Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 40

Bạch La La chân trước ôm Tuyết Hủy đi, chân sau liền có người đến nơi họ đốt lửa.

Nhóm người đến có bốn nam một nữ, bốn nam một nữ, Bạch La La chú ý tới một người đàn ông ở trong đó, nhìn thân hình nhỏ gầy và cái đầu hói một nửa kia, hiển nhiên chính là tên đàn ông đáng khinh muốn động tay động chân Tuyết Hủy ngày hôm qua.

Mấy người này thấy đống lửa còn chưa tắt, kết luận Bạch La La còn chưa đi xa, một người trong đó nói: “Tìm xung quanh xem, mang theo người bị thương thì nhất định không chạy xa được.”

“Được.” Một người đàn ông thân hình cao lớn mang khuôn mặt hung hãn khác lạnh lùng nói, “Nếu không tìm được người mà mày nói, mày tự biết kết cục của mình rồi đấy?”

Tên đàn ông đáng khinh có ý đồ muốn làm chuyện bậy bạ đối với Tuyết Hủy vô cùng cẩn thận cười theo, nói lão đại tôi nào dám nói đùa với anh, thật sự là từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như vậy, cậu ta cũng chắc chắn không phải là trên phi thuyền đưa xuống, nhất định biết rất nhiều chuyện về tinh cầu này, chúng ta tìm được cậu ta tuyệt đối là giá trị.

Người đàn ông được gọi là lão đại cười lạnh một tiếng, lại không nói lời nào, vung tay lên liền ra hiệu cho năm người chia thành ba nhóm, tìm kiếm các hướng khác nhau.

Ở đây toàn là cây bụi thấp lùn, một khi nơi ẩn núp của Bạch La La bị phát hiện, nói không chừng năm người khác rất có thể sẽ theo tiếng đi tìm tới.

Bạch La La còn ở tự hỏi nên làm cái gì bây giờ, lại nghe thấy Tuyết Hủy trong lòng ngực chính mình nhẹ nhàng nói: “Anh đi đi.”

Bạch La La: “……”

Tuyết Hủy nửa rũ mắt, trong đôi mắt màu tím là một tia sầu bi nhàn nhạt, y nói: “Tôi không thể hại anh.”

Bạch La La nhìn dáng vẻ yếu ớt của y, rất muốn nói với y một câu, đại lão ơi, cậu muốn bỏ tôi sao. Nhưng cậu không thể vạch trần diễn xuất của đại lão, chỉ có thể ra vẻ kiên định nói, “Cậu chờ ở chỗ này đi.”

Tuyết Hủy nói: “Anh muốn đi làm cái gì?”

Bạch La La nắm chặt dao trong tay, giọng điệu lạnh lùng giống như sát thủ vô tình, cậu nói: “Giết bọn họ.”

Tuyết Hủy lo lắng nói: “Nhưng bọn họ có đến năm người.”

Bạch La La nói: “Không sợ.” Cậu vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố của tôi.

Sau khi nói xong thì Bạch La La nhẹ nhàng buông Tuyết Hủy xuống, chậm rãi bước vào trong lùm cây, trước khi đi cậu còn hỏi hệ thống, nói: “Đại lão nhà tôi có phản ứng gì?”

Giọng hệ thống đau xót, nói: “Vẻ mặt cảm thấy hứng thú chăng?”

Bạch La La: “…… Vậy không có bị tinh thần hi sinh của tôi làm cho cảm động à?”

Hệ thống nói: “Tôi cảm thấy chỉ số cảm động khi cậu ta ăn cá lúc nãy còn có thể cao lên một chút.”

Bạch La La duỗi tay lau mặt một cái, nghĩ thầm tôi có thể làm sao đây, tôi cũng rất tuyệt vọng á, uy h**p đều là cậu giả vờ, lúc này cũng không thể khóc lóc trở về nói với Tuyết Hủy rằng anh ơi xin anh hãy cứu tôi đi, tôi thật sự là không đánh lại cũng không giết được năm người kia đâu.

Bạch La La quan sát sức chiến đấu mấy người chút này, quyết định bắt lấy tên yếu nhất.

Năm người chia ra tìm Bạch La La hiển nhiên không ngờ cậu lại có gan dám trở về, ngược lại cũng cho Bạch La La cơ hội vừa đúng. Cậu giống như một con báo ẩn nấp ở trong bụi cỏ, chậm rãi đến gần rồi một người đàn ông trong nhóm đó, sau đó lặng yên không một tiếng động vòng tới phía sau gã, nhân lúc trước khi gã đi mà bay đến khiến gã té nhào xuống đất.

Người đàn ông muốn kêu lại bị tay Bạch La La bịt kín miệng, lần này Bạch La La không có mềm lòng, tay phải khẽ cử động liền dùng con dao găm sắc bén cắt ngang một đường trên yết hầu của gã.

“Phụt……” Khí quản và động mạch chủ đồng thời bị cắt ra, trong miệng người đàn ông cũng bắt đầu tràn ra một lượng lớn máu tươi. Máu lẫn vào khí quản phát ra tiếng vang xì xì, máu đỏ tươi bắn lên người của Bạch La, khiến cho lúc này trông cậu đặc biệt dữ tợn. Nhưng mà cho đến khi người đàn ông hoàn toàn tử vong, trên khuôn mặt Bạch La La cũng không có cảm xúc gì, trên khuôn mặt cậu dính không ít máu, ánh mắt lại không có bởi vì tình trạng tử vong thê thảm của người bên dưới mà có bất cứ dao động nào.

Bạch La La ngược lại cũng muốn dao động lắm, vấn đề là trước mắt cậu chỉ có một mảnh pixel nhìn không thấy gì ……

Đây không phải là lần đầu tiên Bạch La La giết người, khi ở thế giới đầu tiên cậu đã từng làm qua việc tương tự, lúc đó cậu còn xây dựng tâm lý rất lâu. Sau đó giết thuận tay rồi thì liền gần như lưu loát tách ra một cách sạch sẽ giữa hiện thực và thế giới nhiệm vụ. Dựa theo cách nói của Cục An Toàn Xã Hội bọn họ chính là, người không phân được hiện thực và nhiệm vụ thì sẽ không làm được công việc này, khi làm xong nhiệm vụ đầu tiên liền sẽ bị sa thải.

Người bên dưới giãy dụa càng ngày càng ít, sau khi xác định gã đã hoàn toàn tử vong, Bạch La La mới buông lỏng tay ra.

G.iết chết một người cũng chỉ tốn năm phút, toàn bộ quá trình đều lặng yên không một tiếng động, không ai phát hiện.

Bạch La La l**m l**m môi, chuyển ánh mắt lên bốn người khác.

Bốn người còn lại là lão đại và người phụ nữ một nhóm, người đàn ông đáng khinh và một người đàn ông khác một nhóm, Bạch La La cảm giác được tên lão đại này không phải là cục xương dễ gặm, vì thế suy nghĩ tìm cơ hội xử lý hai người khác trước.

Ngay khi Bạch La La tự hỏi nên phá vỡ cục diện bế tắc thế nào thì bờ sông chợt truyền đến một tiếng la thê lương thảm thiết. Bạch La La sửng sốt, nâng mắt nhìn lại, lại thấy không vì sao tên đàn ông đáng khinh kia lại nằm nửa người ở trên bờ còn nửa người còn lại thì ở trong nước, trong miệng không ngừng giãy giụa k** r*n, dòng suối nhỏ trong veo ban đầu đã bị nhuộm thành màu đỏ. Người đàn ông đi cùng tên đáng khinh này bị cảnh này dọa không nhẹ, ngay đến quần cũng ướt, té ngã lộn nhào muốn chạy xa khỏi nơi này.

Người đàn ông đáng khinh kêu lên thảm thiết: “Cứu mạng với —— cứu tôi với ——”

Tuy rằng không có ở gần nhìn thấy rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng Bạch La La biết tận dụng thời cơ, vì thế dứt khoát cất bước đứng dậy bước nhanh chạy tới trước mặt tên đàn ông đang bị tình trạng thảm hại của tên đáng khinh dọa mất mật kia.

Tên đàn ông còn không có phản ứng lại thì đã thấy bóng đen lao đến trước mặt mình.

“Hello.” Bạch La La trên mặt dính vết máu tươi cười chào hỏi gã.

Khi người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ của Bạch La La thì hô hấp rõ ràng cứng lại, tựa như nhìn thấy lệ quỷ gì đó mà phát ra tiếng kêu hoảng sợ. Bạch La La không cho gã có cơ hội kêu mấy tiếng thì đã sạch sẽ lưu loát cắt cổ người này.

Người này nói không chừng đến chết cũng không biết tại sao mình lại ngủm như vậy, khi ngã trên mặt đất đôi mắt đều còn mở to. Bạch La La không có lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người gã, cậu chậm rãi đi tới bờ sông, muốn nhìn một chút xem tên đàn ông đáng khinh rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Cơ thể ở trong mặt nước của tên đàn ông đáng khinh đã bị máu tươi nhiễm đỏ, nhưng Bạch La La vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng vật màu đen cuồn cuộn ở giữa sông, hình dáng vật kia đang chặt chẽ cuốn lấy tên đàn ông khiến cho gã không thể động đậy.

“Cứu mạng, cứu tôi với ——” Tên đàn ông đáng khinh nhìn thấy có người đến đây, hoàn toàn không kịp phân biệt là địch hay là bạn, gã tuyệt vọng cầu xin, ngón tay cắm thật sâu vào bùn đất, nhìn ra được lúc này đang vô cùng thống khổ.

Bạch La La chậm rãi nói: “Tôi không cứu anh được.”

Tên đáng khinh tuyệt vọng kêu càng thêm thảm thiết.

Bạch La La nhún nhún vai, nói: “Nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi có thế cho anh một cái chết thoải mái.”

Tên đáng khinh vừa nghe Bạch La La muốn giết chính mình thì lại không ngừng xin tha, hiển nhiên còn không muốn từ bỏ sinh mạng. Bạch La La thấy thế buông tay: “Nếu anh còn muốn sống, vậy tôi không ép anh.” Sau khi cậu nói xong thì gọn gàng lưu loát xoay người liền đi, không một chút chần chờ nào.

Tiếng kêu thảm thiết của hai người quá vang dội, rất nhanh đã thu hút lão đại và người phụ nữ ra ngoài tìm người trở về.

Tuy Bạch La La muốn núp lại lần nữa, nhưng cũng đã quá muộn, cậu đi chưa được mấy bước thì đã thấy hai bóng dáng đang chạy về phía cậu ở cách đó không xa.

Với tư cách là lão đại trong một nhóm thì thân hình người đàn ông trước mắt này vô cùng cường tráng.

Bả vai cùng với nửa người trên tr*n tr**, tất cả đều là cơ bắp khoa trương, chẳng những ánh mắt thô bạo, trong tay còn cầm dao găm giống Bạch La La mà trên phi thuyền đã phát cho bọn họ, bộ dạng vừa nhìn là thấy không dễ chọc, gã lớn tiếng nói: “Là mày?”

Bạch La La lạnh nhạt nói: “Là tao đấy.”

Lão đại nói: “Lai lịch thế nào?”

Bạch La La trầm mặc ba giây, cảm thấy nói từ tham ô này ra thì hơi không được có khí thế cho lắm, vì thế mặt dày nói: “Giết người.”

Lão đại nói: “Mấy người?”

Bạch La La cười cười, cầm dao vẽ ra một bông hoa ở trên tay, nói: “Mày đoán đi?”

Lão đại híp mắt quan sát người trước mắt. Người này lùn hơn gã một chút, cũng gầy hơn một chút, nhưng cũng không khiến cho người ta nảy sinh ra bất cứ ý nghĩ khinh thường nào. Cho dù là ai, chỉ cần giết người thì sâu trong nội tâm đều sẽ có chút chột dạ, nhưng lại nở nụ cười vẫn như vậy, biểu cảm bất biến. Lão đại từng gặp qua mấy người giống thế này, không có chỗ nào mà không phải là sát thủ liều mạng hoặc là đại lão trên giang hồ.

Bạch La La vốn dĩ cho rằng bản thân phải đánh một trận ác liệt, không ngờ giọng điệu của lão đại lại mềm mỏng lại, gã nói: “Chúng tao chỉ muốn người kia, mày giao người ra, tao sẽ không làm khó mày.”

Bạch La La nghĩ thầm tôi mà giao đại lão ra thì nói không chừng còn chết thảm hơn anh gấp mười lần đấy, dù sao cũng đã giả bộ ngầu lòi rồi, vậy thì giả cho đến cùng đi. Bạch La La nói: “Hiện tại không phải chúng mày nữa, là mày thôi.”

Lông mày lão đại nhảy lên, gã biết lời này của Bạch La La là đang nhắc nhở gã, năm người bọn họ trước mắt chỉ còn lại có hai người, còn có một phụ nữ trông không có tác dụng gì.

Lão đại nói: “Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Bạch La La cười, cậu nói: “Tao ngược lại muốn thử rượu phạt như thế nào đấy.”

Bạch La La không nể mặt gã như thế, hơi thở lão đại trầm xuống tiến lên.

Bạch La La lạnh nhạt nhìn gã, đang chuẩn bị ứng chiến thì lại chợt nghe được tiếng cười của người phụ nữ truyền đến từ phía sau. Tiếng cười của người phụ nữ vừa mềm vừa quyến rũ, khiến Bạch La La nghe xong lạnh cả người, bởi vì cô ta cười duyên nói: “Ôi, nhìn xem người trong tay tao là ai này?”

Bạch La La không có quay đầu, mà là nghiêng người vài bước, như vậy vừa có thể thấy phía trước người đàn ông, cũng có thể thấy người phụ nữ phía sau.

Ngay khi Bạch La La thấy rõ việc người phụ nữ đang làm, cậu cảm thấy đỉnh đầu chính mình tựa như có một vạn con dê đang gào thét chạy qua.

Người phụ nữ vậy mà trói được Tuyết Hủy lại.

Cô ta dùng dao chỉa vào phía sau lưng Tuyết Hủy, buộc y lảo đảo đi về phía trước, Tuyết Hủy sắc mặt tái nhợt, lúc này hoàn toàn phát huy sự quyến rũ của mỹ nhân băng đến cực hạn rồi, quần áo rách rưới, hai chân trần, còn có cặp đồng tử hàm chứa ưu thương kia, đều khiến người khác hận không thể xông lên phía trước đẩy ngã y rồi nhìn y khóc thút thít xin tha.

Trong khoảnh khắc lão đại nhìn thấy Tuyết Hủy, tiếng hít thở đột nhiên nặng lên, gã cũng không phải người có ăn học gì, vậy mà trực tiếp đưa tay gãi gãi đ*ng q**n, cười dữ tợn nói: “Diễm phúc không cạn nha.”

Bạch La La đồng cảm mà nhìn lão đại, nghĩ tên trêu chọc Tuyết Hủy lúc trước bây giờ còn đang nằm trên bờ suối kêu la thảm thiết kia kìa, cũng không biết khi nào mới tắt thở…… Người anh em, tôi thật sự kính anh là một người đàn ông đấy.

Lão đại nói: “Mang nó lại đây cho tao.”

Người phụ nữ trừng mắt liếc nhìn lão đại một cái, nói: “Con mẹ nó đừng có dùng nửa người dưới suy nghĩ, lo giải quyết tên này trước đi.” Ánh mắt cô ta đảo qua một vòng ở trên người của Bạch La La , cười, cô ta nói, “Cậu em, dáng dấp không tồi nha.”

Bạch La La không còn gì để nói, cậu nói với hệ thống cái này thật sự đúng là nhan cẩu(*) xâm chiếm thời đại thế giới, vừa rồi còn gọi tên này tên nọ, vừa thấy mặt cậu đã đổi thành cậu em rồi.

(*)Hình dung người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác.

Bạch La La không để ý đến lời trêu chọc của người phụ nữ, hỏi: “Tuyết Hủy, cậu không sao chứ?”

Tuyết Hủy ánh lệ trong suốt, y run giọng nói: “Xin lỗi, là tôi liên lụy anh rồi.”

Bạch La La tâm nói, không nha, đại lão ơi, cậu diễn vui là được rồi. Trên mặt lại bình tĩnh, cậu nói: “Đừng sợ.”

“Không sợ, thật sự không sợ?” Dao trên tay người phụ nữ từ từ di chuyển, hướng về phía mặt của Tuyết Hủy, giọng nói của cô ta êm ái, “Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như vậy mà bị cắt một cái thì thật đáng tiếc nha.”

Bạch La La cắn răng nói: “Rốt cuộc chúng mày muốn thế nào.”

Lão đại nói: “Mày tự sát đi, sau khi tự sát thì chúng tao thả nó.”

Nếu Bạch La La tin lời này thì cậu thật sự là thằng ngu rồi, chỉ cần cậu tự sát, vậy Tuyết Hủy tuyệt đối sẽ có kết cục thê thảm —— À, đây là dựa theo cốt truyện thôi, trên thực tế nếu Bạch La La chết thật thì Tuyết Hủy đại lão sẽ nổi giận, đại khái sẽ khiến cho hai tên sống ở trong mộng này sống không bằng chết cho xem.

Bạch La La từ chối lời đề nghị ngu xuẩn của lão đại, cậu nói: “Không có khả năng.”

Người phụ nữ nở nụ cười, cô ta nói: “Hay là vầy đi, mày đè nó xuống phịch ở chỗ này, vậy thì chúng tao sẽ tha cho hai đứa bây.’’

Bạch La La: “……”

Lão đại sửng sốt, tựa như không nghĩ tới người phụ nữ sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, gã cả giận nói: “Cô điên rồi à?”

Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Tôi điên hay không điên, tôi không biết à? Này, tôi đoán hiện tại anh còn chưa biết vì tội gì mà tôi bị phán tử hình đưa đến nơi này, đúng không?”

Cả người lão đại run lên nói: “Cái gì?” Người phụ nữ này ngoại hình xinh đẹp nói chuyện lại nhẹ nhàng, đều thiếu chút nữa khiến cho gã quên mất trên tinh cầu đều là tội phạm tử hình —— không phạm tội lớn ngập trời thì sao có thể bị phán tử hình.

“Bởi vì tôi đã h**p rồi giết hơn hai mươi người đàn ông đáng yêu đấy.” Người phụ nữ chu môi đỏ lên, nói, “Người ta thích xem dáng vẻ khóc sướt mướt của bọn họ, cầu xin người ta đừng mà, cầu xin người ta nhẹ một chút..”

Bạch La La có hơi khiếp sợ, nói: “…… Anh là nam?”

Vẻ mặt lão đại cũng y như bị sét đánh.

Người phụ nữ cả giận nói: “Con mẹ nó, tôi dùng công cụ thôi!”

Bạch La La nhẹ nhàng thở ra, lão đại cũng lộ ra có vẻ hơi mất tự nhiên, sau đó nói câu: “Tôi không biết cô ta đã làm cái gì đâu.”

Bạch La La: “……”

Bình Luận (0)
Comment