Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 48

Hai cơ thể quấn vào cùng một chỗ.

Tiếng mập mờ hòa cùng da thịt như ẩn như hiện, cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra hai người bọn họ đang làm cái gì. Viên Thù Trạch mặt đỏ tai hồng, miệng khô khốc, cơ thể cậu ta không tự chủ được mà muốn lặng lẽ đến gần hơn để có thể thấy rõ ràng hình ảnh trước mắt. Nghĩ như vậy, thân thể của Viên Thù Trạch thật sự chuyển động, cậu ta chậm rãi về phía trước, đi tới phía sau một thân cây rồi trốn vào. Thị lực của Viên Thù Trạch không quá tốt, cho nên phải đến gần mới có thể nhìn rõ hơn.

Núp ở phía sau gốc cây, dùng cành lá sum xuê làm vật che chắn, Viên Thù Trạch cuối cùng cũng hoàn toàn nhìn thấy hình ảnh khiến cho tim người ta đập nhanh hơn này.

Đúng là hai người đàn ông đang đè lên nhau, chỉ là người có màu da lúa mì mới là người bị đè, lông mày nhíu lại, hình như rất khó chịu, trên tay còn đang không ngừng chống đẩy. Mà người ở phía trên người cậu—— Viên Thù Trạch tập trung nhìn vào, thấy gương mặt kia vậy mà lại thuộc về Tuyết Hủy.

“Á!” Sau khi nhìn rõ khuôn mặt kia, Viên Thù Trạch đột nhiên ngồi dậy, cậu ta đưa tay lau mặt mình, mới nhận ra hình như mình vừa trải qua một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ cậu ta lại còn nhìn thấy cảnh tượng không nên xuất hiện …… Nghĩ đến chắc là vì những lời Tuyết Hủy nói với cậu ta trước khi đi ngủ, cho nên mới khiến cậu ta mơ giấc mơ này.

Viên Thù Trạch hơi bối rối, cậu ta bò từ trên mặt đất dậy, nhìn đến Lăng Vực Minh và Tuyết Hủy đều còn đang ngủ bên cạnh.

Ngày thường, hai người này luôn thích quấn quýt lấy nhau khi ngủ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Lăng Vực Minh nằm ở đó, mà Tuyết Hủy dùng cả hai tay và chân để ôm chặt Lăng Vực Minh. Trước kia, Viên Thù Trạch còn từng cho rằng kiểu tư thế ngủ này là Lăng Vực Minh đang lợi dụng Tuyết Hủy, lúc sau rất nhanh cậu ta phát hiện, thật ra Tuyết Hủy mới là người lợi dụng người kia.

Lăng Vực Minh trước đây là người thức dậy trước, hôm nay Viên Thù Trạch đều đã dậy mà cậu vẫn còn ngủ. Cơ thể cậu hình như có hơi không thoải mái, mày vẫn luôn nhíu chặt.

Viên Thù Trạch vốn dĩ muốn đánh thức bọn họ, nhưng nhìn hai người bọn họ ngủ ngọt ngào như vậy, do dự một lát thì tự đi rửa mặt ăn sáng trước.

Một giấc này Bạch La La ngủ không ngon. Cậu mơ một giấc mơ, mơ thấy Tuyết Hủy biến thành một con nhện rất lớn, đuổi theo cậu. Cậu cố gắng chạy rồi chạy, nhưng Tuyết Hủy vẫn cứ trước sau không xa không gần mà đi theo ở phía sau cậu. Cuối cùng Bạch La La thật sự không chạy nổi nữa, quỳ trên mặt đất mà thở hổn hển, con nhện Tuyết Hủy thấy thế liền trực tiếp phun ra một đống tơ màu trắng, trói chặt cậu lại. Trong miệng còn mỉm cười nói: “Lăng, anh muốn đi đâu vậy Lăng……”

Bạch La La tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhại, lại phát hiện mặt trời đã lên cao rồi. Cậu từ từ ngồi dậy, sau khi hoãn lại một lúc lâu thì mới ngẩng đầu nhìn bốn phía. Bạch La La nhìn thấy Viên Thù Trạch ngồi ở cách cậu không xa đang gặm trái cây nhìn cậu, mùi thơm độc quyền của trái cây lan tỏa khắp nơi dựng trại.

Bụng thầm kêu lên vài tiếng, cảm giác đói rốt cuộc cũng làm cho đầu óc hỗn độn của Bạch La La tỉnh táo lại, cậu ngáp một cái rồi rời giường.

Động tác của Bạch La La đánh thức Tuyết Hủy đang ngủ say, bình thường Tuyết Hủy sẽ thức dậy sớm hơn Bạch La La một ít. Nhưng sau khi y thức cũng không vội vã ngồi dậy, mà là cứ như vậy liếc mắt đưa tình nhìn Bạch La La. Cho đến khi Bạch La La cũng mở mắt ra rồi mắt đối mắt với y.

Ngày hôm qua Bạch La La bị Tuyết Hủy làm cho cả người nhức mỏi, sáng hôm nay cũng không còn nhiều sức lực, cậu đi tắm rồi lại ăn mấy trái cây, cơ thể mới miễn cưỡng đỡ lại —— nhưng vẫn là có loại cảm giác sinh lực bị tổn thương nặng nề, xem ra câu cường loát hôi phi yên diệt(Giặc mạnh tro bay khói hết*) cũng không phải là nói ngoa, Bạch La La vô cùng đau khổ nghĩ.

(*)trích Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ của Tô Thức

Khi Bạch La La ăn thì Tuyết Hủy cũng đi tắm rửa, Viên Thù Trạch nhìn Bạch La La, có hơi muốn nói lại thôi.

Bạch La La liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nói: “Làm sao vậy?”

Viên Thù Trạch nuốt trái cây xuống, cẩn thận hỏi: “Anh Vực Minh, anh thích đàn ông, hay là phụ nữ.”

Bạch La La nói: “Đương nhiên là phụ nữ rồi.” Cậu tựa như nhớ tới cái gì, cảnh giác nhìn Viên Thù Trạch, “Ngày hôm qua khi dây leo tấn công chúng ta, cậu đã nhìn thấy cái gì?”

“Không thấy gì cả.” Viên Thù Trạch vội vàng giải thích, “Em không nhìn thấy gì hết, em bị dây leo quấn rồi ném xuống hố, sau lại dây leo tự rút đi, em mới tìm được Tuyết Hủy, sau đó cùng Tuyết Hủy tới tìm anh.”

“Ồ.” Bạch La La cắn trái dưa một cái, hình dáng của trái dưa có hơi giống dưa chuột trên địa cầu, nhưng vị ngọt hơn, thịt quả bên trong còn có mùi trái cây riêng biệt. khi Bạch La La không muốn ăn thịt, mấy ngày đều ăn cái này. Hôm nay cậu rộp rộp nhai trái cây, cả người đều ở lộ ra một loại hơi thở tiêu cực không thường thấy.

Viên Thù Trạch là một người đồng tính ở trên địa cầu, cậu ta hoàn toàn không có trở ngại gì trong việc chấp nhận đàn ông. Mà bởi vì cậu ở trong vòng này, cho nên cũng chứng kiến không ít thằng tồi rút ch*m liền vô tình. Một người bạn mà Viên Thù Trạch từng quen cũng gặp phải một trường hợp như thế này. Lúc làm thì thằng tồi đó vẻ mặt sướng như lên mây, kết quả sau khi làm xong liền lập tức trở mặt không biết người, còn chê bạn của cậu ta ghê tởm. Có kinh nghiệm này, Viên Thù Trạch cảm thấy chính mình gần như có thể nhìn thấy bản chất của vấn đề này.

Lăng Vực Minh thật sự là một người anh tốt, bạn tốt, nhưng không phải là người bạn đời tốt—— ít nhất là không phải ở trong chuyện đàn ông yêu nhau này.

Sau khi tiến thêm một bước tiếp xúc nữa, thái độ của Bạch La La đối với Tuyết Hủy lại lạnh nhạt hơn một ít. Nhưng cậu không có biểu hiện quá rõ ràng, chỉ là khi Tuyết Hủy nói rất nhiều chuyện với cậu, mà cậu thì đều biểu hiện lơ đễnh, dưới góc nhìn của Viên Thù Trạch thì đây chính là biểu hiện của việc trốn tránh sự thật. Trong lòng Viên Thù Trạch nháy mắt liền tràn ngập cảm giác thất vọng và đau buồn.

Bạch La La hoàn toàn không biết trong đầu Viên Thù Trạch suy nghĩ cái gì, trên thực tế khi cậu thất thần thì đại đa số thời gian đều đang cắn hạt dưa với hệ thống.

Bạch La La & hệ thống: “Rắc rắc rắc.”

Hệ thống nói: “Hạt dưa này ngon thật.”

Bạch La La nói: “Hạt dưa này ngon thật.”

Nếu lúc này cả hai có thể lộ ra biểu cảm ở trong đầu thì có lẽ sẽ không khác thiểu năng trí tuệ cho lắm, đều là vẻ mặt dại ra ch** n**c miếng —— thời gian chứng minh ăn hạt dưa thật sự sẽ bị hạ chỉ số thông minh đấy.

Tuyết Hủy vẫn dính Bạch La La như vậy, tựa như hoàn toàn không có phát giác sự thay đổi trong thái độ của Bạch La La.

Viên Thù Trạch làm một người đứng xem, có thể thấy rõ bầu không khí giữa hai người bọn họ. Nếu nói trước đây cậu ta chỉ có ghen ghét thuần túy với Tuyết Hủy, thì giờ đây sự ghen ghét của cậu ta lại ẩn chứa một tia thương cảm. Xem ra ở bên nhau cùng với Lăng Vực Minh, thật sự không thể có tình cảm, trong chuyện tình cảm này, ai là người yêu trước thì sẽ là người thua. Cho dù có là Tuyết Hủy xinh đẹp cũng sẽ là như thế.

Bạch La La hoàn toàn nằm ngoài cốt truyện của Viên Thù Trạch và Tuyết Hủy.

Hiện tại mỗi ngày việc cậu lo lắng không phải nguy hiểm trước sau nữa, mà là sự thèm muốn của đại lão đối với cái mông của mình. Đại lão ngược lại vẫn là dáng vẻ ngây thơ vô tội, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, khuôn mặt lại tròn ra một vòng, so với dáng vẻ chật vật khi Bạch La La mới vừa gặp y thì đã chênh lệch không ít rồi. Cũng may, sau khi y làm Bạch La La một lần đó, cũng không có vội vã tiếp tục, mà là dự định tu sinh dưỡng tức một khoảng thời gian —— y cũng không muốn Bạch La La tiếp tục tức giận nha.

Đi vào tinh cầu này đã sắp mấy tháng. Tinh cầu này dường như đang trong mùa khô, lượng mưa ít đi rất nhiều, thậm chí lương thực cũng trở nên khan hiếm.

Thời tiết trên hành tinh này hơi khắc nghiệt, khi trời mưa thì có khi sẽ mưa cả ngày không ngừng. Mà khi mưa ít, Bạch La La trơ mắt nhìn nước của một con sông nhỏ rút xuống hơn phân nửa trong vòng ba ngày. Thực vật trong rừng cây đã bắt đầu rụng nhiều lá để giảm thoát hơi nước, trên đường cũng một số thi thể động vật bị khát chết.

Bởi vì nhiệt độ được giữ ở khoảng ba mươi bảy hoặc tám cả ngày, nửa người trên của Bạch La La liền dứt khoát không mặc áo. Viên Thù Trạch cũng thường xuyên nóng đến mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn kiên trì ăn mặc áo trên. Mà da thịt Tuyết Hủy vẫn luôn duy trì một nhiệt độ, lúc trời lạnh cũng không thấy rõ, hiện tại nóng lên, y quả thực tựa như một cái tủ lạnh di động. Bạch La La từ bỏ lo lắng cho cái mông của mình, tích cực tỏ vẻ mình muốn cõng Tuyết Hủy.

Ánh mắt Viên Thù Trạch nhìn về phía Bạch La La càng thêm phức tạp, có lẽ khi Bạch La La nói lời này, trong đầu cậu ta xuất hiện chính là một chữ ‘Tồi’ viết in hoa rồi.

Sau thời tiết khô hạn, nguồn nước trở thành một vấn đề lớn.

Bạch La La đổ hết nước vào những thứ có thể chứa nước mà cậu mang theo, lại vẫn chỉ đủ uống trong ba ngày, cũng may Tuyết Hủy vô cùng quen thuộc địa hình. Y có thể tìm thấy rõ ràng vị trí của từng con sông con suối, cho nên tuy rằng có chút gian nan, bọn họ vẫn là không có nguy hiểm đến tính mệnh.

Nhưng mà Bạch La La có Tuyết Hủy che chở, những người khác lại không may mắn được như cậu vậy.

Trong thời gian ở cùng với Tuyết Hủy, Bạch La La phát hiện cứ cách mấy ngày, phi thuyền sẽ ném một đống người xuống trên tinh cầu này. Những người này bị ném đến trên tinh cầu, hầu hết trong số đó sẽ chết trong mấy ngày đầu tiên, nhưng vẫn khá nhiều người còn sống. Khi thức ăn và nước uống dồi dào, con người không cần phải di cư, nhưng khi mùa khô đến, bọn họ không thể không rời khỏi môi trường sống ban đầu để tìm nguồn nước mới——động vật nguy hiểm ở trên tinh cầu này cũng giống như vậy.

Khô hạn làm cho Bạch La La mở rộng tầm mắt, cậu tận mắt nhìn thấy một tảng đá rất lớn ở ven đường từ từ mọc tay mọc chân, sau đó bắt đầu chậm rãi di chuyển. Tảng đá cao tầm bốn mét, sau khi cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện tảng đá này hoàn toàn không phải đá, mà là một loại động vật, còn ăn thịt hay là ăn cỏ, Bạch La La cũng không biết. Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt của cậu và Viên Thù Trạch đều không được tốt cho lắm, bởi vì ai biết được chỗ ngủ ban đêm, có thể có một con vật trông như tảng đá như thế này hay không

Bạch La La hỏi Viên Thù Trạch tới nơi này bao lâu rồi.

Viên Thù Trạch nói: “Gần hơn nửa năm rồi, có lẽ em đến hồi cuối mùa đông.” Khi cậu ta nói chuyện, trong ánh mắt đều là vẻ kinh sợ, cậu ta nói, “Lúc ấy khi rớt xuống có người vận may không tốt, trực tiếp rơi vào trong nước……”

Bạch La La nói: “Sao thế?”

Viên Thù Trạch nói: “Em cho rằng người đó sẽ bị đông chết, kết quả khi người đó rơi xuống đến trong nước…… thì nước kia liền sôi trào lên.”

Bạch La La: “……”

Viên Thù Trạch miễn cưỡng cười nói: “Anh ta bị luộc sống ngay tại chỗ.”

Bạch La La đại khái đã tưởng tượng ra hình ảnh này, cậu nói nói: “Ừm.”

Bởi vì được Tuyết Hủy che chở, cho nên khiến cho Bạch La La sinh ra ảo giác tinh cầu này vô cùng hòa nhã. Trên thực tế, tinh cầu này chẳng hòa nhã một chút nào, nó chỉ chỉ tạm thời che giấu bộ mặt gớm ghiếc của mình, đang chờ đợi một thời cơ thích hợp để đổ ụp tàn nhẫn xuống bản thân mình.

Bọn họ gian nan đi trong hơn ba mươi ngày, quyết định chỉnh lý ở bên một con sông hai ngày.

Đi lại trong thời tiết nắng nóng như thế này, cho dù đối với người có tố chất thân thể tốt như Bạch La La thì cũng là một loại dày vò, càng không cần phải nói đến Viên Thù Trạch tố chất cơ thể không được tốt cho lắm. Trạng thái của Tuyết Hủy cũng không phải rất tốt, ngày thường ríu rít không ngừng, mấy ngày nay lại im lặng, biểu hiện nghiêm trọng nhất chính là ngay cả thịt cũng không muốn ăn.

Bạch La La không có cách nào, chỉ có thể nghĩ cách làm cho y ăn.

Sau khi dựng trại xong, Bạch La La đi lấy nước dùng để uống rồi tắm một cái. Bởi vì bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào mà màu da của cậu càng ngày càng đen, ngay đến Viên Thù Trạch cũng đen không ít. Ngược lại làn da của Tuyết Hủy vẫn duy trì tuyết như trắng, khi đặt tay cùng với tay của Bạch La La, hoàn toàn có thể phân rõ trắng đen.

Nước sông mùa khô không mát lạnh trong như mùa mưa, cũng may xung quanh đây có cây cối, chắn được nhiều cát đá nên nước sông không quá đục. Sau khi Bạch La La lấy nước lên thì dùng áo của mình lọc cát đá ở trong nước. Sau đó lại đổ vào trong ấm chứa nước, loại bỏ chất cặn ở bên trong rồi đun sôi lên. Mặc dù vẫn có khả năng nguồn nước được xử lý theo cách này vẫn có thể bị ô nhiễm, nhưng nếu uống như thế này thì tốt hơn rất nhiều..

Bạch La La nấu nước sôi, rồi đưa nước cho Tuyết Hủy.

Tuyết Hủy trông có chút khó chịu, khuôn mặt đỏ lên, vẫn luôn không nói tiếng nào, nếu không phải nhiệt độ trên người y còn thấp hơn Bạch La La, chỉ sợ Bạch La La đều cho rằng y bị sốt rồi.

Tuyết Hủy uống một chút nước thì không uống nữa. Bạch La La mới cùng Viên Thù Trạch uống hết số nước còn lại.

Vào mùa khô, những nơi có nguồn nước thường tập trung số lượng lớn động vật. Tinh cầu này cũng không ngoại lệ, khi Bạch La La đến bờ sông lấy nước thì nhìn thấy được đủ loại sinh vật kiểu dáng kỳ kỳ quái quái. Động vật lớn có hình thù kỳ quái thì cũng thôi đi, vấn đề là cậu thậm chí còn thấy được một ít thực vật đang ngọ nguậy rễ cây đi đến bờ sông.

Hầu hết các loại thực vật này đều vô cùng cao lớn, cành lá xum xuê, rễ cây thô chắc chui ra từ mặt đất dập nát. Đại đa số các loài động vật đều rất thận trọng tránh xa những loại thực vật này. Bạch La La bắt đầu còn không biết vì sao, thẳng cho đến khi cậu tận mắt nhìn thấy một cái cây cao to, đột nhiên dùng rễ của mình cuốn lấy một con dã thú rất lớn, sau đó cứng rắn lôi tọt con thú ấy xuống dưới mặt đất.

Lúc ấy trong tay Bạch La La và Viên Thù Trạch đều cầm đang cầm nước, Viên Thù Trạch thấy một màn như vậy, trực tiếp kêu sợ hãi một tiếng rồi xoay người bỏ chạy. Bạch La La bình tĩnh hơn cậu ta một chút, nhưng vẫn bị dọa cho sững người. Cơ mà cái này không phải là kh*ng b* nhất, chỗ kh*ng b* nhất chính là khi cậu vào trong rừng thì đều cảm thấy cây cối bên cạnh hình như đều như đang nhìn cậu……

Viên Thù Trạch bị dọa không nhẹ, một ngày cũng chưa bình tĩnh lại được.

Tuyết Hủy vẫn là dáng vẻ buồn bã ỉu xìu, đại đa số thời gian đều dựa vào trong góc, chờ khi Bạch La La trở về thì sẽ từ từ rúc vào trong lòng ngực của Bạch La La. Bạch La La hỏi y khó chịu ở đâu, y cũng không nói, chỉ chậm rãi lắc đầu, nói bản thân không sao.

Nguồn nước của con sông này vốn có thể chống đỡ được trong vài ngày, nhưng sau khi mấy cái cây lớn kia đến thì còn chưa đến buổi chiều đã sắp khô cạn. Cũng may mà Bạch La La đã lấy đủ nước, không cần mạo hiểm đi qua nữa.

Không còn nguồn nước, ba người lại đến bước lên hành trình.

Tuyết Hủy lại nói rõ phương hướng lần nữa, nói nơi đó có một con sông lớn, mùa khô đều không khô cạn, chờ tới bên kia, bọn họ ở lại bên bờ sông chờ mùa khô qua đi thì tiếp tục về nhà.

Bạch La La nói được.

Đến buổi tối, vận may của Bạch La La không tồi, tìm được một ổ trứng chim.

Trứng chim ở đây to tầm một nắm tay, Bạch La La đập vỏ trứng rồi bỏ thêm chút nước và muối, đặt ở trên lửa chưng từ từ. Thời tiết nóng bức, mọi người đều không có hứng ăn uống gì. Cho dù có đặt một miếng thịt ở trước mặt, cũng chỉ sẽ cảm thấy ngấy dầu mỡ. Ngay đến món gà yêu thích mà Tuyết Hủy cũng không đụng đến, có thể tưởng tượng được nóng bức với y mà nói cũng không phải chuyện thoải mái gì.

Sau khi trứng chưng chín xong thì vô cùng trơn mềm, xúc cảm có hơi giống tào phớ, nhưng có hương vị đặc trưng của thịt hơn tào phớ.

Bạch La La chưng bốn cái trứng, hai cái cho Tuyết Hủy, cậu và Viên Thù Trạch mỗi người một cái. Ba người uống ăn trứng chưng xong thì bắt đầu nghỉ ngơi.

Tuyết Hủy nằm ở trong lòng ngực Bạch La La, nhẹ nhàng nói: “Em ghét nhất là mùa này.”

Bạch La La vuốt tóc của y, nói: “Mùa này còn bao nhiêu lâu nữa sẽ qua đi?”

Tuyết Hủy nhắm mắt lại, lông mi tuyết trắng phủ một bóng râm nhàn nhạt, y nói: “Còn lâu lắm……” Y nói xong câu đó thì ngủ rồi, nhìn dáng vẻ như là cực kỳ mỏi mệt.

Bạch La La không biết rốt cuộc sự thay đổi ở tinh cầu này có ảnh hưởng thế nào đến Tuyết Hủy, có đôi khi cậu sẽ tự hỏi Tuyết Hủy có phải là cây tinh hay không, nhưng sau khi nghiêm túc tự hỏi, lại cảm thấy giả thiết cây tinh này có hơi huyền huyễn quá. trạng thái buồn bã ỉu xìu này của Tuyết Hủy đã xuất hiện trong một thời gian dài rồi, Bạch La La thậm chí có hơi hoài niệm khi Tuyết Hủy tràn đầy năng lượng mà diễn xuất kia—— nếu Tuyết Hủy không có hứng thú với mông của cậu.

Theo thời gian khô hạn kéo dài, càng ngày càng nhiều động vật tụ tập ở bên nhau, mà tụ tập ở bên nhau giống như vậy, còn có nhân loại.

Khi cách mấy tháng, Bạch La La cuối cùng cũng gặp lại được đồng loại của chính mình. Có điều so với động vật cùng một lòng tìm nước uống thì đồng loại này tựa như có chút không được thân thiện cho lắm.

Lần gặp đầu tiên là ba người đàn ông. Một người cao cao gầy gầy trong đó, rõ ràng là người dẫn đầu. Bọn họ nhìn Bạch La La, trên mặt liền lộ vẻ vẻ cảnh giác, mà Bạch La La cũng dừng bước chân, không có ý muốn tiến lên.

Trong lòng mọi người đều rõ ràng, có thể sống đến bây giờ thì cũng không phải là nhân vật dễ chọc gì cho cam. Huống hồ đội ngũ của Bạch La La trông thật sự là có chút kỳ quái, tựa như chỉ có một mình cậu là có sức chiến đấu. Phía sau lưng cõng một mỹ nhân hơi thở thoi thóp, bên cạnh thì có một người vóc dáng thấp bé vô cùng gầy yếu.

Bình Luận (0)
Comment