Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 123

Sau khi Tiểu Lục nói với Bạch La La những lời kia, thì đã rời đi vào một đêm trăng sáng nào đó.

Sáng sớm ngày hôm sau Bạch La La đến vườn, đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của nàng.

Hiện giờ Bạch La La đã hóa hình thành công, cho nên biến thành người trưởng thành đã trở thành mục tiêu cố gắng lớn nhất của cậu. Chỉ tiếc trên người cậu vẫn luôn không có chút động tĩnh gì, mấy năm trôi qua, còn vẫn duy trì dáng người bé con nho nhỏ.

Cũng may đối với người tu tiên mà nói, thời gian mấy năm cũng không tính là lâu dài. Chỉ là trải qua thời gian mấy năm nay, gần như tất cả mọi người trong môn phái đều biết Bạch Hồi có một đồ đệ củ cải sủng ái, cũng đều biết củ cải trắng, là vảy ngược không thể đụng vào của Bạch Hồi.

Còn vì sao Bạch Hồi lại sủng củ cải này như thế, trong môn phái có rất nhiều cách nói khác nhau. Có người nói củ cải này kỳ thật hết sức không giống người thường là đại yêu Yêu giới, Bạch Hồi đang cố ý bồi dưỡng cậu, có người lại nói củ cải này là người yêu chuyển thế của Bạch Hồi, Bạch Hồi vất vả lắm mới tìm được hồn phách của cậu —— từ một mức độ nào đó, cách nói này cũng đúng thật.

Bạch La La mỗi ngày ngóng trông bản thân lớn lên, nhưng nề hà chiều cao của cậu không cao lên được tý nào, vẫn là dáng vẻ bé con tranh tết đáng yêu, nóng giận ngược lại khiến người ta muốn chọt chọt khuôn mặt phình phình của cậu.

Buổi sáng nào đó, Bạch La La đang ở Diễn Võ Trường tu luyện cùng với Bạch Hồi, đồng tử trong động phủ đột nhiên tới Diễn Võ Trường, truyền tin cho Bạch Hồi nói chưởng môn tới, đang đợi ở sảnh chính.

Bạch Hồi nghe vậy thì ôm Bạch La La cùng đến sảnh chính.

Bạch La La quá lùn, cậu cũng không có cách nào dắt lấy một bàn tay của Bạch Hồi, chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy một ngón tay của Bạch Hồi. Cũng may ngày thường đi chỗ nào cũng đều là Bạch Hồi ôm cậu, cho nên cũng không có vấn đề gì lớn. Mà Bạch La La thần chí ngây thơ, cũng không hiểu sự thân thiết đặc biệt của Bạch Hồi có ý nghĩa gì, điều duy nhất sâu trong nội tâm câu biết chính là cho dù xảy ra cái gì, cậu cũng không muốn rời khỏi tiên nhân nửa bước.

Khi đến sảnh chính, chưởng môn đang ngồi uống trà.

“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Hồi bế Bạch La La lên ghế dựa, vừa lột cam tươi cho cậu, vừa dò hỏi.

Chưởng môn nhìn dáng vẻ ở cùng nhau của Bạch Hồi và Bạch La La, cười nhạt nói: “Ta còn cho rằng có người gièm pha ngươi, hóa ra lời đồn bên ngoài đều là sự thật à.” Hắn rất ít tới động phủ của Bạch Hồi, mấy năm nay gần như không hề đặt chân đến.

Bạch Hồi nhướng mày: “Ngươi tới chỉ muốn nói cái này?”

Chưởng môn nói: “Đương nhiên không phải.”

Hắn nói xong thì vung tay lên, trước mặt liền xuất hiện một cái gương cổ mộc mạc, chiếc gương này cao bằng một người, thoạt nhìn rất bình thường, nếu là người không biết nhìn hàng thấy thì chỉ sợ cũng sẽ không dừng lại một một bước nào.

Nhưng mà Bạch Hồi sắc mặt lại thay đổi, y nói: “Đại sự?”

Chưởng môn nói: “Đại sự.” Hắn giơ tay đưa linh lực vào trong gương, lại thấy mặt gương vốn tĩnh lặng lại đột nhiên nổi lên gợn sóng giống như gợn nước.

Bạch La La ở bên cạnh nhìn, còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm rồi, nhưng khi hình ảnh hiện ra ở trong gương hiện ra rõ ràng, cậu mới xác định kia đó không phải là ảo giác của mình.

Chỉ thấy trên mặt kính xuất hiện một tòa thành trì, thành trì đang bị một đám yêu quái tấn công, các tướng sĩ thủ thành tử thương thảm trọng, mắt thấy không thể địch lại.

Thực mau, hình ảnh chuyển sang cảnh tượng thành phá người vong. Trong thành biến thành tĩnh mịch đất khô cằn, thoạt nhìn, hầu như không có bất kỳ sinh vật sống nào.

Ánh mắt Bạch Hồi lạnh xuống, y nói: “Vị Thành?”

Chưởng môn nói: “Đúng vậy, mới mấy ngày trước, Vị Thành bị phá. Công thành các yêu quái tấn công thành bị một con đại yêu thúc đẩy, sau khi phá thành trì thì tàn sát dân trong thành ba ngày liên tiếp, ngay đến trẻ con nhỏ nhất cũng không buông tha.” Giọng điệu hắn trầm trọng, giữa mày hàm chứa sát ý nồng đậm.

Bạch Hồi nói: “Không phái người đi tiếp viện?” Tuy Tu Tiên giới bọn họ không thể tham gia vào hồng trần Nhân giới, nhưng cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ đối với sự kiện dị thường không phải thiên tai cũng không phải nhân họa này, theo lý thuyết chưởng môn hẳn là sẽ phái người gấp rút tiếp viện Vị Thành trước, ngăn cản tai họa phát sinh.

Vẻ mặt chưởng môn ngưng trọng lắc đầu, hắn nói: “Ta cũng chỉ mới biết hôm qua thôi.”

Bạch Hồi nhíu mày: “Thế mà không nhận được tin sao?”

Chưởng môn nói: “Không có, hoặc là có, nhưng tin tức đã bị cắt đứt rồi.”

Bạch Hồi trầm ngâm một lát, nói: “Được, ta đi.”

Chưởng môn lại nhẹ nhàng thở ra, hắn còn chưa đưa ra thỉnh cầu của mình, Bạch Hồi liền đáp ứng rồi. Hôm nay hắn tới chính là muốn nhờ Bạch Hồi hạ phàm một chuyến, diệt trừ đại yêu nhiễu loạn Nhân giới. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ở cùng nhau của Bạch Hồi và Bạch La La, lại có chút lo lắng có khi nào Bạch Hồi không nỡ rời xa củ cải tinh này, một mình một người đi xuống thế gian hay không.

Không ngờ, Bạch Hồi quả quyết đồng ý như thế.

“Nhưng ngươi phải thay ta chăm sóc tốt cho nó.” Bạch Hồi sờ sờ đầu của Bạch La La, nói, “Bảo đảm nó sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Chưởng môn gật đầu, nói: “Được.”

Bạch Hồi nói: “Vậy ta yên tâm rồi.” Tuy rằng y không muốn rời khỏi Bạch La La, nhưng một chuyến xuống thế gian này y cần phải đi, y muốn diệt trừ một số tai họa ngầm. Huống hồ có lời hứa của chưởng môn, trong môn phái cũng không ai dám động đến Bạch La La, ít nhất là trước mắt không có.

Khi Bạch Hồi nói chuyện với chưởng môn, Bạch La La ở bên cạnh nghe. Tuy rằng đối thoại của hai người có chút mơ hồ, nhưng cậu vẫn nghe hiểu ý của Bạch Hồi…… Tiên nhân muốn đi Nhân giới.

Bạch La La hơi dùng sức nắm chặt ngón tay của Bạch Hồi, nhẹ nhàng hít hít cái mũi.

Sau khi chưởng môn xác nhận một chút chuyện với Bạch Hồi thì mới đứng dậy cáo từ, lúc gần đi nhân lúc Bạch Hồi còn chưa phản ứng, duỗi tay sờ lên trên đầu thoạt nhìn xúc cảm rất đã của Bạch La La, sau đó mặt dày nói: “Đã sớm muốn sờ thử rồi.”

Bạch La La thiếu chút nữa bị hắn sờ khóc, trong ánh mắt lại ẩn nước mắt.

Bạch Hồi cả giận nói: “Ngươi sờ hắn làm cái gì, bộ bản thân không có tóc à!”

Nhắc tới đến đầu tóc chính là nỗi đau vĩnh viễn không thể chạm vào của chưởng môn, hắn lại không cách nào phản bác, chỉ có thể phẫn nộ mắng th* t*c rồi phất tay áo rời đi.

Bạch Hồi nhanh chóng an ủi Bạch La La, nói không có việc gì, chỉ sờ một chút, sẽ không rớt miếng thịt nào đâu.

Bạch La La lại bắt lấy tay áo của y, thút tha thút thít nói: “Tiên nhân, tiên nhân, ngươi phải đi sao?”

Bạch Hồi trong lòng than nhỏ, trên mặt vẫn gật gật đầu, y trấn an nói: “La La, bọn họ bị đại yêu quái bắt nạt, ta cần phải đi giúp họ……”

Bạch La La nói: “Vậy khi nào ngươi mới trở về đâu?”

Đối mặt Bạch La La mềm mại, ánh mắt hàm chứa nước mắt, Bạch Hồi thật sự tim đều muốn tan thành vũng nước, y ôm Bạch La La, nhẹ giọng nói: “La La là đại củ cải, không khóc không khóc.”

Bạch La La thấp giọng nức nở.

Bạch Hồi nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ trở về nhanh thôi, ngươi ở nhà phải tu luyện cho tốt, chờ ta.”

Bạch La La chậm rãi gật gật đầu, cậu nói: “Ta sẽ cố gắng, tiên nhân, ngươi trở về sớm một chút……”

Bạch Hồi nói được.

Hành trình của Bạch Hồi vô cùng vội vàng, hôm nay nói đi, ngày hôm sau liền rời khỏi.

Chỉ là trước khi y rời đi, lại đi ra ngoài một chuyến, lấy được chiếc gương có thể nhìn thấy cảnh tượng thế gian từ trong tay của chưởng môn, còn đặt chiếc gương đó ở trong phòng ngủ của bọn họ.

“Nếu La La nhớ ta, vậy cứ đưa linh lực vào gương này, trong lòng nghĩ đến tên của ta.” Bạch Hồi dặn dò Bạch La La như vậy, y nói, “La La có thể nhìn thấy ta ở trong gương.”

Bạch La La đỏ mắt nói được.

Đêm nay, Bạch La La ngủ ở trong lòng của Bạch Hồi, nhưng mà chờ hôm sau cậu tỉnh lại thì phát hiện người vốn nên ôm cậu đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bạch La La ngồi yên ở trên giường một lát, mới ý thức được động phủ chỉ còn lại một mình mình.

Không thể không nói, Bạch La La là củ cải may mắn, khi cậu mới biến thành củ cải tinh thì có Tiểu Lục thích nói chuyện làm bạn, sau đó thì ngày ngày như hình với bóng với Bạch Hồi, cũng không cô đơn.

Hiện giờ đột nhiên cô đơn chiếc bóng, lại là có chút không quen, phản ứng một hồi lâu, mới chậm rì rì mặc quần áo đến Diễn Võ Trường.

Cho dù Bạch Hồi không ở nhà, cậu cũng muốn nỗ lực tu luyện, tranh thủ cho Bạch Hồi một sự ngạc nhiên bất ngờ.

Bạch Hồi vừa đi, toàn bộ động phủ đều yên tĩnh lại.

Bạch La La ban ngày tu luyện, buổi tối đến vườn tìm tinh quái trong vườn chơi.

Hiện giờ số tinh quái trong vườn đều đã lên đến mười mấy đứa, bọn họ đều là mới mở thần chí, không ai dạy dỗ, cho nên hành vi ngôn ngữ đều vô cùng ngây thơ, có điều đều vô cùng thích quấn lấy Bạch La La. Bạch La La cho tưới nước cho chúng, lại vội vàng trở về nơi ở, truyền vào linh lực trong gương.

Ánh sáng lóe lên, quả thực như lời Bạch Hồi nói, trong gương xuất hiện bóng dáng của y, y tựa như đang nói chuyện với người nào đó, Bạch La La không nghe được tiếng nói chuyện, chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm của bọn họ.

Bạch La La nhìn Bạch Hồi trong gương, không tự chủ được dán mặt mình vào mặt kính, dùng sức cọ cọ, sau đó thề ở trong lòng, bản thân nhất định phải biến thành đại yêu quái. Như vậy khi Bạch Hồi đi ra ngoài, là có thể dẫn theo cậu cùng đi rồi.

Có ý nghĩ như vậy, Bạch La La tu luyện càng thêm nỗ lực.

Vốn dĩ Bạch La La ở cùng Bạch Hồi mấy năm, thân hình dáng người của Bạch La La cũng không có bất kỳ thay đổi gì, Bạch Hồi còn tưởng rằng ít nhất phải thêm mấy năm, Bạch La La mới có thể từ dáng vẻ đứa nhỏ biến thành người trưởng thành.

Nào biết y đi không lâu, thân thể Bạch La La liền bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Đầu tiên là chiều cao của Bạch La La bắt đầu cao lên, mới đầu cậu còn hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi hay không, nhưng sau khi xác nhận tới lui mấy lần, Bạch La La phát hiện bản thân thật sự cao lên một centimet.

Buổi tối, Bạch La La hưng phấn nói với gương là bản thân cao lên rồi, tuy rằng Bạch Hồi trong gương không nghe thấy, nhưng Bạch La La vẫn rất hưng phấn, cậu đã tưởng tượng khi Bạch Hồi trở về, cậu có thể sánh vai với Bạch Hồi.

Lại nói ở trong gương, sau khi Bạch Hồi đến Nhân giới thì liền đại khai sát giới.

Khác với một Bạch Hồi dịu dàng chiều chuộng bên cạnh Bạch La La, y đến Nhân giới tựa như thay đổi thành một con người khác, không hề nương tay một chút nào. Ngày hôm sau đến Nhân giới đã dùng sấm sét tru sát một nửa thuộc hạ của đại yêu, sau đó bắt đầu đuổi giết đại yêu.

Mà Bạch La La cũng là lần đầu tiên nhìn thấy kiếm pháp của Bạch Hồi. Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn, Bạch Hồi mặc bạch y xuyên qua vạn yêu, sau khi trận huyết chiến kết thúc, trên bạch y lại không có nhiễm một hạt phàm trần nào.

Bạch La La vuốt Bạch Hồi trong gương, trong lòng lại không sợ hãi, ngược lại càng nhớ sâu hơn, hận không thể lập tức nhìn thấy tiên nhân của y.

Dựa theo kế hoạch của Bạch Hồi, y đến Nhân giới tầm ba tháng thì có thể xử lý xong hết mọi chuyện, trở về Tu chân giới. Nhưng kế hoạch không kịp thay đổi, cuối cùng xảy ra chút ngoài ý muốn, cho nên thời gian kéo dài hơn một chút. Y làm việc ở Nhân giới, lại luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ củ cải của mình sống như thế nào, có ăn cơm đàng hoàng không, có tu luyện tốt không, có nghiêm túc nhớ y hay không.

Ở điểm này, hai người ngược lại rất là ăn ý.

Bởi vì đã hứa với Bạch Hồi, chưởng môn thỉnh thoảng sẽ đến động phủ Bạch Hồi xem Bạch La La.

Bạch La La có hơi sợ chưởng môn, khi hắn đến gần thì liền bắt đầu run bần bật.

Chưởng môn dở khóc dở cười, vì thế chỉ có thể đứng xa xa nhìn, nói: “Ngươi sợ ta cái gì? Ta cũng có bắt ngươi đi hầm canh đâu.”

Bạch La La run giọng: “Ta cũng…… không biết……”

Chưởng môn lộ vẻ bất đắc dĩ.

Bạch La La nói: “Ngươi…… trên người có…… khí tức rất đáng sợ……”

Chưởng môn nghe vậy thì tràn đầy nghi hoặc, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng là khí sát phạt trên người mình làm cho Bạch La La sợ. Nhưng nếu như vậy thì cũng không thông được, bởi vì mạng người trong tay Bạch Hồi có thể còn nhiều hơn cả hắn, đừng nhìn dáng vẻ thanh tâm quả dục hiện tại của Bạch Hồi, ai không biết y là sát thần lớn nhất trong môn phái chứ, cũng chỉ có cải trang thành bông hoa trắng vô hại ở trước mặt củ cải mà thôi.

Mãi đến khi Bạch Hồi sắp trở về, chưởng môn mới phát hiện vì sao Bạch La La sợ hắn, còn là tình cờ phát hiện, hắn thuận miệng nói một câu ở bên trong động phủ của mình: ‘’Sao ta không được củ cải thích chứ.”

Đồng tử vẫn luôn hầu hạ hắn nói tiếp nói: “Ta cũng không được củ cải thích.”

Chưởng môn nhìn hắn một cái, mới bừng tỉnh: “Hóa ra là ngươi!”

Đồng tử của hắn một con thỏ tinh biến thành, đại khái là trên người mình nhiễm khí tức của con thỏ, cho nên mỗi lần củ cải trắng thấy hắn thì đều hận không thể cách xa trăm trượng.

Chỉ tiếc tuy rằng hiện tại hắn biết nhưng Bạch Hồi sắp trở lại, hắn cũng không dám để Bạch Hồi thấy cảnh bản thân chọc củ cải nhà y.

Mà ước chừng là trùng hợp, ngày mà Bạch Hồi trở về kia, Bạch La La rốt cuộc từ hình hài đứa bé biến thành dáng vẻ thiếu niên.

Lần này biến hóa kéo dài mấy ngày, Bạch La La vẫn luôn sốt nhẹ, sau khi đồng tử chăm sóc cậu phát hiện còn mời Nam Trúc Quân đến xem bệnh.

Sau khi Nam Trúc Quân khám cho Bạch La La xong thì kết luận, nói bình thường thôi, hắn sắp trưởng thành rồi.

Chuyện Bạch La La mong đợi từ lâu cuối cùng cũng thành hiện thực, sâu trong nội tâm ngược lại sinh ra lo sợ bất an, cậu hỏi Nam Trúc Quân, nói:: “Nếu bề ngoài con người của ta cao lên, vậy bề ngoài củ cải cũng sẽ cao lên sao?”

Đối mặt dùng một ánh mắt thuần khiết, khát vọng, cẩn thận nhìn chính mình của Bạch La La, Nam Trúc Quân sâu trong nội tâm sinh ra một loại cảm giác khó có thể miêu tả, hắn rốt cuộc cũng làm ra chuyện mà trước đó không dám làm, vươn tay véo khuôn mặt trắng nõn của Bạch La La, nói: “Chắc là vậy.”

Bạch La La nói: “À……” Cậu tưởng tượng một củ cải cao gần bằng với Bạch Hồi một chút, không biết sao lại cảm thấy rờn rợn người.

Nam Trúc Quân nén cười, nói: “Yên tâm, ngươi có cao cũng không thoát khỏi phạm của củ cải đâu……”

Bạch La La lúc này mới yên tâm.

Sốt nhẹ liên tiếp mấy ngày, thân thể của Bạch La La tiến hành thay đổi trong lúc ngủ. Cậu giống như cây trúc dính nước mưa, rốt cuộc từ búp măng trắng trẻo mập mạp cất cao thành cây trúc thon dài. Quá trình biến đổi có chút đau đớn, cậu hừ hừ, trên người cũng tràn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Trong lúc yếu ớt này, Bạch La La càng nhớ Bạch Hồi hơn, cậu nức nở gọi tên của Bạch Hồi, khàn giọng nói: “Bạch Hồi, ta đau quá…… Ta rất nhớ ngươi……”

Có lẽ là đau quá lợi hại, thế cho nên bên cạnh Bạch La La phảng phất xuất hiện ảo giác, cậu giống như được ai đó ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa ấn vào chỗ khớp xương đau đớn.

Bạch La La rúc thành một cục, ngơ ngơ ngác ngác, sau khi biến đổi kết thúc, nhíu mi ngủ mất.

Ngay khi Bạch La La tỉnh lại lần nữa, mở mắt thì thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

Hóa ra sự đụng chạm trong đau đớn trước đó không phải là ảo giác, Bạch Hồi của cậu, rốt cuộc đã trở lại.

Bạch La La được Bạch Hồi ôm vào trong ngực, cậu dùng gương mặt mình nhẹ nhàng cọ cọ mặt Bạch Hồi, kêu: “Tiên nhân……”

Bạch Hồi mở mắt, trong ánh mắt y vẫn còn có chút mỏi mệt, nhưng mỏi mệt đó đều tan biến sạch sẽ khi nhìn thấy Bạch La La, y nói: “La La, ta về rồi.”

Bạch La La đưa tay ôm cổ Bạch Hồi giống như trước, cậu có chút tủi thân, như là đứa nhỏ bị bắt nạt, nói: “Ta đau quá, lớn lên đau quá……”

Bạch Hồi v**t v* tóc của cậu, nói: “Ngoan, không có việc gì, ta ở đây.”

Bạch La La nói: “Đau như vậy…… Ta không muốn lớn nữa……”

Bạch Hồi nói: “Được được, không lớn lên nữa, chỉ cần La La vui, sao cũng được hết.” Y hôn hôn đỉnh đầu Bạch La La, nói, “Nào, để ta xem dáng vẻ của La La xem.”

Vì thế Bạch La La liền ngẩng đầu, tựa như hiến vật quý mà nâng khuôn mặt mới biến đổi của mình cho Bạch Hồi xem.

Khi vẫn còn là đứa nhỏ, Bạch La La đã rất đáng yêu, lúc này biến thành thiếu niên, mặt mày càng thêm tinh xảo, ánh mắt tỏa sáng nhìn chính mình, ánh mắt kia càng khiến cho Bạch Hồi khó có thể kiềm chế.

Tay chân như búp sen cuối cùng đã trở nên thon dài, da thịt lại vẫn giống như sữa bò, tinh tế trắng nõn. Bạch Hồi không nhịn được mà cúi đầu hôn lên đôi mắt của Bạch La La, y nói: “Đôi mắt của La La có màu xanh lục này.”

Bạch La La nói: “Phải không?” Cậu chậm rãi bò dậy, cầm lấy gương đầu giường, thấy dáng vẻ của mình trong gương.

Đôi mắt đen khi còn làm đứa nhỏ đã biến thành màu xanh lục, tựa như chùm lá củ cải của cậu. Lúc này trong đôi mắt màu xanh lục có hoa văn như nước, Bạch La La giơ tay xoa xoa nước mắt khóe mắt, vui lắm nhưng lại có chút mất mát, cậu nói: “Cuối cùng ta cũng trưởng thành rồi……”

Bạch Hồi nói: “Đúng vậy, cuối cùng La La đã trưởng thành rồi.”

Khung xương thiếu niên hết sức nhỏ, Bạch Hồi cảm giác bản thân cũng có thể bế cậu lên bằng một tay, cho nên dáng vẻ này cũng làm Bạch Hồi nảy sinh một chút buồn rầu —— y cảm thấy còn phải chờ Bạch La La thêm chút nữa.

Bạch La La lại là hoàn toàn không có phát giác ra phức tạp tâm tình của Bạch Hồi, cậu đưa lưng về phía Bạch Hồi, bảo y vấn tóc lên cho mình.

Bạch Hồi vừa vấn tóc cho Bạch La La, nói: “Sao lại gầy như vậy.” Sau khi vấn tóc xong, y thấy được lưng của Bạch La La. Hai xương bướm tinh xảo hết sức rõ ràng, ngược lại có chút giống một đôi cánh nhỏ xinh. Ở cột sống cũng có chút lồi lên, dùng ngón tay hơi v**t v* thì có thể cảm giác được rõ ràng hình dạng của xương cốt.

Bạch La La lẩm bẩm, nói: “Gầy mới tốt chứ, củ cải béo là bị ăn luôn đó.”

Bạch Hồi cười nói: “Ngươi cho rằng ngươi là củ cải gầy thì không bị ăn à?” Y đang muốn cắn một cái lên mặt của Bạch La La như trước đây, thò lại gần mới phát hiện khuôn mặt Bạch La La đã không còn mượt mà giống như khi còn là đứa nhỏ. Ngược lại cằm nhọn, rất là tinh xảo, đôi ngươi xanh lục nhút nhát sợ sệt nhìn Bạch Hồi, khiến cho hô hấp của Bạch Hồi cứng lại. Y vươn tay che mắt của Bạch La La, khàn khàn nói: “La La, đừng dùng ánh mắt này nhìn ta.”

Bạch La La không rõ nguyên do, mờ mịt nói: “Sao vậy?”

Bạch Hồi há mồm cắn một cái lên cằm của Bạch La La, cả giận nói: “Ngươi nhìn ta như vậy, ta sợ bản thân nhịn không ăn ngươi luôn đó——”

Dẫu sao thì Bạch La La cũng là củ cải, không khác với sợ thỏ lắm, cậu cũng sợ chữ ăn này, cậu tủi thân nói: “Đừng có ăn ta, ta lớn rồi, không có bao nhiêu thịt, ngươi đừng ăn ta.”

Bạch Hồi thở dài một hơi thật mạnh, y cảm thấy bản thân nghẹn sắp chết rồi, thảm nhất chính là nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tri của Bạch La La, chỉ sợ y còn phải chờ thêm một khoảng thời gian, để đỡ phải dọa cho củ cái ngốc này sợ.

Sau khi vấn tóc cho Bạch La La xong, Bạch Hồi đang muốn tìm mấy bộ quần áo cho Bạch La La. Tuy rằng pháp thuật cũng có thể biến ra, nhưng pháp thuật cuối cùng cũng chỉ là huyễn thuật, nếu gặp được người tu vi cao, dùng huyễn thuật mặc quần áo chẳng khác nào lộ ra trọn vẹn luôn, Bạch Hồi cũng không định bất chấp làm loại nguy hiểm này ở trên người Bạch La La.

Bạch La La lại hoàn toàn không ý thức được bản thân mình đã là người lớn, còn chưa mặc quần áo đã định đi lại khắp nơi, Bạch Hồi ấn bờ vai của cậu, miễn cưỡng đè mạnh cậu trở về, nghiến răng nghiến lợi nói: “La La, ngươi ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, không được lộn xộn.”

Bạch La La nghi hoặc nói: “Vì sao……” Phía trước cậu tr*n tr** mông chạy khắp nhà, Bạch Hồi cũng chưa nói cái gì mà.

Bạch Hồi cả giận nói: “Bởi vì ngươi trưởng thành rồi!” Trẻ con tr*n tr** mông chạy quanh là đáng yêu, hiện tại Bạch La La đã là dáng vẻ thiếu niên, còn như vậy đi khắp nơi thì giống cái gì chứ.

Bạch La La tuy rằng không rõ nội tình, nhưng vẫn nghe lời của Bạch Hồi, ngồi ở trên giường, dùng chăn che nửa người dưới của mình.

Chỉ qua một thời gian ngắn, cậu cũng đã có chút hối hận bản thân trưởng thành, lớn lên không tốt một chút nào, trước kia Bạch Hồi cũng sẽ không hung dữ với cậu, cũng sẽ không gào lên với cậu như vậy……

Bạch La La có chút phiền muộn, cậu ngồi ở trên giường cuộn thành cục, nhìn dáng vẻ Bạch Hồi chạy đông chạy tây tìm quần áo cho cậu. Trong lòng ưu sầu thở dài, nghĩ thầm, nếu có thể biến trở về bé con củ cải, vậy là tốt rồi.

Cũng may Bạch Hồi không biết Bạch La La suy nghĩ cái gì, nếu y biết, nói không chừng sẽ tức đến bật cười. Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ được ngày bảo bối củ cải lớn lên, còn muốn biến trở về dáng vẻ con nít? Quả thực là nằm mơ! Bạch Hồi cũng không muốn nghẹn chết đâu——

Tìm được quần áo xong thì mặc lên từng cái cho Bạch La La, Bạch Hồi nói: “La La, ta cử hành lễ Gia Quan cho ngươi, cử hành xong lễ này thì chứng minh ngươi đã là người lớn rồi.”

Cằm của Bạch La La đặt ở trên vai Bạch Hồi, lẩm bẩm nói: “Được, đều nghe ngươi.”

Bạch Hồi hôn lên khuôn mặt của cậu, trong lòng cuối cùng là hơi nhẹ nhàng thở ra…… Ha! Làm xong lễ Gia Quan thì Bạch La La chính là người trưởng thành rồi.

Bạch La La còn không biết suy nghĩ trong lòng lúc này của Bạch Hồi, sau đó cậu biết, mọi thứ đều đã quá muộn, tên cầm thú Bạch Hồi này đã sớm ăn cậu sạch sẽ, cho dù cậu có khóc lóc nhận sai, y cũng chưa từng dừng lại một chút nào.

Bình Luận (0)
Comment