Người bên kia đang quan sát Bạch La La, Bạch La La cũng quan sát bọn họ. Tuy rằng tâm đã nhấc lên, nhưng trên mặt Bạch La La lại là vẻ lạnh nhạt, không định đến gần, cũng không có cố tình tránh đi.
Ba người thấy thế, hình như bắt đầu mở miệng thương lượng khởi cái gì đó, vài phút sau đưa ra kết luận, không đến gần hướng của Bạch La La. Mà là đi một con đường khác.
Bạch La La thả lỏng ở trong lòng, cậu biết lúc này tuyệt đối không có thể sợ hãi. Hơn nữa hiện tại cho dù là động vật hay là thực vật thì uy h**p lớn nhất đều là thời tiết, cũng không phải đồng loại. Bạch La La biết đạo lý này, nhìn bọn họ đi xa cũng không có buông lỏng cảnh giác. Mãi cho đến khi ba người biến mất ở trong phạm vi tầm nhìn, cậu mới quay đầu tiếp tục đi con đường của mình.
Viên Thù Trạch vẫn luôn biểu hiện sợ hãi, cậu ta run bần bật ở bên cạnh Bạch La La, chờ khi ba người kia đi rồi, mới khàn khàn nói: “ Anh Vực Minh, nếu bọn họ ra tay thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Bạch La La giơ tay lau mồ hôi trên trán, nhàn nhạt nói: “Nên làm cái gì thì làm cái nấy thôi.”
Có lẽ là Bạch La La bình tĩnh cũng lây sang cho Viên Thù Trạch, cơ thể của Viên Thù Trạch cũng dần dần bình tĩnh lại. Cậu ta nhìn phía sau lưng rộng lớn của Bạch La La, trong lòng không ngừng cảm ơn trời cao đã cho chính mình gặp được người này.
Bạch La La kỳ thật cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài của cậu vậy, khi nhìn thấy ba người kia, cậu còn nói với hệ thống tôi sợ quá, nếu đánh thật thì phải làm sao bây giờ?
Hệ thống nói, cậu đừng sợ, đừng quên cậu đang cõng đại lão đấy.
Bạch La La nói: “Nhưng mà hình như đại lão đang bị bệnh đó.”
Hệ thống nói: “Đại lão có bị bệnh thì cũng là đại lão!”
Bạch La La nháy mắt cố lấy lại dũng khí, sau đó cắn hạt dưa cưỡng ép bình tĩnh lại.
Gặp được ba người kia, chỉ là một mở đầu, Bạch La La có dự cảm mấy ngày sau đó bọn họ còn sẽ gặp được một ít người. Những người này hẳn là đã sống trên tinh cầu này hơn một năm. Bọn họ biết nên vượt qua mùa khô gian nan này như thế nào, đều duy trì đi về hướng có nước.
Nếu có thể, Bạch La La thật sự không muốn dựa vào đó, nhưng dựa theo cách nói của Tuyết Hủy chính là, cuối mùa khô ở trên tinh cầu này chỉ còn lại một số nguồn nước cố định, mà nguồn nước này lại là cái gần nhất.
Bạch La La không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Đi cùng với Bạch La La có hàng ngàn loài động vật đủ loại hình thái kiểu dáng. Có loài bò sát, có côn trùng, có loài chim, có động vật ăn thịt cỡ lớn, còn có thực vật. Thiên kỳ bách quái, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Bạch La La làm một nhân loại, thật sự ở trong đó là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Bởi vì không cẩn thận một cái là có thể sẽ bị động vật cỡ lớn dẫm chết mất đất. Đi được vài ngày cậu đột nhiên thông suốt, buổi tối dẫn theo Viên Thù Trạch và Tuyết Hủy tìm con quái vật đá khổng lồ đang ngủ rồi leo lên lưng của nó.
Lúc trước Bạch La La từng gặp qua con quái vật đá này, kết cấu da của nó không khác nhiều so với đá thật, tuy rằng thân hình rất lớn, nhưng tốc độ di chuyển lại cũng không hề chậm. Chỉ là Bạch La La vẫn luôn không rõ thứ đồ chơi này rốt cuộc này là ăn cái gì. Sinh vật này hoàn toàn không có khả năng xuất hiện ở trên địa cầu, Bạch La La đi vào nơi này, cũng coi như là mở rộng tầm mắt.
Vì thế ba người liền bắt đầu cùng di chuyển với quái vật đá, khi buổi tối mới có thể nhân lúc quái vật đá ngủ mà đi đến khác tìm chút đồ ăn.
Tuyết Hủy cả ngày uể oải, Bạch La La vì khiến y ăn nhiều một chút có thể nói là hao tổn tâm huyết.
Cậu hái được một ít thực vật có thể dùng ăn, lại cắt thịt của một số động vật nhỏ rồi nghiền chúng lại với nhau, sau đó nặn thành viên. Sau đó lại tìm tảng đá phẳng chiên thịt lên.
Khi Bạch La La làm cái này, Tuyết Hủy rốt cuộc đã hơi có tinh thần, bò đến bên cạnh Bạch La La rồi đưa mặt dựa vào trên đùi Bạch La La, nói: “Anh đang làm gì đó.”
Bạch La La nói: “Thịt viên.”
“Ăn ngon không?” Tuyết Hủy hít hít nước miếng.
Bạch La La véo mặt y một cái, nói: “Ngon.”
Tuyết Hủy nói: “Khi nào mới xong á……” Y nói rồi ngáp một cái, xem dáng vẻ là lại mệt rồi.
Bạch La La nói: “Em thật sự không có khó chịu ở đâu sao?”
Tuyết Hủy lẩm bẩm nói mỗi mùa khô y đều như vậy, chờ thêm thì tốt rồi, y không thích trời quá nóng, quá nóng thì y sẽ không có tinh thần gì.
Bạch La La nghe vậy liền yên tâm.
Thịt viên chiên chín, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm mại. Rau củ giòn tan trong thịt đã loại bỏ cảm giác béo ngậy của thịt, ngược lại làm thịt viên trở nên ngon miệng hơn. Đáng tiếc Bạch La La không có nồi, nếu không thịt viên này dùng nồi nấu thì sẽ càng thanh đạm ngon miệng hơn.
Bạch La La lại lấy ra mấy trái cây rồi đưa cùng với thịt viên cho Tuyết Hủy. Mùi vị trái này giống với cà chua ở trên địa cầu, nhưng vị ngọt và bùi hơn cà chua ở trên địa cầu, cắn xuống liền có thể tràn ngập nước trong khoang miệng. Trên thực tế, khi Bạch La La đi vào tinh cầu này, cậu hài lòng nhất là nguyên liệu nấu ăn vô cùng phong phú của cái tinh cầu này……
Tuyết Hủy và Viên Thù Trạch đều ăn rất vừa lòng, Tuyết Hủy cũng ăn nhiều một chút, hừ hừ nói bụng không thoải mái. Bạch La La đưa tay xoa xoa cho y.
Xúc cảm cái bụng trắng của Tuyết Hủy rất tốt, vừa trơn vừa mát, còn mềm mại. Bạch La La xoa nhẹ trong chốc lát, không nhịn được lại đặt thêm một bàn tay lên, cho đến khi cậu phát hiện Tuyết Hủy u oán nhìn cậu, mới ho khan một tiếng làm bộ như không có gì xảy ra mà thu tay lại.
“Anh xoa đến em nóng luôn rồi.” Tuyết Hủy ấm ức nói, “Em cũng muốn xoa lại.”
Bạch La La: “…… Anh khó chịu lắm.”
Tuyết Hủy nói: “Mặc kệ, em mặc kệ.”
Bạch La La bất đắc dĩ: “Vậy được, em xoa đi.” Chỉ cần không xoa mông, cậu xoa ở đâu cũng được tất.
Được Bạch La La cho phép, lúc này Tuyết Hủy mới vừa lòng, đưa tay xoa nhẹ mấy cái ở trên bụng Bạch La La. Chỉ tiếc trên bụng Bạch La La có cơ bụng sáu múi, làm sao có xúc cảm tốt như bụng y vậy. Tuyết Hủy lẩm bẩm hai câu, ngừng tay, nói câu Bạch La La mà không nghe rõ. Khi Bạch La La lại hỏi y, y lại không chịu nói nữa.
Bạch La La và Tuyết Hủy yêu thương lẫn nhau ở bên này, Viên Thù Trạch chỉ có thể ở một bên âm thầm bị thồn cả họng cơm tró. Nếu mà show ân ái có thể làm mù mắt người ta, Viên Thù Trạch cảm thấy mắt của chính mình có lẽ đã mù mất rồi. Thịt viên đúng là rất ngon, Viên Thù Trạch cũng từng muốn bạn trai có tài nấu ăn ngon, chỉ tiếc giấc mơ của cậu ta còn chưa thực hiện thì liền vì tội trộm cắp mà vào tù, trực tiếp phán tử hình, sau đó không bao lâu thì bị trực tiếp ném tới trên tinh cầu có thể chết bất cứ lúc nào này.
Buổi tối này, ba người bọn họ đều có hơi mất ngủ,
Viên Thù Trạch nghĩ chính là tương lai của cậu ta, Tuyết Hủy nghĩ chính là Bạch La La bên cạnh, mà Bạch La La nghĩ chính là…… sao hạt dưa còn chưa giao đến nữa.
Hệ thống nói tôi có thể làm gì đây, tôi cũng rất tuyệt vọng nha.
Bạch La La nói: “Hậu cần các cậu lại xảy ra vấn đề ầ?”
Hệ thống nói: “Tổng bộ chúng tôi bị hacker tấn công, aiz, mỗi năm đều phải làm như vậy một hai lần.”
Bạch La La nói: “Hacker tấn công cơ quan chính phủ là tội lớn nha, phải ở tù đó.”
Hệ thống nói: “Đúng vậy, nói cứ như có thể bắt được phạm nhân vậy.”
Sau đó hai người thở ngắn than dài, nói không có hạt dưa cuộc đời chính là năm bè bảy mảng, gió thổi qua liền tan.
Ngày hôm sau ba người nằm ngủ nướng ở trên lưng của quái vật đá.
Bạch La La vì che nắng còn cố ý đi tìm mấy cây gỗ rồi dựng một cái lều đơn giản ở trên lưng của quái vật đá, sau đó ba người nằm ở trong lều nói chuyện phiếm.
Viên Thù Trạch cảm thấy quá nhàm chán, vì thế liền bắt đầu nói về chuyện của mình, nói cậu ta trộm Lam Tinh thế nào, bị người hãm hại vào trong tù thế nào, rồi bị người ta cướp Lam Tinh từ trong tay mình như thế nào.
Nói nói thì Viên Thù Trạch bắt đầu khóc, nói: “Nếu không phải hắn gạt em, em cũng không trực tiếp bị phán tử hình như vậy.” Chỉ cần tìm được thứ kia trở về, nhiều lắm cậu ta chỉ bị phán mười năm, cũng sẽ không rơi vào kết cục tính mạng khó lo như hiện tại thế này.
Bạch La La nghe không hé răng, nghĩ thầm tôi chỉ trộm không đến 1/10 của cậu này, còn không phải vẫn bị phán tử hình sao……
Viên Thù Trạch nói: “Anh Vực Minh, anh vào bằng cách nào?”
Bạch La La hàm hồ nói giết người.
Viên Thù Trạch nói: “Anh giết người? Là người nọ làm chuyện gì quá đáng sao?”
Bạch La La ừm ừm vài câu thì liền chuyển đề tài. Cậu thật sự là không muốn nói với Viên Thù Trạch, cậu là do bị xã hội chủ nghĩa lông dê kéo vào đấy.
Các phạm nhân đều tiến hành soi chiếu bản th*n d*** cái nắng gay gắt, tự tiến hành giải và bày tỏ thái độ quá trình phạm tội của mình, trong lúc nhất thời tâm hồn và x*c th*t tựa như đều được thăng hoa.
Tuyết Hủy nghe hai người nói chuyện phiếm, cũng nghe say sưa ngon lành, y ngậm khúc mía mà Bạch La La tìm cho mình, vừa hút nước vừa nghe kể chuyện, cả người đều thỏa mãn.
Đến giữa trưa, mặt trời lên cao nhất..
Bạch La La đã đi hái rất nhiều lá cây rồi phủ lên trên toàn bộ nóc lều, còn làm một ít nhựa cây để hạ nhiệt. Có điều khi làm cái này cái kia cậu đều vô cùng cẩn thận, sợ dao của mình vừa chặt xuống thì rễ của cái cây sẽ đá bay mình mất. Cơ mà chuyện trước mắt Bạch La La lo lắng vẫn còn chưa xảy ra, hình như là có cây có thể di chuyển, còn lại đều không thể di động.
Sau khi làm như vậy, nơi ba người ở lại mát mẻ không ít.
Viên Thù Trạch nhìn làn da mình, u buồn nói nếu còn phơi nữa nói không chừng buổi tối mà không há mồm thì bọn họ cũng sẽ không nhìn thấy cậu ta đâu, sau đó hỏi Tuyết Hủy sao y phơi không bị đen.
Tuyết Hủy nói: “Cái gì gọi là phơi bị đen?”
Viên Thù Trạch nói: “Chính là sau khi bị nắng phơi rồi đen đấy.”
Tuyết Hủy lộ ra biểu tình thì ra là thế, y nói: “Ra là như thế à, em còn tưởng hai ai không chịu nổi thời tiết nóng nên bị nướng khét chứ.”
Viên Thù Trạch: “……”
Bạch La La: “……”
Viên Thù Trạch nghe vậy khóe miệng run rẩy một chút, cậu ta nói: “Được rồi, đen chút cũng tốt, đàn ông mà, da ngăm đen thì mới đẹp.”
Tuyết Hủy nghe vậy sửng sốt một lát, nói: “Đen mới đẹp sao?”
Bạch La La nhanh chóng tiếp lời, nói: “À không, tụi anh đều xem trắng mới đẹp, em nhìn Viên Thù Trạch, không phải cậu ta cũng muốn trắng lại sao.”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ mờ mịt của Tuyết Hủy, Bạch La La thật sự rất sợ Viên Thù Trạch sẽ mở một cánh cửa thế giới mới cho Tuyết Hủy. Cậu thật sự có loại cảm giác nếu để Tuyết Hủy cảm thấy da đen đẹp thì thật sự y sẽ làm ngay cả một làn da đen luôn cũng không chừng, Bạch La La thật sự là khó có thể tưởng tượng dáng vẻ mỹ nhân có làn da ngăm đen nhếch môi lộ ra một hàm răng trắng ở trước mắt, ngẫm lại đều cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Viên Thù Trạch oán giận hai câu thì không nói cái gì nữa, kỳ thật cậu ta cũng mơ hồ cảm thấy thân phận Tuyết Hủy không bình thường, nói chuyện làm việc đều có khác biệt rất lớn so với cậu ta và Bạch La La .
Bạch La La nóng dữ dội cho nên dứt khoát chỉ mặc quần, dáng người cậu tốt, lại trải qua vận động cường độ cao trong mấy tháng này, đường nét trên cơ thể tuyệt đẹp vân da lưu loát, cơ bắp không quá mức khoa trương, nhưng ở đâu cũng căng đầy sức mạnh.
Viên Thù Trạch khẽ meo meo nhìn Bạch La La, Bạch La La hoàn toàn không có nhận thấy được, còn dẩu mông nghiêm túc bện dây cỏ.
Tuyết Hủy cảm nhận được ánh mắt của Viên Thù Trạch thì rầm rì ngồi dậy, chặn tầm mắt của Viên Thù Trạch.
Viên Thù Trạch âm thầm cắn răng ở trong lòng, vừa mắng Tuyết Hủy đáng ghét, vừa nghĩ chính mình không biết cố gắng, trên phương diện tình cảm Lăng Vực Minh là tên tồi, cậu ta còn mơ ước cái gì chứ. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, nơi này có ba người đàn ông, cậu ta cũng không thể có ý với Tuyết Hủy. Tuy rằng Tuyết Hủy đẹp đến không giống nhân loại, nhưng trông thế nào cũng không phải ở bên trên.
Bạch La La đan dây cỏ xong, làm cây thang, thuận tiện cho bọn họ lên xuống trên lưng của quái vật đá. Quái vật đá quá lớn, cũng không biết có cảm giác được ba người có ba người ở trên lưng mình hay không.
Khi sắp đến nguồn nước, nước của mấy người Bạch La La đều sắp hết rồi. Tuy rằng ngày thường ngoại trừ uống nước ra, cậu vẫn luôn vô cùng tiết kiệm, nhưng ở gần đây lại không có nơi có thể bổ sung.
Bạch La La cảm thấy tình huống này không được, cho nên liền bàn bạc với Tuyết Hủy nói hôm sau đi hái chút trái cây, ít nhất có thể chịu được thêm mấy ngày.
Viên Thù Trạch nghe vậy lo lắng nói: “Nhưng anh Vực Minh, gần đây đều nguy hiểm như vậy……” Khoảng cách nguồn nước càng ngày càng gần, gần như đi chưa được mấy bước là có thể gặp được sinh vật đủ loại kiểu dáng, lúc này rời khỏi lưng quái vật đá, hiển nhiên là hành động vô cùng nguy hiểm.
Bạch La La nói: “Thời tiết này quá nóng, không bổ sung hơi nước không được.”
Tuyết Hủy nhìn Bạch La La, nhẹ giọng nói: “Chờ ngày mai rồi nói sau.”
Bạch La La gật gật đầu.
Kết quả khiến Bạch La La không ngờ chính là, sáng sớm ngày hôm sau đã rơi một trận mưa, tuy rằng mưa không lớn, nhưng đều đổ đầy những chai đựng nước của bọn họ, còn được uống cho đã.
Bạch La La còn đang suy nghĩ đây là mùa khô kết thúc sao, lại không ngờ cơn mưa này đến nhanh mà đi cũng nhanh, lúc sau mặt trời lại xuất hiện ở trên bầu trời lần nữa, thiêu đốt mặt đất.
Viên Thù Trạch còn phấn khích, nói vận may chúng ta tốt thật.
Bạch La La nhìn Tuyết Hủy không có tinh thần gì ngồi ở trong một góc, nghĩ thầm cậu thật sự phải cảm ơn đại lão……
Trận mưa bất thình lình này, lại cũng đưa tới phiền toái khác, sau khi mưa tạnh không bao lâu thì có một nhóm người xuất hiện ở trong tầm nhìn Bạch La La. Bọn họ ăn mặc quần được làm bằng cỏ, cầm đá làm vũ khí, hiển nhiên đã là dân thường trú ở tinh cầu này. Có người nhìn thấy Bạch La La, rất xa liền bắt đầu gọi Bạch La La.
Bạch La La nghe được ngôn ngữ bọn họ nói, xác định bọn họ vốn là tội phạm tử hình bị trục xuất đến trên tinh cầu này, nhưng nhìn bộ dạng của bọn họ, hẳn là đã sống ở đây hơn một năm rồi.
Một người trong đó kêu: “Cậu muốn gia nhập với chúng tôi hay không?”
Bạch La La lắc đầu, phất tay với bọn họ từ xa.
Một người khác nói: “Một mình cậu không chịu nổi mùa khô đâu, gia nhập với chúng tôi đi!”
Bạch La La nói: “Không cần!”
Nhóm người này bị Bạch La La từ chối, lại cũng không có nói cái gì nữa, xoay người dứt khoát rời đi.
Bạch La La nhìn bọn họ, dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng mạnh, cậu luôn cảm thấy, đoàn thể trên tinh cầu này, hẳn là không chỉ những người ở trước mắt này. Nếu nói thái độ những người này còn tương đối ôn hòa, vậy sẽ có những nhóm ngang ngược tàn bạo hay không?
Nỗi lo lắng của Bạch La La rất nhanh đã thành hiện thực, không qua mấy ngày, ba người bọn họ liền chứng kiến một cuộc chiến quy mô lớn, một nhóm đánh nhau với một nhóm khác, cảnh tượng đẫm máu tàn bạo đến cực điểm. Viên Thù Trạch xem toàn bộ quá trình trực tiếp nôn đầy đất, Bạch La La kinh ngạc đến hạt dưa đều rớt, chỉ có Tuyết Hủy là đôi mắt tỏa sáng say sưa ngon lành mà gặm cây mía của y.