Đêm qua ăn khoai tây khiến cho Bạch La La thật sự là không cách nào quên, vì thế ngày hôm sau sáng sớm cậu đã rời khỏi giường, dùng nồi đá nấu hẳn một nồi cháo lớn, sau đó còn nhào bột làm một đống bánh bột ngô.
Bánh bột ngô là nhân thịt, da giòn nước nhiều, sau khi cắn một cái thì đầu lưỡi tràn đầy nước thịt tươi hóng hổi thơm ngon, thịt này là con mồi hôm qua mới bắt được, còn rất tươi, băm thành nhân bao vào béo ú vừa phải, thì càng có nước bùng nổ ở trong miệng. Cắn một miếng bánh lại uống một ngụm cháo rau củ ngon miệng, cuộc sống tốt đẹp quả thực khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Tuyết Hủy ăn rất nhiều, một hơi ăn hết năm sáu cái bánh bột ngô, sau khi ăn xong phần của mình thì lại nhìn những người khác ch** n**c miếng. Bạch La La thấy dáng vẻ này của y, lại nhanh chóng nướng cho y thêm một miếng thịt để ăn —— y thật sự sợ Tuyết Hủy sẽ bởi vì đồ ăn mà lộ luôn nguyên hình mất.
Sau mùa hè chính là đến mùa thu hoạch của mùa đông, trên ngọn cây phủ đầy đủ loại trái cây, các loài động vật cũng bắt đầu ăn điên cuồng chuẩn bị nghênh đón mùa đông đến.
Hầu hết các loại trái cây trong rừng đều có thể ăn được, nhưng vẫn phải chú ý một tý. Bởi vì có một hôm Viên Thù Trạch leo lên trên cây hái trái cây, đưa tay ra hái một quả có lông, cậu ta còn đang kỳ quái đây là cái gì rồi định mở ra nhìn xem, khi mới vừa giơ cục đá lên còn chưa kịp đập xuống thì cái quả cậu ta đặt ở trên mặt đất liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, vươn hai chân cất bước chạy mất đất, mọi người nhìn đều ngây cả người.
Mục Hành Cung nói: “Cái này rốt cuộc là động vật hay là thực vật đây?”
Viên Thù Trạch toàn thân cứng đờ, sợ hãi đến mức suýt khóc.
Bạch La La nói: “Chắc là thực vật.” Hình như cậu nhìn thấy một cái cuống nối với thân cây ở trên đầu của thứ này..
Viên Thù Trạch khóc lóc nói: “Đây là thứ gì thế, hái xuống còn biết chạy nữa.”
Bạch La La an ủi vỗ vỗ bờ vai của cậu ta.
Chuyện như vậy đã xảy ra cũng không phải một hai lần, động thực vật trên tinh cầu này tựa như đã đưa ra một định nghĩa hoàn toàn mới.
Tuyết Hủy ngược lại rất không sao cả, vẫn là mỗi ngày nên đi tìm hái trái cây thì liền hái trái cây, chính mắt Bạch La La nhìn thấy y đạp bẹp một quả trái cây đang có ý định chạy trốn, sau đó mặt không cảm xúc nhét vào trong miệng bắt đầu nhai nuốt.
Có điều, tương đối may mắn đối với thực vật chính là, đại đa số thời điểm Tuyết Hủy đều không có hứng thú gì với đồ chay.
Hôm nay vận may của mọi người không tồi, bắt được một con mồi rất lớn.
Con mồi vào mùa thu là béo nhất, sau khi cắt ra là có thể thấy được cả lớp mỡ trắng bên trong. Lớp mỡ này Bạch La La dùng thắng dầu hết toàn bộ, sau đó cho vào lọ đậy kín lại, xếp thành một hàng ở trên người của quái vật đá. Vấn đề lớn nhất trong mùa đông là thiếu nhiệt, dự trữ dầu có thể có tác dụng trong mùa đông.
Nhóm Chu Dung vừa đưa Tuyết Hủy về nhà, vừa cũng cũng đang chuẩn bị cho mùa đông. Hiện tại có quái vật đá, có thể vận chuyển rất nhiều vật tư, cho nên hành động lên cũng không tính là quá gian nan.
Sau khi bộ lông bị lột xuống từ động vật thì phải qua quá trình thuộc da mới có thể xem như quần áo lông thú mà mặc lên trên người, đây vốn là một công việc mang tính kỹ thuật. Cũng may trong đoàn đội của Chu Dung đều có nhân tài đủ loại phương diện, hơn nữa bọn họ cũng phát hiện muối, công việc chế tạo muối này liền rơi xuống trên người bọn họ.
Bộ đồ Tuyết Hủy mặc trên người đã có hơi rách, vóc dáng y càng ngày càng cao, chiếc quần vốn vừa người lại biến thành quần lửng, áo cũng ngắn cả một khúc, thoạt nhìn có hơi chẳng ra cái gì cả. Chỉ là vận may của y không tồi, khi Bạch La La đang ở phát sầu về vấn đề quần áo của y thì liền có mười mấy người chạy tới tìm đường chết bị Tuyết Hủy trực tiếp xiên thành xiên thịt, tuy rằng áo đã bị rách nhưng quần vẫn có thể mặc được.
Bạch La La không lãng phí tài nguyên một chút nào, sau khi kéo bọn họ xuống khỏi đám dây leo thì l*t s*ch sẽ, sau đó khâu khâu vá vá mấy chỗ rách lại để làm quần áo mới cho Tuyết Hủy.
Tuyết Hủy có quần áo mới, cũng không vui vẻ gì cho lắm, y chê nói quần áo có mùi tanh. Bạch La La chỉ có thể kêu y chịu đựng một chút dù sao thì trên trên tinh cầu này cũng không có nhiều quần áo cho người ta lựa chọn..
Ngoại hình của Tuyết Hủy theo lá mùa thu rơi xuống, dần dần nẩy nở hơn. Đường nét khuôn mặt y bắt đầu sâu thêm, giống như một đóa hoa cuối cùng cũng sắp nở, dần dần rút đi vẻ ngây ngô của thiếu niên. Có người sau khi lớn lên, khuôn mặt liền mất đi nét đẹp cùng năng lực thần kỳ khi thiếu niên, nhưng Tuyết Hủy lại hoàn toàn khác, nếu nói vẻ đẹp lúc trước của y khiến cho người ta sinh ra thương xót ở trong lòng, thì lúc này, khuôn mặt y chẳng những có thể thu hút không chỉ nam giới mà còn có thể thu hút cả phụ nữ nữa.
Mục Hành Cung cũng phát hiện sự thay đổi của Tuyết Hủy, anh ta không thể tưởng tượng nói: “Lăng Vực Minh, Tuyết Hủy nhà cậu là ăn cái gì mà lớn nhanh dữ vậy.” Anh ta nhớ mang máng, khi mới vừa nhìn thấy Tuyết Hủy thì y còn chưa cao bằng Bạch La La, lúc này mới qua mấy tháng, Tuyết Hủy tựa như một cái cây được tưới nước mưa, cọ cọ cọ cao dần lên, sáng hôm nay trong lúc vô ý anh ta còn phát hiện vậy mà bản thân còn lùn hơn Tuyết Hủy một chút nữa.
Bạch La La đang ở cúi đầu nướng một con chim, nghe được Mục Hành Cung nói, đầu cũng không nâng: “Thì cũng ăn cùng với mọi người mà.”
“Vậy cũng quá nhanh rồi.” Mục Hành Cung nói, “Quả thực không phải tốc độ của người……”
Bạch La La đưa tay vỗ nhẹ lên trên đầu của Tuyết Hủy một cái, nói: “Xem em lớn nhanh mà dọa người ta sợ rồi kìa.”
Tuyết Hủy ấm ức sờ sờ đầu mình, nói: “Em không lớn thì sao làm hoàng tử của Lăng được.”
Bạch La La: “……”
Mục Hành Cung không hiểu ý của Tuyết Hủy, nói: “Hả?”
Tuyết Hủy nói: “Em phải làm hoàng tử của Lăng, Lăng là công chúa em, chờ khi em cao hơn Lăng rồi thì sẽ đến lượt em ôm Lăng đi đường nha.” Y nhếch môi cười cười, lộ ra một hàm răng vừa trắng vừa đẹp.
Mục Hành Cung vừa nghe cười ha ha, kêu Bạch La La là công chúa Lăng.
Bạch La La vẻ mặt hoảng hốt nhớ lại khi cậu lừa Tuyết Hủy, khi đó cậu hoàn toàn không biết Tuyết Hủy lại có thể lớn và cao nhanh như vậy, cho nên vô cùng không biết xấu hổ nói người lùn hơn chính là công chúa, hiện tại Tuyết Hủy đột nhiên cao hơn cậu, vậy là cậu trực tiếp cầm cục đá đập chân mình luôn rồi.
Vì thế từ ngày này bắt đầu, Bạch La La ngoại trừ biệt hiệu Bé Phúc còn có thêm một cái biệt danh công chúa.
Tuyết Hủy cũng không biết mọi người đang cười cái gì, còn tưởng rằng là đang vui cho y, y đã sớm quyết định ngay từ khi Bạch La La vì bảo vệ y mà suýt nữa bị thương, bảo bối công chúa của y, thì nên để chính y bảo vệ.
Mùa thu ngày càng lạnh, không khí cũng vô cùng khô ráo.
Không như mùa xuân nhiều mưa, mùa hạ khô hạn, mùa thu là một thời gian rất nhàn nhã so với các mùa khác.
Vận may của nhóm Chu Dung thực sự không tồi, bắt được một con trâu núi, con trâu này cao gần 3m, trên đầu có cặp sừng nhọn hoắt, trông rất tàn bạo. Nhưng trên thực tế tính cách của nó lại rất dịu ngoan, chỉ cần không chọc nó thì nó thậm chí còn có thể làm phương tiện giao thông nữa.
Vì thế gánh nặng tải trọng của mọi người lại giảm bớt không ít, còn có người có thể ngồi trên lưng con trâu nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đương nhiên, không gian trên lưng quái vật đá là của hai người Bạch La La và Tuyết Hủy, có đôi khi Viên Thù Trạch cũng sẽ đi lên ngủ, có điều đa số thời gian đều là hai người bọn họ ở trên đó.
Tuyết Hủy rảnh rỗi không có việc gì làm thì trồng một ít thực vật trông như hành lá ở trên lưng của quái vật đá, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói chờ khi hành lớn lên thì sẽ là lúc bản thân cưới Bạch La La về nhà.
Bạch La La nghe y nói xong thì chỉ cho là y nói giỡn, cũng không có nghiêm túc.
Kết quả là sau vài ngày mưa nhỏ, hành mà Tuyết Hủy trồng liền lớn lên.
Buổi sáng hôm đó, Tuyết Hủy rời giường sớm, sau khi rửa mặt chải đầu xong thì leo lên lưng quái vật đá nghiêm túc dùng dao găm cắt một hàng hành kia. Sau đó mang hành đến bờ sông rửa sạch sẽ rồi đặt hành lá ngay ngắn ở trước mặt của Bạch La La, kêu Bạch La La xào trứng cho y ăn.
Bạch La La không để lời của Tuyết Hủy ở trong lòng, xoay người đi tìm trứng chim rồi chiên một dĩa trứng cho Tuyết Hủy.
Một mình Tuyết Hủy ăn trứng xào cũng không chia cho ai, sau đó trịnh trọng tuyên bố nói Bạch La La là cô dâu của y.
Những người trong đội đều cho rằng Tuyết Hủy đang nói giỡn, sau khi ha ha ha cười to thì quên luôn. Chỉ là mọi người bao gồm cả Bạch La La cũng không biết, có một số vui đùa, chỉ cần nói ra thì liền không còn là vui đùa nữa.
Buổi tối hôm đó, Bạch La La mông lung bị người ta đánh thức.
Cậu mở to mắt thấy được mặt trăng sáng tỏ trên đỉnh đầu, hai mặt trăng này dường như lớn hơn bình thường, thậm chí dường như cậu còn có thể mơ hồ nhìn thấy những hố đen phía trên mặt trăng sáng.
Bạch La La ngơ ra một lát, hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu nhìn lại bốn phía, phát hiện xung quanh mình không có một bóng người nào cả.
Không có Tuyết Hủy nằm bên cạnh cậu, không có quái vật đá, cũng không có Chu Dung và Mục Hành Cung, ngoại trừ bản thân ra thì không có những người khác. Thậm chí Bạch La La kêu hệ thống ở trong đầu, cũng không nghe nó trả lời lại.
Bạch La La có chút mờ mịt nghĩ, cậu đang nằm mơ sao, nhưng tại sao giấc mơ lại chân thật như thế này. Cậu cúi đầu thì nhìn thấy chân mình tr*n tr**, sau đó liền dùng mũi chân nhẹ nhàng nghiền nghiền mặt đất đen nhánh. Xúc cảm mặt đất hệt như trong thực tế, ẩm ướt lại mềm mại —— Bạch La La có hơi mê mang.
“Có ai không?” Bạch La La định đi về phía trước, cậu vừa đi vừa kêu, “Có ai không?”
“Lăng.” Giọng một người đàn ông vang lên.
Bạch La La nhớ rõ giọng nói này, trong lần bị người ta đánh úp, chính là người này đã cứu cậu, đồng thời cũng xâm phạm cậu…… giọng nói này hẳn là thuộc về, Tuyết Hủy sau khi trưởng thành.
Nhưng Bạch La La không có gọi cái tên kia ra, cậu mơ hồ cảm giác được, nếu gọi ra cái tên này thì hình như không phải chuyện gì tốt cả.
“Lăng.” Gió thổi qua ngọn cây, vang lên tiếng rào rạt, ánh trăng càng ngày càng sáng, chỉ là màu sắc vẫn quạnh quẽ như vậy. Ở trong rừng cây không có một bóng người, Bạch La La cũng không cảm thấy sợ hãi, cậu biết có người ở cùng với cậu.
“Đây là đâu?” Bạch La La hỏi, “Anh là ai?”
“Sắp về đến nhà rồi.” Giọng người đàn ông dịu dàng lưu luyến, y nói,: “Em dẫn anh đến gặp người nhà của em.”
Sau khi y nói xong, cây cối phía trước Bạch La La đã lùi xa sang hai bên, để lộ ra một con đường lát đá cuội.
Những viên đá cuội trên con đường này tỏa ra ánh sáng huỳnh quang mờ ảo, hoạt nhìn giống như những vì sao trên bầu trời, lúc này lại kết nối với nhau, càng như là dải ngân hà hơn.
Đôi chân trần của Bạch La La dẫm đi lên. Đá không lạnh, ngược lại có chút ấm, trước mắt cậu xuất hiện một cái bóng dáng, bóng dáng có một mái tóc dài trắng như tuyết, y không có quay đầu lại mà nhẹ nhàng dắt tay của Bạch La La.
Nhiệt độ bàn tay kia thấp hơn Bạch La La một ít, mềm mại lạnh lạnh, tựa như ánh trăng trên bầu trời.
Bạch La La được y dắt tay đi về phía trước, bọn họ không đi nhanh, nhưng cảnh vật bên cạnh đã lùi lại nhanh chóng, khi Bạch La La phát hiện thì đá cuội dưới chân cậu lại dần dần trôi đi —— bọn họ đang đi lên trên không trung.
Cây cối cao to bị đạp dưới chân, cảnh vật trên mặt đất cũng càng ngày càng nhỏ bé, Bạch La La không tự chủ được nắm thật chặt tay của Tuyết Hủy.
“Đừng sợ.” Tay nắm lấy tay Bạch La La của Tuyết Hủy cũng đáp lại cảm xúc khẩn trương của cậu, y nói, “Em ở đây, đừng sợ.”
Bạch La La bình tĩnh lại như kỳ tích.
Con đường lát đá cuội trở thành bậc thang lên trời, những viên đá huỳnh quang vẽ nên ánh sáng rực rỡ trên bầu trời đêm, Bạch La La cảm thấy giấc mơ này quá đẹp, đẹp đến mức khiến cậu thậm chí có chút không muốn tỉnh lại.
Mây cũng nhường đường cho hai người, Tuyết Hủy dẫn theo Bạch La La một đường đi về phía trước, phong cảnh dưới chân không ngừng biến hóa. Sa mạc, rừng nhiệt đới, cánh đồng hoang vu, cỏ, bọn họ tựa như đã đi toàn bộ tinh cầu này luôn rồi vậy.
Không biết qua bao lâu, Tuyết Hủy đột nhiên dừng bước.
Hắn nói: “Chúng ta tới rồi.”
Bạch La La nhìn về phía trước, chỉ có thấy một mảnh sao trời lập loè.
Tuyết Hủy nói: “Đó là cha của em.” Y chỉ ngón tay lên trên bầu trời.
Bạch La La lờ mờ nhìn, cậu tựa như mơ hồ nhìn thấy một ngôi sao nào đó trên bầu trời khẽ nhấp nháy.
“Đó là mẹ của em.” Tuyết Hủy lại chỉ sang một hướng khác, Bạch La La cũng quay đầu nhìn lại.
Tuyết Hủy xoay người, dịu dàng nhìn Bạch La La, y nâng tay của Bạch La La lên rồi đặt lên ngón tay cậu một nụ hôn nhẹ, sau đó tay trái nhẹ nhàng vung lên trong không trung, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một chiếc nhẫn tản ra ánh sáng trong suốt.
“Đây là nhẫn em đã chuẩn bị cho anh.” Tuyết Hủy nắm tay của Bạch La La, nghiêm túc nói, “Lăng, anh có chấp nhận lấy em, làm cô dâu của em không?”
Bạch La La cuối cùng cũng nương theo ánh trăng sáng để nhìn rõ khuôn mặt của Tuyết Hủy—— Tuyết Hủy trước mắt tựa như đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông, vẫn là đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia, chỉ là tình cảm trong đó đã hoàn toàn khác rồi. Đây là một vẻ đẹp không thể dùng từ nào có thể hình dung, ngay cả làn gió nhẹ thổi qua bên người y cũng phải để lại một hơi thở dài, tiếc nuối không thể ở bên cạnh y thêm một chút nữa.
Bạch La La nhìn đến ngây người, cậu từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng lại chưa từng gặp qua Tuyết Hủy như vậy. Tuyết Hủy đã lạc khỏi phạm vi nhân loại —— chỉ cần là con người thì liền sẽ có tỳ vết, hoặc lớn hoặc nhỏ, sẽ luôn có những điều không vừa ý. Nhưng trên người Tuyết Hủy không có, y là hoàn mỹ.
“Lăng.” Tuyết Hủy thấy Bạch La La ngây dại, khuôn mặt hiện lên ý cười, y nói: “Lăng, nếu anh không nói lời nào, em coi như anh đồng ý rồi nha.”
Bạch La La môi vừa muốn động, Tuyết Hủy liền trực tiếp cúi đầu trao cho Bạch La La một nụ hôn sâu.
Bạch La La phản xạ có điều kiện muốn đẩy y ra, lại bị Tuyết Hủy ôm lấy thật chặt, cậu cảm thấy đầu lưỡi Tuyết Hủy thâm nhập vào bên trong khoang miệng của mình, cả người cũng nóng rực lên theo. Bạch La La chóng mặt nhức đầu, hoàn toàn không phân biệt rõ hiện thực hay là trong mơ, sau khi Tuyết Hủy kết thúc nụ hôn này thì liền động tác tự nhiên đeo chiếc nhẫn màu trắng như tuyết kia lên ngón áp út của Bạch La La.
Bạch La La cảm thấy ngón áp út của mình hơi lạnh, ngay khi cậu phản ứng lại thì mọi thứ đều đã kết thúc rồi.
“Lăng.” Tuyết Hủy nói, “Em muốn mãi mãi ở bên anh.”
Bạch La La nhìn Tuyết Hủy, trầm thấp nói: “Là em sao? Tuyết Hủy……”
Tuyết Hủy nói: “Là em.”
Người trước mắt quen thuộc lại xa lạ, mọi thứ diễn ra xung quanh dường như là một câu chuyện cổ tích đẹp đến nghẹt thở, trên bầu trời đêm, những vì sao là bạn đồng hành, các đám mây là con đường, ngay cả người đứng bên cạnh, đều đẹp đến không chân thật như vậy.
Bạch La La đã hoàn toàn phân không rõ đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ.
Tuyết Hủy cong lưng, động tác tự nhiên mà ôm Bạch La La lên, ngay từ đầu Bạch La La còn không biết y rốt cuộc muốn làm cái gì, mãi cho đến khi cậu phát hiện đám mây trước mắt tạo thành một cái giường thật lớn.
Bạch La La: “……” Mợ nó.
Tuyết Hủy nói: “Lăng, em rất nhớ anh.” Mỹ nhân làm nũng, khiến cho người ta mềm nhũn đến tận đáy lòng, nếu không phải bởi vì mỹ nhân này có hứng thú với mông của mình thì Bạch La La có thể sẽ còn cảm động hơn.
Sau câu chuyện cổ tích đẹp đẽ, những gì còn lại là thế giới người lớn tàn khốc, Bạch La La bị Tuyết Hủy đặt lên trên đám mây rồi hôn lấy thật sâu thêm một lần nữa.
“Không…… Tuyết Hủy……” Hốc mắt Bạch La La ướt át, cậu muốn từ chối Tuyết Hủy, nhưng lời nói và hành động của cậu lại yếu ớt như vậy..
“Vì sao không chứ?” Tuyết Hủy nói, “Lăng rõ ràng thích như vậy mà.”
Bạch La La trợn tròn mắt còn chưa nói ra câu tiếp theo thì liền cảm thấy chính quần áo trên người mình bị c** s*ch, hai tay của Tuyết Hủy thậm chí còn không nhúc nhích, không hề nghi ngờ, y chính là người thống trị ở thế giới này.
Bạch La La nuốt một ngụm nước miếng, miễn cưỡng duy trì lý trí không còn nhiều lắm của mình, cậu nói: “Anh, chúng ta như vậy, là không đúng, Tuyết Hủy……”
“Đúng.” Tuyết Hủy nói, “Bên nhau với người mình thích thì không đúng chỗ nào?” Y tựa hồ có chút không vui khi Bạch La La nói như vậy, đưa tay nhấc một tầng mây trắng lên.
Bạch La La nhìn thấy vẻ mặt của Tuyết Hủy, biết nói như vậy với y cũng không thông được, vì thế đứng dậy muốn chạy đi nơi khác, nhưng mà khi cậu vừa mới ngồi dậy thì dưới chân liền mềm nhũn, cả người đều rơi vào bên trong tầng mây mềm mại. Đây không phải là chuyện kinh khủng nhất, chuyện kinh khủng nhất chính là khi cậu thăm dò về phía trước thì thấy được cảnh sắc dưới tầng mây —— cũng không biết bọn họ đang ở trên cao mấy vạn dặm, mà cảnh vật trên mặt đất đều đã biến thành kích cỡ như con kiến rồi.
Bạch La La: “……” Thiếu chút nữa cậu đã ngất luôn rồi.
Tuyết Hủy nhìn dáng vẻ bị dọa ngốc cuẩ Bạch La La, trực tiếp ấn cậu từ phía sau, sau đó dịu dàng nói: “Nếu Lăng thích như vậy, em sẽ nghe theo ý của Lăng.”
Bạch La La không có bệnh sợ độ cao, nhưng cậu thấy bản thân ở nơi cao như vậy thì vẫn không tự chủ được sinh ra sợ hãi, cậu muốn lùi về nhưng lại bị Tuyết Hủy đè bả vai lại thật mạnh.
“Lăng.” Hơi thở nóng rực phả vào cổ, khiến cho không khí càng thêm mập mờ, Tuyết Hủy nói, “Em rất thích anh.”
Bạch La La nhìn tình yêu nồng nhiệt tựa như sắp tràn từ trong mắt của Tuyết Hủy ra, yết hầu cậu hơi giật giật, trong lúc nhất thời lại có hơi không nói nên lời từ chối được.
Dưới chân đó là vực sâu trăm trượng, trước mặt là khuôn mặt dịu dàng Tuyết Hủy, tay của Bạch La La run rẩy bị bắt ôm chặt cổ của Tuyết Hủy, cậu sợ bản thân mà buông lỏng tay thì sẽ trực tiếp ngã xuống tan xương nát thịt luôn.
Tuyết Hủy nhìn ra Bạch La La đang sợ hãi, y duỗi tay vén tóc ở trước mặt Bạch La La, dịu dàng nói: “Đừng sợ, Lăng, sẽ thoải mái lắm.”
Bạch La La trừng lớn đôi mắt, cảm nhận được cơ thể Tuyết Hủy dán đi lên.
Mọi thứ sau đó diễn ra thuận lợi như vậy.
Bạch La La dùng cánh tay che khuất mặt của mình, nhẹ giọng khóc nức nở, Tuyết Hủy rất dịu dàng, không khiến cho cậu cảm thấy một tia đau đớn. Nhưng chính vì những kh*** c*m cuồn cuộn không ngừng này, lại khiến cho cả người cậu bị lạc mất phương hướng.
Đám mây dưới thân mềm mại, nhưng nếu muốn quay đầu chạy trốn, phía sau cũng chỉ có ngõ cụt, Tuyết Hủy đang nói với cậu một sự thật, chỉ có trước mắt mới là chính đạo.
Tuyết Hủy và Bạch La La thân mật với nhau, trong giọng mang theo một chút ý cười, y nói: “Lăng, cơ thể của anh thoải mái quá đi……”
Bạch La La trừng mắt liếc nhìn y một cái.Cái liếc mắt này không hề có sức uy h**p, ngược lại còn làm Tuyết Hủy càng thêm kích động.
Giấc mơ dài tưởng như không có hồi kết.
Bầu trời đêm trên cao luôn đầy những vì sao lóe sáng và ánh trăng sáng trong, mặt trời mãi không dâng lên. Thời gian tựa như đọng lại, cuối cùng khi Bạch La La thật sự không chịu nổi bắt đầu xin tha, Tuyết Hủy lại vẫn đang cười.
Hắn nói: “Lăng đừng khóc, rõ ràng còn được mà.”
“Không được, tha cho anh đi.” Bạch La La nức nở, sắp nói không ra lời.
Tuyết Hủy nghe vậy cúi đầu hôn lên gương mặt Bạch La La một cái, tựa như Bạch La La đã từng hôn y như vậy, y nói: “Em chỉ là muốn biết, cực hạn của Lăng là đến đâu thôi……”
Bạch La La lộ ra vẻ hoảng sợ, cậu suy nghĩ, giấc mơ này khi nào mới có thể tỉnh đây.
Bạch La La không biết chính mình tỉnh khi nào, nhưng khi vừa mở mắt ra lần nữa lại nhìn thấy màn đêm, cả người khẩn trương ngồi thẳng dậy.
“Vực Minh?” Viên Thù Trạch ngồi bên cạnh Bạch La La có chút nghi hoặc, cậu ta nói, “Anh tỉnh rồi.”
Bạch La La đưa tay lau mặt một cái, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Tôi, tôi làm sao vậy?”
Viên Thù Trạch nói: “Anh đã ngủ một ngày, chúng tôi lo cho anh lắm.”
Bạch La La hít vào một hơi, cậu nói: “Ừm, Tuyết Hủy đâu?”
Viên Thù Trạch nhìn quanh bốn phía, nói: “Vừa rồi nói đi vệ sinh, lúc này còn chưa trở về đâu.”
Bạch La La nghe vậy cười khổ.
Viên Thù Trạch thấy vẻ mặt của cậu có chút kỳ quái, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy? Cơ thể của anh khó chịu sao?”
Bạch La La ậm ờ lên tiếng, cũng không có trả lời, cậu nâng tay trái của mình nhìn thoáng qua, phát hiện trên ngón áp út có một cái vòng màu trắng nhàn nhạt ——quả nhiên cậu không phải đang nằm mơ.
Viên Thù Trạch tỏ vẻ lo lắng với trạng thái của Bạch La La, Bạch La La miễn cưỡng nâng tinh thần, nói chính mình không sao, chỉ là muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Viên Thù Trạch nghe vậy thì muốn nói không phải anh mới vừa tỉnh sao, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Bạch La La thì lại nuốt lời tới trên miệng trở về, cậu ta nói: “Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Rồi từ lưng quái vật đá đi xuống.
Viên Thù Trạch đi rồi, Bạch La La nhanh chóng hỏi hệ thống, nói: “Cậu có phát hiện tôi có cái gì khác thường không?”
Hệ thống cũng có chút ngơ ngác, nói: “Không có, chỉ số cơ thể của cậu rất khỏe mạnh, đang ở trạng thái ngủ sâu……”
Bạch La La nói: “Đệch mợ nó.”
Hệ thống nói: “Hả? Làm sao vậy? Chẳng lẽ Tuyết Hủy nhân lúc cậu ngủ đã làm gì cậu sao?”
Bạch La La thiếu chút nữa khóc thành tiếng, cậu nói: “Tôi, tôi cũng không biết bản thân có phải đang nằm mơ hay không.” Nếu là nằm mơ, vậy tại sao chiếc nhẫn màu trắng lại xuất hiện ở trên ngón tay của cậu, nếu không phải mơ, vậy tại sao mọi nguời bên cạnh đều không có phát hiện khác thường gì trên người cậu cả.
Hệ thống nói: “Cậu nói chi tiết cho tôi nghe xem?”
Bạch La La ậm ờ kể lại nội dung giấc mơ cho hệ thống nghe, đương nhiên sẽ lược bỏ nội dung về một bộ phận nào đó. Nhưng hệ thống là cấp bậc thế nào chứ, gần như ngay lập tức đoán được Bạch La La đã xảy ra cái gì, nó khiếp sợ nói: “Cho nên cậu nằm mơ thấy mộng xuân cả ngày luôn hả?”
Bạch La La: “……” Cậu nên phản bác thế nào đây.
Hệ thống như suy tư gì, nó nói: “Thân phận của Tuyết Hủy không đơn giản, tôi nhớ cậu đã sớm nhìn ra rồi.”
Bạch La La nói: “Ừm.”
Hệ thống nói: “Có thể đưa ra giả thiết hay không?”
Bạch La La nói: “Giả thiết gì?”
Hệ thống nói: “Giả thiết Tuyết Hủy có năng lực kéo cậu vào trong mơ, sau đó làm chuyện không nên làm với cậu?”
Bạch La La thiếu chút nữa khóc thành tiếng, chuyện thảm nhất không phải cậu bị “Toàn thế giới” cưỡng h**p, mà là khi “Toàn thế giới” cưỡng h**p cậu thì không có một ai có thể làm chứng cho cậu cả.
Bạch La La quả thực muốn nhào vào trên lưng quái vật đá khóc một trận thật lớn.
Hệ thống chỉ có thể an ủi cậu, nói: “Đừng khóc bạn à, kiên cường một chút, trên thế giới còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp đang chờ cậu đấy.”
Mặt Bạch La La âm trầm nói: “Ví dụ như?”
Hệ thống nói; “…… Ví dụ như đêm mai?”
Bạch La La: “……” Mẹ nó.
Bọn họ đang ở nói chuyện, Tuyết Hủy ra ngoài đi vệ sinh đã trở lại, y vừa nhìn thấy Bạch La La thì liền lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn, sau đó leo lên trên quái vật đá cho Bạch La La một nháy mắt ngọt ngào.
Tuyết Hủy đầy mặt xấu hổ khác hoàn toàn với người đàn ông mạnh mẽ ở trong mơ của Bạch La La, y chậm rãi bò đến trên người Bạch La La, khẽ nói: “Lăng…… cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
Bạch La La: “……” Cậu nghiện giả vờ à.
Tuyết Hủy nói: “Em rất lo cho anh.” Vẻ mặt của y không giống làm bộ, tựa hồ là thật sự lo lắng cho Bạch La La.
Bạch La La nói: “Tuyết Hủy.”
Tuyết Hủy ừ một tiếng.
Bạch La La hít sâu một hơi, cậu nói: “Tối hôm qua em……”
Mặt Tuyết Hủy đột nhiên đỏ lên, cúi đầu lúng ta lúng túng nói: “Tối, tối hôm qua?”
Bạch La La: “……” Nếu chỉ nhìn biểu hiện, người không biết có lẽ sẽ nghĩ cậu đè Tuyết Hủy mất.
Viên Thù Trạch ở bên cạnh nhìn lúc này hiển nhiên cũng cùng sóng điện não với Bạch La La, cậu ta nhìn dáng vẻ xấu hổ của Tuyết Hủy, lại nhìn vẻ mặt của Bạch La La, lại liên hệ với biểu hiện quái dị của hai người trong hai ngày này, cuối cùng cũng đã có suy đoán mơ hồ chuyện gì đã xảy ra.
Trong lòng Viên Thù Trạch tràn ra một chút đau buồn, nghĩ thầm cậu ta còn nghĩ rằng trải qua trong khoảng thời gian ở chung này, Lăng Vực Minh đã chấp nhận Tuyết Hủy rồi, suy cho cùng Lăng Vực Minh yêu thương Tuyết Hủy như vậy, không nỡ để y chịu một chút tổn thương nào. Hai người thuận lý thành chương ở bên nhau, cũng không phải là chuyện khiến cho người ta kinh ngạc gì.
Nhưng mà hiện tại Viên Thù Trạch nhìn thấy vẻ mặt của Tuyết Hủy từ vui sướng cho đến chậm rãi mất mát, cậu ta lại có loại cảm giác xấu.
Bạch La La không rảnh để ý Viên Thù Trạch ở bên cạnh, cậu hít sâu một hơi, quyết định hoàn toàn nói rõ ràng mọi chuyện với Tuyết Hủy.
Bạch La La nói: “Tuyết Hủy, tối hôm qua có phải em đã làm gì anh không?”
Tuyết Hủy xấu hổ gật gật đầu.
Bạch La La nói: “Lúc trước anh đã từng nói với em, loại chuyện này, chỉ có thể làm với người mình thích thôi, đúng không?”
Tuyết Hủy sửng sốt một lát, mặt đỏ hơn phân nửa, y nói: “Ừm, có.”
Bạch La La nói: “Nhưng……”
Tuyết Hủy ngơ ngác nhìn Bạch La La.
Bạch La La bị Tuyết Hủy nhìn như vậy, lại có hơi chịu không nổi, rõ ràng tối hôm qua cậu mới là người không khép được chân, kết quả sau khi Tuyết Hủy lộ ra kiểu vẻ mặt này, thì cậu lại sinh ra một loại ảo giác bản thân là thằng tồi ăn xong liền chạy. Nhưng vì vô số buổi tối sau này, Bạch La La vẫn cố lấy can đảm, cậu nói: “Nhưng, chúng ta không thể ở bên nhau, anh, không thích em.” Khi cậu nói những lời này, giọng điệu rất gian nan, tựa như rất không dễ dàng nói ra khỏi miệng.
Tuyết Hủy nghe Bạch La La nói, nước mắt lập tức rơi xuống.
Bạch La La: “…… Hệ thống, cậu ta khóc rồi.”
Hệ thống nói: “Tôi thấy rồi.”
Bạch La La đau đầu nói: “Tôi làm sao bây giờ?”
Hệ thống nói: “Cậu không có bạn gái à?”
Bạch La La: “……”
Hệ thống nói: “Hiện tại có mấy phương án.”
Bạch La La nói: “Nói đi.”
Hệ thống nói: “Phương án một, cậu bơ nước mắt của cậu ta đi, tiếp tục trình bày cái nhìn của mình, để cho cậu ta hết hy vọng.”
Phương án này là thích hợp nhất, tiền đề là Bạch La La có thể chống đỡ được tính công kích của nước mắt Tuyết Hủy. Nhưng trước mắt xem ra, khả năng Bạch La La làm được là không lớn, vì thế chỉ còn phương án hai.
Lão tiền bối hệ thống nói: “Phương án hai, khóc theo cậu ta, xem ai khóc thảm hơn.”
Bạch La La: “…… Còn có phương án khác không?”
Hệ thống nói: “Còn có một phương án cuối cùng.”
Bạch La La nói: “Hử?”
Hệ thống thở dài một tiếng, nói: “Từ bỏ đi, không phải buổi tối mới bị XXX một trận ở trong mơ thôi sao? Cậu hiến thân vì xã hội chủ nghĩa thì vẫn tính là thuần khiết mà.”
Bạch La La: “……”
Nếu Tuyết Hủy đi làm diễn viên, diễn cảnh khóc chắc chắn tuyệt nhất. Người khác khóc đều sẽ ảnh hưởng hình tượng, cố tình y lại có thể khóc ra mùi vị yếu đuối đáng thương. Ngay cả cái mũi đỏ bừng cũng đều khiến người ta yêu thương, làm cho người ta hận không thể đến ôm chặt lấy y, nói mọi chuyện có anh rồi, bảo y đừng khóc nữa.
Viên Thù Trạch theo dõi toàn bộ quá trình đều phải run sợ, theo lý thuyết bản thân cậu ta cũng là kiểu bạch liên hoa, hẳn là nên ghét bộ dạng này của Tuyết Hủy hơn những người cùng giới. Nhưng nhìn Tuyết Hủy khóc, chẳng những cậu ta không nảy sinh ra bất cứ sự chán ghét nào với Tuyết Hủy, ngược lại còn tràn ngập đồng cảm với y, hận không thể xông lên lắc vai của Bạch La La, nói: “Tại sao anh lại muốn làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.”
Ờ, thật là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ rất lớn.
Bạch La La khóc không ra nước mắt, cậu nói: “Tuyết Hủy, em đừng khóc được không, chúng ta nói chuyện đàng hoàng nào.”
Tuyết Hủy nghe vậy miễn cưỡng ngừng nước mắt, y gượng cười nói: “Được, em không khóc nữa, Lăng, anh đừng không cần em nha.”
Bạch La La nói: “Tối hôm qua đều là hiểu lầm……”
Tuyết Hủy nói: “Nhưng chính anh đã đồng ý chuyện đó với em mà? Không phải anh nói muốn đưa em về nhà sao? Không phải anh đã đồng ý là sẽ mãi mãi ở bên em sao?”
Bạch La La: “…… Anh có nói sao?”
Tuyết Hủy còn chưa nói gì, Viên Thù Trạch ở bên cạnh mở miệng nói: “Anh có nói đấy!”
Bạch La La: “…… Được rồi, cho dù anh có nói rồi……” Cậu vừa định nói ý nghĩa ở bên nhau của cậu và Tuyết Hủy là hoàn toàn khác nhau. Tuyết Hủy liền u buồn nói: “Những lời hứa đó đều không là gì hết sao?”
Bạch La La: “……” Nói không nổi nữa rồi.
Tuyết Hủy nghẹn ngào nói: “Rõ ràng anh cũng thoải mái lắm mà, em đã rất cố gắng, em biết bản thân không biết gì cả, nhưng là em có thể học, chỉ cần anh sẵn lòng dạy em……”
Bạch La La tuyệt vọng phát hiện bản thân đã nhập vai nhân vật trai tồi một cách hoàn hảo rồi, cậu nói: “Nhưng mà, anh thích phụ nữ.”
Tuyết Hủy nói: “Em có thể mặc quần áo nữ.”
Bạch La La nói: “Nhưng mà… em c**ng b*c anh.”
Tuyết Hủy nói: “Nhưng, nhưng lúc anh nhận nhẫn của em, cũng không có từ chối em mà.”
Bạch La La: “……”
Hai người đối thoại một đi một về, Viên Thù Trạch lại không thể nghe nổi nữa rồi, cậu ta nói: “Lăng Vực Minh, sao anh lại như vậy chứ!!”
Bạch La La: “……” Gâu gâu một tiếng khóc ra tới.
Viên Thù Trạch nói: “Cho dù Tuyết Hủy không phải phụ nữ, không thể sinh con cho anh, nhưng cậu ấy lại xinh đẹp thiện lương như vậy, đáng được người ta quý trọng mới phải!”
Tuyết Hủy khẽ meo meo nói câu: “Em có thể sinh con cho Vực Minh.”
Cũng không biết là giọng của y quá nhỏ, hay là Viên Thù Trạch không nghe được, Viên Thù Trạch phẫn nộ leo lên lưng quái vật đá, nói: “Đã làm ra loại chuyện này với người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm! Anh bội tình bạc nghĩa…… Quả thực không xứng làm đàn ông.”
Bạch La La: “Đệch mợ nó.”
Hệ thống: “Rắc rắc rắc.”
Tuyết Hủy nói: “Thù Trạch, anh đừng nói với Lăng như vậy, chuyện này……”
Viên Thù Trạch nói: “Tuyết Hủy, cậu đừng nói chuyện, những việc này cậu không hiểu, cậu là người bị lợi dụng, lại đây để tôi xem xem, cậu có bị thương hay không.”
Tuyết Hủy nói: “Bị thương ở đâu cơ?”
Viên Thù Trạch nói: “Đương nhiên là vị trí kia ấy.”
Tuyết Hủy nói: “Tôi không có bị thương gì hết.”
Viên Thù Trạch vừa định nói cậu đừng cậy mạnh, lại chợt nhớ tới cái gì, cậu ta quay đầu nhìn về phía Lăng Vực Minh vẻ mặt tang thương đang ngồi xổm ven đường cuốn lá cây làm thuốc lá kia, trong đầu hiện lên một ý nghĩ không thể tưởng tượng, tuy rằng trước đó loại suy nghĩ này từng xuất hiện, nhưng hôm nay lại rõ ràng như thế.
Viên Thù Trạch lắp bắp nói: “Tuyết Hủy…… Cậu và Lăng làm việc này, ai ở phía trên?”
Tuyết Hủy nói: “Tôi ó.”
Viên Thù Trạch: “……”
Bạch La La: “……”
Tuyết Hủy không thể hiểu được, nói: “Lăng nói vóc dáng cao chính là hoàng tử, chẳng lẽ hoàng tử không nên ở phía trên sao?”
Bạch La La dập điếu thuốc, không hé răng, vỗ vỗ mông rồi rời đi.
Viên Thù Trạch nhìn bóng dáng tràn ngập chuyện quá khứ của Bạch La La kia, cảm thấy những lời mình nói trước đó đều là vô nghĩa. Hiện tại cậu ta cũng nói không nên lời, đối mặt vẻ mặt thiên nhiên của Tuyết Hủy, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của y, nói: “Aiz, bản thân cậu phải cố gắng lên, tôi thật sự không giúp được cậu rồi.”
Tuyết Hủy chớp chớp mắt.
Viên Thù Trạch nói: “Việc này…… Aiz, việc này……” Cậu ta nói nửa ngày, cũng không thể nói nên lời, hiện thực thật sự là ngoài dự đoán của mọi người quá, khiến cho cậu ta như là bị người ta đánh thẳng vào mông một cái vậy.
“Còn không mau đuổi theo Vực Minh đi.” Viên Thù Trạch bất đắc dĩ nhìn Tuyết Hủy, “Cậu mau đi an ủi anh ấy một chút, nếu tôi là anh ấy thì khẳng định cũng chịu không nổi đâu.”
Tuyết Hủy nói được rồi, cất bước liền đi.
Viên Thù Trạch nhìn chăm chú bóng dáng hai người biến mất, cảm thấy nhân sinh quan phảng phất như được đắp nặn thêm một lần nữa, cả người cậu ta đều là dáng vẻ thất hồn lạc phách, ngay đến ánh mắt cũng dại ra, tất cả suy nghĩ ở trong đầu đều là —— Lăng Vực Minh ở phía dưới.