Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 39

Hệ thống tìm ra được cách đan giỏ cá, kêu Bạch La La đi tìm một số dây leo, sau đó đan theo đó.

Bạch La La nhìn xung quanh, không ngờ thật sự có thể tìm được, vì thế cậu chạy đến cắt dây, sau đó tốn hơn nửa tiếng để đan một cái giỏ cá đơn giản, tiếp theo lại đào mấy con trùng nhỏ ở trong đất, dùng gậy gỗ xuyên qua cố định ở trong giỏ.

Không thể không nói, nếu không có hệ thống hướng dẫn, có lẽ sau khi Bạch La La ăn bánh quy nén xong thì sẽ cách đói chết không xa nữa.

Nơi này có nguồn nước, nhưng không có cây cối, cũng không có nơi ẩn nấp, một khi gặp được dã thú hoặc là người có ác ý thì sẽ tương đối phiền phức.

Bạch La La dự định bắt một số cá ở đây, sau đó sẽ đi vào bên trong rừng cây dựng một nơi ở, sau đó thì đi xem nơi khác.

Hệ thống ở thế giới này ngược lại yên tĩnh, Bạch La La hỏi nó cái gì thì nó mới có thể trả lời, hơn nữa thái độ trả lời cũng vô cùng kỹ càng tỉ mỉ rất tốt. Làm Bạch La La cảm thán ngành dịch vụ AI này quả nhiên vẫn còn có thể cứu chữa……

Khi Bạch La La chờ cá, thuận tiện lại ôn lại cốt truyện thế giới này đã xem trước đó một chút, phát hiện một số chuyện khiến cậu càng nghĩ kỹ càng thấy cảm thấy kinh khủng.

Ví dụ đối tượng nhiệm vụ của thế giới này, hình như trước khi gặp Lăng Vực Minh thì cũng đã giết mấy người rồi, tuy rằng y tỏ ra vô cùng vô hại ở trước mặt của Lăng Vực Minh, nhưng từ đầu đến cuối ngay cả tên của y mà Lăng Vực Minh cũng không biết, cách gọi vẫn là do bản thân Lăng Vực Minh tùy tiện nghĩ ra. Mà cho đến khi chết Lăng Vực Minh cũng chưa từng cảm thấy người này có bất kỳ khác thường gì. Đây thực sự là một tình huống rất bất thường, bởi vì Lăng Vực Minh thậm chí còn không hề nghi ngờ một chút nào về người xuất hiện một mình ở trong rừng cây và trông hoàn toàn vô hại này—— nếu thật sự hoàn toàn vô hại, vậy y làm sao có thể sống sót ở bên trong rừng lâu như vậy.

Bạch La La tổng kết quy luật, cảm thấy thanh niên tóc trắng kia hẳn là không phải là nhân loại.

Hệ thống đối với tổng kết này của Bạch La La tỏ vẻ vô cùng tuyệt vọng, nó nói: “Cậu đã từng gặp qua nhân loại nào có thể vươn dây leo ra rồi cuốn người lại chưa?”

Bạch La La: “……”

Hệ thống nói: “Còn có thể điều khiển bông hoa?”

Bạch La La: “……”

Hệ thống nói: “Aiz, tại sao cậu lại cắn nhiều hạt dưa như vậy làm gì.” Hệ thống thở dài đau xót, tựa như là thấy được một hậu bối không biết cố gắng, nghiện cắn hạt dưa khiến cho IQ bị hạ đến sắp phải biến thành thực vật luôn rồi.

Bạch La La xấu hổ nói: “Xin lỗi, sau này tôi không cắn nữa.”

Hệ thống nói: “Muốn cắn cũng không có.”

Nếu người không biết mà nghe đối thoại của bọn họ, có lẽ sẽ cảm thấy bọn họ là đang cắn thuốc chứ không phải cắn hạt dưa.

Nói chuyện một lúc với hệ thống, mấy con cá cũng bơi vào bên trong giỏ cá của Bạch La La. Chỉ là con cá bơi vào trông hơi kỳ lạ, hàm răng hơi dài, trực tiếp mọc từ miệng ra, hơn nữa trên đỉnh đầu lại có hai con mắt, trông thật xấu xí làm sao..

Bạch La La nói: “Cá này xấu như vậy, ăn được không?”

Hệ thống nói: “…… Cậu ăn nó còn chê nó xấu nữa?”

Bạch La La nghĩ nghĩ cũng đúng, sờ sờ đầu con cá nói xin lỗi nha, không phải tao cố ý nói mày xấu đâu. Con cá mở một đôi mắt cá chết, giãy giụa cái đuôi một chút.

Sau đó Bạch La La cạo vẩy cá ở bên cạnh bờ, mổ bụng rồi đốt lửa bắt đầu nướng. Khi nướng cá còn nói chất thịt của con cá này rất mềm, nếu có thêm chút hương liệu ớt rắc lên thì sẽ rất ngon cho coi.

Hệ thống trả lời Bạch La La một chuỗi dấu ba chấm.

Cá ở trên tinh cầu này quả thực rất khác so với địa cầu, tuy rằng không có phụ liệu đặc biệt, chỉ là trải qua xử lý đơn giản, nhưng mùi tanh của thịt cá cũng không nồng, chất thịt thơm ngon, da cá sau khi nướng qua giòn tan, mùi vị thịt cá có hơi giống chà bông thịt heo mà Bạch La La từng làm ở nhà, mùi vị thơm ngon. Bạch La La ăn hai con cá, sau đó bỏ cá dư lại vào trong ba lô, lúc này mới đi vào bên trong rừng cây.

Hệ thống cảm thấy nhân viên công tác Bạch La La này thật đúng là cốt cách đơn thuần hiếm thấy, những người đến thế giới này trước đây đều rất căng thẳng, bọn họ thường sẽ đi thẳng đến mục tiêu nhiệm vụ, còn Bạch La La thì thảnh thơi nướng cá ở ven đường, còn thuận tay đóng gói cá mang đi nữa.

Trên thực tế Bạch La La vẫn là có chút khẩn trương, có điều nội dung mà cậu khẩn trương là khi gặp được mục tiêu nhiệm vụ thì nên chào hỏi y thế nào, dùng giọng điệu ra sao và dùng biểu cảm như thế nào thì mới có thể sống lâu một chút……

Cứ nghĩ như vậy, cuối cùng khi mặt trời lặn Bạch La La cũng đã đến được bìa rừng.

Dã ngoại ban đêm là rất nguy hiểm, tuy rằng trước mắt Bạch La La cũng chưa nhìn thấy được động vật gì đặc biệt nguy hiểm, nhưng cậu cảm thấy chính mình vẫn không thể thả lỏng cảnh giác, vì thế dứt khoát đốt một đống lửa ở bên ngoài rừng, sau đó lấy ra dù nhảy lúc trước xem như túi ngủ mà nghỉ tạm một đêm.

Bầu trời đêm ở nơi đây rất đẹp.

Các vì sao vẽ nên một dải ngân hà sáng rỡ trên bầu trời đêm tối. Tinh cầu này buổi tối có hai mặt trăng, một cái rất lớn, một cái hơi nhỏ, một trên một dưới vô cùng sáng ngời. Ánh sáng phát ra khiến toàn bộ tinh cầu được bao phủ bởi ánh sáng trắng, cũng không có u ám kh*ng b* như trong tưởng tượng Bạch La La.

Trong rừng rậm còn có một số cây huỳnh quang đặc biệt, rải rác ở trong bụi cỏ và trên ngọn cây, ngược lại náo nhiệt giống như ăn tết vậy.

Bạch La La nằm trên mặt đất, khi mơ màng sắp ngủ, lại nghe bên trong rừng cây cách đó không xa truyền đến loáng thoáng tiếng người. Cậu giật mình một cái, lập tức tỉnh, hỏi: “Có người?”

Hệ thống nói: “Ừm, trong rừng có người.”

Bạch La La đeo túi lên trên lưng, cầm dao chậm rãi đi qua. Khi cậu đến gần thì cũng gần như nghe hiểu chuyện gì đang xảy ra. Là có người đàn ông vẫn luôn uy h**p một người khác, kêu người nọ c** q**n áo ra, muốn làm chút chuyện quấy rối. Trước khi đến tinh cầu này, Bạch La La đã có chuẩn bị tâm lý cho loại chuyện này, nhưng khi bản thân thật sự gặp được thì cậu vẫn cảm thấy có hơi không nhịn được.

Tốc độ của Bạch La La nhanh hơn, rất nhanh đã nhìn thấy được hai người ở phía sau cây.

Một người đứng đang c** q**n, một người khác ngã xuống ở trên mặt đất, hình như đã bị thương. Hình dáng của người đang đứng trông bỉ ổi, vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt. Bạch La La có hơi tức giận, cầm dao tiến lên vài bước lạnh lùng nói: “Mày đang làm cái gì đấy?”

Người đàn ông bị sự xuất hiện bất ngờ của Bạch La La làm cho hoảng sợ, gã dừng động tác trên tay, đánh giá trên dưới Bạch La La một chút, tựa như đang đánh giá thực lực hai bên.

Chiều cao người đàn ông này chỉ hơn 1m7 một chút, Bạch La La lại ước chừng tầm 1m8, nếu thật sự đánh nhau thì chỉ sợ gã không được lợi gì.

Bạch La La chán ghét nói: “Muốn xem jj thì tự xem của mình đi, mau cút đi, còn nhìn nữa có tin ông đây móc mắt mày ra không?”

Người nọ nghe được lời này Bạch La La, miễn cưỡng cười một chút, nói: “Đại ca, là tôi đến trước mà.”

Có lẽ do biểu hiện của Bạch La La quá thô lỗ, cậu nói: “Ông đây còn sinh ra trước mày đấy, có tin tao nhét mày trở lại bụng mẹ luôn không?”

Người nọ nghe vậy không còn duy trì được nụ cười trên mặt nữa, cầm lấy đồ trên mặt đất liền xoay người rời đi, Bạch La La lạnh lùng nói ở phía sau gã: “Sau này còn để tao gặp lại mày thì tao sẽ làm chết mày.”

Người nọ nghe xong câu này của Bạch La La, nhanh chóng cất bước chạy vào sâu bên trong rừng cây.

Bạch La La thấy gã đi xa biến mất ở trong rừng cây thì mới nhẹ nhàng thở ra, cậu nhìn về phía người nằm ở trên mặt đất, đi qua nói: “Cậu không sao chứ?”

Người nằm cuộn tròn trên mặt đất chậm rãi xoay đầu, nhẹ nhàng nói cám ơn Bạch La La.

Ánh trăng không quá sáng, trước đó Bạch La La cũng không có nhìn kỹ người nằm trên mặt đất trông như thế nào, cho nên khi cậu đi tới gần nhìn thấy mặt người nọ thì Bạch La La liền kêu gào một tiếng ở trong lòng.

Tóc trắng mắt tím, ánh mắt yếu đuối đáng thương, quần áo tả tơi, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn còn có mấy dấu vết màu đỏ tím—— trông thế nào cũng khiến cho người ta thương xót.

Nhưng mà dù có trông đáng thương như thế nào, trong đầu Bạch La La đều hiện ra một màn kia —— dây leo vươn ra từ dưới chân của người trước mắt, sau đó trực tiếp cuốn cậu lại rồi ném vào bên trong bông hoa.

Bạch La La nói: “Hệ thống, xử lý sao giờ?”

Hệ thống nói: “Cậu cứu người, tự cậu xem mà làm đi.”

Không sai, mình cứu người mà, dù có quỳ cũng phải cứu xong. Huống hồ Bạch La La có loại cảm giác, nếu cậu cứ mặc kệ người trước mắt này mà quay đầu bỏ đi luôn, có khi chưa đi được năm mươi bước đã trực tiếp đăng xuất luôn chứ chẳng đùa. Hít sâu một hơi, Bạch La La cổ vũ cho chính mình rồi vươn tay với y, nói: “Không sao chứ?”

Người đàn ông tóc trắng mắt tím chậm rãi quay đầu, lộ ra một khuôn mắt xinh đẹp, trên khóe mắt y còn có một nốt ruồi nhỏ, lúc này trong mắt tràn đầy ánh nước, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Bạch La La nói: “Có thể đi không?”

Y cũng không nói chuyện, chỉ là cúi đầu nhìn chân của mình, Bạch La La nhìn theo ánh mắt của y thì mới phát hiện một vết thương rõ ràng ở trên chân, trông như bị thứ sắc bén nào đó cắt qua.

Bạch La La nghĩ thầm anh bạn à, kỹ thuật diễn xuất này của cậu ở địa cầu là lấy được cả tượng Oscar luôn đấy, nhưng cậu cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: “Tôi cõng cậu nhé?”

Người đàn ông chăm chú nhìn Bạch La La một lát, hình như muốn tìm gì đó ở trong mắt của cậu nhưng lại thất bại, đôi mắt của Bạch La La tựa như một hồ nước tĩnh lặng, hoàn toàn không có ác niệm như trong tưởng tượng của y. Thú vị, y nghĩ như vậy rồi chậm rãi gật gật đầu.

Bạch La La thấy y đồng ý thì liền cuối xuống cõng y lên lưng.

Người này trông lùn hơn cậu một chút, nhưng lại vô cùng nhẹ, Bạch La La cõng y đi từng bước đến nơi mình đốt lửa, trong lòng thầm đánh một hồi trống.

Bạch La La hỏi hệ thống nói có khi nào cậu ta bỗng nhiên nổi điên lên rồi ăn luôn mình hay không.

Hệ thống nói: “Cậu bình tĩnh một chút đi.”

Bạch La La nói: “Bình tĩnh một chút thì cậu ta sẽ không ăn tôi nữa sao?”

Hệ thống nói: “Không, ý tôi là cậu bình tĩnh một chút, khi cậu ta ăn cậu thì còn có thể chuẩn bị tâm lý.”

Bạch La La: “……”

Tuy rằng lo lắng trong lòng, nhưng Bạch La La vẫn là tận trách nhiệm cõng y đến nơi mình đốt lửa, sau đó buông y xuống.

Tóc trắng ngồi xuống, chậm rãi co thành một cục, trông hình như có chút bất an.

Biết y không dễ chọc, nhưng Bạch La La thấy dáng vẻ này của y vẫn là có hơi mềm lòng, cậu nói: “Cậu tên là gì? Sao lại ở nơi này? Lạnh hay không?”

Tóc trắng cũng không nói chuyện, rũ đầu chôn mặt vào bên trong đầu gối.

Bạch La La bất đắc dĩ, nói: “Cậu có thể nói không?” Cậu nhớ tóc trắng có thể nói, nhưng tóc trắng trước mắt không muốn để ý đến cậu, cậu cũng không có cách nào.

Thấy tóc trắng không chịu đáp lại, Bạch La La đành phải chậm rãi đi qua, nửa ngồi xổm xuống rồi cầm mắt cá chân của y lên.

Bị Bạch La La đột nhiên nắm lấy chân, tóc trắng lập tức lộ ra vẻ cảnh giác. Lại nhìn thấy động tác tiếp theo của Bạch La La chính là lấy nước khoáng sát trùng miệng vết thương cho y, sau đó lại bôi lên một ít thuốc chống viêm .

Trong môi trường sinh tồn hoang dã này, thứ quý giá nhất chính là nước sạch và thuốc, tóc trắng tựa như không ngờ Bạch La La những thứ này lên người mình dễ dàng như vậy, hơi có chút giật mình.

Mà Bạch La La thì suy nghĩ dù sao bản thân đều có thể đăng xuất bất cứ lúc nào, không cần phải lãng phí, còn không bằng dùng để lấy lòng tăng độ yêu thích với đại lão còn hơn.

Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Bạch La La lấy cá nướng từ trong túi ra, đưa cho y, nói: “Ăn đi.”

Tóc trắng do dự một lát, vẫn nhận cá nướng của Bạch La La, nhét một chút ở trong miệng rồi chậm rãi nhai nuốt.

Bạch La La thấy y ăn xong một cái, nói: “Còn muốn sao?”

Đầu bạc gật gật đầu.

Vì thế Bạch La La vui vẻ đưa cho y thêm một con.

Ăn hai con cá, tóc trắng mới no rồi nhẹ nhàng ngáp một cái.

Bạch La La chỉ vào nơi mới vừa rồi mình ngủ, nói: “Đi ngủ đi.”

Đầu bạc chớp chớp mắt.

Bạch La La mơ hồ hiểu ý của y, cậu nhàn nhạt nói: “Không sao, tôi mới ngủ rồi.” tuy rằng vẻ mặt cậu bình thản, nhưng nội tâm lại yên lặng khóc thút thít, nghĩ thầm đại lão ơi, ai dám ngủ chung với cậu chứ, nếu tôi ngủ một giấc dậy liền đăng xuất thì chẳng phải sẽ khóc đến mù mắt luôn sao.

Thấy tóc trắng còn bất động, Bạch La La dứt khoát ôm y đến bên trên dù nhảy, sau đó chính mình ngồi ở bên cạnh, thêm củi vào đống lửa.

Lúc này đêm đã khuya, xung quanh im ắng đến mức ngay đến tiếng côn trùng kêu cũng không có, ngoại trừ tiếng lách tách phát ra từ đống lửa thì toàn bộ thế giới đều tựa như đã ngủ say.

Bạch La La vốn muốn gác đêm, nhưng cơ thể cậu lại mệt đến không chịu được, mí mắt cũng tựa như nặng ngàn cân, thậm chí không ngừng véo thịt trên đùi mình cũng không có một tý tác dụng nào, đôi mắt nhắm một cái liền trực tiếp ngủ mất. Sáng sớm khi trời sắp sáng hẳn, Bạch La La tỉnh lại trong tiếng đánh thức phục vụ của hệ thống, sau khi cậu tỉnh lại cả người đều ngơ ngác, nói: “Mẹ nó, tôi ngủ mất rồi?”

Hệ thống nói: “Ngủ say như chết.”

Bạch La La nói: “Chết thế nào?”

Hệ thống nói: “Tôi xem cả hai bộ phim ở trong đầu mà cậu vẫn không tỉnh.”

Bạch La La trầm mặc một lát, nói: “Vậy phải xem cậu xem phim gì ……”

Hệ thống: “……” Được rồi, có phim dù có tỉnh táo xem thì cũng phải ngủ luôn.

Tuy rằng khi ngủ vô cùng nguy hiểm, nhưng vận may của Bạch La La không tồi, không có gặp được dã thú cỡ lớn nào, nếu không khi cậu mở mắt ra đã là ở một thế giới khác rồi.

Mỹ nhân tóc trắng mắt tím vẫn còn đang cuộn tròn ngủ ở trên dù nhảy, Bạch La La khẽ meo meo nhìn y một cái, cảm thấy cho dù nhìn thế nào người này cũng khá xinh đẹp, gần như là 360 độ không góc chết, đẹp đến mức hoàn toàn không giống nhân loại.

Sau khi Bạch La La tỉnh lại, không bao lâu, mỹ nhân cũng tỉnh, y xoa đôi mắt, mơ màng nhìn Bạch La La.

Bạch La La nói: “Chào.”

Mỹ nhân gật gật đầu.

Bạch La La nói: “Cậu không biết nói sao? Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Bạch được không?”

Mỹ nhân nghe được hai chữ Tiểu Bạch thì mím môi, sau đó mở miệng, nói: “Anh có thể gọi tôi là Tuyết Hủy.” Giọng của y hoàn toàn xứng với tướng mạo, là một loại dễ nghe mà Bạch La La rất khó dùng câu từ nào để hình dung, một loại nhạc cụ mà cậu chưa từng nghe qua, chỉ là một câu liền khiến người vui vẻ thoải mái.

Cái tên Tuyết Hủy này nghe có hơi kỳ quái, Bạch La La cũng không truy đến cùng, nói: “Nơi này nguy hiểm như vậy, sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này?”

Tuyết Hủy nói: “Nhà của tôi ở chỗ này.”

Đến rồi —— Đây là lời lúc trước Tuyết Hủy từng nói với Lăng Vực Minh, hiện tại lại nói lại với Bạch La La một lần nữa, y nói, “Tôi muốn đi vào tận cùng bên trong khu rừng, nơi đó là nhà của tôi.”

Bạch La La nói: “Một mình cậu ở đó sao?”

Tuyết Hủy nói: “Nơi đó có cha và mẹ của tôi.” Khi y nói chuyện, mắt tím tràn ra vẻ ưu sầu, khiến cho Bạch La La nhìn mà run sợ, không tự chủ được nói: “Tôi dẫn cậu đi nhà.”

Tuyết Hủy nói: “Thật sự có thể sao?”

Bạch La La nói: “Đương nhiên là có thể.” —— Dù sao chúng tôi đến nơi đây, cũng đều không phải là để chơi cùng với đại lão cậu sao.

Tuyết Hủy nói: “Vậy cảm ơn anh.”

Bạch La La nói: “Đói bụng không?”

Tuyết Hủy nói: “Ừm”

Bạch La La vô tội nói: “Tôi cũng đói bụng, cá ngày hôm qua đã bị cậu ăn hết cả rồi.”

Tuyết Hủy: “……” Anh đang trách tôi sao.

Bạch La La nói: “Đi, chúng ta đi bắt cá.”

Tuyết Hủy nói: “Nhưng mà chân tôi rất đau.”

Bạch La La nhìn chân của Tuyết Hủy, cảm thấy đúng là không thể miễn cưỡng đại lão bị thương ở trên chân xuống nước được, vì thế nói: “Không sao, tôi cõng cậu đến đó, cậu xem tôi bắt, sau này một mình cậu cũng coi như có thêm kỹ năng.”

Vì thế cậu liền thật sự cõng Tuyết Hủy đi về phía dòng suối nhỏ kia một lần nữa.

Khi cõng Tuyết Hủy, động tác của Bạch La La cũng đặc biệt cẩn thận, tránh các vị trí tương đối mẫn cảm của Tuyết Hủy, cậu nói với bản thân mình nam nam thụ thụ bất thân, dù có thế nào cũng không thể khiến cho đại lão cảm thấy bản thân đang lợi dụng y.

Sau khi để Tuyết Hủy ở trên bờ suối, Bạch La La săn ống quần lên rồi xuống nước. Cậu vừa bắt cá, vừa nói với Tuyết Hủy: “Là đàn ông thì phải kiên cường một chút, bị thương cũng không sao, phải luôn nhìn về phía trước. Cậu xem không phải cha mẹ cậu đang ở bên trong rừng cây chờ cậu về sao.”

Đại lão bị giáo dục: “……”

Lúc này trời nóng, Bạch La La muốn c** s*ch quần áo ở trên người ra, cũng may sau khi Lăng Vực Minh bị nhốt vẫn thường xuyên vận động, cơ ngực và cơ bụng đều còn ở nửa người trên, không đến mức khiến cho Bạch La La ưỡn cái bụng bia bắt cá ở trong sông.

Vận may hôm nay của Bạch La La cực tốt, vừa đặt giỏ xuống là đầy, cậu vui vẻ nhấc giỏ lên, khi lên bờ lại phát hiện có mấy cây ớt dại ở ven bờ suối.

Bạch La La nói: “Hôm nay có thể ăn no rồi.”

Tuyết Hủy nghiêng đầu nhìn Bạch La La, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Vừa làm sạch vẩy cá và nội tạng, Bạch La La vừa hỏi Tuyết Hủy mấy câu về tinh cầu này, nói nơi này có loại động vật có vú cỡ nhỏ có thể ăn hay không, động vật ăn thịt cỡ lớn có nguy hiểm hay không… vân vân và mây mây….

Có câu Tuyết Hủy sẽ trả lời, có câu lại không để ý tới Bạch La La, ánh mắt y đều tập trung ở con cá ở trên tay của Bạch La La, cậu đều có thể rõ ràng thấy sự chuyên chú ở trong đôi mắt tím kia.

Bạch La La hái ớt rồi đập dập bôi lên trên cá, cộng thêm chút muối ở trong ba lô, cậu nói cũng không biết nơi này có hương liệu hoang dại hay không, ví dụ như tỏi gừng gì đó.

Tuyết Hủy nói: “Tỏi? gừng?”

“Đúng vậy.” Bạch La La cũng thích ăn, vừa ảo tưởng vừa lộ ra vẻ hạnh phúc, nói, “Nướng như vậy cá mới ngon.”

Tuyết Hủy nói: “Chúng nó trông như thế nào?”

Bạch La La đơn giản miêu tả một chút, thấy Tuyết Hủy lộ ra vẻ như suy tư gì đó.

Loại ớt mọc hoang này cũng không cay lắm, nhưng khi bôi trên thịt cá vẫn có thêm mùi vị, mùi hương tản ra khiến cho phải thèm nhỏ dãi. Bạch La La đưa cho Tuyết Hủy một con cá nướng trước, Tuyết Hủy tiếp nhận rồi nhẹ nhàng cắn một ngụm, mày liền nhíu lại.

Bạch La La nói: “Làm sao vậy? Không thể ăn à?”

Tuyết Hủy nói: “Miệng đau quá……”

Bạch La La còn tưởng rằng là ớt có vấn đề, nhanh chóng cầm lấy cắn một cái, nhai hai cái nói: “Cũng được mà, chính là mùi vị này.” Sau khi nói xong cậu mới nhớ tới vị cay giống như một loại cảm giác đau, bật cười nói, “Nếu ăn không quen thì để tôi nướng con không cay cho cậu.”

Tuyết Hủy lại nói: “Không cần, tôi thử lại.”

Bạch La La thấy môi y cay đến đỏ bừng, mày cũng nhăn chặt, lại vẫn không chịu buông con cá ra thì trong mắt lộ ra chút ý cười.

Hai người đang ăn cá bên này, từ phương hướng gần rừng rậm lại truyền đến một âm thanh khác thương, tiếng này rất nhỏ, nhưng Bạch La La vẫn nghe ra, cậu hỏi hệ thống nói: “Bên kia có mấy người?”

Hệ thống nói: “Ba bốn.”

Bạch La La biết bản thân không thể dùng sức mạnh, cho nên dứt khoát bế lên Tuyết Hủy lên chuẩn bị trốn đi trước, Tuyết Hủy còn đang muốn ăn cá, mắt trông mong nhìn Bạch La La.

Bạch La La bị y nhìn chằm chằm bất đắc dĩ, nói: “Có người đến đây, tý nữa chúng ta ăn tiếp.”

Lúc này Tuyết Hủy mới hơi không bằng lòng nói một câu được rồi.

Bình Luận (0)
Comment