Bạch La La bị ánh mắt trong trẻo này của Tuyết Hủy nhìn chằm chằm, bỗng nhiên có chút không vững dạ khó hiểu.
Yết hầu của cậu hơi chuyển động, nói: “Đau ở đâu, em cho anh xem nào.”
“Ngực đau lắm.” Cứ như liễu rủ trong gió mà ôm ngực, Tuyết Hủy mềm mại tựa như một đóa bồ công anh run bần bật ở trong gió lạnh, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió mạnh thổi tan thành từng mảnh, khiến người không khỏi muốn che chở cho y.
Bạch La La nói: “Bị thương sao? Lại đây để anh kiểm tra một chút.” Cậu vừa nói, vừa cởi áo Tuyết Hủy để kiểm tra có phải y bị thương ở ngực hay không. Nhưng trên thực tế trên ngực của Tuyết Hủy vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, làn da của y vẫn giữ nguyên trơn bóng trắng nõn như ngọc, sờ lên rất có cảm giác nhẵn nhụi.
“Đau ở đâu?” Bạch La La còn đang hỏi Tuyết Hủy.
“Ngực đau lắm.” Mắt tím của Tuyết Hủy tích tụ nước mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra.
Kỳ thật Bạch La La có hơi bội phục bản lĩnh nói khóc là có thể khóc này của Tuyết Hủy, vốn dĩ cậu cho rằng Tuyết Hủy là đang đau thật, nhưng qua sự nhắc nhở của lão tiền bối hệ thống, cuối cùng cậu cũng phát hiện đại lão Tuyết Hủy hoàn toàn không phải đau, mà chỉ là bệnh nghiện diễn lại tái phát rồi.
Bạch La La bất đắc dĩ nói hệ thống: “…… Sao cậu ta không đầu quân vào giới nghệ sĩ luôn đi.”
Hệ thống nói: “Có thể là do ngành giải trí ở tinh cầu này không phát triển chăng.”
Bạch La La: “……” Nói có lý như vậy cậu không có cách nào phản bác luôn.
Đại lão muốn diễn kịch, Bạch La La có thể làm thế nào đây, còn không phải chỉ có thể cùng phối hợp diễn sao. Vì thế cậu sờ sờ khuôn mặt của Tuyết Hủy, nói: “Rốt cuộc là vì sao em rời đi, có biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm hay không, có biết anh lo lắng cho em đến thế nào không?”
Tuyết Hủy nghẹn ngào nói: “Em, em chỉ là sợ thôi.”
Bạch La La thâm tình chân thành, nói: “Em sợ cái gì.”
Tuyết Hủy nói: “Em sợ anh không thích em.” Y nói xong, nước mắt bi ai tràn mi mà ra, giọt nước mắt trong veo trượt dài trên má rơi xuống trên mu bàn tay của Bạch La La, nhiệt độ kia tựa như cũng muốn làm cho Bạch La La bị phỏng. Bạch La La đau lòng nói: “Anh cho em loại ảo giác này lúc nào, vì sao em lại cảm thấy anh là hạng người này?”
Tuyết Hủy nói: “Vậy anh vẫn thích em nhất sao?”
Bạch La La: “Là em, không sai, là em, mãi mãi đều là em.”
Khi hai người ở chỗ này anh tới em đi, Viên Thù Trạch liền ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt như là ăn phải phân vậy. Một màn trước mắt này quả thực chính là kịch bản ngôn tình cũ rích, cơ mà thảm nhất chính là Viên Thù Trạch lại phát hiện bản thân hình như đang đóng vai tiểu tam vô cùng không được người ta thích nhất ở bên trong kịch bản này.
Trên mặt Viên Thù Trạch ngay từ đầu còn treo nụ cười vô cùng miễn cưỡng, sau đó cũng lười cười tiếp, cứ như vậy mà mặt không cảm xúc nhìn Bạch La La và Tuyết Hủy, nghe mỗi một câu buồn nôn đến khiến cho người ta hận không thể điếc luôn cho rồi.
Sau khi diễn khởi động xong thì đến phân đoạn cao trào rồi, chỉ thấy Bạch La La nâng mặt của Tuyết Hủy, phẫn nộ hỏi: “Ai khiến cho em sinh ra ảo giác như vậy? Có phải Viên Thù Trạch nói gì đó với em hay không?”
Viên Thù Trạch nghe được lời này, trong lòng đột nhiên dâng lên. Cậu ta có chút bất an đan hai tay vào nhau, đầu cũng hơi cúi xuống, lại dựng lỗ tai chờ đợi Tuyết Hủy trả lời. Cậu ta biết, nếu Tuyết Hủy thật sự nói chuyện cậu ta đã làm với Lăng Vực Minh thì Lăng Vực Minh tuyệt đối sẽ không cho phép cậu ta lại tiếp tục ở lại đây nữa. Các ngón tay của Viên Thù Trạch xoắn vào nhau, trong lòng không ngừng cầu nguyện Tuyết Hủy vẫn duy trì vẻ ngây thơ gần như ngu xuẩn lúc trước.
Viên Thù Trạch cầu nguyện, tựa như đã có tác dụng.
Sau khi Tuyết Hủy nghe Bạch La La hỏi thì lại đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của mình, lắc đầu, nói: “Không, anh ấy chưa từng nói gì với em hết, Viên Thù Trạch là người tốt, anh đừng hiểu lầm anh ấy.”
Bạch La La: “……”
Viên Thù Trạch: “……”
Hai người họ đều có hơi bị câu trả lời của Tuyết Hủy làm cho chấn động, chỉ là đáng tiếc hai sự chấn động này lại khác nhau, Bạch La La là cảm thấy không thể tưởng tượng đối với đại lão còn muốn tiếp tục diễn. Mà Viên Thù Trạch thì kinh ngạc với vì sao trên thế giới này lại có hình người hồn nhiên, ngây thơ, thiện lương đến như vậy. Không sai, là hình người, không phải người.
Theo thánh mẫu Tuyết Hủy lên tiếng, trên người y tựa như hiện lên một vầng hào quang, ngay đến Bạch La La cũng sợ có khi nào y sẽ trực tiếp giương cánh từ phía sau lưng rồi bay về phía thiên đường chưa từng bị ô nhiễm luôn hay không. Tuyết Hủy tựa hồ như đã nhận được sự thỏa mãn quỷ dị từ trong ánh mắt nhìn mình giống như thánh nhân kia của Bạch La La và Viên Thù Trạch, y bi ai cười nói: “Em chỉ là hoài nghi bản thân, em vô dụng như vậy, nếu không có anh…… Em thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Bạch La La tuyệt vọng nghĩ ở trong lòng, đúng vậy, không có tôi thì còn có ai sẽ tận tâm tận lực mà phối hợp diễn với cậu chứ, cho nên đại lão à, sau này cậu có muốn thay đổi bạn diễn thì nhớ cho tôi chết có thể diện một chút nhé. Nhưng trên mặt cậu lại là vẻ mặt kiên định cầm tay Tuyết Hủy, nói: “Tuyết Hủy, em đừng sợ, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em, cho dù anh có chết thì cũng muốn để em sống sót.”
Tuyết Hủy vâng một tiếng, môi ngập ngừng.
Bạch La La cho rằng y còn muốn nói gì cảm động nữa thì liền nói: “Em còn không tin anh sao?”
Tuyết Hủy nghe vậy do dự một lát, vẫn là trầm thấp nói: “Vậy, vậy buổi tối còn ăn gà không?”
Bạch La La: “……”
Tuyết Hủy nói: “Có thể bắt con lớn một chút hay không?”
Cái phong cách này thật sự là chuyển quá nhanh, Bạch La La có hơi chưa trở lại bình thường được, vì thế im lặng vài giây, mới nói: “Em thích ăn, vậy để anh làm cho em ăn nha.”
Đại lão Tuyết Hủy giơ tay xoa xoa nước miếng khóe miệng —— Bạch La La vẫn luôn cho rằng đó là nước mắt của Tuyết Hủy.
Lần này đi ra ngoài săn thú, vốn dĩ Bạch La La dự định sẽ dẫn theo Tuyết Hủy. Cậu thật sự là không muốn để Viên Thù Trạch ở cùng với Tuyết Hủy nữa, lỡ như Viên Thù Trạch lại nói gì đó rồi k*ch th*ch máu diễn của đại lão thêm lần nữa, làm hại đại lão lại mất tích mấy ngày, Bạch La La sợ bản thân sẽ không khống chế được mà băm cậu ta luôn.
Nhưng Tuyết Hủy lại tìm lấy cớ nói chân mình đau, đi không nổi. Bạch La La nói mình sẽ cõng thì y lại nói mình mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi ở nơi dựng trại.
Bạch La La làm sao không nhìn ra y muốn làm gì, đại lão ngày càng gầy ốm nghiện diễn xuất này tuyệt đối đang chờ mong thời khắc diễn tay đôi giữa bạch liên hoa và tiểu tam đây mà. Bạch La La bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ, lúc đi còn nhìn Viên Thù Trạch bằng ánh mắt đồng cảm. Mà Viên Thù Trạch lại hoàn toàn không hiểu được ý của Bạch La La —— cậu ta xem ánh mắt của Bạch La La như uy h**p.
Đúng vậy, bản thân là cái gì chứ, chỉ là kẻ thứ ba ngoài cuộc mà thôi. Viên Thù Trạch miễn cưỡng cười, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Bạch La La đi bắt gà, để lại Tuyết Hủy và Viên Thù Trạch cùng một nơi thêm lần nữa.
“Xin lỗi, Tuyết Hủy.” Giọng điệu Viên Thù Trạch thành khẩn nói với Tuyết Hủy nói, “Tôi không phải muốn cố ý k*ch th*ch cậu đâu.” Cậu ta nói xin lỗi, nhưng trong mắt lại không áp chế được sự oán hận.
“Không sao.” Trên mặt của Tuyết Hủy còn có thương tích, tuy rằng y bị Viên Thù Trạch làm tổn thương, nhưng lại không hề có vẻ oán hận. Y ôn hòa nhìn Viên Thù Trạch, nói, “Trách bản thân tôi không tốt, là tôi quá xúc động, Lăng dịu dàng như vậy, tôi không nên hiểu lầm anh ấy.”
“Cũng đúng.” Viên Thù Trạch nói, “Anh Vực Minh đúng là rất dịu dàng.”
Tuyết Hủy tiếp tục nói: “Anh không cần để chuyện này ở trong lòng, những lời anh nói với tôi, tôi đều sẽ không nói lại với Lăng đâu.”
Viên Thù Trạch nghe vậy, gương mặt rõ ràng run rẩy một chút, Tuyết Hủy nói với cậu ta như vậy, vốn dĩ cậu ta hẳn là nên vui mới đúng, nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu ta lại như là vô cớ bùng lên một ngọn lửa. Dựa vào cái gì Tuyết Hủy luôn có thể làm ra bộ dạng đứng ngoài cuộc, vốn dĩ y nên oán hận chính mình, nhưng lại dễ dàng nói tha thứ như thế. Những thứ quá tốt đẹp, luôn khiến cho người ta muốn hủy diệt nó hoàn toàn.
Viên Thù Trạch miễn cưỡng cười cười, không nói gì nữa.
Tuyết Hủy lại có vẻ tâm trạng rất vui, nằm ở trong chỗ dựng trại mà Bạch La La dựng lên, nhìn lên không trung. Đôi mắt màu tím của y đầy vẻ dịu dàng, như đang nghĩ đến một chuyện gì đó rất hạnh phúc.
Mà Viên Thù Trạch ngồi ở bên cạnh Tuyết Hủy, móng tay hung hăng đâm vào trong lòng bàn tay.
Bạch La La không biết Tuyết Hủy nói với Viên Thù Trạch như thế nào, dù sao khi cậu trở lại nơi dựng trại thì bầu không khí giữa hai người bọn họ đã có chút kỳ quái. Viên Thù Trạch nở một nụ cười miễn cưỡng trên mặt, mà Tuyết Hủy lại cực kỳ vui vẻ, tung tăng làm trợ thủ cho Bạch La La.
Khi Bạch La La đi săn thú, Tuyết Hủy liền nói muốn ăn gà. Mà vận may buổi tối của Bạch La La tốt đến mức kinh dị, mới vừa tiến cánh rừng không bao lâu thì liền có hai con gà béo tốt đâm sầm vào cái cây chết trước mặt cậu.
Bạch La La nhìn hai con gà béo tốt ngủm củ tỏi ở trước mặt mình, cậu nói: “Đây là trời cao quan tâm sao?”
Hệ thống nói: “Đây là đại lão quan tâm thì đúng hơn.”
Bạch La La: “……” Đại lão nói muốn ăn gà, vì thế liền có gà.
Khi Bạch La La cầm gà thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, gà mà bọn họ ăn lúc trước có phải đều là đại lão đưa đến hay không. Bởi vì sau đại lão bỏ nhà ra đi, độ khó bắt gà của Bạch La La đã tăng lên không ít, mà hôm nay lại trực tiếp gặp được ba con đâm chết ở trước mặt cậu.
Bạch La La nắm hai con gà trở về, dọc theo đường đi cắn hạt dưa cùng với hệ thống.
Hệ thống nói: “Buổi tối làm gà thế nào.”
Bạch La La nói: “Nướng thường một con, nướng đất một con, ngày hôm qua không phải còn dư lại không ít khoai tây và hành tây sao.”
Hệ thống nói: “Tôi cảm thấy thêm mấy ngày nữa là cậu có thể tìm đủ nguyên liệu nấu ăn cần dùng giống trên trên địa cầu rồi.”
Bạch La La nghe vậy yên lặng muốn cảm ơn đại lão ban cho ở trong lòng.
Tuyết Hủy nhìn thấy Bạch La La kéo hai con gà trở về, tung tăng chạy tới giúp Bạch La La kéo gà, cái chân đau mà y nói lúc trước bây giờ xem ra đã không cần lo nữa rồi. Sức mỗi tay một con gà còn mạnh cả Bạch La La.
Bạch La La cũng không nhắc nhở Tuyết Hủy sụp đổ thiết lập rồi, nếu đại lão sẵn lòng giúp cậu kéo gà, vậy cứ kéo đi.
Xử lý lông gà, lại rửa sạch sẽ nội tạng. Bạch La La dùng hương liệu ướp gà xong thì nhét khoai tây và một ít hành tây vào bụng gà, còn có chút trái cây chỉ có tinh cầu này có, cuối cùng dùng chiếc lá lớn đặc biệt quấn gà lại, sau đó đắp bùn lên rồi nhét vào bên trong chỗ nhóm lửa của bếp lò mới dựng.
Tuyết Hủy lần đầu tiên thấy Bạch La La nấu đồ ăn như vậy, đôi mắt vẫn luôn lóe lên ngôi sao nhỏ, ngồi xổm bên cạnh Bạch La La cũng không chê mệt, không ngừng hỏi này hỏi kia.
Bạch La La cảm thấy Tuyết Hủy trước mắt tựa như bạn nhỏ nhà mình đang chờ ăn khoai lang nướng trong dịp Tết Nguyên Đán, nóng lòng không thể lập tức cầm con gà lên mà sựt luôn.
Trong lúc hai người tình tứ thì Viên Thù Trạch lại đi hái được một ít trái cây, cậu ta im lặng hơn ngày thường rất nhiều, Bạch La La cũng lười để ý đến cậu ta. Dù sao Tuyết Hủy cũng không phải bạch liên hoa thật, có thế nào Viên Thù Trạch cũng không thể tạo ra được sóng to gió lớn gì.
Chất thịt của gà đắp bùn mềm hơn gà nướng một ít. Khác với gà nướng, tất cả nước sốt đều bị lá cây cùng bùn đất khóa vào bên trong thịt, chờ đến khi nó chín ngấm vào, hương vị của lá cây và trái cây bên trong sẽ hòa cùng với thịt gà. Bạch La La đã dùng lá sen đã làm hai lần ở trên địa cầu, hai lần đều rất thành công, mùi vị rất là không tồi.
Sắc trời dần dần tối xuống dưới, khói bếp lượn lờ bốc lên từ trong rừng.
Bạch La La vừa nướng một con gà khác, vừa chờ lấy gà đắp bùn được nướng chín. Khi Bạch La La nấu ăn Tuyết Hủy thường đều rất ngoan, hôm nay cũng không ngoại lệ, y ngồi ở bên cạnh Bạch La La, nghiêm túc nhìn gà nướng trên đống lửa.
Gà nướng chín nhanh hơn gà đắp bùn, vì thế Bạch La La liền chia gà nướng trước để cho Tuyết Hủy lót dạ.
Viên Thù Trạch cũng được chia một miếng, Bạch La La cũng không có cố tìn gây khó dễ cho cậu ta, chia cho cậu ta phần tương đối nhiều thịt, dựa theo thể trạng của cậu ta ăn xong là sẽ no.
Tuyết Hủy ăn mùi ngon, ăn uống quả thực chính là đam mê của y, dù sao Bạch La La chưa từng nghe y nói câu: Em ăn no rồi. Từ trước đến nay đều là: Em ăn xong rồi. Ý của ăn xong rồi còn không phải là, nếu vẫn còn thì y còn có thể ăn sao.
Bạch La La ăn thịt một khoảng thời gian, mấy ngày nay muốn thay đổi khẩu vị. Vì thế không giành thịt gà với Tuyết Hủy mà chỉ ăn mấy củ khoai tây cùng đậu nướng, còn có một ít trái cây tươi ngon. Viên Thù Trạch vẫn là có kinh nghiệm hái trái cây hơn Tuyết Hủy, đa số trái cây được hái về đều vừa ngọt vừa nhiều nước, Bạch La La thậm chí còn thấy cậu ta hái được một trái dưa hấu lớn. Mà Tuyết Hủy lại không có hứng thú mấy với trái cây, ngoại trừ khoai tây, thì chưa từng thấy y chủ động ăn thức ăn chay khác.
Tuyết Hủy vừa vùi đầu gặm gà nướng, vừa nhìn Bạch La La, hàm hồ hỏi sao cậu không ăn.
Bạch La La nói: “Em ăn đi, anh không muốn ăn, chờ lát nữa không phải còn một con sao.”
Tuyết Hủy ừm ừm gật đầu, ăn càng hăng say.
Bạch La La lại tầm nửa giờ, xem chừng thịt chín rồi thì mới dùng gậy gộc đào gà đắp bùn từ trong đống lửa ra.
Nhẹ nhàng gõ mở lớp bùn bên ngoài của con gà đắp bùn, Bạch La La lột bỏ lớp lá cây bên ngoài của gà đắp bùn, lộ ra thịt gà tuyết trắng. Mấy con gà to béo nơi này đều là hoang dại, hoàn toàn không sử dụng thức ăn chăn nuôi, chất lượng thịt rất ngon. Bạch La La dùng dao nhẹ nhàng xẻ thịt gà, thậm chí cậu có thể nhìn thấy nước gà màu vàng nhạt từ từ chảy ra từ bên trong miếng thịt. Cậu cầm một miếng rồi nếm thử, phát hiện gà này làm theo cách này đúng là rất tuyệt. Không có bị khô như gà nướng, thịt cũng mềm hơn, cắn ở trong miệng đều tràn đầy thịt nước. Khoai tây và trái cây ở trong bụng gà cũng đều gần như chín hết, Bạch La La lấy một củ khoai tây ra cắn một cái, khoai tây mang đầy đủ vị tươi ngon của thịt gà, phối hợp với vị bùi của khoai tây, quả thực tuyệt vời.
Khi Bạch La La ăn, Tuyết Hủy đã đưa đầu tới trước mặt Bạch La La, mắt y trông mong mà nhìn động tác Bạch La La, không ngừng nuốt nước miếng, ngay đến Bạch La La cũng có thể nhìn ra khát vọng mênh mông ở bên trong nội tâm của y.
Bạch La La cắt một cái cánh gà cho Viên Thù Trạch, phần còn lại để lại hết toàn bộ cho Tuyết Hủy.
Có điều lần này Tuyết Hủy không có vội vã ăn, mà là nhẹ nhàng hỏi Bạch La La không ăn sao.
Bạch La La nói: “Em ăn đi, anh ăn khoai tây.” Không phải cậu khách sáo, mà là thật sự không có hứng thú với thịt gà, mấy ngày nay đều ở ăn thịt, có hơi ngán rồi.
Tuyết Hủy nghe vậy, vành mắt tự nhiên lại đỏ lên, y nói: “Lăng, có phải đồ ăn của chúng ta không đủ hay không …… anh đừng vì em đói bụng mà nhịn như vậy.”
Bạch La La trầm mặc nhìn Tuyết Hủy, trong đầu nghĩ chẳng lẽ cậu có thể ăn hết con gà dài 1m2 ở trước mặt sao? Nhưng cậu nghĩ lại, cảm thấy hình như con gà 1m2 này đúng là không tạo thành uy h**p gì với Tuyết Hủy cả.
Bạch La La nói: “Ăn đi ăn đi, anh thật sự không muốn ăn.”
Tuyết Hủy còn có hơi không tin, cuối cùng Bạch La La nói thêm mấy câu, y mới xác định Bạch La La là thật sự không muốn ăn.
Được Bạch La La cho phép, Tuyết Hủy hào hứng xắn tay áo lên, sau đó bắt lấy gà bắt đầu ăn. Bạch La La ở bên cạnh nhai khoai tây, đột nhiên nghe được Viên Thù Trạch phía sau nhẹ nhàng hỏi một câu, Tuyết Hủy có thể ăn hết một con gà lớn như vậy sao?
Bạch La La phun vỏ khoai tây ra, quay đầu sâu kín nói một câu với cậu ta: “Cậu tin nếu bắt thêm một con gà nữa thì cậu ấy vẫn ăn hết không?”
Viên Thù Trạch: “……”
Lần này Tuyết Hủy thật sự ăn đến rất vui vẻ, sau khi ăn xong thì nằm liệt trên mặt đất để cho Bạch La La rửa sạch tay và mặt cho y, còn vỗ vỗ cái bụng trắng nõn của mình, nói em rất thích Lăng.
Bạch La La nghĩ thầm cậu thích kê ba của tôi (kê ba = JJ) thì đúng hơn —— À, xin lỗi, nói gà không nói, văn minh chút đi.
Ăn uống no đủ, ba người đi vào giấc ngủ.
Cuộc sống buổi tối này tựa như rất yên bình, không có nguy hiểm, không có biến số, ngoại trừ phải ứng phó với sở thích xấu u mê diễn xuất của đại lão, thế giới này kỳ thật ngược lại cũng không tồi.