Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 124

Bạch La La trở thành thiếu niên, trông càng bắt mắt hơn so với hồi còn nhỏ.

Cậu thấp hơn Bạch Hồi rất nhiều, dáng người mảnh khảnh hết sức, không ai có thể tưởng tượng được mấy ngày trước cậu vẫn còn là một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp. Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay và một đôi mắt màu xanh lục, nhìn hết sức xinh đẹp, cười lên khóe mắt cong cong, hiển nhiên là một đứa trẻ rất ngoan.

Bạch Hồi tìm quần áo cho Bạch La La, còn dặn dò cậu sau này không được tùy tiện lộ ra thân thể của mình ở trước mặt người khác.

Bạch La La nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Bạch Hồi, hỏi: "Ở trước mặt Bạch Hồi cũng không được sao?"

Bạch Hồi vươn tay sờ sờ đầu của cậu, nói: "Nếu như La la không muốn, vậy thì cũng không được."

Bạch La La suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, "Vậy thì ta bằng lòng nha."

Tâm trạng của Bạch Hồi rất phức tạp, vừa vui mừng vì Bạch La La đã tin tưởng mình đến vậy, vừa lo lắng không biết Bạch La La có hiểu được sự tin tưởng như thế này mang ý nghĩa gì không, y nói: "Thôi quên đi, ăn cơm trước đã."

Bạch Hồi vừa trở về từ nhân giới, tất nhiên phải ăn mừng một phen.

Bạch La La hỏi Bạch Hồi rất nhiều câu hỏi liên quan đến nhân giới, Bạch Hồi đều trả lời từng câu một, y hỏi Bạch La La một lần nữa: "Trước khi đến đây, ngươi có nhớ gì về nhân giới không?"

Miệng Bạch La La nhét đầy cơm đến nỗi hai má căng phồng ra, cậu nghĩ ngợi trong chốc lát, hàm hồ nói: "Có một chút mơ hồ... Ta nhớ hình như trước đây mình từng rất thích một củ cải, những thứ khác thì không nhớ được rõ..."

Bạch hồi bất lực nói: "Ngươi còn nhỏ như vậy, làm sao biết cái gì là thích chứ..."

Y còn chưa kịp nói xong, Bạch La La đột nhiên nói một câu kinh động lòng người: "Ta thích tiên nhân, ta muốn cùng tiên nhân sinh củ cải nhỏ." Câu này nói ra càng về cuối câu giọng càng nhỏ dần, mặt đã đỏ tới tận mang tai, đôi mắt màu xanh lục cũng mang theo ánh nước, nhưng giọng nói lại tràn đầy kiên định.

Bạch Hồi thiếu chút nữa đã bị nghẹn thức ăn mà chết, bả vai y run run, ho khan một lúc lâu mới gần như khó khăn nói: "La La... Ngươi có biết sinh củ cải nhỏ nghĩa là gì không?"

Bạch La La thẳng thừng nói: "Biết chứ, nếu không tại sao ta lại muốn tặng Hoa Hoa đưa cho tiên nhân."

Tinh quái là sản vật của linh khí thiên địa, sinh sản là bản năng cơ bản nhất của bọn họ, không giống như nhân loại bị ràng buộc bởi các quy tắc và luật lệ. Khi đến tuổi trưởng thành, hành động tán tỉnh để tìm bạn đời là chuyện vô cùng tự nhiên. May mắn là Bạch La La chỉ là một củ cải ngây ngốc chẳng biết gì, không có nhiều mong muốn. Nếu là một số loài có ha.m mu.ốn đặc biệt mạnh mẽ, thì Bạch Hồi khó mà chống đỡ được.

Ai mà có thể nghĩ tới củ cải của mình lại dùng giọng điệu hồn nhiên như vậy để nói ra những lời quyến rũ mê hồn như thế kia.

Bạch Hồi cười khanh khách nói: "La La, loài người và cà rốt làm chuyện này có chút khác nhau, nếu ngươi thật sự muốn cùng ta đi chăng nữa, đó chính là chuyện cả đời."

Bạch La La gật đầu một cái nói: "Ta chính là muốn cùng tiên nhân cả đời."

Bạch Hồi hỏi: "Thật không?"

Bạch La La nói: "Thật."

Trong những ngày Bạch Hồi ở nhân giới, cậu rõ ràng cảm giác được mình không muốn rời xa Bạch Hồi dù chỉ là chốc lát.

Bạch Hồi đưa tay ra, xoa xoa đầu của Bạch La La, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Thôi, chuyện này... Cũng không cần vội vàng."

Bạch La La không hiểu Bạch Hồi đang nói gì, nhưng sâu trong nội tâm lại sinh ra chút thất vọng mơ hồ.

Tin tức về việc Bạch Hồi từ Nhân giới trở về nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ môn phái, chưởng môn lại đến thăm y, hỏi chuyện liên quan đến Nhân giới.

Lúc Bạch Hồi cùng chưởng môn trò chuyện, Bạch La La cũng ở bên cạnh nghe.

"Tình huống sợ rằng không tốt lắm." Bạch Hồi đáp: “Lần này ta xuống hạ giới, phát hiện linh khí của Nhân giới đã nồng đậm hơn rất nhiều.”

Chưởng môn cau mày: "Vì sao lại như vậy?"

Bạch Hồi: “Sợ rằng có liên quan đến tiếng sấm sao băng kia." Sự khác biệt lớn nhất giữa Tu chân giới và Nhân giới, chính là linh khí dồi dào ở trong thiên địa. Một khi linh khí trở nên dày đặc, trong Nhân giới sợ rằng sẽ xuất hiện không ít biến số, biến hóa rõ ràng nhất chính là số lượng yêu ma sẽ nhanh chóng gia tăng, đại yêu cũng sẽ càng ngày càng trở nên mạnh hơn.

Chưởng môn thở dài nói: "Xem ra kiếp nạn này, không thể tránh khỏi."

Bạch Hồi nhàn nhạt nói: "Thiên lý tuần hoàn, đều có định số."

Chưởng môn lại thảo luận một số việc với Bạch Hồi, Bạch La La nghe không hiểu lắm, hình như là liên quan đến việc bổ nhiệm và bãi nhiệm những chức vị trong môn phái. Bạch La La nghe một hồi đã muốn ngủ, nhưng lại không dám ngủ một cách trắng trợn, từng chút một nhích về phía bên cạnh Bạch Hồi, nhìn Bạch Hồi không biết phải làm sao.

Chưởng môn cũng nhìn thấy, cuối cùng cũng chuẩn bị rời đi, cười cười nói: "Ngươi đây là nuôi một củ cải hay là hầu hạ một tổ tông."

Bạch Hồi vậy là lại không nói gì, chỉ nở một nụ cười.

Chưởng môn nói: “Nhưng thật sự rất khả ái, ít nhất thú vị hơn mấy đồ đệ kia của ta nhiều." Hắn nhớ lại mấy tên đồ đệ nghịch ngợm như kia của mình, giọng điệu rất là đau đầu.

Bạch Hồi đột nhiên nhớ tới cái gì, y nói: "Đúng rồi, mấy ngày nữa, ta muốn tổ chức lễ Gia Quan."

Chưởng môn hỏi: "Cần ta hỗ trợ?"

Bạch hồi gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, đến lúc đó làm phiền ngươi ở bên cạnh trông chừng giúp ta một lúc."

Chưởng môn gật đầu, nói: " Được."

Lúc này, Bạch La La đang ngủ ở bên cạnh, đầu cậu rũ xuống, hô hấp đều đều. Bạch Hồi đứng dậy, ôm Bạch La La đứng lên, hướng chưởng môn gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Chưởng môn nhìn bóng lưng của hai người, trong mắt lộ ra suy nghĩ ưu tư.

Bạch La La tuy đã lớn hơn nhưng người vẫn nhẹ bẫng, Bạch Hồi ôm cậu vào trong ngực, cảm giác giống như ôm một sợi lông chim.

Y vào phòng ngủ rồi đặt Bạch La La lên giường, sau khi Bạch La La được đặt xuống thì lầm bà lầm bầm mở mắt, mơ hồ gọi Bạch Hồi một tiếng.

“Sao vậy?” Bạch Hồi nhẹ giọng hỏi.

Bạch La La nói: "Ta thật giống như... Nằm mộng..."

Bạch Hồi, "Ngươi nằm mơ thấy cái gì?"

"Ta nằm mơ thấy ngươi đi rồi.” Lúc Bạch La La nói những lời này, đôi mắt màu xanh lục kia không hề có tiêu cự, thật giống như vẫn còn đang mắc kẹt trong giấc mơ tồi tệ kia không cách nào thoát ra được, cậu thấp giọng kể, "Ta mơ thấy ngươi cưỡi mây đạp gió, bay thật là cao, ta đuổi theo từ dưới mặt đất, khóc lóc cầu xin ngươi ở lại, nhưng ngươi lại chẳng quay đầu..."

Bạch Hồi chạm lên gò má Bạch La La, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, ta sẽ không đi đâu cả."

Bạch La La nói, “Được, ta tin ngươi.” Cậu nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Mấy ngày sau đó, Bạch Hồi đều ở đây để chuẩn bị lễ Gia Quan cho Bạch La La.

Vốn dĩ lễ Gia Quan cần mở tiệc đãi tân khách, nhưng Bạch La la lại không có thân thích gì, tính tình lại nhút nhát, Bạch Hồi sợ quá nhiều người sẽ hù dọa cậu, vì vậy dứt khoát làm thật đơn giản.

Tất nhiên, trong đó có hai bước là không thể bỏ qua.

Một là đội mũ, hai là giác ngộ.

Ở Nhân giới cũng có lễ Gia Quan, nhưng giác ngộ là một phương thức độc nhất chỉ có ở Tu chân giới. Khi một đứa trẻ của Tu chân giới đội mũ, trưởng bối của đứa trẻ sẽ lấy linh lực đã được gột sạch, khai mở thất khiếu giúp đứa trẻ tu hành. Tất nhiên, thất khiếu không nhất định phải được giải khai toàn bộ, nó còn phụ thuộc vào linh lực của trưởng bối và thiên phú của vãn bối.

Tinh quái khác với con người, bọn họ trời sinh đã vô cùng thân thuộc đối với linh lực, thậm chí có thể nói rằng bọn họ tu luyện còn nhanh hơn con người. Khiếm khuyết duy nhất đó chính là, nếu không có người chỉ dẫn sẽ rất dễ rơi vào con đường tà đạo.

Ngày Bạch Hồi làm lễ Gia Quan cho Bạch La La, bầu trời trong xanh, gió mát an lành.

Chưởng môn cũng tới từ rất sớm.

Bạch La La mặc trang phục lộng lẫy, cậu vốn là cũng có chút xấu hổ, nhưng sau khi nghe Bạch Hồi nói toàn bộ quá trình chỉ có chưởng môn nhìn thấy thì cậu cũng miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Bạch Hồi dẫn cậu đến tế đài đã chuẩn bị xong đồ vật cúng tế.

Lễ Gia Quan ở Nhân giới rất quan trọng, cho nên quá trình rất rườm rà, thế nhưng Tu chân giới lại không coi trọng quá trình trước mắt, gần như đều đặt toàn bộ sự chú ý đến mục đích cuối cùng là khai mở thất khiếu.

Bạch Hồi cũng không ngoại lệ, y đã chuẩn bị rất lâu cho ngày hôm nay, thậm chí trong miệng đã sớm ngậm linh dược có thể khôi phục linh lực. Y muốn những điều tốt nhất cho Bạch La La.

Chưởng môn ở bên cạnh hộ pháp, Bạch La La ngồi xuống, đưa lưng về phía Bạch Hồi.

Bàn tay của Bạch Hồi đặt trên lưng Bạch La La, y nói: "Nín thở ngưng thần, đem linh lực dồn vào thất khiếu, không thể phân tâm."

Bạch La La ừm một tiếng.

Sau khi xác nhận rằng Bạch La La đã chuẩn bị sẵn sàng, linh lực nồng đậm vô cùng thoải mái bắt đầu không ngừng tràn vào cơ thể của Bạch La La, linh khí này giống như suối nguồn mùa xuân, trong trẻo, mát lạnh và nhu hòa, chúng tiến vào thân thể Bạch La La, bắt đầu chảy trôi về thất khiếu.

Hết thảy mọi chuyện dường như diễn ra rất suôn sẻ, cả bảy thất khiếu lần lượt được linh lực giải khai, nhưng khi sắp đến hồi kết, bầu trời lại xuất hiện dị thường.

Sắc mặt chưởng môn đại biến, nói: "Hỏa lưu tinh!?"

Hắn vừa dứt lời thì liền thấy trên bầu trời xanh thẳm xuất hiện mấy quả cầu màu đỏ rực lửa, giống như những vì sao rơi, tạo nên những vệt đỏ thẫm cắt xẻ mảnh trời.

Vẻ mặt Bạch Hồi khẽ động, nhưng y không nhúc nhích mà tăng tốc đẩy linh lực của mình vào trong cơ thể Bạch La La.

Bạch La La cảm thấy nguồn linh lực này có vẻ khác với lần trước, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì rất nhanh hết thảy đều đã kết thúc.

Bạch Hồi thu tay về, nhưng chỉ trong chốc lát lại có một tiếng động lớn vang lên, chẳng qua âm thanh này không phải tiếng sấm sét, mà giống như tiếng vật gì đó nặng nề đập xuống mặt đất.

Bạch La La chấn động bởi vì âm thanh này, suýt chút nữa không giữ được sự bình tĩnh. Cũng may có Bạch Hồi ở bên cạnh trông chừng cậu, y vỗ một cái thật mạnh vào đỉnh đầu của Bạch La La, nói: "Hồi thần!"

Lúc này thần trí Bạch La La mới trở về.

Chưởng môn nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Hồi, nói: "Ngươi không sao chứ?" Trong môn phái có không ít cao nhân thành thạo xem quẻ, nhưng không ai dự liệu được hôm nay xuất hiện Hỏa lưu tinh.

Bạch Hồi lắc đầu một cái, y hỏi: "Hỏa lưu tinh?"

Chưởng môn nói: "Ừ."

Bạch Hồi thở dài nói: "Thiên mệnh không thể trái..."

Chưởng môn nghe được Bạch Hồi nói những lời này, nghi ngờ nói: "Bạch Hồi, chẳng lẽ ngươi đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra rồi sao?"

Bạch Hồi nhàn nhạt trả lời: "Ta cũng không phải thần tiên, làm thế nào biết được?"

Chưởng môn suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, nếu như Bạch Hồi biết được hôm nay Hỏa lưu tinh xuất hiện, sẽ tuyệt đối không chọn thời điểm này làm lễ Gia Quan cho Bạch La La. Hỏa lưu tinh kia cũng không phải điềm tốt lành gì.

"Ngươi nghỉ ngơi đi." Chưởng môn nói: “Ta đi xem tình huống này như thế nào."

Bạch Hồi gật đầu một cái, nhìn chưởng môn rời đi.

Bạch La La giải khai thất khiếu, lúc này vẫn còn đang ngưng thần, cho đến chạng vạng tối mới mở ra hai mắt. Vẫn là đôi mắt màu xanh lục kia, chẳng qua là trong đôi con ngươi này, dường như có thêm một chút ánh sáng rực rỡ.

Bạch Hồi: "Tốt chứ?"

Bạch La La vui vẻ nói: "Tốt lắm."

Bạch Hồi: "Vậy thì tốt, đồng tử chuẩn bị tiệc rượu, đi ăn chút gì trước đi."

Thức ăn trong yến tiệc của Tu chân giới đều được chế tạo từ linh thực, linh thực tính ôn, ăn vào có tác dụng rất tốt cho cơ thể.

Lúc ăn, Bạch La La chú ý đến sắc mặt không được tốt lắm của Bạch Hồi, cậu nói: "Tiên nhân, ngươi không thoải mái sao?"

Bạch Hồi lắc đầu một cái, nói: "Không có, chẳng qua là hôm nay linh lực hao phí quá độ, cũng không có gì đáng ngại."

Bạch La La tựa hồ nghĩ tới điều gì, không có tiếp tục hỏi nữa mà an tĩnh ngậm miệng.

Bạch Hồi vẫn còn đang suy nghĩ về Hỏa lưu tinh ban ngày, lúc ăn cơm cũng không nói chuyện nhiều với Bạch La La.

Đến buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Bạch Hồi trở về phòng lên giường, y có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một phen, nào biết vừa mới nằm xuống liền nghe có người gõ cửa phòng mình.

Bạch Hồi: "La La? Sao vậy?" Trước đó y đã nói với Bạch La La, sau khi tổ chức lễ Gia Quan, hai người phải tách ra ngủ riêng. Dẫu sao y cũng không muốn sáng nào thức dậy cũng phải khiêu chiến với định lực tự kiềm chế của mình.

Âm thanh của Bạch La La mang theo nức nở, cậu nói: "Tiên nhân, ta sợ..."

Bạch Hồi: "Sợ? Vào đây rồi nói."

Bạch La La đẩy cửa bước vào, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, chân trần, ước chừng trên mặt đất có lẽ còn dính một ít băng, ngón chân tròn trịa hơi cong lên, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Bạch Hồi bất đắc dĩ nói: "Ngươi sợ cái gì? Ta ở ngay bên cách vách đây."

Bạch La La chậm rãi đi tới bên cạnh người Bạch Hồi, còn chưa mở miệng nói chuyện thì lỗ tai đã đỏ lên trước.

Bạch hồi đưa tay lên dày vò vành tai của cậu, y nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Lén làm chuyện xấu ở sau lưng ta sao?"

Cuối cùng Bạch La La cũng thu hết can đảm, cậu nói: "Tiên, tiên nhân, ta muốn ….làm loại chuyện đó với ngươi."

Hô hấp Bạch Hồi cứng lại, y hỏi: "La La, ai nói với ngươi loại chuyện này?"

Bạch La La cúi đầu xuống thấp, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cậu nói: "Là Tiểu Lục..."

Tiểu Lục đã sớm rời đi khỏi vườn, coi như Bạch Hồi muốn tìm nàng giáo huấn thì cũng không tìm được người.

Bạch Hồi vươn tay nâng cầm Bạch La La lên, hỏi: "Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"

“Ta biết.” Bạch La La trả lời, "Ta đã là củ cải trưởng thành rồi, không còn là con nít nữa..." Cậu nói rất nghiêm túc, cả khuôn mặt đều đã đỏ lên, đôi con ngươi mang sắc xanh, ẩn chứa tia nước ẩm ướt mênh mang, cậu thủ thỉ, "Tiên nhân, ta thích ngươi."

Bạch Hồi cúi đầu hôn Bạch La La.

Bạch La La bị dọa sợ hết hồn, đưa tay nắm lấy vai của Bạch Hồi.

Bạch Hồi nói: "La La, nếu bây giờ ngươi hối hận, ta còn có thể để cho ngươi đi, nhưng nếu chờ đến lát nữa, coi như ngươi có khóc ta cũng sẽ không mềm lòng." Y nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể ăn luôn người trước mắt vào trong bụng.

Thật ra Bạch La La lúc này đã biết sợ, nhưng vẫn lớn gan cố nói: "Ta cũng đã làm lễ Gia Quan, ta không sợ..."

Bạch Hồ nguy hiểm híp mắt lại, y nói: "Được."

Ngày hôm đó, Bạch La La nằm hấp hối ở trên giường, nước mắt dường như đã chảy khô.

Bạch Hồi hỏi tại sao cậu lại khóc, có phải y đã làm cậu đau hay không.

Bạch La La gào khóc: “Tiểu Lục là một tên lừa gạt—” Rõ ràng nàng đã nói, loại chuyện này chỉ cần đem hai bông hoa đến gần lại với nhau, sau đó rắc một ít phấn hoa cho nhau là được rồi mà.

Sự thật nào phải như vậy, hoàn toàn không phải như vậy! Cậu sắp biến thành một củ cải rỗng ruột—

Bạch Hồi có lẽ đã đoán được chuyện gì xảy ra, có chút dở khóc dở cười, y nói: "Ngoan, đừng khóc, đây không phải là chuyện cũng rất thoải mái sao?"

Bạch La La khóc thút tha thút thít, tủi thân muốn chết, cậu nói: "Nhưng mà, nhưng mà rất xấu hổ..." Cậu đã rất vui vẻ biến ra bông hoa nhỏ màu trắng, những bông hoa nhỏ màu trắng nằm xen kẽ trong làn tóc đen nhìn đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng lại bị động tác cứng rắn của Bạch Hồi dọa sợ rớt đến phân nửa.

Dĩ nhiên, Bạch La la rất nhanh chẳng còn tinh lực đâu mà chú ý đến hoa nhỏ trên đầu mình, còn có những nơi khác của hoa nhỏ cần phải lo lắng kia kìa.

Bạch Hồi quả thực rất dịu dàng, Bạch La La quả thực rất thoải mái, nhưng từ đầu đến cuối Bạch La La đều xấu hổ muốn chết, cậu thực sự không tưởng tượng nổi, loài người lại có thể như thế này...

Cuối cùng Bạch La La khóc mệt thiếp đi, Bạch Hồi ôm lấy cậu, hôn l*n đ*nh đầu một cái.

Ngày hôm sau, Bạch La La tỉnh lại.

Bạch Hồi đã sớm trở lại trước khi Bạch La La tỉnh, y còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận được ánh mắt của Bạch La La, y cũng mở mắt ra, dịu dàng nói: "Tỉnh rồi?"

Bạch La La gật đầu một cái, ngay cả giọng nói cũng khàn đặc, căn bản không nói ra lời.

“Ngươi cứ nằm đó đi, ta đi lấy nước cho ngươi." Bạch Hồi quay người đứng lên..

Bạch La La đang nằm trên giường, cảm thấy toàn bộ củ cải trống rỗng, ngày hôm qua Bạch Hồi cứng rắn đào rỗng ruột cậu... Đúng như những gì Bạch Hồi đã nói lúc đầu, cho dù là cậu gào khóc la hét chói tai hay cầu xin tha thứ, Bạch Hồi cũng không hề dừng lại, Bạch La La nghĩ đến đây, mắt lại bắt đầu đỏ lên, cậu đưa tay lên che lấy đôi mắt mình, trong miệng lẩm bẩm mắng Tiểu Lục khốn khiếp.

Thật sự đã bị Tiểu Lục hố rồi...

Bạch Hồi mang nước trở lại cho Bạch La La, đút cậu uống từng chút một, y nhìn dáng vẻ Bạch La La đang uống nước, chợt cau mày nói: "La La... Có phải ngươi đã lớn hơn một chút hay không?"

Bạch La La mờ mịt ngẩng đầu, nói: "A?"

Bạch Hồi cẩn thận nhìn kỹ hơn một chút, xác định chắc chắn đây không phải là ảo giác của mình, quả thực Bạch La La nhìn thành thục hơn không ít, nếu như nói lúc trước cậu mới chỉ mười tám, vậy thì bây giờ ít nhất cũng đã hai mươi, y có chút không thể tưởng tượng nổi, nói: "Thứ kia còn có thể có hiệu quả này?"

Bạch La La ban đầu không hiểu Bạch Hồi đang nói gì, nhưng sau khi uống nước xong mới cảm nhận được, cậu tức giận nói: "Đồ lưu manh, Bạch Hồi là một tên lưu manh!"

Bạch Hồi nhanh chóng nói: "Đây là ta đang lo lắng cho ngươi..."

“Ngươi không phải đang lo cho ta đâu." Bạch La La tức giận chỉ ra lời nói dối của Bạch Hồi, "Ngày hôm qua ta khóc thảm như vậy, ngươi cũng không có dừng lại."

Bạch Hồi bình tĩnh nói: "Nhưng cuối cùng không phải ngươi nói là dùng sức sao?"

Bạch La La hét lên: "Không cho phép nói —— "

Bạch Hồi vẫn tiếp tục: "Ngươi còn nói..."

Bạch La La không cho Bạch Hồi nói về lịch sử đen tối của mình, hơn nữa còn ném hoa củ cải về phía Bạch Hồi.

Bạch Hồi nói, "Nhìn đi, lần này là ngươi đùa giỡn lưu manh với ta..."

Bạch La La lầm bầm tức giận.

Mặc dù Bạch Hồi thực sự rất dịu dàng, nhưng Bạch La La vẫn nằm bẹp trên giường suốt một ngày. Hơn nữa bết bát nhất là, bây giờ chỉ cần cậu nhìn thấy Bạch Hồi thì sẽ nhớ đến chuyện phát sinh vào tối hôm đó, xấu hổ không chịu được.

Ngược lại, Bạch Hồi vẫn một bộ tiên phong đạo cốt, dáng điệu bạc tình không chút h.am mu.ốn, làm Bạch la La cảm thấy đó chỉ là tưởng tượng của chính mình mà thôi.

Nhưng mà có một số việc một khi đã bắt đầu, vậy thì sẽ rất khó để kết thúc.

Sau ngày hôm đó, Bạch La La mới bắt đầu có ý thức ngủ riêng với Bạch Hồi, nhưng mà thường xuyên phát hiện mình trong lúc ngủ tới phòng Bạch Hồi, hoặc là Bạch Hồi đến phòng của mình.

Bạch La La nhìn Bạch Hồi đang cúi đầu với mình, khóc sụt sịt.

Bạch Hồi bất lực nói: “Ngươi khóc cái gì, nếu ngươi không thích thì không làm nữa, ta sẽ không cưỡng ép ngươi." Y đưa tay vén lên một sợi tóc của Bạch La La, hôn một cái.

Bạch La La nói, "Ngươi gạt người."

Bạch Hồi hỏi: "Ta làm sao lại lừa ngươi."

Bạch La La lên án: "Rõ ràng ngươi đã nói sẽ không cưỡng ép ta. . ."

Bạch Hồi vô tội: "Nhưng đêm đó chính ngươi là người yêu cầu."

Bạch La La: "Nhưng bây giờ ta không có yêu cầu mà!"

Bạch Hồi gõ nhẹ lên chóp mũi của cậu, cười nhạt nói: "Trẻ con mà nói dối thì sẽ bị trừng phạt." Y thế mà phát hiện thân thể Bạch La La cũng có phản ứng.

Bạch La La tức giận ném cái nồi về lại cho Bạch Hồi, nói: "Đây còn không phải tại vì ngươi xinh đẹp sao."

Quả thực Bạch Hồi rất xinh đẹp, đặc biệt là hình dáng lúc này đây, y nhìn xuống nở một nụ cười yêu kiều, tóc đen như suối, thậm chí Bạch La La có thể từ trong vạt áo đang mở ra kia nhìn thấy khuôn ngực như ngọc cùng với vòng eo gầy nhỏ của y. Mặc dù Bạch La La là một củ cải cái gì cũng không biết, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng là nam giới, nhìn thấy sắc đẹp như vậy, tự nhiên không có tiền đồ nổi lên phản ứng.

Bạch Hồi ghé vào tai của Bạch La La, l**m m*t lỗ tai cậu, nói: "Ừ, trách ta."

Bạch La La rùng mình, vẻ mặt càng đáng thương hơn.

Bạch Hồi: "Nếu không thì... Lần này ngươi ở phía trên?"

Hai mắt Bạch La La sáng lên.

Hai giờ sau, rốt cuộc Bạch La La cũng hiểu rõ ở phía trên cũng có thể chơi được như vậy, cậu khóc mắng Bạch Hồi là tên lừa gạt lần nữa, Bạch Hồi nhịn cười, nói: "Nếu như ngươi cao hơn ta, ta sẽ thật sự sẽ để ngươi ở phía trên."

Bạch La La đặt những lời này của Bạch Hồi ở trong lòng.

Ngày hôm sau, Bạch La La đánh thức Bạch Hồi, Bạch Hồi vừa mới mở mắt đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Bạch La La vẫn đang rất đắc ý, chỉ vào chùm lá củ cải mọc ra từ trên đỉnh đầu mình, tự đắc nói: "Ta cao hơn ngươi rồi!"

Bạch Hồi: "... Lá củ cải không tính."

Bạch La La trợn mắt, cãi lại: "Tại sao lại không tính, đây chính là lá cây của ta mà."

Bạch Hồi nhéo má của Bạch La La, nói: "Vậy theo cách nói của ngươi, há chẳng phải tóc của ta cũng được tính vào chiều cao hay sao?"

Bạch La La liếc mắt nhìn mái tóc dài tới mông của Bạch Hồi, trong nháy mắt cả người yểu xìu

Bạch Hồi dở khóc dở cười, nói: "Được rồi được rồi, ngoan, ngươi ăn nhiều một chút, cố gắng tu luyện, một ngày nào đó nhất định sẽ cao hơn ta."

Bạch La La hỏi, "Thật không?"

Bạch Hồi rằng: "Thật."

Cuối cùng Bạch La La cũng hăng hái trở lại, nói: "Được! Ta nhất định sẽ cố gắng!"

Bạch Hồi xoa xoa đầu Bạch La La, nói: "Mau thu hồi lá củ cải trên đầu của ngươi đi..."

Bạch La La hừ hừ hai tiếng, thu lại.

Bạch Hồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, chần chờ nói: "La La, lúc chúng ta làm chuyện đó ngươi sẽ không đột ngột biến thành một củ cải chứ?"

Hai mắt Bạch La La sáng lên, nói: "Sao ta lại không nghĩ tới chuyện đó chứ!"

Bạch Hồi: "..." Có phải y đã gợi ý cho Bạch La La một ý tưởng rất kỳ quặc rồi hay không?

Bình Luận (0)
Comment