Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 122

Trong mùa đông này, Bạch La La lại học được không ít pháp thuật. Chỉ là chiều cao của cậu lại không hề thay đổi tý nào, vẫn là dáng vẻ của đứa nhỏ trong tranh tết.

Ngược lại là Tiểu Lục cùng tu luyện với Bạch La La đã bắt đầu trổ cành, thân hình từ bé gái dần dần biến thành thiếu nữ.

Bạch La La có chút lo lắng, mấy ngày chùm lá củ cải cũng không có tinh thần gì, Bạch Hồi hỏi cậu có chuyện gì cậu cũng không nói, cuối cùng lại hỏi thêm nhiều lần, mới ngượng nghịu xoắn xít nói.

“Vì sao ta không cao chứ.” Trong một góc phòng, có một nét mà Bạch La La đo trán mình vẽ lên, buổi tối mỗi ngày Bạch La La đều sẽ đứng trên mặt đất đo tới đo lui, nhìn xem chiều cao của mình có thay đổi gì không. Hôm nay Bạch La La cũng vẫn lùn như vậy, cho nên cuối cùng không nhịn được nói ra chuyện mà Bạch Hồi đã hỏi cậu bấy lâu nay.

Bạch Hồi xoa bóp cái mặt bánh bao tròn vo mềm như bông của cậu, cười nói: “Ta cũng không gấp thì ngươi gấp cái gì?”

“Nhưng, nhưng ta muốn cao nhanh một chút mà.” Bạch La La nói vô cùng đáng thương, cậu nói, “Tiên nhân, tiên nhân……có phải ta bị hư chỗ nào rồi không, cho nên mới không cao được……”

Bạch Hồi nói: “Ngươi hư chỗ nào được? Rõ ràng ngay đến lỗ bị sâu đục cũng có một cái nào cả.”

Bạch La La nhanh chóng nói có có, sau đó nhấc áo lên, lộ ra một cái bụng nhỏ trắng như tuyết, chỉ vào vết đỏ ở phía trên nói: “Đêm qua ta mới bị sâu cắn một cái nè.”

Bạch Hồi nhìn thì đúng là dấu vết muỗi đốt, Tu chân giới khác với thế gian, một năm bốn mùa đều có linh trùng, mặc dù là mùa đông cũng không ngoại lệ, không ngờ Bạch La La lại trúng chiêu. Bạch Hồi đưa tay kéo Bạch La La vào trong lòng ngực, sờ sờ cái vết đỏ kia, nói: “Ngứa không?”

“Ngứa nhưng cũng không ngứa mấy……” Bạch La La lẩm bẩm, “Ta không cao được, có phải có liên quan với cái này hay không……”

Bạch Hồi nghe vậy thì dở khóc dở cười, thầm nghĩ một con sâu làm gì ảnh hưởng được chiều cao của ngươi, y mở miệng trấn an Bạch La La, nói còn chưa tới mùa xuân thôi, chờ đến đến mùa xuân rồi, Bạch La La nhất định sẽ cao lên.

Vì thế Bạch La La liền ngày ngày chờ đợi ngày xuân đến.

Mấy ngày vừa vặn là Tết Âm Lịch sau khi mùa đông sắp kết thúc, tuy rằng khí tức Tết Âm Lịch trong môn phái bọn họ không nồng, nhưng vẫn tổ chức yến hội cho đệ tử trong môn phái thả lỏng tìm niềm vui.

Bạch Hồi cũng đi, chẳng những đi, còn dẫn theo Bạch La La đi.

Bạch La La là lần đầu tiên được chứng kiến ​​một dịp trọng đại như vậy, không khỏi có chút sợ, trong quá trình tham dự yến hội đều ngoan ngoãn rúc ở trong lòng ngực Bạch Hồi, hoàn toàn không dám rời khỏi một bước.

Bạch Hồi tìm vị trí ngồi xuống, bên cạnh chính là Nam Trúc Quân thường xuyên xem bệnh cho Bạch La La.

Nam Trúc Quân chào hỏi với Bạch Hồi, nói: “Ô, Bạch trưởng lão, hứng thú ghê nha, lần này nghĩ như thế nào lại đến đây chơi thế.” Trong môn phái bọn họ hàng năm đều có xuân yến, chỉ là Bạch Hồi gần như đều không tham gia. Năm nay lại không biết có cơn gió nào thổi đến, thế mà lại đến đây, trong lòng ngực còn mang theo cục bột nhỏ mặc đạo phục này.

Bạch Hồi nói: “Dẫn nó đến đây chơi.”

Nam Trúc Quân nhìn trong lòng ngực Bạch Hồi, một lát sau nhận ra thân phận Bạch La La, nói: “Ô, đây không phải là nhóc củ cải tinh sao, sao vẫn còn tí tẹo vậy nè.”

Bạch La La đang buồn rầu vì chiều cao của mình, nghe được người khác nói mình tí tẹo, có chút không vui, lẩm bẩm nói: “Ta không nhỏ……”

Bạch Hồi cười nói: “Được được được, ngươi không nhỏ.”

Nhìn dáng vẻ của Bạch Hồi, trong ánh mắt của Nam Trúc Quân hiện lên vẻ kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn, Bạch trưởng lão này xử sự với mọi người, có thể nói đều là hết sức lạnh nhạt, cơ hồ rất khó có thể thấy nụ cười của y, chỉ là không biết củ cải này có mị lực gì, có thể làm cho Bạch Hồi cười xán lạn như thế.

Nam Trúc Quân còn chưa coi đó là điều hiển nhiên, xuân yến liền bắt đầu rồi.

Trên xuân yến sẽ có một số tiết mục do đệ tử của bổn môn biểu diễn, tiết mục tốt nhất còn sẽ có phần thường. Bạch La La ngồi ở trong lòng ngực Bạch Hồi, trong tay cầm mấy miếng bánh ngọt ăn, cậu ăn dính đầy mặt, đôi mắt nhìn chăm chăm mấy người nhảy múa ở giữa sân không nhúc nhích một cái nào.

Bạch Hồi thấy cậu vui như thế, nụ cười càng thêm cưng chiều, Nam Trúc Quân bên cạnh nhìn mà trong lòng run sợ, thậm chí hoài nghi tên này có phải đã bị người ta đoạt xác rồi hay không.

Tiết mục từ sớm đến tối, bọn họ đều là tiên nhân, đương nhiên không cần nghỉ ngơi. Nhưng Bạch La La xem đến mệt mỏi, giữa chừng vẫn ngủ một lát ở trong lòng ngực của Bạch Hồi.

Buổi chiều, Bạch La La lần đầu tiên thấy được chưởng môn của môn phái này.

Dựa theo nội dung nói chuyện trước đó của Nam Trúc Quân và Bạch Hồi, cậu vốn tưởng rằng chưởng môn môn phái này là ông lão đầu bạc râu bạc trắng, đầu hẳn là còn có hơi hói, nào biết trước mắt lại là một người trẻ tuổi phong tư trác tuyệt, đi tới trên ghế của chưởng môn.

Có điều tuy rằng khuôn mặt hắn tuổi trẻ, nhưng khí chất lại hết sức trầm ổn, bên cạnh người treo bội kiếm, cả người đều ở tản ra khí tức làm người ta sợ hãi.

Bạch La La khẽ meo meo nhìn mắt, lại khẽ meo meo tiến đến bên tai Bạch Hồi, lẩm bẩm lầm bầm.

Bạch Hồi nghe Bạch La La nói, trong mắt trồi lên ý cười nồng đậm, y nhéo nhéo cái mũi của Bạch La La, nói: “Ngươi đấy!”

Bạch La La cười ngây ngô, cậu vừa mới hỏi Bạch Hồi, trên đầu của chưởng môn rốt cuộc có phải đang đội tóc giả hay không.

Bạch Hồi cầm ly lên, uống một ngụm rượu, nói: “Ừm, tóc của hắn vốn đã bị linh hỏa đặc thù đốt trụi, đời này có lẽ không thể mọc tóc được nữa.”

Bạch La La nói: “A, thảm vậy……” Cậu nhớ tới ngày tháng cậu làm củ cải trọc lóc kia, trong khoảng thời gian đó mỗi ngày cậu đều lo lắng có khi nào tiên nhân sẽ ghét mình hay không, ngay đến gương cũng không dám nhìn, sau đó nỗ lực tu luyện, cuối cùng mới mọc ra chùm lá củ cải tươi tốt như hiện tại.

Cũng không biết có phải chưởng môn hết sức mẫn cảm với hai chữ đầu tóc hay không, khi Bạch Hồi nói ra, động tác của hắn liền liếc mắt sang bên này một cái rõ ràng.

Bạch Hồi chỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt rất là u oán của chưởng môn nhà mình, tiếp tục thịt uống rượu với củ cải nhà y.

Nam Trúc Quân ở bên cạnh cúi đầu cười, nói: “Bạch trưởng lão, trong toàn bộ môn phái, chỉ sợ cũng chỉ có ngươi mới dám nói chưởng môn như vậy……” Trên đầu không có tóc chính là nỗi đau của chưởng môn, ai cũng không dám nói ra ở trước mặt của chưởng môn.

“Có gì đâu.” Bạch Hồi lười nhác nói, “Ta nhìn hắn lớn lên, đừng nói tóc, ngay cả thời điểm những chỗ khác chưa có lông, ta cũng từng thấy rồi.”

Nam Trúc Quân nén cười.

Bạch La La ngây thơ, nói: “Chỗ khác?”

Bạch Hồi bình tĩnh giải thích: “Trên đùi.”

Bạch La La nhấc ống quần mình lên, nhìn nhìn hai cái chân thô bóng loáng của mình, nói: “Hóa ra nơi này cũng sẽ mọc lông sao……” Cậu lại cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện bản thân lúc còn làm củ cải trên đùi đúng là có sợi rễ, lúc này mới chợt hiểu ra.

Tóm lại xuân yến ngày ấy, bởi vì một chữ ‘tóc’ của Bạch Hồi, ánh mắt chưởng môn liền liền ghim chặt trên người của hắn, Nam Trúc Quân không chịu nổi ánh mắt sáng quắc của chưởng môn nên cáo từ trước. Bạch Hồi ngược lại hết sức bình tĩnh ngồi đến tối, sau đó mới ôm Bạch La La trì độn rời khỏi nơi đó.

Sau xuân yến, mùa đông đã kết thúc, mùa xuân đang đến gần.

Chiều cao của Bạch La La cuối cùng cũng đã có khởi sắc, miễn cưỡng cao thêm một centimet. Tuy rằng Bạch Hồi hoài nghi một centimet này là bởi vì Bạch La La đổi kiểu tóc, nhưng y sợ y nói ra thì củ cải nhà y lại muốn khóc thút thít với y, vì thế cũng không nói gì.

Phát hiện bản thân cao lên, Bạch La La rất là vui vẻ, kích động tối ngày đó cũng ngủ được.

Nhiệt độ không khí ấm lại, băng tuyết tan rã, thực vật vốn bị chôn ở tuyết cũng bắt đầu nảy mầm.

Ngày nọ Bạch Hồi đang ở trong phòng nghiên cứu pháp quyết, lại thấy Bạch La La hì hà hì hục chạy vào phòng, sau đó đứng ngượng ngùng xoắn xít ở trước mặt hắn.

Bạch Hồi ngừng bút, giơ tay sờ sờ đầu cậu, nói: “Làm sao vậy, La La.”

“Ta, ta có thứ muốn tặng cho ngươi.” Bạch La La ngượng ngùng xoắn xít, mặt đỏ hơn phân nửa.

Bạch Hồi nói: “Thứ gì?”

Bạch La La cẩn thận lấy đồ muốn tặng cho Bạch Hồi từ trong túi ra, sau đó nhón mũi chân đưa cho Bạch Hồi.

Bạch Hồi nhìn chằm chằm xem xét thì phát hiện thứ đó lại là một bó đóa hoa trắng đáng yêu. Mới đầu y cũng không ý thức được đây là cái gì, còn tưởng rằng là Bạch La La hái ở nơi nào, cho nên cười duỗi tay liền nhận lấy, còn nói cám ơn với Bạch La La.

Bạch La La nhìn Bạch Hồi nắm đóa hoa nhỏ ở trong tay, cả khuôn mặt đột nhiên đỏ hơn, cậu nói: “Tiên, tiên nhân.”

Bạch Hồi nói: “Hử?”

“Ta, ta rất thích ngươi.” Sau khi cố lấy dũng khí lớn nhất để nói ra một câu như vậy, Bạch La La xoay người liền chạy, chân thô nhỏ chạy nhanh ra khỏi phòng.

Bạch Hồi sửng sốt một lát, nhìn nhìn đóa hoa nhỏ trong tay bản thân, trên mặt nháy mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng. Nếu y không nhìn lầm thì đóa hoa trong tay y chính là hoa củ cải.

Thụ phấn là cách củ cải sinh sôi nẩy nở, đóa hoa trắng này, chẳng phải chính là cơ quan sinh dục của củ cải nhà y sao?

Bạch Hồi nhìn đóa hoa trắng nhỏ, chợt hiểu ra vừa rồi vì sao Bạch La La lại ngượng ngùng như vậy. Y thật sự là có chút buồn cười, cũng không nhịn mà cười ha ha lên.

Sau khi cười xong, Bạch Hồi cầm đóa hoa nhỏ thở dài: “Tuổi còn nhỏ, cũng không biết ai dạy ngươi chơi lưu manh thế này.”

Bạch La La đưa hoa nhỏ xong liền lúng túng, cũng không dám nhìn phản ứng của Bạch Hồi, sau khi trở lại hoa viên thì nhanh chóng báo cáo công tác cho Tiểu Lục.

Tiểu Lục hưng phấn không thôi nói: “Thế nào, thế nào, tiên nhân có phản ứng gì?”

Bạch La La cúi đầu, nói: “Ta, ta không dám nhìn.”

Tiểu Lục hận không thể rèn sắt thành thép thở dài, cả giận nói nói: “Ngay đến hoa ngươi cũng đưa ra rồi, sao có thể không xem phản ứng của tiên nhân chứ?”

Bạch La La nói: “Ta ngại……” Cậu cảm thấy toàn bộ củ cải bản thân đều sắp cháy luôn rồi, nếu còn ở lại nơi đó chờ phản ứng của tiên nhân, chỉ sợ cậu sẽ biến thành một củ cà rốt luôn quá.

Tiểu Lục nói: “Nhưng ngươi chạy nhanh như vậy cũng không biết tiên nhân có phản ứng gì.”

Bạch La La nói: “Một lát nữa là ta biết thôi……”

Tiểu Lục nói: “Ngươi đấy, lá gan lớn một chút được không, ngay đến hoa nhỏ cũng dám tặng, còn không dám nói thêm mấy câu với tiên nhân.” Ước chừng là chủng loại của Tiểu Lục không giống với Bạch La La, cho nên trên khái niệm về hoa cũng xuất hiện lệch lạc. Thiên Diệp Linh Lung gần như là trăm năm mới nở hoa một lần, cho nên bản năng liền cảm thấy đóa hoa của mình là thứ hết sức quý giá, cho nên mới muốn tặng cho người thân nhất với mình.

Bạch La La nói: “Vậy ta trở về xem lại nhé?”

“Được rồi’’ Tiểu Lục nói, “Ngươi cũng chạy ra rồi, hiện tại trở về thì xấu hổ thêm thôi, vẫn là ở chỗ này với ta một lát đi.”

Bạch La La gật đầu đồng ý.

Bọn họ liền ngồi ở trong đình, ngắm cả vườn kỳ hoa dị thảo.

Gần đây cỏ cây biến thành tinh quái đặc biệt nhiều, chỉ là bé con nhân sâm thì đã có đến ba đứa, bọn nó còn đặc biệt thích Bạch La La, lúc Bạch La La tưới nước đều phải đi theo phía sau mông của Bạch La La.

Tiểu Lục nói: “La La, qua thêm một khoảng thời gian nữa ta định rời khỏi nơi này.”

Bạch La La nghe vậy thì ngẩn người, nói: “Tiểu Lục, ngươi muốn đi đâu.”

Lúc này Tiểu Lục đã là dáng vẻ thiếu nữ, mặc áo lụa màu xanh lục, tuy rằng khuôn mặt còn chưa nẩy nở, nhưng đã thấy phong tư tuyệt sắc, nàng nói: “Ta không biết, nơi này quá nhỏ, ta muốn đến nơi lớn hơn một chút.”

Bạch La La à một tiếng.

Tiểu Lục nói: “Ngươi thì sao?”

Bạch La La không có suy nghĩ gì, chỉ nói: “Ta vẫn luôn muốn đi theo tiên nhân.”

Tiểu Lục nói: “Đúng không…… vậy cũng khá tốt.” Nàng nói, “Tiên nhân đối với ngươi cũng rất tốt, nếu hắn cũng đối với ta tốt như vậy, có lẽ ta cũng sẽ không đi.”

Bạch La La cười đến híp đôi mắt thành một đường.

Hai người bọn họ nói chuyện đến trưa, mắt thấy sắc trời sắp tối, Bạch Hồi lại tìm tới.

Bạch Hồi nói: “Sao còn chưa quay về, cơm chiều cũng xong rồi, chờ ngươi ăn đấy.” Y động tác tự nhiên vươn tay với Bạch La La.

Bạch La La cầm tay ấm áp mềm mại của Bạch Hồi, sau đó được ôm vào trong lòng ngực.

“Tiểu Lục, ta đi trước nha.” Bạch La La nhìn về phía Tiểu Lục tạm biệt.

Tiểu Lục gật gật đầu, nói: “Tạm biệt.” Nàng nhìn Bạch Hồi ôm Bạch La La, trước mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, nếu có thể tìm được một người đối với nàng tốt như tiên nhân đối với Bạch La La, vậy thì thật là tốt biết bao.

Bạch Hồi ôm Bạch La La trở về nhà, Bạch La La còn có chút xấu hổ, tưởng tượng đến tay của Bạch Hồi từng cầm hoa của cậu thì liền cảm thấy rất là ngại ngùng.

Bạch Hồi làm sao không nhìn ra Bạch La La suy nghĩ cái gì, y há mồm cắn một cái lên khuôn mặt của Bạch La La, lưu lại một dấu răng chỉnh tề ở trên gương mặt trắng nõn, nói: “Tiểu lưu manh.”

Bạch La La bị cắn tủi thân, cũng không dám phản bác, cũng chỉ dám xoa xoa, bĩu môi nói: “Ta, ta không phải tiểu lưu manh.”

“Vậy ngươi tặng hoa cho ta làm gì.” Bạch Hồi nói.

Khuôn mặt Bạch La La đều đỏ lên, nói: “Ta chỉ là cảm thấy hoa của ta đẹp……”

Bạch Hồi thủy: “Đẹp thế nào?”

Bạch La La nói: “Trắng trắng, tím tím……” Cậu nói nói, có hơi không nói được nữa, nước mắt cũng bắt đầu đọng lại ở hốc mắt.

Bạch Hồi vốn chỉ muốn chọc Bạch La La, nhưng hiện tại hình như trêu hơi quá rồi, nhanh chóng nói: “Được rồi, đừng khóc đừng khóc, ta sai rồi, ta cũng cảm thấy hoa của La La đẹp, đừng khóc nữa, ngoan.”

Bạch La La không hé răng, nước mắt rơi từng giọt lên vai của Bạch Hồi, Bạch Hồi nhìn dáng vẻ này đến tim cũng đau, y hôn lên cái mũi nhỏ đỏ đỏ của Bạch La La, lại nói lời hay, còn bỏ kẹo mạch nha vảo miệng của Bạch La La, mới miễn cưỡng dỗ được củ cải nhà y.

“Ngươi không thích hoa của ta sao?” Bạch La La hỏi Bạch Hồi như vậy.

“Ta thích.” Bạch Hồi nói, “Rất thích.”

“Thật không?” Bạch La La tựa hồ có chút không tin, xác nhận lại với Bạch Hồi.

Bạch Hồi nói theo ý của Bạch La La, vất vả lắm Bạch La La mới không khóc nữa, hai người vừa lúc về đến nhà.

Trên bàn trong phòng đã sớm bày cơm chiều, Bạch Hồi đặt Bạch La La trên ghế. Bạch La La ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Hoa của ta tặng ngươi đâu rồi?”

Bạch Hồi đứng dậy vào gian trong, sau đó lấy ra một bình lưu ly chứa nước, trong bình chính là hoa nhỏ của Bạch La La.

Bạch La La lúc này mới vui lên, chỉ là lại có hơi xấu hổ, rũ đầu.

Bạch Hồi nói: “La La cho ta cái gì ta cũng đều thích cả.” Y đi đến trước mặt Bạch La La, hôn lên bông hoa nhỏ kia ở trước mặt của Bạch La La.

Bạch La La mặt đỏ lên, nói: “Tiên nhân……”

Bạch Hồi nói: “Sao thế?”

Bạch La La ngập ngừng nói không nên lời.

Bạch Hồi lại dùng tay cầm cánh hoa, đặt lên trên đầu lưỡi, nói: “Ngọt.”

Bạch La La: “……” Cậu hối hận vì đã tặng hoa cho tiên nhân.

Nhìn động tác của tiên nhân, rất nhanh người hối hận liền biến thành Bạch La La, cậu hoài nghi có phải bản thân bị ma quỷ mê hoặc rồi không, mới có thể tặng Bạch Hồi hoa hoa riêng tư của mình chứ.

Bạch Hồi nhìn Bạch La La mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, y biết mình mà còn chọc nữa thì nói không chừng cậu lại khóc. Vì thế liền đặt lại bình lưu ly trong phòng, bảo Bạch La La ăn cơm.

Bạch La La nhanh chóng cầm lý đũa, dùng sức lùa cơm, hận không thể vùi cả khuôn mặt vào trong chén.

Bạch Hồi cười nhạt, nghĩ thầm củ cải này nhát như vậy, vừa rồi lúc tặng hoa không phải lá gan rất lớn sao, sao mới một lát đã nhát đến hận không thể rúc luôn chùm lá củ cải vào trong đầu rồi.

Bạch Hồi ngồi xuống ở đối diện Bạch La La, nhàn nhạt mở miệng nói: “La La, về sau không cần tặng hoa cho ta nữa.”

Bạch La La vừa nghe, trong lòng liền có chút buồn, còn tưởng rằng Bạch Hồi không ghét hoa hoa của mình. Cũng đúng, hoa nhỏ của cậu vốn bình thường như vậy, hình như cũng không có gì đặc biệt để xem…… Nhưng mà cậu mới vừa thương tâm một lát, thì nghe được Bạch Hồi không mặn không nhạt nói một câu: “Nhìn thấy cái bình lưu ly vừa rồi không? Chiếc bình đó vẫn luôn có thể giữ nguyên hoa cỏ.”

Bạch La La: “(⊙v⊙)Hả”

Bạch Hồi cho Bạch La La một đòn trí mạng, nói: “Đặt hoa nhỏ của ngươi trong bình của ta, một năm bốn mùa ta đều có thể thấy.”

Bạch La La: “(⊙v⊙)……” Tình huống hình như có chút không đúng……

Bạch Hồi tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn cậu, nói: “Chúng ta đặt cái bình đó ở đầu giường được không, như vậy mỗi ngày ra đều có thể lấy ra hôn rồi.”

Bạch La La: “……”

Bạch Hồi nói: “Hửm?”

Bạch La La đáng thương vô cùng nói: “Đừng như vậy được không?”

Bạch Hồi nói: “Không phải ngươi sợ ta ghét hoa nhỏ của ngươi sao, vậy mỗi ngày ta đều sẽ lấy ra ngắm nghía.”

Bạch La La nói: “……”

Bạch Hồi nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Bạch La La héo, nói: “Ta, ta sai rồi.”

Bạch Hồi nói: “Sai ở đâu?”

Tuy Bạch La La có chút đần, nhưng cảm xúc đối với Bạch Hồi từ trước đến nay đều vô cùng nắm chắc đúng chỗ, cậu rõ ràng phát giác Bạch Hồi đang tức giận, hơn nữa còn là đang giận cậu.

Bạch La La sợ sợ nói: “Ta không biết vì sao tiên nhân giận…… Nhưng nhất định ta đã làm sai chuyện……” Vì thế dứt khoát gặp may nhận sai trước.

Bạch Hồi bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu của cậu, nói: “La La, ngươi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn không rõ, cho dù ngươi đưa ta cái gì, ta cũng thích cả.”

Bạch La La cúi đầu nói: “Nhưng, nhưng ta chỉ là cây củ cải bình thường ……” Cậu không thông minh trưởng thành cũng không đẹp như nhân sâm, thậm chí nở hoa cũng không bằng Tiểu Lục, tiên nhân rốt cuộc là thích cậu chỗ nào chứ, đây là chuyện mà Bạch La La vẫn luôn nghĩ không rõ.

Bạch Hồi nói: “Ta thích ngươi, chỉ bởi vì ngươi là Bạch La La.” Y duỗi tay ôm vào trong lòng ngực Bạch La La, cẩn thận hôn lên trán của cậu, nhẹ giọng nói, “Cho dù ngươi có là bùn đất ven đường thì ta cũng thích.” Y nên sớm biết, sâu trong nội tâm của củ cải trắng của y có nhiều bất an như vậy, củ cải lo lắng bản thân bình thường, không nghĩ tới y yêu mỗi một vị trí trên người của cậu, bao gồm cả cái bình thường này.

Bạch La La ôm cổ của Bạch Hồi, lại khóc một trận.

Nước mắt trẻ con có lẽ rất nhiều, Bạch Hồi để Bạch La La khóc, sau khi khóc xong thì giúp cậu đơn giản lau thân thể, rồi đặt Bạch La La đã mệt lên trên giường.

Bạch La La mơ mơ màng màng nói mình buồn ngủ.

Bạch Hồi nói: “Vây ngủ đi, ta ở bên cạnh.”

Bạch La La lúc này mới an tâm ngủ.

Cả đời này, luôn có một hai chuyện khiến cho bản thân hối hận cả đời, tỷ như Bạch La La, chuyện mà cuộc đời này cậu hối hận nhất, đại khái chính là tặng hoa hoa của mình cho Bạch Hồi.

Ngày hôm sau vừa mở mắt, Bạch La La liền nhìn thấy được bình lưu ly cắm hoa hoa của mình, cậu phản ứng một hồi lâu, rầm rì đánh thức Bạch Hồi.

Bạch Hồi mở mắt, giữa giọng điệu thần thái vẫn tràn đầy lười biếng, y vuốt tóc của Bạch La La, nói: “La La?”

Bạch La La nhìn y, lại chỉ chỉ đầu giường.

Bạch Hồi nhìn theo nơi La La, sau đó không chút để ý thu hồi ánh mắt, lười nhác nói: “Sao vậy?” Y đặt bình lưu ly ở đầu giường như lời y mới nói hôm qua.

Bạch La La rất xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Hoa…… Hoa hoa……”

Bạch Hồi duỗi tay bóp mặt của Bạch La La, nói: “Ngươi không phải lo lắng ta không thích ngươi sao, cũng không thích hoa hoa của ngươi sao, vậy cứ đặt hoa hoa của ngươi ở đó, chờ đến chừng nào ngươi không còn lo lắng một chút nào, ta lại lấy xuống.”

Mặt Bạch La La đều bị Bạch Hồi bóp đến biến dạng, hàm hàm hồ hồ nói: “Nhưng…… Nhưng……”

Bạch Hồi lại cắn một cái lên mặt cậu, trầm thấp nói: “Không có nhưng nhị gì hết.”

Bạch La La lại có hơi muốn khóc, cậu cũng không biết ngày hôm qua bản thân là trúng tà cái gì, tự nhiên hoài nghi Bạch Hồi không thích hoa hoa của cậu.

Bạch Hồi vỗ vỗ lưng của Bạch La La, nói: “Dậy đi, tu luyện sớm một chút, không phải ngươi muốn cao sao, còn không mau nhân lúc mùa xuân mà cố gắng một chút.”

Bạch La La rầm rì rời giường, chỉ là ánh mắt chưa từng rời khỏi đầu giường……

Bạch Hồi giúp Bạch La La mặc xong quần áo, lại cho cậu ăn sáng, cuối cùng khi hai người quyết định ra cửa, Bạch La La lôi kéo tay áo Bạch Hồi nhỏ giọng nói một câu hoa hoa.

Bạch Hồi mặt không cảm xúc, nói: “Không được.”

Bạch La La thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Bạch Hồi lãnh khốc vô tình từ chối thỉnh cầu của Bạch La La, y nói: “Nếu khóc nữa, thì sẽ treo hoa hoa lên trên ngực để ngắm bất cứ lúc nào.”

Bạch La La lã chã nước mắt, nghĩ thầm tiên nhân ngươi thay đổi rồi, trước kia ngươi không có như vậy mà, hu hu hu……

Bình Luận (0)
Comment