Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 43

Tai của Bạch La La đỏ lên, cậu có thể nói cái gì chứ, chỉ có thể xoay người không cho Tuyết Hủy xem tiếp nữa.

Tuyết Hủy lại có chút không vui, y dùng chân nhẹ nhàng đá phía sau lưng của Bạch La La, lẩm bẩm nói: “Vì sao phải đi? Anh nói chuyện đi, loại chuyện này có thoải mái hay không?”

“Không thoải mái.” Bạch La La nói dối nói, “Cậu không thấy cô ta như muốn khóc luôn sao.”

“Thật sao?” Tuyết Hủy hiển nhiên rất hoài nghi tính chân thật trong câu nói của Bạch La La.

Trên thực tế, hầu hết các loài động vật không thể đạt được kh*** c*m khi giao phối, mà theo như Bạch La La biết, hình như cũng chỉ có cá heo và con người mới đạt được kh*** c*m khi giao phối với nhau mà thôi.

Tuyết Hủy vẫn đang dùng chân đá nhẹ Bạch La La, đá đến giày mà Bạch La La làm cho y cũng rơi xuống. Bạch La La không có cách nào, chỉ có thể thả y xuống đất trước, sau đó nhíu mày véo chân y một cái, rồi lại xỏ giày vào cho y thêm một lần nữa. Chân của Tuyết Hủy cũng tinh xảo như chân của cậu, ngón chân mượt mà, làn da trắng nõn, móng tay nho nhỏ vô cùng chỉnh tề, giống như những chiếc vỏ sò màu hồng nhạt, vừa thấy liền biết không đi đường nhiều.

Bạch La La xỏ giày vào cho y xong, nói: “Đừng lộn xộn nữa.”

“Vậy anh nói cho tôi biết đi.” Tuyết Hủy lại cúi đầu đưa mặt mình đến trước mặt Bạch La La, con ngươi của y tựa như viên ngọc màu tím, ánh lên tia sáng huyền ảo, lúc này lẳng lặng nhìn chăm chú vào mắt của Bạch La La, trong miệng nhẹ giọng nói, “Có phải thật sự rất thoải mái hay không.”

Bạch La La vốn dĩ không muốn trả lời Tuyết Hủy vấn đề này, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Tuyết Hủy, cậu lại không tự chủ được mở miệng, nói câu: “Thoải mái.”

“Thoải mái đến thế nào?” Tuyết Hủy tiếp tục hỏi.

“Rất, rất thoải mái.” Bạch La La nói xong câu đó thì như là đột nhiên bừng tỉnh, màu đỏ từ lỗ tai trực tiếp lan ra toàn bộ khuôn mặt, cậu tức giận gãi gan bàn chân của Tuyết Hủy một cái, nói: “Con nít con nôi, hỏi cái này làm cái gì, những việc này đều là chuyện người lớn làm.”

Tuyết Hủy còn ở không thuận theo không buông tha, nói: “Vậy như thế nào mới xem như người lớn?”

“Như tôi này!” Bạch La La không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với y nữa, cõng y rời xa bờ sông,

Hai người đợi ở trong rừng cây một lúc lâu, khi Bạch La La cảm thấy hai người kia có thể đã xong việc đi rồi thì mới cõng Tuyết Hủy tới bờ sông lại lần nữa.

Nơi hai người l*m t*nh vừa rồi ở bờ sông trống không, chỉ là không biết có phải do tác dụng tâm lý Bạch La La hay không, cậu luôn cảm thấy lấy nước nơi này có hơi không thoải mái. Vì thế cậu vừa quan sát tình hình chung quanh, vừa cõng Tuyết Hủy đi đến thượng du cách đó không xa.

Dáng vẻ của Tuyết Hủy toàn bộ quá trình vẫn luôn như suy tư gì đó, Bạch La La cũng không để ý y suy tư cái gì.

Mãi cho đến khi hai người đến thượng du, sau khi Bạch La La xác định chung quanh không có ai thì mới tới gần bờ sông chuẩn bị lấy chút nước.

Chất lượng nước của con sông nhỏ này rất tốt, trong đến thấy đáy, có thể nhìn thấy cát đá cùng với cá nhỏ ở dưới đáy sông. Mặc dù nhìn như an toàn, động tác Bạch La La vẫn vô cùng cẩn thận, cậu biết rất rõ ràng thế giới này nguy hiểm như thế nào..

Sau khi Bạch La La lấy nước xong, Tuyết Hủy liền rầm rì nói muốn chơi nước.

Bạch La La nói: “Cậu có muốn tắm một cái không?”

Tuyết Hủy nói: “Có thể chứ?”

Bạch La La nói: “Đương nhiên có thể, cậu tắm xong tôi cũng tắm một cái.” Hai người đi ở trong rừng nhiều ngày như vậy vẫn chưa tắm rửa sạch sẽ, hiện tại tắm một cái cũng không có gì.

Tuyết Hủy nghe được Bạch La La nói bèn vui vẻ gật gật đầu, sau đó một hơi c** s*ch quần áo, vểnh cái mông trắng liền nhảy vào trong nước. Đây là lần đầu tiên Bạch La La nhìn thấy cơ thể tr*n tr**ng của Tuyết Hủy, cho dù là trong trí nhớ của nguyên chủ Lăng Vực Minh, cậu cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Tuyết Hủy. Mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt màu tím như băng, làn da trắng nõn toàn thân tựa như đang tản ra tia sáng trong suốt. Y ngồi ở trong nước, giống như một tinh linh bay ra từ trong câu chuyện thần thoại, mọi thứ xung quanh đều bởi vì y mà mất đi sắc thái vốn có của mình—— đây là một vẻ đẹp mà nhân loại không có.

Bạch La La nhìn y, trong lòng lại nhẹ nhàng thở dài.

Nếu vẻ đẹp và sự nguy hiểm tỷ lệ thuận với nhau, vậy Tuyết Hủy hẳn là boss cấp độ V* kh* h*t nh*n rồi.

Tuyết Hủy cũng biết bản thân đẹp, vừa tắm vừa cười với Bạch La La, cuối cùng sau khi tắm xong mang theo nước đi đến bên cạnh Bạch La La, dùng đầu tóc ướt dầm dề cọ cọ gương mặt Bạch La La, nói: “Tôi có đẹp không?”

Bạch La La sờ sờ đầu của y, nói: “Đẹp.”

Tuyết Hủy mím môi, như là có cái gì muốn nói, lại có chút do dự.

Bạch La La không đi hỏi Tuyết Hủy muốn nói cái gì, tuy rằng Tuyết Hủy quả thật đẹp đến kinh người, nhưng cậu sẽ không đánh mất lý trí, suy cho cùng cậu là người nối nghiệp trung thực của xã hội chủ nghĩa, là một nhân viên công vụ sẽ để không bị sa ngã.

Bạch La La nghĩ như vậy, cũng cởi hết quần áo nhảy xuống sông.

Tuyết Hủy vừa dùng chân chơi nước, vừa nhìn Bạch La La tắm rửa. Trên thực tế cơ thể của Bạch La La cũng không khó coi, chỉ là so với kiểu làm mờ giới tính của Tuyết Hủy thì lại càng thêm tràn ngập vẻ đẹp nam tính, đường nét cơ ngực duyên dáng, cơ bụng sáu múi hoàn toàn thấu vào tuyến nhân ngư bụng dưới, hiển hiện một loại quyến rũ thuộc về đàn ông.

Tuyết Hủy nhìn cơ thể của Bạch La La, không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt hơi hơi híp híp, đầu lưỡi đỏ hồng khẽ l**m đôi môi hồng nhạt..

Là một chàng trai thẳng như ruột ngựa, Bạch La La không hề ý thức được việc lộ mông với người khác là một chuyện nguy hiểm đến thế nào. Cậu còn đang hỏi hệ thống hạt dưa vị bắp rang sao còn chưa đến, cậu thật sự rất muốn nửa đêm yên lặng ăn một ít hạt dưa đấy.

Hệ thống nói nhanh thôi, mấy ngày nay vừa lúc liên hoan, cho nên công tác hậu cần chậm lại mấy ngày.

Bạch La La nói số liệu cũng có hậu cần à?

Hệ thống rất không vừa lòng với việc Bạch La La kinh ngạc, nói số liệu thì sao, AI cũng là có quyền của AI nha, cậu có biết nói như vậy là đang kỳ thị chủng tộc không.

Bạch La La nói: “À, xin lỗi nhiều nha.”

Hệ thống lạnh lùng cao ngạo nói: “Tôi tha thứ cho cậu.”

Bạch La La không còn lời nào để nói.

Lúc này gió thổi hiu hiu, cơ thể thoải mái khoan khoái, giây tiếp theo tâm trạng của Bạch La La cũng tốt lên, sau khi cậu tắm xong thì lau nước ở trên người, sau đó leo lên tảng đá lớn mà Tuyết Hủy đang ngồi.

Tuyết Hủy khoanh chân ngồi ở chỗ đó, hai chân ngâm ở làn nước trong vắt, thỉnh thoảng lại dùng ngón chân trêu chọc con cá nhỏ đang bơi.

Bạch La La hất tóc ướt, nói: “Thật là thoải mái.”

“Lăng……” Từ sau khi Tuyết Hủy biết tên của Bạch La La, cũng không có gọi tên của cậu, mà là chỉ gọi họ của cậu, y nói, “Nơi anh đến, cũng thú vị giống anh sao?”

Bạch La La nói: “Cậu nói địa cầu à? Thú vị…… thú vị lắm.” Cậu dựa vào ký ức của Lăng Vực Minh mà nói một số kỷ niệm về địa cầu. Địa cầu lúc này cũng rất khác so với trái đất trong hiện thực của Bạch La La, khoa học phát triển hơn nhưng khoảng cách giàu nghèo cũng rất lớn. Người có tiền có thể nhẹ nhàng mua mấy cái tinh cầu, trong khi người nghèo phải vật lộn để kiếm sống. Lăng Vực Minh coi như là một một giai cấp trung sản, nếu không phải bởi vì bị tham lam làm mờ đôi mắt thì kỳ thật cuộc sống của hắn cũng không tệ lắm. Hơn nữa, hình như hắn còn có một vị hôn thê sắp kết hôn, chỉ là sau khi bị tuyên án, tất cả những thứ này đều thành bọt nước cả rồi.

“Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn đi xem.” Tựa như một đứa trẻ đang ước nguyện trong đêm Giáng Sinh, Tuyết Hủy nghiêm túc nói, “Đến lúc đó, anh nhất định phải đi cùng tôi đấy.”

Bạch La La nói: “Được, đi cùng với cậu.”

Tuyết Hủy được Bạch La La hứa hẹn lại lộ ra một nụ cười xán lạn.

Bạch La La vừa trò chuyện với Tuyết Hủy, vừa bắt đầu tiến vào cánh rừng tìm nơi dựng chỗ ngủ cho buổi tối ngày hôm nay. Tuyết Hủy không quá để ý đến chỗ ngủ, đi theo bên cạnh Bạch La La giống như một cái đuôi nhỏ hỏi tối hôm nay ăn cái gì.

Bạch La La nói đợi chút nữa sẽ xiên mấy con cá mới vừa bắt được.

Cơm nước xong, Bạch La La và Tuyết Hủy nằm ở trên dù nhảy, Bạch La La đầu vừa chạm vào gối liền ngủ ngay, cũng không nhìn thấy Tuyết Hủy lẳng lặng mở bừng mắt trong bóng đêm.

Cả khu rừng rậm được bao phủ bởi ánh trăng nhàn nhạt, trong bóng tối, hai tròng mắt màu tím của Tuyết Hủy lại như là ở phát ra ánh sáng nhạt, nếu lúc này Bạch La La còn tỉnh, nhất định sẽ phát hiện, con ngươi Tuyết Hủy lại thật sự có ngôi sao đang lóe lên.

Tuyết Hủy mở mắt ra nhìn bầu trời đêm đen kịt, ánh mắt dần dần trống rỗng, như thể nhìn thấy khoảng không vô định xuyên qua cảnh vật trước mặt.

Lúc này, trong một khu rừng rậm khác, một người đàn ông cường tráng đang đè một người đàn ông gầy gò khác.

Người đàn ông gầy gò không ngừng giãy giụa, lại bị người đàn ông cường tráng mạnh mẽ đè lại.

‘’Con mẹ nó mày còn giả bộ cái gì, đều đã ch** n**c cả rồi, còn con mẹ nó ra vẻ liệt nữ trinh tiết gì chứ! ’’ Người đàn ông vừa cử động vòng eo vừa mắng nhiếc người ở dưới thân.

Người nọ bị ấn ở trên đất khẽ khóc thút thít, tinh thần cậu ta không muốn, nhưng phản ứng cơ thể lại đi ngược với suy nghĩ của cậu ta.

Động tác của người đàn ông càng thêm thô bạo, tiếng khóc trầm thấp nức nở cầu xin quanh quẩn ở bên trong rừng cây ban đêm. Tựa như là không quen nghe người dưới thân kêu khóc, người đàn ông cường tráng liền đánh mấy cái lên trên mông của người dưới thân rồi nói, “Mẹ nó, ông mày không muốn nghe mày khóc tang, rên cho tao hứng một chút coi.”

Người đàn ông gầy gò không thể làm gì mà chỉ có thể nghẹn ngào mà kêu lên: “A…… A ha, sướng quá, thoải mái…… dùng sức……”

Lúc này người đàn ông cường tráng mới lộ ra vẻ vừa lòng, nhưng mà động tác gã lại chợt một ngừng, quay đầu nhìn về phía rừng cây đen như mực, cảnh giác nói: “Ai ở đằng kia?!”

Không ai trả lời.

Người đàn ông cường tráng lộ vẻ nghi ngờ, tuy rằng không nhìn thấy ai, nhưng vẫn hết sức thận trọng dừng động tác. Sau khi mặc quần vào thì cầm lấy vũ khí xoay người vào rừng cây. Để lại người đàn ông gầy gò run bần bật ở tại chỗ.

“Ai ở đằng kia.” Rừng cây hôm này tựa như có chút khác ngày xưa, tiếng côn trùng kêu vô cùng ồn ào, thậm chí có vẻ có chút ầm ĩ.

Người đàn ông bước từng bước cảnh giác, gã dạo qua một vòng ở chung quanh, đều không nhìn thấy dấu vết khả nghi. Trong lòng đang tự hỏi chắc có lẽ do bản thân quá đa nghi, kết quả khi xoay người lại nhìn thấy một người xuất hiện ở trước mặt của mình.

Người này xuất hiện quá mức đột ngột, khiến cho người đàn ông giật mình, gã nói: “Thứ gì?!”

“Xin chào.” Người tới ngược lại vô cùng lịch sự mà chào hỏi, giọng nói rất nhẹ nhàng mềm mại, tựa như dòng suối chảy trong núi về đêm, “Tôi có một số việc muốn hỏi anh một chút.”

Người đàn ông nương theo ánh trăng mờ ảo, rốt cuộc cũng nhìn rõ khuôn mặt người đến. Hô hấp gã cứng lại, thậm chí hoài nghi có phải bản thân đã gặp phải yêu quái ở trong núi rồi hay không, bởi vì người này có mái tóc trắng và đôi mắt màu tím, dường như có dùng hết tất cả các từ ngữ cũng không thể nào miêu tả được khuôn mặt xinh đẹp của y.

Thứ càng đẹp sẽ càng nguy hiểm, người đàn ông cảnh giác nói: “Chuyện gì?”

“Chuyện vừa rồi các anh làm, rất thoải mái sao?” Người tới tựa như một đứa trẻ tò mò, đáng tiếc lại hỏi ra câu hỏi khiến người đàn ông có chút sững sờ.

“Hai người đàn ông cũng có thể làm như vậy à?” Trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo dày đặc nghi hoặc cùng chờ mong, hình như người đến không biết chút gì về chuyện này.

Trong lòng người đàn ông bị câu hỏi này khơi lên chút tà dâm, gã nhếch môi cười, nói: “Cậu muốn biết?”

Người tới gật gật đầu.

Người đàn ông nói: “Cậu lại đây, tôi với cậu thử xem là biết chứ gì.”

Tinh linh xinh đẹp nghe vậy thì nghiêng nghiêng đầu, nói: “Nhưng tôi không muốn thử với anh.”

Người đàn ông nói: “Tôi hiểu mấy chuyện này lắm, biết làm thế nào cho cậu sướng, không tin cậu cứ đến thử đi.” Gã vừa nói, vừa định thử đi về phía trước mấy bước.

Nhưng mà, khi sắp đến gần mỹ nhân trông không giống nhân loại này, dây leo xung quanh lại như là đột nhiên có sinh mệnh trực tiếp quấn lấy người của gã rồi treo ngược lên cao. Người đàn ông lộ vẻ hoảng sợ kêu cứu. Mỹ nhân chê gã phiền quá, vung tay lên trực tiếp bịt kín miệng của gã.

“Ừm, thoải mái thì tốt rồi.” Có được đáp án mà mình muốn, con ngươi của mỹ nhân đều tràn đầy chờ mong, y nói, “Tôi muốn thử với Lăng một chút.”

Y nói xong thì nở nụ cười thỏa mãn, sau đó cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi. Hoàn toàn không để ý đến người đàn ông bị dây leo treo ngược ở phía sau.

Khuôn mặt của người đàn ông đầy sợ hãi, gã nhìn người đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên rời đi, trong lòng mơ hồ nhẹ nhàng thở ra. Nếu người nọ đi rồi, vậy thì lát nữa mình sẽ được thả xuống. Mới vừa nghĩ như vậy, người đàn ông lại cảm thấy dây leo cuốn lấy gã đang từ từ siết chặt lại. Thật sự giống như hình phạt ngũ mã phanh thây cổ xưa, miệng người đàn ông bị bịt kín, không nói ra được một chữ, chỉ có thể kêu ư ư trong tuyệt vọng, cảm nhận được tuyệt vọng cùng đau đớn khi cơ thể của mình dần dần bị xé nát.

Từ sau đi vào thế giới này, chất lượng giấc ngủ của Bạch La La đều rất cao, hôm nay cũng không ngoại lệ, cậu mở to mắt ngáp một cái, phát hiện Tuyết Hủy ngày thường nên tỉnh sớm hơn cậu không ngờ hôm nay lại vẫn còn ngủ.

“Tuyết Hủy?” Bạch La La kêu y một tiếng.

Tuyết Hủy mơ hồ mở mắt ra, trong mắt tràn đầy mông lung buồn ngủ, y nói: “Ừm?”

“Dậy đi.” Bạch La La nói, “Tối hôm qua không ngủ được sao?”

Tuyết Hủy từ từ ngồi dậy, ừm một tiếng.

Bạch La La nói: “Nếu còn buồn ngủ quá thì ngủ thêm một lát đi, tôi đi tìm chút thức ăn.”

Tuyết Hủy gật gật đầu.

Bạch La La nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của y, không nhịn được đưa tay véo mặt y một cái, xúc cảm khuôn mặt của Tuyết Hủy quả nhiên vẫn tốt như trong tưởng tượng của cậu, mềm mềm mại mại, quả thực y như véo viên bánh trôi vậy.

Sau khi Bạch La La véo xong cũng có chút không vững dạ, vội vàng lấy cớ tìm đồ ăn để rời đi. Tuyết Hủy nhìn bóng dáng của Bạch La La, trong ánh mắt hiện ra ý cười thỏa mãn.

Thức ăn trong rừng cũng không hề thiếu thốn, các loại động thực vật đủ mọi kiểu dáng đều có thể ăn được, Bạch La La còn tìm thấy trên mặt đất mấy loại nấm mà cậu từng thấy trên địa cầu, nhưng sợ có độc nên đều không thử. Cơ mà chờ đến dàn xếp xong, ngược lại cũng có thể thử xem. Bạch La La nghĩ vậy thì tự bật cười, sau khi dàn xếp xong, nói không chừng chính là lúc cậu đăng xuất rồi, làm gì có nhiều thời gian để làm cái này cái kia như vậy.

Gần đây có một cây ăn quả, khi Bạch La La đi đến hướng này thì có nhìn thấy, cậu dựa theo ký ức đi đến hướng của cây ăn quả kia, trong đầu còn đang tự hỏi đồ ăn của trưa hôm nay. Không có cách nào, đôi mắt xanh lè của đại lão đều chỉ nhìn thấy thịt, Bạch La La chỉ có thể làm đầu bếp thôi.

Cậu đang nghĩ như vậy, bên tai chợt truyền đến tiếng khóc loáng thoáng, tuy tiếng khóc mỏng manh, nhưng Bạch La La lại nghe vô cùng rõ ràng, cậu lập tức dừng bước.

“Ai đang khóc ấy nhỉ.” Bạch La La hỏi hệ thống, “Tôi đi qua xem thử nha?”

Hệ thống nói: “Chú ý an toàn.”

Bạch La La gật gật đầu, cất bước đi đến hướng của tiếng khóc.

Theo cậu tới gần, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng Bạch La La đã tìm ra nguồn gốc của tiếng khóc ở dưới một gốc cây. .

Đó là một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất khóc, đây không phải là việc thu hút ánh mắt của người ta nhất, mà thu hút ánh mắt của người ta chính là mấy mảnh vụn của thi thể và máu ở bên cạnh cậu ta. Tình trạng tử vong của thi thể này vô cùng dữ tợn, bởi vì Bạch La La phát hiện ngay đến làm mờ cũng bị làm thành nhiều ô, nghĩ đến nguyên do có lẽ bởi vì thi thể đã bị tách rời.

Người đàn ông đang khóc có thân hình gầy gò, cậu ta cuộn tròn thành một cục, nước mắt chảy không ngừng.

Bạch La La ở bên cạnh quan sát một lát, không có ý muốn đến gần. Trên tinh cầu này đều là phạm nhân tử hình, cho dù trông gương mặt hiền từ, thì cũng nhất định là đã từng phạm phải tội lớn.

Bạch La La nghĩ nghĩ, không có phát ra tiếng mà xoay người rời đi. Nhưng mà khi cậu mới vừa đi được hai bước, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng vàng. Người đàn ông gầy gò vừa rồi ngồi quỳ trên mặt đất khóc thút thít lại nghe được tiếng động Bạch La La rời đi, cậu ta liền cất bước chạy về phía bên này. Khi nhìn thấy Bạch La La, trên mặt cậu ta hiện lên vui vẻ, ngay sau đó quỳ rạp xuống đất, khóc thút thít nói, “Giúp giúp tôi với, cầu xin anh giúp tôi với, tôi làm cái gì cũng được cả, cái gì tôi cũng chịu làm ——”

Bạch La La chau mày, nói: “Giúp cậu cái gì?”

Người nọ khóc lóc nói: “Tôi chỉ muốn tìm người đi theo, một mình tôi rất sợ —— cái gì tôi cũng có thể làm được, thật đấy!”

Bạch La La nhíu mày nhìn cậu ta, không nói chuyện.

Người nọ gắt gao kéo ống quần của Bạch La La, cầu xin hồi lâu, mấy lần Bạch La La muốn chạy đều bị cậu dùng hết toàn lực túm trở lại.

Bạch La La dứt khoát móc dao găm ra, lạnh lùng nói: “Cậu muốn chết à?”

Người đàn ông nhìn thấy dao găm rốt cuộc cũng buông tay, nước mắt vẫn rơi không ngừng, nhưng Bạch La La không mềm lòng. Không phải cậu không muốn giúp, mà là cậu thật sự không giúp được, nếu cậu thật sự dẫn người này về, người này trong lúc vô ý lại đắc tội Tuyết Hủy, lúc ấy chỉ sợ là còn chết nhanh hơn bây giờ nữa. Hơn nữa, cậu không biết gì về quá khứ của người này, Bạch La La không muốn đặt một mối nguy hiểm tiềm ẩn ở bên cạnh của mình.

Bạch La La dứt khoát bỏ đi, cậu cho rằng sau khi mình uy h**p thì người nọ sẽ hoàn toàn hết hy vọng. Không ngờ người nọ lại như là bắt được cọng rơm cuối cùng, cứ đánh liều đi theo phía sau của Bạch La La, dọc theo đường đi cũng chưa từng bị Bạch La La phát hiện. Mãi cho đến khi Bạch La La hái được trái cây trở về, sau đó đang chuẩn bị ăn trái cây thì Tuyết Hủy đột nhiên trầm mặt, hỏi Bạch La La dẫn theo ai trở về. Bạch La La vẻ mặt mờ mịt, cảm thấy bản thân tựa như một người chồng vô tội bị cô vợ chất vấn vì đã vượt quá giới hạn vậy—— À mà hai chữ ‘vô tội’ có lẽ khi nhìn thấy “tiểu tam” sợ hãi rụt rè bước từ trong rừng cây ra thì đã bị người vợ gạch bỏ mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment