Sau khi đến khách sạn, hai người đơn giản rửa mặt xong thì liền lên giường của từng người.
Tần Bách Xuyên đặt phòng hai người, tuy rằng anh rất muốn trực tiếp đặt phòng có một giường lớn, nhưng anh sợ sẽ dọa Bạch La La, cho nên vẫn cố nhịn cái ý nghĩ như vậy xuống.
Bạch La La cũng không biết lúc này Tần Bách Xuyên đang suy nghĩ cái gì, cậu nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn trần nhà, đôi mắt nhắm lại liền ngủ thiếp đi.
Tần Bách Xuyên nghe tiếng hít thở nặng nề của Bạch La La nằm bên cạnh, nghĩ thầm Bạch La La thật sự đúng là vừa nằm lên gối đã ngủ mất rồi. Ngày thường anh phải nằm hơn một giờ mới thì có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, hôm nay lại như bị Bạch La La ảnh hưởng, không đến mười lăm phút liền chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Hai người đều là một đêm vô mộng.
Hơn năm giờ sáng sớm hôm sau, hai người mặc quần áo rồi cùng đi l*n đ*nh núi.
Những đám mây đen đã lộ ra một vùng sáng trắng nông, lại qua thêm một lát thì sẽ có thể nhìn thấy ánh nắng ban mai mới sinh. Gió núi quá mạnh khiến mặt Bạch La La đều tê rần, Tần Bách Xuyên lấy một cái khẩu trang từ trong túi ra đưa cho Bạch La La bảo cậu mang vào đi, nói cẩn thận bị thổi đến đơ mặt luôn đấy.
Bạch La La nói cái này có thể bị thổi đến đơ luôn sao.
Tần Bách Xuyên nói, có thể chứ, hay là cậu cứ thử xem?
Bạch La La nghĩ thầm vẫn là không thử, vì thế ngoan ngoãn đeo khẩu trang lên.
Có điều, sau một thời gian ngắn, mặt trời mọc từ phía bên kia của những đám mây, nhuộm những đám mây xung quanh và bầu trời thành một màu đỏ tươi. Ánh sáng và sức nóng do quả cầu lửa khổng lồ đó giải phóng xua tan bóng tối cùng lạnh lẽo xung quanh nó, màu của nó là màu đỏ diễm lệ, giống như muốn thiêu cháy hết thảy mọi thứ đến gần như không còn gì, khí thế tràn đầy khiến người ta cũng chấn động theo. Bạch La La ngắm hết sức mê mẩn.
Hai người vẫn luôn không nói gì, cho đến khi ánh nắng quá gắt khiến mắt không thể nhìn thẳng thì mới kết thúc việc ngắm mặt trời lần này.
Tần Bách Xuyên nói: “Thích không?”
Bạch La La nói: “Thích.”
Tần Bách Xuyên cười nói: “Vậy sau này có thời gian thì cùng nhau đi du lịch nữa nha?”
Bạch La La nói: “Được.”
Sau khi ngắm mặt trời xong, hai người xuống núi, sau đó dạo chơi các danh lam thắng cảnh xung quanh một vòng rồi mới về nhà.
Bạch La La chơi rất vui vẻ, cậu cảm thấy Tần Bách Xuyên này thật sự không tồi, vừa chu đáo, kiến thức lại rộng, tựa như đã đi qua rất nhiều nơi, thực sự rất thích hợp làm bạn bè.
Tần Bách Xuyên nghe cậu nói xong, cười như không cười nói Bạch La La là người đầu tiên nói anh là người thích hợp làm bạn bè đấy.
Bạch La La kỳ quái hỏi vì sao, theo cậu thấy, kiểu người như Tần Bách Xuyên có lẽ phải nên có rất nhiều bạn bè chứ.
Tần Bách Xuyên lại không đáp, chỉ là lắc lắc tay, nói: “Sau này cậu sẽ biết thôi.”
Lúc sau hai người chia ra, Bạch La La cũng trở về nhà.
Trong kỳ nghỉ phép hai tháng, sau khi Bạch La La du lịch thì về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức một chút. Ba cậu ở nhà nghiện chơi cờ, mẹ cậu thì mê múa quảng trường, một mình cậu ở nhà cũng có hơi nhàm chán. Vì thế Tần Bách Xuyên tìm cậu uống rượu, mỗi lần gần như cậu đều đi. Thường xuyên qua lại như thế, hai người càng thêm quen thân, Bạch La La xem như hoàn toàn xem Tần Bách Xuyên trở thành bạn tốt của mình.
Mà tiền trợ cấp của nhiệm vụ trước cũng đã được gửi đến, lại là sáu con số, Bạch La La nhìn con số trên cây ATM mà nghĩ thầm bản thân phải nỗ lực thêm một chút nữa là có thể mua được WC ở trung tâm thành phố này rồi……
Sau khi kỳ nghỉ phép kết thúc chính là đến nhiệm vụ tiếp theo.
Bạch La La nhịn ăn hai ngày, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì nằm vào trong buồng ngủ đông. Nắp buồng ngủ đông chậm rãi đóng lại, trước mắt cậu bị màu đen bao trùm.
Âm thanh máy móc của hệ thống đánh thức Bạch La La khỏi giấc ngủ say, Bạch La La mở to mắt, thấy được một căn phòng đơn sơ.
Trong phòng này chỉ có một chiếc giường và một cái bàn, trên bàn đặt một cái ly, trừ cái này ra thì không có bất cứ thứ gì nữa.
Bạch La La trong lòng có hơi trống rỗng, nói: “Hệ thống?”
“Xin chào, tôi là hệ thống 1472.” Hệ thống kia nói, “Rất vui vì được phục vụ cho ngài.”
Bạch La La cơ trí nói: “Tôi nhớ số hiệu của cậu đấy! Cậu còn không phải là hệ thống của thế giới trước hay sao!”
Hệ thống này lạnh lùng nói: “Cậu nhớ lầm rồi, thế giới trước là 15739.”
Bạch La La: “……” Được rồi, đúng là cậu nói đại thật.
Hệ thống nói: “Hệ thống đó vì cắn hạt dưa quá nhiều, cho nên IQ đã giảm xuống tới mức cực hạn, cũng bị mang về lò nấu lại luôn rồi.”
Bạch La La: “(⊙v⊙)……” Hình như cậu cũng cắn không ít à nha.
Hệ thống bỏ qua đề tài này nói: “Có sẵn sàng tiếp nhận dữ liệu của tuyến thế giới không.”
Bạch La La nói: “Tiếp nhận.”
Sau khi cậu nói xong hai chữ tiếp nhận thì trong đầu liền được đưa vào lượng lớn ký ức về thế giới này .
Ở thế giới này, Bạch La La lại là một tội phạm tên là Lăng Vực Minh, phạm tội tham ô, làm một kế toán, đã lợi dụng sơ hở của công ty để biển thủ gần một trăm triệu để đi đánh bạc, sau đó thua không còn một đồng. Thế giới này không giống với thế giới của Bạch La La, nó đã phát triển thành thời đại vũ trụ lớn, hơn nữa giá trị loại tiền tệ bị biển thủ cũng vô cùng cao, nghe nói chỉ cần bỏ thêm chút tiền nữa là có thể mua được luôn một cái tinh cầu.
Biển thủ nhiều tiền như vậy, kết cục bị bắt đương nhiên cũng đặc biệt thảm. Lăng Vực Minh trực tiếp bị phán tử hình, trước khi chết còn phải làm thuê hai mươi năm để trả nợ nần.
Lăng Vực Minh cứ làm lao động giá rẻ thê thảm như vậy, nhưng mà sau khi hắn làm việc cực lực một năm, đột nhiên hắn bị người khác mang từ trong ngục giam ra rồi vận chuyển tới trên một tinh cầu khác.
Lăng Vực Minh nghĩ bản thân dù sao cũng phải chết, cho nên cũng không phản kháng giãy giụa, chờ khi hắn đến một tinh cầu khác thì mới phát hiện chờ hắn chính là cái gì.
Hoàn cảnh ở tinh cầu kia vô cùng kỳ quái, khắp nơi đều là động thực vật nguy hiểm, sau khi Lăng Vực Minh bị ném lên đó đã phải vật lộn để sinh tồn, sau đó hắn gặp được một thanh niên ở trên đường sinh tồn.Thanh niên kia có một mái tóc màu trắng và đôi mắt tím, tuấn mỹ phi phàm, hơn nữa thân hình còn gầy yếu, thoạt nhìn vô cùng dễ bắt nạt. Tên b**n th** Lăng Vực Minh thế mà lại nổi lên tâm tư khác với y.
Khi Bạch La La xem đến nơi này, còn đang suy nghĩ tên Lăng Vực Minh này đúng là tên cặn bã, cậu mới vừa nghĩ như vậy xong thì liền trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy Lăng Vực Minh bị ăn.
Đúng vậy, bị ăn đó.
Thanh niên có ngoại hình xinh đẹp, yếu đuối đáng thương kia nói một câu chơi không vui rồi thì đột nhiên từ trong đất dưới chân vươn ra một chùm dây leo, sau đó treo ngược Lăng Vực Minh lên rồi ném vào trong một bông hoa thật lớn.
Bông hoa kia không ngừng mấp máy, tiếng kêu thảm thiết của Lăng Vực Minh vang lên không ngừng, một lát sau, bông hoa lại mở ra lần nữa, hộc ra một bộ xương khô gần như đã bị tiêu hóa hết.
Sau đó thanh niên lộ ra một biểu cảm nhàm chán, nhìn dáng vẻ lại muốn đi tìm người khác chơi.
Bạch La La: “……” Cậu đưa tay lên rồi từ từ nâng chiếc cằm sắp không khép lại được của mình lại.
Đối tượng nhiệm vụ của ba thế giới trước đó đều là mấy bé đáng thương, điều này tạo cho Bạch La La một ảo giác, cảm thấy đối tượng mà bản thân phục vụ đều là mấy bé đáng thương. Chỉ cần cho bọn họ nhiều tình yêu một chút thì nhiệm vụ liền có thể được đánh giá cao.
Nhưng mà đối tượng nhiệm vụ thế giới này không phải là bé đáng thương nữa, mà là hoa ăn thịt người.
Bạch La La ngồi ở trên giường, nói bản thân muốn cắn hạt dưa để bình tĩnh một chút.
Hệ thống nói: “Cậu không biết ăn hạt dưa dữ liệu sẽ dẫn đến IQ bị hạ xuống à?”
Bạch La La nói: “…… Người cũng như vậy sao?”
Hệ thống trầm mặc một lát, nói: “Trước mắt còn chưa có ghi chép về việc nhân loại cắn hạt dưa sẽ bị.” Có ai sẽ cho phép hệ thống cứ rắc rắc rắc ở trong đầu mình chứ, nó phục vụ nhiều thế giới như vậy, cũng chỉ có duy nhất một nhân viên công tác này thôi.
Bạch La La nói: “Được rồi, không có hạt dưa thì tôi sẽ hít thở không thông ấy.”
Hệ thống: “…… Hít thở không thông cũng đỡ hơn sẽ biến thành thiểu năng trí tuệ.”
Bạch La La nói: “Hệ thống biến thành thiểu năng trí tuệ sẽ bị tiêu hủy sao?”
Hệ thống nói: “Không, chỉ biết phải học lại một lần nữa —— giống như sinh viên phải học lại nhà trẻ ấy.”
Bạch La La suy nghĩ một chút, cảm thấy vậy còn không bằng bị tiêu hủy đâu.
Khoảng thời gian mà Bạch La La đang ở hiện tại chính là lúc Lăng Vực Minh còn ở làm công trả nợ, có lẽ không bao lâu nữa thì sẽ trực tiếp bị chuyển đến cái tinh cầu quỷ dị ngay đến một con thỏ cũng có thể nhảy lên cắn xương bánh chè của con người kia.
Bạch La La đang ở tự hỏi bản thân còn có thể sống mấy ngày, thì có người mở cửa bước vào từ bên ngoài.
Ba người vạm vỡ tiến vào, tuy rằng Lăng Vực Minh cũng không thấp, nhưng dưới sự phụ trợ của ba người này vẫn trông vô cùng gầy nhỏ. Sau khi ba người tiến vào không thèm nói một câu với Bạch La La thì đã trực tiếp dùng súng chĩa vào cậu, sau đó trực tiếp xách vai của cậu lên đi ra khỏi phòng giống xách một con gà vậy.
Bạch La La phối hợp làm ra vẻ hoảng hốt lo sợ, hỏi bọn họ muốn mang chính mình đi nơi nào, muốn làm cái gì.
Những người đó không trả lời một câu nào, cho đến khi lạnh lùng ném Bạch La La lên phi thuyền, một người trong đó mới cười lạnh nói: “Cứ tận hưởng cuộc sống đi.”
Bạch La La: “……”
Cánh cửa của phi thuyền đóng sầm lại, hành trình của Bạch La La chính thức xuất phát.
Trên phi thuyền chỉ có ba mươi đến bốn mươi người, những người này hẳn là cũng phạm phải trọng tội bị phán tử hình, sắc mặt ai cũng khó coi.
Tuy rằng Lăng Vực Minh làm công việc văn chức, nhưng ngày thường tập thể hình gì đó cũng không lười biếng, còn nhiệt tình yêu thương hoạt động ngoài trời, cho nên dáng người cũng không gầy yếu. Vì vậy tuy rằng có người nhìn cậu bằng ánh mắt không có ý tốt, nhưng cuối cùng cũng không ra tay.
Phi thuyền bay tầm ba ngày, trong thời gian ba ngày này, chỉ có máy móc đúng hạn đưa một ít đồ ăn đến cho bọn họ, ngoại trừ cái này cũng không có nhìn thấy bóng dáng của một nhân viên công tác nào.
Ngay khi đám người trong phi thuyền bắt đầu muốn ngo ngoe rục rịch thì cuối cùng cũng đến nơi mục đích rồi.
Buổi sáng hôm đó, trước mặt mọi người đều bị ném cho một cái áo cứu sinh và một cái ba lô. Bạch La La mở ra nhìn thì mới phát hiện là quần áo dùng để nhảy dù và một ít đồ dùng cần thiết hàng ngày. Trên phi thuyền cho mọi người 30 phút để mặc thiết bị, mọi người hoang mang rối loạn mặc áo cứu sinh, còn chưa kịp hỏi rốt cuộc là chuyện gì thì sàn nhà dưới chân liền trực tiếp mở ra —— mọi người trực tiếp bị ném khỏi phi thuyền.
Bạch La La bị ném tới giữa không trung liền không ngừng la hét thảm thiết, cũng may hệ thống có thể giúp cậu giải quyết đại đa số vấn đề chuyên môn, ví dụ như điều chỉnh tư thế như thế nào, mở dù để nhảy như thế nào. Trên trời có quá nhiều gió, lại không có kính bảo hộ, nước mắt của Bạch La La cứ thế tuôn ra, gần như không nhìn thấy gì cả.
Cũng may hệ thống không xảy ra vấn đề gì, vẫn mở dù cho Bạch La La ở độ cao thích hợp.
Bạch La La vù vù treo ở trên dù, vèo vèo hạ xuống, sau đó rơi trên một thảm cỏ xanh.
Bạch La La: “Tôi muốn nôn.”
Hệ thống nói: “Nôn đi.”
Bạch La La: “Ọe!!!”
Hệ thống: “……”
Nôn tầm hơn mười phút, Bạch La La mới đỡ lại, nhưng đầu vẫn có hơi choáng váng, cậu ngồi dưới đất một lúc mới bắt đầu nhìn xem trong ba lô có thứ gì..
Những người khác không biết, có lẽ cho rằng đây là một cuộc sinh tồn hoang dã, Bạch La La lại suy đoán đây có lẽ chỉ là một trò chơi, một trò chơi chuẩn bị đặc biệt cho một người nào đó.
Trong ba lô có vài chai nước, bật lửa, nến, dây thừng, dao quân dụng, mấy cái bánh quy, một số loại thuốc sơ cứu và một số thứ lặt vặt. Tất cả đều là đồ dùng cần thiết để sinh tồn trong rừng rậm, Bạch La La nhìn dù của chính mình, cảm thấy thứ này có lẽ là còn hữu dụng, vì thế bọc lại rồi dùng dây thừng buộc nó lên ba lô, sau đó lên đường.
Môi trường tinh cầu này vô cùng tốt.
Vị trí của Bạch La La không có cây cao mà toàn là bụi cây thấp, mặt đất bằng phẳng trải đầy cỏ xanh, điểm xuyết những bông hoa nhỏ, hết thảy đều trông yên lòng lại an bình.
Nếu không biết, có lẽ sẽ thật sự cho rằng nơi này rất an toàn.
Vận may của Bạch La La ngược lại không tồi, rất nhanh đã tìm được một dòng suối nhỏ. Cậu nhìn thấy có cá bơi ở bên trong nước, nghĩ hay là cứ bắt cá ở nơi này thử xem. Xét cho cùng, bánh quy nén trong túi quý hơn, có thể ăn trong trường hợp khẩn cấp.
Bạch La La nghĩ như vậy thì bảo hệ thống đưa cho cậu một cái giáo trình bắt cá.