Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 50

Một nhóm người đánh nhau, hầu hết đều cầm gậy gỗ. Đoạn trước của gậy gỗ đều được cột dao găm hoặc là hòn đá, trông hết sức đơn sơ.

Chỉ là đáng tiếc tuy rằng bọn họ dùng chính là vũ khí thô sơ nhất, lại không phải người nguyên thủy chân chính, mà là một đám lưu manh cực kỳ hung ác bị ném từ một hành tinh khác đến. Cuộc chiến mà Bạch La La nhìn thấy, tựa hồ như là đám người có số lượng nhiều muốn chiếm tài nguyên của một nhóm khác. Đoàn thể đang muốn thôn tính tài nguyên kia có lẽ hơn hai mươi người, đại đa số đều là đàn ông có thân hình cường tráng, chỉ có một người thân hình cân đối có mái tóc dài là phụ nữ. Mà số người đang bị chiếm tài nguyên kia lại ít hơn. Bạch La La quan sát trong chốc lát, phát hiện cho dù là bên chiếm đoạt hay là bên bị chiếm đoạt đều không có người thể lực kém, không nghi ngờ gì nữa, những người có thể lực kém sớm đã bị đào thải từ lâu.

Bởi vì sử dụng chính là phương pháp nguyên sơ nhất, cho nên cảnh tượng cũng cực kỳ đẫm máu và tàn khốc.

Bạch La La tận mắt nhìn thấy một người trong đó giơ một cục đá lên đập nát đầu một người đang sống sờ sờ khác, còn người bị đập chết tiếp tục vùng vẫy cho đến khi đầu hoàn toàn vỡ vụn mới thôi.

Trận cướp bóc này bắt đầu đột nhiên, cũng kết thúc nhanh chóng.

Cuối cùng kết cục không hề nghi ngờ chính là phe ít người hơn thất bại bị chiếm hết toàn bộ, nói là bị cướp, trên thực tế bọn họ thất bại đều đã bị gi.ết chết. Mà người thắng trông cũng chỉ hứng thú với vật tư, ra tay giết không thấy nương tay một chút nào.

Mấy người Bạch La La ở trên quái vật đá, quan sát cảnh giết chóc từ xa.

Viên Thù Trạch đã nôn ra hết tất cả mọi thứ trong bụng, hoàn toàn nôn khan, cậu ta xoa miệng, sắc mặt trắng bệch, nói: “Anh Vực Minh, chúng ta làm sao bây giờ?”

Mục tiêu của quái vật đá là nguồn nước, nó cũng không cảm thấy mấy sinh vật bé nhỏ này có thể sẽ ảnh hưởng gì được đến nó. Cho nên vẫn đang đi về phía chiến trường đẫm máu vừa mới kết thúc kia.

Bạch La La nói: “Đừng sợ, cứ xem trước rồi nói sau.”

Nhóm người thắng vẫn còn đang thu thập chiến lợi phẩm, trong đó có người chú ý tới ngọn núi đang di chuyển về phía của bọn họ.

Sau khi nhìn thấy con quái vật đá tiến về phía bọn họ, trong đám người nổi lên một trận ồn ào, tiếp theo mọi người đều không chút do dự mà mở ra một con đường nhường cho con quái vật khổng lồ này đi. Bạch La La chú ý tới động tác của bọn họ, cũng quan sát vẻ cảnh giác ở trên mặt của bọn họ. Biểu cảm của những người này khiến cho Bạch La La sinh ra một phỏng đoán, cậu nói: “Viên Thù Trạch, cậu cảm thấy con quái vật này ăn chay hay ăn mặn?”

Viên Thù Trạch vỗ vỗ lưng con quái vật đá ở dưới người mình, nói: “Ăn chay nhỉ, em chưa từng thấy nó săn cái gì.”

Bạch La La nói: “Tôi thấy không nhất định đâu.”

Trước đó cậu còn đang suy nghĩ, vì sao những người từng gặp mặt trước kia không ai dám đến gần cậu, bọn họ chỉ có ba người, hai người trong đó trông còn không hề có sức chiến đấu, theo lý thuyết hẳn là sẽ bị người ta ngấp nghé. Nhưng những người gặp bọn họ đều không có hành động muốn tiến lên, thậm chí đều lựa chọn tránh đi xa xa, tình huống như vậy nhiều hơn, Bạch La La liền bắt đầu tự hỏi nguyên nhân. Mà từ ánh mắt cảnh giác hôm nay của những người này, quái vật đá dưới thân của cậu khẳng định không hề đơn giản.

Sự thật chứng minh, suy đoán Bạch La La là đúng. Bởi vì khi con quái vật bằng đá càng ngày càng đến gần nhóm người này, bọn họ liền tản ra từ xa, như là vô cùng kiêng kị thứ to lớn này. Mà khi gần đến khoảng cách nhất định, lúc bọn họ thấy rõ nhóm người của Bạch La La ở trên lưng quái vật đá thì trong đám người đột nhiên bộc phát ra tiếng ồn ào kịch liệt.

Bạch La La mơ hồ nghe thấy vài câu linh tinh “Sao có thể.” “Sao hắn không bị ăn.”. Tảng đá dưới người vẫn là dáng vẻ chất phát chậm chạp mà chở Bạch La La, chậm rãi đi qua trong đám người.

Bạch La La nghe được có người gọi cậu: “Anh bạn.”

Bạch La La nhìn lại phương hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một người phụ nữ duy nhất trong hơn hai mươi người đàn ông đang vẫy vẫy tay với cậu. Có lẽ là do quần áo mặc khi rơi xuống tinh cầu này lúc trước đã rách đến không cách nào mặc được nữa, cho nên người phụ nữ quấn lên một bộ da thú, dáng người cô ta nóng bỏng, lại bởi vì vận động thường xuyên nên có đường nét tuyệt đẹp, trước sau lồi lõm rõ ràng thu hút sự chú ý của những người khác, cô ta nói: “Anh bạn, anh có muốn gia nhập với chúng tôi không?”

Đây là lần thứ hai Bạch La La được mời, nhưng cậu cũng không có chần chờ, trực tiếp lắc đầu từ chối.

Đôi mắt của người phụ nữ tràn đầy tò mò, chỉ là đối tượng của ánh mắt cô ta không phải là Bạch La La, mà là quái vật đá ở dưới người của Bạch La La.

Nhìn thấy Bạch La La từ chối, người phụ nữ cũng hoàn toàn không kỳ quái, cô ta quyến rũ cười cười, nói: Vậy có duyên gặp lại.”

Bạch La La lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, không trả lời, cậu chẳng muốn gặp lại bọn họ một chút nào.

Không còn đánh nhau để xem, vẻ mặt gặm mía của Tuyết Hủy cũng lười biếng lại, y vỗ làn da của quái vật đá, hừ hừ, giống như bạn nhỏ đang cáu kỉnh vậy.

Cũng không biết có phải ảo giác Bạch La La hay không, hình như cậu mơ hồ cảm thấy quái vật đá ở dưới thân run lên một chút. Có lẽ loại run rẩy này dường như ngày thường đều có, Bạch La La vẫn luôn không có chú ý, hôm nay sau khi bị phản ứng của những người khác đánh thức thì mới giống như mở cánh cửa dẫn đến một thế giới mới, phát hiện mối liên hệ bí ẩn giữa Tuyết Hủy và quái vật đá.

Viên Thù Trạch còn đang phát run, cậu ta từng gặp qua người chết, nhưng chưa từng thấy nhiều như vậy, cách chết tàn nhẫn đẫm máu thế này.

Mãi cho đến khi ăn chiều, Viên Thù Trạch cũng chưa bình tĩnh lại. Tuyết Hủy ngược lại hoàn toàn không có biểu hiện ra bất kỳ khó chịu nào, thật ra Bạch La La đã nhìn ra được từ vẻ mặt của y, bên trong dáng vẻ của y dễ nhận thấy hoàn toàn chưa có sự thỏa mãn nồng đậm. Bạch La La hoài nghi nếu không phải vì thiết lập tiểu bạch liên của y, thì có lẽ Tuyết Hủy sẽ vỗ tay nói đánh hay lắm, đánh đi, mau đánh nữa đi.

Buổi tối, Bạch La La quyết định xiên thịt nướng.

Lúc nấu ăn cũng không thể nhóm lửa ở trên lưng của quái vật đá, cho nên Bạch La La đã dựng một đống lửa bên cạnh nó, sau đó xiên thịt rồi bắt đầu nướng. Xiên thịt nướng ngoài thịt ra còn xiên thêm không ít các loại rau quả như hành tây cà rốt, khiến cho hương vị thịt nướng càng thơm ngon hơn. Tuyết Hủy ở bên cạnh Bạch La La, trong tay cầm củ khoai tây gặm, y gặm khá hăng say, cơ mà ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên xâu thịt nướng không rời.

Bạch La La nhìn y bằng ánh mắt yêu thương, Viên Thù Trạch ngồi ở bên cạnh thì sởn tóc gáy khi nhìn ra một bầu không khí cha con vi diệu giữa con hai người này .

Ăn là một chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng bị người quấy rầy lúc ăn, chính là một chuyện khiến người ta tức giận nhất, ít nhất là đối với kiểu như Tuyết Hủy.

Khi người phụ nữ chào hỏi Bạch La La lúc ban ngày đi ra khỏi bụi cây, Tuyết Hủy buông khoai tây trong tay xuống, giống như vô tội nhìn về phía cô ta, nhưng nếu Bạch La La cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện vẻ mặt của Tuyết Hủy có chút không vui.

“Xin chào.” Giọng nói của người phụ nữ êm tai, ban ngày Bạch La La không nhìn rõ khuôn mặt cô ta, hiện tại cô ta đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ba người, Bạch La La mới thấy khuôn mặt của cô ta.

Cô ta không quá xinh đẹp, tựa hồ có huyết thống dị tộc, đường nét trên khuôn mặt của khá sâu. Làn da cũng là màu chocolate khỏe mạnh. Tay chân thon dài, cánh tay lộ ra ở bên ngoài cùng chân dài, đều có cơ bắp lưu loát. Có thể thấy người phụ nữ này không hề yếu hơn những người đàn ông khác, mà cô ta có thể sống tốt ở bên trong hơn hai mươi người đàn ông, chính là minh chứng rõ nhất cho thực lực của cô ta.

“Có việc?” Bạch La La nhìn cô ta một cái, thái độ vô cùng lạnh nhạt.

Người phụ nữ đứng rất xa, cô ta nói: “Tôi tên Hà Khê Khanh, có thể ngồi ở đây không? Tôi không có ác ý.” Tên của cô ta ngược lại vô cùng thanh tú, hình thành đối lập với khí chất hoang dã của cô ta.

Bạch La La nói: “Tôi không có gì để nói với cô cả.”

Hà Khê Khanh vừa nói chuyện với Bạch La La, vừa quan sát người ở bên cạnh cậu.

Không thể không nói, đội ngũ ba người này, cho dù thế nào cũng đều vô cùng chói mắt. Một mỹ nhân có làn da trắng như tuyết, thoạt nhìn tay trói gà không chặt. Một người đàn ông có chiều cao miễn cưỡng 1m7, tay ngắn chân ngắn, không hề nghi ngờ, Bạch La La nói chuyện với cô ta chính là trung tâm của cả ba người.

Hà Khê Khanh cảm thấy bản thân đã có hiểu biết đại khái về ba người này, cô ta cười cười, nhẹ giọng nói: “Đừng có thái độ thù địch mạnh như vậy, đơn đả độc đấu ở trên tinh cầu này chính là phải chịu khổ đấy.”

Bạch La La lạnh lùng nhìn cô ta một cái.

Hà Khê Khanh nói: “Anh mới đến tinh cầu này đúng không, tôi chưa từng gặp anh…… Chúng ta có thể trao đổi một ít tin tức, nếu anh sẵn lòng.”

Thái độ nói chuyện của cô ta ngược lại hết sức tôn trọng, chỉ là Bạch La La lại chú ý tới ánh mắt cô ta thỉnh thoảng sẽ lia về hướng quái vật đá đang ngủ ở phía sau lưng của Bạch La La. Nhìn đến phản ứng này của cô ta, Bạch La La gần như đã đoán được ý đồ đến đây của cô ta. Có điều, nếu Hà Khê Khanh là dân cư lâu năm, vậy thì có lẽ cô ta sẽ biết một số chuyện về tinh cầu này, ít nhất là biết nhiều hơn Bạch La La, trao đổi một ít tin tức với cô ta, cũng chưa chắc là chuyện không thể.

Bạch La La nói: “Lại đây đi.”

Hà Khê Khanh chậm rãi đi tới, ngồi xuống ở đối diện Bạch La La.

Nếu nói thái độ Viên Thù Trạch đối với Hà Khê Khanh là cảnh giác, vậy thái độ Tuyết Hủy đối với cô ta cũng chỉ có thể sử dụng hai từ phiền chán để hình dung. Y ăn xiên thịt, trên mặt không có ý cười như ngày thường, hàm răng trắng chậm rãi nhai nuốt thịt, ánh mắt không hề rời mắt khỏi Hà Khê Khanh.

Hà Khê Khanh phảng phất như không có cảm giác được ác ý bên cạnh, cô ta chính là nhắm Bạch La La mà đến, những người khác thế nào, cô ta cũng không quan tâm, càng không cần phải nói đến Tuyết Hủy và Viên Thù Trạch như hai cái mặt trăng nhỏ vậy. Hà Khê Khanh khinh miệt nghĩ, nhìn dáng vẻ hai người chân dài tay gầy này, nếu không có Bạch La La, chỉ sợ thi thể đã thối lâu rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Hà Khê Khanh lại không có biểu hiện ra ngoài, cô ta bắt đầu chủ động nói một ít chuyện trên tinh cầu này cho Bạch La La. Ví dụ như trên tinh cầu này chia ra mùa khô và mùa mưa, mùa đông và mùa xuân, thời gian mùa mưa là dài nhất, mà mùa đông thì khó chịu nhất.

Bạch La La hỏi cô ta đến tinh cầu này mấy năm rồi.

Hà Khê Khanh cười khổ nói: “Tôi không biết bản thân tới nơi này mấy năm, một năm bốn mùa của tinh cầu dài hơn địa cầu rất nhiều, có lẽ 3 năm, hoặc cũng có lẽ 5 năm……”

Bạch La La gật gật đầu.

Hà Khê Khanh lại hỏi một ít về chuyện Bạch La La, hỏi Bạch La La vào bằng cách nào.

Bạch La La trả lời nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ là nói chính mình giết vài người.

Hà Khê Khanh nói: ‘’À, như vậy à. Thật ra chắc anh cũng đoán được ý đồ hôm nay tôi đến rồi, tôi muốn tìm anh hợp tác.”

Bạch La La cúi đầu tước gỗ làm xiên nướng, nghe được Hà Khê Khanh nói, thái độ lạnh nhạt nói: “Chỉ sợ cô phải thất vọng rồi.”

“Vì sao lại từ chối hợp tác?” Hà Khê Khanh nghe được lời từ chối kiến quyết của Bạch La La thì có chút thất vọng, cô ta nói: “Anh cung cấp đồ cho chúng tôi, chúng tôi cũng có thể cho anh thứ mà anh muốn, loại chuyện đôi bên cùng có lợi này, đối với mọi người mà nói đều không phải là chuyện tốt sao?”

Bạch La La ngẩng đầu, nhìn cô ta, nói: “Cô muốn tôi cung cấp cái gì?”

Không biết như thế nào, khi Hà Khê Khanh bị Bạch La La nhìn thì có hơi hốt hoảng, cảm giác này đã lâu rồi chưa xuất hiện lại, ngoài khẩn trương, cô ta còn lại sinh ra hưng phấn khó hiểu, Hà Khê Khanh l**m l**m môi, nói: “Chúng tôi muốn dùng quái vật đá của anh vận chuyển vài thứ.”

Bạch La La nói: “Thứ gì?”

Hà Khê Khanh nói: “Một ít vật tư…… tương đối nặng.”

Bạch La La nói: “Vậy các người có thể cho tôi cái gì?”

Hà Khê Khanh nói: “Chúng tôi có thể che chở cho anh, giúp anh đánh đuổi mấy người muốn ngấp nghé anh, còn có thể cung cấp cho anh nhiều tin tức ở trên tinh cầu này……”

Bạch La La cười: “Thật đúng cuộc làm ăn tốt.”

Hà Khê Khanh hơi khẽ buông lỏng ở trong lòng, cho rằng Bạch La La sẽ đồng ý với mình, nào biết câu tiếp theo của Bạch La La là: “Không có nhóm của cô, chẳng lẽ còn có những người khác dám ra tay với chúng tôi sao?” Khi cậu nói những lời này, quái vật đá ở phía sau vốn đang ngủ say lại phát ra một tiếng gầm nhẹ nặng nề.

Vẻ mặt của Hà Khê Khanh cứng đờ, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi rõ ràng.

Bạch La La nhìn dáng vẻ của cô ta, nhàn nhạt nói: “Cho nên, các người còn điều kiện gì hấp dẫn hơn không?” Cậu nói xong câu đó, ở trong lòng vui đến nở hoa mà nói với hệ thống cảm giác ngầu lòi đi theo đại lão thật là đã quá đi.

Hệ thống: “Rắc rắc rắc.”

Bạch La La mơ hồ cảm thấy hệ thống cắn hạt dưa riết sắp bị phế luôn rồi.

Hà Khê Khanh nghe xong những lời này của Bạch La La, khóe miệng gợi lên một nụ cười, cô ta nhẹ giơ cánh tay cởi bỏ bộ da thú mà mình đang mặc trên người, lại cứ như vậy mà lộ ra cơ thể xinh đẹp của mình. Cô ta nói: “Cái này thì thế nào?”

Bạch La La: “……”

Tuyết Hủy ở bên cạnh nhìn cứ vậy mà nhai nát luôn cả xiên trúc Bạch La La dùng để làm xiên thịt.

Hà Khê Khanh hoàn toàn không có để ý đến biểu cảm của Viên Thù Trạch và Tuyết Hủy, cô ta sóng mắt lưu chuyển nhìn Bạch La La, cười quyến rũ, nói: “Trên tinh cầu này, phụ nữ có thể sống sót đã ít lại càng ít, tôi ở chỗ này lâu như vậy, cũng chỉ từng gặp hai người. Chỉ là không biết năm nay còn có thể nhìn thấy được mấy cô gái đó hay không.”

Bạch La La cảm thấy bản thân làm một người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, cũng sốc nặng với hình ảnh trước mắt.

Hà Khê Khanh nói: “Cho nên, anh có muốn thử ở bên nhau với tôi không? Có lẽ tôi còn có thể cho anh một đứa con chỉ thuộc về anh.”

Không ai ngờ đến sự phát triển này, mà khiến cho Bạch La La chấn động nhất chính là, trước ngực của người phụ nữ này vậy mà lại bị làm mờ cả rồi.

Bạch La La tuyệt vọng nói hệ thống: “Mẹ nó, mấy người còn làm mờ cả cái này sao?”

Hệ thống bình tĩnh nói: “Đúng vậy, vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của công nhân viên chức.”

Bạch La La nói: “Mẹ nó, vậy tại sao khi tôi nhìn Tuyết Hủy và Viên Thù Trạch trần như nhộng thì không bị làm mờ?”

Hệ thống nói: “Đều là đàn ông thì cần làm mờ cái gì.”

Bạch La La: “…… Cậu đang kỳ thị giới tính khác sao?”

Hệ thống nói: “Giữa đàn ông với nhau rất khó ngăn cách, cậu nghĩ xem, khi cậu đi WC, không lẽ ngay đến người đi tiểu bên cạnh cũng làm mờ chứ.”

Bạch La La luôn cảm thấy hệ thống nói không đúng chỗ nào đó, nhưng đại khái là hạt dưa cắn nhiều, cậu cảm thấy ngụy biện của hệ thống lại hơi có lý, cậu hoàn toàn không cách nào phản bác được.

Hà Khê Khanh cũng không biết cô ta ở trong mắt Bạch La La đã biến thành hình ảnh bị làm mờ khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt rồi, cô ta xem vẻ ngớ ra của Bạch La La là giật mình, trên mặt lộ ra một tia kiêu ngạo, nói: “Sao nào?”

Bạch La La còn chưa nói, Tuyết Hủy liền thút tha thút thít khóc lên.

“Lăng, Lăng……” Tuyết Hủy dán vào sau lưng Bạch La La, y đặt bàn tay của mình lên trên vai của Bạch La La, gắt gao ôm lấy Bạch La La, nghẹn ngào nói: “Anh không cần em sao?”

Bạch La La: “……” Ôi đệch mợ, mắt thấy Viên Thù Trạch không diễn được tiểu tam nữa, bây giờ lại có một tư liệu sống đến, đại lão hẳn là đang vui lắm, còn chảy cả nước mắt kích động nữa này.

“Lăng…… Em kém hơn cô ta chỗ nào?” Tuyết Hủy khóc sướt mướt nói, “Em trắng hơn cô ta, tay còn nhỏ hơn cô ta, anh xem nè.” Y nói rồi cởi bỏ quần áo của mình, lộ khuôn ngực trắng trẻo non nớt. Không thể không nói, làn da này của Tuyết Hủy có nhìn thế nào cũng là được nuông chiều từ bé mới có thể dưỡng ra được, mà một người phụ nữ như Hà Khê Khanh lại bị tên đàn ông khác chỉ vào nói mình đen, sắc mặt cũng trở nên khó coi lên.

Tuyết Hủy nói: “Anh xem chân của cô ta còn thô nữa kìa……”

Nụ cười trên mặt của Hà Khê Khanh đã không nhịn được nữa rồi, cô ta cảm thấy bản thân quả thực thấy được một đóa hoa sen đang nở rộ, nhưng cố tình cô ta lại rõ ràng, đàn ông thích nhất chính là kiểu tiểu yêu tinh thanh thuần không làm ra vẻ như thế này.

Thật ra lúc này tâm trạng của Bạch La La cũng phức tạp lắm, cậu nhìn Tuyết Hủy tranh sủng với Hà Khê Khanh, cảm thấy bản thân đang gặp phải một vấn đề vô cùng bế tắt. Chính là bạn muốn chọn một người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ, hay là chọn một người phụ nữ còn cường tráng hơn cả đàn ông đây.

Tuyết Hủy tràn đầy nước mắt yếu đuối đáng thương, vẻ mặt của Hà Khê Khanh thì dữ tợn, nhìn dáng vẻ nếu không phải nhìn thấy được cái lợi của Bạch La La thì quả thực nóng lòng không thể vén tay áo lên tẩn cho Tuyết Hủy một trận rồi.

Sau khi Bạch La La đào ngũ trong đầu một lát, rất nhanh đã trở về hiện trường cốt truyện.

Cậu cắn răng một cái hạ quyết tâm, vẫn là ôm Tuyết Hủy, nhẹ giọng an ủi nói: “Đừng khóc, sao anh lại không cần em chứ, Hủy Hủy.”

Hà Khê Khanh: “……” Hủy Hủy.

Viên Thù Trạch: “……” Đệch con mẹ nó chứ Hủy Hủy.

Tuyết Hủy nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ hạnh phúc nồng đậm, y nói: “Vậy anh bảo cô ta đi đi, em không thích cô ta, tảng đá này là của người ta, người ta chỉ muốn cưỡi nó một mình thôi.”

Khóe miệng Hà Khê Khanh co giật dữ dội, cô ta nói: “Ôi, thằng bé này đáng yêu thật đấy.”

Bạch La La nói: “Chỉ cần em vui vẻ thì anh yên tâm rồi.”

Bầu không khí giữa hai người khiến cho người ta ê đến muốn rụng cả hàm răng, Hà Khê Khanh tức đến ngực phát đau, cô ta miễng cưỡng cười nói: “Quan hệ của các người tốt thật đấy.”

Tuyết Hủy giọng nói êm ái: “Đúng rồi, nếu không có Lăng thì tôi đã sớm chết rồi, vì cứu tôi mà Lăng còn bị thương rất nhiều. Tôi kêu anh ấy đừng quan tâm tôi nữa, nhưng anh ấy vẫn không chịu buông tôi ra.” Y vừa nói, vừa cố ý trừng mắt liếc nhìn Hà Khê Khanh một cái.

Bạch La La nghe được lời này Tuyết Hủy, yên lặng gặm một miếng thịt xiên, nghĩ thầm đại lão à, chỉ cần đừng nghĩ đến cái mông của tôi thì tôi còn yêu cậu hơn—— đương nhiên, là tình thương của người cha đó.

Hà Khê Khanh kỳ thật từng gặp không ít kiểu tơ hồng này, nhưng kiểu tơ hồng quang minh chính đại không biết liêm sỉ như Tuyết Hủy thế này, cô ta thật đúng là lần đầu tiên thấy. Nhưng mà cô ta lại nhìn thấy trên mặt Bạch La La đều là tràn đầy cưng chiều, ánh mắt kia quả thực giống như đang nhìn một bảo bối nóng lòng không thể nhét vào lòng của mình để yêu thương. Nếu Bạch La La không ở nơi này, có lẽ Hà Khê Khanh đã dẫn theo Tuyết Hủy rồi xem y như quả tạ mà ném cách xa vạn dặm rồi.

Tuyết Hủy phảng phất không có cảm nhận được phẫn nộ của Hà Khê Khanh, còn làm nũng ở trong lòng ngực Bạch La La.

Bạch La La vuốt sợi tóc màu trắng của y, rất phối hợp dịu dàng an ủi y.

Hà Khê Khanh thật sự là nhìn không được nữa, miễn cưỡng nói: “Nếu như vậy, tôi đi trước vậy.”

Bạch La La nói: “Không tiễn.”

Hà Khê Khanh đứng dậy liền đi, từ bóng dáng đều có thể nhìn ra cô ta đang rất tức giận.

Không chỉ như thế, Viên Thù Trạch vẫn luôn ở bên cạnh làm bộ bản thân là không khí liền sinh ra chút cảm thông với cô ta, bởi vì cậu ta luôn cảm thấy đóng vai nhân vật này trước kia hình như đều là cậu ta…… Có điều hiện tại Viên Thù Trạch cũng không ghen ghét Bạch La La và Tuyết Hủy chút nào, cậu ta gặm miếng thịt xiên, nghĩ thầm sống sót được rồi nói sau, mấy chuyện phong nguyệt này, cậu ta cứ ngồi xem là được rồi.

Hà Khê Khanh đi rồi, Bạch La La liền dỗ Tuyết Hủy khóc sướt mướt đi ngủ.

Kết quả nửa đêm khi cậu đi tiểu đêm, đột nhiên có thứ gì ở đống lửa chạm vào chân cậu, cậu cúi đầu nhìn thì phát hiện là đá vụn đầy đất. Hình dáng đá vụn có hơi kỳ quái, hơn nữa lúc đốt lửa Bạch La La cũng không nhìn thấy, cậu vừa đi vừa nghĩ là ai làm, kết quả đột nhiên nghĩ tới đáp án, phía sau lưng đột nhiên phát lạnh.

Nơi phát hiện ra đá vụn, chính là vị trí ngồi ở đống lửa của Tuyết Hủy, trong đầu Bạch La La hiện ra cảnh tượng kh*ng b* Tuyết Hủy vừa khóc sướt mướt, vừa bóp nát cục đá.

Bạch La La: “……”

Hệ thống thay Bạch La La nói lời cậu muốn nói: “Sợ quá à.”

Bạch La La lau mồ hôi trên mặt, bình tĩnh nói: “Cậu nói sau này tôi vạch mặt đại lão ……”

Hệ thống nói: “Vậy vạch mặt đó không phải là một dạng biểu đạt, mà là vạch mặt thật sự rồi.” Kiểu dùng tay vạch ý.

Bạch La La cảm thấy da mặt mình hơi đau rồi, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra Tuyết Hủy khóc lóc xé nát nhừ cả người cậu luôn.

Bạch La La bi thương nói: “Nghĩ tới liền đau quá à.”

Hệ thống nói: “Đừng sợ, tôi sẽ tra xem trợ cấp của mấy nhân viên bị xé thành từng mảnh nhé.”

Bạch La La: “……”

Buổi tối trở lại nằm bên cạnh Tuyết Hủy, Bạch La La còn hơi sợ hãi trong lòng. Nhưng Tuyết Hủy thì không nghĩ nhiều như vậy, vùi mình vào trong cơ thể Bạch La La, bắt đầu ngáy khò khè nho nhỏ.

Một ngày nắng nóng nữa lại trôi qua, bọn họ cách nguồn nước gần hơn một chút.

Mà cách nguồn nước càng gần, Bạch La La càng nhìn thấy nhiều nhân loại, chỉ trong vài ngày đã thấy ba bốn nhóm, những người này ít thì tầm hơn hai mươi người, nhiều thì thậm chí có đến 50 mấy người. Nhìn ra được đã phát triển trong một thời gian dài.

Ba người Bạch La La cưỡi trên quái vật đá, thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người. Ngoại trừ quái vật đá khổng lồ, dáng vẻ của Tuyết Hủy cũng là một tâm điểm chú ý của hầu hết mọi người. Mặc dù môi trường khắc nghiệt, nhưng vẫn không che giấu được nét đẹp tự nhiên của y, bộ da thú đơn sơ quấn ở trên người lại càng sinh ra một hương vị gợi cảm hoang dã.

Dáng vẻ này nếu đặt ở trong tình huống bình thường, chỉ sợ đã sớm khiến cho tranh đấu. Cũng may có quái vật đá trấn thủ, mãi cho đến lúc đến bên cạnh nguồn nước, đều không có ai dám tiến lên tìm xui xẻo với bọn họ.

Còn rất ít nguồn nước còn lại vào mùa khô trên tinh cầu này, con sông này rộng lớn ngoài dự đoán của Bạch La La. Con sông này nằm trong hẻm núi lớn, nhìn thoáng qua Bạch La La không thể nhìn thấy bờ bên kia của sông, nó rộng lớn cuồn cuộn, lại có chút giống biển cả.

Tuy rằng là mùa khô, nhưng nguồn nước xung quanh lại vẫn cỏ xanh mơn mởn, trăm hoa đua nở, có thể thấy nước sông đã xuống rất nhiều, nhưng vẫn đủ cho hầu hết các loài động thực vật sinh tồn.

Quái vật đá cũng không đến quá gần bờ sông, bùn đất bờ sông quá mềm xốp, với trọng lượng cơ thế của nó mà bước lên, chỉ sợ sẽ rơi xuống luôn. Nó phát ra một tiến gầm nhẹ rồi từ từ dừng lại, sau đó đứng ở bờ sông, tựa như lại biến thành một tảng đá lớn, không hề có sinh mệnh.

Bạch La La sờ sờ nó rồi nhảy từ trên người nó xuống, sau đó bắt đầu dựng trại đóng quân ở cách đó không xa.

Tuyết Hủy nhìn thấy nước thì kích động nhảy dựng lên, sau đó c** q**n áo nhảy tọt xuống nước. Bạch La La nói: “Đừng bơi xa quá, chờ lát nữa ăn cơm.”

Tuyết Hủy nói: “Em bắt cho anh hai con cá nha.” Y nói xong liền linh hoạt lặn xuống dưới nước.

Bạch La La kêu Viên Thù Trạch trông Tuyết Hủy, bản thân bắt đầu dựng một nơi trú ẩn giản dị.

Bờ sông này đều là đá cuội, nghĩ đến mùa mưa hẻm núi này hẳn là cũng bị chìm hơn phân nửa, hèn gì gần bờ sông chỉ có lùm cây không có thực vật cao lớn gì.

Sau khi Tuyết Hủy vào nước mấy phút thì liền ngoi lên, trong tay y cầm con cá dài hơn hai mét, gian nan kéo cá lên bờ. Con cá kia còn đang không ngừng giãy giụa, hẳn là cảm thấy bản thân còn có thể được cứu.

Bạch La La thấy thế thì tiến lên cầm cục đá đập cho nó hôn mê, nghĩ thầm an nghỉ đi thôi, tụi tao sẽ mần thịt mày thật ngon mà.

Tuyết Hủy hất hất tóc dính nước, nói: “Lăng, em nhìn thấy trong sông còn rất nhiều thứ có thể ăn, em đi thêm một chuyến nha.”

Bạch La La nói: “Chú ý an toàn.”

Tuyết Hủy gật gật đầu, giống như con cá mà lặn vào trong nước.

Bạch La La cũng không quá lo lắng đối với an toàn Tuyết Hủy, suy cho cùng nếu ba người bọn họ thật sự tách ra sinh tồn thì chỉ sợ Tuyết Hủy tuyệt đối sẽ là một người sống đến phút cuối cùng.

Tuyết Hủy tựa như rất quen thuộc con sông này, y mang từ trong sông ra rất nhiều thức ăn, Bạch La La thậm chí còn thấy được một con tôm sông lớn cỡ cánh tay người.

Tuyết Hủy thấy lấy cũng nhiều thức ăn rồi thì liền bắt đầu chơi nước ở trong sông, dáng người y mạnh mẽ bơi tới bơi lui ở trong nước, phối thêm đầu tóc bạc cùng mắt tím, quả thực đẹp tựa như mỹ nhân ngư bơi trong nước vậy.

Bạch La La nhìn dáng vẻ của Tuyết Hủy, dừng công việc trong tay, trên mặt hiện lên một tia ý cười. Viên Thù Trạch đứng ở bên cạnh cậu, ăn trái cây, cảm thán nói Tuyết Hủy đẹp thật, mấy minh tinh ở trên địa cầu, quả thực đều không đuổi kịp một tia phong thái của Tuyết Hủy.

Bị dáng vẻ xinh đẹp của Tuyết Hủy hấp dẫn thu hút, cũng không chỉ có Bạch La La.

Cách nơi ba người hạ trại không xa, một nhóm người khác cũng dừng bước chân, một người trong đó nói: “Tụi bây xem, đó là cái gì?”

Mọi người nhìn lại, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trên sông thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc vì đẹp.

“Thú vị.” Một người đàn ông cao lớn trong đó nói, trên mặt mang theo một vết sẹo rõ ràng, khi anh ta nhìn thấy Tuyết Hủy thì trong mắt liền liền hiện ra hứng thú nồng đậm, nói: “Đi qua nhìn xem?”

“Được.” Mọi người đều đồng ý.

Bạch La La đang xử lý lá cây mới hái, lại thấy mười mấy người đi đến hướng của chính mình.

Mấy ngày này cậu cũng nhìn thấy rất nhiều người, cho nên lúc bắt đầu còn khẩn trương, đến bây giờ cũng chỉ có cảnh giác.

“Các cậu đến từ phía nào?” Người tới đây hỏi.

Bạch La La biết nhóm của bọn họ phân chia khu vực, nghe nói trung bộ mạnh nhất, nhưng cũng chỉ là nghe nói, cậu nói: “Phía nam đến.” Người hỏi chuyện này ngược lại trông cực kỳ ôn hòa, ngôn ngữ biểu cảm đều rất khách khí.

Trong lúc trò chuyện, ánh mắt Bạch La La chậm rãi chuyển qua người đàn ông cao lớn đứng phía sau anh ta, cậu nhạy bén cảm giác được, người nọ hình như vẫn luôn nhìn Tuyết Hủy.

Tuyết Hủy ngược lại không có cảm giác như vậy, y dùng chân trần giẫm lên mặt nước bên sông, thỉnh thoảng vớt mấy con trai đưa đến trước mặt của Bạch La La. Không thể không nói, nếu Bạch La La không biết bộ mặt thật của Tuyết Hủy, cậu thật sự sẽ cảm thấy Tuyết Hủy trước mắt giống như một tinh linh giữa sông, ngây thơ hồn nhiên lại đáng yêu.

Người nói chuyện với Bạch La La, cười nói: “Chúng tôi dựng trại ở bên kia, nếu có chuyện gì cần giúp thì cậu cứ đến tìm chúng tôi. Hai vị này của cậu là?” Anh ta nói rồi nhìn về phía Viên Thù Trạch và Tuyết Hủy.

“Em trai và bạn tôi.” Thái độ của Bạch La La không nóng không lạnh, cậu nói, “Còn có việc sao?”

“Không có việc gì.” Người nọ thấy Bạch La La vô cùng cảnh giác, cũng không có vội vã kéo quan hệ với Bạch La La, sau khi nói thêm mấy câu nữa thì liền xoay người rời đi.

Bạch La La quan sát thấy nơi cắm trại của bọn họ cách mình không xa, cậu nghĩ nghĩ, có di chuyển nơi khác thì cũng vậy, dù sao nếu là phiền phức thật thì sớm muộn gì sẽ tìm đến cửa.

Bữa tối đầu tiên sau khi cắm trại ở đây, Bạch La La làm cá chưng và tôm nướng.

Khi Tuyết Hủy ăn gà không nhả xương, lúc ăn cá cũng không nhả gai, Bạch La La sợ yết hầu của y bị đâm, không cho y ăn xương cá lớn nữa. Tuyết Hủy thấy thế khóc hu hu nhìn Bạch La La, Bạch La La chỉ đưa ánh mắt vững vàng đánh úp lại, kiên trì nói: “Không thể ăn xương.”

Tuyết Hủy càng ấm ức, nhưng bởi vì Bạch La La kiên trì, y vẫn lưu luyến buông cái xương đầu cá mà Bạch La La thật sự là nghĩ mãi không rõ sao có thể nuốt xuống được chứ.

Kết quả một lát sau, khi Bạch La La thu dọn đồ ăn, phát hiện Tuyết Hủy dẩu cái mông không biết đang làm cái gì. Cậu đi qua thì phát hiện Tuyết Hủy đang đào một cái hố nhỏ rồi bỏ đầu cá vào, còn dựng thêm một tấm ván nhỏ ở trước cái hố.

Bạch La La không còn gì để nói: “Em làm cái gì đó?”

Tuyết Hủy nói: “Em thấy nó đáng thương như vậy, cho nên muốn chôn nó.”

Bạch La La: “……”

Tuyết Hủy nghiêm túc hỏi Bạch La La: “Có phải em rất lương thiện hay không?’’

Bạch La La nghĩ thầm lúc cậu ăn nó mà nghĩ được như vậy thì tốt rồi, sau đó không nói gì mà sờ đầu Tuyết Hủy một cái.

Càng ngày càng nhiều động vật cùng thực vật di chuyển tới bên cạnh nguồn nước, không gian sinh tồn của nhân loại cũng càng bị thu hẹp lại. Gần Bạch La La lại có thêm mấy nhóm dựng trại, những người này có sẽ có người đến chào hỏi cậu, cũng có người đối xử lạnh nhạt với cậu, chỉ là cho dù có thái độ thế nào, Bạch La La cũng phải cảnh giác với bọn họ.

Sau khi ở cạnh bờ sông mấy ngày, một hôm Bạch La La đi ra ngoài săn thú, gặp đượcHà Khê Khanh từng đến thuyết phục cậu.

Hà Khê Khanh mới săn thú trở về, trên tay cô ta cầm dao, toàn thân đều là máu tươi đi ở đằng trước đội ngũ. Có người đàn ông đang nói chuyện với cô ta, Bạch La La quan sát người nói chuyện với cô ta, thái độ đều vô cùng cung kính, nghĩ đến có lẽ địa vị Hà Khê Khanh trong đội ngũ bọn họ cũng không thấp.

Hà Khê Khanh nhìn thấy Bạch La La thì chào hỏi cậu.

Bạch La La gật gật đầu.

Nàng nói: “Đi săn thú à?”

Bạch La La nói: “Ừm.”

Hà Khê Khanh nói: “Nhóc mỹ nhân đâu? Sao không đi cùng anh.”

Bạch La La không ngờ Hà Khê Khanh sẽ hỏi Tuyết Hủy, cậu cho rằng Hà Khê Khanh không thích Tuyết Hủy, nói: “Ở trong nơi cắm trại.”

Hà Khê Khanh nói: “Anh cứ yên tâm một mình cậu ta sao……” Sau khi cô ta nói xong, chợt nhớ tới quái vật đá mà Bạch La La cưỡi kia, vì thế liền gật gật đầu nói, “Cũng đúng, có con vật kia trông coi, cũng không sợ xảy ra chuyện.”

Kỳ thật Bạch La La vẫn luôn chưa từng thấy chỗ đáng sợ của tảng đá đó, nhưng xem phản ứng những người khác, cái này tựa hồ như là sinh vật không dễ chọc cho lắm.

Hai người lại nói vài câu thì chia ra.

Nhưng Bạch La La mới vừa đi về phía trước vài bước, thì liền nghe được Hà Khê Khanh nói ở phía sau cậu: “Gần đây tốt nhất anh nên cẩn thận một chút, có người thích nhóc mỹ nhân nhà anh đấy.”

Bạch La La quay đầu nhìn về phía Hà Khê Khanh: “Thích?”

“Chính là loại thích anh nghĩ đến đó.” Hà Khê Khanh chơi dao trên tay, lười nhác nói: “Vật nhỏ xinh đẹp như vậy ai mà không muốn, chỉ là nuôi như thú cưng thì cũng là chuyện thú vị mà.”

Bạch La La nghĩ thầm cô có bao nhiêu cái mông có thể xài, dám nuôi thú cưng kiểu này, nhưng cậu vẫn cảm ơn Hà Khê Khanh.

Hà Khê Khanh thấy cậu hình như cũng không để chuyện này ở trong lòng lắm, khe khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Khuyết điểm duy nhất của người cường đại chính là quá mức tự tin.” Nếu Lăng Vực Minh thật sự mất đi Tuyết Hủy, sau đó hối hận, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi.

Sau khi Bạch La La tạm biệt Hà Khê Khanh, cắn hạt dưa oán giận với hệ thống nói ai cũng đều cho rằng Tuyết Hủy là công chúa nhỏ, cướp người đi rồi mới biết đó là một con ác long.

Hệ thống nói: “Đúng vậy, ai có thể tưởng tượng được cậu mới là công chúa nhỏ chứ.”

Bạch La La: “……”

Một ác long yếu ớt và cùng một công chúa nhỏ thô kệch, giả thiết này có thể nào cũng khiếp đến sợ luôn.

Bạch La La không để lời của Hà Khê Khanh ở trong lòng, cũng cho rằng Tuyết Hủy sẽ không bị ai bắt đi được, cho nên vài ngày sau, khi cậu săn thú trở lại nơi cắm trại thì nhìn thấy Tuyết Hủy mất tích và Viên Thù Trạch khóc sướt mướt. suy nghĩ đầu tiên toát ra ở trong đầu là, người anh em nào mà to gan thế, cuộc sống đang mệt mỏi lắm hay sao.

Viên Thù Trạch nhìn thấy Bạch La La trở về, khóc lóc nói: “Anh Vực Minh, việc lớn không tốt rồi, Tuyết Hủy bị người ta cướp đi rồi ——”

Bạch La La nói: “Bị ai cướp đi rồi?”

Viên Thù Trạch nói: “Hình như là một đội ngũ trung bộ, gã, bọn họ nói, muốn cướp Tuyết Hủy làm vợ ——”

Bạch La La nghe xong Viên Thù Trạch nói, phản ứng đầu tiên lại là căng thẳng cái mông, sau đó mới nói: “Bọn họ ở đâu, cậu dẫn tôi qua đi nhìn xem.”

Viên Thù Trạch khóc sướt mướt chỉ vào phương hướng, cậu ta vì bảo vệ Tuyết Hủy còn bị đánh một trận, vành mắt đều bị bầm xanh. Mà điều khiến cậu ta đau lòng chính là cậu ta khóc lóc nói buông Tuyết Hủy ra, các người bắt tôi đi đi. Những người đó lại châm chọc mỉa mai cậu ta, nói mang về làm gì, lãng phí lương thực sao.

Viên Thù Trạch liền khóc lên tiếng ngay tại chỗ, thậm chí không biết bản thân mình nên cảm thấy may mắn hay căm hận cái thế giới chỉ nhìn mặt này nữa.

Bình Luận (0)
Comment