Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 116

Tần Bách Xuyên gần đây khó chịu muốn chết, sự cáu kỉnh của anh, ngay cả những người xung quanh cũng có thể nhìn ra.

Lúc Diêm Tả Phi bị tìm đến, hiển nhiên là biết Tần Bách Xuyên vì sao tìm hắn, cho nên bên trong thái độ cũng không khỏi mang theo chút cười trên nỗi đau của người khác.

Tần Bách Xuyên chọn một quán bar, gọi loại rượu mạnh nhất, sau đó đập mạnh cái ly xuống trước mặt Diêm Tả Phi, anh nói: “Nói đi, trước đó cậu đã làm thế nào để cậu ta không giận nữa.”

Cậu ta mà Tần Bách Xuyên nói đương nhiên là chỉ Dương Dã Độ, khác với Bạch La La mềm mại, Dương Dã Độ người cũng như tên, tính tình mạnh mẽ, nếu Diêm Tả Phi thật sự muốn cương với cậu ta, vậy Dương Dã Độ tất nhiên sẽ chơi đến cá chết lưới rách.

Diêm Tả Phi không uống rượu, hắn cười nửa miệng nhìn Tần Bách Xuyên, nói: “Trước đó cậu cười tôi, hiện tại cậu cũng có hôm nay ——”

Tần Bách Xuyên thở dài, nói: “Cậu ấy nghĩ tôi không thích cậu ấy.”

Vẻ mặt của Diêm Tả Phi bất động, ngón tay vuốt nhè nhẹ trên ly rượu.

Tần Bách Xuyên nói: “Cậu ấy làm sao biết được, mỗi lần từ một thế giới đi ra, tôi đều hận không thể lột da nuốt luôn cậu ấy vào bụng.” Nhưng anh nhịn, anh không nỡ nhìn thấy Bạch La La khóc, thậm chí không nỡ nhìn Bạch La La buồn một chút nào. Lúc trước tiền mua nhà của Bạch La La không đủ, anh thậm chí cũng không dám quang minh chính đại cho cậu tiền, còn phải lén lút nhét bao lì xì cho Cục An Toàn Xã Hội, nói Cục An Toàn Xã Hội chuyển tiền trợ cấp cho Bạch La La —— cứ nộp nhiều thuế vô ích cho quốc gia như vậy.

Diêm Tả Phi nói: “Ngay từ đầu tôi và Dương Dã Độ cũng bế tắc bởi vì chuyện xảy ra ở thế giới nhiệm vụ……”

Tần Bách Xuyên lắc đầu.

Trên thực tế mặc dù bọn họ đang điều trị, cũng sẽ không biết nội dung điều trị, Quyền riêng tư của mọi người đều được bảo mật cao, chỉ có người từng được đánh giá A, mới có thể hiểu A rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Diêm Tả Phi chưa từng nói đã gặp chuyện gì trong quá trình trị liệu, thậm chí cũng không hề đề cập đến. Đây đều là chuyện bình thường, ai lại muốn cho người khác thấy phân tích về sâu trong nội tâm của mình đâu.

Tần Bách Xuyên nói: “Cậu rốt cuộc làm cái gì ở trong thế giới nhiệm vụ, khiến cho cảm xúc Dương Dã Độ đã mâu thuẫn mạnh ngay từ đầu như vậy.”

Diêm Tả Phi hiển nhiên có chút không muốn nhắc tới chuyện này, vẻ mặt hắn có hơi khó coi, im lặng một hồi lâu mới nói: “Tôi nói, cậu không được cười.”

Tần Bách Xuyên: “Ờ.”

Anh đồng ý, nhưng ngay khi Diêm Tả Phi thật sự nói ra, anh vẫn không nhịn cười được.

Diêm Tả Phi dùng một loại giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta ghét tôi —— ghét tôi là đàn ông.” Nói đến chuyện này, ngay đến người từ trước đến nay luôn lịch sự như hắn cũng nhịn không được mắng ra câu th* t*c, hắn nói, “Con mẹ nó, tôi trong thế giới nhiệm vụ, lại xuyên thành phụ nữ.”

Tần Bách Xuyên: “…… Phụt.” Không ngờ sâu trong nội tâm Diêm Tả Phi lại còn có tâm hồn thiếu nữ mới ghê.

Nhìn thấy Tần Bách Xuyên cười, Diêm Tả Phi đập ly lên bàn một cái, đứng dậy muốn đi, tốt xấu cũng bị Tần Bách Xuyên giữ chặt lại.

Tần Bách Xuyên nói: “Mỗi thế giới hả?”

Diêm Tả Phi lắc đầu, hắn nói: “Sao có thể mỗi thế giới chứ! Lúc đầu mới điều trị, tôi cũng không có phát sinh quan hệ với Dương Dã Độ.” Mãi cho đến thế giới hắn xuyên thành phụ nữ kia, Dương Dã Độ mới nảy sinh tình cảm với hắn, chính xác mà nói là hai người bọn họ tôi tình anh nguyện yêu nhau ở trong thế giới nhiệm vụ.

Tần Bách Xuyên đột nhiên cảm thấy bản thân dễ chịu hơn nhiều, ít nhất Bạch La La yêu vẫn là yêu nguyên chất nguyên vị con người anh.

Diêm Tả Phi nói: “Nếu không cậu cho rằng vì sao cậu ta phải tức giận như vậy?” Trên thực tế sau khi biết thế giới nhiệm vụ là giả, Dương Dã Độ thậm chí bắt đầu tìm kiếm người phụ nữ mà cậu ta yêu ở trong thế giới nhiệm vụ, thái độ còn đặc biệt tốt, mãi cho đến khi—— cậu ta phát hiện hoàn toàn không có người phụ nữ nào, đối tượng nhiệm vụ ở hiện thực móc ra còn dài còn thô hơn của cậu ta, Dương Dã Độ bị sốc trực tiếp nổ tung.

Diêm Tả Phi bực bội nói, “Tôi nói với cậu cái này, là muốn để cậu sớm giải quyết vị nhà cậu một một chút——”

Tần Bách Xuyên nói: “Cậu có lòng tốt như vậy à?” Anh vốn tưởng rằng muốn Diêm Tả Phi nói ra là chuyện không hề dễ dàng, nhưng không ngờ hôm nay Diêm Tả Phi lại tình ý chân thành muốn giúp đỡ như thế này.

Diêm Tả Phi nói: “Tôi nói thật với cậu luôn vậy, Bạch La La nhà cậu là đồ ăn của Dương Dã Độ, mẫu bạn trai trước đó của cậu ta điều thuộc kiểu này không đấy.”

Tần Bách Xuyên; “……”

Diêm Tả Phi nói: “Hừ, vị nhà cậu lúc bắt đầu trông thì đáng yêu thật, nhưng tôi càng nhìn cậu ta càng không vừa mắt, có năng lực dụ dỗ người khác lắm——”

Tần Bách Xuyên nói: “Cậu ăn nói chú ý một chút cho tôi.”

Diêm Tả Phi cả giận nói: “Chú ý cái rắm, mẹ nó, nếu còn để hai người bọn họ tâm sự với nhau, chúng ta bỏ cho chó ăn à?!”

Tần Bách Xuyên kinh ngạc, nói: “Cái gì?”

Diêm Tả Phi móc di động ra, đưa bức ảnh Dương Dã Độ và Bạch La La hài hòa bên nhau cho Tần Bách Xuyên xem.

Bởi vì đang cãi nhau với Tần Bách Xuyên, cộng thêm có cảm giác đồng bệnh tương liên với Dương Dã Độ, cho nên trong khoảng thời gian này Bạch La La càng lúc càng thân với Dương Dã Độ, thậm chí còn bắt đầu lên kế hoạch cùng đi du lịch nữa.

Diêm Tả Phi tức giận nói mấy lần Dương Dã Độ đều không nghe, hắn không còn cách nào với Dương Dã Độ, vì thế chỉ có thể mong Tần Bách Xuyên nhanh chóng giải quyết chuyện nhà của mình. Nếu không hắn tuyệt đối không thể nào nói ra trải nghiệm mà hắn thật sự cảm thấy vô cùng nhục nhã trong thế giới nhiệm vụ cho Tần Bách Xuyên biết.

Tần Bách Xuyên nhìn ảnh chụp cũng nhíu mày, anh nói: “Nhưng hiện tại cậu ấy cảm thấy tôi không yêu cậu ấy.”

“Vậy thì cho cậu ta tình yêu nhiều vào.” Diêm Tả Phi nghiến răng nghiến lợi, nói, “Để cho cậu ta bị chôn sống trong tình yêu của cậu luôn——”

Tần Bách Xuyên nói: “Tôi có một ý tưởng.”

Diêm Tả Phi nói: “Ừm?”

Nhưng mà ngay khi Tần Bách Xuyên nói ý tưởng của anh với Diêm Tả Phi, Diêm Tả Phi lại kinh ngạc, hắn nói: “Cậu điên à?”

Tần Bách Xuyên hơi thở dài, anh nói: “Đây là cách chứng minh tốt nhất.”

“Nhưng ——” Diêm Tả Phi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, hắn nói, “Thôi được rồi, trước khi cậu vào nhớ viết di chúc đó.”

Tần Bách Xuyên không nói lời nào, châm một điếu thuốc.

Bên cạnh đó, Bạch La La đang nghỉ phép cùng với Dương Dã Độ, sau ngày nói chuyện đó, hai người liền bắt đầu liên hệ thường xuyên.

Bạch La La cảm thấy tuy rằng Dương Dã Độ thoạt nhìn rất khó gần, nhưng nếu làm bạn thì đúng là không tồi, chỉ là hai người bọn họ đều cố tình phớt lờ hai người đàn ông đang còn uống rượu giải sầu ở nơi nào đó.

“Muốn đi đâu chơi.” Dương Dã Độ đang ở không chút để ý lật catalogue du lịch.

Bạch La La nói: “Anh ta sẽ để cho anh đi sao?”

“Sao lại không.” Dương Dã Độ nói, “Anh ta dựa vào đâu không cho tôi đi?”

Bạch La La nói: “À.” Cậu chần chờ nói, “Anh yêu đương với Diêm Tả Phi…… Có thể rất không tự do hay không?” Cậu biết Diêm Tả Phi cùng một loại người với Tần Bách Xuyên.

Dương Dã Độ nói: “Cũng tạm.” Cậu ta không chút để ý nói,: “Ai bảo anh ta nợ tôi chứ.”

“Anh ta nợ anh cái gì?” Bạch La La thuận miệng hỏi câu.

“Nợ tôi một đứa con……”Sau khi Dương Dã Độ nói ra lời này thì lập tức tự giác im bặt ngậm miệng, cậu ta nói, “La La, cậu từ chức thành công chưa?”

Bạch La La có hơi buồn rầu, nói: “Còn chưa nữa.”

“Anh ta lại không cho cậu từ chức? Quá súc sinh rồi.” Dương Dã Độ kinh ngạc nói, “Tôi còn chưa tìm được mấy ai súc sinh hơn cả Diêm Tả Phi……”

Bạch La La cũng có chút sầu, sau khi cậu nộp đơn từ chức, đã hơn mười ngày không có liên hệ với Tần Bách Xuyên, Tần Bách Xuyên cũng giống như biến mất.

Dương Dã Độ nói: “Thôi mặc kệ anh ta, chúng ta đi chơi.” Cậu ta nói, “Cậu đúng là đáng yêu, nếu tôi gặp cậu sớm một chút thì tốt rồi……”

Bạch La La bị ánh mắt Dương Dã Độ làm cho da đầu tê dại, cậu nói: “Anh, anh không sao chứ?”

“Không á, khá tốt.” Dương Dã Độ híp mắt, đưa tay véo má trắng nõn của Bạch La La một cái.

Bạch La La: “……” Cậu cũng hơn hai mươi tuổi rồi, mấy người này sao cứ véo mặt cậu như véo mặt con nít thế.

Dương Dã Độ nói: “Bạch La La, nếu cuối cùng Tần Bách Xuyên theo đuổi cậu, cậu sẽ làm gì?”

Bạch La La nói: “Tôi…… Tôi không biết.” Cậu có chút mê mang, không làm tách cảm xúc, từ khi rời khỏi nhiệm vụ thế giới đến nay, trong đầu cậu đều bị một số ký ức chiếm lấy, cậu thậm chí còn bởi vậy mà nghĩ tới đến những người bị mình bỏ lại ở các thế giới khác, về Tuyết Hủy, về Lâm Trú Miên, về Lý Như Uyên……

Tưởng tượng đến cái này, tâm trạng của Bạch La La hơi chuyển biến tốt đẹp lại trầm xuống, cậu khổ sở nói: “Vì sao anh ấy phải gạt tôi.”

Dương Dã Độ trầm mặc.

Bạch La La tiếp tục nói: “Bọn họ bị bỏ lại ở mấy thế giới đó, có phải rất đau khổ hay không?”

Dương Dã Độ nói: “Bạch La La, tôi điều trị cho Diêm Tả Phi rất nhiều lần, mới xảy ra quan hệ với anh ta.”

Bạch La La trừng lớn đôi mắt, cậu nói: “Hử?” Cậu cho rằng Dương Dã Độ và Diêm Tả Phi cũng giống như cậu và Tần Bách Xuyên.

Dương Dã Độ nói: “Có một số việc, tôi không thể nói, muốn nói chỉ có thể để cho Diêm Tả Phi tự nói, bởi vì đó là việc riêng tư của anh ta, tôi tôn trọng anh ta. Nhưng tôi chỉ có thể nói với cậu một việc, chính là ở thế giới kia, là tôi chủ động theo đuổi anh ta, chúng tôi thậm chí còn có…… con.”

Bạch La La không nghĩ quá nhiều, nói, “Vậy sao……?”

Dương Dã Độ nói: “Đúng vậy.” Khuôn mặt cậu ta có chút tối tăm, nói, “Tôi thậm chí còn không muốn rời khỏi thế giới nhiệm vụ trở lại hiện thực.”

Nhưng đăng xuất khỏi thế giới, sẽ không thay đổi do tâm trạng của một người.

“Sau khi tôi ra thì bắt đầu tìm kiếm Diêm Tả Phi, sau đó phát hiện anh ta hoàn toàn không giống như trong thế giới nhiệm vụ——” Dương Dã Độ buồn bã nói, “Tôi cảm thấy bản thân bị lừa.”

Bạch La La nói: “Vậy…… cũng tốt.” Trước đó cậu còn có chút nghi ngờ câu tự nguyện của Dương Dã Độ, hiện tại cũng coi như rõ ràng rồi.

“Nhưng cậu không giống.” Dương Dã Độ nói, “Từ đầu tới cuối cậu cũng chỉ trị liệu cho một mình Tần Bách Xuyên, tình cảm cũng sâu đậm hơn tôi.”

Bạch La La nói: “Nhưng tại sao, chỉ có khi tôi có suy nghĩ từ chức, anh mới chịu nói chân tướng cho tôi biết?” Chẳng lẽ không phải nên chân tướng cho cậu biết trước, như vậy cậu mới lựa chọn từ chức sao?

Vẻ mặt Dương Dã Độ rất có thâm ý, cậu ta nói một câu mà Bạch La La hoàn toàn không hiểu, cậu ta nói: “Cậu cho rằng mỗi người đều có tâm địa thiện lương như cậu sao?”

Bạch La La nói: “A?”

Dương Dã Độ nói: “Có lẽ cậu không biết, trước kia từng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.”

Bạch La La trừng mắt, không thể tưởng tượng, nói: “Chẳng lẽ……”

Dương Dã Độ nói: “Đúng vậy, còn nhớ người trong Cục bị kết án mấy chục năm tù không.”

Trước đó Bạch La La có từng nghe hệ thống nhắc đến người này, còn nói người này cố ý không hoàn thành nhiệm vụ, kéo dài đến mấy chục năm ở trong thế giới nhiệm vụ.

Dương Dã Độ nói: “Nếu cậu biết bản thân tiến vào chính là nội tâm của người khác, mà người đó lại là người quyền cao chức trọng, cậu có thể làm gì để tác động đến anh ta?” Cậu ta lật một tờ catalogue du lịch, chậm rãi nói, “Bọn họ không giống chúng ta, bọn họ cần cảm xúc mạnh, cho nên sau khi từ trong thế giới nhiệm vụ ra sẽ không cần làm tách cảm xúc, hơn nữa sẽ rành mạch giữ lại tất cả ký ức, bởi vì trong thế giới nhiệm vụ có chức năng tua nhanh…… cậu từng dùng chưa?”

Bạch La La từng dùng ở thế giới của Bạch Niên Cẩm, thời gian giữa cậu và Bạch Niên Cẩm trực tiếp trôi nhanh qua mười năm.

“Cục An Toàn Xã Hội hoàn toàn không dám nói.” Dương Dã Độ nói, “Mỗi người đều có d.ục vọ.ng, d.ục v.ọng sẽ khiến cho con người trở nên dơ bẩn, có người có thể duy trì bản tâm, có người lại không làm được.”

Hắn tiếp tục nói: “Khi người kia bị kết án, đối tượng phục vụ vốn được cho là người bị hại liều mạng muốn cứu anh ta ra ngoài.”

Bạch La La cảm thấy có chút sợ.

Dương Dã Độ giọng điệu lạnh nhạt, nói: “Không ai biết cuối cùng anh ta đã làm gì đối tượng phục vụ trong suốt mấy chục năm đó…… Cho nên, tôi cần phải xác định cậu đã rời khỏi thì mới có thể nói chân tướng cho cậu biết.”

Bạch La La cười khổ: “Nhưng, anh ta không cho tôi đi.”

Dương Dã Độ thở dài, nói: “Cũng hay, từ điều này cũng có thể nhìn xem anh ta rốt cuộc là thật sự thích cậu, hay chỉ xem cậu như thuốc…… La La, nếu có chuyện gì tôi có thể giúp thì tôi nhất định sẽ cố gắng giúp cậu.”

Bạch La La cảm động gật gật đầu, cậu nói: “Cảm ơn anh.”

Dương Dã Độ nói: “Cái kia……”

Bạch La La nói: “(⊙v⊙) cái gì?”

Dương Dã Độ nói: “Nếu cậu và Tần Bách Xuyên không ở bên nhau……”

Cậu ta nói đến đây, giọng của Diêm Tả Phi liền truyền từ cửa đến, hắn âm u nói: “Nếu bọn họ không ở bên nhau thì em muốn thế nào?”

Dương Dã Độ: “……”

Diêm Tả Phi nói: Hửm?”

Dương Dã Độ bình tĩnh nói: “Nếu bọn họ không ở bên nhau, tôi sẽ giới thiệu bạn trai cho La La.”

Diêm Tả Phi ha ha một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn La La.

Bạch La La vô tội nằm không cũng trúng đạn, chỉ có thể đứng dậy tạm biệt.

Dương Dã Độ còn nói một câu với theo: “Khi nào đặt xong chuyến du lịch thì tôi sẽ gọi cho cậu nhé, La La.”

Bạch La La nói được, rồi nhanh chóng chạy mất dép.

Toàn bộ quá trình Diêm Tả Phi đều lạnh nhạt nhìn Bạch La La, dáng vẻ như hận không thể dùng đôi mắt khoét một miếng thịt từ trên người của Bạch La La. Trên thực tế, từ sau khi biết Bạch La La và Dương Dã Độ có quan hệ, thái độ Diêm Tả Phi đối với Bạch La La vô cùng không ổn, có phần giống với cảm giác khi đối với kẻ thứ ba, nhìn ra được nếu có thể thì hắn sẽ lựa chọn tách Bạch La La và Dương Dã Độ ra.

Bạch La La vốn định cùng Dương Dã Độ đi ra ngoài chơi một chuyến, cải thiện tâm trạng một chút, nhưng cuối cùng không thể thực hiện kế hoạch được.

Còn nguyên nhân không thực hiện được, là Tần Bách Xuyên tìm tới.

Tuy Tần Bách Xuyên nói muốn chứng minh bản thân thích Bạch La La, nhưng trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn không liên hệ với Bạch La La, mãi cho đến hôm nay đột nhiên tìm đến cửa.

Nhưng mà, lời anh vừa nói ra khỏi miệng lại làm cho lòng của Bạch La La lạnh hoàn toàn, anh nói: “La La, em có thể cùng anh làm thêm một nhiệm vụ nữa được không?”

Bạch La La nhìn anh mà cảm giác như cả người mình bị rơi vào thùng băng.

Trong khoảng thời gian này cậu suy nghĩ rất nhiều, nghĩ Tần Bách Xuyên rốt cuộc có thích mình hay không, sau đó cậu nghĩ, nếu Tần Bách Xuyên có thể cố gắng giải thích, có lẽ cậu cũng có thể không giận nữa.

Nhưng hiện tại, một câu của Tần Bách Xuyên lại làm trái tim Bạch La La tan nát.

Bạch La La trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nâng mắt nhìn Tần Bách Xuyên, nói một tiếng được.

Chuyện cứ quyết định như vậy.

Bạch La La chua xót nghĩ, có lẽ khác với Dương Dã Độ và Diêm Tả Phi, cậu đối với Tần bạch xuyên mà nói chỉ là một vị dược liệu, chỉ cần có thể trị được bệnh, kết cục của vị thuốc đó có như thế nào, Tần Bách Xuyên cũng không cần để ý đến.

Thời gian làm nhiệm vụ được ấn định vào buổi chiều ngày thứ ba, Bạch La La đến Cục An Toàn Xã Hội chuẩn bị sẵn sàng giống như bình thường. Cậu đang muốn vào buồng ngủ đông thuộc về chính mình thì lại bị nhân viên công tác đưa đến một phòng khác.

“Sao lại ở chỗ này?” Bạch La La nghi hoặc nói.

“Chỗ của cậu đã có người sử dụng rồi.” Nhân viên công tác nói, “Cho nên là ở chỗ này, đây là thuốc, uống trước một tiếng.”

Trước kia khi Bạch La La nằm vào buồng ngủ đông cũng chưa từng uống cái gì, lần này tuy cậu hơi chần chờ, nhưng vẫn uống hết lọ thuốc ở trong tay.

Một giờ sau, cậu nằm trong buồng ngủ đông im lìm không hoàn toàn giống như trước.

Trên đầu có ánh đèn mờ ảo chiếu vào, mọi thứ trong căn phòng này đều khiến người ta cảm thấy thư thái, thuốc lên men trong cơ thể của Bạch La La, cậu rũ con ngươi rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Đó là một giấc mộng dài, dài đến mức đủ để Bạch La La quên đi tất cả mọi thứ về thực tại, tinh thần của cậu dường như đã đi từ thực tế sang hư ảo, mọi phiền não đều bị quét sạch.

……

Bạch La La tỉnh lại, cậu mở to mắt, phát hiện chung quanh mình đen như mực.

Nhưng sau khi quan sát chung quanh, Bạch La La cuối cùng cũng lờ mờ nhận ra hoàn cảnh của mình, cậu, cậu là một cây củ cải, nhưng tại sao xung quanh cậu đều là nhân sâm thế này.

Bạch La La: “(⊙v⊙) Đệch.” Cậu…… Hình như cậu là một cây củ cải nhỏ thành tinh ở trong vườn nhân sâm…… Trừ cái này ra, Bạch La La cũng không nhớ rõ những chuyện khác, hoặc là nói vốn không nên nhớ rõ, cậu vốn dĩ chính là một củ cải tinh hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, miễn cưỡng có thần chí, nơi nào sẽ có chuyện cũ năm xưa gì chứ.

Những giọt nước lạnh lẽo rơi trên lá củ cải, Bạch La La nâng mắt, thấy được khuôn mặt của một người đàn ông. Là một cây củ cải bỗng nhiên thành tinh, cậu chưa từng học trường tư thục càng không học chữ, cho nên cũng không có văn hóa, khó có thể dùng câu chữ diễn tả hết vẻ đẹp của người này. Nhưng Bạch La La biết, ngoại hình của y xinh đẹp, còn đẹp hơn cả củ cà rốt mà cậu thích, đây, đây là tiên nhân trong truyền thuyết sao? Bạch La La rất ngại ngùng trộm ngó.

Nhưng niềm vui của cậu chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì ngón tay thon dài trắng nõn của tiên nhân kia chợt nắm một chiếc lá của cậu, chậm rãi khẽ vuốt một cái.

Bạch La La nhanh chóng dựng thẳng lồng ngực nhỏ của mình lên, cố gắng làm cho lá của mình có thêm tinh thần.

Nhưng tiên nhân lại nói: “Sao lá cây này lại có hơi khác.”

Bạch La La nháy mắt héo, chẳng những héo, hơn nữa còn bắt đầu run bần bật, cậu nháy mắt tỉnh ngộ, bản thân mình là cây củ cải thành tinh…… Nếu như bị phát hiện thì có lẽ sẽ bị nhổ lên rồi mang đi hầm canh xương cho xem.

Tiên nhân nhìn lá cây trong tay mình rủ xuống, trong ánh mắt y chứa chút ý cười, giọng điệu mềm nhẹ nói: “Nhìn lá cây, ngược lại có tinh thần hơn cây bên cạnh nhỉ.”

Bạch La La: “(⊙v⊙)” Đúng đúng đúng, ta là củ cải tuyệt nhất, cho, cho dù so với nhân sâm, cũng, cũng sẽ không chênh lệch mấy đâu.

Tiên nhân nói: “Vậy cứ dưỡng cho tốt đi.” Y lại cố ý tưới chút nước cho Bạch La La.

Nước này hình như không giống nước trước đây Bạch La La từng uống, dùng lời của thần tiên thì chính là tràn ngập linh lực, Bạch La La uống đến vui vẻ, lá cây cũng càng thêm giãn ra.

Tiên nhân lại tỉ mỉ cẩn thận xới đất chỗ của Bạch La La, lẩm bẩm nói: “Ngươi cần phải lớn nhanh chút.”

Đến tận đây, Bạch La La đã yên vị trong khu vườn của tiên nhân.

Trải qua một khoảng thời gian ở chung, Bạch La La mới biết được tên của tiên là Bạch Hồi, là trưởng lão có địa vị rất cao trong môn phái này.

Lúc biết được tên của tiên nhân Bạch La La còn rất vui, bởi vì cậu và tiên nhân cùng họ đó.

Tính tình của Bạch Hồi lạnh lùng, thích hoa cỏ, trong khu vườn trồng đầy kỳ hoa dị thảo, Bạch La La chỉ là một cây bình thường nhất trong đó.

Bạch Hồi tựa như hết sức quan tâm bé nhân sâm nhỏ này, mỗi ngày đều tưới nước bón phân, gần như không sót thứ gì.

Trong vườn của y có hai đồng tử, ngày thường sẽ chăm sóc vườn cây của Bạch Hồi, chỉ là mấy ngày này tạm thời có việc phải rời đi.

Bạch La La mới có thần chí, chỉ có cảm xúc cơ bản nhất, cậu biết tiên nhân thích chăm sóc cậu nhất, cho nên muốn cố gắng hấp thu chất dinh dưỡng, tranh thủ sớm ngày lớn lên.

Nhưng mà chưa đến mấy ngày, thần chí của Bạch La La đã trở nên hoàn thiện, cách suy nghĩ về các vấn đề cũng trở nên phức tạp hơn, phiền não liền theo đó mà đến.

Tất cả hoa cỏ trong khu vườn này đều là kỳ hoa dị chủng, chỉ có cậu là một con gà con bình thường lẫn vào đàn hạc. Không bị bắt ra, quả thực đúng là kỳ tích.

Bạch La La biết bản thân chỉ là một cây củ cải bình thường, chính là loại dùng để hầm với xương sườn, hơn nữa hiện tại còn chưa lớn lên, đại khái lượng nước cũng không quá dồi dào, ăn vào thậm chí còn có thể phun ra. Hình thành đối lập rõ ràng với những cây nhân sâm xung quanh.

Cơ mà biết làm sao bây giờ chứ, Bạch La La có chút buồn rầu nghĩ, nếu để tiên nhân phát hiện cậu là một cây củ cải, nhất định sẽ nhổ cậu ra khỏi vườn. Sau đó tiên nhân sẽ dùng đôi tay xinh đẹp kia gọt vỏ của cậu, tiếp đó lại cắt thành mấy khối rồi bỏ vào nồi canh…… a, vậy cậu phải lớn nhanh một chút, hấp thụ nhiều hơi nước một chút, mới có thể ngon được. Bạch La La nghĩ đến đây, lại có hơi không nỡ, cậu còn muốn ở lại trong vườn này lâu thêm, nhìn khuôn mặt của tiên nhân khi cúi xuống cẩn thận chăm sóc cậu nhiều thêm một chút nữa.

Còn vì sao lại nghĩ như vậy, Bạch La La cũng không rõ.

Tiên nhân lại tựa như phát hiện Bạch La La bối rối nhiều ngày, nhẹ nhàng bóp bóp lá của cậu: “Sao mấy ngày nay lá cây cứ ỉu xìu thế này.”

Bạch La La nhanh chóng dựng lá cây lên, tỏ vẻ bản thân vẫn rất có tinh thần.

Trong giọng nói tiên nhân mang theo chút ý cười, nói: ‘’Chỉ vậy đã lên tinh thần, chẳng lẽ ngươi thành tinh rồi, có thể nghe hiểu ta nói gì sao.”

Thân thể Bạch La La cứng lại không nhúc nhích, rất sợ tiên nhân phát hiện trong đống nhân sâm của y có một cây củ cải thành tinh.

Bình Luận (0)
Comment