Vào ngày thứ hai sau khi Bạch Hồi rời khỏi môn phái, một màn tím phía chân trời kia biến thành màu đỏ tươi, đâm vào mắt khiến người ta đau rát.
Bạch La La đứng hồi lâu bên cửa sổ, sâu trong nội tâm sinh ra một nỗi bất an sâu sắc, loại cảm giác bất an này khiến cậu không cách nào ngủ yên, thậm chí ngay cả tiến độ tu luyện cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng Bạch La La vẫn vô cùng cố gắng như trước đây, cậu sợ khi tai họa thực sự ập đến, mình sẽ thêm phiền toái cho Bạch Hồi.
Mà từ bên trong tấm gương Bạch Hồi để lại cho Bạch La La, cậu đã chứng kiến cái chết của rất nhiều người.
Có yêu ma, có người Tu chân, máu tươi đổ ra, nhuộm từng tấc đất đen đặc dưới chân họ. Sau khi trận chiến kia kết thúc, bùn đất cuối cùng chuyển sang màu đỏ nhạt, có thể tưởng tượng được, tại nơi này có bao nhiêu sinh mạng đã ngã xuống.
Cả môn phái mất đi sự huyên náo trước đây, không khí trở nên trầm lặng, ngay cả người đi đường cũng mang thần sắc vội vã.
Bạch La La chỉ cần nghĩ đến Bạch Hồi, thì sẽ ngồi trước gương cắn hạt dưa, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy Bạch Hồi qua gương, cũng không biết người mình đang tâm niệm đang làm gì ở tiền tuyến.
Thời gian chờ đợi luôn rất dài, nhưng hy vọng trong lòng Bạch La La chưa bao giờ bị dập tắt.
Phòng tuyến của loài người trong thế tiến công kịch liệt của yêu ma càng ngày càng gây thất vọng. Chỉ cần loài người từ bỏ một thành trì, thì trong thành nhất định không còn một ai sống sót, cho dù chỉ là một đứa bé.
Bạch La La xem nhiều, trong lòng dần dần trở nên chết lặng đối với cái chết, cậu chỉ muốn biết tin tức của Bạch Hồi, không lâu sau, chưởng môn đã cho cậu tin tức cậu muốn biết.
Chưởng môn thỉnh thoảng sẽ đến gặp Bạch La La, lần này hắn mang đến Bạch La La tin tức về Bạch Hồi, hắn nói: "La La, y đã gi.ết chết một con đại yêu cấp cao."
Bạch La La nghe xong vội vàng hỏi: "Y bị thương sao?"
Chưởng môn gật đầu một cái.
Bạch La La: "Rất nghiêm trọng?"
Chưởng môn thấp giọng thở dài, nói: “Rất nghiêm trọng.” Giữa vạn quân, làm sao có thể dễ dàng lấy thủ cấp của tướng địch, không ngoài suy đoán Bạch Hồi đã bị trọng thương, thậm chí cũng mất đi tin tức.
Bạch La La hỏi: “Y... Sẽ quay về chứ?” Cậu mong đợi hỏi một câu như vậy, nhưng chưởng môn cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Hắn có thể lừa gạt Bạch La La, để cho cậu tạm thời an tâm, nhưng do dự một lúc, hắn cuối cùng cũng không thể nói ra lời trái lương tâm, hắn bảo: "La La, ta không biết."
Nghe được câu trả lời này, đáng lẽ Bạch La La phải khóc lên, nhưng cậu không hề như thế, chỉ là trừng đôi mắt xanh biếc kia ngơ ngác nhìn chằm chằm chưởng môn, hỏi lại: "Không biết?"
“Ta không biết, y đã mất tích.” Chưởng môn giải thích, “Sau khi gi.ết chết đại yêu, y cũng đã bị trọng thương, mà lúc đó bên cạnh y không có một người Tu chân nào... Cho nên cũng không có ai rõ, không ai biết y đã đi đâu."
Bạch La La: "À."
Rốt cuộc chưởng môn có chút không đành lòng, nói: "La La, coi như Bạch Hồi... Nếu xảy ra chuyện gì bất ngờ, ngươi cũng phải sống thật tốt, đây là kỳ vọng của Bạch Hồi."
Bạch La La không lên tiếng, thất hồn lạc phách xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cậu, chưởng môn nặng nề thở dài. Trước mặt tai ương diệt tộc, làm sao có quả trứng nào toàn vẹn dưới tổ?
Bạch La La không tu luyện nữa, cậu bắt đầu chuỗi ngày ngồi thẫn thờ ở trước gương. Thật ra hình ảnh trong gương có thể dựa vào sự lựa chọn của người xem để chiếu ra cảnh tượng, nhưng vô luận là Bạch La La có niệm tên Bạch Hồi bao nhiêu lần trong đầu, thì trên tấm gương cũng chưa từng xuất hiện bóng hình mà cậu tâm niệm.
"Bạch Hồi..." Bạch La La thì thầm nói, "Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ trở về mà."
Thời gian tiếp tục trôi qua, thời điểm Bạch Hồi mất tích đã một tháng, đại quân của Yêu giới tràn xuống.
Vốn dĩ chỉ có yêu ma cấp thấp và một số ít yêu ma cấp cao, nhưng thông đạo càng lúc càng mở lớn hơn, nên rất nhiều yêu ma tràn vào Tu chân giới.
Phòng tuyến không mấy kiên cố của con người nhanh chóng sụp đổ, tiền tuyến không có cách nào ngăn cản sự tấn công của yêu ma, lãnh địa của người Tu chân không ngừng thu hẹp lại.
Cùng hỏng bét với Tu chân giới là Nhân giới, bởi vì tự thân cũng gặp nạn, căn bản cũng không có thời gian đi quản Nhân giới. Hai giới của loài người đang cận kề thảm họa diệt vong.
Bây giờ các môn phái đã bắt đầu thảo luận về việc sau khi vứt bỏ nơi này, loài người nên đi đến nơi nào mới có thể giữ được tinh hỏa cuối cùng.
Trong vườn lại xuất hiện rất nhiều tinh quái, chẳng qua là những tinh quái này đều bị ảnh hưởng nặng nề bởi yêu khí, tính tình cũng không hề ôn hòa như trước. Thậm chí vừa sinh ra đã bắt đầu chém giết lẫn nhau, làm khắp nơi trong khu vườn đều ngập trong máu.
Bạch La La có chút không vui, dứt khoát nhổ hết linh thảo trong vườn lên.
“Nếu như Bạch Hồi không quay trở về, ta phải làm gì đây." Bạch La La vỗ vỗ lên cây đại thụ trong vườn, gọi: "Thụ bá bá..."
Không có âm thanh, vốn là một cây đại thụ nên có linh trí bây giờ lại giống như mất đi linh hồn, biến thành một cây đại thụ bình thường.
“Thụ bá bá." Bạch La La không ngừng kêu mấy tiếng, mới chắc chắn rằng đại thụ đã mất đi linh trí, cậu có chút hoảng, trong đầu hiện lên suy nghĩ sau này cậu cũng sẽ trở lại thành một cây củ cải bình thường sao. Nhưng cậu còn phải đợi Bạch Hồi trở về mà!
Vì vậy, Bạch La La lại bắt đầu tu luyện, chẳng qua là trong lúc tu luyện vẫn không quên mang tấm gương kia ở bên người, muốn phải tùy thời để tìm kiếm bóng hình Bạch Hồi.
Bạch Hồi nhất định sẽ quay lại —— trong lòng Bạch La La chính là suy nghĩ cố chấp như thế.
Cũng không biết có phải bởi vì nội tâm cậu cố chấp nên có tác dụng hay không, vào một buổi sáng thời tiết quang đãng, Bạch Hồi thật sự trở về.
Cùng trở về với y còn có những người Tu chân bị thương. Lúc ấy Bạch La La đang tu luyện ở trong vườn, sau khi cảm nhận được khí tức bên ngoài cánh cửa, trong nháy mắt liền bò dậy, lảo đảo chạy về nơi đó.
"Bạch Hồi!! Bạch Hồi!!!" Bạch La La gọi tên y, cậu mở cửa, quả nhiên thấy được thân ảnh màu trắng kia.
Cậu chạy đến, hét lên, lao đến ôm chặt lấy người mà mình mong đợi bấy lâu.
“Bạch Hồi—” Tuy nhiên, khi Bạch La La thực sự ôm được Bạch Hồi, cậu mới giống như phát hiện ra điều gì đó, Bạch Hồi cũng ôm lấy cậu, nhưng mà chỉ có thể dùng một cánh tay.
Bạch La La khóc nức nở hỏi: "Bạch Hồi, ngươi bị thương sao, có còn đau hay không..."
Tay trái Bạch Hồi trống rỗng, nhưng mắt mày y vẫn dịu dàng như vậy, lúc này y đang dùng tay phải, ngổn ngang trăm mối ôm lấy Bạch La La, y thì thầm: "Ngoan, đã sớm hết đau rồi."
Bạch La La làm sao mà tin được, cậu nghẹn ngào nói: "Ta rất nhớ ngươi, cuối cùng ngươi cũng đã quay trở về, ta thật sự rất nhớ ngươi..."
Bạch Hồi cúi đầu xuống, trao cho Bạch La La một nụ hôn an ủi.
Ngay khi nụ hôn kết thúc, hai người vào phòng.
Trên người Bạch Hồi có thêm lệ khí, nghĩ đến là bởi vì những ngày gần đây ở trên chiến trường chém giết yêu ma nên lưu lại khí tức. Y ngồi bên người Bạch La La, đại khái nói những chuyện mình gặp phải một lần.
Kỳ thực những gì y nói không khác mấy so với chưởng môn, chỉ nói sau khi y gi.ết chết đại yêu thì đã bị thương, lại gặp phải truy binh, cho nên mới biến mất. Dĩ nhiên bên trong đó có rất nhiều chi tiết kinh tâm động phách, Bạch La La nghe mà run sợ trong lòng. Cậu không nghi ngờ chút nào, nếu như Bạch Hồi phạm phải sai lầm, vậy thì hôm nay cậu đã không thể nhìn gặp được y.
Đôi mắt của Bạch La La rơi vào cánh tay trái đã mất đi của Bạch Hồi, cậu nghĩ chắc chắn là rất đau.
Thật ra, bản thân Bạch Hồi không để ý nhiều như những gì Bạch La La tưởng tượng. Khi thấy Bạch La La cứ nhìn, liền nói: "Nhìn một chút không?"
Bạch La La gật đầu.
Vì vậy, Bạch Hồi cởi đai lưng của mình ra.
Quả nhiên đúng như những gì Bạch La La đã tưởng tượng, khắp nơi trên cơ thể Bạch Hồi đều là vết thương. Băng bó nơi cánh tay trái trông cũng đặc biệt thô ráp, trên băng vải thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy vệt máu.
Bạch La La nhìn một chút, nước mắt đã tuôn rơi, cậu nghĩ mình phải cố gắng hơn một chút nữa. Cậu phải đủ mạnh mới có thể bảo vệ được Bạch Hồi.
Bạch chạm vào gò má Bạch La La, hôn lên những giọt nước mắt của cậu, thốt lên: "Không phải ta đã trở lại rồi sao, đừng khóc." Y đã thực hiện được hứa hẹn, từ trong chiến trường giống như máy xay thịt, trở lại bên cạnh Bạch La La.
Bạch La La nói: "Ta rất lo lắng cho ngươi ..." Cậu để ý thấy Bạch Hồi xoay người sang một cái túi bên cạnh, bên trong lộ ra một mùi máu tanh nồng nặc, còn có một cổ sức lực mạnh mẽ, cậu hỏi: "Đây là cái gì?"
Bạch Hồi nói, "Nội đan của đại yêu."
Bạch La La: "Lần này ngươi đi... chính là vì cái này?"
Bạch Hồi gật đầu một cái.
Bạch La La mờ mịt hỏi: "Ngươi cần cái này làm gì?"
Bạch Hồi rằng: "Tất nhiên là để kết thúc tất cả những chuyện này."
Bạch La La nghe đến ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu được Bạch Hồi nói kết thúc, rốt cuộc là có ý gì.
Chuyện lần này Bạch Hồi trở về cũng không có nhiều người biết. Chưởng môn là một trong số đó, hắn cũng phải đi đến tiền tuyến, chuyến này đi có trở về hay không thật sự là một ẩn số.
“Nếu chúng tấn công, phái chúng ta e rằng không chống đỡ được." Trước khi đi, chưởng môn tìm Bạch Hồi, nói: "Ngươi mang La La đi đi, đi đến Nam Hải, ở đó linh khí dồi dào, Yêu tộc muốn tấn công, e rằng sẽ tốn chút công sức. " Môn phái của bọn họ nằm ở Trung Nguyên, một khi thất thủ, đồng nghĩa với việc toàn bộ Tu chân giới đều đã bị Yêu giới thâu tóm hơn phân nửa.
Bạch Hồi: "Ngươi đi đi, không cần quá lo lắng, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc."
Chưởng môn hỏi: "Kết thúc?"
Bạch Hồi gật đầu một cái.
Chưởng môn: "Ngươi chẳng lẽ có cách gì..."
Bạch Hồi lại lắc đầu, sau cũng không chịu nói thêm.
Lúc hai người đang trò chuyện, Bạch La La ở một bên nghe, thật ra cậu cũng không biết kết thúc trong miệng Bạch Hồi nghĩa là gì.
Nhưng nội tâm cậu vô cùng bình tĩnh —— dù kết thúc có như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Bạch Hồi ở bên cạnh cậu, như vậy là đủ rồi.
Ngày hôm sau sau khi chưởng môn rời đi, Bạch Hồi bắt đầu ở trong môn phái bố trí một ít trận pháp.
Bạch La La ở bên cạnh hỗ trợ.
Bạch La La nói: "Bạch Hồi, chúng ta làm cái này để kết thúc tất cả những điều này hay sao?"
Bạch Hồi: "Đúng."
Bạch La La mỉm cười, từ sau khi Bạch Hồi rời đi, cậu liền rất ít khi cười, bây giờ Bạch Hồi đã trở lại, nụ cười mới lần nữa xuất hiện trên môi mắt cậu.
“Vậy thì tốt quá." Bạch La La lẩm bẩm, "Ta thật sự muốn tất cả những chuyện này nhanh chóng kết thúc."
Bạch Hồi rằng: "Ngoan, nhanh thôi."
Yêu ma cách môn phái càng ngày càng gần, thậm chí trên bầu trời thi thoảng còn xuất hiện một số ít tiểu yêu bay lượn điều tra tình hình. Những người Tu chân còn lại trong môn phái càng ngày càng âu lo. Bạch Hồi hỏi Bạch La La: "Ngươi có sợ hay không?"
Bạch La La: "Ta không sợ đâu."
Bạch Hồi cười nói: "Làm sao bây giờ lại không sợ, ban đầu lúc tưởng rằng ta muốn ăn thịt ngươi, không phải sợ đến phát khóc sao?"
Bạch La La nghiêm túc chăm chú nhìn Bạch Hồi, nhỏ giọng nói: "Ta không sợ, nếu là Bạch Hồi ăn ta..." Cậu biết Bạch Hồi yêu cậu, cho nên dù cho là y có ăn, chắc chắn y cũng sẽ rất dịu dàng.
Bạch Hồi cũng không hề sợ hãi, y nói: "La La, ta yêu ngươi."
Bạch La La ôm lấy y, nói thật nhỏ: "Ta cũng vậy."
Những người khác trong môn phái bắt đầu di tản, có người hỏi bọn họ có đi hay không, bọn họ cũng cự tuyệt. Cũng không phải muốn sống chết ở nơi này, mà là Bạch Hồi có chuyện càng quan trọng hơn nhất định phải làm. Đại trận của y đã sắp bố trí xong, thời cơ để kết thúc mọi thứ cuối cùng cũng sắp đến.
Màu máu ở phía chân trời càng ngày càng đậm, cơ hồ lan ra đến nửa bầu trời.
Bay ở trên trời không còn là chim muông, mà là yêu ma nhiễm yêu khí nồng nặc.
Trong môn phái vẫn còn lại một số người, đều là những đệ tử đã tuyên thệ chiến đấu đến cùng, muốn trì hoãn thêm một chút thời gian cho những người di tản.
Sau khi Bạch Hồi trở về, y chỉ làm chuyện đó với Bạch La La một lần, lúc làm, Bạch La La nhìn thấy những vết thương trên người Bạch Hồi đã đau lòng muốn chết, nước mắt rơi không ngừng.
Bạch Hồi không nỡ để Bạch La La khóc, vì vậy sau đó liền không nhắc lại yêu cầu như vậy nữa. Cho đến một ngày trước khi đại trận diễn ra, Bạch Hồi nói với Bạch La La: "La La, chúng ta làm một lần đi."
Bạch La La có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Vì vậy thân thể hai người quấn quýt, linh hồn hòa quyện vào nhau.
Bạch La La nhìn l*n đ*nh đầu Bạch Hồi, thấp giọng khóc nức nở, dùng đỉnh đầu mình cọ lên cằm của Bạch Hồi.
“La La, ta yêu ngươi, ngươi có thể cảm nhận được không?" Trong đôi mắt Bạch Hồi vương chút buồn đau.
Bạch La La: "Ta biết, ta biết ngươi yêu ta. . ." Cậu nói, "Rất rõ ràng."
Bạch Hồi ngậm lấy đôi môi của Bạch La La, cho cậu một nụ hôn thật dịu dàng.
Hai người trải qua một đêm dài triền miên.
Khi tia sáng ban mai đầu tiên xuất hiện, Bạch Hồi mở mắt, trong đôi mắt y có chút miễn cưỡng, nhưng phần lớn vẫn là chắc chắn. Y rằng: "Nào La La, chúng ta kết thúc những chuyện này đi thôi."
Bạch La La mờ mịt gật đầu một cái.
“Nếu như ta phải rời đi, ngươi nguyện ý đi cùng ta hay không." Chậm rãi đi đến bên cạnh đại trận, Bạch Hồi ôn tồn nói, "Ta không nỡ để ngươi một mình ở lại nơi này..."
Bạch La La gật đầu, cậu nắm lấy tay Bạch Hồi, nghiêm túc nói: "Đừng để ta lại một mình ở nơi này."
Bạch Hồi: "Được."
Đại trận nằm ở trên một khu đất bằng phẳng, là dùng đá chu sa làm thành, bút pháp của nó tương đối phức tạp, Bạch La La căn bản nhìn không hiểu tác dụng của trận pháp này.
Bạch Hồi từ trong ngực lấy ra nội đan, sau đó đặt nội đan ở mắt trận bên trong trận pháp.
Sau khi đặt nội đan lên, trận pháp hơi chấn động một chút, trong nháy mắt đã biến thành một màu đỏ như máu đến chói mắt.
Bạch Hồi quay đầu nhìn Bạch La La, y gọi: "La La, lại đây."
Bạch La La bước đến bên cạnh Bạch Hồi.
Bạch Hồi đưa tay v**t v* gò má của Bạch La La, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nói: "Chúng ta phải đi rồi, chuẩn bị xong chưa?"
Bạch La La đã mơ hồ biết được câu phải đi này của Bạch Hồi là có ý gì, nhưng cậu cũng không sợ, nội tâm giống như một mặt hồ tĩnh lặng, cậu nói: "Đã chuẩn bị xong."
Bạch Hồi dùng tay phải nâng kiếm lên, sau đó nặng nề cắm sâu lưỡi kiếm vào tim mình.
Bạch La La ngơ ngác nhìn, cảm thấy có dòng máu nóng văng lên tung tóe trên mặt mình, Bạch Hồi buông lỏng thanh kiếm, sau đó ôm lấy Bạch La La. Có lẽ là sợ Bạch La La sợ hãi, y hôn l*n đ*nh đầu cậu, thủ thỉ an ủi ở bên tai cậu: "Đừng khóc, không đau."
Bạch La La không nói nên lời, cậu duỗi tay ôm lấy Bạch Hồi, chỉ nói: "Đừng bỏ lại ta..."
“Ta sẽ không bỏ ngươi lại." Bạch Hồi tự nhủ, ta làm sao cam tâm rời khỏi ngươi.
Máu tươi từ tim chảy ra, tưới lên trận pháp trên mặt đất, trận pháp bắt đầu từ màu đỏ tươi chuyển sang xanh thẳm. Một cổ sức mạnh to lớn từ bên trong trận pháp thoát ra ngoài, tạo thành một cột sáng kết nối mặt đất và bầu trời.
Bạch La La và Bạch Hồi ôm lấy nhau đứng bên trong cột sáng, thân hình bọn họ dần dần trở nên mờ nhạt, nhưng cho đến tận khi biến mất, đôi tay hai người vẫn chưa từng buông lơi, dù chỉ là trong một khoảnh khắc.
Thật tốt, vào giây phút cuối cùng, ánh mắt Bạch La La và Bạch Hồi chạm nhau, quẩn quanh cùng một chỗ, sức mạnh to lớn của trận pháp khiến cho cậu sinh ra cảm giác sinh mệnh của mình đang trôi qua không ngừng, nhưng cái chết cũng chẳng làm cho cậu thấy giá lạnh. Bởi vì Bạch Hồi vẫn một mực ôm ghì lấy cậu, trên lồng ngực ấy không ngừng truyền tới nhiệt độ ấm nóng.
Bạch La La chưa từng cảm nhận được tình yêu của Bạch Hồi rõ ràng hơn lúc này, ở thời khắc cuối cùng mà sinh mệnh biến mất, cậu nhón chân, hôn lên môi Bạch hồi.
Đáy mắt Bạch Hồi lộ ra ý cười, đáp lại nụ hôn này.
Chùm sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện, mọi người sợ đến ngây người.
Nhưng mà càng làm cho người ta kinh ngạc hơn nữa, là từ bên trong chùm ánh sáng xuất hiện ra một cổ tiên khí sâu đậm.
Chẳng mấy chốc đã có người biết được chùm ánh sáng này rốt cuộc là cái gì, trong miệng kêu lên: "Ai đã mở ra đường lên Tiên giới—— "
"Cái gì? Đường lên Tiên giới?" Những người khác vừa nghe thấy vậy đều sững sờ. "Đây là đường lên Tiên giới?"
"Đúng vậy ——" Nhiều người phát hiện ra điều này hơn, những người còn lại bên trong môn phái đều đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với cái chết. Bọn họ biết được mình không có cách nào ngăn chặn được đại quân của Yêu tộc, chỉ là muốn cùng máu thịt của chính mình trì hoãn một chút ít thời gian. Nhưng ai mà lại không muốn sống, ngay tại khi tuyệt vọng sắp ập đến, không nghĩ tới cuối cùng lại xuất hiện một tia hy vọng.
"Có người xuống ..." Mắt thấy từ bên trong thông đạo xuất hiện vài bóng người.
"Tiên nhân cứu mạng!" Có người hô to.
"Tiên nhân cứu mạng! !" Tiếng hô càng ngày càng lớn, cho đến tiên nhân hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Ta thượng tiên ở Tiên giới, ta biết nhân gian đang gặp đại họa." Tiên nhân nhàn nhạt nói: "Ta đến đây để giúp các ngươi thoát khỏi cảnh khốn cùng."
Mọi người quỳ xuống tạ ơn.
Đến đây, họa từ Yêu tộc rốt cuộc cũng được tháo gỡ.
Nhiều năm sau, chưởng môn lại trở lại chốn cũ. Vận khí của hắn không tệ, chống đỡ được đến khi tiên nhân đến cứu viện.
Sau khi yêu tộc bị đánh lui, lối đi được phong ấn lại, các tiên nhân cũng đã rời đi, mọi thứ lại khôi phục sự bình lặng. Chỉ là trên núi phía sau môn phái, có thêm rất nhiều ngôi mộ, nhắc nhở mọi người về sự tàn khốc của trận chiến này.
“Chưởng môn, năm đó thật sự là Bạch Hồi đã mở ra con đường kia sao?" Có người hỏi như vậy.
Chưởng môn nói: "Bằng không ngươi cho rằng tự mình có năng lực mở ra?"
Người kia nói: "Chao ôi, vậy vì sao ngay cả thân xác của y cũng tìm không thấy được..."
Chưởng môn: "Đường lên Tiên giới có sức mạnh lớn như vậy, cho dù là ai mở ra cũng sẽ không còn xương cốt." Sau đó, bọn họ ở bên trong động phủ của Bạch Hồi phát hiện trận pháp đó.
“Vậy tại sao y lại không mở nó ra sớm hơn một chút?" Người hỏi là một trưởng lão mới nhậm chức, đối với trận đại chiến năm đó, biết cũng không nhiều lắm.
"Tiên nhân tiến vào Tu chân giới chính là chống lại ý trời." Chưởng môn nói, "Chỉ khi lấy máu thịt thượng hạng cúng tế, mới có thể mở ra thông đạo." Hắn cũng là rất lâu về sau, mới hiểu được minh bạch hàm nghĩa câu nói của Bạch hồi, mà phỏng đoán của hắn, cũng đã được những tiên nhân nơi đó chứng thực.
“Cái gì là máu thịt thượng hạng?” Mặt người nọ lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Máu thịt của tất cả mọi người trong thiên địa, chính là máu thịt thượng hạng." Chưởng môn nói.
Chỉ khi một số lượng lớn sinh linh bị gi.ết chết, mới có thể mở ra đường lên Tiên giới, nếu không Bạch Hồi cũng sẽ không một mực chờ đợi, chờ cho đến khi thời cơ đến.
"Cái người Bạch Hồi đó cũng thật là lợi hại..." Người nọ nghe vậy cảm thấy thán phục.
Chưởng môn trầm giọng nói: "Đúng là lợi hại."
Động phủ của Bạch Hồi được niêm phong lại, hình dáng bên trong vẫn như xưa, khác biệt duy nhất chính là bên trong khu vườn của động phủ có thêm một ngôi mộ chôn quần áo và di vật.
Trên bia đá ngôi mộ chôn quần áo và di vật, được khắc hai cái tên.
...
Bạch La La tỉnh lại.
Cậu còn chưa mở mắt ra đã cảm nhận được một luồng hơi ấm áp khó tả dâng lên trong cơ thể, nó từ trong trái tim truyền đến từng bộ phận trong cơ thế, ấm áp ấy có chút khiến người ta muốn khóc.
“Mình tỉnh rồi à?” Bạch La La nhắm mắt lại, ở trong bóng tối suy nghĩ. Bình thường bóng tối sẽ khiến người ta cảm thấy bất an, vậy mà lúc này Bạch La La lại cảm thấy mình dường như giống với trẻ sơ sinh ở trong bụng mẹ, bất kể là thân thể hay tinh thần, cũng đều ở trạng thái vô cùng thoải mái.
Bạch La La không biết mình đã nằm trong bóng tối được bao lâu, cho đến khi có người ở bên ngoài gõ cửa một cái, cậu mới đột nhiên hoàn hồn.
“La La.” Có người đang gọi tên cậu, mặc dù giọng nói của người này có chút khác biệt nhưng âm thanh vẫn quen thuộc như thế.
“Em tỉnh rồi à?” Người nọ hỏi lại.
"Tỉnh rồi ..." Bạch La La nhỏ giọng đáp lại.
Ánh sáng ấm áp rọi vào đôi mắt của Bạch La La bên trong bóng tối, nắp buồng ngủ đông của cậu bị người ta mở ra.
“La La.” Người nọ đưa lưng về phía ánh sáng, Bạch La La có chút không nhìn được vẻ mặt của anh, nhưng cậu cũng đã đoán được thân phận của người này, cậu gọi: "Tần Bách Xuyên."
“La La.” Tựa như không khống chế được cảm xúc của mình, Tần Bách Xuyên đưa tay, kéo Bạch La La vào trong lòng mình, sức mạnh của anh rất lớn, mạnh đến mức dường như hận không thể đem cậu hòa vào thân thể mình.
Bạch La La tựa vào Tần Bách Xuyên, nhỏ giọng nói: "Em đều nhớ rõ."
Tần Bách Xuyên nói: "Anh cũng nhớ."
Bạch La La nói, "Anh thật là ngốc..." Cuối cùng cậu cũng nhận ra mình tiến vào thế giới với thân phận người được chữa trị, cậu cảm nhận được tình yêu của Tần Bách Xuyên.
Tần Bách Xuyên im lặng.
Bạch La La thở dài, cậu nói: "Chỉ cần anh nói lời xin lỗi là em đã tha thứ cho anh..."
Tần Bách Xuyên nghe vậy thì sửng sốt.
Bạch La La tiếp tục thở dài: "Cần gì phải làm một chuyến dày vò như vậy?"
Tần Bách Xuyên trầm mặc hồi lâu mới nói: "... Là em gái anh đưa ra chủ ý."
Bạch La La rằng: "Vậy là cô ấy thực sự rất ghét anh."
Tần Bách Xuyên: "..." Anh thật sự không nói nên lời.
Bạch La La nói: "Được rồi, đừng ôm nữa, để cho em mặc quần áo đã..." Cậu còn chưa mặc gì đâu đấy, cứ để Tần Bách Xuyên ôm như vậy, cậu cũng cảm thấy xấu hổ.
Tần Bách Xuyên không biết xấu hổ nói: "Không sao, anh cũng đâu có mặc, đều giống nhau mà."
Bạch La La: "...” Anh khỏa thân đến đây?"
Vẻ mặt Tần Bách Xuyên vô tội nói: "Em không biết sao, anh ở ngay bên cạnh em, nơi đó có một cánh cửa bí mật."
Bạch La La ngẩng đầu nhìn nơi Tần Bách Xuyên đang chỉ, trong lòng thầm mắng một câu đậu má.