Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 45

Trong không khí tản ra mùi xạ hương mơ hồ, Viên Thù Trạch rút tay ra khỏi quần, trên tay cậu ta còn dính chút chất lỏng trong suốt, vừa th* d*c vừa nói với Bạch La La: “Vực Minh, cầu xin anh, giúp em với.”

Ngoại hình của Viên Thù Trạch thật ra không tệ, nếu thật sự có hứng thú với đàn ông, có lẽ cũng sẽ bị dáng vẻ này của cậu ta thu hút. Nhưng mà khi Bạch La La nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, phía sau lưng lại tựa như toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong đầu bắt đầu hiện ra cảnh tượng một người bị dây leo treo ngược rồi bị ném vào bên trong bông hoa.

Bạch La La khóc lóc oán trách với hệ thống, nói: “Người này có bệnh sao.”

Hệ thống: “……”

Viên Thù Trạch thấy Bạch La La không dao động, chậm rãi quỳ bò tới bên cạnh Bạch La La, cậu ta lôi kéo quần của Bạch La La, nghẹn ngào nói, “Em biết anh thích Tuyết Hủy, cho nên anh không nỡ đụng đến cậu ta, nhưng em không giống vậy, em thấp hèn, em chỉ muốn báo đáp anh thôi, nếu không có anh, em đã sớm chết rồi……”

Trong ánh mắt Bạch La La nhìn cậu ta hiện ra vẻ đồng cảm: “……” Người anh em à, bây giờ cậu cách cái chết cũng không còn xa nữa đâu.

Bản thân Viên Thù Trạch chính là đàn ông, đàn ông không chịu nổi cám dỗ đến thế nào, cậu ta đương nhiên biết rõ. Khi nhìn thấy trên mặt Bạch La La vẫn không có biểu cảm gì, trong lòng cậu ta thầm hận, trên mặt lại càng thêm yếu ớt đáng thương, trong miệng nghẹn ngào: “Em không thể cho anh cái gì cả, chỉ có một tấm thân này.”

Cậu ta nói rồi cởi bỏ quần áo của mình, lộ ra khuôn ngực trắng nõn. Dáng người cậu ta có chút gầy yếu, nhưng đường nét lại vô cùng xinh đẹp, vòng eo mềm mại tinh tế, hai cái chân cũng đặc biệt thon dài. Nhưng Bạch La La thật sự là không thích đàn ông lắm, cậu chỉ nhìn thoáng qua thì liền không chút do dự mà quay đầu đi.

Viên Thù Trạch thấy thế trực tiếp đưa tay nắm lấy góc áo của Bạch La La, cậu ta khóc kêu lên: “Vực Minh, em thật sự rất thích anh, Vực Minh…… Anh cho em một cơ hội đi, em sẽ không tranh giành anh với Tuyết Hủy, em biết bản thân không xứng, em chỉ muốn anh thoải mái thôi…… Không phải anh còn chưa từng chạm vào Tuyết Hủy sao?”

Bạch La La lạnh lùng nói: “Sao cậu cậu biết tôi chưa chạm?”

Viên Thù Trạch trên mặt cứng đờ.

Bạch La La dùng một chân đá văng cậu ta, cười lạnh nói: “Cậu mà cũng xứng so với Tuyết Hủy sao?”

Viên Thù Trạch rốt cuộc cũng buông tay, cậu ta khóc kêu nói: “Đúng vậy, em không xứng, nhưng em chỉ muốn sống tiếp, em sai rồi sao? Không trộm không cướp, em dùng cơ thể của mình để đổi lấy, em sai rồi sao?”

Bạch La La nghe vậy trầm mặc một lát, đúng vậy, với tố chất thân thể của Viên Thù Trạch, muốn sống sót một mình ở trong rừng cây thì gần như không có khả năng. Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, mới khiến cho cậu ta có thể không màng mà muốn đi theo Bạch La La.

Viên Thù Trạch thấy Bạch La La hình như có chút mềm lòng, chạy nhanh đốt thêm lửa, hắn nói: “Em chưa từng làm chuyện hại người, cho dù bị đưa đến nơi này, cũng là bị người ta hãm hại, em muốn về nhà, muốn sống tiếp……”

Bạch La La nói: “Cậu không cần làm những việc này, tôi không cần.”

Viên Thù Trạch nhanh chóng gật đầu.

Bạch La La nói: “Chỉ cần cậu không có suy nghĩ hại người thì tôi sẽ không vứt bỏ cậu.” Cậu nói xong, cũng không thèm nhìn Viên Thù Trạch nữa mà xoay người rời đi.

Viên Thù Trạch nhìn bóng dáng không lưu tình chút nào của Bạch La La, cắn môi thật mạnh.

Khi Bạch La La trở lại bên cạnh Tuyết Hủy, tự nhiên lại sinh ra một loại cảm giác tội lỗi ban đêm thức dậy lén ra ngoài gặp tiểu tam, sau đó quay trở lại ngủ với vợ mình không thể hiểu được này.

Bạch La La nằm xuống, Tuyết Hủy lẩm bẩm một tiếng, yên lặng thu mình vào trong lòng ngực Bạch La La.

Bạch La La ôm bờ vai của y, trong lòng nghĩ, đại lão, tôi thật sự không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cậu đâu nha. Nghĩ như vậy, trong lòng cậu lại bình tĩnh lạ thường một chút, nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau, Bạch La La đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, để lại hai người Tuyết Hủy và Viên Thù Trạch hái trái cây ở gần nơi cắm trại.

Tuyết Hủy hình như có chút tâm sự, không nói giỡn với Viên Thù Trạch giống như ngày thường, khi hái trái cây còn không cẩn thận cắt trúng tay. Viên Thù Trạch thấy thế liền giúp Tuyết Hủy rửa sạch miệng vết thương, nói: “Sao lại không cẩn thận vậy, nếu không cậu đừng làm nữa, để tôi làm cho.”

Trong đôi mắt tím của Tuyết Hủy có chút ưu sầu, y nhìn Viên Thù Trạch, nhẹ nhàng nói: “Đêm qua, Lăng đột nhiên không thấy đâu nữa.”

Viên Thù Trạch nghe vậy sửng sốt, trong mắt có chút chột dạ, cậu ta nói: “Hả?”

Tuyết Hủy nói: “Anh cũng không thấy.”

Viên Thù Trạch cắn môi, trầm thấp nói: “Tôi……”

Tuyết Hủy nói: “Hai người đã làm cái gì?”

Viên Thù Trạch cúi đầu, thoạt nhìn tâm trạng có chút phức tạp. Ngay từ đầu cậu ta biểu hiện không muốn nói lắm, sau đó dưới sự truy vấn của Tuyết Hủy thì mới lắp bắp nói: “Tôi, tôi đã làm với anh Vực Minh.”

Tuyết Hủy ngơ ngác nhìn Viên Thù Trạch, tựa như chưa phản ứng lại, y nói: “Hai người, làm gì?”

“Tôi đã làm với anh Vực Minh.” Viên Thù Trạch quyết định chắc chắn, nói, “Cậu, cậu đừng nói với anh ấy, anh ấy không cho tôi nói với cậu.”

Tuyết Hủy nói: “Làm?”

Viên Thù Trạch nói: “Đúng vậy.”

Viên Thù Trạch vốn dĩ cho rằng Tuyết Hủy sẽ khóc ra, kết quả khiến cậu ta không ngờ câu tiếp tiếp theo của Tuyết Hủy lại là: “Thoải mái không?”

Viên Thù Trạch thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của mình, nhưng cũng may rất nhanh Tuyết Hủy đã khôi phục thiết lập của bản thân, tò mò vừa rồi chỉ là ảo giác của Viên Thù Trạch, y khóc lóc nói: “Tôi không tin, nhất định là anh gạt tôi, tôi không tin ——”

Viên Thù Trạch nói: “Là thật.” Cậu ta vừa nói, vừa vén áo của mình lên, sau đó chỉ vào vệt đỏ trên ngực của mình nói: “Cậu xem, mấy thứ này đều là của anh ấy để lại đấy.”

Nước mắt của Tuyết Hủy tuôn ra như suối, con ngươi màu tím tràn đầy vẻ bi ai, như thể toàn bộ thế giới thuần khiết đều đã bị phá hủy hoàn toàn.

Trong lòng Viên Thù Trạch có hơi không đành lòng, nhưng vẫn cứng lòng, cậu ta nói: “Tuyết Hủy, cậu đừng khóc, thật ra anh Vực Minh cũng thích cậu, anh ấy chỉ là……”

“Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe!” Giống như một bộ phim máu chó giết thời gian, nước mắt trong vắt của thiếu niên vô tội bị người yêu phản bội theo khuôn mặt chảy xuống, y không thể tin được sự thật tàn khốc này, tuyệt vọng mà khóc lên.

Nếu Bạch La La ở chỗ này, có lẽ sẽ yên lặng vỗ một tràn pháo tay cho kỹ năng diễn xuất của đại lão, cảm thấy với trình độ này mà ôm trọn luôn hết mấy giải thưởng trong giới giải trí thì cũng không thành vấn đề gì.

Nhưng Viên Thù Trạch lại bị kỹ năng diễn xuất của đại lão mê hoặc, trong mắt cậu ta, lúc này Tuyết Hủy chính là một thiếu niên vô tội bị người ta lừa gạt, y thuần khiết, không biết gì rồi lại thiện lương. Nhưng cố tình chính là dáng vẻ này của Tuyết Hủy, lại khiến cho Viên Thù Trạch ghen ghét đến phát điên, vì sao y có thể duy trì sự thuần khiết của chính mình, mà bản thân lại phải cần dựa vào bán đứng cơ thể mới có thể sống sót? Vận may của y chẳng qua là tốt hơn mình một chút, gặp được một người tốt che chở mà thôi.

Viên Thù Trạch nói: “Cậu đừng khóc, Tuyết Hủy, anh Vực Minh vẫn thích cậu mà……”

“Nếu anh ấy thích tôi, vì sao lại làm chuyện này với anh?” Tuyết Hủy khóc kêu lên, “Vì sao?”

Viên Thù Trạch cười nói: “Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa th*n d***, tuy rằng anh Vực Minh làm với tôi, nhưng anh ấy vẫn thích mình cậu.”

Dáng vẻ Tuyết Hủy vẫn là thất hồn lạc phách như vậy, Viên Thù Trạch cười lạnh trong lòng, không để ý y nữa, bắt đầu tiếp tục hái trái cây. Nhưng mà khi cậu ta nhìn lại chỗ cắm trại thì lại hoảng sợ phát hiện không thấy bóng dáng Tuyết Hủy đâu nữa.

“Tuyết Hủy? Tuyết Hủy?” Chỉ là muốn dọa Tuyết Hủy một chút, không có dự định ép y bỏ đi, lúc này Viên Thù Trạch lộ ra vẻ sợ hãi, cậu ta gọi tên Tuyết Hủy, bắt đầu định tìm kiếm bóng dáng của Tuyết Hủy ở gần đó. Nhưng khu rừng này lớn như vậy, muốn tìm được một người chủ động rời đi thì thật sự rất khó khăn. Viên Thù Trạch cảm thấy ớn lạnh trong lòng, cậu ta không cách nào tưởng tượng, Lăng Vực Minh săn thú trở về mà không thấy được Tuyết Hủy thì sẽ lộ ra vẻ mặt gì.

Bạch La La còn không biết nơi dựng trại đã xảy ra chuyện gì, vận may hôm nay của cậu không tồi, bắt được một con gà béo trên mặt đất, con gà này rất giống gà trên địa cầu, lông nó đẹp hơn một tý, tốc độ cũng rất nhanh. Chỉ là chỉ số thông minh không cao, thường xuyên chạy đâm đầu vào trong thân cây.

Bạch La La thậm chí hoài nghi nếu thường xuyên lui tới nơi này tùy tiện tìm cái cây nào đó ngồi chờ thì có thể bắt được không ít gà cho xem.

Bạch La La bắt con mồi thì liền trở về nơi dựng trại, nhưng mà ngay khi cậu nhìn thấy nơi dựng trại rỗng tuếch thì cả người đều ngây dại.

“Tuyết Hủy?? Viên Thù Trạch??” Bạch La La gọi tên của bọn họ.

Không ai đáp lại cậu, chỉ có tiếng chim hót đơn độc trong khu rừng vắng vẻ, hai người tựa như biến mất không còn tăm hơi vậy.

Trên trán Bạch La La nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, phản ứng đầu tiên của cậu có phải đã gặp nguy hiểm gì rồi hay không, nhưng với thực lực của Tuyết Hủy, nếu có người muốn lặng yên không một tiếng động mang y đi thì chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Ngay khi Bạch La La không ngừng suy đoán nguyên nhân, hơn nữa đã dự định ra ngoài tìm kiếm thì Viên Thù Trạch xuất hiện.

“Viên Thù Trạch, Tuyết Hủy đâu?!” Bạch La La tiến lên vài bước, nắm lấy cổ áo cậu ta.

“Em không biết, em không biết.” Viên Thù Trạch khóc lóc lắc đầu, cậu ta nói, “Em không biết tại sao không nhìn thấy cậu ấy đâu, tụi em cùng đi hái trái cây, nhưng đi một hồi thì em liền phát hiện đã tách khỏi cậu ấy. Trở về nơi dựng trại cũng không nhìn thấy cậu ấy đâu.” Cậu ta vừa nói vừa khóc, giọng điệu vô cùng chân thành. Hiển nhiên, cậu ta cũng không dám nói nguyên nhân thật sự Tuyết Hủy rời đi cho Bạch La La biết, cậu ta cảm thấy nếu bản thân nói tình hình thực tế thì rất có khả năng sẽ bị Lăng Vực Minh tức giận trực tiếp g.iết chết mất.

Viên Thù Trạch khóc lóc đột nhiên lắc đầu, cắn chết nói bản thân không biết.

Tuy rằng Bạch La La hoài nghi Viên Thù Trạch, nhưng không có chứng cứ có thể chứng minh đây là chuyện Viên Thù Trạch làm. Cho dù Bạch La La có hoài nghi tại sao Tuyết Hủy lại đột nhiên không thấy như vậy.

Lòng của Bạch La La đang rỉ máu, cậu cứ dễ dàng đánh mất mục tiêu nhiệm vụ của mình như vậy, mà còn không biết nguyên nhân nữa chứ. Viên Thù Trạch bắt đầu lơ lửng trong lòng, nhưng qua hai ngày nếu còn chưa tìm được Tuyết Hủy, cậu ta có thể thả lỏng được rồi. Rừng rậm này nguy hiểm như vậy, Tuyết Hủy lại sức trói gà không chặt, tùy tiện gặp phải nguy hiểm gì thì cũng có thể dễ dàng chết đi.

Mà không có Tuyết Hủy, Lăng Vực Minh liền thuộc về một mình cậu ta. Nghĩ như vậy, Viên Thù Trạch lại phấn khích lên.

Chỉ là so với sự phấn khích của cậu ta, tâm trạng của Bạch La La lại vô cùng nặng nề.

Không tìm thấy đại lão, xác suất sinh tồn của cậu liền trực tiếp từ 98% xuống còn 10%, mà 10% này còn phải xem vận may nữa.

Bạch La La thật sự không còn lời gì để nói với Viên Thù Trạch, hai người thường xuyên ngồi nhìn đống lửa im lặng, mà Viên Thù Trạch tìm đề tài, Bạch La La cũng không trả lời. Cậu còn phải nói chuyện phiếm cắn hạt dưa với hệ thống, Bạch La La rắc rắc cắn hạt dưa, nói với hệ thống: “Không thấy đại lão, cuộc đời của tôi cũng mất đi mục tiêu rồi.”

Hệ thống nói: “Đi tìm xem, tôi cảm thấy có lẽ có chuyện gì rồi.”

Bạch La La rất khó chịu, nói với hệ thống: “Có thể có chuyện gì chứ, tôi đã mất sủng ái của đại lão rồi sao, tôi cũng cố gắng giúp cậu ta duy trì thiết lập vậy mà.”

Hệ thống nói: “Cậu nên cảm thấy may mắn là sau khi cậu ta không thích cậu nữa thì không trực tiếp làm chết cậu luôn, mà là lựa chọn rời đi đấy.”

Lời này vừa ra, Bạch La La tang thương thổn thức. Sau đó nghiêm túc bắt đầu kiểm điểm xem xét bản thân rốt cuộc là đắc tội đại lão ở chỗ nào, dẫn tới đại lão rời khỏi cậu như vậy.

Loại tự kiểm điểm này, hiển nhiên là không có tác dụng, bởi vì Bạch La La đích xác không có làm sai cái gì cả.

Mà nguyên nhân đại lão rời đi, cho đến một tuần sau, khi Bạch La La sắp muốn từ bỏ thì cuối cùng cũng có được đáp án.

Một tuần sau, Bạch La La gặp lại được Tuyết Hủy. Chỉ là lúc này Tuyết Hủy lại trông vô cùng chật vật, toàn thân y đều là vết thương, vết thương trên mặt đặc biệt rõ ràng, miệng vết thương trên chân vốn đã khép lại cũng nứt ra lần nữa, khi đi đường còn khập khiễng.

Khi Bạch La La thấy cảnh như vậy cõi lòng đều tan nát. Cậi không quan tâm Tuyết Hủy rốt cuộc có phải đang diễn kịch hay không mà trực tiếp tiến lên ôm chặt y, cả giận nói: “Tuyết Hủy, cậu chạy đi đâu vậy hả?!”

Tuyết Hủy đột nhiên bị ôm lấy phát ra tiếng khóc thê thảm, dùng tay đấm đánh ngực của Bạch La La, nói: “Anh xấu lắm, tôi không cần anh lo, anh buông tôi ra ——”

Bạch La La bị đánh không thể hiểu được, cậu nói: “Sao lại thế này?”

“Tôi ghét anh, anh là tên lừa đảo, đồ kẻ lừa đảo.” Tuyết Hủy khóc xong thì cả người trực tiếp xỉu luôn.

Bạch La La ôm Tuyết Hủy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Bạch La La ôm Tuyết Hủy cũng không có nhìn thấy lúc này Viên Thù Trạch ở phía sau mình đang toát mồ hôi lạnh ở trên trán, Viên Thù Trạch xoa trán của chính mình, nói với bản thân không sao đâu, nhưng cậu ta lại không tự chủ được suy nghĩ, nếu Tuyết Hủy tỉnh lại, nói với Bạch La La chân tướng thì sẽ như thế nào đây.

Viên Thù Trạch cũng muốn cười, lại hoàn toàn cười không nổi.

Bạch La La thật sự rất lo lắng cho Tuyết Hủy, sau khi cậu ôm đứa nhỏ này trở về, thì nhanh chóng nấu nước nóng rửa sạch miệng vết thương trên người của y. Mặc dù những vết thương này trông rất dữ tợn, nhưng trên thực tế đều là trầy da không nghiêm trọng, nghĩ đến có thể là do làn da của Tuyết Hủy quá trắng, cho nên mới khiến nó trông có vẻ nghiêm trọng.

Cho dù như vậy, Bạch La La vẫn có hơi đau lòng, đặc biệt là miệng vết thương trên chân Tuyết Hủy, cậu cẩn thận lau sạch sẽ, nghiêm túc bôi thuốc.

Khi Bạch La La xử lý miệng vết thương cho Tuyết Hủy, Viên Thù Trạch vẫn luôn ở bên cạnh im lặng nhìn, không nói gì cả. Bạch La La cũng không để ý cậu ta, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào trên người Tuyết Hủy.

Sau mấy tiếng ngủ như vậy, Tuyết Hủy rốt cuộc cũng từ trong mộng tỉnh dậy. Y vừa thấy Bạch La La thì liền nghẹn ngào ra tiếng, nức nở kêu tên của Bạch La La: “Lăng…… Lăng……”

Bạch La La vỗ lưng của y, giống trấn an đứa nhỏ mà trấn an Tuyết Hủy, cậu nói: “Không sao, không sao cả, Tuyết Hủy, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, tại sao em lại bỏ đi một mình, bên ngoài nguy hiểm như vậy, nếu em xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?”

Tuyết Hủy thút tha thút thít, nhưng vẫn không nói gì.

Bạch La La cũng không hỏi, dứt khoát để cho Tuyết Hủy khóc, Tuyết Hủy khóc trong chốc lát, mới trầm giọng nói: ‘’Em cho rằng Lăng không cần em nữa……”

Bạch La La nhíu mày nói: “Viên Thù Trạch nói cái gì với em?”

Tuyết Hủy nói: “Không có……”

Bạch La La nói: “Em không cần gỡ tội cho cậu ta, Tuyết Hủy, cái gì em cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng! Nơi này làm gì có nhiều người tốt như vậy, chuyện anh sợ nhất chính là em bị người khác làm tổn thương.” Khi Bạch La La nói lời này thì vẻ mặt đặc biệt nghiêm nghị nghiêm túc, ngay cả chính mình cũng bị cảm xúc này tiêm nhiễm. Giống như người khóc sướt mướt đáng thương ở trước mắt này, thật sự là một đóa hoa sen trắng mà ngay cả một con thỏ cũng không nỡ làm tổn thương.

Đáng tiếc loại cảm xúc này, rất nhanh đã bị bộ dạng khi ăn uống của Tuyết Hủy đánh tan không còn manh giáp nào.

Bạch La La đi bắt được một con gà dài hơn một mét, xách về nhổ lông mổ bụng, rửa sạch sẽ, chuẩn bị nướng làm bữa trưa cho Tuyết Hủy. Trước khi gà được nướng xong, Tuyết Hủy vẫn luôn trông như hơi thở thoi thóp mà nằm trên mặt đất, dáng vẻ tựa như có thể xỉu bất cứ lúc nào.

Nhưng mà Bạch La La nướng gà xong, còn đang ở dùng dao cắt thì Tuyết Hủy liền bật dậy khỏi mặt đất. Eo không xót, chân cũng không đau, bị thương như muốn mất mạng mới vừa rồi đều là ảo giác cả.

Bạch La La thậm chí còn có một loại ảo giác cậu có thể thấy cái đuôi phe phẩy phía sau của Tuyết Hủy nữa.

Tuyết Hủy vẫy đuôi rốt cuộc cũng bắt được gà nướng yêu dấu của y. Con gà nướng này tầm hơn hai mươi cân, y không chờ Bạch La La cắt xong liền dùng một tay cầm con gà lên, sau đó nắm lấy liền bắt đầu gặm.

Bạch La La vốn dĩ muốn nói cái gì, nhưng lời nói tới bên miệng, lại nuốt xuống.

Vết thương trên người lúc này tựa như đều không cảm nhận được nữa, tướng ăn của Tuyết Hủy thật sự là làm cho Bạch La La thương y không nổi nữa. Cậu nhìn hàm răng trắng nhẹ nhàng nhai nát xương kia của Tuyết Hủy, chỉ cảm thấy da thịt trên người có chút đau.

Bạch La La nói: “Chắc cậu ta diễn rồi……”

Hệ thống nói: “Đúng vậy rồi.”

Bạch La La lau mặt một phen, nói: “Đến tôi còn bị cậu ta lừa.”

Hệ thống nói: “Kỹ thuật diễn xuất của cậu cũng đâu có tệ, lừa được cậu ta luôn rồi.”

Bạch La La không nói chuyện, nhìn Tuyết Hủy ăn gà, bản thân cắn hạt dưa bên cạnh y.

Rắc rắc rắc, nửa giờ sau, Bạch La La vốn dĩ cho rằng tốt xấu gì thì cũng phải chừa lại chút xương gà. Nào ngờ Tuyết Hủy chỉ để lại cái đầu gà, nếu không phải Bạch La La ngăn cản, y còn định nhét luôn cái đầu gà vào trong miệng. Bạch La La thật sự là không nhìn được cho nên liền đưa tay cản Tuyết Hủy lại.

Khuôn mặt ăn đến dính đầy mỡ của Tuyết Hủy lộ ra biểu cảm tủi thân, nếu là ngày thường thì biểu cảm này nhất định sẽ khiến cho Bạch La La mềm lòng, nhưng hình ảnh khuôn mặt dính đầy dầu vuốt vuốt đầu gà hiện tại này khiến cho Bạch La La thật sự là không thương nổi. Cậu thở dài, nói: “Đừng ăn đầu gà.”

Tuyết Hủy nói: “Trên đó có thịt mà.”

Bạch La La: “……” Cậu lại thật sự không thể giải thích được mùi vị chết chóc từ đôi mắt nhìn chằm chằm con gà nướng kia.

Tuyết Hủy nói: “Lăng……”

Bạch La La còn có thể làm sao bây giờ đây, chỉ có thể nói đừng ăn đầu gà, nếu còn đói thì tối nay bắt thêm một con to béo hơn. Lúc này Tuyết Hủy mới nghe lời của Bạch La La, nhưng khi buông đầu gà xuống, biểu cảm vẫn vô cùng lưu luyến.

Ăn no, có sức lực diễn kịch, ánh mắt Tuyết Hủy chuyển một cái, trong ánh mắt lại bắt đầu lóe ánh lệ, y nói: “Lăng, em đau quá à.”

Bạch La La nhìn đầu gà trên mặt đất, thiếu chút nữa đã nói ra một câu: Không cho cậu ăn đầu gà thì cậu liền khó chịu như vậy sao. Nhưng cậu không có nói câu này, mà là nói: “Còn đau ở đâu, cho anh xem?”

Tuyết Hủy che ngực của mình, nhẹ nhàng nói nơi này.

Bạch La La: “……”

Tuyết Hủy nói: “Em nên làm gì bây giờ?”

Bạch La La nhìn đại lão u mê diễn kịch không cách nào tự kiềm chế mà tâm trạng nặng nề, cậu muốn nói, hay là tôi cho cậu thêm một con gà nướng, nhìn xem còn đau không ha?

Bình Luận (0)
Comment