thiển Thiển tìm người có dị năng hệ băng giúp cô làm lạnh dưa hấu, sau đó mới mang về nhà.

Sau khi bổ dưa hấu ra, lộ ra màu đỏ thắm bên trong, cũng có thể ngửi được mùi tươi mát chỉ thuộc về dưa hấu. Lê Thiển Thiển nuốt nước miếng, nói, “Trông ngon quá.”

“Ừm.” Bạch La La nói, “Hẳn là ăn rất ngon.”

Cắt dưa hấu thành mấy miếng, Bạch La La và Lê Thiển Thiển chia ra ăn, vốn dĩ Bạch La La muốn chừa lại cho Lê Quan Sơn một ít, nhưng Lê Thiển Thiển nói tạm thời y chưa về đâu, dưa hấu sẽ hư hết, vì thế lúc này mới không chừa lại cho y.

Dưa hấu này không tính là quá ngọt, hương vị cũng bình thường, trong thế giới hiện thực của Bạch La La cũng không hiếm lạ, chỉ là ở tận thế hiện tại, cũng đã xem như có lộc ăn.

“A a, dưa hấu ngon thật.” Lê Thiển Thiển vuốt cái bụng tròn vo của mình, thỏa mãn nói, “Hạnh phúc quá……”

‘’Ừm.” Bạch La La đôi mắt cũng cong lên.

Lê Thiển Thiển vốn dĩ cho rằng Bạch La La ăn dưa hấu ăn uống sẽ khá lên, nhưng điều khiến cô không ngờ chính là, sáng sớm ngày hôm sau, Bạch La La lại bắt đầu lên cơn sốt.

Bạch La La nằm ở trên giường, khuôn mặt ửng đỏ, nhưng đôi môi lại trắng bệch không chút máu, hơi thở vô cùng suy yếu.

Lê Thiển Thiển sợ muốn chết, vội vội vàng vàng truyền tin cho Lê Quan Sơn.

Lê Quan Sơn nói: “Bị bệnh? Sao lại thế này?”

Lê Thiển Thiển nói: “Không biết, đột nhiên bị sốt.” Cô đè nén tiếng khóc, nói, “Anh, có thể …… có khi nào là……”

“Không.” Lê Quan Sơn nói, “Nhất định sẽ không.”

Triệu chứng ban đầu của bệnh dịch là sốt, sau khi nhân loại cũ nhiễm bệnh thì sẽ không muốn ăn, cơ thể nhanh chóng suy nhược, cho dù nhân loại cũ đặc biệt cường tráng cũng không sống được đến một tuần.

Bạch La La nằm ở trên giường, mơ hồ đoán được cái gì. So với nhân loại trước tận thế, sau tận thế cho dù là nhân loại cũ cũng rất ít bị bệnh. Hoặc là nói chỉ cần bị bệnh thì gần như không có cách nào chữa khỏi được. Thời đại này không có thuốc, chỉ có thể dựa vào người có dị năng chữa bệnh, nhưng kỳ thật mấy người có dị năng này không có cách nào để đối phó với các bệnh truyền nhiễm do virus.

Vốn dĩ Bạch La La chỉ là suy đoán, nhưng buổi tối khi nhìn thấy Lê Quan Sơn vội vã chạy về nhà, cậu biết suy đoán của bản thân đã trở thành sự thật.

Bên cạnh Lê Quan Sơn còn dẫn theo một người phụ nữ, có lẽ người phụ nữ đó là người có dị năng, sau khi đi dạo qua một vòng bên người của Bạch La La thì liền nhíu mày, từ trong phòng đi ra ngoài.

Bạch La La quay đầu hỏi Lê Thiển Thiển, nói: “Thiển Thiển, có phải tôi bị bệnh nặng lắm không?” Cậu nóng dữ dội, ngay cả giọng cũng khàn.

Lê Thiển Thiển nói: “Không nặng đâu, chỉ là bị sốt mà thôi, không có gì ghê gớm cả.” Cô cười rất ngọt, Bạch La La ngược lại không ngờ vào thời điểm mấu chốt cô gái này lại diễn tốt như vậy.

Lê Quan Sơn không biết nói gì đó với người phụ nữ có dị năng, cách một hồi lâu mới tiến vào, y nói: “Thủy Nguyên, anh muốn đưa em đến nơi khác chữa bệnh.”

Bạch La La nói: “Được.”

Lê Thiển Thiển cười nói mình ra ngoài đi vệ sinh, nhưng khi cô xoay người, Bạch La La rõ ràng nghe được giọng của cô hơi nghèn nghẹn.

Bạch La La biết bản thân sẽ đi, nhưng trước nay đều đoán không được bản thân đi như thế nào, thế giới này, cũng không có ngoại lệ, cậu chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ bệnh chết.

Lê Quan Sơn đưa Bạch La La đến căn cứ chuyên nghiên cứu về vắc xin phòng bệnh.

Bạch La La không ngờ tận thế còn có một nơi cao lớn như vậy, toàn bộ trong căn cứ đều là màu trắng, còn có rất nhiều thiết bị y tế công nghệ cao.

Lúc này Bạch La La vốn dĩ đã nóng đến đầu óc mơ hồ, nhưng cậu bảo hệ thống che chắn bớt cho cậu, cho nên còn có thể nói chuyện với Lê Quan Sơn.

Lê Quan Sơn không lộ ra vẻ mặt lo lắng ở trước mặt Bạch La La, vẻ mặt của y vẫn lạnh nhạt như khi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, giống như không hề để bất cứ chuyện gì trong lòng cả.

Bạch La La nghĩ thầm, ngay từ đầu cậu nên kiên quyết từ chối Lê Quan Sơn, nếu nói như vậy, thời gian cậu rời thế giới này sẽ chậm hơn một chút. Nhưng hiện tại nói những cái này cũng không làm gì được nữa rồi.

Cơ thể của Bạch La La bắt đầu nhanh chóng suy nhược, xuất hiện các triệu chứng của dịch bệnh.

Lê Quan Sơn rốt cuộc cũng không thể tự lừa dối bản thân được nữa, vắc xin trị bệnh này hoàn toàn vẫn chưa nghiên cứu ra, cho dù y có mang Bạch La La đến căn cứ, chẳng qua cũng chỉ là miễn cưỡng kéo dài sinh mạng của cậu mà thôi.

Bạch La La không để Lê Quan Sơn tiếp tục lừa gạt chính mình, cậu nhìn đôi mắt tràn đầy tơ máu bởi vì mỏi mệt và tuyệt vọng của Lê Quan Sơn, suy yếu vươn tay gãi gãi ngón tay của y, nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Em, có phải em sắp chết rồi hay không?”

Lê Quan Sơn trở tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Bạch La La, y nói: “Không, em sẽ không chết.”

Bạch La La chớp chớp mắt, cậu gian nan nói: “Em muốn…… Trông thấy…… Bọn họ.”

Lê Quan Sơn nói: “Được.” Y nửa quỳ, dùng sức hôn mu bàn tay Bạch La La, dùng một loại giọng điệu gần như nghẹn ngào nói, “Thủy Nguyên, phải sống.”

Bạch La La cong khóe mắt, nói: “Được.” Dù sao sắp phải đi rồi, cậu có lừa Lê Quan Sơn thì cũng không sao cả.

Vào lúc ban đêm, Bạch La La liền nhìn thấy được Mặc Thoát và Lê Thiển Thiển.

Mèo lớn Mặc Thoát nằm vào bên người của Bạch La La, lại cũng nức nở, Lê Thiển Thiển càng khóc như hỏng mất, cô quỳ gối bên giường bệnh, khóc lóc xin Bạch La La hãy sống.

Bạch La La mở mắt suy yếu nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Đừng, đừng, khóc.”

Nước mắt của Lê Thiển Thiển thấm ướt ga trải giường màu trắng, cô bắt lấy tay của Bạch La La, nói: “Thủy Nguyên ơi, em không muốn anh đi đâu, em không nỡ để anh đi, rõ ràng mọi thứ chỉ mới bắt đầu…… Rõ ràng mọi thứ chỉ mới bắt đầu…… Cây của anh phải làm sao đây? Anh của em phải làm sao đây?”

Mắt của Bạch La La chậm rãi khép lại, hô hấp của Lê Thiển Thiển lập tức dồn dập lên, Lê Quan Sơn đứng ở bên cạnh, run rẩy tay sờ mạch đập của Bạch La La, mới trầm thấp nói một câu: “Ngủ rồi.”

Lê Thiển Thiển tuyệt vọng nhìn Bạch La La, nói: “Anh, không còn cách nào sao?”

Lê Quan Sơn không nói lời nào, ánh mắt có một loại tuyệt vọng đã biết được kết quả, y nói: “Anh không biết.”

Bạch La La bị bệnh ba ngày, đến ngày thứ ba đã nói không ra lời, chỉ có thể dựa vào chất dinh dưỡng được tiêm vào cơ thể, nhưng tệ nhất là cơ thể bắt đầu chống lại mọi thứ đưa vào từ bên ngoài, bao gồm chất dinh dưỡng, thậm chí bao gồm cả thuốc.

Bọn họ đều cầu xin kỳ tích xuất hiện, nhưng sâu ở bên trong nội tâm cũng hiểu được, kỳ tích sẽ không xuất hiện.

Bạch La La biết bản thân sắp không được, kỳ thật cậu cũng không quá khó chịu, bởi vì hệ thống đã giúp cậu che chắn phần lớn khó chịu. Nhưng mà cơ thể cậu lại vô cùng suy yếu, ngay cả việc nói chuyện cũng là một gánh nặng đối với cậu.

Lê Thiển Thiển bắt đầu cùng Mặc Thoát trông ở bên cạnh Bạch La La, hai bọn họ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nước mắt chảy khô thì liền ngơ ngác dựa vào cạnh giường bệnh của Bạch La La.

Lê Thiển Thiển nói: “Khi mẹ em đi, em còn nhỏ, anh của em cũng chỉ mới mười mấy tuổi.” Cô nhẹ giọng nói, “Em mơ hồ nhớ anh ấy khóc rất đau khổ, nhưng từ lúc đó trở về sau em chưa từng thấy anh ấy khóc một lần nào nữa.”

Lê Thiển Thiển duỗi tay sờ sờ trán của Bạch La La, tiếp tục nói: ‘’Ngày hôm qua em nhìn thấy anh ấy khóc một mình nhưng em không dám đi qua, bởi vì em không biết phải nói cái gì để làm cho anh ấy không khóc nữa.” Cô không an ủi Lê Quan Sơn được, người duy nhất có thể an ủi được Lê Quan Sơn chỉ có Giang Thủy Nguyên hơi thở thoi thóp trước mắt này, mà cậu lại sắp phải rời khỏi thế giới này rồi.

“Thủy Nguyên, anh đừng đi được không, anh đừng đi mà, em không nỡ để anh đi như vậy.” Lê Thiển Thiển ngơ ngác nói.

Bạch La La nói không ra lời, cậu chỉ có thể dùng ngón tay của mình, ngoéo ngón tay của Lê Thiển Thiển một cái.

Lê Thiển Thiển muốn cười, vừa muốn khóc, cuối cùng nuốt tiếng khóc vào lại cổ họng, cả khuôn mặt nghẹn thành màu đỏ.

Lê Quan Sơn suốt đêm ở bên cạnh Bạch La La, ánh mắt của y khiến cho Bạch La La cảm thấy ngực đau. Trước kia đều là chết sạch sẽ gọn gàng như vậy, duy nhất chỉ có lúc này đây, cậu thấy được nỗi bi thương và tuyệt vọng của những người đã bị cậu bỏ lại ở các thế giới khác.

Bạch La La thậm chí cảm thấy áy náy, nghi ngờ tất cả những gì mình đã làm. Cậu thật sự làm đúng sao, nếu là đúng, vậy tại sao bọn họ lại đau buồn như vậy.

Lê Quan Sơn mang harmonica đến, mỗi ngày đều thổi cho Bạch La La nghe, y chỉ biết thổi Rừng Bạch Dương, vì thế cứ thổi đi thổi lại như thế, muốn dùng bản nhạc này đánh thức kỳ tích.

Chỉ tiếc, Rừng Bạch Dương vốn chính là ca khúc ly biệt.

Bạch La La cuối cùng không được nữa.

Ngày cậu rời đi, có lẽ là một buổi chiều đầy nắng. Ánh mặt trời vẫn như thường lệ chiếu vào từ cửa sổ đến mép giường, b*n r* bóng sáng ngời .

Lê Quan Sơn, Lê Thiển Thiển còn có Mặc Thoát đều ở trong phòng bệnh.

Bạch La La cảm giác được cái gì, cậu chưa từng có cảm giác sinh mệnh xói mòn từ trong thân thể rõ ràng như thế, nhưng loại cảm giác này chỉ kéo dài một lát, cậu lại có sức lực —— đại khái có lẽ là hồi quang phản chiếu.

Bạch La La buồn rầu nghĩ.

“Mọi người…… đến đây…….” Bạch La La yếu ớt mở miệng.

Ba người bọn họ đều không đoán trước được Bạch La La còn có thể mở miệng nói chuyện, nhưng Lê Quan Sơn rất nhanh đã phản ứng được vì sao, đôi mắt nháy mắt bị tuyệt vọng bao trùm.

“Cảm ơn, xin lỗi……” Bạch La La gian nan nói, “Phải vui vẻ, quên………… tôi.”

“Không!!!!” Lê Thiển Thiển gào khóc, trước đây cô gào khóc mang theo vài phần giả tạo, nhưng lúc này lại hận không thể nôn ra luôn cả nội tạng của mình, cô nói: “Đừng đi —— Thủy Nguyên, em cầu xin anh đừng đi mà——”

Lê Quan Sơn không có biểu cảm gì, y chớp chớp mắt, lại có nước mắt rơi xuống từ trên mi, nhỏ lên trên cánh tay của Bạch La La, khiến cho cậu cảm thấy tay mình cũng nhói lên.

“Bỏ…… không…… được.” Bạch La La nói, “Đừng…… Khóc.”

Lê Quan Sơn nói: “Được, anh không khóc.” Y cười, trong mắt đều là nước mắt, y nói, “Em cũng đừng khóc, không khóc.” Tay y run rẩy lau sạch nước mắt trên má của Bạch La La.

Bạch La La ánh mắt bi thương, cậu chậm rãi nói: “Cây……”

“Anh biết, anh biết rồi.” Lê Quan Sơn nói, “An tâm đi đi, đi đi.” Vì để cho Bạch La La yên tâm ra đi, y làm theo yêu cầu của người yêu, nuốt hết mọi đau thương vào trong cổ họng.

Bạch La La còn muốn nói cái gì nhưng đã không còn sức lực, ánh mắt cậu dừng lại trên hoa hồng đặt ở trên đầu giường. Hoa hồng kia thật sự rất xinh đẹp, nhưng thời gian lại vĩnh viễn đọng lại, giống như cậu sắp rời khỏi thế giới này.

Đôi mắt của Bạch La La chậm rãi khép lại, trong giây phút hấp hối cuối cùng, cậu dường như mơ hồ nghe được tiếng rít gào như điên của Mặc Thoát, còn có Lê Thiển Thiển gào khóc tuyệt vọng.

Bạch La La trong lòng đau đớn, nhưng cậu đã không còn sức để mở mắt nói lời an ủi nữa rồi.

Giang Thủy Nguyên đi rồi, đột ngột như khi cậu bước với cuộc đời của Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển, chuyện cậu rời đi này cũng không ai nghĩ đến.

Lê Thiển Thiển muốn chôn cất Giang Thủy Nguyên, nhưng Lê Quan Sơn lại không chịu.

“Thủy Nguyên nói cây, anh ấy muốn được chôn ở dưới gốc cây.” Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn có ý khác nhau về chuyện này, cô nói, “Tại sao anh không cho anh ấy mồ yên mã đẹp chứ?”

Lê Quan Sơn lại lạnh nhạt nói: “Cậu ấy đừng mong có thể đi đâu.”

Dẫu sao Lê Thiển Thiển cũng là em gái của Lê Quan Sơn, chỉ từ những lời này liền hiểu ngay anh mình muốn làm gì.

“Anh điên rồi, sao anh có thể như vậy ——” Lê Thiển Thiển không thể tưởng tượng nói, “Lê Quan Sơn, anh không thể để anh ấy yên lặng rời đi được sao?”

Lê Quan Sơn lạnh lùng nói: “Tuyệt đối không.”

Lê Thiển Thiển tuyệt vọng.

Rất nhanh suy đoán của Lê Thiển Thiển đã được chứng thực, Lê Quan Sơn quả nhiên tìm người có dị năng khống chế thời gian, sau đó cứ bảo quản thi thể của Giang Thủy Nguyên như vậy. Giống như bảo tồn hoa hồng kia, Giang Thủy Nguyên được đặt trong một chiếc quan tài thủy tinh, từ bên ngoài nhìn vào, dáng vẻ như đang ngủ vậy.

Lê Thiển Thiển lại khuyên anh cô vài lần, theo quan niệm của bọn họ, người chết thì cần phải chôn cất, bởi vì như vậy linh hồn mới có thể đầu thai.

Khi mẹ cô qua đời, tuy rằng ba cô đau lòng muốn chết, nhưng vẫn hỏa táng thi thể của mẹ rồi chôn ở nơi chỉ có một mình ông biết.

Nhưng Lê Quan Sơn mất đi Thủy Nguyên lại không chịu, y không muốn để Thủy Nguyên rời đi.

Quan tài của Giang Thủy Nguyên được đặt ở nơi ban đầu, mỗi ngày Lê Quan Sơn đều sẽ đến nơi đó chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, giống như Giang Thủy Nguyên đã từng làm vậy.

Mà giống với Lê Quan Sơn còn có Mặc Thoát, cứ ở lỳ trong phòng của Giang Thủy Nguyên không chịu ra.

Lê Thiển Thiển rốt cuộc cũng biết sức thuyết phục của bản thân không làm được gì, Mặc Thoát chính là biểu hiện d.ục vọng nguyên thủy nhất của Lê Quan Sơn, nó thích cái gì, Lê Quan Sơn tất nhiên sẽ thích cái đó, nó muốn làm như thế nào thì đó là chuyện mà Lê Quan Sơn muốn làm nhất ở sâu trong đáy lòng.

Thời gian cứ trôi qua như vậy.

Một ngày nọ, Lê Thiển Thiển muốn đến thăm Giang Thủy Nguyên, cô còn chưa vào phòng thì đã nghe được tiếng harmonica du dương. Vẫn là bài Rừng Bạch Dương kia.

Lê Thiển Thiển hàm chứa nước mắt, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cô nhìn thấy Lê Quan Sơn ngồi ở bên cạnh Giang Thủy Nguyên, bên cạnh còn đặt một đóa hoa hồng vẫn xinh đẹp như vậy.

Tại một khắc này, Lê Thiển Thiển rốt cuộc cũng hiểu Lê Quan Sơn vì sao muốn ngưng đọng thời gian Giang Thủy Nguyên. Trên thực tế, Lê Quan Sơn ngưng đọng thời gian không chỉ có Giang Thủy Nguyên, mà còn có thời gian thuộc về chính bản thân y.

Y vĩnh viễn chỉ còn sống ở một khắc khi Giang Thủy Nguyên rời đi, năm tháng không hề tiến về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment