Mùa đông này có lẽ là mùa đông nhẹ dàng nhất mà Mục Hành Cung từng qua. Ít nhất trước mắt là như thế này, thức ăn của bọn họ đầy đủ, nhiệt độ không khí giống như cũng không rét lạnh như trong tưởng tượng của anh ta vậy, mọi người quây quần bên ngọn lửa ấm áp, ăn thức ăn ngon, nghe Lăng Vực Minh…… kể chuyện ma.
Mỗi khi Mục Hành Cung ăn cơm đều sẽ nghĩ, gặp được Lăng Vực Minh, có lẽ đã tiêu hao hết vận may cuối cùng trong cuộc đời này của anh ta rồi. Khi những người khác ăn có lẽ cũng nghĩ như, bởi vì Mục Hành Cung cũng rất nhiều lần từng nhìn thấy có mấy đồng đội ăn cơm mà rươm rướm nước mắt, khiến cho đầu bếp Bạch La La không thể hiểu được hỏi bọn họ làm sao vậy, bọn họ lau khô nước mắt, nghẹn ngào nói: “Mẹ nó, ngon quá đi mất.”
Bạch La La: “……” Mẹ nó hù tôi đến mém rớt luôn cái muôi.
Ổ kiến mà mọi người phát hiện trước đó, đã trở thành một nguyên liệu tươi rất tốt, Bạch La La nghĩ cách làm đa dạng món ăn cho mọi người, còn bảo hệ thống tìm cho cậu rất nhiều thực đơn.
Mọi người đều đã quen mùi vị của thịt kiến, tất cả đều khen không dứt miệng mấy món ăn từ kiến của Bạch La La làm, chỉ có Viên Thù Trạch khi ăn trong lòng sẽ hiện lên hình ảnh Tuyết Hủy đứng trên dây leo bay múa gi.ết chết con kiến, làm cậu ta rất có cảm giác hơi nuốt không trôi.
Ngoài việc phơi bày diện mạo thật sự của mình đêm đó, Tuyết Hủy vẫn tiếp tục hình tượng tiểu bạch liên của y, mỗi ngày cười ngây ngô ở nơi đó, Bạch La La nhìn mà đau đầu.
Thời tiết ở tinh cầu này thực sự rất khắc nghiệt, giữa mùa đông ai cũng không dám ra ngoài, thời tiết nhiệt độ thấp như thế này khi đi ra ngoài chưa đến năm phút thì cả người sẽ hoàn toàn đông cứng ngay.
Bởi vì rét lạnh, cho nên trong động đốt thêm mấy đống lửa, Bạch La La còn hơ rất nhiều cục đá nóng, sau đó dùng da thú bọc lên cho mọi người ôm sưởi ấm.
Những quả hạch thu được vào mùa thu, Bạch La La bỏ thêm chút muối rang lên một chút rồi chia cho mọi người, mọi người liền bên đống lửa vừa cắn quả hạch vừa nói chuyện phiếm.
Bạch La La dựa vào trong lòng ngực Tuyết Hủy thoạt nhìn đang ngẩn người, trên thực tế cậu đang nói chuyện với hệ thống.
Đã làm với Tuyết Hủy nhiều lần như vậy, mỗi lần đều là Bạch La La thái độ kiên quyết ngay từ đầu, nhưng chỉ cần nghe thấy được mùi cỏ cây ở trên người của Tuyết Hủy thì lập tức liền mềm nhũn cả người, đầu cũng trở nên hỗn độn không cách nào suy nghĩ, Bạch La La hỏi hệ thống mùi hương kia của Tuyết Hủy rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Hệ thống giải thích nói: “Cậu biết không, khi thực vật tiến hành sinh sôi nảy nở thì sẽ dùng hai loại phương thức để thu hút ong mật.”
Bạch La La nói: “Có ý gì?”
Hệ thống nói: “Một là màu sắc xinh đẹp, hai là mùi hương nồng đậm, cậu cảm thấy Tuyết Hủy càng ngày càng đẹp là bởi vì cái gì?”
Bạch La La nói: “Là bởi vì gien di truyền của ba mẹ cậu ta?”
Hệ thống: “…… Cậu thật là đáng bị XXX mà.”
Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi nói giỡn thôi.”
Hệ thống nói: “Cậu xem, Tuyết Hủy xinh đẹp như vậy, cậu cũng không động lòng, cho nên cậu ta đành phải tản ra mùi hương nồng đậm để tiến hành hấp dẫn cậu.”
Bạch La La nói: “Nếu tôi không có phản ứng với mùi hương này thì sao?”
Hệ thống nói chân tướng tàn nhẫn với Bạch La La: “Không có phản ứng với mùi hương, vậy không phải còn có dây leo sao.”
Bạch La La nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hình dáng vô số dây leo đang bay múa ở trước mắt cậu. Nghĩ nghĩ, Bạch La La liền dùng cánh tay che khuất mặt mình, có hơi đau lòng suy nghĩ cậu nên cảm thấy may mắn vì bản thân đã tránh được một kiếp sao?
Hệ thống nói: “Tôi cảm thấy cậu nên nghĩ thoáng một chút, cơ thể cậu vẫn là thuần khiết mà……”
Bạch La La nói: “Cho chút hạt dưa để tôi bình tĩnh tý.”
Mùa đông không có việc gì làm thì liền trở thành thời gian cắn hạt dưa, Bạch La La liền và hệ thống nghiêm túc cắn hạt dưa với nhau, bên trong đầu tràn đầy tiếng rắc rắc.
Cuối cùng vẫn là hệ thống nói: “Tôi không được nữa, nếu còn cắn nữa thì tôi sẽ thành thiểu năng trí tuệ rồi bị đem về lò nấu lại mất.”
Bạch La La nói: “Sao cậu biết cậu chưa từng bị đem về lò nấu lại?”
Hệ thống: “……”
Bạch La La âm trầm nói: “Nói không chừng cậu đã cắn rồi bị phế đi rất nhiều lần, đây chỉ là một vòng tuần hoàn đáng sợ không có hồi kết……”
Hệ thống nói: “Cậu bị nghiện kể chuyện ma à?”
Bạch La La: “(⊙v⊙) Đúng rồi.”
Bên ngoài tuyết bay đầy trời, ngoại trừ màu trắng thì không thể nhìn thấy màu sắc nào khác, Bạch La La hỏi Mục Hành Cung khi nào mùa xuân mới có thể tới.
Mục Hành Cung nói: “Tôi cũng không biết, ít nhất còn hơn hai tháng nữa.” Hiện tại là thời điểm lạnh nhất, chịu đựng qua khoảng thời gian này thì bọn họ liền an toàn.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, từ sau khi Lăng Vực Minh đến đoàn đội của bọn họ thì đội ngũ của bọn họ hình như liền trở nên đặc biệt may mắn. Mục Hành Cung nhớ mang máng năm trước vào lúc này bọn họ đã lạnh đến mức có sưởi ấm cũng vô dụng, mười mấy người trong đội của bọn họ cả ngày đều run bần bật bên đống lửa, mà năm nay, nhiệt độ lại có vẻ cao hơn một chút..
Tuyết Hủy khác với những người khác, từ trước đến nay đều biểu hiện rất thích rét lạnh, nếu không phải Bạch La La lôi kéo y, nói không chừng y cũng có thể chạy đến lăn mấy vòng trên nền tuyết rồi.
“Khi nào mùa đông mới có thể qua đi?” Bạch La La vuốt mái tóc trắng như tuyết của Tuyết Hủy, nhẹ nhàng hỏi.
“Nhanh thôi.” Tuyết Hủy nằm ở trên đầu gối của Bạch La La, ánh mắt có chút nhẹ nhàng, y giống một con dã thú xinh đẹp đang đang được vuốt lông, dáng vẻ lười biếng đến đến mức khiến cho người ta mê muội.
“Lăng không thích mùa đông sao?” Tuyết Hủy nâng tay lên, một mảng tuyết mỏng hình lục giác xuất hiện giữa những ngón tay y, y nói, “Chờ khi em đến gần cha của em thì mùa đông sẽ qua thôi.”
Bạch La La biết cha của Tuyết Hủy là ngôi sao, nhưng cậu có hơi không rõ ngôi sao kia đã sinh ra Tuyết Hủy như thế nào.
Tuyết Hủy nhắm mắt lại, bông tuyết trên ngón tay cũng từ từ tan đi.
Mục Hành Cung cho rằng phải mất ít nhất hai tháng nữa thì mùa đông mới kết thúc, nhưng vào cuối tháng này, tuyết bên ngoài lại có dấu hiệu tan ra.
“Có phải tôi nhìn lầm rồi không?” Chu Dung đi ra ngoài một chuyến trở về, nói với mọi người trong động, “Các cậu ra ngoài với tôi nhìn xem?”
Mọi người đều còn đang sưởi ấm, nghe được Chu Dung nói thì liền đứng lên cùng anh ta đi ra ngoài xem.
Tuyết quả thực đang tan ra, không khí vẫn lạnh, nhưng lại rõ ràng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ đang tăng lên, rừng cây vốn phủ đầy tuyết trắng nhàn nhạt lộ ra làn da màu đen.
“Không thể nào.” Mục Hành Cung không thể tưởng tượng, anh ta nói, “Sao mùa đông lần này kết thúc nhanh như vậy.” Chưa đến ba tháng mà bão tuyết đã ngừng rồi.
“Không biết.” Chu Dung nói, “Thời tiết ở tinh cầu, vốn dĩ đã kỳ quái rồi.”
Tuy rằng mọi người đều rất kỳ quái, nhưng mùa đông kết thúc là chuyện tốt. Điều này có nghĩa là nhiệt độ thấp và cái lạnh uy h**p nhất cuối cùng đã rời đi, ánh mặt trời ấm áp lại bao phủ đại địa thêm lần nữa.
Ánh mặt trời chói mắt, Mục Hành Cung cảm khái nói anh ta đến tinh cầu 5 năm, cũng không biết còn phải tiếp tục ở lại nơi này bao lâu nữa.
Khi anh ta nói những lời này, Chu Dung đang cúi đầu dùng dao tước vũ khí, hỏi nói: “Lo lắng nhiều như vậy làm cái gì, lỡ như ngày mai cậu chết thì sao.”
Mục Hành Cung nói: “Tôi mà chết ai cùng anh đi vệ sinh?”
Chu Dung: “……”
Bạch La La nghe vậy lộ ra chút ý cười, cậu lén lút hỏi Tuyết Hủy, nói mùa đông kết thúc nhanh như vậy, có phải có liên quan đến y hay không.
Tuyết Hủy lười nhác cọ cằm Bạch La La, nói: “Lăng không phải không thích mùa đông sao? Em khiến cho mùa đông qua nhanh một chút……”
Bạch La La nghe được Tuyết Hủy nói như vậy, luôn cảm thấy bản thân xem như đã tìm ra được nguyên nhân vì sao mùa đông trên tinh cầu này lại dài như vậy rồi—— bởi vì Tuyết Hủy thích.
Tinh cầu này thích mùa đông, cho nên mùa đông liền vô cùng dài đằng đẳng, mà hiện tại tinh cầu này đã tìm được người yêu, sau khi thấy người yêu không thích mùa đông thì liền làm cho mùa đông này qua nhanh một chút. Nghĩ về nó theo cách này thì sẽ có chút lãng mạn không thể giải thích được.
Tuyết Hủy không hiểu lãng mạn, y chỉ biết Lăng của y sợ lạnh, bởi vậy nên mới để mùa xuân đến sớm.
Tuyết tan, dòng sông đóng băng lại bắt đầu chảy róc rách lần nữa. tuyết đọng trên cành cây dần dần tan thành nước, trên cành cây cũng hiện ra những chồi non xanh biếc.
Mặt đất tĩnh lặng trở lại nhịp sống hối hả thường ngày, trên bầu trời xanh thẳm hiện ra bóng dáng của những chú chim đang bay lượn.
Những khối băng bịt kín ở cửa hang cũng nhanh chóng tan ra, tất cả mọi người trốn trong hang động suốt một mùa đông cuối cùng cũng có thể ra ngoài kéo giãn cơ thể một chút.
Bạch La La cũng ra, cậu nói: “A, thời tiết tốt thật đấy.”
“Đúng vậy.” Mục Hành Cung nói, “Còn tưởng rằng còn phải ở trong động kia cả một tháng nữa chứ, không ngờ mùa xuân đã đến rồi.”
“Mùa xuân đến rồi chúng ta sớm rời khỏi nơi này thôi.” Chu Dung nói, “Đàn kiến sẽ ra hoạt động đấy.”
Anh ta không nhắc đến kiến còn đỡ, vừa nhắc tới đến kiến thì Viên Thù Trạch bên cạnh liền lộ ra vẻ mặt muốn khóc, chỉ có một mình cậu rõ ràng, nơi này làm gì còn có con kiến nào chứ, tất cả đều đã bị mấy dây leo của Tuyết Hủy xỏ chết mất rồi.
Tuyết Hủy còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối vỗ vỗ đầu của Viên Thù Trạch, nhìn cậu ta nở một nụ cười ôn hòa.
Viên Thù Trạch nhìn thấy nụ cười của Tuyết Hủy thì bị hù đến nước mắt muốn chảy ra luôn.
Khi Bạch La La nhìn thấy bộ dạng Tuyết Hủy và Viên Thù Trạch ở chung thì trong lòng có hơi bất đắc dĩ. Cậu đã nói Tuyết Hủy rất nhiều lần bảo y đừng đi dọa Viên Thù Trạch nữa, mỗi lần Tuyết Hủy đều đồng ý ừm ừm, kết quả đến thời điểm lại vẫn không có tự giác sáp đến bên cạnh Viên Thù Trạch, hù dọa Viên Thù Trạch người ta.
Vạn vật sống lại, đội ngũ thu dọn đồ vật xong thì bắt đầu tiếp tục hành trình về nhà.
Quái vật đá đã ngủ một mùa đông ở bên cạnh cửa hang, sau đó bị Tuyết Hủy đánh thức vào đầu mùa xuân. Nó thấp giọng kêu một tiếng, thân hình to lớn ầm vang một tiếng đứng lên.
Bạch La La quan sát quái vật đá một lát, nghi hoặc nói: “Nó trưởng thành sao?”
“Sau mỗi mùa đông Thạch Đầu Đầu sẽ lớn thêm một chút.” Tuyết Hủy đã leo lên trên lưng của quái vật đá bắt đầu giúp quái vật đá nhỏ cỏ dại trên người, y vỗ nhẹ vào da quái vật đá, nói, “Còn béo thêm một vòng nữa.”
Bạch La La hiếu kỳ nói: “Vậy nó có thể lớn đến mức nào?”
Tuyết Hủy nghĩ nghĩ thì chỉ hướng về phía một ngọn núi nhỏ ở phía xa, nói: “Lớn cỡ đó đó.”
Bạch La La: “Lớn như vậy luôn?”
Tuyết Hủy cười tủm tỉm nói: “Cơ mà khi đó, nó sẽ không tùy tiện di chuyển nữa, thật ra mấy ngọn núi nhỏ mà Lăng từng đi qua đều chính là Thạch Đầu Đầu không ấy.”
Bạch La La nghe Tuyết Hủy miêu tả, cảm thấy tình cảnh này có hơi mới lạ, lại có chút làm cho người ta sợ.
Qua mùa đông thì thức ăn không còn là vấn đề nữa.
Thứ không thể thiếu nhất trên tinh cầu này chắc hẳn là đồ ăn, đương nhiên, muốn làm cho món ăn ngon hơn thì lại là một chuyện khác..
Chu Dung nói anh ta thích một loại cá nhỏ trong sông mùa xuân, con cá kia chỉ lớn bằng bàn tay —— con cá này trên địa cầu là kích cỡ bình thường, nhưng ở trên tinh cầu tuyệt đối được xem như là nhỏ xíu.
“Chính là loại cá này nè.” Chu Dung chân trần đứng ở bờ sông, anh ta nói, “Cũng chỉ có một cái gai, thịt mềm, hơn nữa còn không tanh.”
Bạch La La nhìn hình dáng của con cá này, cảm thấy con cá này có hơi giống con cá đù vàng mà cậu hay bắt ở trong sông ở dưới quê của mình.
“Cá này không dễ bắt đâu.” Chu Dung nói, “Đã bơi nhanh còn không cắn mồi.”
Anh ta vừa mới nói xong thì liền nhìn thấy Tuyết Hủy xách một sọt cá trở về.
Mùa đông mọi người mặc rất nhiều quần áo, Chu Dung còn chưa phát hiện, khi thời tiết ấm áp, Tuyết Hủy cũng chỉ mặc mỗi cái quần, Chu Dung liền không thể tưởng tượng mà nhìn phần thân trên để trần của Tuyết Hủy nói: “Đệch mợ, Tuyết Hủy cậu ăn cái gì mà lớn nhanh dữ vậy, sao mới qua có cái mùa đông mà đã vừa cao vừa cường trán như thế này?”
Anh ta từng tham gia quân ngũ, đương nhiên biết dáng người mạnh mẽ là như thế nào, nếu chỉ cần nhìn phần trên của Tuyết Hủy, cơ ngực và cơ bụng rắn chắc kia nhìn thế nào cũng là hình thể từng trải qua huấn luyện đặc biệt mới có thể có được, ai có thể nghĩ đến mấy tháng trước y vẫn còn là nhóc đáng thương cầu xin tình thương rúc vào trong lòng ngực của Bạch La La chứ?
Tuyết Hủy không để ý đến Chu Dung, mà đưa giỏ cá của mình cho Bạch La La.
Bạch La La tiếp nhận thì mới phát hiện sọt cá của Tuyết Hủy vậy mà đã đầy ắp, bên trong đại đa số đều là cá mà Chu Dung mới vừa nói, còn có một ít cá nhỏ mà Bạch La La chưa từng thấy qua.
“Ăn ngon!” Miêu tả của Tuyết Hủy đối với đồ ăn trước nay đều chỉ có hai chữ, không có từ ngữ và câu rườm rà, chỉ có hai chữ ăn ngon là khen ngợi lớn nhất của y dành cho đồ ăn..
Bạch La La nhận sọt cá nói, nói: “Giữa trưa nấu canh cá uống đi.”
Bọn họ bắt cá, những người khác thì đi săn thú và hái trái cây. Không thể không nói, trải qua gian nan nguy hiểm sinh tồn trong rừng cây, thể lực của mọi người đều càng ngày càng tốt, ngay cả Viên Thù Trạch cũng có một chút cơ bắp ở trên người.
Đặt nồi lên rồi đốt lửa, Bạch La La xử lý cá xong rồi bỏ vào trong nồi bắt đầu hầm từ từ. Sau đó lại làm thêm một chút khoai tây nghiền thịt băm.
Khi nấu cơm, Mục Hành Cung nói mình muốn hát, Bạch La La cho rằng anh ta lại muốn hát một bài về mẹ dành tặng cho mọi người. Nhưng hình như cậu nghĩ sai rồi, Mục Hành Cung ngâm giai điệu bắt đầu hát quân ca.
Đây là một bài quân ca vô cùng nổi tiếng ở trên địa cầu, người chưa nhập ngũ cũng có thể hát mấy câu.
Tuyết Hủy ngồi ở bên cạnh Bạch La La, có hơi nghi hoặc hỏi bọn họ là đang vui hay đang buồn thế.
Bạch La La nói: “Chắc là cả hai.”
Tuyết Hủy lộ ra vẻ mê mang, y nói: “Nhân loại thật khó hiểu.”
Bạch La La gật gật đầu nói: “Có đôi khi đúng là rất khó hiểu.”
Sau khi nấu cơm xong, trước mặt mọi người đều được đặt một bát canh cá, Chu Dung đang hát đến cao hứng, bưng canh cá rồi nói với mọi người: “Lấy canh thay rượu, cạn!”
Bạch La La thấy động tác của anh ta, hai chữ từ từ còn ở trong miệng chưa nói ra tới thì liền nhìn thấy anh ta đổ canh vào miệng rồi.
“Nóng nóng nóng nóng.” Canh cá nóng hổi vào miệng, Chu Dung kêu như là con gà bị nhổ lông.
Mọi người: “……”
Mục Hành Cung thấy cảnh này thì thở dài một hơi thật mạnh, nói: “Mọi người đừng trách anh ta, do anh ta quá nhớ nhà nên chỉ số thông minh càng ngày càng thấp đấy thôi.”
Chu Dung bị phỏng miệng đến không cách nào nói chuyện: “……”
Có điều bởi vì vụ này, không khí lại sôi động lên, mọi người nếm canh thì không tiếc lời khen ngợi Bạch La La, tỏ vẻ Bạch La La quả thực chính là Trù Thần.
Bạch La La cười nói: “Các anh đừng khen, đều là do cá này có chất lượng tốt thôi, ai cũng sẽ……” Cậu vốn muốn nói ai nấu cũng sẽ như vậy, nhưng lại nhớ tới trước đó nhóm người tự nướng khoai tây đều có thể nướng thành cái bộ dạng kia, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt lời trở vào.
Tuyết Hủy uống canh đến không còn một miếng nào, thái độ y đối đãi với sự vật trước nay đều là, đồ ngon sẽ không để lại một miếng nào, bao gồm cả xương, không thể ăn thì một miếng cũng đừng mong y sẽ ăn, cho dù ngửi một cái thôi cũng xem như nể mặt anh lắm rồi.
Mùa xuân hẳn là mùa đẹp nhất trên tinh cầu này, thực vật đủ loại kiểu dáng đều nở rộ ra bông hoa của bản thân, đua nhau khoe sắc, đẹp không sao tả xiết.
Ngoài ra còn có một lớp cỏ dày nhô lên khỏi mặt đất, dẫm lên phía trên mềm mại giống như thảm, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là sau khi thời tiết nóng thì côn trùng cũng nhiều hơn, ngày đó Viên Thù Trạch còn bị một con thiêu thân to tổ bố dọa té ngã lộn nhào vào trong đám người.
Chu Dung cười nói cậu ta thiêu thân mà cũng sợ nữa.
Viên Thù Trạch khóc lóc nói mẹ nó anh cũng không nhìn xem con thiêu thân nó lớn tới cỡ nào.
Chu Dung tùy tiện nhặt cái cánh con thiêu thân mới bị mọi người đánh gãy, sau đó đó rùng mình trước dáng vẻ của con thiêu thân, anh ta nói: “Đệch mợ, con giặc này kinh khủng thế.”
Mục Hành Cung cũng xem xét, nói: “Giống như người ngoài hình tinh nhỉ.”
Dáng vẻ của con thiêu thân to lớn này trông giống như người người ngoài hành tinh thật, Tuyết Hủy liếc mắt nhìn thiêu thân một cái, ghét bỏ nói: “Vừa nhìn là biết không thể ăn rồi.”
Bạch La La: “……” Đám người này thật sự làm cho cậu không biết nói gì cho phải luôn.
Dọc theo con đường này còn có rất nhiều chuyện , chỉ là đại đa số côn trùng những người này đều đã từng gặp trước đó rồi, chỉ có một phần nhỏ là còn sẽ bị dọa thui.
Dựa theo cách nói của Chu Dung chính là, năm nay bị dọa quen, sang năm sẽ không sợ nữa.
Bạch La La vốn cảm thấy anh ta nói rất có lý, kết quả hệ thống bồi thêm câu: “Quen bị XXX ở thế giới này, thế giới tiếp theo sẽ không sợ nữa.”
Bạch La La: “Cậu như vậy thật sự chưa từng bị khiếu nại sao?”
Hệ thống nói: “Bị khiếu nại rồi.”
Bạch La La nói: “Sau đó?”
Hệ thống âm trầm cười, nó nói: “Tôi theo người khiếu nại tôi tận mấy chục năm, mãi cho đến khi anh ta về hưu rời khỏi Cục An Toàn Xã Hội……”
Bạch La La: “……” Mợ nó, tên hệ thống này có vấn đề gì về tâm lý hay không.
Hệ thống nói: “Ai cũng đừng mong có thể khiếu nại tôi ha ha ha ha.”
Bạch La La dừng hành vi cắn hạt dưa ở trong đầu, cậu luôn cảm thấy hình như nếu còn cắn nữa thì sẽ phế thêm một hệ thống nữa cho xem.
Khi cách nhà Tuyết Hủy càng ngày càng gần, rừng cây cũng càng thêm rậm rạp. Chỉ là đi lại không cảm thấy khó khăn lắm, hầu hết dây leo và cỏ dại dường như đã được dọn sạch, trên đường sạch sẽ, ngay đến một hòn đá cản đường cũng không có.
Mục Hành Cung thậm chí còn hoài nghi gần đây có người cư trú hay không, nếu không tại sao lại cảm giác được một loại hơi thở sinh hoạt.
Tuyết Hủy nghe vậy lại vẻ mặt vô tội, nói nhà y không có những người khác nha, những người khác đều đi rồi, không biết đi nơi nào.
Bởi vì đã đến mùa xuân, cho nên phi thuyền lại bắt đầu thả tội phạm bị tử hình nhảy dù xuống tinh cầu này. Khi nhóm Bạch La La đi đến nhà của Tuyết Hủy thì đều thấy rất nhiều lần.
Chu Dung nhìn phi thuyền trên đỉnh đầu, ngậm thuốc lá hàm hồ nói: “Cậu nói nếu bọn họ hạ phi thuyền xuống đây, có phải chúng ta sẽ có thể trở về hay không……”
Mục Hành Cung nhàn nhạt nói: “Đừng có mơ, cho dù phi thuyền đáp xuống đây, trên người của người ta còn có súng, anh cầm gậy gỗ đánh với bọn họ à?”
“Cũng đúng.” Chu Dung cười khổ.
Mục Hành Cung ngẩng đầu nhìn phi thuyền vang ầm ầm ầm trên bầu trời kia, thấp giọng nói: “Không trở về được.”
Trong lúc nhất thời không khí toàn bộ đội ngũ đều có hơi trầm xuống.
Tuyết Hủy nói: “Lăng, anh cũng muốn trở về sao?”
Bạch La La nhìn y một cái, nói: “Đương nhiên.” Trên thực tế, Bạch La La hẳn là người ít có hứng thú nhất trong việc trở về địa cầu trong toàn bộ đội ngũ. Bởi vì cậu vốn dĩ không thuộc về thế giới này, càng nói gì đến việc trở về.
Tuyết Hủy nói: “Ừm, em biết rồi.”
Cũng may, bầu không khí tiêu cực chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, bởi vì mọi người lại về tới hiện thực, hướng sự chú ý đến thế giới nguy hiểm này..
Tuy rằng đại đa số thời gian Tuyết Hủy đều che chở đội ngũ này, nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoại ý muốn không thể tránh khỏi, một đội viên trong nhóm bọn họ sau khi ăn thịt một loại động vật thì xuất hiện triệu chứng dị ứng nghiêm trọng, co giật ngay tại chỗ.
Chuyện dị ứng này là không cách nào có thể tránh khỏi, thịt động vật có độc mọi người không thể không ăn, nhưng mà thịt không có độc thì anh cũng không biết bản thân mình có dị ứng với nó hay không.
Từ nhỏ đến lớn Bạch La La dị ứng với xoài, sau đó cũng không biết tại sao triệu chứng dị ứng của mình liền tốt rồi.
Trong thế giới không có thuốc men này, bị bệnh hiển nhiên là chuyện nguy hiểm nhất, bởi vì bọn họ không có bất kỳ tài nguyên chữa bệnh nào, chỉ có thể chờ chết mà thôi.
“Ở chỗ này nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày đi.” Chu Dung sắc mặt cũng có chút mệt mỏi, anh ta nói, “Xem tình huống thế nào rồi tính.”
Mọi người đều đồng ý, đội viên bị dị ứng kia vẫn còn đang hôn mê, mọi người thậm chí cũng không biết anh ta có thể tỉnh lại hay không.
Bởi vì chuyện này, tâm trạng mọi người đều chịu ảnh hưởng.
Ngày nọ buổi tối, Bạch La La và Tuyết Hủy nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ.Bầu trời đêm mùa xuân vô cùng xinh đẹp, hông có mây lơ lửng, có thể nhìn thấy rõ những ngôi sao sáng, một dải Ngân hà vắt ngang, còn có hai ánh trăng cong cong.
Tuyết Hủy nói: “Lăng, em có chuẩn bị cho anh một món quà.”
Bạch La La nghe được hai chữ quà, trong đầu hiện ra đầu tiên chính là Tuyết Hủy lại muốn XXX, cậu cảnh giác nói: “Quà gì?”
“Món quà nhất định anh sẽ rất thích.” Tuyết Hủy cười dịu dàng, mắt tím của y cũng cũng lóe lên một chút ánh sao, sâu thẳm như bầu trời đêm trên đầu, y nói, “Anh thích em đều cho anh cả.”
Bạch La La nói: “Anh thích……”
Lời cậu còn chưa nói xong, Tuyết Hủy giống như liền biết cậu muốn nói gì, tức giận nói: “Ngoại trừ không làm loại chuyện này, em biết anh miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo mà.”
Bạch La La: “……” Cũng không phải là không yêu đương được mà.
Tuyết Hủy nói: “Là một món quà vô cùng vô cùng tốt, nhất định anh sẽ thích.” Vẻ mặt của y hưng phấn như thế, giống như chắc chắn Bạch La La sẽ thích.
Tuyết Hủy biểu hiện như vậy, Bạch La La ngược lại cũng có chút tò mò, cậu nói: “Vậy khi nào đưa cho anh?”
Tuyết Hủy nói: “Chờ khi chúng ta về đến nhà, em sẽ đưa món quà đó cho anh.” Y tựa như chờ mong cực kỳ, thò qua hôn lên môi của Bạch La La.
Bọn họ nghỉ ở đây ba bốn ngày, đội viên bị dị ứng vẫn không có thể qua khỏi, buổi tối một ngày nào đó, những người gác đêm khác phát hiện anh ta đã không có hơi thở.
“Người này theo tôi ba năm rồi.” Chu Dung hút thuốc, nói, “Không ngờ cậu ta sẽ ra đi như vậy.”
“Thôi bỏ đi.” Mục Hành Cung cười khổ, nói, “Chúng ta đều đoán không được chính mình sẽ đi như thế nào mà.”
Đây là đội viên đầu tiên chết từ sau khi Bạch La La gia nhập đội ngũ. Dưới sự che chở của Tuyết Hủy, không biết khi nào mọi người đã sinh ra một loại ảo giác tinh cầu này rất hòa nhã. Nhưng mà ảo giác chính là ảo giác, hiện thực đã giáng cho mọi người một cái tát nặng nề, đánh thức tất cả những ai còn đang ôm ảo tưởng.
Đội ngũ đào một cái hố, chôn người kia lại.
Chu Dung rất có kinh nghiệm nói nhất định phải đào hố sâu một chút, nếu không sẽ bị động vật khác xới tung lên.
Bạch La La ở bên cạnh hỗ trợ, tham dự toàn bộ quá trình lễ tang.
Sau khi chôn xong, mọi người cúi đầu bi ai, sau đó lại xuất phát lần nữa.
Ở xã hội nguyên thuỷ này, chia ly là một điều khó tránh khỏi, nhưng đừng nên đi vẫn phải tiếp tục đi thôi.
Tuyết Hủy nói nơi này cách nhà y không xa, nếu tiếp tục đi về phía trước với tốc độ này thì ước chừng mười ngày nữa sẽ tới đích. Sự đau thương của mọi người cũng bởi vậy mà dịu đi một ít, mọi người đều vô cùng tò mò nhà của Tuyết Hủy trong nhà sẽ là dáng vẻ thế nào, rốt cuộc có tồn tại văn minh hay không.
Đương nhiên, trong số người tò mò lại không bao gồm Viên Thù Trạch, ở trong đầu Viên Thù Trạch đã bổ não ra một số hình ảnh vô cùng đáng sợ, cậu ta cảm thấy Tuyết Hủy là yêu quái dây leo, vậy nhà của yêu quái dây leo, chẳng phải đều là dây leo hay sao. Vì thế cậu ta lén lút đưa ra một cái quyết định gian nan —— cậu ta muốn nói thân phận thật sự của Tuyết Hủy cho Lăng Vực Minh biết.
Nhân lúc Tuyết Hủy không có mặt, Viên Thù Trạch kéo Bạch La La vào trong một góc, câu đầu tiên cậu ta nói chính là: “Anh Vực Minh, em có chút việc muốn nói với anh ……”
Bạch La La vốn dĩ đang nấu cơm, khi nhìn thấy biểu cảm rối rắm của Viên Thù Trạch, nghi hoặc nói: “Chuyện gì?”
“Chính là……” Viên Thù Trạch cắn răng, gian nan nói, “Em, em phát hiện, Tuyết Hủy hình như không phải người bình thường.”
Bạch La La sửng sốt.
Viên Thù Trạch nói: “Em, em đã từng nhìn thấy……” Cậu ta đang chuẩn bị nói tiếp thì lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, Viên Thù Trạch quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân thì lạnh người phát hiện Tuyết Hủy vốn nên ở bên ngoài săn thú, lại lặng yên không một tiếng động đứng ở bên phải của bọn họ, trên mặt y còn nở một nụ cười, cứ như vậy mà nhìn hai người.
Theo lý thuyết nếu Viên Thù Trạch đã từng nhìn thấy nụ cười này của Tuyết Hủy, có lẽ cậu ta sẽ cảm thấy Tuyết Hủy vô cùng dịu dàng. Nhưng hôm nay cậu ta nhìn thấy nụ cười của Tuyết Hủy, lại chỉ cảm thấy cả người lạnh cả người.
“Hai người đang nói cái gì đấy.” Tuyết Hủy mỉm cười đi tới, động tác tự nhiên ôm bả vai Bạch La La.
“Không, không có gì.” Viên Thù Trạch cúi đầu, ngập ngừng nói.
“Ồ.” Tuyết Hủy có hơi ấm ức, nghĩ thầm hai người nói cái gì mà sao không nói cho tôi biết chứ. Loại cảm giác này khá giống như những đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ với nhau, kết quả đột nhiên một đứa nói nhỏ với một đứa khác, khi bị bắt được còn không muốn nói ra rốt cuộc là đang nói thầm cái gì.
“Chúng tôi chưa nói cái gì cả.” Sự thật đúng là như thế, Bạch La La mới vừa bị Viên Thù Trạch kéo qua thì Tuyết Hủy đã đến rồi.
Viên Thù Trạch bị Tuyết Hủy nhìn mà lạnh cả sóng lưng, Bạch La La cũng có thể nhìn ra đứa nhỏ này sắp khóc luôn rồi.
Trước kia quan hệ của Tuyết Hủy và Viên Thù Trạch vẫn rất không tồi, nhưng từ khi bộ mặt thật của Tuyết Hủy bị Viên Thù Trạch phát hiện thì thái độ của Viên Thù Trạch đối với Tuyết Hủy liền biến thành thỏ con nhìn thấy sói, bị dọa khủng khiếp. Tuyết Hủy nói, “Thù Trạch.”
Y vừa kêu ra tên của Viên Thù Trạch, Viên Thù Trạch hu một tiếng khóc ra tới, cậu ta vừa khóc vừa nói: “Tôi thật sự chưa nói cái gì hết, chưa nói cái gì hết mà!!” Cậu ta nói xong câu đó thì liền khóc lóc chạy ra ngoài, để lại Tuyết Hủy và Bạch La La nhìn đến ngây người.
Tuyết Hủy trợn mắt há hốc mồm, nói: “Em, em còn chưa nói gì luôn.”
Bạch La La nói: “…… Em định bị nói cái gì?”
Tuyết Hủy ấm ức nói: “Em muốn bảo anh ta đừng sợ em, em sẽ không làm hại anh ta đâu.”
Bạch La La im lặng.
Tuyết Hủy nói: “Lúc trước em có nói với cậu ta như vậy rồi, nhưng bây giờ mỗi lần nói chuyện với cậu ta thì cậu ta cứ nơm nớp lo sợ, sợ em lắm luôn ấy.’’
Bạch La La tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cảm thấy nếu lấy góc độ của Viên Thù Trạch mà nhìn khi Tuyết Hủy cười rồi nói những lời này, hình như thật sự là có hơi kinh dị……
Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Được rồi, để anh đi nói chuyện với cậu ta xem.”
Tuyết Hủy gật gật đầu, nghĩ chỉ có thể như thế.
Vì thế Bạch La La liền tìm thời gian tâm sự với Viên Thù Trạch, nào biết khi Viên Thù Trạch và Bạch La La đi đến nơi không có ai thì liền khóc lên, cậu ta nói: “Anh Vực Minh, em xin lỗi anh, là do em quá yếu đuối……”
Bạch La La nói: “Thù Trạch, tôi biết cậu suy nghĩ cái gì, hôm nay tôi tìm cậu, chính là muốn nói rõ với cậu một số chuyện.”
Viên Thù Trạch nói: “Chuyện, chuyện gì?”
Bạch La La nói: “Thật ra, tôi biết thân phận của Tuyết Hủy.”
Viên Thù Trạch không thể tin nói: “Anh Vực Minh, chẳng lẽ anh đã sớm biết?”
Bạch La La đau thương gật gật đầu.
Yết hầu Viên Thù Trạch chuyển động lên xuống, sau đó vô cùng nhỏ giọng hỏi một câu: “Vậy anh Vực Minh, là tự nguyện sao?”
Câu hỏi này quá hay, Bạch La La cảm thấy hốc mắt mình ướt át, cậu không phải tự nguyện à nha, nhưng đã làm với Tuyết Hủy nhiều lần như vậy, hơn nữa mỗi lần đều sướng như vậy, luôn cảm giác lúc này nói bản thân không phải tự nguyện thì có hơi giả tạo, vì thế cậu chậm rãi gật gật đầu.
Viên Thù Trạch nói: “Nhưng, nhưng……” Cậu ta tựa như có hơi khó tiếp thu, lắp bắp một hồi lâu, mới chần chờ nói: “Vậy anh Vực Minh anh biết Tuyết Hủy rốt cuộc là cái gì không?”
Bạch La La nói: “…… Tôi không biết.”
Viên Thù Trạch tựa như vô cùng rối rắm, hắn nói: “Tối hôm đó em nhìn thấy Tuyết Hủy đứng ở bên trong rất nhiều dây leo, anh Vực Minh, anh nói Tuyết Hủy có thể là yêu quái dây leo hay không?”
Bạch La La nói: “…… Cũng có thể.”
Vốn dĩ Bạch La La cho rằng Viên Thù Trạch nghe được ba chữ yêu quái dây leo, thì sẽ lộ ra biểu cảm kinh ngạc hoặc là sợ hãi, nào biết cậu vừa nói ra ba chữ này thì liền thấy mặt Viên Thù Trạch chậm rãi đỏ lên.
Bạch La La mộng bức, nói: “Mợ nó, cậu ta đỏ mặt cái gì.”
Hệ thống nói: “Rắc rắc rắc, tôi nào biết gì đâu.”
Bạch La La nói: “…… Có phải cậu ta nghĩ đến thứ kỳ quái gì hay không.”
Hệ thống nói: “Ài, nhân loại các người này thật là đáng sợ quá đi.”
Bạch La La: “……”
Viên Thù Trạch nói: “Ồ, em hiểu rồi.”
Bạch La La rất muốn khiếp sợ hỏi rốt cuộc cậu đã hiểu cái gì, nhưng cậu lại sợ sẽ có được đáp án khiến cậu hoài nghi nhân sinh.
Viên Thù Trạch nói: “Anh Vực Minh, chỉ cần anh vui vẻ là được, chúc anh hạnh phúc.” Có được đáp án này, cả người cậu giống như đều được thả lỏng ra.
Bạch La La rất muốn lắc vai của cậu ta nói cậu tỉnh tỉnh giùm tôi đi, đừng có mà hiểu lầm, không phải như cậu nghĩ đâu. Nhưng cuối cùng, cậu nhịn xuống, chỉ miễn cưỡng nói: “Sau này đừng sợ Tuyết Hủy nữa, cậu ta sẽ không làm gì cậu đâu.”
“Vâng.” Nụ cười của Viên Thù Trạch có hơi không rõ ý tứ, cậu ta mỉm cười nói: “Anh Vực Minh, vất vả cho anh rồi.”
Bạch La La: “……”
Viên Thù Trạch nói: “Sau này anh cần giúp gì thì cứ việc mở miệng, mấy chuyện này em vẫn tương đối hiểu rõ lắm.” Cậu ta nói rồi vươn tay vỗ vỗ bả vai Bạch La La, sau đó trên mặt còn treo một nụ cười không rõ ý tứ rồi rời đi.
Bạch La La đau đầu như bị búa bổ, cậu nói với hệ thống: “Vì sao tôi không hiểu cậu ta nói gì thế này.”
Hệ thống bình tĩnh chỉ ra Bạch La La lừa mình dối người, nói: “Không, cậu hiểu hết đó.”
Bạch La La: “……”
Hệ thống nói: “Dây leo, trói gô, cưỡng chế……”
Bạch La La nói: “Đệch mợ, mấy từ này không phải vi phạm từ cấm sao?”
Hệ thống nói: “Cậu xem đi, nếu tách chúng nó ra không phải rất thuần khiết sao?” Nhưng khi hợp lại cùng nhau, mùi bị hình như không đúng cho lắm.
Bạch La La làm một người đàn ông trưởng thành, cũng đã từng xem qua mấy bộ xem, nhưng xem thì xem, cậu có nghĩ nát óc cũng không ngờ có một ngày những chuyện này sẽ xảy ra ở trên người của mình.
Bạch La La nói chuyện với Viên Thù Trạch, khúc mắc của Viên Thù Trạch xem như đã được giải rồi, nhưng Bạch La La lại có chút buồn bực.
Buổi tối trở về nói chuyện này với Tuyết Hủy, Tuyết Hủy nói: “À, bởi vì dây leo xài tốt, cho nên em mới dùng dây leo.”
Bạch La La nói: “Em còn có thể điều khiển thứ khác không?”
Tuyết Hủy nói: “Được chứ, đại đa số thứ đều có thể, nhưng chỉ số thông minh thấp một chút thì không được.” Ví dụ như nói kiến, thậm chí chúng nó còn không thể nhận thức được bản thân nhỏ yếu thế nào, hoàn toàn dựa vào bản năng để hoạt động, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tuyết Hủy chỉ có thể xử lý hết toàn bộ chúng.
“Về sau đừng dùng dây leo nữa.” Bạch La La nói, “Đổi cái khác đi.”
Tuyết Hủy ngược lại không sao cả, nói: “Vậy đổi cái gì bây giờ? Đổi thành nước được không?” Y nói, trên lòng bàn tay liền xuất hiện chất lỏng trong suốt lơ lửng.
Bạch La La vừa muốn nói được, trong đầu lại nghĩ tới những thứ khác, bên tai cậu hiện lên một tia đỏ ửng, nói: “Thôi, thôi, xài dây leo đi.”
Tuyết Hủy nhìn phản ứng của Bạch La La, như suy tư gì nói: “Lăng, vừa rồi anh mới nghĩ đến chuyện đó đúng không?”
Bạch La La: “…… Không có.”
Tuyết Hủy lại không tin, y tự hỏi một lát, bừng tỉnh hiểu ra nói: “A, hóa ra còn có thể như vậy, quả nhiên so dây leo lợi hại hơn.”
Bạch La La; “……” Đệch mợ, con mẹ nó cậu nghĩ tới cái gì thế, mau đóng cửa sang thế giới mới cho tôi!!!
Tuyết Hủy hôn Bạch La La một cái, nói: “Lần sau chúng ta thử xem.”
Bạch La La cả giận nói: “Thử cái rắm!” Nói xong xoay người liền đi.
Tuyết Hủy thấy thế thì lại nhìn chằm chằm cái mông vểnh cao của Bạch La La với một biểu cảm rất ư là vừa lòng.
Bạch La La phía sau lưng chợt lạnh, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Tuyết Hủy, đau lòng nói với hệ thống: “Tôi rất muốn làm một sai lầm lớn.”
Hệ thống an ủi cậu nói: “Không có việc gì, cậu nên nghĩ như vầy, nước có lẽ tốt hơn dây leo đấy…… một chút chăng?
Bạch La La cảm thấy bản thân được an ủi bởi những lời của hệ thống—— mãi cho đến một ngày, cậu thật sự bị nước XXX.