Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 131

Bạch La La và Tần Bách Xuyên đã tổ chức một đám cưới long trọng, mở tiệc chiêu đãi phần lớn bạn bè.

Dương Dã Độ cũng tới, theo bên cạnh là Diêm Tả Phi. Cũng giống như trước kia, trên mặt cậu ta vẫn không có ý cười, ngược lại Diêm Tả Phi vẫn luôn cười, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài của hai người, người không biết có lẽ mới cho rằng Dương Dã Độ là người khó gần.

Bạch La La và Tần Bách Xuyên đi đến bàn của bọn họ nâng ly chúc mừng.

Dương Dã Độ nâng ly với Bạch La La, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, nói: “Chúc mừng.”

“Cảm ơn.” Bạch La La mặc một bộ âu phục đôi với Tần Bách Xuyên, cười nói.

Tần Bách Xuyên đứng ở bên cạnh Bạch La La, nói với Diêm Tả Phi: “Khi nào đến hai người?”

Dương Dã Độ không hé răng, Diêm Tả Phi vẫn cười tủm tỉm, hắn nói: “Khi nào Dã Độ nhà tôi đồng ý, lúc đó tôi sẽ kết hôn.”

Dương Dã Độ nghe vậy không lên tiếng, chỉ là thở dài với Bạch La La. Diêm Tả Phi thấy thế ghé vào tai của Dương Dã Độ, cũng không biết nói gì đó, trên má Dương Dã Độ hiện lên một vệt ửng đỏ, vẻ mặt cũng xuất hiện chút tức giận, cậu ta nói: “Cút!”

Bạch La La và Tần Bách Xuyên nhìn nhau, Tần Bách Xuyên ra hiệu với Bạch La La, ý bảo bọn họ đi trước, để cho Dương Dã Độ và Diêm Tả Phi có không gian riêng.

Bạch La La gật gật đầu.

Đêm hôn lễ, động phòng hoa chúc.

Tần Bách Xuyên mới ăn mặn càng khát khao không thể nuốt cả da lẫn xương của Bạch La La vào trong bụng.

Giọng nói của Bạch La La đều khàn, cuối cùng chỉ có thể hàm chứa nước mắt đáng thương vô cùng xin Tần Bách Xuyên buông tha.

Tần Bách Xuyên l**m khóe miệng của cậu, trầm giọng nói nói: “La La, em không biết em ngon đến thế nào đâu, anh thật sự muốn ăn em từng miếng từng miếng cho đến hết luôn ……”

Bạch La La nói cũng nói không nên lời, tinh thần mơ hồ hừ hừ.

Kết quả Tần Bách Xuyên nhìn dáng vẻ này của cậu, lại muốn thêm một lần.

Nói tóm lại, ba ngày sau đó Bạch La La cũng chưa thể xuống giường. Trong căn nhà tân hôn mà Tần Bách Xuyên đa chuẩn bị, hai người đi mỗi góc. Bể tắm, ban công, thậm chí là bể bơi lầu một, còn bao gồm phòng khách, phòng sách …… Cuối cùng Bạch La La cũng phải nghi ngờ có khi nào bản thân sẽ chết ở trong phòng luôn không.

Đương nhiên, Bạch La La vẫn không chết, cậu ngủ một giấc thật dài, mới vô tri vô thức tỉnh lại.

Giường bên cạnh trống không, Bạch La La có chút đói, cậu chậm rì rì bò từ trên giường dậy, tùy tiện mặc áo sơ mi đi xuống lầu.

Trong phòng bếp truyền ra chút âm thanh, Bạch La La đi đến phòng bếp thì thấy Tần Bách Xuyên mặc quần jean, để trần thân trên chiên trứng. Dáng người của Tần Bách Xuyên thật sự xinh đẹp, vai rộng mông hẹp làm nổi bật vòng eo thon chắc của anh. Làn da của anh là màu lúa mì rất đẹp, có lẽ bởi vì trời hơi nóng nên trên lưng nổi lên vài hạt mồ hôi, trông càng gợi cảm.

Bạch La La chậm rãi đi qua, vỗ lên mông của Tần Bách Xuyên một cái, sau đó khàn giọng nói: “Cậu em, mông vểnh ghê ha.”

Tần Bách Xuyên quay đầu, nhướng mày nhìn Bạch La La, nói: “Muốn thử không?”

Bạch La La là rất muốn thử, nhưng biết làm sao được hiện tại cả người cậu mềm như sợi mì, đừng nói thử, nói không chừng vừa ngã xuống giường là không đứng dậy nổi, nếu không phải quá đói, cậu cảm thấy bản thân sẽ lười chết ở trên giường.

Tần Bách Xuyên tựa hồ đoán được Bạch La La suy nghĩ cái gì, anh hôn lên trán cậu, nói: “Đói bụng rồi, ngồi trước đi.”

Bạch La La còn nhân cơ hội chấm m*t, nói: “Eo cậu em cũng nhỏ ghê……”

Tần Bách Xuyên dừng động tác, cắn một cái lên lỗ tai Bạch La La, trầm giọng nói: “Lửa mà cháy lên thì em có khóc cũng vô ích.”

Bạch La La nghe vậy thì rất hèn mà thu tay, chuồn ra khỏi nhà bếp.

Điều kiện phòng ăn rất tốt, có một bức tường là kính trong suốt, bên ngoài có cây cỏ hoa lá tươi tốt. Lúc này, trời vừa bình minh, ánh nắng ban mai phủ lên cỏ cây hoa lá một lớp vàng không chói mắt. Bạch La La xuyên qua tấm kính, nhìn thấy một con chim nhỏ không biết chủng loại chim nhỏ đậu trong bụi cỏ xanh biếc. Mọi thứ đẹp như một câu chuyện cổ tích.

Anh chồng làm xong bữa sáng trong nhà bếp cũng bưng đồ ăn đi ra, anh hôn lên má Bạch La La một cái, nói: “Nhìn cái gì đó.”

Bạch La La nói: “Bên ngoài đẹp quá.”

Tần Bách Xuyên theo ánh mắt Bạch La La nhìn qua, cũng thấy được cảnh đẹp kia, anh cong khóe mắt, cười nói: “Thích sao? Giống hoa anh đặc biệt chọn không đấy……”

Bạch La La gật đầu, nói thích.

Trứng bữa sáng là trứng lòng đào, sau khi cắt ra, chất lỏng trứng màu cam từ từ chảy lên bánh mì màu nâu. Bạch La La ăn một miếng, kinh ngạc nói: “Tay nghề anh không tồi nha.”

Tần Bách Xuyên ngồi ở bên cạnh Bạch La La, cười nói: “Cũng chỉ biết chiên trứng…… Những thứ khác cũng từng học, nhưng không làm tốt lắm.”

Môn nấu ăn này thật sự phải dựa vào thiên phú, ngay đến gia vị anh cũng nêm chính xác đến từng gam, nhưng mùi vị vẫn cứ quái quái.

Bạch La La nói: “Không sao, sau này để em nấu cho.” Cậu rất thích nấu ăn, nếu có người thích ăn đồ cậu nấu, đương nhiên là càng tốt rồi.

Tần Bách Xuyên cười nói: “Ừm.”

Chậm rãi hưởng thụ bữa sáng, bầu không khí giữa hai người rất là ấm áp.

Ăn xong, Bạch La La vốn dĩ muốn đi rửa chén, nhưng Tần Bách Xuyên lại bảo cậu đi nghỉ ngơi. Bạch La La nói: “Không có gì đâu, rửa chén thôi mà……”

Tần Bách Xuyên nói: “Vậy thêm một lần nha?”

Bạch La La lẩm bẩm nói: “Nữa sao, không được đâu, đã ở nhà tận ba ngày rồi……”

Các bạn bè đoán chắc vợ chồng mới cưới mấy ngày nay vui vẻ, cho nên ba ngày nay không ai gọi điện làm phiền bọn họ.

Mà Bạch La La càng cảm thấy thịt cả đời này của cậu đều bị ăn sạch sành sanh rồi, ăn đến lưng đau eo đau, thận hư khó thở. Cậu nói: “Không làm —— thật sự không được.”

Tần Bách Xuyên thấy tai của Bạch La La đỏ lên, dáng vẻ lại cố gắng bình tĩnh, nhịn không được dùng cằm xoa xoa vành tai mềm mại của Bạch La La, nói: “Được rồi, không làm thì không làm, chúng ta làm chuyện khác……”

Bạch La La nói: “Thật sao?”

Tần Bách Xuyên cắn răng nói: “Còn không tin thì anh phịch em tiếp.”

Bạch La La nhanh chóng gật đầu như giã tỏi, nói em tin tin tin tin ——

Tần Bách Xuyên nói: “Anh đi rửa chén, em đến sô pha chờ anh.”

Bạch La La nói ừm.

Sô pha rất to và mềm, chỉ là nghĩ đến hai người đã từng làm cái gì ở đây, Bạch La La liền có hơi ngượng ngùng. Cậu chỉ có thể cưỡng ép bản thân không nghĩ chuyện này, sau đó yên lặng mở TV xem thế giới động vật.

Tần Bách Xuyên rửa chén xong rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Bạch La La, nói: “La La, kế tiếp em muốn làm gì?Hay là nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước?”

Cục trưởng Cục An Toàn Xã Hội đã duyệt đơn xin từ chức của Bạch La La.

Bạch La La nói: “Mở …… nhà hàng lẩu cay?”

Tần Bách Xuyên nói: “Được, đều theo em.”

Nói đến lẩu cay, Bạch La La không tự chủ được nhớ tới thế giới nào đó, cậu nói: “Bách Xuyên……”

Câu hỏi trong lòng cậu còn chưa hỏi ra khỏi miệng, Tần Bách Xuyên đã đáp, anh nói: “Lý Như Uyên biết đáp án.”

Bạch La La thả lỏng trong lòng.

“La La.” Tần Bách Xuyên nói, “Anh nằm mơ cũng muốn ở bên em.” Khi anh nói câu này, trong mắt mang theo một chút u buồn.

Bạch La La thò lại gần, hôn lên mắt anh, nói: “Em ở đây.”

Hai người chậm rãi ôm nhau.

Bạch La La dựa vào ngực của Tần Bách Xuyên, cảm nhận được nhịp tim ổn định của anh qua lớp quần áo mỏng manh.

Ba mươi ngày tuần trăng mật, hai người đã đi du lịch trước đám cưới, cho nên sau đám cưới cũng không đi nơi nào.

Tần Mẫn vác bụng to đến đây một chuyến, nhìn dáng vẻ ngọt ngào của Bạch La La và Tần Bách Xuyên, chua lòm nói: “Anh, anh nên cám ơn em……”

Tần Bách Xuyên nói: “Cám ơn em cái gì.”

Tần Mẫn nói: “Nếu lúc trước em không đi xem mắt với La La ——”

Tần Bách Xuyên nghe vậy cười nhạt, anh nói: “Em thật sự cho rằng không có anh, em có thể xem mặt với La La à?”

Tần Mẫn trợn tròn đôi mắt, nói: “Không phải chứ, Tần Bách Xuyên, anh b**n th** như vậy?” Cô đã sớm biết anh cô là người thông minh nhất nhà, nhưng kiểu này có chút quá rồi.

Tần Bách Xuyên nói: “Không thì sao?”

Tần Mẫn cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện mấy lần cô và Bạch La La gặp mặt, thật sự đều có dấu vết của Tần Bách Xuyên, cô nói: “Tần Bách Xuyên, anh quả thực là tên b**n th**……”

Tần Bách Xuyên nói: “Em định nói mấy lần nữa?”

Tần Mẫn nói: “Em sẽ đi cáo trạng anh với La La!”

Tần Bách Xuyên mỉm cười, nói: “Đi đi, đi xong đừng hối hận là được.”

Tần Mẫn héo xuống, cô cũng không biết trong tay Tần Bách Xuyên nắm bao nhiêu nhược điểm của mình, đến lúc đó nếu tính thật, nói không chừng người thiệt thòi vẫn là mình mà thôi.

Khi hai anh em nói chuyện phiếm, Bạch La La đang ở nhà bếp pha trà, lúc bưng trà ra thì thấy Tần Mẫn ủ rủ dựa vào trên sô pha, trên mặt Tần Bách Xuyên nở nụ cười dịu dàng.

Bạch La La ngẩn người, nói: “Sao vậy?”

“Không sao.” Tần Bách Xuyên nói, “Nó hơi khó chịu thôi.”

“Khó chịu?” Bạch La La nói, “Có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng……” Tần Mẫn bị cú sốc hơi thở thoi thóp, nói, “La La, em ổn, anh đừng để ý đến em……”

Bạch La La đầy mặt không thể hiểu được.

Rất nhanh, Tần Mẫn sinh con, mà nhà hàng lẩu cay của Bạch La La cũng sắp khai trương.

Nhà hàng khai trương rất thuận lợi, địa điểm đều là Tần Bách Xuyên và Bạch La La cùng nhau chọn, cuối cùng tên cửa hàng là Tần Bách Xuyên chọn, nói gọi là lẩu cay Củ Cải là được.

Bạch La La không tự chủ được nhớ tới thế giới nhiệm vụ cuối cùng, biến thành dáng vẻ củ cải, nói: “…… Được rồi.”

Tần Bách Xuyên nhìn biểu cảm phức tạp của Bạch La La, cười ha ha, anh nói: “La La ơi, em đáng yêu quá đi.”

Bạch La La buồn bã nói: “Buồn cười lắm sao?”

Tần Bách Xuyên nói: “…… Không buồn cười.”

Bạch La La nói: “Vì sao em lại biến thành củ cải chứ?”

Tần Bách Xuyên an ủi Bạch La La nói: “Đừng nghĩ nhiều, Diêm Tả Phi còn biến thành phụ nữ kìa.”

Bạch La La: “…… Gì?”

Tần Bách Xuyên lúc này mới phát hiện bản thân lỡ lời, có điều anh cũng không thèm để ý, dứt khoát kể chuyện của Diêm Tả Phi và Dương Dã Độ cho Bạch La La nghe.

Bạch La La nghe trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng nói: “Đây là nguyên nhân tại sao Dương Dã Độ tức giận như vậy?”

Tần Bách Xuyên nói: “Không thì sao?”

Bạch La La gãi gãi đầu, nói: “Em còn bổ não ra câu chuyện tôi yêu em em không yêu tôi, nếu em không yêu tôi thì tôi sẽ nhốt em lại……”

Tần Bách Xuyên bật cười, anh nói: “La La, tuy rằng tình cảm của chúng ta không phong phú, nhưng cũng không ngốc…… Giống như em nói đó, chính là không đuổi kịp được người.”

Bạch La La nói: “Không đuổi kịp thế nào?”

Tần Bách Xuyên nói: “Trong thời gian đầu trong mấy thế giới nhiệm vụ anh đã làm chuyện rất có lỗi với em.”

Bạch La La nói: “Không sao, em sắp quên sạch rồi ……” Làm tách tình cảm, ký ức liền trở nên mơ hồ không rõ, cậu thậm chí đã sắp không nhớ rõ dáng vẻ của đối tượng trong thế giới nhiệm vụ đầu tiên.

Tần Bách Xuyên nhẹ giọng nói: “Không sao, chỉ cần em nhớ anh là được rồi.” nếu không có thể anh sẽ ghen với bản thân mất.

Cửa hàng lẩu cay rất nhanh đã khai trương, không ít bạn bè đều đến ủng hộ.

Bạch La La gặp được đồng nghiệp Lý Thiển trước kia, Lý Thiển nói: “La La, cậu lại thật sự từ chức……” Cũng đúng, từ góc độ người bên ngoài, công việc này của Bạch La La xem như cực kỳ, kỳ nghỉ dài, tiền lương cao, chỉ là có hơi nguy hiểm.

Bạch La La nói: “Ừm, từ chức.”

Lý Thiển nói: “Ài, mở cửa hàng cũng không tồi……” Anh ta ăn một miếng lẩu cay của Bạch La La, kinh ngạc nói, “Ngon quá.”

Bạch La La cong khóe mắt lên.

Lý Thiển nói: “Có điều gần đây mới có mấy đồng nghiệp mới đến đó.”

Bạch La La nói: “Vậy sao?”

Lý Thiển nói: “Ừm.”

Bạch La La nghe Lý Thiển nói, trong lòng nghĩ đến, có lẽ sẽ là một câu chuyện mới.

Có điều cậu cũng không có nghe quá nghiêm túc, bởi vì Tần Bách Xuyên nắm chặt lấy tay cậu từ phía sau, với sức lực kia, có lẽ là cả đời cũng không định buông ra nữa.

Bình Luận (0)
Comment