Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 120

Bạch La La vốn dĩ cho rằng sau khi bản thân biến trở về nguyên hình, rất nhanh sẽ có thể hóa hình lại lần nữa.

Nào biết cậu tắm xong, qua cả một buổi sáng, thân thể đều không có một chút động tĩnh nào. Bạch Hồi thấy cậu nôn nóng thì đành phải mở miệng an ủi, nói cậu hóa hình lần đầu, không biến trở lại cũng rất bình thường, không cần miễn cưỡng.

Lúc này Bạch La La đang ngồi ở bên cạnh Bạch Hồi, xem dáng vẻ chính là đại củ cải mới vừa rửa sạch sẽ trắng nõn ngập nước, thảm nhất chính là trên đầu người của củ cải không có một cái lá nào, dáng vẻ như vừa được xử lý sạch sẽ có thể vào nồi bất cứ lúc nào.

Bạch Hồi lấy một chút nước linh tuyền rồi để Bạch La La ngâm ở bên trong, sau đó thì gửi tin cho Nam Trúc Quân bảo hắn đến đây xem xem.

Nam Trúc Quân vốn đã ngấp nghé cái vườn kỳ hoa dị thảo của Bạch Hồi từ lâu, nào biết lần này được kêu đến xem bệnh cho củ cải thì hắn lại hỏi rõ ràng trước, nói xem cho ai.

Bạch Hồi bình tĩnh nói dối, nói, chính là một nhân sâm tinh hóa hình bị bệnh.

Vì thế Nam Trúc Quân đáp mây bay đến, thấy được củ cải trắng đang ngâm ở trong một cái bồn, cùng với Bạch Hồi vẻ mặt bình tĩnh.

Nam Trúc Quân nói: “Bạch trưởng lão……” Có phải nhân sâm nhà ngươi lớn hơn nhân sâm nhà người khác quá rồi hay không, nhìn cái dáng vẻ trắng trẻo mập mạp này, xách lên vẫy nước là có thể vào nồi rồi.

Bạch Hồi làm lơ u oán của Nam Trúc Quân, y nói: “Mấy ngày trước sau khi nó khôi phục nguyên hình thì không thể hóa hình nữa, ngươi giúp nó nhìn xem nguyên nhân một chút.”

Nam Trúc Quân: “……”

Bạch La La biết Nam Trúc Quân là đại phu thảo mộc tinh thông nhất trong môn phái, nhanh chóng bò từ trong bồn ra tới, muốn hành lễ với Nam Trúc Quân. Bạch Hồi thấy thế đưa tay làm phép trên người cậu một cái, vì thế trên người củ cải trắng nõn có thêm một cái quần đùi màu trắng nhỏ.

“A, làm phiền đại phu.” Bạch La La trong dáng vẻ của cải nói.

“Hầy, đứa trẻ củ cải này cũng không tệ lắm.” Nam Trúc Quân nói, “Để ta xem xem.”

Hắn nắm tay của Bạch La La, sau đó lại sờ đầu của cậu, vốn chưa đã ghiền còn muốn ôm toàn bộ củ cải trắng ngập nước này vào trong lòng ngực xoa xoa, nhưng dưới ánh mắt phảng phất như muốn giết hắn của Bạch Hồi thì chỉ có thể không cam lòng từ bỏ, hắn khen: “Củ cải tốt thật.”

Bạch La La rất tự hào, ưỡn ưỡn b* ng*c nhỏ của mình.

Sau khi Nam Trúc Quân chẩn bệnh xong thì đưa ra kết luận, hắn nói: “Không biến về được có lẽ do pháp lực không đủ.” Hắn trầm ngâm một lát, sau đó đưa ra chẩn đoán, nói, ‘’Loại thực vật củ cải này, thành tinh chính là cơ duyên, tu luyện không dễ dàng giống như kỳ hoa dị thảo, lấy tu vi hiện tại của nó thì bình thường chỉ sợ rất khó duy trì hình người.”

Việc này kỳ thật Bạch Hồi đã biết, hôm nay y tìm Nam Trúc Quân chỉ là muốn để Nam Trúc Quân nhìn xem nơi khác, nhưng lại không tiện nói thẳng, vì thế làm bộ vân đạm phong khinh hỏi một câu: “Vậy khi nào lá củ cải của nó mới mọc lại?”

Nam Trúc Quân nói: “Đã mấy tháng rồi còn chưa mọc lại hả?”

Bạch Hồi nói: “Chưa.”

Bạch La La cũng mắt trông mong nhìn Nam Trúc Quân.

Nam Trúc Quân lại nhìn nhìn, vuốt cằm nói: “Không đúng nha, nên sớm mọc ra rồi mới đúng…… Ngươi lại cho nó ăn cái gì đấy?”

Bạch Hồi nhanh chóng tỏ vẻ bản thân không vác cái nồi này, nói: “Ta nào còn dám cho nó ăn cái gì nữa!”

Nam Trúc Quân suy nghĩ nói: “Nếu không có ăn cái gì, vậy chỉ có thể chờ thêm xem sao. Có thể là tinh hoa nhật nguyệt còn chưa tiêu hóa xong……” Hắn hơi nhíu lại mày, tựa hồ cũng có một ít phiền não vì sao củ cải này cứ trụi lủi như vậy.

Bạch Hồi thấy Nam Trúc Quân không cho được đáp án chính xác, nhanh chóng đổi đề tài.

Bạch La La có vẻ có chút rầu rĩ không vui, mỗi ngày cậu đều ngóng trông bản thân có thể mọc ra lá củ cải xanh mượt……

Nam Trúc Quân ngay từ đầu còn tức Bạch Hồi lừa hắn đến đây, nhưng khi thấy được Bạch La La, hắn lại như là có hứng thú, bắt đầu nổi lên trêu đùa Bạch La La, còn hỏi cậu có muốn đi theo mình hay không, bảo đảm chùm lá củ cải sẽ không bao giờ rụng, hơn nữa còn sẽ có tinh thần hơn……

Bạch Hồi cười nhạt nói tiễn khách, Nam Trúc Quân chửi nhỏ vài tiếng keo kiệt y cũng làm bộ như không nghe thấy. Bạch Hồi hừ lạnh trong lòng, mắng cũng vô dụng, củ cải chỉ có thể là của một mình y, ai cũng đừng mơ có thể chấm m*t.

Sau khi hóa thành hình người, Bạch La La liền không trở về trong đất nữa, ngược lại đảm đương nhiệm vụ gánh nước bắt côn trùng ở trong vườn.

Mỗi ngày sáng sớm là có thể thấy một chú củ cải trắng cao hơn nửa mét, trong tay xách theo một cái thùng gỗ nhỏ, lắc lư đi đến vườn trồng trọt. Sau đó cầm lấy gáo nhỏ nghiêm túc tưới nước cho hoa cỏ trong vườn trồng trọt, vừa tưới nước trong miệng còn vừa lầm bẩm: “Một cây một gáo, Tiểu Lục, ta lén tưới cho ngươi nhiều một tý……”

Bạch Hồi ngồi ở trong đình, trong mắt đều là ý cười ấm áp.

Sau khi tưới nước xong, Bạch La La cũng có chút mệt mỏi, cậu bò đến trong viện rồi ngồi ở bên cạnh Bạch Hồi.

Bạch Hồi lấy ra khăn lông cẩn thận lau toàn bộ củ cải, Bạch La La còn rất sợ nhột, khi lau đến chỗ nhột thì liền cười khanh khách không ngừng.

Sau khi tưới nước xong thì đến thời gian tu luyện mỗi ngày, Bạch Hồi hết sức nghiêm khắc trong tu luyện, hoàn toàn như hai người khác nhau với vè ôn hòa mà y thế hiện thường ngày. Cũng đúng, ai cũng có lúc không muốn làm nhưng phải làm một số chuyện gì đó, người dưới thân bởi vì tu luyện không đạt tiêu chuẩn mà biến trở về một cây củ cải.

Chân ngắn củ cải của Bạch La La cũng khoanh lại, đi theo Bạch Hồi học ra dáng ra hình. Bạch Hồi nhìn cậu liền cảm thấy đáng yêu, sâu trong nội tâm cuồn cuộn không ngừng tràn ra tình yêu mãnh liệt, thậm chí có đôi khi đến Bạch La La cũng cảm giác được.

Đương nhiên lúc này Bạch La La còn tương đối ngây thơ, dễ dàng nhầm lẫn phương diện tình yêu với cảm giác thèm ăn—— Dẫu sao thì đều là d.ục v.ọng mãnh liệt.

Cậu bị ánh mắt nóng bỏng của Bạch Hồi nhìn mà trong lòng run sợ, thậm chí trong lòng còn sinh ra một suy nghĩ kinh dị, tiên nhân với cậu tốt như vậy, có lẽ nào là vì muốn cậu càng ngon hơn hay không……

Có loại ý nghĩ này Bạch La La tìm thời gian không có Bạch Hồi ở trong vườn, thấp thỏm nói chuyện này nói với Tiểu Lục.

Tiểu Lục nghe xong vô cùng đau đớn nói với Bạch La La, nói: “La La, ta chưa từng nghe qua, muốn ăn củ cải còn phải nó tu luyện trước đâu……”

Bạch La La rối rắm tay đầu xoắn vào nhau, cậu nói: “Nhưng, nhưng có đôi khi ánh mắt của tiên nhân thật sự rất dọa người……”

Tiểu Lục hiển nhiên là mê muội Bạch Hồi, vẫn không thể kiềm chế được, nàng nói: “Đó là ái chi thâm, trách chi thiết(*), ngươi nhìn ngươi xem, trước đó còn có thể hóa hình, hiện tại ngay đến hình người cũng không duy trì không được, nếu là ta thì ta cũng tức. Nhưng tiên nhân chưa từng trách ngươi, đều là dốc lòng dạy dỗ ngươi ……”

(*)*Ái chi thâm, trách chi thiết (爱之深责之切): Có nghĩa là khi yêu một người đến mức sâu nặn thì họ sẽ rất quan tâm và có yêu cầu cao đối với người đó.

Bạch La La nghĩ nghĩ, chợt ngộ đạo, cậu nói: “Thì ra là thế!”

Tiểu Lục gật đầu nói: “Chính là như thế!”

Vì thế Bạch La La quyết định càng phấn đấu hơn, tranh thủ có thể duy trì hình người sớm một chút…… Ngược lại cũng hợp tâm ý của Bạch Hồi.

Chỉ là từ sau khi Bạch La La đến bên cạnh Bạch Hồi, trong môn phái đều bắt đầu có tin đồn nói trong môn của Bạch trưởng lão lạnh tâm lạnh tình hình như thu nhận một tinh quái làm đồ đệ. Hơn nữa tinh quái kia cũng không phải dị chủng gì, mà là một củ cải tinh trắng trẻo mập mạp.

Đối với loại lời đồn này, Bạch Hồi cũng không định làm sáng tỏ, dù sao củ cải sẽ vẫn luôn ở bên cạnh y, cũng không sợ ai ngấp nghé.

Cách mấy ngày, Bạch Hồi dẫn theo Bạch La La đi gặp bằng hữu trong môn phái, bằng hữu cũng thích nuôi một số tinh quái, chỉ là phần lớn tinh quái đều là động vật.

“Ô, Bạch Hồi, bên cạnh ngươi thật đúng là nuôi củ cải tinh à?” Bằng hữu của Bạch Hồi tên là Thượng Huyền Cổ, có một chút bản lĩnh trong nghề phục dịch thú, cũng rất hiểu rõ tinh quái.

Lúc này Bạch La La trong lòng ngực của Bạch Hồi chính là dáng vẻ đứa trẻ, dựa vào trong lòng ngực của Bạch Hồi, mắt to ngập nước nhìn hai người, Bạch Hồi sờ sờ đầu cậu, gật đầu nói ừm.

“Để cho ta nhìn xem?” Thượng Huyền Cổ đưa tay muốn ôm Bạch La La, lại bị Bạch Hồi từ chối, chỉ nói một câu: “Nó sợ người lạ.”

Thượng Huyền Cổ nói: “Sợ người lạ? Củ cải tinh còn sợ người lạ?”

Bạch Hồi nói, “Sao củ cải tinh không thể sợ người lạ.”

Thượng Huyền Cổ bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngươi vui là được, nói đi, hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì.”

Bạch Hồi nói: “Ta muốn hỏi ngươi một số việc về tinh quái.”

Thượng Huyền Cổ nói: “Chúng ta sang bên kia nói?”

Nơi này của Thượng Huyền Cổ nuôi rất nhiều động vật, phần lớn nguy hiểm đều bị nhốt lại rồi, nhưng vẫn có một số con thỏ gà con nhảy nhót ở trên bãi cỏ xanh mượt.

Bạch La La nhìn thấy động vật lông xù xù thì có hơi không chịu nổi, cặp mắt to đen nhánh đều là ngôi sao.

Bạch Hồi phát hiện Bạch La La mong ngóng, nói: “Muốn chơi hử?”

Bạch La La gật gật đầu.

Bạch Hồi nói: “Vậy ngươi ở chỗ này chơi đi, ta cùng hắn ở ngay bên cạnh.” Y chỉ chỉ cái đình cách đó không xa.

Bạch La La vui vẻ đồng ý.

Thượng Huyền Cổ nhìn dáng vẻ hai người ở chung, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhè nhẹ, đại khái là không ngờ Bạch Hồi cũng có lúc có vẻ mặt mềm mại như vậy.

Bạch Hồi đặt Bạch La La trên mặt cỏ, dặn dò cậu có chuyện thì kêu chính mình, lúc này mới cùng Thượng Huyền Cổ đi đến cái đình cách đó không xa.

Thần chí của Bạch La La lúc này không khác đứa nhỏ hai ba tuổi của nhân loại lắm, tất nhiên hết sức thích động vật nhỏ, cậu vươn cái tay ngắn nhỏ của mình, cẩn thận ôm con thỏ vào trong lòng v**t v* nó, vui đến tựa như cái đầu trọc lóc cũng tỏa sáng.

Sờ con thỏ, lại sờ gà con, Bạch La La đang vui vẻ sờ thì nhìn thấy một một bóng đen chiếu xuống trước mặt cậu.

Bạch La La ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy một con tiên hạc cao một mét, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm cậu.

Bạch La La nháy mắt run cầm cập, đáng thương thả chú gà con trong tay gà con xuống, còn giải thích với tiên hạc, nói: “Ta, ta không có làm gì họ hết, chỉ, chỉ là muốn sờ sờ, sờ sờ……”

Tiên hạc mắt lạnh nhìn cậu, nghe giải thích xong thì há mồm mổ cậu một cái.

Bạch Hồi mới vừa cùng Thượng Huyền Cổ ngồi xuống, thì nghe được tiếng khóc thê thảm của Bạch La La từ cách đó không xa.

Bạch Hồi nhìn ra hướng của Bạch La La, chỉ thấy củ cải tinh nhà y lại khôi phục dáng vẻ củ cải, lúc này đang dùng đôi chân ngắn cụt ngủn chạy như điên về phía mình, mà phía sau có một con tiên hạc đang điên cuồng đuổi theo mổ lên người cậu.

Tuy rằng Bạch Hồi biết bản thân không nên cười, nhưng vẫn có chút nhịn không được, đương nhiên cười là cười, Bạch Hồi cũng không có quên tiến lên bế Bạch La La, cứu cậu khỏi mỏ của tiên hạt.

Bạch La La gào khóc, nói: “Iên ạc xấu, iên ạc ấu*——”(*tiên hạc xấu)

Bạch Hồi vỗ cậu an ủi nói: “Không khóc không khóc, không sao, không sao.”

Thượng Huyền Cổ nén cười, nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay nó không có ở đây, ta cho rằng trễ chút nó mới về, không ngờ trở về không đúng lúc như thế.” Con tiên hạc kia là hắn nuôi, ngày thường phụ trách bảo vệ mấy con động vật nhỏ.

Bạch La La lúc này đã là dáng vẻ củ cải, khóc đến cả củ cả đều ướt, cậu thút tha thút thít, nói: “Ờ hẹ, a ờ à on hẹ ắm……”(sờ nhẹ, ta sờ gà con nhẹ lắm)

Bạch Hồi vừa nghe, nhịn cười đến cả mặt đều đỏ lên.

Thượng Huyền Cổ trực tiếp xoay lưng lại run run bả vai.

“Được được được, không khóc không khóc nữa, để ta xem nào, bị mổ trúng chỗ nào rồi……” Bạch Hồi lật trái lật phải, kiểm tra một chút rồi nói, “Ôi, mổ ra hai dấu đỏ rồi.” Tiên hạc hẳn là cũng không mổ mạnh, mỏ chim cũng không mổ đứt da non nớt của củ cải, chỉ để lại hai dấu đỏ mà thôi.

Bạch La La còn đang nức nở, ấm ức nói: “Ậy, ó hải a hông òn óng oáng ay hông?” Tay cụt ngủn của cậu sờ không đến được sau lưng của mình, chỉ có thể cảm giác được trên lưng bị mổ hai cái.(Vậy, có phải ra không còn bóng loáng hay không)

Bạch Hồi nói: “Không có không có, vẫn rất bóng loáng.” Y nói, “La La vẫn là một củ cải bóng loáng mà.”

Bạch La La đang nức nở, tiên hạc mổ cậu thảnh thơi thảnh thơi đi đến trước mặt bọn họ, còn hướng về phía Bạch La La kêu một tiếng, rất có mùi vị diễu võ dương oai.

Thượng Huyền Cổ nói: “Được rồi, đừng có bắt nạt con nít…… người ta chỉ là củ cải tinh mới vừa hóa hình.”

Tiên hạc lại kêu một tiếng.

Bạch La La cực kỳ sợ nó, lúc này dùng ta và chân leo lên trên người Bạch Hồi, sợ mình ở gần nó quá lại bị mổ thêm một cái nữa.

“Mau xin lỗi đi.” Thượng Huyền Cổ nói.

Tiên hạc kia lúc này mới xoay người kêu lên một tiếng với Bạch La La.

Thượng Huyền Cổ nói: “Nó nói xin lỗi……”

Bạch Hồi nói: “La La, còn đau không? Nếu đau thì chúng ta đánh tiên hạc hai cái nhé?”

Bạch La La lúc này mới yếu ớt nói: “Không đau.” Cậu nói với tiên hạc, “Ta không có bắt nạt động vật nhỏ, ngươi đừng cắn ta.”

Tiên hạc lại kêu một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Bạch La La.

Bạch La La mê hoặc nói: “Nó có ý gì á?”

Bạch Hồi nói: “Nó đang hỏi ngươi, có muốn cưỡi lên người nó không.”

Đôi mắt Bạch La La lập tức sáng lên, có thể cưỡi tiên hạc, nếu trở về kể cho Tiểu Lục nghe, chỉ sợ nàng cũng sẽ hết sức hâm mộ cho xem.

Bạch Hồi nói: “Muốn đi sao? La La?”

Bạch La La vẫn gật gật đầu, đương nhiên sâu trong nội tâm vẫn có chút lo lắng, cậu nói: “Có khi nào ta cưỡi không vững rồi rơi xuống không?”

“Không đâu.” Bạch Hồi nói, “Ta thi phép cho ngươi, ngươi cứ đi đi.”

Bạch La La được Bạch Hồi đưa đến trên lưng tiên hạc, cậu ngồi lên thì liền ôm lấy cổ của tiên hạc, run run rẩy rẩy nói: “Cảm, cảm ơn tiên hạc.”

Tiên hạc xoay người bay đi.

Bạch Hồi và Thượng Huyền Cổ nhìn một lớn một nhỏ, cuối cùng không nhịn được cười ha ha.

Thượng Huyền Cổ nói: “Ngươi tìm đâu ra kẻ dở hơi thú vị như vậy?”

Bạch Hồi nói: “Trong vườn ta có không ít nhân sâm, nó bị gieo lẫn ở bên trong.”

Thượng Huyền Cổ cười nói: “Đừng đùa, ngươi không phân rõ được nhân sâm hay củ cải à?”

Bạch Hồi nói: “Ai biết được.”

Bên này bọn họ trò chuyện, bên kia tiên hạc đã chở theo Bạch La La đi ngao du trên bầu trời. Bạch La La làm một củ cải không biết bộ mặt thành phố, từ nhỏ đã sống trong đống đất, hoàn toàn chưa từng bay trên trời. Cho nên ngay khi tiên hạc chở cậu bay lên, tiếng kêu sợ hãi của Bạch La La liền liên thiên không dứt.

Cậu nhìn tầng mây dưới thân, đất và con người biến thành biến nhỏ như con kiến, ôm chặt lấy cổ của tiên hạc.

Bạch La La nói: “Cao, cao quá đi……”

Tiên hạc kêu kêu, như là đang đáp lời của Bạch La La.

Bạch La La nói: “Chờ sau này ta lợi hại, ta cũng muốn học cưỡi mây đạp gió, dẫn tiên nhân đi khắp nơi chơi……”

Tiên hạc chở Bạch La La lượn vòng một vòng ở trên không môn phái, xem như bày tỏ xin lỗi vì nó để lại hai dấu đỏ trên người của Bạch La La.

Vì thế ngày đó không ít người trong môn phái đều nhìn thấy cảnh hiếm thấy một con tiên hạc chở một củ cải trên lưng, có không biết còn kỳ quái nói bộ Thượng Huyền Cổ muốn ăn củ cải sao, lại còn bảo con tiên hạc không dễ chọc nhà hắn chở củ cải như thế này……

Bạch La La chơi một vòng ở trên trời, khi xuống dưới thì chân đã nhũn.

Bạch Hồi đứng trên mặt đất chờ cậu, khi cậu vừa xuống liền được y ôm vào trong lòng ngực.

“Chơi vui không?” Bạch Hồi hỏi Bạch La La.

“Vui lắm.” Bạch La La khoa tay múa chân, nói, ‘’Mây trắng..trắng lắm luôn, trời cũng xanh nữa, các ngươi đều như là con kiến, nhỏ chíu à……”

Bạch Hồi nói: “Chơi đủ rồi, về nhà thôi.”

Bạch La La nghe vậy quay đầu nhìn tiên hạc nói lời cảm ơn tạm biệt, tiên hạc kia rất cao lãnh liếc mắt nhìn Bạch La La một cái thì liền xoay người bay đi.

Bạch Hồi nói: “Chúng ta đi trước.”

Thượng Huyền Cổ nói: “Không tiễn.”

Hôm nay Bạch La La chơi một ngày có chút mệt mỏi, bị Bạch Hồi ôm thì không đến một lát liền ngủ mất.

Bạch Hồi nhìn củ cải trong lòng ngực mình, trong mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng, y cúi đầu hôn lên đầu cuar Bạch La La, chậm rãi trở về.

Ngày hôm sau Bạch La La mới tỉnh, cậu xoa đôi mắt mơ mơ màng màng bò từ trên giường dậy, phát hiện Bạch Hồi đã rời giường, Bạch La La kêu một tiếng: “Bạch Hồi……”

“Sao vậy?” Tiếng Bạch Hồi truyền từ gian ngoài đến.

Bạch La La mềm như bông nói: “Hôm nay ta không muốn mặc quần áo……”

Bạch Hồi nói: “Ngươi đợi chút, ta mặc cho ngươi.”

Củ cải vốn dĩ không cần mặc quần áo, nhưng Bạch Hồi cố tình làm cho cậu một cái quần nhỏ, mỗi ngày đều mặc cho cậu. Dựa theo cách nói của Bạch Hồi chính là, cho dù là củ cải cũng không thể để người ta thấy hết.

Mới bắt đầu Bạch La La bắt đầu còn đấu tranh một chút, sau đó cứ mặc Bạch Hồi, ngược lại cuối cùng cũng là Bạch Hồi mặc cho cậu.

Một lát sau, Bạch Hồi từ gian ngoài đi vào, cầm một bộ y phục mặc lên cho Bạch La La.

Bạch La La mềm mại dựa vào trong lòng ngực Bạch Hồi, dùng tay dụi dụi mắt.

Bạch Hồi nói: “Còn chưa ngủ đủ sao?”

Bạch La La rầm rì một tiếng, cậu nói: “Ừm……”

Bạch Hồi nói: “Hay cứ ngủ thêm một chút?”

“Không được, không được.” Bạch La La từ chối ý tốt của Bạch Hồi, nghiêm túc nói, “Ta muốn tu luyện, phải sớm lớn lên……”

Hiện tại tu vi của cậu quá thấp, cho nên hóa hình ra vẫn là một đứa nhỏ ba bốn tuổi, chờ khi tu vi cậu tăng lên rồi, là có thể biến thành dáng vẻ con người giống Bạch Hồi tiên nhân rồi.

“Được, lớn sớm một chút cũng tốt.” Bạch Hồi cười nhẹ.

Mặc quần áo xong rồi, Bạch Hồi ôm Bạch La La đi ăn sáng.

Bữa sáng này đương nhiên không giống người bình thường, là linh dịch đặc sệt, Bạch La La đâm rễ củ cải của mình vào trong hút lên.

Bạch Hồi nói: “Hôm nay dạy ngươi một ít pháp thuật đơn giản, ngươi cần phải nghiêm túc học.”

Bạch La La gật đầu.

Rõ ràng là củ cải không có mặt, nhưng Bạch Hồi lại có thể nhìn ra hương vị ngoan ngoãn, y hơi hơi thở dài trong lòng, cảm thấy bản thân xem như hoàn toàn xong rồi. Hiện tại chỉ cầu tu vi của Bạch La La tăng nhanh một chút, nếu không nói không chừng y thật sự nhịn đến hỏng mất.

Bạch La La ăn bữa sáng xong, lại được Bạch Hồi bế lên.

Hai người đến Diễn Võ Trường chuyên dùng để tu luyện.

Diễn Võ Trường này thuộc về riêng Bạch Hồi, cho nên ngoại trừ y và Bạch La La cũng không có những người khác trong môn phái.

Bạch Hồi nói pháp quyết cho Bạch La La trước một lần, có thực hành một lần. Phần lớn pháp quyết đều hết sức đơn giản, là pháp quyết cơ bản nhất khi mới nhập môn vào Tiên môn.

Nhưng mà Bạch La La lại hình như không hợp với những thứ này, tiến độ học cực chậm, học một cái biến cát thành vàng hơn nửa ngày cũng không có tiến triển gì. tuy rằng tính cách Bạch La La trời sinh là kiểu chậm chạp, trong lòng cũng có chút nóng nảy lên, Bạch Hồi dạy cậu nghiêm túc như vậy, cậu thật sự không muốn làm Bạch Hồi thất vọng.

Bạch Hồi phát hiện Bạch La La lo âu trong lòng, y cầm lấy tay của Bạch La La trấn an nói: “Không cần gấp, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, có thể từ từ học.”

“Nhưng ta chậm như vậy, lỡ như vẫn luôn học không được thì phải làm sao đây.” Bạch La La rũ đầu.

Bạch Hồi nói: “Vậy thì sẽ luôn dạy ngươi.” Y sờ cái đầu củ cải của Bạch La La, cảm thấy hình như bản thân có chút vội vàng, Bạch La La cũng cảm nhận được tâm tình này của y nên đã bị ảnh hưởng.

“Ta có thể từ từ chờ ngươi.” Bạch Hồi nói, “Chờ ngươi thật lâu thật lâu.”

Bạch La La nghe Bạch Hồi nói, lại cảm thấy hình như Bạch Hồi đang nói chuyện khác, không biết như thế nào, trong đáy lòng của cậu cũng có chút đau, vì thế vươn tay cầm một ngón tay của Bạch Hồi, nhẹ nhàng nói: “Ta rất đần, tiên nhân đừng…… ghét ta.”

“Sao ta có thể ghét ngươi.” Bạch Hồi nói, “Sao ta có thể ghét ngươi chứ.” Y hôn lên tay của Bạch La La.

Bạch La La nói: “Nhưng ta chỉ là một củ cải trắng.” Cậu không phải nhân sâm trân quý, cũng không phải kỳ hoa dị thảo gì cả, chính là một cây củ cải bình thường mà thôi.

“Nhưng ta thích củ cải.” Tiên nhân nói, “Lấy cái gì cho ta, ta cũng không muốn đổi.”

Bạch La La an lòng lại, cậu nói: “Ta sẽ càng cố gắng hơn nữa……”

Bạch Hồi cười, y nói: “Có cố gắng hay không cũng không sao, chỉ cần ngươi sống vui vẻ là được rồi.” Đứa nhỏ thì sao, củ cải lại như thế nào, y nguyện ý chờ, cho dù thời gian có dài bao lâu, y cũng sẽ nguyện ý dùng thời gian cả đời của mình để dành cho củ cải trắng này.

Bạch La La nhìn tiên nhân cười, tức khắc tim đập nhanh như nổi trống, cậu ngập ngừng, mặt cũng đỏ hơn phân nửa, cuối cùng mới nhẹ giọng như tiếng muỗi kêu:: “Ta chuẩn bị xong rổi, chúng ta tiếp tục học đi.”

Bạch Hồi véo véo gương mặt Bạch La La, cười tủm tỉm nói một tiếng được.

Có lẽ là trút bỏ được chút gánh nặng trong lòng, lần này tiến độ học tập của Bạch La La trở nên nhanh hơn rất nhiều, ít nhất nhanh chóng học xong pháp thuật thứ nhất, biến cát thành vàng.

Bạch La La rất phấn khích, Bạch Hồi cũng rất vui, nói buổi tối sẽ cho Bạch La La ăn một bữa lớn.

Bạch La La vui vẻ hỏi bữa lớn gì á.

Bạch Hồi nói: “Củ cải hầm xương sườn được không?”

Bạch La La: “……”Nguyên nhân ngươi nuôi ta quả nhiên là nhìn trúng thể xác tươi ngon nhiều thịt của ta mà.

Bình Luận (0)
Comment