Hầu hết thời gian Bạch La La sống ở trong vườn của tiên nhân đều hết sức nhàn nhã. Uống nước linh khí, phơi nắng, nói chuyện phiếm với Tiểu Lục, một ngày cứ trôi qua như thế.
Nhưng trong những ngày qua, Bạch La La lại gặp phải một chuyện khá phiền lòng—— linh thảo trong vườn có sâu.
Bởi vì là linh thảo, cho nên những con côn trùng cũng không phải là loài gây hại bình thường, mà là linh trùng có chút linh lực. Nếu ngày thường lúc có tiên nhân ở đây thì mấy con sâu này vừa mới vào là sẽ bị phát hiện ra ngay, sau đó dứt khoát bị tiên nhân g.iết chết rồi quăng ra ngoài.
Nhưng không may mấy ngày nay tiên nhân có việc ra ngoài, trong vườn cũng chỉ còn lại hai tiên đồng phụ trách tưới nước. Tiên đồng còn chưa tu luyện chính thức, với năng lực hiện có của bọn họ, hoàn toàn không thể bắt được linh trùng tiến vào trong vườn.
Đạo hạnh của Tiểu Lục cao hơn Bạch La La, cho nên phát hiện có sâu, nàng hét lên nói: “Củ Cải, Củ Cải, việc lớn không tốt rồi ——”
Bạch La La cũng bị nàng kêu cũng khẩn trương lên, nói: “Sao, sao?”
Tiểu Lục nói: “Ngươi, ngươi nhìn bên kia kìa!”
Bạch La La nhìn theo phương hướng mà Tiểu Lục nói, cũng không nhìn thấy cái gì cả, chỉ là bên tai vang lên tiếng thứ gì đó đang gặm sột soạt mơ hồ, cậu nói: “Đây là tiếng gì thế?”
“Trong vườn có sâu!!” Tiểu Lục hoảng sợ nói, “Nhưng tiên nhân cũng không ở đây——”
Bạch La La vẫn lá củ cải không có kinh nghiệm gì, cho nên sau khi nghe xong có hơi ngơ ra, nói: “Sâu —— đáng sợ lắm sao?” Khi được mua về cậu vẫn còn là mầm Củ Cải, cho nên gần như không có kinh nghiệm gặp phải sâu gì cả.
“Đáng sợ lắm……” Giọng điệu của Tiểu Lục trầm trầm, nàng nói, “Mấy con sâu đó thích thứ có linh khí nhất, hơn nữa tốc độ ăn còn cực kỳ nhanh, cắn một cái thôi là hết nguyên cái củ cải lớn luôn.”
Bạch La La: “……”
Tiểu Lục nói: “Củ cải trắng giống như ngươi, một miếng là ăn luôn ba củ.”
Bạch La La trong lòng có hơi ấm ức, cảm thấy cậu cũng có nhỏ lắm đâu, chùm lá củ cải cũng lớn lắm chứ bộ.
Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải lúc ấm ức, bởi vì con sâu kia tựa như cảm giác được khí tức gì đó, thế mà thật sự đến chỗ của Bạch La La.
Bạch La La bị dọa cả người cứng đờ, Tiểu Lục lại cười nói: “Đừng sợ, tiên nhân bày trận pháp bảo vệ chúng ta rồi, sâu này không vào được —— Á??” Nàng còn chưa nói xong thì nhìn thấy con sâu kia đã nhẹ nhàng thông qua trận pháp, sau đó đi thẳng đến bên này.
Lúc này Tiểu Lục sợ thật rồi, khóc oa oa nói: “Củ Cải Trắng, chạy mau đi —— sâu tới ——”
Bạch La La cũng nhạy bén cảm giác được sự uy h**p của con sâu này đối với cậu, cậu như khóc tang nói: “Chạy, chạy như thế nào.”
“Chân, mau biến ra một đôi chân đi……” Tiểu Lục đã bò từ trong đất ra, chỉ thấy dáng vẻ của nàng lại là một cô bé mặc yếm, nàng nói, “Ngươi còn không chạy là bị sâu gặm đó!”
Bạch La La dưới sự thúc dục của Tiểu Lục cũng nỗ lực biến ra chân cho mình, nhưng mà cậu không có thuần thục như Tiểu Lục, sau khi gian nan bò từ trong đất ra thì đau lòng phát hiện bản thân vẫn chỉ là hình dáng củ cải. Điều duy nhất khác biệt chính là rễ cây phía dưới đã biến thành hai cái chân nhỏ chất liệu củ cải.
Tiểu Lục dắt tay Bạch La La chạy ra xa.
Chỉ là con sâu kia như đã nhắm vào bọn họ rồi, hoàn toàn làm lơ nhân sâm trân quý hơn ở ở bên cạnh, trực tiếp đuổi theo.
Đôi chân thô nhỏ của Bạch La La không chạy nhanh được, chùm lá củ cải tươi tốt còn ở trên đầu, trọng tâm không ổn định, cả củ cải lắc lư thoạt nhìn có thể té ngã bất cứ lúc nào.
Tiểu Lục khóc lóc nói: “Củ Cải ơi —— ngươi chạy nhanh một chút đi, nếu ngươi mà bị gặm, tiên nhân nhất định sẽ ghét bỏ ngươi lá củ cải phá tướng, không cần ngươi nữa đâu.”
Vừa nghe đến tiên nhân không cần mình, Bạch La La cũng khóc lên theo, cậu nói: “Nhưng, nhưng ta thật sự chạy hết nổi rồi.”
Tiểu Lục nói: “Cố gắng —— nào!” Nàng lảo đảo một cái rồi té nhào xuống đất cùng với Bạch La La.
Mà con sâu vẫn đuổi theo bọn họ với tốc độ bay nhanh, mắt thấy sắp bò đến trên người bọn họ rồi gặm bọn họ không còn một mảnh. Bạch La La cũng không biết lôi ra được can đảm từ đâu, ngậm nước mắt đứng ra chắn ở trước mặt Tiểu Lục.
Cả người con linh trùng kia bao phủ ánh vàng rực rỡ, tuy rằng nhìn bộ dạng như là bọ cánh cứng thế gian, nhưng cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được sự bất phàm của nó. Linh trùng nhìn mỹ thực gần trong gang tấc, không chút do dự giương cánh bay lên, nhào đến hướng của Bạch La La.
Bạch La La bị dọa đến chùm lá củ cải cũng co lại thành một cục, trong lòng bi thương nghĩ nếu như cậu bị gặm thành lung tung rối loạn, có khi nào tiên nhân sẽ thật sự ghét cậu rồi đuổi cậu ra khỏi vườn luôn hay không.
Nhưng mà ngay một khắc con con côn trùng sắp đánh đến kia, trên người Bạch La La đột nhiên sáng lên một tia sáng chói mắt, lại trực tiếp hất văng con côn trùng ra xa.
Bạch La La: “(⊙v⊙) Á?”
Còn côn trùng một đòn không trúng, lại chuẩn bị bắt đầu đánh úp lần thứ hai, nhưng mà đánh úp lần hai này còn thảm hơn lần đầu, thân thể nó lại trực tiếp bị tia sáng kia bổ mạnh, sau một tiếng ầm giòn vang trực tiếp biến thành côn trùng chết.
Tất cả chuyện này xảy ra đột ngột và kết thúc cũng quá đột ngột, Bạch La La ngồi yên trong chốc lát, còn chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.
Ngược lại Tiểu Lục bò dậy từ trên mặt đất, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Bạch La La, nói: “Củ Cải Trắng, ta không ngờ ngươi lợi hại như vậy luôn đó.”
Bạch La La: “Ta, ta lợi hại sao?”
Tiểu Lục gật đầu như giã tỏi, nói: “Lợi hại lắm, ý, có người đến, chúng ta nhanh trở về thôi.”
Vì thế Tiểu Lục và Bạch La La liền cất bước bằng hai chân nho nhỏ trở về trong viện, dẩu mông đào cái hố chôn mình lại.
Một lát sau, quả thật là có người tới trong viện, người tới chính là tiên đồng nghe được động tĩnh.
Tiên đồng biết tiên nhân đặc biệt để ý khu vườn này, buổi tối nghe được động tĩnh, cũng không dám chậm trễ chút nào. Nhưng mà khi hắn đến, trong vườn đã khôi phục yên lặng như ngày thường.
“Xảy ra chuyện gì?” Sau khi Tiên đồng dạo qua một vòng ở trong vườn thì phát hiện bị phách tiêu thi thể linh trùng bị cháy xém, hắn nhìn côn trùng này, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng dùng lá bùa tiên nhân cho hắn truyền tin đi. Côn trùng này cũng không phải là linh trùng bình thường, mà là một loại bọ cánh vàng hết sức khó chơi, lấy năng lực hiện tại của hắn cho dù phát hiện ra thì cũng không thể diệt được nó.
Tiên nhân rất nhanh đã dùng bùa gửi tin trở về, tiên đồng cúi đầu nhìn tin tức đáp lại trên bùa chú, phát hiện hình như tiên nhân cũng không kinh ngạc đã sớm biết được chuyện gì xảy ra, chỉ bảo hắn đi xem đám nhân sâm vườn nhân sâm có bị tổn thất gì hay không.
Tiên đồng đi đến mảnh đất trồng nhân sâm, cẩn thận quan sát một phen, không nhìn ra khác thường gì, lúc này mới yên tâm trở về.
Bạch La La và Tiểu Lục giấu mình ở trong đất nín thở ngưng thần chờ tiên đồng rời đi thì mới dám nói chuyện, Tiểu Lục nói: “Củ Cải ơi, ngươi có bị thương không.”
Bạch La La nói: “Không, không có.”
Tiểu Lục nói: “Tia sáng mà ngươi phát ra vừa rồi là cái gì đó? Lợi hại quá……”
Bạch La La nghĩ nghĩ, nói: “Ta không biết.” Khi đó cậu còn không biết ánh sáng này là ánh sáng của chủ nghĩa xã hội —— đương nhiên cái tên này là lúc sau Bạch Hồi đã nói cho cậu nghe.
Sau một ngày gặp côn trùng, tiên nhân liền trở về.
Y đi vào trong vườn, nơi đầu tiên đến vẫn là mảnh vườn nhân sâm của Bạch La La.
Bạch La La đã mấy ngày không gặp được tiên nhân, trong lòng có chút nhớ, nhưng có nhớ thì thế nào, cậu cũng chỉ dám chôn mình ở dưới đất, dùng chùm lá củ cải củ nhìn lén mà thôi.
Tiên nhân đưa tay ấn ấn chỗ đất của Bạch La La, mày hơi hơi nhăn lại.
Bạch La La bị vẻ mặt này của tiên nhân dọa rồi, nuốt nuốt nước miếng.
Tiên nhân nói: “Sao héo nhiều như vậy.”
Ước chừng là bị dọa, lá củ cải của Bạch La La đúng là không có tinh thần như lúc trước.
Tiên nhân không nói chuyện, y móc một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, sau đó mở ra nắp bình rồi đổ chất lỏng trong bình xuống đất. Chất lỏng có màu vàng vàng đẹp mắt, thoạt nhìn hết sức đặc sệt, nhưng khi chạm vào bùn đất thì tan vào trong đó ngay lập tức.
Bạch La La cho dù lá củ cải tinh trì độn, cũng cảm giác ra đây là cái thứ tốt.
“Ăn cho tốt.” Tiên nhân ôn nhu nói, “Lớn nhanh một chút.”
Nếu là ngày thường, Bạch La La nhất định sẽ cảm thấy tiên nhân đang nói chuyện với cây nhân sâm bên cạnh mình, nhưng đại khái là đột nhiên dũng mãnh một lần. Bạch La La lại cảm thấy tiên nhân đang nói những lời này với cậu, cậu có hơi thẹn thùng, cả làn da trắng nõn của củ cải không ngờ lại nổi lên một màu đỏ.
Sau đó Bạch La La mới biết được, mấy ngày nay tiên nhân ra ngoài chính là vì tìm Tinh Hoa Thiên Địa màu vàng này. Nghe nói loại tinh hoa này có thể khiến cho các tinh quái sớm ngày hóa hình, mà Bạch La La làm thực vật càng có thể rời khỏi sự phụ thuộc vào đất đai sớm hơn.
Sau khi tiên nhân đổ tinh hoa cho Bạch La La xong thì đi đến trong thạch đình nghỉ ngơi.
Bạch La La uống tinh hoa uống đến tinh thần phấn chấn, toàn bộ củ cải sung sướng đê mê.
Tiểu Lục hoảng sợ nói: “Củ Cải, ngươi sao rồi?”
Bạch La La nói: “A?”
Tiểu Lục nói: “Ngươi, lá củ cải của ngươi rụng kìa——”
Bạch La La lúc này mới đột nhiên tỉnh táo, khi nhìn thì mới phát hiện những chiếc lá củ cải xanh nhất đẹp nhất trên đỉnh đầu mình lại đang rụng xuống.
Bạch La La: “……”
Tiểu Lục nói: “Củ Cải?”
Bạch La La tủi thân rơi nước mắt, cậu nói: “Vì, vì sao lại như vậy.” Đó là những cái lá cậu thích nhất luôn đó.
Tiểu Lục nói: “…… Đừng khóc.”
Bạch La La nói: “Ta, ta không nhịn được.”
Tiểu Lục dùng một kiểu giọng điệu đau xót nói: “Đừng khóc vội, ngươi rớt thêm một lá kìa.”
Bạch La La: “……”
Ngày đó, Bạch La La uống dịch tinh hoa, rớt rất nhiều lá cây, cuối cùng chỉ còn lại có ba cái lá ở trên đầu, toàn bộ củ cải đều trông như hơi thở thoi thóp.
Tiên nhân vừa ngủ một giấc, vốn tưởng rằng bản thân tỉ mỉ săn sóc thì củ cải sẽ lên tinh thần không ít, kết quả sau khi nhìn thoáng qua thì kinh ngạc, nói: “Sao lại trụi lủi rồi?”
Bạch La La rốt cuộc không thể chịu đựng được đau đớn trong lòng, nghẹn ngào khóc ra.
Tiên nhân đưa tay sờ sờ củ cải, dở khóc dở cười nói: “Đây là bổ quá không tiêu nổi sao…”
Bạch La La khóc, chùm lá trên đầu chỉ còn mỗi hai lá cũng hung hăng rung động, cậu cũng bất chấp bản thân có thể sẽ bị phát hiện hay không, lòng tràn đầy đều là thê lương —— cậu còn chưa biến mạnh thì đã trụi lủi rồi.
Tiên nhân nhanh chóng mở miệng trấn an, nói: “Đừng sợ đừng sợ, đây là thay lá bình thường thôi, chờ qua thêm mấy ngày, lá mới sẽ mọc ra, ngươi nhất định còn đẹp hơn trước nữa.”
Bạch La La khóc nhỏ giọng một chút.
Tiên nhân lại nói mấy câu dễ nghe, cuối cùng cũng dỗ được Bạch La La nín khóc. Y nói: “Đừng buồn, sờ vào cũng không rụng nữa đâu mà…… Ý?” Tay đang v**t v* lá củ cải của Bạch La La chợt cứng đờ lại, muốn làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì mà cẩn thận thả chiếc lá mình không cẩn thận bứng xuống sang bên cạnh.
Nhưng mà động tác này lại bị Bạch La La thấy được, Bạch La La: “……” Ngươi hoàn toàn không thích ta, huhuhu, ngươi chỉ muốn ta trụi lủi mà thôi—— vất vả lắm mới còn lại mấy lá, ngươi lại bứng hết một lá của ta.
Cậu khóc lớn, cảm thấy nhất định là bởi vì tiên nhân phát hiện mình không phải nhân sâm, cố ý trừng phạt mình rồi, cậu sẽ phải biến thành một cái củ cải trọc lóc, sẽ bị mọi người cười nhạo lá củ cải trọc lóc……
Lúc này tiên nhân không khuyên được nữa, chỉ hận tại sao mình lại đi động tay động chân làm gì, y thở dài, cũng không nói lời nào, chỉ là ngồi cùng với Bạch La La khóc, khi cậu khóc đến mệt rồi thì tưới chút nước suối linh khí cho cậu.
Bạch La La khóc đến mơ mơ màng màng ngủ mất.
Chờ đến ngày hôm sau cậu tỉnh lại, mấy lá củ cải còn sót lại cũng cô đơn rơi xuống mặt đất ở bên đất bên cạnh. Bạch La La ngay đến đầu địa trung hải cũng không còn, thành một củ cải trọc lóc chân chính.
Tiểu Lục nhìn dáng vẻ này của Bạch La La mà cười muốn nội thương, cây già ở bên cạnh ít khi nói chuyện cũng cười mấy tiếng.
Bạch La La nói: “Ngươi còn cười ta!”
Tiểu Lục nói: “Được được được, ta không cười ngươi ha ha ha ha ——”
Nếu Bạch La La có mắt, vậy trong ánh mắt cậu nhất định chứa đầy nước mắt.
Ước chừng là hôm qua Bạch La La run quá lợi hại, tiên nhân sợ chuyện rụng lá k*ch th*ch đến cây củ cải yêu dấu của y, vì thế ngày hôm sau liền nhanh chóng mời Nam Trúc Quân trước đó xem bệnh cho Bạch La La đến.
Nam Trúc Quân nhìn Bạch La La, hỏi Bạch Hồi làm cái gì.
Bạch Hồi nói y cho nhân sâm này uống Tinh Hoa Thiên Địa.
Nam Trúc Quân nói: “Uống? Ngươi cho củ—— nhân sâm uống Tinh Hoa Thiên Địa?”
Bạch Hồi nói: “Không uống được sao?”
Nam Trúc Quân đau lòng nói: “Sao ngươi không cho ta uống chứ?”
Bạch Hồi mặt lộ vẻ ghét bỏ.
Nam Trúc Quân cả giận nói: “Tinh Hoa Thiên Địa là thứ trân quý như vậy, ngươi nhẹ nhàng rót vào mặt đất như vậy, ta thấy nó rụng lá là còn may đấy!”
Bạch Hồi nói: “Chẳng lẽ còn phản ứng khác?”
“Nếu không chỉ có thể nói vận khí ngươi tốt.” Nam Trúc Quân nghiến răng nghiến lợi, hắn nói, “Rốt cuộc là cây nhân sâm này có chỗ gì tốt, làm cho ngươi để ý như vậy? Chẳng lẽ là hương vị đặc biệt ngon, ha ha, khi nào ăn nhớ kêu ta một tiếng, ta bắt thêm mấy con gà rừng hầm canh.” Mấy câu này của hắn là đang cố ý nói cho củ cải nghe, củ cải này hiển nhiên đã thành tinh quái, có thần chí của mình, hắn phải cố ý dọa cậu mới được.
Bạch Hồi lại là nói: “Có ăn ngươi cũng không thể ăn hắn.”
Nam Trúc Quân tức giận hừ một tiếng.
Cuối cùng Nam Trúc Quân hiểu rõ nhất về bệnh thực vật trong toàn môn phái cho Bạch La La một phương thuốc, nói trong mấy ngày tới đừng tưới nước linh tuyền, chỉ tưới nước suối bình thường, phơi nắng, qua hơn mười ngày tiêu hết tinh hoa là ổn thôi.
Bạch Hồi nói: “Vậy lá cây thì sao, còn có thể mọc ra lại không?”
“Lá cây?” Nam Trúc Quân nói, “Ngươi tìm ta chỉ vì để nó mọc lá cây?”
Bạch Hồi nói: “Nếu không ta tìm ngươi làm gì.”
Nam Trúc Quân quả thực đều muốn nhổ luôn cái cây củ cải này, hắn đường đường tiên quân, hiện tại lại tự đi xem bệnh cho một cây củ cải, nhưng ngại ánh mắt uy h**p của người nào đó, Nam Trúc Quân vẫn nhịn xuống, nói: “Muốn mọc lại lá cây thì không đơn giản, ngươi dùng pháp thuật nối lại mấy cái lá cho nó là được rồi.”
Bạch Hồi nói: “…… Còn có thể như vậy?”
Nam Trúc Quân nói: “Đương nhiên, nếu không ngươi cho rằng tóc trên đầu chưởng môn từ đâu ra.”
Bạch Hồi: “……”
Bạch La La ở bên cạnh nghe lén: “……” Cậu nghĩ, có phải cậu đã biết được cái gì không nên biết rồi không.
Sau khi tiễn Nam Trúc Quân đi, Bạch Hồi liền đi tới bên cạnh Bạch La La, y sờ sờ Bạch La La, sau đó làm phép. Một lát sau, trên đỉnh đầu Bạch La La liền xuất hiện chùm lá củ cải xanh biếc. chùm lá củ cải này còn đẹp hơn lá đã rụng của Bạch La La, màu sắc xanh biếc hơn, hình dạng lá cũng rất là hoàn mỹ.
Bạch La La rốt cuộc không khóc nữa, bởi vì cậu đã có một bộ tóc giả xanh um.
Bạch Hồi nói: “Không cần lo lắng, Nam Trúc Quân nói, tiêu hóa hết tinh hoa nhật nguyệt thì lá cây sẽ mọc lại lần nữa.”
Bạch La La lúc này mới vừa lòng.
Bạch Hồi hiển nhiên giống như người cha không biết cách chăm con cái, muốn cho con của mình những điều tốt nhất, cũng mặc kệ hài tử có thể nhận ý tốt của y hay không.
Bạch La La có chùm lá củ cải giả, cuối cùng có thể thẳng sống lưng rồi.
Tiểu Lục chua lòm nói: “Củ Cải Trắng, trước kia ngươi từng quen biết tiên nhân à.”
Bạch La La nói: “Không quen biết.”
Tiểu Lục nói: “Không quen biết sao hắn đối xử với ngươi tốt như thế?”
Bạch La La nghĩ nghĩ, nói: “Có thể là bởi vì ta tương đối đáng yêu?”
Tiểu Lục: “……” Nàng trầm mặc một lúc lâu, sau đó sâu kín nói, “Cũng có thể là bởi vì da ngươi dày đó.”
Bạch La La: “(⊙v⊙) Có sao.”
Tiểu Lục nói: “Đương nhiên là có.”
Có điều mặc kệ Tiểu Lục chua như thế nào, chuyện Bạch La La độc chiếm sủng ái của tiên nhân đã hết sức rõ ràng.
Mà trải qua sự kiện côn trùng, Bạch La La phát hiện bản thân đã có thể huyễn hóa ra hai cái chân, có đôi khi nhân lúc không ai có còn có thể bò ra khỏi mặt đất để xới đất của mình.
Ngày này tiên nhân lại nghỉ ngơi trong thạch đình, Bạch La La và Tiểu Lục khẽ meo meo nói chuyện phiếm, Bạch La La nói: “Dáng vẻ lúc ngủ của tiên nhân đúng là đẹp.”
Bạch Hồi nằm ở trên ghế tre, tay áo dài buông xuống mặt đất đung đưa nhẹ theo gió. Tóc như thác nước rối tung ở sau người, có chút hỗn độn, y nhắm hai mắt đôi mắt, đẹp giống như một bức tranh thuỷ mặc.
Tiểu Lục mấy ngày nay có hơi ăn ghen tỵ với Bạch La La, nàng cũng thích tiên nhân, chỉ là trước nay tiên nhân cũng không lẩm bẩm nói nhỏ với nàng như Bạch La La, thậm chí cũng rất ít đến chỗ của nàng.
Tiểu Lục nói: “Củ Cải, ngươi biết không, ta từng hôn lên mặt của tiên nhân đó.” Nàng nói dối, muốn để Bạch La La cũng ganh tỵ với nàng một chút.
Bạch La La nói: “A?”
Tiểu Lục nói: “Lúc ngươi còn chưa đến, ta nhân lúc tiên nhân ngủ thì lén đến hôn ngài ấy một cái……” Lời nói dối này của nàng trăm ngàn chỗ hở, cũng chỉ có củ cải ma mới như Bạch La La không biết gì mới tin.
Bạch La La cũng có chút ghen tị, cậu nói: “Thật, thật sao?”
Tiểu Lục nói: “Đúng vậy.” Nàng giống như còn sợ Bạch La La không tin, nói, “Trên người tiên nhân có mùi đàn hương, ta thích mùi đó nhất ……”
Bạch La La khẽ meo meo nhìn Bạch Hồi đang ngủ say ở bên trong thạch đình, chợt thấy tim mình đập như nổi trống, cậu, cậu cũng muốn hôn tiên nhân, chỉ một cái thôi là được rồi.
“Thế nào, ta lợi hại hay không?” Tiểu Lục chỉ muốn ra vẻ tý mà thôi, nhưng nàng mới vừa nói xong, thì liền nhìn thấy củ cải cách mình không xa đang bò ra khỏi mặt đất.
Khác với Tiểu Lục đã có thể hóa hình, tu vi của Bạch La La còn thấp, mặc dù là bò từ trong đất ra, nhiều nhất cũng là một củ cải hình người. Cậu dẩu mông gian nan bò ra khỏi mặt đất, sau đó nâng cái chân thô nho nhỏ thở hổn hển thở hổn hển đi về phía trước.
Tiểu Lục hoảng sợ nói: “Củ Cải —— ngươi đi đâu đó?”
Bạch La La nói: “Ta, ta cũng muốn hôn.”
Tiểu Lục nói: “Ngươi điên rồi —— ngươi sẽ bị tiên nhân phát hiện ——”
Bạch La La cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, cậu tưởng tượng đến Tiểu Lục hôn tiên nhân, thì có hơi không thể khống chế được bản thân mình……
Tiểu Lục nói: “Củ Cải, ngươi mau trở lại —— ta gạt ngươi thôi ——” Nàng không dám lên, vì thế chỉ có thể đè giọng gọi Bạch La La trở về.
Chỉ là tất cả ánh mắt của Bạch La La đều đặt ở trên người tiên nhân đang ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy lời của Tiểu Lục nói. Cậu sử dụng tay chân, gian nan leo lên từng bậc cầu thang, sắp đến bên cạnh của tiên nhân bên người.
Tiểu Lục cũng không dám nói chuyện, nàng sợ tiếng của mình sẽ đánh thức tiên nhân. Nếu tiên nhân tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy được củ cải tinh muốn thả dê mình—— nghĩ đến đây, Tiểu Lục không dám nghĩ tiếp nữa mà chôn mình sâu vào trong đất run bần bật, khẩn cầu tiên nhân đừng tỉnh lại, Bạch La La sẽ không bị phát hiện.
Bạch La La chưa từng có ngắm Bạch Hồi ở khoảng cách gần như vậy, cậu có thể đếm được lông mi dày của Bạch Hồi, cậu leo lên trên ghế tre, đứng trên mép ghế, sau đó nhón mũi chân, dùng đầu của mình cọ cọ cằm của Bạch Hồi.
Cậu rất muốn hôn lên khuôn mặt của Bạch Hồi, nhưng cậu quá lùn, nhón chân cũng không chạm được đến khuôn mặt của.
Bạch La La có chút mất mát, nhưng cậu biết vầy là đủ rồi, cho nên xoay người định leo xuống bằng chân của Bạch Hồi, nào biết cậu mới vừa xoay người, lại cảm thấy mình bị một bàn tau nắm lấy.
Phía sau truyền đến thanh tuyến tuyệt hay chỉ thuộc về Bạch Hồi, y nói: “Nhìn xem, ta bắt được cái gì này.”
Nếu chùm lá củ cải của Bạch La La vẫn còn thì nhất định sẽ dựng thẳng lên, nhưng hiện tại cậu lá củ cải trọc đội tóc giả, cho nên chỉ có thể run bần bật.
Mà Tiểu Lục ở bên cạnh nhìn cũng khóc lên tiếng, nàng khóc ròng nói: “Xong rồi, Củ Cải, ngươi sắp biến thành canh xương sườn hầm củ cải rồi ——”
Tiên nhân nhìn Bạch La La run dữ như thế, giống như cười lạnh, y nói: “Lúc lợi dụng ta còn to gan như vậy, sao bây giờ lại sợ rồi?”
Y quay Bạch La La một vòng, trong đôi mắt xinh đẹp đều là ý cười, y nói: “Nói đi, củ cải nhỏ, ngươi leo trên người ta là muốn làm gì?”
Bạch La La cả người run bần bật, đáng thương vô cùng nói: “Ngươi đừng giết ta, ta, ta hầm xương sườn rất ngon, nếu không có xương sườn, bò, thịt trâu cũng được.”
Bạch Hồi cuối cùng là không nhịn được mà cười lên tiếng, củ cải này không phải đã bị dọa ngu rồi đấy chứ.