Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 53


Sau mùa khô, nhóm thực vật trên tinh cầu đều bắt đầu bắt đầu mọc lá như điên, gần như chỉ trong mấy ngày, toàn bộ tinh cầu vốn đã biến thành màu vàng đất lại được bao phủ lại bởi một màu xanh biếc.

Mục Hành Cung giải thích với Bạch La La nói tinh cầu này không giống với địa cầu lắm, không có chia ra Nam và Bắc bán cầu, lạnh hay nóng đều là toàn bộ tinh cầu cùng nhau trải qua, cho nên sức sống của động thực vật ở đây cũng đặc biệt mạnh mẽ, một khi mùa khô kết thúc, là có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Sau đó Bạch La La còn biết thêm, quái vật đá mà Tuyết Hủy cưỡi trong tình huống bình thường đều là ăn rễ thực vật và một ít côn trùng trong đất, không ai trêu chọc thì sẽ không chủ động tấn công người và động vật khác. Nhưng tính cách của nó lại có hơi cục cằn, hơn nữa ngoại hình còn rất giống tảng đá không có sinh mệnh. Cho nên đại đa số thời điểm đều là bị mấy sinh vật khác quấy rầy trong lúc vô ý, cũng như một khi quái vật đá ngủ say rồi bị sinh vật khác đánh thức, nó sẽ nổi cáu khi rời giường rồi nổi điên căng chân phi nước đại đuổi theo người quấy rầy nó , mãi cho đến khi giẫm động vật làm nó phát bực chết tươi thì mới thôi—— tính cách này ngược lại có hơi giống tê giác ở địa cầu, chỉ là xét về sức chiến đấu thuần túy thì quái vật đá mạnh hơn tê giác nhiều.

Tuy nói hiện tại Chu Dung đồng ý đưa Tuyết Hủy về nhà, nhưng trên thực tế cho dù là anh ta hay là những người khác cũng có chút nghi ngờ về khả năng nhận biết đường của Tuyết Hủy, nhưng biểu hiện của Tuyết Hủy rất nhanh đã khiến Chu Dung yên tâm. Tuyết Hủy chẳng những nhớ rõ tuyến đường, thậm chí còn nhớ rõ mỗi một đỉnh núi và mỗi một con sông, tinh cầu vốn dĩ hoang vu hỗn độn lại tựa như đã sớm hình thành một bản đồ hoàn chỉnh ở trong đầu của y rồi.

Chu Dung có hơi kỳ quái, nói nếu cậu ta nhớ rõ đường, vậy tại sao không tự về được.

Tuyết Hủy lộ ra vẻ mặt bi thương, nói người dẫn y ra đã chết rồi, mà cơ thể y lại quá yếu đuối nên không thể xuyên qua rừng cây một mình được.

Bạch La La: “……” Hay cho câu cơ thể yếu đuối.

Chu Dung ngược lại cũng không có để ý nhiều, anh ta nói: “Chết sao, chết như thế nào?”

Tuyết Hủy: “Tôi không biết nữa, gã muốn làm chuyện kỳ quái với tôi, tôi từ chối gã.”

Bạch La La trước kia chưa từng nghe Tuyết Hủy nói cái này, cậu nói: “Sau đó thì sao?”

Tuyết Hủy gãi gãi lưng quái vật đá mà mình đang ngồi, vẫn giữ vẻ mặt vô tội:“Sau đó gã bị một con chim giáng từ trên trời xuống quắp đi rồi ăn luôn.”

Bạch La La nghe xong câu này của Tuyết Hủy thì phía sau lưng hơi lạnh, trên tinh cầu này vốn dĩ đã không có thiện nam tín nữ gì, mà Tuyết Hủy giống như một chú thỏ trắng gặp phải loại người mang theo ác ý, thì cũng không phải là chuyện gì khiến cho người ta bất ngờ. Chỉ là tất cả những người bị vẻ ngoài vô tội của Tuyết Hủy gợi lên ác niệm, cuối cùng cũng sẽ không có kết cục gì tốt cả.

“Lăng là người tốt nhất trong số những người tôi từng gặp.” Tuyết Hủy còn tiếp tục nói, “Tôi thích Lăng nhất.” Y cười rộ lên, nụ cười xán lạn tựa như đóa hoa nở trong mùa xuân, đẹp đến khiến cho người ta hít thở không thông, ngay cả những người khác đều nhìn đến ngây người.

Bạch La La nhìn nụ cười của Tuyết Hủy, sau khi yên vui, lại cảm thấy cái mông mình đau lâm râm…… Aiz, thiệt là một phiền não ngọt ngào nha.

Đi lại ở bên trong rừng cây, điều lo lắng nhất vốn dĩ phải là các loại động thực vật nguy hiểm. Nhưng hiện tại có Tuyết Hủy, đại đa số thời gian đều là hữu kinh vô hiểm(*).

(*)hữu kinh vô hiểm (有惊无险) nghĩa là tuy có kinh hãi nhưng không còn hiểm nguy.

Ví dụ như vào ngày thứ hai khi vào rừng, có một kẻ xui xẻo không may giẫm phải ổ rắn.

Thật ra Bạch La La không sợ rắn lắm, chỉ là số lượng rắn này quá nhiều, hơn nữa mỗi một con đều dài tầm hai mét, tầng tầng lớp lớp mà cùng nhau tiến lên, thoạt nhìn thật sự khiến cho da đầu người ta tê dại.

“Đệch mợ nó!!” Chu Dung chửi to rồi đốt lửa, nhưng mà tốc độ của bầy rắn quá nhanh, lửa còn chưa kịp đốt lên thì bầy rắn liền đã ở trước mặt mọi người rồi.

Viên Thù Trạch nhát gan, khi nhìn thấy nhiều rắn như vậy thì bị dọa đến trực tiếp trợn ngược hai mắt hôn mê bất tỉnh, Bạch La La móc ra dao găm đứng ở phía trước Tuyết Hủy, đang muốn liều chết chiến đấu thì lại phát hiện bầy rắn lại đột nhiên ngừng ở vị trí cách mọi người tầm hơn hai thước. Sau đó dần dần hình thành một vòng tròn, từ từ bao quanh bọn họ mà không tấn công, hình như là đang sợ hãi thứ gì đó.

“Sao lại thế này?” Mục Hành Cung một đầu mồ hôi lạnh, nói, “Sao mấy con rắn này không tấn công thế.”

Bạch La La nói: “Kiểm tra xung quanh một chút xem có thực vật kỳ quái nào hay không.”

Mười mấy người tìm xung quanh một chút thì phát hiện gần chân của quái vật đá có một quả màu tím đỏ, quả to bằng nắm tay, màu tím sẫm, hình dáng tròn trịa, còn tỏa mùi thơm thoang thoảng.

“Đây là cái gì?” Mục Hành Cung nói, “Cậu từng gặp chưa?”

Bạch La La chưa từng thấy thứ này, nhưng nghĩ đến thứ đồ chơi này hẳn là Tuyết Hủy làm ra để cứu mạng, cậu nói: “Có lẽ đám rắn sợ cái này, Tuyết Hủy, em biết không?”

Tuyết Hủy xem xét mắt kia trái cây, lẩm bẩm nói: “Không ăn được.”

Bạch La La: “……”

Mục Hành Cung nghe vậy cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Cuối cùng vẫn là Bạch La La đánh bạo đâm thủng quả này, khi quả này vừa vỡ ra, mùi thơm nhẹ ban đầu trở nên vô cùng nồng đậm, đám rắn vốn đang vây quanh bọn họ trực tiếp xoay người bỏ chạy, nhìn dáng vẻ rất là hoảng loạn.

Một trận vốn dĩ có nguy cơ thương vong nặng nề, liền được đơn giản hóa giải như vậy.

Nhưng mọi người cũng không dám nghỉ ngơi, nhanh chóng lên đường rời khỏi nơi có bầy rắn.

Quái vật đá chở Tuyết Hủy đi ở phía trước đội ngũ, Tuyết Hủy chống cằm nhìn nơi bọn họ vừa rời đi, ánh mắt có hơi phiêu phiêu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Bạch La La nhìn vẻ nóng lòng muốn thử của y thì nghi ngờ sâu sắc có lẽ y đang tự hỏi rắn này có ngon không……

Loại chuyện này đã xảy ra hai ba lần, đều là hữu kinh vô hiểm. Hơn nữa gần như mỗi lần đều là Bạch La La tìm được phương pháp phá giải nguy cơ, bởi vì những tình huống này, cho nên uy danh trong đội ngũ của cậu cũng càng ngày càng cao, hơn nữa cũng dính với cái biệt hiệu Bé Phúc một cách khó hiểu.

Bạch La La: “……” Rõ ràng Tuyết Hủy mới là Bé Phúc, liên quan quái gì đến cậu chứ.

Đại lão Tuyết Hủy thâm tàng công dữ danh(*) trong toàn bộ quá trình, làm việc tốt trước nay đều không ôm công, khăn quàng đỏ trước ngực càng thêm tươi đẹp.

(*)Thâm tàng công dữ danh (深藏功与名), chỉ người tình nguyện giấu đi tài năng, tiếng tăm của mình. Kiểu như làm việc tốt không cần báo đáp.

Bạch La La nghĩ nếu ở hiện đại, Tuyết Hủy nhất định sẽ là người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội đủ tư cách.

Sau khi mùa khô qua đi, sự đa dạng của thức ăn đã được cải thiện một cách toàn diện. Mấy người Mục Hành Cung biết rất nhiều rau quả có thể ăn, đều là chủng loại độc đáo trên tinh cầu này.

Bạch La La quả nhiên vẫn là tương đối nhiệt tình yêu thương với rau quả, mọi người vừa lên đường, vừa hái được rất nhiều thứ rau quả nấm này kia, nghĩ sau khi phơi có thể ăn ở trong mùa đông.

Nấm ở nơi này cũng đặc biệt lớn, Viên Thù Trạch cũng có thể cầm nó làm ô che mưa, hơn nữa khí hậu nơi này ẩm ướt, cho nên có rất nhiều loại nấm, tuy rằng đại đa số đều không xác định có không ăn được hay không, nhưng vẫn có thể tìm được không ít loài nấm có thể xác định là ăn được.

Tuyết Hủy không có hứng thú với nấm, chỉ thích thịt hơn.

Bạch La La liền chiều theo y, mỗi ngày đều cho y ăn đùi gà.

Nắng trưa ấm áp nhưng không gây khó chịu, chiếu vào trên cơ thể ấm áp. Tuyết Hủy dựa vào đầu vai của Bạch La La, cúi đầu nghiêm túc giúp quái vật đá nhổ cỏ ở trên người của nó.

Bạch La La thấy động tác y, tò mò nói: “Quái vật đá không thích cỏ sao?”

Tuyết Hủy nói: “Không thích đâu, cỏ nhiều thì Thạch Đầu Đầu sẽ thật sự bị động vật khác xem như tảng đá, động vật đến chọc nó cũng nhiều hơn.”

Những lời của Tuyết Hủy nói có thể chỉ được coi là một câu nói đùa trong mắt người khác, nhưng Bạch La La lại biết y đang nghiêm túc. Bạch La La quan sát Tuyết Hủy lâu như vậy, gần như đã có thể xác định Tuyết Hủy có thể tiến hành giao lưu với mọi cây cỏ ở trên tinh cầu này. Tuy rằng không biết Tuyết Hủy rốt cuộc đã sử dụng phương pháp gì, nhưng như vậy là đủ rồi.

Thời tiết thuận lợi, hành trình của mọi người cũng nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa còn có Tuyết Hủy che chở, toàn bộ đội ngũ đều không có gặp được phiền phức lớn nào. Nếu tiếp tục giữ tốc độ này mà đi về phía trước, bọn họ đại khái có thể đến nơi của Tuyết Hủy trước thời hạn, Bạch La La ngây thơ mà nghĩ như vậy.

Chỉ tiếc phần lớn mọi chuyện đều không ở bên trong kế hoạch, tuy Bạch La La suy nghĩ rất tốt đẹp, nhưng trên đường trở về, bọn họ vẫn gặp phải ngoài ý muốn. Có một nhóm người khác đang theo dõi bọn họ. Chuẩn xác mà nói, là theo dõi Bạch La La.

Khi Bạch La La bị người ta tập kích chính là vào nửa đêm, lúc cậu đi WC, lại đột nhiên bị khống chế từ phía sau, sau đó bịt kín miệng thật chặt.

Bạch La La còn chưa phản ứng lại thì liền cảm nhận một mùi thơm nồng nặc lộ ra từ giữa miệng mũi, câu cố gắng ngừng hô hấp, nhưng vẫn hít mùi hương này vào không ít. Mùi thơm quái dị xâm nhập vào cơ thể, cơ thể cậu nháy mắt mềm xuống, tiếp theo, Bạch La La cảm thấy có mấy người trói tay chân cậu lại, sau đó chậm rãi kéo cậu vào bên trong bóng đêm.

“Mẹ nó…… Hệ thống, chuyện gì thế này?” Cả người Bạch La La đều đang lờ mờ, cậu mờ mịt hỏi hệ thống.

Hệ thống ngược lại thì thông suốt hơn Bạch La La, nó nói: “Có lẽ bọn họ cho rằng cậu có năng lực đặc biệt.”

Bạch La La: “……” Không sai, trong mắt người không biết, quả thật là cậu đang che chở toàn bộ đội ngũ. Chẳng những xử lý phiền phức trong rừng cây, hơn nữa tránh được rất nhiều nguy hiểm. Nếu không có cậu, có thể toàn bộ đội ngũ đều đã bị thương vong nặng nề. Nhưng mà sự thật cũng không phải như vậy, Bạch La La chỉ là thằng em nướng chân gà có đại lão chống lưng mà thôi. Nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất xuất hiện, thằng em nướng chân gà bị trói đi rồi, đại lão thích ăn chân gà có nổi giận hay không đây.

“Là hắn?” Có tiếng người vang lên.

“Chính là hắn.” Người trả lời có chút quen thuộc, Bạch La La mơ hồ nhớ hình như cậu đã nghe ở đâu rồi, sau khi cẩn thận nhớ lại một lúc thì mới phát hiện người nói chuyện này hình như là một nhân vật không đáng chú ý ở trong đội của Chu Dung.

Bạch La La cảm thấy cằm bản thân bị thứ gì đó lạnh băng nâng lên, một đường ánh mắt đặt ở trên mặt của Bạch La La, người nọ quan sát Bạch La La một lát, lạnh lùng nói: “Trông cũng không có gì đặc biệt.”

“Anh Trần, ngài không biết đấy thôi, hắn lợi hại lắm đấy.” Người nọ hình như sợ người được gọi là anh Trần không tin, nhanh chóng mở miệng giải thích, gã nói, “Một đường chúng tôi đi đều là dựa vào hắn, có rất nhiều lần đều thiếu chút nữa suýt chết, hắn đều phát hiện một đường sinh cơ(hy vọng sống)……” Sau đó hắn đưa ra nhiều ví dụ để chứng minh Bạch La La trâu bò thế nào.

“Phải không?” Anh Trần nghe được mấy nội dung người này nói, hình như đã giảm bớt hoài nghi đối với Bạch La La, gã nói, “Chặt chân của nó trước đi.”

“Nhưng ——” Người nói chuyện sửng sốt, không ngờ anh Trần sẽ làm như vậy, suy cho cùng trong khu rừng rậm nguy hiểm này, một vết thương ở chân là mang ý nghĩa tử vong rất lớn.

Bạch La La cả người vô lực, đầu óc mê man, cậu cảm thấy có người đang nâng chân cậu lên, sau đó lộ ra mắt cá chân.

“Ra tay đi.” Anh Trần mở miệng.

Trên trán người đàn ông toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong miệng ngập ngừng tựa như không muốn làm như vậy, nhưng ở trước mặt anh Trần gã cũng không có lựa chọn nào khác, sau khi do dự một lát, vẫn là run rẩy đặt con găm lên gót chân của Bạch La La, cắt xuống một đường thật mạnh

Bạch La La cảm thấy đau đớn tê dại, cậu thậm chí không biết có phải bản thân đã bị thương hay không, nhưng cậu có thể miễn cưỡng cảm thấy có chất lỏng ấm áp đang chảy xuống từ bắp chân của cậu.

Cơ thể Bạch La La giãy giụa một chút, lại bị áp chế lại lần nữa.

“Mang đi đi.” Anh Trần lười nhác nói, “Mày cõng nó đi.”

Người nghe mệnh lệnh hiển nhiên không hề có quyền phản bác, gã thở dài, cắn răng cõng Bạch La La lên, chuẩn bị rút lui.

Nhưng mà nhóm người mới vừa đi về phía trước mấy bước thì người được gọi là anh Trần chợt dừng bước chân, gã nghi ngờ nói, “Tụi bây có nghe được tiếng kỳ quái gì hay không?”

Rừng rậm trong bóng tối đáng lẽ phải cực kỳ im lặng, nhưng trong sự im lặng này, dường như có một chút âm thanh khác..

“Có cái gì ——” Anh Trần cảnh giác nói, “Tụi bây qua đó nhìn xem.”

Gã ra lệnh xong thì liền có người tiến lên xem xét.

Bạch La La được cõng trên lưng, năm giác quan của cậu đang ở trạng thái nửa tê liệt, cậu chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện, thấy hình ảnh mơ hồ, như thể cả thế giới được bao phủ bởi một lớp giấy dầu, không cách nào nhìn rõ ràng được.

Người đi qua xem xét, sau khi kiểm tra một lát thì cũng không có phát hiện cái gì, bọn họ xoay đầu nói: “Anh Trần, không có gì cả.”

Anh Trần nhíu mày, hoài nghi có phải chính mình nghe lầm hay không, gã nói: “Thật sự không có?”

“Không ——” Chỉ nói ra được một chữ không này, chữ phía sau lại bị nuốt vào trong cổ họng. Bạch La La cũng không biết đã xảy ra cái gì, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng gió mông lung, cảm thấy cơ thể của mình bị thả xuống một cách thô lỗ, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.

Cậu nằm trên mặt đất, mặt dựa vào trên cỏ mềm mại, ngửi được một mùi cỏ nồng đậm.

Toàn bộ thế giới đều giống như rơi vào trong hỗn loạn.

Bạch La La suy đoán có lẽ bọn họ đã gặp phải nguy hiểm, cho nên mới bỏ mình xuống.

“Hệ thống, làm sao vậy?” Bạch La La nói, “Xảy ra chuyện gì?”

Hệ thống nói: “Đừng sợ, hình như là đại lão nhà cậu nổi điên rồi.”

Bạch La La nghe vậy thì thả lỏng trong lòng, biết là Tuyết Hủy thì cậu yên tâm rồi.

Hệ thống tựa như biết cậu suy nghĩ cái gì, buồn bã nói: “Tôi khuyên cậu đừng có mà vui mừng quá sớm.”

Bạch La La: “……” Đệch, đây là ý gì thế, mặc kệ, cắn hạt dưa bình tĩnh một chút cái đã.

Bạch La La cùng hệ thống cắn hạt dưa, mọi chuyện trong rừng vẫn đang tiếp tục diễn ra. Những đám mây trên bầu trời đã che mất hai mặt trăng sáng trong xinh đẹp tự lúc nào, khiến cho bóng tối bao trùm hoàn toàn.

Bạch La La đang kề sát mặt đất mơ hồ cảm giác được hình như mặt đất đang rung động, bên tay cậu còn sót lại tiếng gió, tiếng chạy, còn có tiếng kêu thảm thiết mơ hồ.

Thời gian như đọng lại ở trên người Bạch La La, cậu không biết cuối cùng Tuyết Hủy sẽ tốn thời gian bao lâu để kết thúc hết những thứ này.

“Cứu mạng —— cứu mạng ——” Tiếng kêu cứu mỏng manh rất chói tai trong bóng tối, nhưng cũng chỉ trong giây lát liền yên lặng lại—— tiếng phập phập của vũ khí sắc bén khi đâm vào cơ thể người thay cho tiếng kêu cứu tuyệt vọng.

Bạch La La cảm thấy có thứ gì đó rơi ở trên mặt cậu, cậu cố gắng tăng thêm chút sức lực rồi chậm rãi quay đầu nhìn về phía phía trước.

Trước mắt là một vùng tối tắm, không nhìn thấy được cái gì, chỉ có mùi máu tươi càng ngày càng nồng nặc, báo hiệu cho chuyện gì xảy ra chuyện gì. Tim của Bạch La La đập loạn xạ, miễn cưỡng ngồi dậy, muốn dùng hai tay lùi lại phía sau..

“Anh đang sợ em sao?” Một giọng nói có chút xa lạ vang lên ở phía sau của Bạch La La, giọng nói này có lẽ thuộc về một người đàn ông đã trưởng thành, từ tính và trầm thấp, khi nhẹ giọng thì thầm thì tựa như đang đọc thơ tình khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, y nói, “Anh đang sợ em sao?”

Bạch La La bị người ôm chặt từ phía sau, cậu nói: “Anh là ai?” Chất lỏng trên mặt bắt đầu theo khuôn mặt trượt xuống, cậu nói, “Anh là ai?”

Yên tĩnh trả lời, Bạch La La cảm thấy một đôi tay mềm nhẹ phất qua khuôn mặt của mình, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi môi đã bị nặng nề lấp kín.

Hơi thở nhẹ của cỏ cây liên tục không ngừng truyền từ đôi môi đó đến miệng Bạch La La, cậu muốn giãy giụa nhưng cơ thể đã bị cố định chắc chắn, mái tóc của người nọ hình như hơi dài, một phần tóc rơi xuống cổ của Bạch La La, khiến cho cậu cảm thấy lành lạnh. Tác dụng của thuốc trước đó đang dần dần rút đi, ngũ quan của Bạch La La cũng dần dần khôi phục, thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực truyền từ phía sau đến.

“Anh là ai?” Khi đôi môi được buông ra Bạch La La vẫn tiếp tục hỏi vấn đề này, thật ra trong lòng cậu đã có đáp án, chỉ là bản thân lại có chút không muốn tin.

Không có cậu trả lời.

Bạch La La bị người phía sau ôm lên, thay đổi tư thế đặt ở trên mặt đất. Bùn đất vẫn mềm xốp, động tác buông người xuống của y cũng rất nhẹ, Bạch La La nằm ngửa, chỉ có thể nhìn đến bóng tối vô tận —— thậm chí cậu còn không biết chính mình đã khôi phục lại thị giác hay chưa.

Tiếp theo, chân của cậu bị nâng lên, cậu đang suy nghĩ người muốn làm cái gì với cậu thì liền cảm nhận được miệng vết thương dao cắt ở trên chân lại được dịu dàng ngậm lấy.

Bạch La La cả người căng thẳng, lại không khỏi có chút khẩn trương, giọng cậu khàn khàn nói: “Đừng…… Đừng như vậy……”

“Anh bị thương.” Người đàn ông nói như vậy, tuy rằng không nhìn thấy mặt của y, nhưng Bạch La La lại có thể đoán được biểu cảm lúc này của người đàn ông từ trong giọng nói cưng chiều của y. Mặt Bạch La La có chút đỏ lên, cậu muốn tránh thoát nhưng lại bị người đàn ông chặt chẽ đè lại.

Vết thương được l**m cẩn thận, người đàn ông hoàn toàn không thèm để ý miệng vết thương này có bẩn hay không, y rửa sạch sẽ vết máu trên gót chân của Bạch La La, sau đó phát ra một tiếng than thở thương xót.

Tác dụng thuốc ở trên người của Bạch La La vốn nên rút hết rồi, cũng không biết vì sao, cả người cậu lại có chút tê dại, thậm chí trên trán còn tích tụ một tầng mồ hôi mỏng

“Đau không?” Người đàn ông hỏi như vậy.

“Không, không đau.” Bạch La La cũng không biết chính mình nên nói cái gì, cậu lắp bắp, “Anh……”

Người đàn ông không để Bạch La La nói thêm gì nữa, y lại lưu luyến hôn Bạch La La một cái. Bạch La La vô lực chống đẩy, cậu cảm thấy cả người mình đều hỗn loạn, thậm chí không hề nghe rõ hệ thống đang nói cái gì, loại cảm giác này tựa như uống phải thuốc k*ch d*c, cơ thể là tỉnh táo, nhưng tinh thần lại giống như bị quấy đục, toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn.

Người đàn ông nhìn dáng vẻ mê loạn của Bạch La La thì nhẹ nhàng cười cười, chỉ là nụ cười của y bị bóng tối che khuất, Bạch La La không nhìn thấy gì cả.

Bạch La La đầy mặt ửng đỏ, cậu đã không thể làm ra động tác chống đẩy nữa, đôi tay mềm mại đặt ở trên vai người nọ.

“Lăng……” Người đàn ông gọi tên của cậu, có hơi tủi thân còn có hơi đáng yêu, y nói, “Em rất thích anh, rất thích anh, thích đến mức muốn nuốt anh vào bụng……” Có như vậy thì anh sẽ không bao giờ bị những người khác làm tổn thương nữa.

Bạch La La nói không ra lời, cậu mờ mịt nhìn bầu trời đêm không có một tia ánh sáng trên đỉnh đầu, cảm thấy hai chân mình bị chậm rãi nâng lên.

“Lăng……” Người đàn ông gọi tên cậu rồi chậm rãi tiến vào bên trong cậu.

Tất cả mọi chuyện tiếp theo đều thuận lý thành chương như vậy.

Thậm chí Bạch La La còn không nhớ rõ cuối cùng bản thân có phản kháng hay không, cả người cậu đều giống như rơi vào một khối bọt biển khổng lồ, không ngừng trầm xuống, hoàn toàn không muốn nhúc nhích một chút nào.

Cơ thể được chăm sóc vô cùng thoải mái, nhiệt độ trên da thịt của người đàn ông cuồn cuộn không ngừng truyền tới trên người cậu, cậu không nói nên lời, chỉ có thể th* d*c.

“Lăng……” Người đàn ông còn đang dịu dàng kêu tên của cậu.

Bạch La La cũng đã nhắm lại mắt, cậu muốn nói, cậu không phải tên Lăng Vực Minh mà là Bạch La La.

Bầu trời hừng sáng.

Bạch La La là bị tiếng hét hoảng sợ đánh thức, cậu mở to mắt, phát hiện chính mình đang nằm trên mặt đất.

“Cậu không sao chứ, Lăng Vực Minh!!” Là tiếng của Mục Hành Cung, anh ta bước nhanh đi tới rồi đỡ Bạch La La dậy. Bạch La La xoa đầu, nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mục Hành Cung lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta nói: “Ngày hôm qua chúng tôi bị hạ thuốc mê, hôm nay vừa tỉnh liền phát hiện không thấy cậu đâu nữa.”

Bạch La La cảm thấy đầu đau như búa bổ, cậu thở hổn hển mấy hơi, mới đỡ được một chút, nói: “Vừa rồi là ai hét đấy?”

Mục Hành Cung nói: “…… Viên Thù Trạch.”

Bạch La La nói: “Làm sao vậy?”

Mục Hành Cung nói: “Cậu nhìn ra phía sau là biết tại sao thôi.”

Vì thế Bạch La La quay đầu, cậu nhìn thấy được hình ảnh vô cùng tàn nhẫn. Trên cái cây cao lớn phía sau cậu đang treo hơn chục cái xác chết. Những xác chết này bị dây leo xuyên qua xâu lại, nhìn ra được khi chết cực kỳ đau đớn. Bọn họ hiển nhiên là bị xuyên qua khi còn đang sống sờ sờ, còn có thể nhìn thấy được dấu vết giãy giụa của bọn họ. Máu đỏ tươi tích thành vũng ở trên cỏ, trong lỗ mũi Bạch La La tràn đầy mùi máu tươi nồng nặc. Mục Hành Cung lo lắng nói: “Cậu có ổn không?”

Bạch La La nói: “…… Còn, còn ổn.” Trên thực tế đầu óc cậu đang loạn vô cùng, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều biến thành giấc mơ mơ hồ không rõ, cậu chỉ có thể mơ hồ nhớ có người không ngừng gọi tên của cậu, lại không thể nhớ rõ chi tiết.

Hai người nói chuyện một chút thì những người khác cũng đã đi tới. Tuyết Hủy vừa thấy Bạch La La thì liền chạy vội đến rồi nhào vào trong lòng ngực Bạch La La. Khi y nhào vào trong lòng ngực Bạch La La, cậu tựa như mơ hồ ngửi thấy được một mùi cỏ cây tươi mát, nhưng khi cậu cẩn thận ngửi lại thì phát hiện đó chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.

“Lăng, Lăng, anh không sao chứ.” Tuyết Hủy khóc lóc hỏi, “Em rất lo cho anh.”

Bạch La La nói không sao, cậu đứng từ trên mặt đất lên, nhưng khi cậu đứng lên, gót bên chân phải có hơi đau đớn, thiếu chút nữa đã mềm nhũn ngã xuống rồi.

“Chân cậu bị thương sao?” Mục Hành Cung hỏi.

Bạch La La nghĩ nghĩ, hình như miễn cưỡng nhớ được có người muốn bắt cậu đi rồi cắt gót chân sau của cậu, cậu cúi đầu nhìn thì phát hiện trên gót sau chỉ có một vệt máu mờ nhạt, chẳng những không có chảy máu, hơn nữa trông như sắp khép lại luôn rồi.

Bạch La La lại bắt đầu xoa huyệt thái dương của mình, cậu cảm thấy bản thân hình như đã quên cái gì, cậu hỏi hệ thống nói; “Có phải tôi đã quên mất chuyện quan trọng gì rồi hay không?”

Hệ thống nói: “Đúng vậy.”

Bạch La La nói: “Tôi đã quên cái gì?”

Hệ thống bình tĩnh nói: “Cậu quên bảo tôi đặt hạt dưa, hạt dưa của chúng ta sắp hết rồi, rắc rắc rắc.”

Bạch La La: “……” À, chuyện này quả nhiên rất quan trọng —— mới là lạ đó.

Bạch La La nói: “Các cậu lừa gạt nhân viên công tác thì không tính là vi phạm quy định lao động sao?”

Hệ thống nói: “Được rồi, tôi nói cho cậu biết vậy, cậu phải cố mà chịu đấy nhá.”

Bạch La La nói: “Ừm?”

Hệ thống nói: “Đêm qua, ngay ở chỗ này, có tận mười mấy bộ thi thể vây xem.”

Bạch La La: “……” Cậu cảm thấy không muốn nghe nữa thì phải làm sao bây giờ.

Hệ thống đau lòng nhức óc nói: “Cậu bị người ta XXX.”

Bạch La La khuỵu một gối xuống, nghĩ thầm quả nhiên cậu cảm giác không sai mà, không nên tiếp tục nghe nữa.

Hệ thống cảnh giác nói: “Cậu bảo tôi nói đó nha, cậu không thể khiếu nại tôi đâu.”

Bạch La La đau đầu như búa bổ, nói: “Cậu đi mua hạt dưa trước đi, đầu của tôi sắp nổ luôn rồi.”

Những người khác thấy sắc mặt cậu không tốt, cũng gần như đoán được trước mắt đã xảy ra chuyện gì. Trên thực tế, khi Chu Dung và Mục Hành Cung nhìn thấy người chết ở nơi này, phản ứng của bọn họ đều là những người này đã bị Bạch La La gi.ết chết, suy cho cùng Bạch La La bị mang đi hiện tại lại nguyên vẹn không tổn hao gì mà về đến trước mặt mọi người. Mà bao gồm kẻ phản bội ở bên trong mười mấy người, tất cả đều bị dây deo xâu lại treo lên cây làm người khô. Ánh mắt Chu Dung nhìn về phía Bạch La La còn có hơi u oán, hiển nhiên là anh ta đang lôi luôn chuyện bản thân nửa đêm bị lôi ra ngoài đánh một trận kia quy lên trên người Bạch La La rồi.

Bạch La La thấy vẻ u oán của Chu Dung, thiếu chút nữa đã ấm ức khóc ra luôn rồi.

Đại lão Tuyết Hủy vẫn duy trì phong cách thuần khiết thiện lương tươi mát đáng yêu của mình, ánh mặt trời vừa chiếu vào liền có cảm giác trên đầu mọc ra luôn cả vòng sáng, so với biểu cảm phức tạp của những người khác, y vô cùng vui vẻ mà cọ tới cọ lui ở bên cạnh Bạch La La, nói: “Lăng, em lo cho anh lắm luôn, Lăng……”

Bạch La La nói với hệ thống: “Có phải là cậu ta không?”

Hệ thống nói: “Tối quá nên tôi không thấy gì ráo.”

Bạch La La: “……” Tôi hỏi cậu có lợi ích gì chứ.

Hệ thống nói: “Cho dù không tối tôi cũng không nhìn thấy gì đâu, tất cả đều bị làm mờ mà.”

Bạch La La càng khó chịu, nghĩ thầm tôi hỏi cậu cũng như không.

Tuyết Hủy cũng không có phát giác trong lòng Bạch La La có buồn phiền không thể nói, hôm nay y đặc biệt sinh động, chạy lên chạy xuống thu xếp cơm trưa. Còn không biết từ nơi nào lấy ra một đống trứng chim, màu của trứng chim kia lại còn con mẹ nó màu đỏ nữa.

Bạch La La nghĩ thầm cậu cũng không dễ dàng nhỉ, loại trứng có màu này mà cậu cũng có thể lấy được.

Tuyết Hủy vểnh đuôi lên cao, nói: “Lăng, Lăng……”

Bạch La La hơi không có tinh thần nấu trứng gà, nghe Tuyết Hủy kêu Lăng, Lăng mà cảm thấy mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.

Hệ thống an ủi cậu, nói đừng nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ cho tương lai nhiều một chút, tương lai cậu……

Bạch La La nói: “Tương lai của tôi?”

Hệ thống nói: “Cơ mà hình như cậu ở chỗ này cũng không có tương lai gì nhỉ.”

Bạch La La: “……” Mẹ nó, hệ thống rác rưởi.

Mấy người Chu Dung còn tưởng rằng Bạch La La tinh thần hoảng hốt là bởi vì cả đêm gi.ết chết nhiều người như vậy không ngủ đủ giấc, vỗ bờ vai của cậu nói hôm nay ngủ bù đi, bọn họ giúp cậu gác đêm cho.

Bạch La La ăn trứng chim màu đỏ, không hé răng.

Chu Dung lại nói: “Người anh em, cậu có tiện nói một chút hay không, trước khi tới cậu đã có năng lực này, hay là sau khi tới mới có?"

Bạch La La nhìn anh ta một cái, giọng điệu rất chi là thâm trầm kể lại mấy chuyện nguy hiểm mà cậu đã trải qua ở trên thế giới này, đã trải qua gian nan hiểm trở thế nào, xông qua bao nhiêu cảnh khốn khó, cuối cùng mới nhận được sự công nhận của thượng thần rồi có được loại năng lực này.

Nhóm người của Chu Dung nghe mà há miệng ngạc nhiên, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

Mã cho đến khi Bạch La La ăn xong một ngụm trứng chim cuối cùng, nói: “À mà, kỳ thật tôi mới đến nơi này nửa năm thôi, trước đó đều là lừa mọi người cả.”

Chu Dung: “……”

Mọi người: “……”

Bạch La La nói: “Hơn nữa tôi quả thật không có năng lực khống chế dây leo nào cả, nếu như có năng lực này thì còn sẽ bị các anh đánh ngã ngay từ đầu sao?”

Lời này ngược lại cũng có lý lắm, mọi người rơi vào trầm tư.

Bạch La La nói: “Nếu tôi có năng lực này, còn cần phải chật vật như vậy sao?”

Mọi người tiếp tục gật đầu.

Sau khi Bạch La La nói xong thì xoay người leo lên trên lưng quái vật đá chuẩn bị ngủ trưa. Tuyết Hủy cũng đi lên theo, ôm Bạch La La rồi áp mặt của mình vào trên lưng của Bạch La La.

“Lăng……” Tuyết Hủy dùng mặt của mình cọ cọ phía sau lưng Bạch La La, nhỏ giọng nói, “Có phải anh khó chịu ở đâu hay không?”

Bạch La La nói: “Không sao, anh rất ổn.”

Tuyết Hủy mẫn cảm phát hiện Bạch La La đang tức giận, hơn nữa còn mơ hồ cảm giác được, nguyên nhân Bạch La La tức giận là có liên quan đến mình. Vì thế y vô cùng thông minh, không nói chuyện với Bạch La La nữa.

Ánh mặt trời xuyên từ kẽ lá chiếu xuống vào trên người của Bạch La La.

Quái vật đá di chuyển chậm rãi qua khu rừng rậm, tạo ra một con đường rất dễ đi. Bạch La La ngủ một giấc này rất dài, cũng không không có mơ thấy gì. Chờ đến khi cậu tỉnh lại thì đội ngũ đã ngừng ở bờ sông nghỉ ngơi, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Có lẽ là mọi người đều cảm thấy Bạch La La khá mỏi mệt, cho nên mãi đến khi ăn cơm mới lên gọi cậu.

Bạch La La mở to mắt thì thấy được bầu trời đầy sao và một đôi mắt tím tình ý miên man kia của Tuyết Hủy.

“Chào buổi tối.” Tuyết Hủy nói.

Bạch La La nói: “Chào buổi tối.”

“Ăn cơm thôi.” Tuyết Hủy nói, “Lăng, đứng lên đi.” Y đưa tay sờ sờ trán của Bạch La La, nói, “Lăng, cơ thể anh khó chịu sao?”

Bạch La La ngồi dậy, nói không sao, thay vì nói cơ thể cậu khó chịu, thì trên thực tế cậu cảm thấy tinh thần bị sốc nhiều hơn, cậu vẫn bị Tuyết Hủy đè……

Bữa tối là người trong đội làm, mọi người đều mặt ủ mày ê mà ăn. Bạch La La nếm một miếng khoai tây, không thể tưởng tượng nói: “Các anh sao mà đến khoai tây cũng nướng khét thế này?”

Mục Hành Cung nói: “Đừng nói nữa, đây đã là phát huy vượt xa người thường của cậu ta rồi.” Anh ta lộ ra vẻ cô đơn, cũng không biết có phải đang nghĩ đến cuộc sống đáng sợ khi phải ăn mấy món này hay không.

Người anh em nấu ăn lộ ra một nụ cười thật thà, khiến mọi người cũng không đành lòng trách móc, cơ mà trách móc cũng có tác dụng gì đâu, mày giỏi thì mày tự làm đi.

Tuyết Hủy không có hứng thú gì với bữa tối, ngồi ở bên cạnh Bạch La La tiếp tục đan dây cỏ. Bạch La La gặm một củ khoai tây liền cảm thấy mình no rồi, nói: “Tuyết Hủy, không ăn sao?”

Tuyết Hủy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không đói bụng.”

Bạch La La: “……” Vậy dáng vẻ như quỷ chết đói ngày thường của cậu là như thế nào.

Tóm lại, sau khi ăn xong bữa này thì khí thế tương đối bị rớt xuống, mọi người đều giống như từ xã hội hiện đại trở về tới nơi rừng rậm hoang vu này, ngồi dưới bùn đất ẩm ướt mang vẻ mặt cuộc sống chả còn gì luyến tiếc mà gặm khoai tây .

Sau khi ăn khoai tây hạ thấp giá trị tinh thần xong, Mục Hành Cung nói: “Tâm trạng mọi người đều không tốt như vậy, tôi hát một bài cho mọi người nghe nhé.”

Mọi người vỗ tay tán thưởng.

Mục Hành Cung nói: “Một bài về mẹ tặng cho mọi người.”

Bạch La La: “……” Mục Hành Cung đang muốn gây sự phải không.

Quả nhiên, Mục Hành Cung hát lên: “A a a, người mẹ của tôi, mẹ của tôi.” Lúc này, Viên Thù Trạch ươn ướt nước mắt rốt cuộc cũng lớn tiếng khóc lên, nói, “Tôi nhớ mẹ tôi quá à, tôi muốn về nhà.”

Bạch La La: “……”

Đôi mắt Chu Dung cũng đã ươn ướt, hút thuốc nói, “Tôi thực có lỗi với mẹ của tôi.”

Mọi người kêu gọi lẫn nhau, bầu không khí buồn bã lên đến đỉnh điểm. Bạch La La nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm đây là khoai tây dẫn phát huyết án sao, sau này vẫn là để cậu nấu đi thì hơn, luôn cảm thấy còn để cho nhóm người quay về ăn cơm heo qua ngày chắc không sống nổi một tháng luôn quá.

Tuyết Hủy ngược lại cũng không đồng cảm với những người này, vẻ mặt đều lờ mờ trong toàn bộ quá trình, còn khẽ meo meo hỏi Bạch La La nói bọn họ làm sao vậy.

Bạch La La đè thấp giọng nói nói; “Do khoai tây tối nay khó ăn quá thôi.”

Tuyết Hủy lộ ra biểu cảm có điều ngộ ra, nói: “À, vậy sao, vậy em hiểu rồi, cũng may em không ăn khoai tây, không chừng ăn xong em cũng khóc luôn.”

Bạch La La: “……”

Sau khi khóc xong thì đến lúc đi ngủ.

Bạch La La nằm ở trên người của quái vật đá, Tuyết Hủy nằm ở trong lòng ngực cậu.

Hệ thống nói: “Có cảm giác bản thân ôm đang cả thế giới hay không.”

Bạch La La nói: “Không có, tôi chỉ cảm thấy bản thân bị toàn thế giới c**ng b*c thôi.”

Hệ thống nói: “Xem ra không có vấn đề gì.”

Bạch La La chảy một giọt nước mắt bi thương xuống trong lòng.

Tuyết Hủy cũng không biết Bạch La La suy nghĩ cái gì, trên thực tế cả ngày y đều rất vui vẻ, lúc này chỉ vào ngôi sao trên bầu trời nói với Bạch La La, “Lăng, anh nhìn thấy ngôi sao kia không?”

Bạch La La nhìn theo hướng Tuyết Hủy chỉ.

Tuyết Hủy chậm rãi nói: “Dưới ngôi sao đó, chính là nhà của em đấy.”

Bạch La La nói: “Nhớ nhà?”

Tuyết Hủy nói: “Không nhớ.”

Bạch La La nói: “Hửm?”

Tuyết Hủy ôm cánh tay Bạch La La, nói: “Khi ở bên cạnh Lăng, em không nhớ nhà một chút nào.” Hiện tại y đã cao gần bằng Bạch La La rồi, nhưng vẫn có thói quen rúc ở trong lòng ngực Bạch La La. Nói không chừng qua thêm một chút thời gian, Tuyết Hủy sẽ còn cao hơn một chút, lúc đó có lẽ sẽ biến thành Tuyết Hủy ôm chặt Bạch La La ngủ.

Bạch La La để y ôm chính mình, im lặng nhìn về phía phương xa, nói: “Ngủ đi, ngoan.”

Tuyết Hủy thò qua hôn lên cằm của Bạch La La, nói: “Ừm, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Bạch La La nói xong ngủ ngon thì liền nhắm mắt lại, cùng Tuyết Hủy đi vào giấc ngủ. Cậu vốn tưởng rằng bản thân sẽ bởi vì lo lắng chuyện hôm qua xảy ra lần nữa mà mất ngủ, nhưng trên thực tế cậu nhắm mắt không bao lâu thì bị cơn buồn ngủ sâu ập đến kéo cậu vào bên trong giấc mộng nồng say.

Bình Luận (0)
Comment