Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 119

Bạch La La cảm thấy bản thân là một cây củ có chất lượng hết sức ưu tú.

Cho dù hầm canh hay trộn rau thì có lẽ mùi vị đều không tồi, vị ngọt nhiều nước, thanh mát giải nhiệt. Cho nên khi bị tiên nhân bắt được, cậu tủi thân giới thiệu cách chế biến mình, sợ tiên nhân dưới cơn giận dữ sẽ chém cậu thành mấy khúc lãng phí mất một nguyên liệu nấu ăn ưu tú.

Tiên nhân cũng không nói chuyện, cứ nhìn cậu cười nhẹ như vậy, đợi cho Bạch La La giới thiệu cách chế biến bản thân xong, y mới nói câu: “Hết rồi?”

Bạch La La đáng thương nói: “Hết, hết rồi.” Cậu có chút hối hận, trước đó nên hỏi Tiểu Lục và ông cây xem bọn họ có biết nhiều cách chế biến củ cải không, thoạt nhìn tiên nhân cũng không thích mấy cách mà cậu giới thiệu cho lắm……

Tiên nhân sờ sờ đầu của Bạch La La, lúc này Bạch La La chỉ hóa ra hai cái chân củ cải, thậm chí còn không có mặt mũi, chỉ có thể biết đại khái vị trí của khuôn mặt..

Tiên nhân nói: “Nếu nói xong rồi thì trả lời câu hỏi của ta đi……” Y nói, “Ngươi bò đến trên người ta, chẳng lẽ là muốn lợi dụng ta à?”

Suy nghĩ đen tối của Bạch La La bị Bạch Hồi chỉ một phát ra ngay, nháy mắt cậu liền cứng lại.

Bạch Hồi nói: “Thật vậy luôn?”

Nếu lúc này Bạch La La còn tính là bình tĩnh, vậy nhất định có thể nghe ra được ý cười nồng đậm từ trong giọng nói của Bạch Hồi. Chỉ tiếc hiện tại cậu dọa cả người run bần bật, trong đầu chỉ quanh quẩn một ý niệm: Tiên nhân nhất định sẽ cho rằng cậu là một tên củ cải lưu manh đối xử cợt nhả với mọi người……

Bạch La La trong giọng nói mang theo âm khóc, cậu nói: “Không, không phải như thế……”

Bạch Hồi nói: “Vậy thì sao?”

Ánh mắt Bạch La La mơ hồ ngập ngừng nói: “Ta…… Ta không muốn lợi dụng ngươi, ta, ta chỉ muốn hôn ngươi……” Cậu nói, trên làn da củ cải trắng nõn lộ ra một tia đỏ ửng thẹn thùng.

Bạch Hồi nói: “Đúng không, vậy ngươi hôn được ta chưa?”

Bạch La La tủi thân lắc đầu, cậu quá lùn, cho dù nhón mũi chân cũng chỉ cọ đến cằm của tiên nhân……

Bạch Hồi sờ sờ đầu của Bạch La La, sau đó hơi hơi cong lưng rồi đặt đôi môi mềm mại lên trên đầu Bạch La La. Bạch La La cảm thấy động tác của tiên nhân, toàn bộ củ cải đều ngây dại, trong lúc nhất thời hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Tiên nhân chậm rãi nói: “Vậy là hôn được rồi.”

Bạch La La bị dọa đến ngu người.

Tiên nhân nói: “Nếu đã hôn rồi, vậy ta có thể hỏi ngươi một câu khác, nơi này chính là vườn nhân sâm, một cây củ cải như ngươi sao lại vào đây?”

Bạch La La vốn đang sung sướng đê mê giống như muốn bay lên trời bởi vì nụ hôn của tiên nhân, nhưng một câu này của tiên nhân lại lôi tọt cậu từ trên trời xuống đất, cậu nhìn quanh một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Là, là bị lẫn trong hạt giống nhân sâm của ngài, ta, ta thật sự không phải cố ý muốn gạt ngài đâu.”

Tiên nhân nghe vậy cười to, nụ cười đó trực tiếp làm Bạch La La nhìn đến ngây người, cậu thậm chí quên mất tình cảnh hiện tại của mình, không tự chủ được mà vươn tay cầm lấy tóc đen của tiên nhân, sau đó cọ cọ lên mặt của mình.

Tiên nhân nhìn động tác của Bạch La La, y nói: “Ngươi hóa hình bao lâu rồi?”

Bạch La La hết sức hồ đồ với khái niệm thời gian, cậu nói: “Không bao lâu đâu, ước chừng là mấy chục ngày……”

Tiên nhân cười nói: “Với tu vi hiện tại của ngươi, còn chưa thế rời khỏi đất lâu, đi thôi, ta dẫn ngươi trở về.” Y nói thì đưa tay ôm củ cải giống ôm đứa nhỏ, trực tiếp ôm toàn bộ vào trong ngực.

Bạch La La kề sát người tiên nhân, quả thực nghe thấy được mùi mà Tiểu Lục nói, chỉ là cậu lại cảm thấy hình như không phải đàn hương, mà càng giống như là mùi cỏ cây tươi mát. Lạnh lẽo, dài lâu, giống như lúc tiên nhân không cười, khiến cho người cảm thấy xa cách không dễ gần.

Động tác của tiên nhân dịu dàng, y ôm Bạch La La, chậm rãi đi tới hố đất của Bạch La La, y nói: “Là nơi này sao?”

Bạch La La gật gật đầu.

Tiên nhân nói: “Hiện tại pháp lực ngươi còn quá yếu, đừng tùy tiện rời khỏi đất.” Y nói, “Có nghe không?”

Bạch La La ngoan ngoãn nói nghe được.

Ánh mắt êm dịu của tiên nhân nhìn chăm chú Bạch La La, y nói: “Đi thôi.” Nói rồi đặt Bạch La La vào trong đất.

Bạch La La bắt đầu dẩu mông đào đất.

Tiên nhân vốn ở bên cạnh nhìn Bạch La La, nhưng nhìn đến động tác này của Bạch La La thì lại tựa như có chút không nhịn được, thừa lúc khi Bạch La La tập trung đào đất. Y lại là vươn tay vỗ vỗ cái mông đang chu lên Bạch La La.

Mông Bạch La La bị người ta cợt nhả, ngạc nhiên quay đầu lại.

Tiên nhân lại vẫn là dáng vẻ tiên phong đạo cốt, giọng điệu y đạm nhiên nói: “Trên mông ngươi có dính chút đất.”

Bạch La La nói: “À……” Cậu dễ tin lời của tiên nhân nói, hoàn toàn không có suy nghĩ sắp chui vào trong đất đến nơi rồi, còn sợ trên mông dính đất à?

Nhìn Bạch La La đào hố cho mình, sau đó vùi mình vào trong đó, đôi tay nhỏ kia còn nghiêm túc vỗ vỗ đất chung quanh mình, thoạt nhìn quả thật là một nhóc củ cải nghiêm túc.

Tiên nhân cảm thấy cậu thật sự là quá đáng yêu, chỉ có thể tùy ý đổi đề tài sợ bản thân lại nói ra cái gì hù dọa chú cải cải trắng nhát gan này, y: “Muốn uống nước không?”

Bạch La La buồn bực, nói: “Không muốn đâu.”

Tiên nhân nói: “Ờ.” Sau khi y xác nhận Bạch La La chôn mình xong rồi liền đứng dậy trở về thạch đình.

Bạch La La nhìn bóng dáng y, mê muội nghĩ, tiên nhân thật đúng là người tốt, phát hiện cậu là củ cải tinh mà cũng không có ý muốn hầm cậu……

Tiên nhân trở về trong đình, lấy đàn ra rồi bắt đầu chậm rãi đàn tấu. Trong khúc nhạc này có chứa linh lực, cỏ cây trong vườn đều rất là được lợi, Bạch La La cũng không ngoại lệ, chuyện cậu thích nhất chính là nghe tiên nhân đàn.

Bại lộ thân phận củ cải tinh của mình, nhưng lại không bị tiên nhân trừng phạt, thậm chí còn được hôn một cái, Bạch La La ở dưới đất càng nghĩ càng vui, cười ha ha không ngừng, làn da cũng bắt đầu đỏ lên. Nếu lúc này có người đào cậu lên, đại khái sẽ cho rằng cậu là củ cải hồng mềm.

Bên cạnh Tiểu Lục lặng lẽ nói: “Củ Cải…… Ngươi lợi hại quá……”

Bạch La La nói: “A?”

Tiểu Lục nói: “Tiên nhân lại không giết ngươi, còn ôm ngươi trở về ——”

Bạch La La cũng rất vui, cậu nói: “Tiên nhân thật sự đúng là người tốt.”

Tiểu Lục có chút cô đơn nói: “Ài, ta cũng muốn được ôm một cái.”

Bạch La La nói: “Không phải ngươi từng hôn tiên nhân sao?”

Tiểu Lục nói: “Đó là ta lừa ngươi thôi, ngươi đừng dễ bị lừa như vậy, ta nói cái gì ngươi cũng tin, lỡ như tối hôm nay tiên nhân muốn ăn củ cải, chẳng phải ta sẽ không còn gặp được ngươi nữa sao.”

Không biết như thế nào, khi nghe được lời này của Tiểu Lục, Bạch La La lại có hơi vui. Bởi vì nếu Tiểu Lục không nói dối, vậy cậu hẳn là tinh quái duy nhất được tiên nhân hôn ở trong vườn này rồi.

Tiểu Lục nói: “Có điều tiên nhân hẳn là rất thích ngươi…… Trước đó ta chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như vậy.” Trong ấn tượng của nàng, từ trước đến giờ thần sắc của tiên nhân đều là hết sức lãnh đạm, tựa như băng tuyết mùa đông, lạnh lẽo, an tĩnh, cảm giác kháng cự lại mọi thứ xung quanh mình.

Bạch La La càng vui hơn, cậu nghĩ nếu cậu cố gắng thêm một chút, sớm hóa hình một chút, rời khỏi đất.

Trong khoảng thời gian hóa hình ban đầu tinh quái thực vật không thể rời khỏi đất, bọn họ còn chưa học được cách hít vào thở ra khí của mặt trời và mặt trăng, càng không biết nên tu luyện như thế nào.

Nếu Bạch La La chỉ là củ cải hoang dã, vậy chờ cậu nghiên cứu ra phương pháp tu luyện thích hợp cho bản thân chỉ sợ cũng phải tốn mấy chục năm. Nhưng hiện tại, cậu lại có một người dẫn đường.

Sau khi biết Bạch La La thành tinh, không quá mấy ngày, Bạch Hồi liền bắt đầu dạy cậu phương pháp tu luyện.

Bạch La La là củ cải chậm chạp không quá thông minh, học cũng trắc trở, cậu sợ tiên nhân chê cậu chậm chạp, bình thường đểu ra vẻ mình đã hiểu rồi.

Tiên nhân lại nhìn thấu ngụy trang của cậu, chỉ nói: “Từ từ, không cần gấp, hiểu thì hiểu, nếu không hiểu thì cứ nói ra, ta dạy từ từ cho ngươi.”

Lúc này Bạch La La mới đỏ mặt nói chỗ mình không hiểu với Bạch Hồi.

Phun ra nuốt vào khí nhật nguyệt là phương pháp tu luyện cơ bản mà mỗi tinh quái đều phải học, tuy tốc độ của phương pháp này chậm, nhưng lại là phương pháp chính thống nhất.

Tiểu Lục vẫn không dám để tiên nhân phát hiện thân phận của nàng, nàng luôn cảm thấy một ngày nào đó tiên nhân sẽ ăn luôn củ cải—— từ một gốc độ nào đó mà nói, Tiểu Lục cũng không sai.

Từ khi bắt đầu tu luyện, buổi tối mỗi ngày tiên nhân đều sẽ đến vườn với Bạch La La.

Thời điểm hoàng hôn chính là lúc nhật nguyệt luân phiên, là cơ hội tu luyện tốt nhất, tiên nhân ngồi ở trong thạch đình, nhìn củ cải trọc lóc trước mặt nghiêm túc dựa theo làm ra động tác mà y đã chỉ.

Ngày này Bạch La La cũng làm động tác giống y như bình thường, khi đôi chân thô nhỏ hì hà hì hục chuẩn bị trở về cái hố củ cải của mình, Bạch Hồi lại chợt nói: “Củ Cải.”

Bạch La La nói: “(⊙v⊙) Sao thế, tiên nhân.”

Bạch Hồi nói: “Ngươi gọi ta là Bạch Hồi là được, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi tên là gì?”

Bạch La La nói: “Ta, ta tên là Củ Cải Trắng……” Cái tên còn là Tiểu Lục đặt cho cậu đấy.

Bạch Hồi lại là trầm thấp cười, y nói: “Làm gì có một củ cải tên là Củ Cải Trắng chứ.”

Bạch La La gãi gãi cái đầu trọc lóc của mình, nói: “Rất kỳ quái sao?”

Bạch Hồi nói: “Thật là có chút kỳ quái…… Nếu ngươi không ngại, ta đặt cho ngươi một cái tên, thế nào?”

Bạch La La nhanh chóng gật đầu, chỉ tiếc hiện tại cậu còn chưa huyễn hóa ra dáng vẻ của chính mình, nếu không nhất định có thể nhìn thấy những vì sao lóe lên trong ánh mắt cậu.

Bạch Hồi dịu dàng nói: “Ngươi tên Bạch La La nhé?”

Bạch La La nói: “Bạch La La?”

Bạch Hồi nói: “Đúng vậy.”

Bạch La La cảm thấy cái tên này khá tốt, cậu: “Cảm ơn tiên nhân ban tên.” Sau khi nói cám ơn Bạch Hồi thì trở về.

Tiểu Lục lần này không ganh với Bạch La La nữa, bắt đầu ganh với tiên nhân, lẩm bẩm nói cái tên Bạch La La làm gì hay hơn cái tên Củ Cải Trắng chứ, cái tên Củ Cải Trắng này vừa nghe liền biết là củ cải rồi……

Có điều nàng cũng không nói gì thêm, nhìn dáng vẻ bị tiên nhân mê hoặc của củ cải, nhất định sẽ không nghe vào lời của nàng nói rồi. Hừ, không ngờ đường đường là một tiên nhân, lại đi mê hoặc người ta như vậy, mê hoặc đến nhóc củ cải đần này đầu óc rối tinh rối mù luôn.

Có tiên nhân trợ giúp, tiến độ tu hành của Bạch La La tiến triển cực nhanh, rất nhanh đã đuổi kịp Tiểu Lục.

Mà vì phòng ngừa Bạch La La bị những người khác phát hiện, thời gian này tiên nhân đều không cho người khác vào trong vườn, cho dù là tưới nước hay là diệt sâu, tất cả đều là một mình y hoàn thành.

Ngày Bạch La La hóa hình, là một đêm khuya trăng thanh gió mát. Cậu đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, cảm thấy một loại biến hóa huyền diệu. Loại biến hóa thúc đẩy cậu bò ra khỏi mặt đất, khí tức của toàn bộ củ cải cũng có chút nôn nóng.

Tiểu Lục bị tiếng của Bạch La La đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi Bạch La La làm sao vậy.

“Ta có hơi không thoải mái.” Khi đó Bạch La La còn không biết là bản thân sắp hóa hình, cho nên toàn bộ củ cải đều héo úa, cậu nói, “Hình như có thứ gì đó sắp tràn ra khỏi thân thể của ta……”

Tiểu Lục từng có kinh nghiệm hóa hình, cho nên lập tức phản ứng lại Bạch La La bị cái gì, nàng nói: “Bạch La La, ngươi sắp hóa hình rồi!”

Bạch La La nghe được hai chữ hóa hình, lập tức lên tinh thần, cậu nói: “Ta, ta, ta sắp biến thành người hả?”

Tiểu Lục nói: “Đúng vậy, ngươi mau dựa theo pháp quyết vận hành công pháp mà tiên nhân đã dạy cho ngươi đi.”

Bạch La La gật gật đầu.

Tinh quái khác với nhân loại, bọn họ không có đan điền, chỉ có nội đan. Nội đan chính là thứ quyết định yêu lực mạnh yếu của tinh quái, cậu rất cố gắng tu luyện thì trên trán cậu mới xuất hiện một viên nhỏ như vậy.

Mà lúc này nội đan đang cuồn cuộn không ngừng hấp thu khí tức của mặt trăng, thân thể cậu thật giống như là một cái đập chứa nước, không ngừng rót nguồn nước vào, sau khi rót đây thì rất mau liền đã phát sinh biến hóa mới.

Bạch La La làm hết sức nghiêm túc, tuy rằng cậu có chút đần, nhưng vẫn có thể nhìn ra kỳ vọng của tiên nhân đối với cậu. Tiên nhân muốn cậu hóa hình sớm một chút, cho nên mới dạy cậu đặc biệt nghiêm túc. Mà Bạch La La cũng không muốn làm Bạch Hồi thất vọng.

Theo công pháp vận chuyển trong cơ thể Bạch La La, thân thể cậu cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Thân thể vốn là củ cải trắng, bắt đầu huyễn hóa ra tay chân nhân loại, Tiểu Lục nhìn thấy Bạch La La dần dần biến thành một đứa nhỏ tr*n tr** cái mông. Đứa nhỏ này trắng trắng mềm mềm, tay ngắn chân ngắn, hết sức đáng yêu…… Duy nhất không được hoàn mỹ đại khái chính là hắn trên đầu không hề có một sợi tóc nào, vẫn trụi lủi.

Tiểu Lục nhịn không được nở nụ cười.

Sau khi Bạch La La hoàn thành hóa hình, chuyện đầu tiên là muốn chạy đến đình của tiên nhân.

Trong góc của thạch đình góc có một cái gương, có thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.

Bạch La La sử dụng cả tay lẫn chân, bò tới phía trên thạch đình, sau đó nhón mũi chân nhìn vào trong gương.

Bạch La La: “……”

Một tràn tiếng khóc truyền ra từ trong thạch đình, Tiểu Lục nghe được Bạch La La gào khóc, Bạch La La khóc ròng nói: “Tóc ta đâu, tại sao ta không có tóc?”

Tiểu Lục: “Phụt……”

Bạch La La nói: “Ô ô ô ô —— ta, ta vẫn là củ cải trọc lóc!!”

Sau khi biến thành hình người, pháp thuật của Bạch Hồi tự nhiên cũng không còn hiệu quả, vì thế đầu của Bạch La La lại biến trở lại thành trống trơn lần nữa. Khi Bạch La La đứng ở trước gương khóc đến sắp xỉu đến nơi, Bạch Hồi vội vàng chạy đến, y hẳn là mới vừa chuẩn bị ngủ, tóc đen trên đầu còn chưa búi lên, cứ như vậy rối tung ở sau người.

“Sao vậy?” Khi đến thạch đình nhìn thấy được Bạch La La khóc đến sắp ngất đi, Bạch Hồi đau lòng nói, “Sao lại khóc thành thế này?”

Bạch La La được Bạch Hồi bế từ trên mặt đất lên, cậu thút tha thút thít, nói: “Tiên, tiên nhân, ta không có tóc……”

Bạch Hồi: “……”

Bạch La La đau lòng nức nở nói: “Không có một cọng nào luôn.”

Bạch Hồi có chút chột dạ dời ánh mắt.

Bạch La La nắm vạt áo trước ngực của Bạch Hồi, bi thương nói: “Không có ai thích củ cải trụi lủi hết……”

Bạch Hồi nhanh chóng nói: “Ai nói không có ai thích, ta thích mà.” Y hôn lên đầu của Bạch La La, nói, “Đừng khóc nữa, ngoan, mấy ngày nữa tóc sẽ mọc ra thôi.” Uy lực của Tinh Hoa Thiên Địa ngày ấy quả nhiên rất lớn, cũng sắp mấy tháng rồi, tóc của Bạch La La vẫn không có ý muốn mọc ra.

Dáng vẻ Bạch La La mới vừa hóa hình là đứa trẻ ba tuổi, đáng yêu đến không chịu được, tay chân như là củ sen trắng nõn, khuôn mặt cũng phình phình, trên hàng lông mi dày còn dính nước mắt, lúc này còn tủi thân mím môi. Bạch Hồi thật sự là bị cậu khóc đến nhũn tim, đừng nói tóc, ngay cả hiện tại cậu khóc nói muốn sao trên trời thì nói không chừng Bạch Hồi cũng sẽ tìm mọi cách làm ra cho cậu.

Bạch La La đáng thương vô cùng nhìn tiên nhân, nói: “Thật, thật sự sẽ mọc ra sao?”

Bạch Hồi gật gật đầu, nói: “Mọc mà, nhất định sẽ mọc.”

Lúc này Bạch La La mới miễn cưỡng dừng nước mắt, chỉ là trong miệng còn lẩm bẩm, nói: “Ta cũng muốn có bím tóc như Tiểu Lục, xinh đẹp đáng yêu……”

Bạch Hồi nói: “Tiểu Lục?”

Bạch La La rụt rụt vai, không hé răng.

Bạch Hồi không có tiếp tục hỏi, trong vườn của y có mấy tinh quái hắn chẳng lẽ y còn không rõ sao, y chỉ là không biết tinh quái tên Tiểu Lục mà thôi.

Bạch La La khóc một hồi, cũng có chút mệt, nhưng hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng với cái đầu trụi lũi của mình.

Bạch Hồi ôm cậu, vỗ lưng cậu nhẹ giọng dỗ cậu, cuối cùng Bạch La La thút tha thút thít ngủ trong lòng ngực Bạch Hồi.

Ngày hôm sau, Bạch La La tỉnh lại ở trên giường của Bạch Hồi.

Từ sau khi cậu có ý thức của mình, chưa hề rời khỏi vườn cây, mà lúc này đây lại được Bạch Hồi ôm cậu đến phòng của ngủ.

Bạch La La mở to mắt, nhìn đến màn lụa màu trắng, còn ngửi được một làn mùi hương cỏ cây chỉ thuộc về Bạch Hồi. Mùi hương này khiến cho Bạch La La cảm thấy mơ hồ có chút quen thuộc, tựa như đã từng ngửi qua ở nơi nào rồi.

Nhưng sự chú ý của cậu nhanh chóng đã bị chuyện khác lấy đi —— Bạch Hồi ngủ ở ngay bên cạnh cậu, lúc này đang nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng, như là còn chưa tỉnh lại.

Bạch La La nhìn vẻ mặt khi ngủ của Bạch Hồi, khẽ meo meo vươn cái tay ngắn ngủn của mình sờ sờ hàng lông mi dày như cọ của Bạch Hồi, sau đó nhanh chóng thu hồi tay của mình.

Bạch Hồi còn chưa tỉnh, tựa hồ không có phát hiện động tác của Bạch La La.

Bạch La La có được lòng tin, lại lấy hết can đảm sờ sờ cái mũi thẳng của Bạch Hồi, cậu cảm thấy Bạch Hồi đẹp thật, mỗi một bộ phận trên khuôn mặt đều hoàn mỹ như vậy. Cậu vuốt vuốt thì lại thấy Bạch Hồi đột nhiên mở to mắt, sau đó há miệng đớp ngón tay của cậu.

Bạch La La bị dọa ngây người, sau đó nhanh chóng mang theo khóc nức nở giải thích, nói: “Ta, ta không có sờ bậy ngươi, tiên nhân đừng ăn ta mà——”

Bạch Hồi dùng răng ma ma ngón tay của Bạch La La, trầm giọng nói: “Buổi sáng đừng sờ trộm ta.”

Bạch La La nhanh chóng gật đầu.

Bạch Hồi lúc này mới nhả ra.

Bạch La La thu hồi bàn tay nhỏ mập mạp của mình, tủi thân nhìn dấu răng ngay ngắn trên đó, cậu nghĩ, dáng vẻ này của tiên nhân đáng sợ quá đi mất…… Quả thực giống như là muốn nuốt cả người cậu vào trong bụng vậy. Cậu nào biết đâu rằng, nếu không phải lúc này thân hình cậu vẫn là đứa bé, thì có lẽ đã sớm bị Bạch Hồi ăn đến xương cốt đều không còn rồi.

Sáng sớm Bạch Hồi bị Bạch La La đốt lên hỏa khí, y đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại bị cẩn thận Bạch La La cẩn thận nắm lấy góc áo.

Củ cải tinh mới hóa hình hiển nhiên có chút bất an, mắt trông mong nhìn y, giọng non nớt nói: “Tiên, tiên nhân, ngài muốn đi đâu á?”

Bạch Hồi nói: “Ta đi tắm.”

Bạch La La nói: “Vậy, ta có thể đi cùng ngài không?” Ngày thường đều ngủ ở trong đất, hôm nay đột nhiên đến trên giường, Bạch La La có hơi sợ.

Ánh mắt Bạch Hồi tối sầm lại, ánh mắt kia khiến cho Bạch La La có chút sợ hãi, cậu chậm rãi rũ đầu, nhỏ giọng nói: “Không được thì thôi vậy, ta ở chỗ này chờ ngài.”

Đứa nhỏ hiểu chuyện, luôn đặc biệt làm người khác đau lòng.

Bạch Hồi thở dài trong lòng, nói: “Được.” Y cong lưng rồi ôm Bạch La La vào trong ngực, sau đó bế cậu cùng đến bể tắm.

Bể tắm cách phòng ngủ không xa, bên trong có bày trận pháp, một năm bốn mùa đều có lưu thông nước ấm.

Bạch Hồi buông Bạch La La xuống, chậm rãi c** q**n áo trên người.

Tuy rằng Bạch La La chưa từng thấy qua bao nhiêu nhân loại, nhưng lại trực giác biết được thân thể Bạch Hồi vô cùng xinh đẹp. Đó là vẻ đẹp thuộc về thuần nam tính, cánh tay rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, còn có đôi chân thon dài thẳng tắp. Y da thịt như ngọc, toàn thân đều không có một chút tỳ vết, quả thực giống như tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ.

Bạch La La ở bên cạnh khẽ meo meo nhìn, nghĩ thầm về sau nhất định cậu phải học tập giống như tiên nhân mới được.

Bạch Hồi nói: “Nhìn cái gì đấy?”

Bạch La La có chút khẩn trương, gặm ngón tay, hàm hồ nói: “Không có gì.”

Bạch Hồi nói: “Ngón tay này của ngươi ta mới ngậm đấy, ngươi lại bỏ vào trong miệng gặm à?”

Bạch La La: “……” Mặt cậu liền đỏ bừng.

Bạch Hồi cũng không có làm khó Bạch La La nữa, khom lưng bế lên chuẩn bị tiến vào bể tắm. Hai người thân cận da thịt, Bạch La La càng ngày càng mặt đỏ tai hồng.

Đợi khi tiến vào trong bể tắm, nước ấm tràn qua bả vai hai người, Bạch Hồi đang muốn an ủi Bạch La La mấy câu, lại nghe “phụt” một tiếng, bé con như được chạm khắc từ ngọc trong lòng ngực lại nháy mắt biến lại thành củ cải vừa trắng vừa béo.

Bạch Hồi: “……”

Bạch La La khóc ròng nói: “Xin lỗi —— ta quá khẩn trương ——” Củ cải tinh mới hóa hình biến trở về nguyên hình, gào khóc ở trong lòng ngực Bạch Hồi.

Bạch Hồi dở khóc dở cười, đành phải liên tục an ủi Bạch La La, bảo cậu đừng quá để ý, còn nói đây là tình huống bình thường.

Bạch La La nói: “Thật sự bình thường?”

Bạch Hồi gật gật đầu, nói lúc đầu cậu hóa hình, không khống chế được cũng là chuyện rất bình thường.

Bạch La La lúc này mới được xoa dịu.

Vì thế một lát sau, Bạch Hồi liền thấy được một củ cải đã thả mình trôi ở trong bể tắm, y đột nhiên có loại ảo giác kỳ quái mình là xương sườn, mà này bể tắm chính là một nồi canh củ cải xương sườn. Đáng tiếc củ cải kia hiển nhiên cũng không có cảm giác được, còn đang bơi ở trong bể tắm, hai cái chân ngắn nhỏ dùng sức đập nước, vô cùng vui vẻ. Suy cho cùng đây là lần đầu tiên cậu gặp được nhiều nước như vậy kể từ khi được sinh ra.

Cuối cùng vẫn là Bạch Hồi miễn cưỡng kéo cậu về, bất đắc dĩ nói với cậu, còn ngâm nữa thì chín luôn đấy, lúc này Bạch La La mới lưu luyến đồng ý rời đi.

Bình Luận (0)
Comment