Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 44

“Anh ta là ai?” Giọng của Tuyết Hủy vẫn yếu ớt động lòng người, con ngươi màu tím của y bắt đầu tích tụ nước mắt, nghẹn ngào nói, “Lăng, anh ta là ai?”

Bạch La La nhìn phản ứng của Tuyết Hủy mà da đầu tê dại, cậu nói, “Tôi không quen biết cậu ta. Nói xong cậu xoay đầu, hung tợn lặng yên không một tiếng động mà nhìn về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông run bần bật trước cái nhìn chằm chằm của Bạch La La, cậu ta cũng hu hu khóc lên, trong lúc nhất thời cậu ta và Tuyết Hủy cùng nhau nhẹ giọng nức nở, khiến cho Bạch La La có loại ảo giác kinh dị bản thân là thằng tồi vì đi tìm tiểu tam mà vứt bỏ vợ con, cơ mà trên thực tế ngay cả tên của tiểu tam là gì cậu còn không biết, cũng không biết vì sao lại đi theo mình về đây nữa. Cũng may ảo giác này chỉ là trong thoáng chốc, người đàn ông nhanh chóng nói nhỏ: “Cầu xin anh để tôi đi theo anh đi, tôi có thể giúp anh làm rất nhiều chuyện…… Tìm kiếm đồ ăn, giặt quần áo, nấu cơm……” Khi cậu ta nói chuyện còn lén liếc mắt nhìn Tuyết Hủy một cái, khi nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của Tuyết Hủy, ánh mắt rõ ràng ảm đạm vài phần.

Bạch La La lạnh lùng nói: “Tôi không thể thu cậu được.”

Người đàn ông nói: “Nhưng tôi sẽ không lãng phí đồ ăn của hai người đâu, tôi chỉ sợ ở một mình thôi……” Cậu ta lại liên tục cầu xin. Bạch La La còn chưa lên tiếng thì đã nhìn thấy Tuyết Hủy dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt, dường như đang cố kìm nén nỗi đau, sau đó lộ ra một nụ cười tựa như thánh mẫu, y nói, “Lăng, giữ anh ta đi, tôi không muốn nhìn thấy người vô tội chết đâu, nếu anh ta sẵn lòng thì cứ để anh ta giúp chúng ta một tay cũng được.”

Bạch La La nghe vậy, trên mặt tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng trên thực tế trong lòng đã cảm thấy tuyệt vọng với hứng thú ác ý của đại lão rồi. Thần nói phải có ánh sáng, vì thế liền có ánh sáng, đại lão nói phải làm bạch liên hoa, vì thế ngậm nước mắt mà giữ tiểu tam lại. Bạch La La nói: “Hệ thống, đại lão nghĩ như thế nào thế?”

Hệ thống nói: “Rốt cuộc là anh yêu tôi hay là yêu nó?”

Bạch La La: “……” Phục rồi.

Người đàn ông đi theo Bạch La La trở về vốn dĩ cho rằng bản thân còn phải phí chút thời gian mới có thể được ở lại, lại không ngờ một câu của Tuyết Hủy đã khiến cho Bạch La La thay đổi ý định. Cậu ta lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, nghẹn ngào nói cảm ơn, cảm ơn, nhìn dáng vẻ như nóng lòng không thể quỳ luôn xuống rồi dập đầu mấy cái với Bạch La La.

Bạch La La không còn cách nào, chỉ có thể nhíu mày nói: “Cậu có thể đi theo chúng tôi, nhưng cậu đừng nổi lên suy nghĩ không nên gì, nếu không tôi cũng không thể cứu được cậu.”

Người đàn ông gật đầu như giã tỏi.

Sau đó Bạch La La lại hỏi một ít về chuyện của cậu ta, ví dụ như tên là gì, phạm tội gì đến nơi đây. Người đàn ông đầy mặt thành khẩn, nói bản thân tên là Viên Thù Trạch, không có làm ra tội ác tày trời gì cả, chỉ là bởi vì trộm thứ không nên trộm mà thôi. Bạch La La nghe được cậu ta nói như vậy, hiếu kỳ nói: “Trộm thôi mà cũng bị phán tử hình sao?”

Viên Thù Trạch cười khổ mà nói: “Anh nghe từng nghe qua vụ án Lam Tinh chưa?”

Bạch La La bừng tỉnh, trong trí nhớ Lăng Vực Minh, vụ án Lam Tinh này đúng là rất nổi tiếng. Bởi vì cho đến khi đã tìm ra được kẻ trộm, nhưng vẫn không thể tìm thấy được tung tích của viên ngọc vô song kia. Giá trị của viên ngọc màu lam đó vượt hơn mấy trăm triệu, dù sao thì cũng nhiều hơn so với tiền mà Bạch La La tham ô. Như vậy xem ra, Viên Thù Trạch bị phán xử tử hình cũng là chuyện bình thường.

Thân hình của Viên Thù Trạch gầy gò, Bạch La La dùng một bàn tay cũng có thể nhấc cậu ta lên được, loại người này có lẽ cũng không có năng lực làm ra chuyện giết người cướp bóc gì.

Tuyết Hủy đã mở miệng, chuyện giữ Viên Thù Trạch lại cứ quyết định như vậy.

Bạch La La thấy Viên Thù Trạch cả người bẩn thỉu, mở miệng bảo cậu ta đến sông tắm đi. Viên Thù Trạch cẩn thận gật gật đầu rồi đi đến bờ sông tắm một cái. Chờ sau khi cậu ta tắm rửa sạch sẽ trở về, Bạch La La mới phát hiện kỳ thực dáng dấp của Viên Thù Trạch cũng không tồi, khuôn mặt của cậu ta thuộc về kiểu đáng yêu, tuy rằng biểu lộ vô cùng co rúm lại, nhưng bởi vì như vậy mà tăng thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu. Có điều kiểu đẹp này của cậu ta đặt ở trước mặt Tuyết Hủy thì liền giống như sao trời cùng mặt trời, hoàn toàn không thể so sánh được.

Trong lúc Viên Thù Trạch đi tắm rửa thì Tuyết Hủy âm thầm rơi lệ, che ngực hỏi Bạch La La, nói cho dù giữ lại cậu ta, Bạch La La cũng sẽ đối tốt với y có đúng không.

Bạch La La không cách nào hiểu được sở thích hứng thú của đại lão, nhưng cậu có thể nhìn ra, đại lão vì hình tượng bạch liên hoa phổ độ chúng sinh mà đã hao hết công sức. Một khi đã như vậy, cậu cũng chỉ đành phải phối hợp, vuốt đầu của Tuyết Hủy nói, đương nhiên tôi sẽ đối xử với cậu tốt nhất, nếu không phải cậu đồng ý, tôi tuyệt đối sẽ không không giữ cậu ta lại.

Lúc này Tuyết Hủy mới vừa lòng, dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm của Bạch La La. Bạch La La ôm vai Tuyết Hủy, có loại ảo giác bản thân đang nuôi con trai. Nhưng dựa vào hai thế giới trước, khi xuất hiện ảo giác này hình như cũng không phải chuyện tốt gì cả. Vì thế Bạch La La mới cứng rắn ép cảm giác này xuống.

Viên Thù Trạch gia nhập đội ngũ hai người, ngược lại cậu ta cũng y như lời mình nói, ăn ít làm nhiều, làm gì cũng đều rất chịu khó.

Bạch La La vẫn luôn cảnh giác với cậu ta, ngược lại Tuyết Hủy trong toàn bộ quá trình đều dịu dàng như nước, trưng ra vẻ mặt người lương thiện tôi biết anh khổ, cho nên cũng đừng quá vất vả quá nha. Đáng tiếc trên thực tế rốt cuộc y nghĩ như thế nào, chỉ sợ cũng chỉ có bản thân y biết mà thôi.

Viên Thù Trạch ở cùng với bọn họ mấy ngày, liền bắt đầu cẩn thận tìm hiểu bọn họ đang định đi đâu.

Bạch La La nói: “Cậu đi theo chúng tôi là được rồi.”

Tuyết Hủy lại mở miệng nhẹ nhàng nói: “Lăng muốn đưa tôi về nhà đấy.”

Về nhà? Viên Thù Trạch nghe vậy liền lộ ra không thể tưởng tượng, ý của câu về nhà chẳng phải đang nói Tuyết Hủy chính là người ở trên tinh cầu này. Cũng đúng, nhìn dáng vẻ này của y, hình như có thế nào cũng không giống người có thể làm ra chuyện tội ác tày trời gì.

Sau khi Viên Thù Trạch tới, nhiệm vụ của Bạch La La cũng giảm bớt rất nhiều. Viên Thù Trạch hẳn là không phải đến tinh cầu này cùng với nhóm của Bạch La La, cậu ta biết rất nhiều về thực vật và động vật, thậm chí còn giúp Bạch La La tìm thấy khoai tây.

Bạch La La không ngờ những củ khoai tây hoang dã trên tinh cầu này lại lớn như vậy, phải biết rằng mấy củ khoai tây lớn mà bọn họ ăn ở địa cầu đều là thông qua canh tác nông nghiệp mà phát triển không ngừng, lúc đầu khoai tây rất nhỏ, tính chất làm thức ăn cũng không cao.

Có khoai tây cuối cùng là có món chính, khoai tây nơi này sau khi nướng xong vừa bùi vừa thơm, mùi vị còn ngọt thanh. Có hơi giống khoai nướng mà Bạch La La ăn ở trên địa cầu. Chỉ là cái này so với khoai nướng thì bùi hơn một chút. Tuyết Hủy cũng rất thích, y cầm củ khoai tây giống như một con hamster, ăn đến cả hai má đều phồng lên, nửa khuôn mặt đều bị khoai tây cọ đến đen tuyền, Bạch La La chỉ có thể chờ sau khi y ăn xong mà lau cho y, cảm giác bản thân giống như đang hầu đứa trẻ ba tuổi vậy.

Viên Thù Trạch nhìn động tác của hai người, thỉnh thoảng trong ánh mắt sẽ hiện ra vẻ ghen ghét, Bạch La La xem ở trong mắt, cũng không có để ý quá. Nếu Tuyết Hủy thật sự vô hại giống như biểu hiện bên ngoài của y như vậy, Bạch La La nhất định sẽ không đồng ý giữ lại Viên Thù Trạch bên cạnh, nhưng hoa ăn thịt người lại muốn chơi như vậy, Bạch La La cũng chỉ có thể chiều theo y thôi.

Ba người ở chung mười mấy ngày, cuối cùng cũng đã quen thuộc với nhau.

Viên Thù Trạch thường xuyên lôi kéo làm quen với Bạch La La, nhưng mà thái độ Bạch La La đối với cậu ta có chút lạnh nhạt, gần như đều là xa cách, hỏi vấn đề cũng rất ít trả lời. Rơi vào đường cùng, Viên Thù Trạch đành phải huyển hướng mục tiêu về phía Tuyết Hủy nhìn như cái gì cũng không biết, thuần khiết giống như một con thỏ trắng mới sinh ra vậy.

Khi Bạch La La chú ý tới hành động này của Viên Thù Trạch, thực sự tuyệt vọng nói với hệ thống: “Tuyết Hủy chắc vui lắm nhỉ?”

Hệ thống nói: “…… Chắc vui.”

Một người một hệ thống đều rơi vào im lặng nghi ngờ nhân sinh, đại lão u mê thiết lập bạch liên hoa vốn dĩ đã không thể tự kềm chế, lúc này rốt cuộc cũng đã có đối thủ, phấn khích một chút cũng là chuyện bình thường…… Nhưng sao Bạch La La lại cảm thấy sợ như vậy chứ.

Viên Thù Trạch cũng không biết Bạch La La suy nghĩ cái gì, cho nên cậu ta còn đang mừng thầm trong lòng. Tuyết Hủy quả thực như trong tưởng tượng của cậu ta, được Lăng Vực Minh bảo vệ quá tốt, không biết cái gì cả, giống như một tờ giấy trắng. Người như vậy là dễ khống chế nhất, vì thế thái độ cậu ta đối với Tuyết Hủy càng thêm tha thiết.

Bạch La La làm quần chúng ăn dưa thì chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cậu tìm đường chết.

Ngoài ra, hạt dưa hệ thống đặt đã giao đến rồi, khi Bạch La La sầu đến không chịu nổi thì sẽ cắn một tý hạt dưa giải sầu.

Hệ thống cũng bị Bạch La La kéo theo cùng cắn, vì thế ngày thường khi Viên Thù Trạch nói chuyện phiếm cùng với Tuyết Hủy, thì một người một hệ thống liền ở bên cạnh “Rắc rắc rắc.”

Hệ thống cắn xong hạt dưa còn tỏ vẻ lần đầu tiên nó bị nhân viên kéo theo cắn hạt dưa thế này……

Bạch La La nói cậu không sợ chỉ số thông minh bị hạ thấp sao.

Hệ thống bình tĩnh nói cậu còn không sợ thì tôi sợ cái gì, dù sao tôi tôi cũng phục vụ cậu mà.

Càng ở lại tinh cầu này lâu, Bạch La La liền càng thêm cảm thấy chỗ đáng sợ của tinh cầu này. Tuy rằng có Tuyết Hủy bên cạnh, nhưng bọn họ vẫn gặp được động vật ăn thịt trên tinh cầu này mấy lần. Lần đầu tiên là ở bờ sông, Bạch La La tận mắt nhìn thấy một loại côn trùng có hình dạng giống con sâu sọc dài gần ba mét đột nhiên bắn từ bên trong cát đá đáy sông lên, cắn sinh vật đang uống nước bên bờ, sau đó nháy mắt co lại, mang sinh vật bị cắn vùi vào bên trong cát đá. Những việc này xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, khi nhìn lại thì mặt sông đã khôi phục dáng vẻ phẳng lặng, chỉ sợ cho dù là ai cũng không thể tưởng được nơi này vừa rồi đã xảy ra cái gì.

Bạch La La nhìn mà sởn tóc gáy, trước đó cậu vẫn luôn nhảy vào trong con sông này tắm, nhưng trước nay vẫn chưa gặp qua sinh vật này. Nghĩ đến nhất định là nó đang ẩn náu ở đáy sông, khi kiếm ăn mới ra tới, quả thực chính là khó lòng phòng bị. Nếu bên cạnh không có tôn đại thần Tuyết Hủy này tọa trấn, có lẽ cậu đã chết nhiều lần lắm rồi.

Sau đó không qua mấy ngày, Bạch La La lại phát hiện ra một hang của người chết.

Hang người chết kia là một cái sơn động, Bạch La La còn chưa đi vào, đã nghe mùi xác thối nồng nặc rồi.

Trước kia Viên Thù Trạch từng gặp thứ này, sắc mặt trắng bệch kêu hai người tránh đi, nói nơi này có lẽ có một loại con nhện đang sống, thích nhất bắt nhân loại, sau khi bắt được cũng không ăn vội mà kéo trở về làm đồ ăn dự trữ trước. Dự trữ nhiều, người chưa kịp ăn sẽ bị hư thối ở trong sào huyệt của nó.

Bạch La La gật gật đầu, ba người đành phải đi vòng đường khác.

Suy cho cùng đi đường ở bên trong rừng cây cũng không phải việc nhẹ nhàng gì. Bọn họ đi hơn mười ngày nhưng cũng không đi được bao xa, xem ra muốn tới nhà của Tuyết Hủy, thật sự là chuyện gánh thì nặng mà đường thì xa.

Chỉ là cũng không biết Tuyết Hủy nghĩ như thế nào, quan hệ với Viên Thù Trạch ngược lại càng ngày càng tốt, Bạch La La thấy thế cũng không cố tình nhằm vào Viên Thù Trạch nữa, thái độ đối đãi của cậu cũng dần dần ôn hòa lại. Tính cách của cậu vốn dĩ không phải hùng hổ doạ người, nhìn thấy Tuyết Hủy đã tiếp nhận Viên Thù Trạch rồi thì không tiếp tục vặn lấy thái độ ấy nữa.

Nhưng giống như suy nghĩ lúc đầu của Bạch La La vậy, một người có thể sống sót ở rừng cây thì luôn có cách của mình. Sau Viên Thù Trạch cảm thấy bản thân đã có được sự tín nhiệm của Tuyết Hủy lẫn Bạch La La rồi thì liền bắt đầu có bước hành động tiếp theo—— cậu ta bắt đầu mưu tính câu Bạch La La.

Mới đầu Bạch La La hoàn toàn không có cảm giác được Viên Thù Trạch đang câu mình.

Cho dù là người đẹp như Tuyết Hủy ở bên cạnh, Bạch La La cũng không có tà niệm gì với y, trước viên ngọc đỏ Tuyết Hủy này, Viên Thù Trạch quả thực chính là cháo trắng rau xào.

Cho nên ngay khi cậu ta mặc quần áo ướt dầm dề rồi sau đó từ từ c** q**n ở trước mặt Bạch La La, phản ứng đầu tiên của Bạch La La chính là, người anh em à, cậu không sợ bị muỗi cắn mông sao. Như vậy một lần hai lần, Bạch La La còn có thể coi như là trùng hợp, nhưng số lần nhiều, cho dù Bạch La La là đầu gỗ thì cũng phản ứng lại. Một lần rõ ràng nhất là Viên Thù Trạch cùng cậu đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, cậu nhìn trước mặt trái cây rồi vươn tay ra thì liền bị tay của Viên Thù Trạch bao phủ lên. Tuy rằng cậu ta bỏ tay ra rất nhanh, nhưng Bạch La La rõ ràng cảm nhận được cậu ta đã nhéo nhẹ mu bàn tay mình một cái.

Bạch La La đau lòng hỏi hệ thống phải làm sao bây giờ, cậu ta lại câu tôi kìa.

Hệ thống nói cậu bị câu được rồi sao?

Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Khoan hãy nói giới tính của cậu ta đi, chỉ với một Tuyết Hủy ở đằng kia, muốn câu tôi thì cũng phải bị Tuyết Hủy câu trước chứ.”

Hệ thống nói: “Có lý.”

Bạch La La nói: “Cho nên làm sao?”

Hệ thống nói: “Làm bộ không biết đi.”

Bạch La La chưa từng yêu đương, cũng không có kinh nghiệm khi bị dụ dỗ, cho nên sau khi nghe xong kiến nghị hệ thống thì làm như không biết ý của Viên Thù Trạch đối với cậu. Viên Thù Trạch thấy Bạch La La thờ ơ, còn không muốn từ bỏ, ngược lại trở nên ngày một táo tợn hơn.

Sau đó vào một đêm nọ, Bạch La La đang ngủ thì đột nhiên bị một loạt tiếng rất nhỏ đánh thức. Cậu mở to mắt nhìn bốn phía, phát hiện Viên Thù Trạch vốn nên ngủ ở bên cạnh cậu đã không thấy đâu. Tuyết Hủy ngược lại còn ngủ say, thỉnh thoảng chép chép miệng, thoạt nhìn chắc là đang mơ thấy ăn cái gì ngon lắm.

Bạch La La nghĩ nghĩ, vẫn là đứng dậy đi chung quanh tìm nơi phát ra âm thanh.

Nhưng mà, khi nhìn thấy nguồn phát ra âm thanh, cậu cảm thấy bản thân thà giả vờ không biết gì mà đi ngủ thì hơn. Chỉ thấy Viên Thù Trạch đứng ở phía sau một cái cây lớn, cho bàn tay vào trong quần —— là đàn ông thì đều biết cậu ta đang làm cái gì. Nghe được tiếng bước chân Bạch La La, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười, nói: “Vực Minh.”

Bạch La La tuyệt vọng nghĩ đừng gọi tôi là Vực Minh, tôi không phải Vực Minh đâu.

Bình Luận (0)
Comment