Môn phái đã cử một ngàn đệ tử đến tiếp viện cho tiền tuyến.
Tất cả mọi người đều biết cuộc chiến này sẽ vô cùng lâu dài và cam go, nhưng không một ai nghĩ tới rằng, ngay từ lúc bắt đầu, chiến trận lại tàn khốc đến vậy.
Từ trong tấm gương, Bạch La La thấy được con đường thông với Yêu giới đã được mở ra, từ bên trong vô số yêu ma tràn tới Tu chân giới. Bởi vì lúc này lối đi vẫn chưa được mở ra hoàn toàn, cho nên tiến vào Nhân giới phần lớn đều là yêu ma cấp thấp, nhưng mặc dù vậy, cũng đủ phiền toái.
Từ mấy trăm năm trước, những lão tổ cường đại mạnh mẽ nhất của Tu chân giới đều đã phi thăng lên Tiên giới, những người Tu chân còn lại không thể bù đắp vào chỗ thiếu hụt, có thể nói hiện tại Tu chân giới đang lúc suy tàn nhất.
Đại yêu đã chớp lấy thời cơ này, cưỡng ép mở ra con đường thông qua hai giới, mưu toan thu Tu chân giới vào trong túi.
Bạch Hồi đã sớm biết được kết quả, cho nên khi nhìn thấy những cảnh tượng tàn khốc như thế này, trên mặt y cũng chẳng có chút dao động, giống như đang nhìn một bộ phim câm bình thường, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có nửa phần mềm dịu.
Mới lúc đầu, Bạch La La quả thực có chút kinh hãi.
Cậu nhìn thấy bên trong gương, những người Tu chân mặc đạo phục khác nhau, đang không ngừng chiến đấu với yêu qua quỷ quái. Bọn họ có linh khí, có pháp thuật, dễ như trở bàn tay gi.ết chết các yêu mà cấp thấp. Nhưng những yêu ma kia giống như nước tràn vào con tàu rách nát, cuồn cuộn chẳng ngừng, căn bản không có hồi kết.
Giết được một con, hai con khác liền đến, giết hết hai con, thì có ba con khác nhào tới. Vô cùng, bất tận, ùn ùn kéo đến, máu nóng tựa như nhuộm cả thiên địa thành một mảnh đỏ tươi.
Những người Tu chân một khi khí lực yếu đi sẽ bị yêu ma để lại vài vết sẹo trên người, những vết thương này mặc dù nhỏ nhưng chất thành từng tầng từng tầng, dần dần lấy đi sinh lực của bọn họ.
Bạch La La nhìn trận chiến tàn khốc trong gương, lộ ra vẻ lo âu, cậu hỏi: "Bạch Hồi, chúng ta có thể thắng không?"
Bạch Hồi trả lời, “Đương nhiên.” Giọng điệu của y lãnh tĩnh như vậy, giống như đã thấy được kết cục sau cùng của đại họa này.
Bạch La La mặt mũi ưu sầu, nói: "Thật sao?"
Bạch Hồi vươn tay nắm vai Bạch La La, y nói: "Chỉ cần La La cảm thấy chúng ta có thể thắng, vậy thì chúng ta có thể thắng."
Bạch La La sờ vào gương một cái, mặc dù những gì cậu nhìn thấy ở trước mắt chỉ là hình ảnh, nhưng mà dường như cậu cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng đến nghẹt thở. Cậu nói: "Vậy thì ta cũng cảm thấy... Chúng ta có thể giành chiến thắng."
Bạch Hồi cười lên một tiếng, rút đi linh lực ở trên gương, cảnh tượng nơi thông đạo biến mất ngay trước mắt bọn họ.
Nhưng mà cho dù hình ảnh có biến mất, thì những gì nên xảy ra, sẽ không vì mọi người không chịu được nữa mà dừng lại.
Rất nhanh, trong môn phái liền truyền đến tin tức, tiền tuyến ở thành Sơ Nguyệt đã thất thủ, toàn bộ ba ngàn sáu trăm người Tu chân trong thành đều bị chôn vùi trong miệng quỷ, không một ai sống sót.
Nếu nói trước đây, có những người còn ôm mộng mơ tưởng viễn vông về trận chiến này, vậy thì tin tức này giống như một cái tát vào mặt họ, tàn nhẫn tát tỉnh những người này tàn.
Tu chân giới phong thanh hạc lệ*, bầu không khí ngay lập tức trở nên khẩn trương hơn. (*thành ngữ có nguồn gốc từ lịch sử, có nghĩa ẩn dụ là hoảng sợ lo lắng.)
Bị bầu không khí này ảnh hưởng, Bạch La La nghiêm túc nói với Bạch Hồi rằng mình muốn trở thành một đại yêu quái.
Bạch Hồi sờ lên đầu của Bạch La La, nghe được lời này, chẳng biết tại sao vẻ mặt toát ra chút ưu buồn, y hỏi: "Tại sao La La nhất định phải trở thành một đại yêu quái, để cho ta bảo vệ ngươi cả đời không tốt sao?"
Bạch La La đang tưới nước cho linh thảo cậu vừa mới trồng, cũng không hề quay đầu lại, bảo: "Nhưng ta lo lắng Bạch Hồi sẽ bị thương."
Bạch Hồi nói: "Vậy nếu giữa ta và việc trở thành đại yêu quái chỉ có thể chọn một, La La chọn gì đây?"
Bạch La La không chút do dự: “Đương nhiên là Bạch Hồi.” Dường như cậu sợ Bạch Hồi không tin, còn cực kỳ nghiêm túc bổ sung một câu: "Nếu như không có Bạch Hồi, vậy ta biến thành đại yêu quái cũng vô dụng."
Bạch Hồi khẽ thở dài một cái, nói ừm.
Mặc dù vị trí của môn phái bọn họ còn cách tiền tuyến rất xa. Nhưng yêu ma đẩy nhanh tốc độ, thật sự làm cho không có người nào dám buông lỏng cảnh giác.
Chưởng môn bổn phái liên hiệp cùng những chưởng môn của các môn phái khác, thương thảo nhiều lần, nhưng đều không có cách nào thảo luận ra được phương pháp thiết thực gì. Bây giờ căn bản không có người Tu chân nào có thể phong bế lại thông đạo kia, mà chỉ cần con đường kia không bị khống chế thì có nghĩa là sự tấn công của yêu ma sẽ không bao giờ ngừng lại. Huống chi yêu ma cấp thấp vốn dĩ nhiều không đếm xuể, chỉ riêng đám tiểu yêu này cũng đủ gi.ết chết phần lớn người Tu chân, càng không cần phải nói chờ đến yêu ma cao cấp xuất hiện.
Nếu tóc trên đầu chưởng môn là thật, thì có lẽ mấy ngày nay nó đã bắt đầu điên cuồng rụng xuống rồi.
Là người có tu vi cao nhất môn phái, Bạch Hồi đương nhiên cũng sẽ bị hỏi ý kiến, nhưng thái độ của y có chút lãnh đạm, không nói ra bất cứ lời đề nghị nào, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không định nói nhiều.
Cũng chính bởi vì chuyện này, trong môn phái bắt đầu nổi lên một chút ám chỉ bóng gió, nói rằng Bạch Hồi tính tình lương bạc, máu lạnh lãnh tình, căn bản không màng đến sinh tử tồn vong của môn phái.
Bạch Hồi không bận tâm đến những tin đồn này, bởi vì từ một góc độ nào đó mà nói, những tin đồn như vậy cũng không có gì sai cả, người y quan tâm chỉ có mỗi một Bạch La La mà thôi. Nhưng Bạch La La không thể chịu được việc Bạch Hồi bị người khác vu khống, trong lúc một mình đi mua đồ ở chợ, tình cờ nghe được có người nói như vậy, cậu liền tức giận tiến lên tìm người nọ lý luận cho ra lẽ.
Người nọ thấy Bạch La La chỉ là một thiếu niên trắng trẻo, gã cho là cậu dễ bị bắt nạt, trong lời nói mang theo nhiều hơn mấy phần xúc phạm, còn nói Bạch La La có phải là tình nhân của Bạch Hồi hay không, nếu không tại sao lại bảo vệ y như vậy.
Mặc dù Bạch La La nghe không hiểu tình nhân có nghĩa là gì, nhưng cũng đoán được ý của hắn không có gì tốt, vì vậy cậu vô cùng nghiêm nghị nói với người kia: "Ngươi không được ăn nói bậy bạ nữa, nếu ngươi còn mắng Bạch Hồi, ta chỉ còn cách đánh ngươi."
Người nọ ha hả cười to, hoàn toàn không để uy h**p của Bạch La La ở trong lòng, một chuỗi những từ ngữ th* t*c cứ thế phun ra từ trong miệng gã.
Bạch La La cau mày, một quyền đấm tới.
Đây là lần đầu tiên Bạch La La động thủ với người khác ngoài Bạch Hồi, cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho người vây xem. Cho dù ai cũng không nghĩ tới một củ cải tinh nhìn vô hại như thế kia lại có thể hung hăng bạo lực như vậy.
Bạch La La dễ dàng đánh gục người nói xấu Bạch Hồi xuống đất, người nọ bị Bạch La La đạp lên người, không ngừng cầu xin tha thứ. Cả khuôn mặt mới vừa rồi còn giương giương tự đắc bây giờ đã sưng lên, răng cũng bị đánh rơi rụng mấy cái, đã không còn nhìn ra bộ dáng kiêu ngạo vênh váo hống hách kia nữa.
Bạch La La nắm lấy tóc hắn, cười lạnh hỏi: "Ngươi còn mắng Bạch Hồi không?"
Người nọ nói lầm bầm nghe không rõ: "Không... không dám nữa, không dám nữa..."
Bạch La La nói: "Bây giờ biết sai cũng không muộn, có điều mới vừa rồi ngươi nói rất quá đáng, ta phải để lại cho ngươi một bài học mới được."
Người nọ còn tưởng rằng Bạch La La sẽ tiếp tục đánh mình, vẻ mặt lộ ra sợ hãi. Nào biết Bạch La La vung tay lên, hắn chợt cảm thấy đầu mình thật lạnh —— một đầu đầy tóc của hắn bị Bạch La La cạo sạch.
Người nọ mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Sau khi Bạch La La làm xong cái này, mới buông chân ra vỗ vỗ tay, xoay người rời đi. Đánh xong trận này, Bạch La La làm sạch y phục từ đầu đến cuối không hề dính lấy một hạt bụi, cậu sợ trở về Bạch Hồi sẽ hỏi tới, làm bại lộ chuyện xấu mình đã làm.
Người nọ bị trọc đầu thở phào nhẹ nhõm, trong đầu hắn nghĩ chẳng qua chỉ là tóc thôi mà, chỉ cần sử dụng pháp quyết là có thể làm cho tóc mọc lại. Song đợi đến khi hắn hồi phục chấn thương, thi triển pháp quyết cho mình, nhưng lại phát hiện đầu của mình vẫn trống không, một sợi tóc cũng không mọc được. Tận đến lúc đó hắn mới hiểu, bài học mà hắn nhận được có nghĩa là gì...
Bạch La La đánh người xong vội vàng chuồn về nhà, giả vờ cầm lấy bình tưới cây trong vườn.
Bạch Hồi trở về muộn hơn so với bình thường một chút, câu đầu tiên khi thấy Bạch La La chính là: "Làm chuyện gì xấu rồi."
Bạch Hồi rằng, "Không có? Không có thì ngươi đào củ cải của ngươi lên làm gì?"
Bạch La la: "..."
Cậu vội vàng thu củ cải bởi vì khẩn trương mà vô ý nhổ lên về, cúi đầu nhận sai nói: "Là ta đã làm chuyện xấu..."
Bạch Hồi hỏi: "Chuyện xấu gì?"
Bạch La la nói, "Đánh người..."
Bạch Hồi: "Đánh chết?"
Bạch La la: "Không có, chỉ đánh bị thương." Lúc nói chuyện, mặt cậu rất áy náy, trong đầu cứ nghĩ Bạch Hồi nhất định sẽ trách cứ cậu.
Ai biết rằng Bạch Hồi lại bảo: "Chỉ như thế?"
Bạch La la: “...Chỉ như thế.” Phản ứng khác xa với những gì cậu tưởng tượng.
Bạch Hồi nhướng mày nói: “Đây mà là chuyện xấu gì?" Đừng nói là đánh người, coi như Bạch La la giết người y cũng không thấy đây là chuyện gì quá đáng. Tính tình Bạch La La ôn hòa dịu dàng, có thể ép đến cậu động thủ, kẻ bị làm thịt kia chính là đáng chết?
Bạch La La nói, "... Ngươi không hỏi ta ta sao ta đánh hắn hả?"
Bạch Hồi nói: "Có cái gì phải hỏi, nếu ngươi đánh hắn vậy thì chính là hắn đáng chết, không nói cái này nữa. La La, lại đây, ta có thứ này cho ngươi."
Vì vậy, chuyện này ngay tại thời điểm Bạch La La còn chưa kịp phản ứng đã kết thúc.
Bạch La La đặt bình tưới trong tay xuống, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Bạch Hồi.
Bạch Hồi lấy từ trong ngực ra một túi giấy nhỏ đưa cho Bạch La La, cậu mở chiếc túi ra, thấy bên trong có một loại hạt nhỏ màu đen, giống như là hạt giống của cây gì đó.
Bạch La La hỏi, "Đây là cái gì vậy?"
Bạch Hồi nói: "Ngon lắm, lại đây, ta dạy ngươi cách ăn."
Thế là một trái củ cải và một vị tiên nhân, cả hai bắt đầu cắn hạt dưa ở trong vườn.
Mới đầu Bạch La La cắn không được thuận lợi lắm, ăn không được nhiều, nhưng mà rất nhanh cậu đã nắm bắt được kỹ xảo, tốc độ cắn tăng nhanh lên rất nhiều.
"Rắc rắc rắc rắc rắc rắc." Bạch La La nghe âm thanh này, vẻ mặt có chút sững sờ, nói: "Không biết tại sao, luôn có cảm giác đã từng nghe thấy âm thanh này ở đâu đó..."
Vẻ mặt của Bạch Hồi có chút phức tạp, y vỗ vỗ vai của Bạch La La, nói một câu không rõ ràng lắm: "La La, khổ cho ngươi rồi."
Bạch La La nghe đến đầu óc mơ hồ, trong đầu nghĩ y đã làm cái gì mà khổ.
Hạt dưa này Bạch Hồi tìm được vô cùng khó khăn, cũng may mà tình thế nghiêm trọng trước mắt y còn có lòng rảnh rỗi đi tìm hạt dưa. Dĩ nhiên, trong lòng Bạch Hồi rõ ràng, có một số việc không thể gấp được, sinh linh phải chết tới một số lượng nhất định, cho dù y biết phương pháp, cũng không thể phong ấn cửa vào. Trước hết phải thu hút sự chú ý của thiên đạo, y mới có thể ngăn chặn thảm họa này.
Kể từ hôm đó, Bạch La La và Bạch Hồi có thêm một phương thức để nhàn nhã, đó chính là vừa trò chuyện vừa cắn hạt dưa. Hạt dưa có muối, vị mặn, vậy mà Bạch La La còn đem đi ngào đường. Ban đầu Bạch Hồi vốn dĩ đối với cách làm này tỏ vẻ nghi ngờ, nào ngờ hạt dưa được làm ra có mùi vị tương đối khá, y còn cố ý đưa cho chưởng môn một gói.
Sắc mặt của chưởng môn đen như mực khi nhận được gói hạt dưa từ Bạch Hồi, hắn nói: "Bạch Hồi, ngươi rất nhãn nhã sao?" Gần đây đệ tử của các đại môn phái đều thương vong nặng nề, chưởng môn nhìn những đệ tử một tay mình dạy dỗ lần lượt ngã xuống nơi chiến tuyến, đầu tim cũng đang rỉ máu. Bạch Hồi từ sau khi trở thành tiên nhân cũng chưa từng nhận một đệ tử nào, ngược lại bây giờ đỡ một phần khổ này.
Bạch Hồi phong kinh vân đạm: "Nếu nóng vội có tác dụng thì đại kiếp lần này đã sớm qua."
Chưởng môn nói: “Ngươi không sợ tiền tuyến không chống đỡ nổi yêu ma, môn phái thất thủ, củ cải kia trong nhà ngươi cũng phải gặp họa theo sao?"
Bạch Hồi nói: "Ta sợ, sợ muốn chết."
Chưởng môn nhíu mày.
Bạch Hồi nói: "Cho nên ta đang đợi."
Chưởng môn hỏi: "Đợi cái gì?"
Bạch Hồi rằng: "Chờ đợi một thời cơ để kết thúc hết thảy những điều này."
Chưởng môn còn muốn hỏi thời điểm mấu chốt, Bạch Hồi lại không chịu trả lời nữa, chỉ lắc đầu không nói gì.
Chưởng môn thấy vậy, thở dài một hơi, "Chỉ cầu phương pháp của ngươi thật sự có tác dụng thôi."
Lúc đầu khi mới xuất hiện, mảnh tím phía chân trời kia giống như một dải băng mỏng. Mà theo thời gian trôi qua, dải băng màu tím có kích thước chiều rộng càng ngày càng tăng, bây giờ trông từ xa nhìn lại, dường như sẽ có một mặt trời màu tím mọc lên từ phía đó.
Hầu như tất cả các loài động vật ở Tu chân giới đều di chuyển theo hướng của mây tím, trong số đó có không ít loài đi được nửa đường đã mở ra linh trí. Nhưng mà bị mây tím ảnh hưởng, những loài động vật sau khi mở ra linh trí đều hung bạo và khát máu, vô cùng thích tấn công con người.
Những thứ này ban đầu đều là tinh quái của Tu chân giới, bây giờ ngược lại trở thành trợ lực của yêu giới.
Nếu như không có Bạch Hồi, có lẽ Bạch La La cũng sẽ đi, chỉ có thân là tinh quái mới có thể hiểu được khí tức kia khiến cho con người ta khó chống cự như thế nào.
Nhưng Bạch La La cự tuyệt bản năng, lựa chọn ở lại động phủ thuộc về cậu và Bạch Hồi.
Theo chiến sự căng thẳng, không chỉ các đệ tử trong môn phái được cử ra tiền tuyến, mà một số trưởng lão quyền cao chức trọng cũng khó tránh khỏi chuyện mặc giáp ra trận.
Một ngày nào đó Bạch Hồi trở về đột nhiên nói với Bạch La La: "La La, có thể ta phải ra tiền tuyến một chuyến."
Bạch La La nghe vậy lộ ra vẻ bối rối lo sợ không yên, thật ra cậu đã sớm đoán được ngày này sẽ tới, chỉ là khi Bạch Hồi thật sự nói chuyện này với cậu, cậu vẫn có chút không chấp nhận được.
Cậu nói, "Làm sao đột nhiên lại..."
Bạch Hồi nói: “Là ta chủ động yêu cầu đi." Trong môn phái cần người trấn giữ, cho nên chưởng môn cũng không có yêu cầu y đảm nhiệm cái gì. Nhưng bây giờ thời cơ đã đến, y không thể bỏ lỡ.
Bạch La La trầm giọng nói: "Vậy ngươi phải đi bao lâu? Ta. . . Ta có thể cùng ngươi đi được không?"
Bạch Hồi vươn tay nặng nề ôm lấy Bạch La La, sức mạnh kia như hận không thể hòa cậu vào thân thể mình, y nói: "La La, ta không dám đưa ngươi đi theo, ta đưa ngươi đi, lại không thể đưa ngươi trở về."
Bạch La La cho rằng Bạch Hồi là đang nói thực lực mình quá yếu, sợ sẽ kéo chân sau của y, vội vàng nói: "Bây giờ ta rất lợi hại, nhiều người cũng không thể đánh lại ta..."
Bạch Hồi nói: "Ta biết, ta không phải lo lắng ngươi bị thương, mà là lo lắng. . ." Y tiếp lời, "Lo lắng ngươi bị yêu khí ảnh hưởng, lung lạc tâm trí." Bạch La La rốt cuộc vẫn là một củ cải tinh, nếu như cậu đến gần thông đạo Yêu giới, có thể bị yêu khí nồng nặc ở đó ăn mòn, Bạch Hồi không dám mạo hiểm.
Bạch La La ngập ngừng, cậu còn muốn thuyết phục Bạch Hồi, nhưng sau khi nhìn đến biểu tình cố chấp của Bạch Hồi, cũng hiểu được Bạch Hồi tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho cậu đi.
Tâm trạng Bạch La La trùng xuống, thấp đến mức ngay cả một lời cũng không muốn nói.
Bạch Hồi: "La La, chờ ta trở lại."
Bạch La La nhẹ giọng nói: "Nếu như ngươi không quay về, ta phải làm gì đây?"
Bạch Hồi ngổn ngang trăm mối nắm lấy tay của Bạch La La, y nói: "Làm sao ta có thể không trở lại." Làm sao ta có thể yên lòng để ngươi lại một mình.
Không ai so với Bạch Hồi rõ ràng hơn tầm quan trọng của chuyến đi lần này, có thể nói hy vọng cuối cùng để cứu toàn bộ Tu chân giới nằm toàn bộ trên người Bạch Hồi.
Mà ở lộ trình ban đầu của thế giới này, trách nhiệm nặng nề kia thuộc về Bạch La La.
Củ cải mềm mại mỏng manh tưởng chừng vô cùng yếu ớt này, vì một lời cam kết, mạnh mẽ gánh lấy phần trách nhiệm này. Cậu khi còn sống trải qua hết mọi khổ cực, cho đến lúc chết đi đều là cô độc một mình, chưa từng có người kề bên bầu bạn.
Bạch Hồi không nỡ, y không nỡ để củ cải của mình chịu khổ, cũng không nỡ để cho củ cải nhà y chịu đựng nhiều khổ nạn như vậy. Y phải che chở cậu cả đời bình an vui vẻ, vô tư không buồn không lo giống như một đứa trẻ.
Bạch Hồi để lại một lời hứa cho Bạch La La, hứa rằng nhất định y sẽ trở lại.
Bạch La La không nỡ để Bạch Hồi đi, vào đêm chia ly hôm đó, cậu cuối cùng cũng không nhịn được òa khóc, củ cải khóc đến mức lá từ trên đỉnh đầu mọc ra, thân thể không nhịn được co rúm lại, thật giống như khóc hết nước mắt của cả đời này ra hết.
Bạch Hồi nhìn đến đau lòng, nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào, chỉ có thể ôm cậu, vỗ lấy tấm lưng gầy, hôn lên đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Nước mắt cũng theo đó chảy vào trong miệng, mặn chát, đâm vào tim Bạch Hồi đau nhói.
Bạch La La nói, "Bạch Hồi, có phải ngươi đã sớm phát hiện ra ta là củ cải hay không..." Cậu sau này mới phát hiện, lá nhân sâm và lá củ cải không phải chỉ khác nhau có một hai điểm. Cậu có thể lừa được đồng tử, nhưng Bạch Hồi làm sao có thể không phát hiện ra được thân phận thực sự của cậu.
Bạch Hồi nói, "Đúng vậy, từ sớm đã phát hiện ra."
Bạch La La lẩm bẩm, "Vậy ngươi còn dọa ta..." Cậu luôn cho là mình sẽ bị nhổ từ trong đất ra ăn mất.
Bạch Hồi rằng: "Ta dọa ngươi sợ? Ừm... Nếu như dọa ngươi, vậy nhất định là bởi vì dáng vẻ run lẩy bẩy của người trông rất đáng yêu.
Bạch La La nghẹn ngào nói: "Ngươi cũng không biết ta đã sợ đến thế nào—— "
Hai người tán gẫu về những chuyện của lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Hồi đùa rằng Bạch La La là một trái củ cải háo sắc, nếu không làm sao ban đầu còn chưa hóa thành hình người, còn dùng hai cái chân nhỏ dính đất chạy đến chiếm lợi của mình.
Bạch La La nói, "Chân của ta không hề dính đất... Lúc đi ta đã cẩn thận phủi sạch sẽ rồi mà."
Bạch Hồi cười, y hôn lên trán Bạch La La một cái, bảo: "Được rồi, trời cũng sắp sáng rồi, ngủ đi thôi."
Bạch La La nói: "Ta không ngủ được."
Bạch Hồi ngậm cười nhìn cậu.
Bạch La La: "Vừa nghĩ đến việc ngươi phải đi, ta thật sự rất buồn."
Bạch Hồi thủ thỉ: "Ta sẽ trở về."
Bạch La La lộ ra vẻ cô đơn, cậu hỏi: "Thật sự ta không thể đi sao?"
"Không thể." Bạch Hồi nói, "Đồng ý với ta, ngoan ngoãn ở nhà."
Bạch La La đồng ý, sắc trời ửng lên, cậu ở trong lòng Bạch Hồi nặng nề ngủ đi. Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, người ôm cậu đã không còn thấy bóng dáng.
Chưởng môn cũng đến tiễn Bạch Hồi, hắn đưa cho Bạch Hồi một bầu rượu, nói: "Sao củ cải nhà ngươi không đến?"
Bạch Hồi rằng: "Ngày hôm qua khóc một đêm, phải hạ chú an thần mới có thể ngủ được."
Chưởng môn cười: "Cũng không khác nuôi con là bao..."
Bạch Hồi cũng cười theo, y uống một ngụm rượu, khen: "Rượu ngon."
Chưởng môn nói: "Dĩ nhiên là rượu ngon, lần này từ biệt, không biết bao giờ mới gặp lại." Có người đi, có thể trở lại, cũng có người đi, lại không quay về nữa. Vì vậy mỗi lần chia ly đều trịnh trọng, bởi vì không biết, bởi vì không biết giờ phút này có phải là lần cuối hay không.
Bạch Hồi nói: "Ta sẽ trở lại, chờ ta giết hết đám đại yêu đó thì sẽ quay về thành hôn với La La..." Vừa mới nói xong câu này, y liền cười lên. Bởi vì những lời này thật sự rất giống như dựng flag* trong tiểu thuyết và trên ti vi, chỉ cần những người nói ra lời này đều không có kết cục tốt đẹp gì. (*dựng cờ: có nghĩa là nói những câu nâng cao tinh thần, hoặc đặt ra những mục tiêu cần phấn đấu đạt được)
Hệ thống cắn hạt dưa mê mệt ở trong đầu y cũng phụ họa theo: "Hiệu quả của những lời này không phải giống như cái kiểu chỉ cần ta hoàn thành xong chuyến này sẽ rửa tay gác kiếm hay sao."
Bạch Hồi: "..."
Chưởng môn thấy Bạch Hồi có chút thất thần, còn tưởng rằng y đang suy nghĩ về Bạch La La, liền nói: "Ngươi cứ an tâm đi đi, La La đã có ta che chở, không sợ bị người khác ức h**p đâu."
Bạch Hồi cười nói: "Ta chỉ sợ La La bắt nạt người khác."
Mặc dù thời gian tu luyện của Bạch La La ngắn ngủi, nhưng thiên tư của cậu thông minh, tiến bộ thần tốc, hơn nữa còn có Bạch Hồi mỗi ngày đều hết lòng dạy dỗ khai thông, bây giờ so cậu với một đệ tử trong môn phái, cũng không kém cạnh chút nào.
“Vậy à.” Chưởng môn chỉ xem như Bạch Hồi đang mạnh miệng, hoàn toàn không để những lời này ở trong lòng, hắn nói: "Dù sao cũng sẽ giúp ngươi trông coi người, chuyện nơi này không cần ngươi lo lắng."
Bạch Hồi gật đầu, hướng về phái chưởng môn làm ra động tác cáo biệt, sau đó xoay người ngự kiếm mà đi, trong nháy mắt đã biến mất trên bầu trời.
Chưởng môn nhìn theo bóng lưng của y, khẽ thở dài.
Lúc này Bạch La La còn đang trong giấc mộng, mơ thấy Bạch Hồi đang nghiêm túc tưới nước cho mình, dáng dấp Bạch Hồi vốn đã đẹp mắt, lúc nghiêm túc lại càng khiến người ta đỏ mặt. Bạch La La ngây ngốc nhìn y, tựa như trở lại thời điểm ban đầu.
Tuy nhiên sau khi từ trong giấc mộng tỉnh lại, chạm vào phần giường lạnh như băng bên cạnh, Bạch La La cảm nhận được một loại lạnh lẽo đến thấu xương. Cậu nằm ở trên giường, nhưng đột nhiên nhớ tới cơn ác mộng rõ ràng ban nãy. Bạch Hồi đạp mây bay đi, mà cậu chỉ có thể ở trên đất khẩn cầu, cầu xin y đừng bỏ lại mình mà đi.
Mà trong mộng, Bạch Hồi thậm chí chẳng ngoảnh đầu nhìn lại.
Bạch La La từ trên giường bò dậy, đi tới bên cửa sổ. Cậu nhìn về phía góc trời, đưa tay nặng nề dụi mắt một cái, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: "Vẫn còn đang ngủ mơ sao... Sao lại là màu đỏ." Bạch La La lẩm bẩm nói. Chỉ thấy lối đi Yêu giới bên kia vốn dĩ phải là màu tím, bây giờ đã đỏ một màu như máu, giống như tầng mây bị máu tươi nhuộm lấy, thậm chí Bạch La La có thể cảm thấy trong tầng mây có từng vệt máu.
“Bạch Hồi." Bạch La La lẩm bẩm: "Ngươi nhất định phải trở về nha."