Mặc dù dưới đôi ba lời của Bạch Hồi, Bạch La La dường như đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Nhưng Bạch Hồi vì sức khỏe cả thân cả tâm của mình đã nhanh chóng cân nhắc mức độ nghiêm trọng của chuyện này, đồng thời nghiêm cấm Bạch La La làm như vậy.
“Nếu thật sự bị kẹt vào bên trong, sợ rằng còn phải mời đại phu tới." Bạch Hồi nói, "Đến lúc đó ngươi nói xem, đại phu sẽ cắt ngươi hay là cắt ta?"
Mặc dù đó chỉ là một giả thiết vô trách nhiệm của Bạch Hồi, nhưng khi Bạch La La nghe thấy lời này lại đỏ mặt hơn, ậm ừ đáp ứng Bạch Hồi lúc đang vào thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ không biến trở về hình dạng củ cải.
Cuối cùng Bạch Hồi cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, dẫu sao nếu Bạch La La thật sự làm chuyện này, khẳng định y sẽ sợ đến mềm ra ngay, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt xxx về sau.
Ý tưởng tách giường ra ngủ của Bạch Hồi và Bạch La La cuối cùng đã thất bại, trước là Bạch La La không chịu, hiện tại là Bạch Hồi không muốn. Mặc dù không phải mỗi ngày y đều ăn củ cải, nhưng ôm vào trong ngực xoa xoa vài cái tóm lại cũng được an ủi vài phần không phải sao.
Sau ngày Hỏa lưu tinh kia, Bạch Hồi và chưởng môn nói chuyện với nhau.
Chưởng môn thấy y liền lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, hỏi: "Ăn rồi?"
Bạch Hồi cũng chẳng hề xấu hổ, nói: "Ừ."
Chưởng môn cười cười: "Nuôi lâu như vậy mà ngươi cũng nhịn được."
Bạch Hồi cười nhạt uống trà, cũng không đáp lời.
Hỏa lưu tinh kia rơi xuống một môn phái nhỏ cách bọn họ tương đối xa, sau khi lưu tinh rơi xuống, linh hỏa do nó gây ra không thể dùng nước dập tắt, ,môn phái nhỏ đó cũng không có nhiều người tu tiên, cho nên sau gặp phải Hỏa lưu tinh thì chết rất thê thảm.
Chưởng môn thở dài một tiếng, nói: "Thật sự là sẽ loạn."
Bạch Hồi gật đầu một cái, ở trong thế giới này, không ai rõ ràng hơn y tương lai sẽ phát sinh những chuyện gì, nhưng y không sợ, bởi vì bên người y có một chú củ cải, đó chính là thế giới của Bạch Hồi.
Sau khi mở ra việc tình ái, Bạch Hồi làm Bạch La La mấy lần nữa.
Mặc dù ban đầu hầu như Bạch La La chỉ có khóc, nhưng phần lớn lý do khóc như vậy đều là vì da mặt mỏng nên ngại ngùng. Đến những lúc như thế này, Bạch La La mới biết được tiên nhân cũng không tiên phong đạo cốt như những gì cậu tưởng tượng —— ít nhất thời điểm trên giường thì không phải như vậy.
Mà suy đoán trước đó của Bạch Hồi đã được xác nhận, y phát hiện ra rằng mỗi lần làm chuyện đó xong với Bạch La La, thân thể Bạch La La càng trở nên thành thục hơn, chiều cao tăng lên ít nhất được đốt ngón tay.
Bạch La La cũng phát hiện ra chuyện này, liền hậm hự nói làm thêm vài lần nữa cậu sẽ cao hơn Bạch Hồi.
Bạch Hồi cười, nói cố lên, nhưng sâu trong thâm tâm đang âm thầm nghĩ bây giờ mình dứt khoát dùng phép thuật biến cao hơn cho rồi...
Dĩ nhiên, cuối cùng điều mà Bạch Hồi lo lắng đã không xảy ra, vì Bạch La La đã ngừng phát triển sau khi chiều cao của cậu đạt đến một mức độ mà cậu không mấy hài lòng. Hơn nữa đời này đại khái cũng không thể vượt qua chiều cao của Bạch Hồi đi...
Vì chuyện này, Bạch La La hờn dỗi, Bạch Hồi phải dỗ dành thật lâu mới xong chuyện.
Mặc dù đã thành người, nhưng việc tu luyện của Bạch La La vẫn chưa dừng lại. Thất khiếu của cậu đã mở ra hoàn toàn, tốc độ tu tiên cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng nhanh, khiến cho Bạch Hồi không thể không khống chế tốc độ của cậu, để tránh việc tu luyện quá nhanh dẫn đến căn cơ không vững.
Vả lại, sau khi Tiểu Lục rời khỏi vườn của Bạch Hồi, Bạch La La đã mất đi tin tức của nàng, không biết nàng đi đâu, cũng chẳng biết nàng đang làm gì. Thế mà không ngờ dạo gần đây, Bạch La La lại chợt nghe được tin đồn liên quan đến Tiểu Lục, chẳng qua là tin đồn kia cũng không làm người ta an tâm gì mấy. Theo lời đồn, một ngọn cỏ Thiên Diệp Linh Lung đã thả linh hỏa ở nhân giới, đốt trụi tất cả sinh linh trong một tòa thành nhỏ.
Lúc đầu mới nghe tin, Bạch La La vẫn không tin Thiên Diệp Linh Lung trong lời đồn là Tiểu Lục, dù sao trong khắp thiên hạ cũng không thể chỉ có một cây Thiên Diệp Linh Lung, biết đâu hung thủ kia chỉ là cùng chủng tộc với Tiểu Lục mà thôi.
Nhưng rất nhanh, Bạch La La đã thấy được hình ảnh liên quan đến chuyện này, toàn bộ tâm trạng ôm chút may mắn của cậu đều bị quét sạch.
Ở trong vườn, Tiểu Lục hồn nhiên vì cậu mà khóc cười, vĩnh viễn chỉ còn sống trong ký ức của Bạch La La. Còn những gì xuất hiện phía bên trong tấm gương kia, là một tên yêu ma tàn ác, toàn thân tản ra yêu khí nồng nặc. Nàng coi mạng người như cỏ rác, đứng bên trong biển lửa cất tiếng cười vang, cho đến khi tất cả những thứ trước mặt nàng đều biến thành một đống phế tích cháy đen.
Bạch La La nhìn đến lạnh cả người, Bạch Hồi đứng ở bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ về trấn an cảm xúc buồn phiền của cậu.
“Đây là Tiểu Lục sao?” Bạch La La quay đầu lại hỏi Bạch Hồi.
"Là nó, cũng không phải là nó." Bạch Hồi nói.
Bạch La La không dám tin: "Tại sao nàng ấy lại trở thành như thế này..."
Bạch Hồi nói, “Khi yêu ma tu hành, chúng phải đối mặt với nhiều cám dỗ hơn so với con người.” Là tà đạo, nhưng tà đạo lại có tốc độ tu luyện nhanh, cũng có nhiều phương pháp để lựa chọn hơn, rất khó để yêu ma chịu đựng được cám dỗ. Dĩ nhiên, tốc độ tu luyện cao cũng có một cái giá tương ứng, đến giai đoạn sau của tu luyện, tính tình yêu ma sẽ ngày càng trở nên hung ác, rất khó để vượt qua thiên kiếp. Có điều đây cũng chỉ là chuyện sau này, phần lớn yêu ma sẽ không nghĩ sâu xa đến như vậy.
Hình ảnh tàn nhẫn trong gương vẫn còn đang tiếp tục, Bạch Hồi nói: "Được rồi, đừng xem nữa."
Bạch La La trước mắt hoảng sợ, cậu hỏi: "Ta cũng sẽ biến thành người giống như Tiểu Lục sao?"
“Ngươi sẽ không.” Bạch Hồi ôm lấy Bạch La La, thì thầm: “Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Sau đó Tiểu Lục có bị người trong giới Tu chân bắt được không, Bạch La La cũng không biết, nhưng mà cậu phát hiện ra, có một số việc không nên biết quá rõ ràng mới là chuyện tốt, vì vậy dứt khoát không hỏi gì nữa. Chỉ dựa vào điểm này đã thấy Bạch La La thông minh hơn rất nhiều người.
Chuyện lần này tựa như chỉ là một nốt nhạc đệm không nặng không nhẹ trong cuộc sống của Bạch La La, rất nhanh đã kết thúc.
Lại nói một ngày nào đó, Bạch La La giống như thường ngày ra vườn tưới nước.
Những tinh quái bên trong vườn rất thân thiết với cậu, trong lúc cậu tưới nước rất thích nắm lấy ống quần cậu. Vì vậy thường xuyên có thể thấy được hình ảnh Bạch La La mang theo một đám tinh quái trên quần đi tới đi lui trong vườn.
Ngày hôm đó lúc Bạch La La đang tưới nước, cậu phát hiện ra một cây nhân sâm mới trồng trong vườn có vẻ khác với những cây giống khác, đợi đến khi cậu nhìn kỹ hơn một chút, trong nháy mắt kinh hãi.
Bạch La La: "!!!" Bạch Hồi thật sự tìm một cây củ cải khác —— ở sau lưng cậu! !
Bạch Hồi từ bên ngoài trở về, vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, trong tay vẫn còn đang cầm kẹo mạch nha mà Bạch La La thích ăn nhất. Nào biết vừa mới vào đến phòng thì liền nhìn thấy củ cải ngốc nghếch đang thở phì phò tức giận.
“Bạch Hồi!” Lần đầu tiên Bạch La La tức giận hét lên tên của Bạch Hồi như vậy, vẻ mặt cũng hết sức nghiêm túc.
Bạch Hồi khó hiểu hỏi, "La La, đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch La La nói, "Ngươi cuối cùng cũng ở sau lưng ta, sau lưng ta lén lút làm ra chuyện như vậy!"
Bạch Hồi im lặng trông chốc lát, ước chừng đang mường tượng mình đã làm chuyện gì sau lưng Bạch La La, y hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Bạch La La tức giận đến nỗi cái trán bắt đầu mọc lên những bông hoa nhỏ màu trắng, cậu nói: "Tự ngươi vào vườn nhìn xem đi!"
Trong mắt Bạch Hồi đầy vẻ ngây thơ vô tội, nhưng đối mặt với một Bạch La La đang tức giận đùng đùng, y cũng chỉ có thể đi vào trong vườn nhìn một chút, lại không phát hiện ra điều gì khác thường.
Bạch La La đi theo sau Bạch Hồi, nhìn Bạch Hồi không mảy may phát hiện ra, tức giận đến hoa nhỏ cũng rơi đầy đất.
Bạch Hồi nhìn thấy thế lại đau lòng, bất đắc dĩ nói, "Tổ tông của ta ơi, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nói đi," Y siết lại tay của Bạch La La, lại hôn lên khóe mắt cậu.
Bạch La La tức giận nói: “Đừng có làm nũng, làm nũng cũng vô dụng, ngươi còn nói ngươi không biết, ngươi nhìn cho ta, đó là cái gì!’’ Vừa nói vừa chỉ tay về phía nhân sâm trong vườn.
Bạch Hồi định thần nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện tay Bạch La la chỉ vào một cây nhân sâm con trong vườn, nhìn thêm một chốc, y cuối cùng mới hiểu được Bạch La La đang tức giận cái gì —— nơi đó mọc lên đám lá củ cải.
Có lẽ là bởi vì linh lực ở đây dồi dào, củ cải vươn lên xanh tốt vô cùng, lá cây xanh tươi, phía trên còn vương hạt nước.
Bạch Hồi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này, dưới ánh mắt tức giận của Bạch La La, y thực sự nảy sinh một loại ảo giác mình quả thực ở sau lưng cậu đi tìm củ cải khác, y vội vàng giải thích, nói: "La La, từ khi có ngươi ta rất ít khi vào trong vườn, những loại cây giống này đều là đồng tử trồng, bình thường cũng là ngươi tưới nước, ta cũng không biết nơi này có củ cải mà."
Bạch La La cả giận nói: "Mặc kệ, đây là vườn của ngươi."
Vẻ mặt Bạch Hồi không biết phải làm sao, Bạch La La rất hiếm khi có thời điểm thất thường như thế này, củ cải này bình thường ngoan lắm chứ, chỉ có lúc ở trên giường làm cậu hơi tàn nhẫn một chút thì cậu mới khóc thút thít trách y, bây giờ nhìn như vầy, hẳn là thật sự giận rồi.
Bạch Hồi đi tới chỗ củ cải kia, ngồi xuống dùng tay cầm lấy phiến lá, y dở khóc dở cười nói: "La La, củ cải này không có linh tính, cũng không thể thành tinh được, nó chỉ là một cây củ cải bình thường thôi..."
Bạch La La lầm bầm: "Ai biết được, ngươi lúc đó cũng không biết ta là tinh linh, còn hôn lá của ta nữa."
Bạch Hồi nghĩ thầm, mình làm sao lại không biết, ta cũng không phải tên b**n th**, làm sao có thể nảy sinh hứng thú với một cây củ cải bình thường. Huống chi cây củ cải này thực sự là một sự tình cờ, y cũng không biết những đồng tử kia làm sao có thể nhận nhầm nhân sâm và củ cải nữa.
Bạch Hồi chậm rãi nói: "Không thì như vậy đi."
Bạch La La nói, "Cái gì?"
Bạch Hồi chậm rãi mà rằng: "Buổi tối chúng ta ăn nó luôn có được hay không?"
Bạch Hồi: "Củ cải này không thể luyện thành tinh được, trồng ở đây cũng vô ích, nếu như ngươi không thích nó, chúng ta liền ăn nó đi." Bạch La La muốn ăn củ cải, mấy ngày trước còn vui vẻ gặm củ cải ngọt đến say sưa đây.
Bạch La La nói: "Thật sự không thể thành tinh hả?"
Bạch Hồi khẳng định: "Không thành được." Những cây cỏ bình thường nào có thể dễ dàng thành tinh được, nhìn những tinh quái trong vườn thì ngoại trừ Bạch La La ra, tất cả đều là linh thảo quý giá.
Bạch La La nói, "Vậy thì ..."
Bạch Hồi còn tưởng rằng Bạch La La sẽ có chút thương tâm, nào biết củ cải nhà y lại chốt hạ một câu như thế này: "Vậy chúng ta đem hầm với xương đi..." Nói xong còn nuốt một ngụm nước bọt.
Bạch Hồi: "... Được."
Vậy là bữa tối đã có món sườn hầm củ cải. Xương sườn là của linh thú, thịt vô cùng ngon, sau khi hầm với củ cải, thịt mềm đến nỗi chỉ cần dùng đầu lưỡi nhấp nhẹ đã có thể lấy thịt mềm tươi non từ trên xương xuống. Củ cải được nấu với nước suối trong rừng, mùi vị ngọt thanh, Bạch La La ăn rất vui vẻ.
Bạch Hồi hỏi: "Ăn ngon không?"
Bạch La La đã hoàn toàn quên mất cơn tức giận lúc chiều, ăn rất vui vẻ, cuối cùng còn uống một bát canh to, bụng nhỏ cũng phồng lên.
Bạch Hồi lau miệng nói: "Ăn no chưa?"
Bạch La La hài lòng gật đầu một cái, trả lời: "Ta no rồi..."
Bạch Hồi: "Vậy không tức giận nữa?"
Tình địch đều đã bị mình ăn vào trong bụng, còn tức giận cái gì nữa, cậu ngoan ngoãn nói: "Không tức giận nữa."
Bạch Hồi mỉm cười, nói: "Vậy chuyện ngươi nghi ngờ ta có nên tính sổ một chút không?"
Bạch La La: "..." Cái này khác với những gì đã nói.
Bạch Hồi đứng lên, đi tới bên cạnh Bạch La La, vươn tay nhéo gò má của Bạch La La, nói: "Không phải ngươi đã nói ta lén lút tìm củ cải khác sau lưng ngươi sao ... Bây giờ củ cải kia cũng đã vào bụng ngươi rồi, có phải nên bồi thường cho ta chút gì đó hay không?"
Mặc dù y nhéo cậu không hề đau, nhưng Bạch La La lại cố tình làm ra vẻ mặt đáng thương, cậu phát hiện mỗi khi mình cố ý bày ra dáng vẻ đáng thương, thì trong tình huống bình thường Bạch Hồi đều sẽ mềm lòng. Nhưng mà hiển nhiên, Bạch Hồi hôm nay bị củ cải nào đó k*ch th*ch, cho nên không tính ăn bộ dạng này.
Nhìn vào đôi mắt xanh đẫm nước của Bạch La La, trái tim Bạch Hồi cứng như sắt đá, y nói: "Nói chuyện."
"Ta sai rồi." Bạch La La chỉ có thể nhận sai, nói thật nhỏ, "Ta không nên hiểu lầm ngươi."
“Lời xin lỗi này thực sự không hề có thành ý một chút nào." Bạch Hồi kết luận.
“Vậy ngươi muốn ta phải làm như thế nào?" Bạch La La tròn mắt.
Bạch Hồi mỉm cười.
Buổi tối hôm đó, Bạch La La mới biết được thành ý mà Bạch Hồi muốn là như thế nào.
Bạch Hồi ban ngày và Bạch Hồi ban đêm tuyệt đối là hai người khác nhau, Bạch La La thực sự không nghĩ ra, một tiên nhân tiên phong đạo cốt như vậy, làm sao có thể nói ra những lời hạ lưu kia. Cậu xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái hố rồi chôn mình xuống.
Cuối cùng, mọi thứ kết thúc trong tiếng khóc nức nở yếu ớt và tiếng cầu xin tha thứ của Bạch La La.
Bạch Hồi chạm vào gò má của Bạch La La, nói: "Ngoan, không khóc, chúng ta không làm nữa."
“Không làm nữa." Cánh môi Bạch La La sưng lên, âm thanh cũng khàn đặc, thảm nhất là trên gương mặt còn có dấu răng, cậu tủi thân bám chặt nói, "Sẽ hư đó..."
Lòng Bạch Hồi mềm đi, nói: "Được, không làm không làm, đi ngủ."
Bạch La La lúc này mới thiếp đi trong lòng Bạch Hồi.
Bạch Hồi nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch La La, cúi đầu hôn lên trán của cậu một cái, mình cũng nhắm mắt lại.
Suốt một thời gian dài sau đó, Bạch La La không muốn ăn củ cải nữa.
Bạch Hồi hỏi cậu tại sao đột nhiên lại không thích ăn củ cải nữa, Bạch La La lẩm bẩm nói: "Không ăn, ăn thêm lần nào là mông đau lần đó."
Bạch Hồi nghe vậy thật sự không nhịn được, trực tiếp bật cười.
Cơ mà kể từ sau lần đó, Bạch Hồi liền giao hết tất cả nhân sâm trong vườn cho Nam Trúc Quân.
Nam Trúc Quân ngay từ đầu đã không hiểu, cho nên liên tục xác nhận với Bạch Hồi: "Ngươi thật sự không cần? Những thứ này đều là linh sâm?"
"Không cần." Bạch Hồi lười biếng nói, "Đồng tử quá ngốc, rất dễ nhầm lẫn giữa cây giống củ cải và cây giống nhân sâm."
“Ý của ngươi là?” Nam Trúc Quân trầm ngâm một hồi, mới chợt nhớ lại, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ có cây giống củ cải nào khác, vị kia nhà ngươi ghen sao?"
"Không thì sao." Bạch Hồi nói.
Nam Trúc Quân bật cười ha ha, trước đây hắn và Bạch Hồi không có nhiều tiếp xúc, cảm thấy người này tính tình lãnh đạm, khó mà sống chung. Nhưng bởi vì chuyện của Bạch La La, hắn lại cảm thấy Bạch Hồi hình như không còn lạnh lùng như vậy nữa. Củ cải kia đã làm cho Bạch Hồi có thêm một chút nhân khí đây mà.
Nam Trúc Quân hỏi, "Vậy củ cải kia có thành tinh được không?"
“Nếu nó cũng thành tinh, ta còn đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi được sao?" Bạch Hồi rằng, "Nhanh chóng chuyển đi đi, bây giờ không chuyển ta sẽ đưa cho người khác."
Làm sao Nam Trúc Quân chịu tặng nhân sâm cho người khác, cả đêm dời nhân sâm trong vườn đi đến trống quơ trống hoác.
Ngày hôm sau, Bạch La La thấy trong vườn không còn cây nhân sâm nào, không hiểu chuyện gì xảy ra nên hỏi Bạch Hồi.
Bạch Hồi nói rằng y không trồng nhân sâm nữa, trồng thứ khác.
Bạch La La hỏi, "Thứ khác là thứ gì?"
Bạch Hồi: "Ngươi thích ăn cái gì?"
Bạch La La trả lời, “Cái gì ta cũng thích ăn." Cậu không có hứng thú đối với thịt, từ trước đến giờ vẫn thích ăn chay.
Bạch Hồi: "Không bằng trồng hoa thì sao?"
Bạch La La suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có thể.
Hôm sau vừa vặn có phiên chợ, Bạch Hồi đưa Bạch La La đến chợ chọn hạt giống hoa.
"Tiên nhân muốn mua hạt giống của loài hoa nào? Đây là loài hoa!" Những người buôn bán đồ nhỏ trong chợ đều là người bình thường không có linh lực, mặc dù những người bình thường này được sinh ra ở Tu chân giới nhưng thiên tư quá kém, không có môn phái nào nguyện ý thu nhận. Bọn họ sẽ tìm một môn phái nào đó làm nơi che chở, hoặc buôn bán làm ăn nhỏ, hoặc trông ít linh cốc, để duy trì kế sinh nhai.
Bạch La La lựa chọn, chọn một loài hoa nở ra có chút tương tự hoa của cậu.
"Tiên nhân không chọn những loài hoa khác sao?" Hoa này có màu trắng thuần khiết, cùng với loài hoa khác nhìn cũng rất đẹp." Người bán hàng rong vẫn tiếp tục giới thiệu.
“Không cần, chỉ lấy cái này thôi." Bạch La La nói.
“Được rồi.” Người bán hàng rong gói hạt giống hoa lại thật kỹ, đưa cho Bạch La La. Lại nói thêm một số những việc cần lưu ý.
Bạch La La bỏ hạt giống vào trong túi, nói với Bạch Hồi một câu: "Hoa yêu khẳng định rất sợ con người."
Bạch Hồi hỏi: "Nói thế là sao?"
Bạch La La nói, "Bởi vì các ngươi lúc nào cũng đi hái hoa. Lời gì. Mà..."
Bạch Hồi: "..." Y ngay lập tức ngăn cản Bạch La La nói tiếp, y cũng không muốn sau này ngắm hoa trong đầu lại xuất hiện những liên tưởng kỳ quái.
Trong chợ vẫn có những người Tu chân rãnh rỗi bán một chút vật phẩm, Bạch Hồi dẫn Bạch La La đi dạo một vòng, những thứ khác không mua, đồ ăn ngược lại mua rất nhiều.
Bạch La La thích ăn kẹo, đặc biệt là kẹo mạch nha từ một cửa tiệm cũ. Bạch Hồi mua cho cậu mấy cân, cũng mua thêm vài loại kẹo khác.
Bạch La La ngậm kẹo, hai má phồng lên thành một cục, cậu âm ờ nói: "Bạch Hồi, kẹo ăn thật ngon nha."
Bạch Hồi: “Kẹo ở đâu cho ngươi ăn ngon.”
Bạch La La lẩm bẩm: "Mỗi ngày ngươi đều muốn ăn ta." Trên cổ cậu vẫn còn dấu vết chưa biến mất, trước kia còn bị Nam Trúc Quân nhìn thấy, vẻ mặt của Nam Trúc Quân rất kỳ quái, ước chừng là đang suy đoán xem nguồn gốc của những dấu đỏ đó, làm Bạch La La rất xấu hổ.
Bạch La La rất ít khi ra ngoài, cũng chẳng mấy khi tham gia phiên chợ, lần này ra ngoài đã thấy được không ít trò thú vị.
“Có muốn nuôi một con thỏ hay một con gà con gì đó không?" Bạch Hồi hỏi Bạch La La.
Bạch La La lắc đầu một cái, nói: "Không cần." Mặc dù cậu rất thích mấy con vật nhỏ dễ thương như thỏ con gà con gì đó, nhưng cậu cũng rất sợ bọn nó sẽ thành tinh, nếu nuôi, còn phải ngày ngày lo lắng bọn nó có đột nhiên thành người hay không!
“Được rồi.” Bạch Hồi cũng không thuyết phục thêm nữa, trong vườn nhà bọn họ cũng có không ít tinh quái nhỏ, cũng không sợ Bạch La La cô đơn.
Hai người đang trò chuyện, vẻ mặt Bạch Hồi đột nhiên chợt biến sắc, nói: "Không tốt."
Bạch La La ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Hồi trả lời, "Đền Cấm đang cháy."
Bạch La La không biết Đền Cấm ở đâu, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Hồi, cậu đoán rằng nơi đó là một nơi rất quan trọng.
Bạch Hồi: "La La, chúng ta về trước đã."
Bạch La La ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Bạch Hồi đưa Bạch La La trở về động phủ thì liền vội vã rời đi, nhìn dáng vẻ hẳn là đi xem tình huống của Đền Cấm.
Thật đúng như những gì Bạch Hồi nói, Đền Cấm xảy ra hỏa hoạn, ở trong động phủ Bạch La La cũng có thể nhìn thấy khói đen nồng nặc bốc lên.
Bạch La La có chút lo lắng, nhưng nghe lời dặn dò của Bạch Hồi nên không dám ra cửa, sau đó cậu đem một chiếc ghế ngồi xuống trước cửa, chờ Bạch Hồi trở lại.
Nào biết đến khi trời tối, cũng không thấy bóng dáng Bạch Hồi trở về.
Đồng tử tới khuyên Bạch La La đi ngủ trước, nói nếu tiên nhân trở về mà thấy Bạch La La như thế này, nhất định sẽ rất lo lắng.
Bạch La La suy nghĩ một lúc, vẫn là quay vào trong. Chẳng qua là người thường ngày ôm cậu không có ở đây, cậu có chút không ngủ được, trợn tròn mắt nhìn xà ngang, gần đến nửa đêm mới vất vả mơ mơ màng mang thiếp đi.
Cũng may ngày hôm sau khi Bạch La La tỉnh lại, Bạch Hồi đã trở về rồi.
Y đang ngồi trong phòng, nhâm nhi uống trà, thấy Bạch La La tỉnh lại, nói: "Sớm, nhanh đi rửa mặt đi, đồng tử đang làm bữa sáng."
Bạch La La ừ một tiếng, dụi mắt bò dậy, nói: "Tối hôm qua ngươi trở về lúc nào?"
Bạch Hồi: “Ta mới vừa về."
Bạch La La hỏi, "Tình hình ở bên kia có nghiêm trọng không?"
Bạch Hồi lắc đầu một cái, rằng: "Không tính là quá nghiêm trọng, chẳng qua lửa cháy là linh hỏa, tốn không ít công phu mới dập tắt được."
Bạch La La nghi ngờ hỏi: “Đền Cấm đó để làm gì?” Cậu cũng chưa từng nghe qua về nơi này.
Bạch Hồi nói: “Đó là nơi cất giữ xương cốt của đại yêu ở nơi này." Y nhàn nhạt kể lại, "Tu chân giới cũng có đại yêu, hơn nữa so với Nhân giới còn phiền phức hơn rất nhiều, coi như đã gi.ết chết, thì hài cốt của bọn chúng vẫn đầy yêu lực, cần phải xử lý thỏa đáng. Nếu không sẽ rất dễ dàng làm ô uế nguồn nước và đất đai... Đền Cấm chính là nơi lọc sạch hài cốt của đại yêu."
Bạch La La kinh ngạc thốt lên: "Đại yêu lợi hại như vậy?"
Bạch Hồi nói: "Đúng vậy."
Bạch La La hỏi: "Vậy sau này ta cũng sẽ biến thành như vậy phải không?"
Bạch Hồi không đáp, một lát sau, y mới nói: "La La có bằng lòng không?"
Bạch La La ngơ ngác nói: "Cái gì?"
Bạch Hồi đứng dậy, đi đến bên cạnh Bạch La La, hôn lên khóe môi của cậu, rằng: "Nếu La La biến thành đại yêu, sẽ phải rời khỏi ta, La La có chịu rời khỏi ta không?"
Bạch La La nghe được phải rời khỏi Bạch hồi, ngay lập tức nói: "Không muốn, ta không muốn rời khỏi tiên nhân."
Bạch Hồi: “Vậy thì tốt." Y dùng sức đưa tay ôm lấy Bạch La La, nói: "Để cho ta che chở ngươi, nếu một ngày nào đó không che chở được nữa, ngươi hãy rời đi."
Bạch La La trở tay ôm lấy Bạch Hồi, cậu rõ ràng cảm nhận được cảm xúc bất an của Bạch Hồi kể từ sau khi trở về, mặc dù cậu không biết tại sao, những mà cậu cũng chỉ có thể dừng phương thức này để biểu đạt tâm tình của mình, cậu tựa đầu mình lên ngực Bạch Hồi, bên tai là tiếng tim đập, nói thật nhỏ: "Ta không đi, nơi nào cũng không đi."
Bạch Hồi cúi đầu, hôn l*n đ*nh đầu của cậu, nói: "Được."