Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 41

Bầu không khí nhất thời rất xấu hổ, người phụ nữ cuối cùng chịu không nổi bầu không khí này nữa nên đẩy Tuyết Hủy thật mạnh một cái, Tuyết Hủy bị đẩy ngã trên mặt đất, yên lặng gục đầu xuống. Tựa như là không có kiên nhẫn, người phụ nữ đạp mạnh Tuyết Hủy mấy cái rồi lạnh lùng nói với Bạch La La: “Chọn đi, hoặc là phịch nó, hoặc là nhìn nó bị tụi tao giết ở đây.” Khi cô ta nói chuyện, trên mặt còn mang theo hưng phấn vặn vẹo, hiển nhiên là ái cực kỳ thích kiểu tiết mục bạn bè làm tổn thương nhau thế này.

Bạch La La lạnh lùng nói: “Tôi không tin cô được.”

“Nhưng mày chỉ có thể tin tao thôi.” Người phụ nữ dùng ngón tay quẹt môi, nói, “Mày cũng thích nó đúng không, nếu không thích vì sao lại muốn giúp một người xa lạ? Tao tác thành cho mày, không phải là chuyện tốt sao?”

Bạch La La nói: “Tôi chỉ thích phụ nữ.”

Người phụ nữ nghe vậy thì nụ cười trong nháy mắt vặn vẹo lên, cô ta không chút do dự nào mà nâng tay vạch một đường lên trên khuôn mặt của Tuyết Hủy.

Tuyết Hủy đau kêu lên tiếng, trên trán Bạch La La lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, cậu nói: “Dừng tay ——”

Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Chọn đi, nếu mày không chọn, tao đếm đến ba liền thêm một nhát lên trên mặt nó.”

Bạch La La không còn cách nào, chỉ có thể cắn răng nói: “Cô dừng tay, tôi phịch cậu ta.”

Người phụ nữ nghe vậy thì trực tiếp túm lấy cánh tay của Tuyết Hủy rồi nhấc cả người của y lên, sau đó tựa như ném rác rưởi mà ném Tuyết Hủy tới trước mặt Bạch La La.

Bạch La La vốn dĩ chính là người thương hương tiếc ngọc, hơn nữa người ở trước mặt này tuy nhìn như đóa hoa kiều diễm yếu đuối nhưng kỳ thật là trái boom không biết sẽ nổ lúc nào, nhìn thấy động tác của người phụ nữ mà da đầu cậu gần như muốn nổ tung, cậu nâng Tuyết Hủy dậy, nói: “Cậu không sao chứ?”

Tuyết Hủy cúi đầu, máu chảy từ má xuống tụ ở trên chiếc cằm nhọn, ánh mắt y yếu đuối đáng thương, y nói: “Xin, xin lỗi, tôi liên lụy anh rồi.”

Nếu không phải hiện tại bên tai Bạch La La đều còn vờn quanh tiếng la thê thảm của tên đáng khinh thì có lẽ cậu thật sự sẽ bị kỹ thuật diễn xuất Tuyết Hủy mê hoặc, nhìn ánh mắt này rồi nhìn dáng vẻ mảnh khảnh này, thấy thế nào cũng đều là một đóa sen trắng mỏng manh nở rộ.

Bạch La La cảm thấy một tia tuyệt vọng với sở thích của vị đại lão ở trước mắt này, nhưng nên phối hợp diễn vẫn phải tiếp tục diễn tiếp, Bạch La La dịu dàng lau đi vết máu trên má y, nói: “Tôi không muốn làm tổn thương cậu.”

Môi Tuyết Hủy run lên.

Người phụ nữ nhìn dáng vẻ hai người nhìn nhau, có hơi không kiên nhẫn, nói: “Phịch nhanh lên, rốt cuộc có muốn hay không, mày không phịch cậu ta thì để tao kêu người khác đến.” Nói mong cô ta liếc nhìn lão đại vô cùng có cảm giác tồn tại, nhưng từ sau khi người phụ nữ này xuất hiện thì liền trở nên giống như trong suốt vậy.

Lão đại hiển nhiên rất là kiêng kị người phụ nữ trước mắt, có lẽ gã biết chuyện của cô ta, khi nãy nghe người phụ nữ nói ra sự tích bản thân, thậm chí còn lui về sau hai bước. Trên mặt không còn vẻ thèm muốn Tuyết Hủy như trước nữa, ngược lại tràn ngập cảnh giác.

Một mình Bạch La La chạy chuyện rất đơn giản, tiền đề là cậu phải bỏ lại Tuyết Hủy. Nhưng cậu không nghĩ, cũng không muốn làm như vậy.

“Thất lễ.” Giọng Bạch La La có hơi khô khốc, tay cậu run rẩy chậm rãi mở cúc áo của Tuyết Hủy, lộ ra b* ng*c trắng như tuyết của Tuyết Hủy.

Bạch La La trước nay chưa từng thấy làn da đẹp như vậy, mặc dù Tuyết Hủy chật vật như thế, nhưng cũng không hề có che dấu vẻ đẹp của y. Làn da trắng trong như pha lê, giống như ngọc thô loại thượng đẳng nhất, mà làn da trên người y không có một chút tỳ vết, tinh xảo hoàn toàn không giống như nhân loại.

Tuyết Hủy nghiêng đầu, nước mắt từng chút một chảy xuống.

Bạch La La bất đắc dĩ trong lòng, nghĩ đại lão cậu còn muốn tiếp tục sao, lại từ từ cúi đầu, dịu dàng hôn lên khuôn mặt y rồi nhẹ nhàng nói nhỏ ở bên tai y một câu: “Đừng khóc, tôi sẽ không làm tổn thương cậu.”

Tuyết Hủy nói: “Tôi sợ quá.”

Bạch La La v**t v* khuôn mặt y, rất muốn nói, đại lão ơi, tôi cũng rất muốn nói với cậu những lời này —— tôi cũng rất sợ đấy.

Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ này của hai người, càng thêm hưng phấn, cô ta nói: “Làm nhanh lên! c** q**n nó ra, tao muốn xem mày phịch nó!”

Bạch La La: “……” Đm, rất ít khi cậu nói th* t*c, nhưng khi gặp được những người ở thế giới này thì luôn khiến cho tính tình cậu vô cùng nóng nảy, hận không thể có khẩu súng trên tay rồi trực tiếp bắn hai người kia đi ngủm củ tỏi luôn cho rồi.

Bạch La La bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục động tác trong tay. Cũng may Tuyết Hủy hiển nhiên cũng chỉ là đam mê diễn kịch, cũng không có thật sự định để cho Bạch La La phịch ở trước mặt người khác, gần như là ngay lập tức bên bờ sông liền nổi lên dị biến.

Mới đầu Bạch La La còn tưởng rằng bản thân hoa mắt, thậm chí cậu còn dụi hai con mắt thật mạnh.

Phản ứng của người phụ nữ cũng giống như Bạch La La, sửng sốt một lát sau, hoảng sợ nói: “Đó là cái gì?”

Chỉ thấy bên cạnh bờ sông, đột nhiên toát ra một thứ gì đó đỏ như máu to lớn, thứ kia lan thẳng về phía bờ, giống như là chất màu có sự sống. Nhưng mà ngay khi thứ đó tới gần, lúc Bạch La La thấy rõ ràng dáng vẻ thật của thứ đó thì không khỏi hít một hơi —— thứ đó lại chính là đám sâu lớn màu đỏ đang ngọ nguậy.

Thứ này tới không có ý tốt, trong ánh mắt bốn người ở đây ngoại trừ Tuyết Hủy đều lộ ra sự sợ hãi, tiếp đó chính là phản xạ có điều kiện cất bước liền chạy.

Bạch La La phản ứng vô cùng nhanh chóng, một khắc khi nhìn đến đám sâu kia thì liền không chút do dự đứng lên rồi bế Tuyết Hủy chạy như điên.

Tuyết Hủy bị Bạch La La ôm chặt chẽ vào trong ngực, y nghiêng mặt đi, tựa như không dám nhìn đám sâu đó một lần nào nữa, vùi khuôn mặt mình vào trong trong lòng ngực của Bạch La La thật sâu.

Tiềm năng của con người là vô hạn, Bạch La thề trong đời mình chưa bao giờ chạy nhanh đến như thế, cậu ôm thêm một người ở trong lòng ngực, cũng đã chạy tới phía trước hai người kia.

Đám sâu đó tựa như có trí tuệ mà theo đuổi không bỏ ba người bọn họ, chạy mười mấy phút, tốc độ ba người đều giảm xuống. Thể lực người phụ nữ hơi yếu một tý, cho nên bị tụt lại phía sau.

Khi Bạch La La chạy về phía trước vẫn luôn không dám dừng lại, cho đến khi nghe tiếng hét thê thảm của người phụ nữ, cậu mới dừng một chút, hỏi hệ thống nói: “Đệch, chết rồi à?”

Hệ thống nói: “Chết rồi.”

Bạch La La nói: “Chết như thế nào?”

Hệ thống nói: “Cậu có thể quay đầu lại nhìn một cái.”

Bạch La La nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, chỉ một cái liếc mắt này suýt tý nữa khiến cho cậu ói cơm đã ăn tối qua. Chỉ thấy người phụ nữ bị đám sâu đỏ bao phủ chi chít khắp người, sau khi đám sâu đỏ này bao trùm cả người rồi thì điên cuồng gặm nhắm cơ thể của cô ta này. Nhưng mà đây không phải là cảnh kh*ng b* nhất, kh*ng b* nhất chính là cơ thể cô ta bị gặm hơn phân nửa, lại còn chưa chết, vừa khóc vừa bò về phía trước. Tình cảnh này quả thực tựa như là ở địa ngục, cho dù là Bạch La La không có cảm xúc với phim kinh dị thì cũng phải nổi một tầng da gà mỏng manh.

Sau khi gặm nhấm người phụ nữ xong, tốc độ truy đuổi của đám sâu đỏ rõ ràng chậm lại, qua thêm vài phút thì liền chậm rãi tan đi.

Sâu này bất ngờ đến rồi lại cũng lặng yên biến mất không một tiếng động, không hề nghi ngờ là có liên quan đến hoa ăn thịt người trong lòng ngực của Bạch La La đây.

Bạch La La thở hổn hển ngồi xuống, đặt Tuyết Hủy ở một bên. Tên đàn ông vạm vỡ chạy trốn không ngừng ở phía sau Bạch La La, cũng xụi lơ thở phì phò trên mặt đất.

Bạch La La sợ gã đột nhiên làm khó dễ, biểu cảm còn có chút cảnh giác. Có điều ngược lại cậu đã suy nghĩ nhiều rồi, bởi vì sau khi tên đàn ông vạm vỡ nghỉ ngơi xong thì chậm rãi đứng lên đi đến hướng khác, xem ra là không định tiếp tục tranh chấp với Bạch La La nữa.

Bạch La La nhìn gã vào rừng cây, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nếu người này còn muốn đánh một trận với cậu, chỉ sợ có lẽ cậu không còn sức lực đối phó rồi.

Không còn nguy hiểm, hai người thoát lực dựa vào nhau, trong lúc nhất thời bầu không khí ngược lại vô cùng hài hòa.

Hai người nghỉ ngơi tầm hơn mười phút, Bạch La La khôi phục chút thể lực thì liền xoay đầu nhìn về phía vết thương trên mặt của Tuyết Hủy. Chỉ thấy trên khuôn mặt hoàn mỹ của Tuyết Hủy lại có thêm một vết thương bắt mắt. Tuy rằng miệng vết thương đã không còn chảy máu, nhưng ở trên má Tuyết Hủy, vẫn có vẻ vô cùng chói mắt.

Bạch La La duỗi tay cẩn thận sờ sờ, nói: “Còn đau phải không?”

Tuyết Hủy lắc đầu.

Bạch La La nói: “Xin lỗi…… Tôi không bảo vệ tốt cho cậu.”

Tuyết Hủy rũ con ngươi xuống, trầm mặc một lát rồi lại chợt mở miệng, y nói: “Vì sao anh đối xử tốt với tôi như vậy?”

Bạch La La nhìn chăm chú mặt của Tuyết Hủy, âm thầm nói một câu ở trong lòng bởi vì tôi sợ cậu ném tôi vào làm phân bón cho hoa, trên mặt lại là dáng vẻ dịu dàng, bắt đầu mặt dày thêu dệt vô căn cứ, cậu nói: “Bởi vì ngoại hình của cậu trông giống em trai của tôi.”

Tuyết Hủy lông mi run lên.

Bạch La La tiếp tục nói hươu nói vượn, cậu nói: “Nó chết rồi, tôi vì báo thù cho nó mà bị phán tử hình, không ngờ có thể gặp được một người giống nó ở nơi này.”

Tuyết Hủy nhẹ nhàng nói anh tốt thật

Bạch La La thấy thế nhẹ nhàng thở ra, hệ thống tưới nước lạnh cho Bạch La La, nói: “Cậu như vậy có thể lừa cậu ta không đấy?”

Bạch La La cũng rất tủi thân, cậu nói: “Cậu cảm thấy nếu tôi ăn ngay nói thật, nói thật ra là vì tôi sợ cậu ta muốn chết cho nên mới đối xử tốt với cậu ta, cậu cảm thấy cậu ta sẽ làm gì tôi đây.”

Hệ thống: “……”

Bạch La La còn cố ý bắt chước giọng điệu đáng thương yếu đối của Tuyết Hủy: “Thời tiết hôm nay không tồi, hay cứ để Bạch La La làm phân bón hoa đi.”

Hệ thống bất đắc dĩ nói: “…… Được rồi, tùy cậu.” Cái này giống như cũng không thể trách Bạch La La, dù sao cảnh Tuyết Hủy ném người ta vào nụ hoa thật sự quá kinh khủng, cho dù là kiểu thần kinh thô như Bạch La La thì cũng rất khó quên —— cậu cũng không muốn nếm thử kiểu chết ly kỳ kia đâu, hơn nữa quan trọng nhất cậu thậm chí không biết bị hoa ăn luôn thì có thể được trợ cấp mấy ngày nghỉ phép nữa.

Nhân viên công vụ cũng không dễ làm đâu.

Bạch La La cổ vũ cho chính mình ở trong lòng, sau đó cõng Tuyết Hủy lên rồi tiến rừng cây.

Bọn họ đánh nhau với người ta vào buổi sáng, đồ ăn buổi sáng cũng đã sớm tiêu hóa sạch sẽ, hiện tại đều có hơi đói.

Vận may của Bạch La La không tồi, khi tiến cánh rừng liền bắt được một con động vật có vú, hình dáng con vật này có hơi giống con thỏ, chỉ là lông có màu xám cùng với lỗ tai tròn xoe đáng yêu.

Khi bắt được con thỏ, Bạch La La rất sợ Tuyết Hủy sẽ vì duy trì thiết lập bạch liên hoa(*) mà nói ra mấy lời kiểu như: Chú thỏ đáng yêu như vậy, sao lại có thể ăn thịt chú thỏ này chứ. Nhưng sự thật chứng minh cậu suy nghĩ nhiều quá, bởi vì lúc cậu lột da lấy máu động vật, đôi mắt Tuyết Hủy vẫn luôn tỏa ra tia sáng màu xanh lục, thỉnh thoảng còn nhân lúc Bạch La La không chú ý mà giơ tay lau lau khóe miệng.

(*)Bạch liên hoa hay đôi khi còn được gọi là bạch liên bông, tiểu bạch liên là một cụm từ Hán dịch sang tiếng việt có nghĩa là Hoa sen trắng - là chỉ một loài hoa biểu tượng cho sự tinh khiết.. Theo cách nói mỉa mai là kiểu người này vẻ ngoài thì thể hiện ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chất bên trong suy nghĩ và tâm cơ của họ rất giả tạo và độc ác.

Bạch La La: “……” Đứa nhỏ này rốt cuộc thèm thịt đến thế nào đây.

Đơn giản xử lý con vật này một chút, Bạch La La đang chuẩn bị nướng, chợt bị Tuyết Hủy kéo nhẹ ống tay áo.

Tuyết Hủy nhút nhát sợ sệt nói: “Kia, thực vật kia, có phải là gừng và tỏi mà anh nói lúc trước không.”

Bạch La La nghe Tuyết Hủy nói xong thì liếc mắt nhìn nơi Tuyết Hủy chỉ một cái, phát hiện Tuyết Hủy lại không lừa cậu. Cậu mang tâm trạng phức tạp mà cong lưng đào gừng và tỏi ra, trong lòng sầu bi mà nghĩ Tuyết Hủy thật là vì ăn mà dốc hết toàn lực rồi.

Đã có nguyên liệu, vậy thì dễ làm hơn, Bạch La La đơn giản dùng nước rửa sạch tỏi rồi băm nhuyễn, sau đó bôi lên trên thân con vật đã xát muối.

Khi Bạch La La làm việc, toàn bộ quá trình Tuyết Hủy đều dùng ánh mắt si mê mà nhìn cậu, ánh mắt nóng rát kia nhìn chằm chằm khiến cho phía sau lưng Bạch La La lạnh cả người.

Bởi vì không có công cụ khác, cho nên thịt chỉ có thể đơn giản nướng ăn. Nhưng Bạch La La phát hiện động thực vật dùng cho phương diện ăn uống ở nơi này còn mạnh hơn cả trên địa cầu, trên thân con vật được xát muối và tỏi cho nên gần như không còn mùi tanh gì nữa.

Bạch La La khống chế được lửa, chậm rãi nướng chín thịt.

Kỳ thật nếu là trong tình huống bình thường cắm trại dã ngoại nướng thịt linh tinh ở trong rừng, thì trước tiên sẽ lo lắng xem có thể sẽ thu hút động vật lớn nào ở gần đây hay không. Cơ mà Bạch La La không sợ, bởi vì có boss Tuyết Hủy ở bên cạnh cậu, nói không chừng động vật cỡ lớn cũng hoàn toàn không dám đi về phía bên này.

Thịt chậm rãi chín, thịt màu trắng biến thành màu vàng kim óng ánh, tản ra mùi hương nồng đậm. Khác với mùi cá, trên thịt của con vật giống thỏ này có mùi giống trái cây, nghĩ đến có lẽ nó thường xuyên ăn trái cây, cho nên thịt mới có mùi này. Lúc này Tuyết Hủy đặc biệt ngoan ngoãn, ngồi xổm ở bên cạnh Bạch La La, đôi mắt màu tím gần như là dính ở trên thịt,

Bạch La La không nhịn được vuốt đầu Tuyết Hủy một cái, sau khi vuốt xong mới giật mình phát hiện mình làm cái gì, có loại cảm giác sợ hãi mình vừa sờ đầu con chó địa ngục, cho nên liền nhanh chóng thu tay về. Cũng may Tuyết Hủy không quá để ý, vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm nơi đó.

Cuối cùng cũng nướng thịt xong, Bạch La La đưa Tuyết Hủy phần dễ ăn, bản thân thì ăn phần không dễ ăn cho lắm.

Tuyết Hủy giương miệng, dùng răng trắng của mình ra sức xé thịt, cũng mặc kệ những phần hơi khét, Bạch La La đều có thể cảm giác được trên đỉnh đầu y đang bay lơ lửng mấy cái bong bóng màu hồng phấn.

“Được rồi.” Sợ y bị nghẹn, Bạch La La còn khuyên y: “Ăn chậm một chút, không đủ thì lát nữa bắt thêm mấy con.”

“Ưm ưm.” Tuyết Hủy nghe vậy thì vừa gặm vừa gật đầu thật mạnh, “Bắt mấy con y.”

Bạch La La: “……”

Tựa như nhìn con trai thiểu năng trí tuệ nhà mình, Bạch La La dùng một loại ánh mắt hiền từ khiến người giận sôi mà nhìn Tuyết Hủy ăn hết toàn bộ con thỏ. Trên thực tế nếu không phải cậu ngăn cản, Tuyết Hủy còn định nhai hết toàn bộ xương rồi nuốt xuống nữa. Khi Bạch La La ngăn y còn có hơi không vui, mím môi trong ánh mắt lại bắt đầu tạo nên ánh nước. Bạch La La bất đắc dĩ, chỉ có thể nói nhai xương không tốt cho răng, nào biết khi cậu mới vừa nói xong thì liền nghe được tiếng rắc rắc. Tuyết Hủy trực tiếp dùng hàm răng của mình nhai nát cái xương đùi, nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của y quả thực như là đang nhai bánh quy socola vậy.

Bạch La La trong lòng có hơi mệt, nói với hệ thống cậu muốn cắn hạt dưa.

Hệ thống nói: “Ồ, cậu không sợ bị đần à?”

Bạch La La: “Có khi người hơi ngốc mới là có phúc……”

Hệ thống nói: “Vậy có lẽ cậu rất có phúc rồi.”

Bạch La La: “……” Hệ thống có phải đều trải qua huấn luyện hay không, móc xỉa người ta mà không thấy nương tay một chút nào.

Có điều hệ thống móc xỉa Bạch La La xong thì vẫn mở một cửa với cậu, nói sẽ đặt mua hạt dưa cho cậu, hỏi cậu muốn vị trà xanh vẫn là vị bắp rang.

Bạch La La nói mới đây đã ra loại mới rồi à.

Hệ thống nói đúng rồi, ai bảo hệ thống đều áp lực lớn, lượng nhu cầu hạt dưa cũng tăng vọt luôn.

Bạch La La nghe vậy trong lòng nắm bắt cắn hạt dưa chính là áp lực lớn, chẳng lẽ cậu đã từng gây áp lực rất lớn cho hệ thống của thế giới trước sao……

Vừa trò chuyện cùng với hệ thống, Bạch La La vừa chuẩn bị dập đống lửa.

Tuyết Hủy thấy động tác của Bạch La La, sâu kín hỏi câu: “Chúng ta không ăn nữa sao?”

Bạch La La sửng sốt, nói: “Cậu còn chưa no sao?”

Môi Tuyết Hủy giật giật, ngay đến Bạch La La cũng nhìn ra ánh mắt không cam lòng của y, y nói: “No rồi.” —— nửa con thỏ, làm một người yếu đuối đáng thương thì cũng nên no rồi.

Bạch La La thiếu chút nữa cười ra tới, cuối cùng cậu vẫn nhịn ý cười xuống, không lộ ra biểu cảm gì.

Sau khi thu dọn đống lửa xong, Bạch La La hỏi Tuyết Hủy nhớ đường về nhà không.

Tuyết Hủy ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, cuối cùng cẩn thận dò hỏi: “Anh thật sự muốn dẫn tôi về nhà sao?”

“Dù sao tôi ở chỗ này cũng không có gì làm.” Bạch La La nói, “Vậy dứt khoát đưa cậu trở về thôi.”

Tuyết Hủy nói: “Nhưng nhà của tôi xa lắm.”

“Không sao.” Bạch La La vừa nói, vừa kiểm tra balo chính mình, cậu ngẩng đầu nhìn Tuyết Hủy, trong ánh mắt bình tĩnh như nước hồ, cậu nói, “Tôi không sợ xa.”

Mắt tím của Tuyết Hủy lóe lên.

Rừng rậm khác với đồng bằng, không khí ẩm ướt hơn, cũng ẩn chứa nhiều điều hơn.

Ở bên trong này không dễ dàng bị tập kích, bởi vì chỉ cần cẩn thận một tý, rất dễ dàng có thể ẩn mình bên trong những tán cây lộn xộn sặc sỡ.

Chỉ là điều khiến Bạch La La đau đầu chính là, Tuyết Hủy hoàn toàn không hợp với rừng cây. Mái tóc trắng và bộ quần áo trắng của y quả thật giống như một mục tiêu rõ ràng ở bên trong khu rừng rậm xanh tươi, hơn nữa y còn không mang giày. Nếu người bình thường mặc như y đi ở trong rừng cây thì nói không chừng cỏ trên mộ đã cao đến năm mét rồi, cũng may y không phải người bình thường. Bạch La La thật sự có chút không nhìn được nữa, dứt khoát xé một mảnh vải trên dù rồi làm cho Tuyết Hủy một đôi giày vải.

Khi làm giày cho Tuyết Hủy, y còn hơi chưa quen, ngón chân tròn trịa không ngừng cử động, Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận quấn chặt khó chịu bây giờ.”

“Tôi không thích giày.” Tuyết Hủy lẩm bẩm một câu.

Bạch La La là lần đầu tiên nghe y biểu đạt ý kiến không thích cái gì đó, cậu đột nhiên có ý xấu, nói: “Nhưng công chúa đều phải mang giày.”

Tuyết Hủy nói: “Công chúa là cái gì?”

Bạch La La nói: “Chính là người rất trông rất dịu dàng.”

Tuyết Hủy nói: “Vậy anh cũng là công chúa sao?”

Bạch La La: “…… Tôi là hoàng tử.”

Tuyết Hủy nói: “Hoàng tử lại là cái gì?”

Bạch La La nói: “Chính là người cao hơn công chúa.” Cậu nói xong, bản thân nở nụ cười trước, tuy rằng cậu sợ Tuyết Hủy, nhưng sau khi ở chung một khoảng thời gian thì cảm thấy Tuyết Hủy giống như một đứa nhỏ vậy, vừa ngây thơ vừa thú vị.

Tuyết Hủy lộ ra biểu tình như suy tư gì đó.

“Được rồi, đi thôi.” Bạch La La nhìn nhìn trời, nói, “Nếu còn không thì trởi tối mất.”

Tuyết Hủy ừ một tiếng, sau đó cùng đi theo Bạch La La đi vào bên trong rừng sâu.

Bạch La La nắm tay của Tuyết Hủy, cảm thấy bản thân như là giáo viên nhà trẻ đang dắt tay bạn nhỏ đi dạo, có điều trông bạn nhỏ này có thể nào cũng là một đối tượng tương đối nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment