Bạch La La ngơ ngác ngồi trong buồng ngủ đông.
Dung dịch dinh dưỡng đã được hút ra hết, cậu cũng tỉnh lại từ trong giấc ngủ, nhưng cậu vẫn ngồi đấy không nhúc nhích, trong đầu loạn thành một đống.
Ký ức trước khi chết quá rõ ràng, Lê Thiển Thiển gào khóc, Mặc Thoát rít gào, Lê Quan Sơn im lặng rơi nước mắt. Đóa hoa hồng ngưng đọng thời gian tựa như xuất hiện ở trước mắt cậu một lần nữa, còn có những cồn cát nhìn không thấy cuối và màu xanh biếc lẻ tẻ trên cồn cát, cây của cậu còn chưa thành rừng, cậu đã phải rời đi rồi.
Bạch La La không biết bản thân ngồi bao lâu, mãi có đến khi có người nhẹ nhàng gõ cửa, cậu mới như tỉnh mộng.
“Ai đấy?” Bạch La La hỏi.
“La La?” Là giọng của Lý Thiển, anh ta phụ trách hậu cần ở Cục An Toàn Xã Hội, cho nên sáng sớm đã biết Bạch La La đã trở lại từ trong thế giới nhiệm vụ.
“Anh à.” Bạch La La nghe được giọng của Lý Thiển, mới miễn cưỡng cảm thấy có chút quen thuộc với thế giới này, cậu đưa tay lau mặt, trầm giọng nói: “Có việc gì thế……”
Lý Thiển nói: “Cậu còn chưa tắm sao?”
Bạch La La nói: “Chưa……” Cậu chậm rãi đứng lên từ buồng ngủ đông, đi đến phòng tắm nói, “Tôi đi ngay đây.”
“Được rồi, tôi chờ cậu ở bên ngoài.” Lý Thiển nói.
Dòng nước ấm áp tưới xuống đầu, làm ấm làn da lạnh lẽo, Bạch La La nhìn bản thân trong gương, chợt cảm thấy có chút xa lạ. Cậu vươn tay chạm vào mặt gương lạnh băng, đầu ngón tay có cảm giác lạnh buốt.
“Mình thật sự đã trở lại rồi sao……” Bạch La La hỏi một câu như vậy, ngay sau đó đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch—— cậu ý thức được, bản thân đã hỏi ra câu hỏi gì.
Nhanh chóng tắm rửa xong, Bạch La La mặc quần áo ra cửa thì thấy được Lý Thiển chờ ở cạnh cửa.
Lý Thiển nhìn sắc mặt của Bạch La La, lo lắng nói: “La La, cậu không sao chứ?”
Bạch La La lắc đầu, cậu nói: “Tôi không sao.”
Lý Thiển nói: “Cậu đói không? Chúng ta đi ăn chút gì trước nhé?”
“Không được.” Bạch La La nói, “Tôi muốn về ngủ một giấc đã.” Trên mặt cậu không có cảm xúc gì, cả người đều tràn đầy mệt mỏi sâu nặng.
Lý Thiển há miệng th* d*c, cuối cùng không khuyên nữa.
Một mình Bạch La La trở về ký túc xá đơn vị, cậu ngồi ở trên giường, vẫn cảm thấy cả người vô cùng khó chịu.
Nhiệm vụ lần này cậu được đánh giá A+, nhưng một khắc khi hệ thống tuyên bố kia, cậu lại phát hiện bản thân cảm thấy không phải vui sướng, mà là đau khổ. Trí nhớ của cậu vẫn còn bao phủ bởi nỗi buồn của thế giới đó, cậu nhắm mắt lại, thậm chí còn có thể nhớ rõ như in vẻ mặt vô cùng đau buồn của những người ở thế giới kia khi đối mặt với cái chết của cậu.
Mà thế giới này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Bạch La La nhớ tới bản thân đã từng đi qua nhiều thế giới. Tuy rằng ký ức của những thế giới đó đã mơ hồ không rõ, nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ cảm thấy bản thân đã quên mất một thứ rất quan trọng..
Ngày hôm sau, Lý Thiển tới tìm Bạch La La, bảo cậu đi làm tách cảm xúc.
Sau khi Bạch La La im lặng một lát, thái độ kiên quyết từ chối đề nghị của Lý Thiển.
Lý Thiển hiển nhiên có chút kinh ngạc, anh ta nói: “La La ——”
Bạch La La nói: “Tôi không muốn làm.”
“Cậu đã gặp cái gì ở thế giới đó?” Lý Thiển nói, “Cậu……”
Bạch La La vốn dĩ cúi đầu ngồi ở trên giường, khi nghe được câu hỏi của Lý Thiển thì hơi hơi ngước mắt, cậu nói: “Lý Thiển, anh nói cho tôi biết đi, Cục An Toàn Xã Hội này rốt cuộc là làm cái gì?”
Lý Thiển nghẹn lời.
Bạch La La nói: “Các người nói với tôi mang tình yêu đến các thế giới khác, nhưng khi tôi đi rồi, những tình yêu đó sẽ biến thành cái gì?”
Lý Thiển nói: “La La……”
Bạch La La nói: “Anh đi đi, tôi muốn ở một mình.”
Lý Thiển nhíu mày, anh ta muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
Bạch La La vốn nên đi làm tách cảm xúc, nhưng cậu không làm, chẳng những không làm, cậu cũng không định đi làm làm. Tuy rằng cậu là người có tính cách ôn hòa, nhưng cũng có sự kiên trì của riêng mình.
Bạch La La hít vào một hơi, cậu mở một số điện thoại trong điện thoại di động của mình, không do dự nhiều liền bấm nút gọi.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng của Dương Dã Độ truyền tới.
Dương Dã Độ nói: “Xin chào.”
Bạch La La nói: “Xin chào ……”
Cậu còn chưa nói chuyện, Dương Dã Độ đã nói: “Nhiệm vụ của cậu đã kết thúc, đánh giá là cấp A.”
Tuy rằng Bạch La La có chút kinh ngạc, trong miệng vẫn trả lời lại.
“Cậu đến đây đi.” Dương Dã Độ nói địa chỉ, trong giọng nói cậu ta tràn ngập không chút để ý, “Chú ý an toàn.”
Bạch La La cúp điện thoại, mặc quần áo liền ra cửa.
Nơi mà Dương Dã Độ nói với Bạch La La có lẽ là nơi ở của cậu ta, ở ngoại thành, cho dù gọi xe đi đến cũng phải mất một tiếng rưỡi.
Bạch La La ngần người ngồi trên xe taxi, có lẽ là do sắc mặt cậu quá khó coi, tài xế taxi còn quan tâm hỏi cậu có phải khó chịu ở đâu hay không.
Bạch La La nói: “Không có, tôi ổn, chỉ là có hơi mệt thôi.”
“À, người trẻ tuổi các cậu.” Tài xế nói, “Đừng chỉ lo kiếm tiền, thân thể mới là tiền vốn của cách mạng.”
Bạch La La cười đáp lời.
Nơi mà Dương Dã Độ nói chính là một khu biệt thự, Bạch La La tìm được số nhà của Dương Dã Độ. Đầu óc cậu có hơi loạn, sâu trong nội tâm cũng cảm thấy bản thân đã chạm vào điểm mấu chốt nào đó, mà Dương Dã Độ, tất nhiên có thể giải quyết nghi vấn của cậu.
Bạch La La ấn chuông cửa không lâu, Dương Dã Độ liền ra mở cửa cho cậu.
Không thể không nói Dương Dã Độ là một thanh niên có ngoại hình cực đẹp, chỉ là so với khí chất ôn hòa của Bạch La La, cậu ta lại cho người ta cảm giác càng thêm cao ngạo, càng không dễ tới gần.
“Vào đi.” Dương Dã Độ như là mới vừa tỉnh ngủ, cậu ta ngáp một cái, gãi gãi đầu tóc lộn xộn rồi ngồi trở lại phòng khách.
Bạch La La thay giày, chậm rãi đi đến ghế sô pha phòng khách ngồi xuống.
Dương Dã Độ rót nước ấm cho Bạch La La, nói: “Trong nhà không có đồ uống, uống tạm nha.”
Bạch La La không ngại cái này, cậu ừ một tiếng, cầm ly ở trong tay.
“Cậu mới làm xong nhiệm vụ hử? Đã làm tách cảm xúc chưa?” Dương Dã Độ nói.
Bạch La La lắc đầu, cậu nói: “Tôi còn chưa làm.”
“Vì sao không làm?” Dương Dã Độ nhướng mày.
Bạch La La l**m l**m môi khô khốc, vẻ mệt mỏi đọng lại giữa hai lông mày, cậu nói: “Tôi…… Cảm thấy cái đó không tốt lắm.”
Dương Dã Độ nói: “Vậy cậu định từ chức sao?”
Sau một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng Bạch La La nhẹ nhàng gật gật đầu.
Dương Dã Độ nói: “Khá tốt.”
Bạch La La nói: “Tôi có một số việc muốn hỏi anh.” Cậu nói, “Anh có thể cho tôi đáp án không?”
Dương Dã Độ nhìn Bạch La La, chậm rãi nói: “Biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời.”
Bạch La La hít sâu một hơi, hỏi ra câu hỏi mà trong lòng cậu rối rắm bấy lâu nay, cậu nói: “Cục An Toàn Xã Hội, rốt cuộc là làm cái gì.”
Dương Dã Độ không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Bạch La La, cậu ta nói: “Cậu biết không, mấy năm trước, Cục An Toàn Xã Hội đã từng có một nhân viên công tác nhảy lầu tự sát, nguyên nhân là phân không rõ hiện thực và thế giới nhiệm vụ.”
Bạch La La nói biết.
Dương Dã Độ tiếp tục chậm rãi nói, cậu ta nói: “Đây là hậu quả của không làm tách cảm xúc, tuy rằng cái tên tách cảm xúc này nghe có vẻ giống như rút tình cảm ra, nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải, nó chỉ là một cách làm ngu xuẩn, tạm thời niêm phong những ký ức liên quan đến cảm xúc. Con người vì sao sau khi chết phải đi qua cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà? Bởi vì con người là loại sinh vật yếu ớt, một cơ thể không thể mang nhiều cảm xúc mãnh liệt như vậy.”
Mỗi nhiệm vụ đều tương đương với mỗi một cái chết, mà tách cảm xúc chính là uống canh Mạnh Bà, người đi luân hồi không uống canh Mạnh Bà thì sớm muộn gì cũng sẽ bị những cảm xúc mãnh liệt đời đời kiếp kiếp ép đến điên.
Bạch La La bừng tỉnh.
“Cục An Toàn Xã Hội, xem tên đoán nghĩa, chính là vì giữ gìn cơ cấu hài hòa xã hội.” Dương Dã Độ tiếp tục nói, “Trên thế giới có một số người, bọn họ thông minh hơn những người khác, năng lực cũng mạnh hơn, nhưng lại không có cách nào chữa được bệnh—— bọn họ mất khả năng diễn đạt được cảm xúc, cậu ta nói tới đây, nở nụ cười, “Nói trắng ra là, chúng ta chính là thuốc của bọn họ.”
Bạch La La nghĩ tới cái gì, vẻ mặt như bị sét đánh.
“Thậm chí có thể nói hơi quá một chút……” Tay cậu ta nâng cằm của Bạch La La lên, trong ánh mắt tràn ngập thương hại, “Chúng ta ngay đến thuốc cũng không phải, chỉ là cặn thuốc sau khi sử dụng mà thôi.”
Bạch La La nhấp môi đến trắng bệch, cậu đã liên tưởng đến một người nào đó từ lời nói của Dương Dã Độ.
Nhìn vẻ mặt của Bạch La La như thế, Dương Dã Độ lại cười ha ha lên, cậu ta nói: “Cậu đáng yêu quá đi…… Được rồi, tôi chỉ là nghiêm trọng hóa tình huống một chút mà thôi, trên thực tế cũng không phải mỗi người đều đi vào làm nhiệm vụ giống như chúng ta vậy.”
Vẻ mặt của Bạch La La đỡ hơn một chút, cậu nghi hoặc nói: “Có ý gì?”
“Cậu tiến vào thế giới nhiệm vụ, có thể đóng vai một nhân vật, nhưng nhân vật này cũng không nhất định là người yêu.” Dương Dã Độ thở dài, “Cũng có thể là cha mẹ thầy cô bạn bè thậm chí là đồng nghiệp, tóm lại mỗi người đều khác nhau.”
Bạch La La có hơi không thể tin được, cậu nói, “Không phải mỗi thế giới đều sẽ yêu nhau với mục tiêu nhiệm vụ sao?”
Dương Dã Độ nói: “Đương nhiên không phải.” Cậu ta nói, “Đương nhiên còn có luật thép, chính là chỉ cần xuất hiện đánh giá nhiệm vụ từ A trở lên, vậy thì nhất định đã xảy ra quan hệ x*c th*t với mục tiêu nhiệm vụ.”
Cậu ta nói xong cái này, vẻ mặt có chút kỳ quái, như là đang nhịn cười: “Ừm, cậu được đánh giá A nhiều như vậy…… Vất vả rồi.”
Mặt Bạch La La đỏ bừng, chuyện tệ nhất hiển nhiên không chỉ có Dương Dã Độ biết, mà những người biết tiêu chuẩn nhận xét này thì đều sẽ biết cậu đã làm với mục tiêu nhiệm vụ ở trong thế giới nhiệm vụ……
Dương Dã Độ cảm thấy dáng vẻ này của Bạch La La cực kỳ đáng yêu, ngay cả cậu ta cũng nảy sinh thương yêu, cũng khó trách người nào đó gấp không chờ nổi ra tay với Bạch La La.
Dương Dã Độ nói: “Cậu đã đoán được đối tượng phục vụ của cậu là ai rồi?”
Bạch La La gật gật đầu.
“Thực ra tôi cũng từng phục vụ anh ta.” Dương Dã Độ nhún nhún vai.
Bạch La La không thể tưởng tượng nói: “Anh cũng từng tiến vào thế giới của anh ta ư?”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt của Dương Dã Độ không tốt cho lắm, cậu ta nói, “Đi vào đánh với anh ta một trận, sau đó bị anh ta đập chết.”
Bạch La La: “……”
Dương Dã Độ nói: “Tôi nói với cậu luôn vậy, có rất nhiều nhiều người nhận nhiệm vụ Tần Bách Xuyên, nhưng chỉ có một mình cậu là thành công, phương thức tử vong của những người khác đều tương đối thê thảm, anh ta không hề ôn tồn lễ độ, khéo hiểu lòng người như đã thể hiện ở trước mặt cậu đâu.” Tần Bách Xuyên chính là cục xương khó gặm nhất ở Cục An Toàn Xã Hội, cũng không biết sao Bạch La La có thể gặm được anh như thế.
Bạch La La có hơi không biết nói gì.
“Chúng ta còn có rất nhiều đồng nghiệp.” Dương Dã Độ tiếp tục phổ cập khoa học với Bạch La La, nói, “Phần lớn xếp hạng của họ đều dưới B, C và D, đây đều là trạng thái bình thường, nhưng cũng bởi vì như vậy, cho dù bọn họ ra từ trong thế giới nhiệm vụ thì cũng không cần làm tách cảm xúc —— bởi vì cảm xúc cũng không mãnh liệt, không tạo ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống của bọn họ, lấy một ví dụ, cậu và Tần Bách Xuyên là đồng nghiệp cả đời, như vậy cậu sẽ đối với anh ta nhớ mãi không quên sao?”
Bạch La La nghe cái hiểu cái không.
Dương Dã Độ nói quá nhiều thứ, Bạch La La muốn tiêu hóa toàn bộ, chỉ sợ còn phải tốn không ít thời gian.
“Người nhảy lầu kia, chính là bởi vì không làm tách cảm xúc.” Dương Dã Độ nói, “Anh ta không quên được những tình cảm mãnh liệt ở trong thế giới nhiệm vụ, hơn nữa còn xảy ra tai nạn trong thế giới nhiệm vụ, cho nên đã chết……”
Bạch La La nói: “Tôi…… hiểu rồi.”
“Từ chức đi.” Dương Dã Độ nói, “Cậu còn trẻ, tiền cũng kiếm nhiều rồi, không cần phải lại tiếp tục ở lại chỗ này nữa.”
Bạch La La nói: “Tần Bách Xuyên…… có biết những việc này không?”
Dương Dã Độ nói: “Đương nhiên anh ta biết rồi.”
Hai người đang nói chuyện, chuông cửa lại chợt vang lên.
Bạch La La nhìn thấy vẻ mặt của Dương Dã Độ hơi thay đổi, hiện ra mấy tia bất đắc dĩ, chờ chuông cửa lại vang lên rất nhiều lần, cậu ta mới đứng dậy đi mở cửa.
“Độ Độ.” Người đứng ở cửa là người mà Bạch La La quen, cậu từng gặp hắn ở đám cưới của Tần Mẫn, hình như tên là Diêm Tả Phi.
‘’Anh tới đây làm gì.” Dương Dã Độ nhíu mi, thái độ có chút bực bội.
“Anh mua chút đồ ăn cho em nè.” Giọng điệu của Diêm Tả Phi lại giống như là làm nũng, nhưng rất nhanh hắn đã chú ý tới Bạch La La ngồi ở trong nhà, hắn nói, “Ô, đang nói chuyện với bạn hở?”
Dương Dã Độ cả giận nói: “Đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh——”
Diêm Tả Phi đưa tay bắt lấy cổ tay của Dương Dã Độ, hắn nhẹ nhàng nói: “Độ Độ, em đừng chọc giận anh.”
Bạch La La tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của Dương Dã Độ biến đổi, cuối cùng không nói gì nữa mà để Diêm Tả Phi vào nhà.
Bạch La La nói: “Vậy tôi về trước……” Cậu đang muốn rời đi, lại nghe Diêm Tả Phi nói: “Hôm nay tôi nấu cơm, nếu không ngại thì ở lại đây ăn bữa cơm xoàng đi.”
Bạch La La còn muốn chối từ, Diêm Tả Phi lại ý cười dịu dàng nói: “ Độ Độ nhà tôi không có nhiều bạn lắm, cậu hẳn là một người trong số đó nhỉ?”
Bạch La La muốn nói cậu chỉ gặp qua Dương Dã Độ mấy lần, nhưng nghĩ nghĩ lại không nói ra khỏi miệng.
Dưới sự mời mọc nhiệt tình của Diêm Tả Phi, Bạch La La cũng ở lại ăn bữa cơm.
Từ khi Diêm Tả Phi vào nhà thì vẻ mặt của Dương Dã Độ đã không tốt lắm, giữa đường đến nhà bếp một chuyến, khi đi ra vẻ mặt càng không tốt hơn.
Bạch La La lại chú ý thấy bên tai cậu ta có thêm mấy vệt đỏ, môi cũng có hơi sưng.
Bạch La La nhanh chóng dời ánh mắt làm bộ không nhìn thấy, Dương Dã Độ lại châm điếu thuốc, chậm rãi nói: “Thấy rồi?”
Bạch La La nhẹ giọng ừm một tiếng.
Dương Dã Độ nói: “Tôi và anh ta chính là loại quan hệ này.”
Bạch La La nói: “Là anh tự nguyện……?”
Dương Dã Độ nói: “Ngay từ đầu không tự nguyện, hiện tại còn được.” Cậu ta gãi gãi tóc, lười nhác nói, “Ít nhất hàng to xài tốt, chắp vá cho qua.”
Bạch La La nghe ngượng ngùng hơn.
Dương Dã Độ nhìn dáng vẻ xấu hổ của Bạch La La, cười, cậu ta nói: “Ài, quả nhiên tôi vẫn thích kiểu này hơn……”
Bạch La La: “……” Đừng đùa tôi mà anh bạn.
Cơm trưa rất phong phú, Bạch La La cũng không ngờ tay nghề của Diêm Tả Phi lại tốt như vậy. Một bàn hiển nhiên đều là những món mà Dương Dã Độ thích ăn, nhưng cậu ta ăn có hơi thất thần.
Cuối cùng Diêm Tả Phi buông đũa, nhẹ giọng hỏi, nói: “Độ Độ, hôm nay khẩu vị em không tốt sao?”
Dương Dã Độ nói: “Ừm.”
Diêm Tả Phi nói: “Gặp chuyện gì?”
Dương Dã Độ thái độ lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
Diêm Tả Phi nở nụ cười, hắn nói: “Được rồi.” Hắn cũng không hỏi nhiều nữa.
Bạch La La ăn bữa cơm này tương đối không được tự nhiên. Tuy rằng Diêm Tả Phi không hỏi cậu cái gì trên bàn cơm, nhưng ánh mắt vẫn luôn quan sát Bạch La La. Mới đầu Bạch La La còn chưa rõ ánh mắt này có ý nghĩa gì, nhưng khi bữa cơm sắp kết thúc, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh. Đó là ánh mắt quan sát vật phẩm, chức năng sử dụng và giá thành của vật phẩm đó. Cũng khó trách Bạch La La cảm thấy rất không được tự nhiên.
Cơm nước xong, Bạch La La vội vàng tạm biệt.
Nhưng mà cũng không biết có phải ảo giác của cậu hay không, khi cậu đóng cửa lại, hình như nghe được tiếng kêu áp lực của Dương Dã Độ.
Bạch La La chuẩn bị về nhà, nhưng cậu không ngờ, cậu vừa xuống lầu lại nhìn thấy được Tần Bách Xuyên.
Xe của Tần Bách Xuyên cho dù là kiểu dáng hay là bảng số xe thì đều vô cùng nổi bật, không phải do Bạch La La nhận sai, có điều cậu đứng sửng sốt một hồi lâu, mãi cho đến khi Tần Bách Xuyên đẩy cửa từ trong xe ra.
“La La.” Tần Bách Xuyên gọi tên của Bạch La La.
“Bách Xuyên, anh, sao anh lại ở đây.” Trước đó Bạch La La ở cùng với Tần Bách Xuyên cũng còn cảm thấy dễ chịu, nhưng sau khi cậu biết Tần Bách Xuyên chính là mục tiêu nhiệm vụ của cậu, cậu có hơi không biết nên bày ra thái độ như thế nào.
“Anh sợ em xảy ra chuyện.” Tần Bách Xuyên nói, “Lên xe đi.”
Bạch La La do dự một lát, vẫn ngồi trên ghế phụ.
Trong xe nồng nặc mùi thuốc lá, trong gạt tàn còn có hơn chục tàn thuốc, cũng không biết Tần Bách Xuyên ở chỗ này chờ Bạch La La bao lâu rồi.
Tần Bách Xuyên không vội vã lái xe, anh nói: “Dương Dã Độ đã nói gì với em?”
Bạch La La rũ mắt, cậu nói: “Rất nhiều.”
Tần Bách Xuyên nói: “Vậy em biết rồi?”
Bạch La La nói: “Ừm.”
Tần Bách Xuyên nói: “La La.” Giọng điệu gọi một tiếng La La rất là phức tạp, làm cho Bạch La La nghe xong cũng nghèn nghẹn trong lòng.
“La La, anh thật sự thích em.” Tần Bách Xuyên nói, “Anh chưa từng thích ai, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào.”
Bạch La La nói: “Anh thật sự thích tôi?”
Tần Bách Xuyên nói: “Đúng vậy.”
Ánh mắt Bạch La La nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt lại có chút tự do, cậu nói: “Vậy anh thích tôi ở hiện thực, hay là tôi ở thế giới nhiệm vụ?”
Tần Bách Xuyên nói: ‘’Anh ——”
Bạch La La cắt ngang lời của anh, cậu nói: “Anh không cần phải vội trả lời.’’
Tần Bách Xuyên nhíu mày, anh cảm giác cảm xúc của Bạch La La hình như có hơi không đúng, ánh mắt cũng có chút rời rạc, thậm chí không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh có thể nghĩ lại xem, cuối cùng là anh thích tôi, hay chỉ là bị thế giới nhiệm vụ ảnh hưởng.” Bạch La La nói rất chậm, nhưng lại rất kiên định, cậu nói, “Ở trong thế giới hiện thực, tôi chỉ là một nhân viên công vụ không có tác dụng gì mà thôi, thật sự…… không giống như các anh.” Cậu là hoa cỏ bình thường ven đường, không xinh đẹp, không đặc biệt, trước kia vẫn luôn không rõ, vì sao Tần Bách Xuyên bỗng nhiên sinh ra hứng thú với cậu, mà hiện tại cuối cùng nghi hoặc này cũng được giải đáp rồi.
Người bạn đời mà Bạch La La tìm kiếm không phải là kiểu bạn tình thú vị nhất thời, người yêu mà cậu muốn tìm là kiểu có thể nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài cùng cậu đi hết cả đời.
Tần Bách Xuyên hiểu ý của Bạch La La, tay anh đè tay lái, cũng không nói chuyện. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe giống như đọng lại.
Cuối cùng vẫn là Bạch La La mở miệng phá vỡ sự im lặng, câu nói: “Làm phiền anh đưa tôi về.”
Tần Bách Xuyên không hé răng, trực tiếp khởi động xe.
Từ trước đến nay quan hệ giữa bọn họ đều tràn ngập sự ăn ý, trước nay đều chưa từng có sự im lặng khó xử gần như tuyệt vọng như thế này.
Bạch La La tính tình mềm mỏng, nhưng sẽ không nhân nhượng trong một số việc nhất định, chẳng hạn như chọn người đi cùng mình cả đời.
“Nhà đã sửa xong rồi.” Khi đến nơi, lúc Bạch La La sắp xuống xe, Tần Bách Xuyên chợt nói một câu, “Tìm thời gian đến xem thử đi.”
Bạch La La gật đầu rồi nói cám ơn với Tần Bách Xuyên.
“Bạch La La.” Tần Bách Xuyên nói, “Anh biết hiện tại anh nói cái gì em cũng sẽ không tin, cho nên hãy cho anh một chút thời gian để chứng minh được không.”
Bạch La La nói: “Được.”
Tần Bách Xuyên gật gật đầu, lái xe rời đi.
Bạch La La nhìn anh rời đi.
Cuộc sống ở hiện thực chính là bình đạm như vậy, không có nhiều mạo hiểm chấn động lòng người, càng không có những yêu hận tình thù máu chó này kia. Cho nên tình cảm có phải cũng sẽ trở nên bình đạm hay không, Bạch La La không nghĩ ra, cũng không thèm nghĩ nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Bạch La La đều ở một mình.
Trợ cấp trong cục đã gửi xuống, vẫn là con số dọa người như vậy. Nhưng Bạch La La cũng đoán được nơi phát trợ cấp này, nghĩ đến đó là phí dịch vụ Tần Bách Xuyên thông qua Cục An Toàn Xã Hội cho cậu.
Sau khi cầm tiền, Bạch La La nộp đơn từ chức lên Cục An Toàn Xã Hội.
Cục trưởng hiển nhiên không ngờ Bạch La La sẽ đột nhiên từ chức, phản ứng có hơi kinh ngạc, hỏi Bạch La La công tác gặp vấn đề gì sao.
Bạch La La nói: “Cục trưởng, ngay từ đầu ngài nói với tôi, tôi đến thế giới nhiệm vụ là để tuyên truyền tư tưởng tích cực đúng không?”
Cục trưởng nói: “Không sai.”
Bạch La La nói: “Hiện tại tôi có thể không làm được, bởi vì tư tưởng của tôi đã xảy ra vấn đề rồi.”
Cục trưởng sửng sốt, ông ta cảm thấy hôm nay Bạch La La không giống với bình thường, ông ta nói: “Vấn đề gì?”
“Muốn đập chết mục tiêu nhiệm vụ, có tính vấn đề không?” Bạch La La lạnh lùng nói.
Cục trưởng trợn mắt há hốc mồm.
Bạch La La không nói thêm gì mà xoay người rồi đi.
Cục trưởng muốn gọi Bạch La La lại, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể nói ra được, ông do dự một lát vẫn bấm một dãy số gọi đi.
Sau khi người bên kia nghe ông ta nói xong thì rất bình tĩnh nói một câu: “Khoan hãy duyệt đơn từ chức, cái khác thì tùy cậu ấy đi.”
Cục trưởng chỉ có thể nói được.