Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 59

Hiểu lầm giữa Tuyết Hủy và Viên Thù Trạch xem như đã được hóa giải.

Viên Thù Trạch cuối cùng cũng không còn sợ Tuyết Hủy như trước nữa, nhưng mà khi cậu ta nói chuyện lại giống như có thêm ý khác, ánh mắt mấp mờ thường xuyên khiến cho Bạch La La sởn tóc gáy.

Bạch La La đến hỏi cậu ta mấy lần, cậu ta đều nói bản thân không có việc gì, vì thế Bạch La La chỉ có thể từ bỏ.

Từ ngày mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho Tuyết Hủy kia, Bạch La La liền cả ngày lo lắng đề phòng, rất sợ Tuyết Hủy sẽ dốc sức làm ở trên người cậu, thử phương pháp mới. Đáng tiếc có một số việc càng sợ càng sẽ xảy ra, vào một buổi chiều nắng đẹp nào đó, Bạch La La đến bờ sông tắm vẫn là không có thể chạy thoát.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, toàn thân Bạch La La đều mềm nhũn ra, cậu nằm ở trên bờ sông, như là một con tôm bị luộc, toàn thân trên dưới đều phiếm đỏ.

Hai mắt cậu trống rỗng, tuy rằng mở to, nhưng lại không nhìn ra được thần thái. Dòng nước có thể cương có thể nhu, cũng có thể thô có thể mảnh, Bạch La La ngâm trong đó, có một loại ảo giác đáng sợ mỗi một bộ vị của bản thân đều bị xâm phạm.

Cậu thậm chí không có cách nào vào được bờ sông, bởi vì lốc xoáy trong nước cuốn lấy chân cậu, dùng sức kéo xuống. Lúc bắt đầu Bạch La La còn không ngừng vùng vẫy, nhưng về sau không vùng vẫy được nữa, cứ như vậy mà bị nhốt ở trong nước, không đứng được mà chìm dần xuống.

Tuyết Hủy điều khiển dòng nước đi đến bờ sông, ôm Bạch La La cả người ửng đỏ lên.

Da thịt hai người chạm nhau, trên người Bạch La La mãnh liệt run rẩy một chút, sau đó lại —— cậu đã chịu không nổi người khác đụng vào rồi.

Tuyết Hủy cười tủm tỉm nói: “Cơ thể của Lăng ngon thật, ăn như thế nào cũng không đủ.”

Bạch La La hoàn toàn không biết y đang nói cái gì, hai mắt vô thần nhìn bầu trời xanh thẳm, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không thể nào hiểu được Tuyết Hủy đang nói cái gì.

Tuyết Hủy cũng không ngại Bạch La La chậm một nhịp, y ngọt ngào hôn lên môi Bạch La La một cái rồi ôm cậu về nơi dựng trại. Người trong nơi dựng trại đều lia ánh mắt tò mò về phía bọn họ, Chu Dung rất không có mắt nhìn nói: “Làm sao vậy? Bệnh à? Sao mặt lại đỏ như vậy.”

Bạch La La không hé răng, Tuyết Hủy ôn hòa nói: “Vừa rồi Lăng phơi nắng hơi lâu nên có hơi mất nước.”

Chu Dung gãi gãi đầu, nói: “À, vậy sao.” Vậy mà anh ta cũng tin thật luôn.

Mục Hành Cung ở bên cạnh lộ ra biểu cảm không nỡ nhìn thẳng, cảm thấy EQ của Chu Dung là không còn cứu được rồi. Nhóm người của bọn họ đa số đều là thích khác giới, trong thế giới này không có phụ nữ thì ngũ chỉ cô nương(năm ngón tay) mới là bạn đời tốt nhất. Có điều, nếu sau này anh ta cũng gặp được một người đàn ông xinh đẹp như Tuyết Hủy theo đuổi, có thể từ chối hay không cũng còn chưa biết đâu, tâm trạng Mục Hành Cung rất là phức tạp nghĩ.

Ngày này, Bạch La La bị nước rửa trôi tâm hồn đều nằm ở trên lưng quái vật đá.

Đến buổi tối, Bạch La La rốt cuộc cũng đỡ lại, câu đầu tiên nói với Tuyết Hủy chính là: Sau này em còn làm mấy chuyện này với anh thì xem anh có tẩn cho em một trận hay không.

Tuyết Hủy đáng thương nói: “Nhưng mà nước cũng là em mà.”

Bạch La La tức giận đến muốn chết rồi, cậu nói nói: “Mẹ nó, anh mặc kệ nước có phải là em hay không, không có lần sau —— không có! Lần sau!”

Tuyết Hủy có hơi mất mát, y nói: “Được rồi.”

Tuy rằng Tuyết Hủy đồng ý, nhưng Bạch La La đều có thể nhìn ra biểu cảm không cam lòng của y, phỏng chừng thằng nhóc này lại suy nghĩ, vì sao thoải mái như vậy mà vẫn không muốn. Bạch La La thật sự là tức giận đến đau gan, cậu đúng là rất thoải mái, nhưng cảm giác cũng rất kỳ quái, cậu tuyệt vọng nghĩ có lẽ bản thân chính là người đầu tiên trên thế giới bị nước XXX rồi.

Sau những trận ồn ào nho nhỏ thì rốt cuộc cũng đã đến nhà Tuyết Hủy rồi.

Ngày về đến nhà hôm đó thời tiết cũng rất tốt, hoặc là nói từ đầu xuân tới nay, thời tiết chỉ có một vài cơn mưa nhẹ, vào những lúc khác thì bầu trời đều trong xanh. Hơn nữa nhiệt độ không khí duy trì ở hơn hai mươi độ, trời trong gió mát, thoải mái vô cùng.

Xung quanh nhà của Tuyết Hủy, cũng không có dấu vết hoạt động của nhân loại.

Nhưng Bạch La La nhạy bén nhận thấy được, cách càng gần nơi theo như lời Tuyết Hủy, thực vật chung quanh càng sum xuê, cho dù là những bông hoa nhỏ trên mặt đất hay những chiếc lá dây leo trên ngọn cây, đều toát lên một loại sức sống mãnh liệt.. Chẳng qua tuy rằng thực vật sum xuê, nhưng không có tung tích động vật.

“Không có cách nào, các con vật đều sợ em.” Tuyết Hủy không chút để ý nói, “Không thích đến gần em.”

“Vậy quái vật đá thì sao?” Bạch La La vỗ vỗ quái vật đá dưới thân.

“Nó? Nó cũng sợ em.” Tuyết Hủy nói, “Nếu không phải em ép nó ở lại thì nói không chừng nó đã chạy mất không thấy bóng dáng rồi.”

Nghe được Tuyết Hủy nói như vậy, Bạch La La mơ hồ nhớ tới lúc trước khi ba người bọn họ mới vừa ngồi ở trên người quái vật đá, hình như quái vật đá có run nhè nhẹ thì phải—— loại tình huống này sau đó mới dần dần biến mất.

Mọi người thong thả đi về phía trước, dùng dao găm cắt dây leo rậm rạp, phía sau dây leo chính là một căn nhà gỗ như ẩn như hiện.

Tuyết Hủy nói: “Tới rồi!”

Lời này vừa ra, mọi người đều nâng tinh thần, bước nhanh về phía trước đi về hướng mục đích.

Xuyên qua dây leo, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy toàn cảnh ngôi nhà gỗ, đó là một căn nhà gỗ hai tầng rất đơn sơ, trông đơn sơ lạ thường trong khu rừng đầy cây cối.

Bạch La La liếc mắt nhìn nhà gỗ một cái, không khỏi cảm thấy có hơi quen thuộc, sau đó cậu cẩn thận nhớ lại thì mới phát hiện ngôi nhà gỗ là được xây dựng theo hình minh họa trong tiểu thuyết mà Tuyết Hủy, trông quả thực là giống nhau y như đúc.

“Đây là nhà của em.” Tuyết Hủy nhảy từ trên người quá vật đá xuống, vui vẻ chạy tới nhà mình rồi mở cửa, nói: “Chào mừng mọi người đến nhà tôi làm khách.”

Không biết vì sao, khi thấy cảnh như vậy, đáy lòng mọi người đều có hơi rờn rợn.

Ngôi nhà gỗ trơ trọi trong rừng rậm, người dàn ông trẻ tuổi xinh đẹp, còn có bầu không khí u, luôn cảm giác ngay sau đó sẽ xuất hiện chuyện gì đó kh*ng b* lắm.

Chu Dung miễn cưỡng cười nói: “Tuyết, Tuyết Hủy ở nơi này một mình sao?”

Tuyết Hủy gật gật đầu nói: “Các anh vào đi, đừng đứng ở cửa nữa.”

Tuy rằng thấp thỏm trong lòng, nhưng dưới sự mời mọc nhiệt tình của Tuyết Hủy, thì vẫn bước vào nhà của y.

Bạch La La là người đầu tiên đi vào, khi cậu bước vào nhà thì liếc mắt một cái liền thấy rõ toàn bộ cấu tạo của căn nhà. Căn nhà không có người cư trú trong thời gian dài, theo lý thuyết hẳn là bám đầy bụi mới đúng, nhưng trên thực tế trong nhà lại vô cùng sạch sẽ, như là có người đến quét dọn quanh năm vậy. Nội thất trang trí trong nhà rất đơn giản, chỉ có một cái bàn với mấy cái ghế, còn có mấy cái giá sách, trên giá sách lại không có quyển sách nào cả.

Chu Dung cũng đi theo vào, anh ta nhìn tình huống trong nhà, nghi ngờ nói: “Tuyết Hủy, nơi này thật sự chỉ có một mình cậu ở sao?”

Tuyết Hủy nói: “Đúng rồi.”

Chu Dung nói: “Vậy thì cũng quá sạch sẽ rồi.”

Tuyết Hủy nói: ‘’Ờ…… Bởi vì đóng cửa mà.” Y tùy tiện tìm lấy cái cớ, hiển nhiên cũng không thể khiến cho mọi người tin.

Mục Hành Cung lại giải vây cho Tuyết Hủy, nói: “Đừng nói cái kia, mọi người đều đói bụng rồi, Vực Minh, chúng ta đi tìm nguyên liệu nấu ăn, cậu chuẩn bị nấu cơm nha?”

Bạch La La nói: “Được rồi.”

Kỳ thật cho dù là Tuyết Hủy hay là Bạch La La, hai người ở trong mắt mọi người, đều tràn ngập hương vị thần bí. Bạch La La có thể điều khiển dây leo, Tuyết Hủy lại vô cùng hiểu biết thực vật và động vật, luôn cảm giác trên người hai người này hiện đầy bí ẩn không giải được. Nhưng dù vậy, Mục Hành Cung vẫn là hiểu rõ một đạo lý, có một số việc, không phải biết càng nhiều thì càng tốt, có đôi khi vô tri ngược lại là một loại phúc khí.

Mọi người tìm chút nguyên liệu nấu ăn ở phụ cận, Bạch La La nổi lửa chuẩn bị nấu cơm.

Tới nơi mục đích rồi thì phải làm một bữa tiệc lớn, mọi người đều ăn rất vừa lòng, sau khi ăn xong mọi người cùng ngồi trên sàn ở trong nhà, nghỉ ngơi một lát.

Sau khi Tuyết Hủy ăn xong một miếng thịt cuối cùng thì chợt đứng lên nói với mọi người: “Mọi người, tôi có thứ này muốn tặng cho mọi người.”

“Thứ gì?” Chu Dung tò mò hỏi.

Tuyết Hủy xấu hổ nói: “Thật ra, chủ yếu muốn đưa tín vật đính ước cho Lăng.”

Chu Dung cười nói: “Vậy là chúng tôi được hời từ Vực Minh rồi.”

Tuyết Hủy nói xong thì dẫn mọi người đi ra ngoài, từ biểu cảm của những người này đều có thể nhìn ra được bọn họ cũng không có xem quà của Tuyết Hủy là chuyện gì cả, có lẽ đều muốn đi xem náo nhiệt thôi.

Nhưng Bạch La La nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của Tuyết Hủy, lại có một loại cảm giác vô cùng khó tả—— cậu cảm thấy, quà mà Tuyết Hủy tặng cho bọn họ nhất định là một món quà lớn.

Dự cảm của Bạch La La đã thành sự thật.

Khi mọi người bước qua khu rừng rậm, vung ra những chiếc lá che khuất tầm mắt, một chiếc phi thuyền to lớn liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Phi thuyền ở trên bãi cỏ, từ bề ngoài có thể nhìn ra được chỉ sợ vừa rơi xuống đất không lâu, trên mặt đất vẫn còn vết tích cháy xém do nhiệt của máy phun.

Tất cả mọi người đều nín thở, con ngươi của bọn họ đều không dám tin tưởng, tựa như hoàn toàn không rõ, vì sao phi thuyền này lại trắng trợn xuất hiện ở trước mặt bọn họ như vậy.

“Đây là cái gì?” Viên Thù Trạch là người đầu tiên kêu ra tiếng, cậu ta kích động đế run cả người, chạy như điên đến bên cạnh phi thuyền, dùng ngón tay run rẩy chạm vào phi thuyền, hắn nói, “Đây là phi thuyền? Tôi điên rồi sao? Tại sao tôi lại nhìn thấy một chiếc phi thuyền thế này??”

“Mợ nó, mợ nó.” Chu Dung nói một hơi mấy cậu mợ nó, điếu thuốc trong miệng của anh ta đã rớt xuống, sau đó cũng chạy về phía phi thuyền.

Động tác tiếp theo của tất cả mọi người đều rất nhất trí, chính là chạy đến bên cạnh phi thuyền sờ sờ chọc chọc, muốn xem thử đây rốt cuộc có phải thật sự hay không, hoặc cũng chỉ là ảo giác vì quá muốn trở lại địa cầu của mọi người.

Bạch La La không nhúc nhích, cậu còn ở lại bên cạnh Tuyết Hủy.

Tuyết Hủy ý cười dịu dàng nhìn Bạch La La, cằm hơi hơi giơ lên, y nói: “Lăng, anh thích quà của em không?”

Thích sao? Nếu Bạch La La thật sự là Lăng Vực Minh thì có lẽ sẽ thích chết đi được món quà này của Tuyết Hủy, anh ta có cơ hội có thể rời khỏi nơi này, rời đi cái tinh cầu có nguy cơ tứ phía này, trở lại thế giới văn minh lại lần nữa.

Nhưng Bạch La La lại có hơi không cười nổi, bởi vì cậu không phải Lăng Vực Minh, cậu chỉ là người ngoài cuộc không biết sẽ đột nhiên đăng xuất khi nào mà thôi.

Tuyết Hủy cho cậu một món quà lớn như vậy, cậu không có gì có thể đáp trả lại được cả.

Tuyết Hủy cho rằng Bạch La La quá vui mừng, y cầm tay Bạch La La, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này được không, anh cùng em đi xem địa cầu, nhìn xem các phong cảnh của thế giới khác.”

Bạch La La cảm thấy lòng bàn tay của Tuyết Hủy hơi lạnh, cậu nói: “Được.”

Mọi người cùng nhau lên cầu thang của phi thuyền.

Chiếc phi thuyền này rất giống với chiếc phi thuyền đã đưa nhóm Bạch La La tới nơi này, hẳn là cùng kích thước, cũng không biết Tuyết Hủy đem nó xuống bằng cách nào.

Tuyết Hủy lặng lẽ nói chân tướng ở bên tai Bạch La La, nói y dùng dây leo bọc lấy phi thuyền, sau đó kéo mạnh nó xuống.

Bạch La La: “……” Cậu tưởng tượng hình ảnh kia một chút, cảm thấy rất có hơi sởn tóc gáy.

Trong phi thuyền rỗng tuếch, không nhìn thấy người điều khiển cùng các thành viên phi hành đoàn khác đâu nữa, hẳn là Tuyết Hủy đã xử lý bọn họ rồi.

Sau khi Viên Thù Trạch lên trên phi thuyền thì liền bắt đầu gào khóc, nước mắt tự như mấy hạt châu thi nhau rơi xuống, cậu ta nói: “Chúng ta có thể đi trở về, chúng ta có thể đi trở về rồi——”

Những người còn lại trong đội cũng đỏ hoe mắt, bọn họ vốn dĩ cho rằng phần đời còn lại của bản thân sẽ kéo dài hơi tàn ở trên tinh cầu này, lại không ngờ Tuyết Hủy lại cho bọn họ một sự lựa chọn khác. Một chiếc phi thuyền hoàn hảo không tổn hao gì, còn có món quà nào tốt hơn cái này sao?

Tuyết Hủy cho rằng khi Lăng của y nhìn thấy món quà này sẽ cực kỳ vui sướng, nhưng sau khi quan sát một lúc, y lại có chút nghi hoặc, y siết chặt lòng bàn tay của Bạch La La, chần chờ nói: “Lăng…… anh không vui sao?”

“Vui, đương nhiên anh vui rồi.” Nụ cười của Bạch La La rất nhạt.

Tuyết Hủy nói: “Thật sự vui sao?”

“Đương nhiên vui mà.” Bạch La La nói, “Chỉ là anh đang lo lắng, em cũng có thể rời khỏi nơi này sao?” Cậu biết Tuyết Hủy chính là tinh cầu này.

“Em rời khỏi được.” Tuyết Hủy nói, “Nhưng sức mạnh sẽ bị suy yếu, hơn nữa cách càng xa thì sức mạnh khống chế tinh cầu này càng nhỏ thôi.”

“Vậy sao?” Bạch La La nói, “Hóa ra là thế.”

Tuyết Hủy dùng cằm cọ đầu của Bạch La La, trong mắt y tràn đầy ngôi sao, nói: “Lăng, em rất chờ mong khoảng thời gian sẽ ở cùng anh trên địa cầu.” Bạch La La từng nói về phong cảnh ở địa cầu, y đều ghi tạc tất cả vào trong đầu, đèn neon, phi thuyền cơ giáp, đó là thế giới mà Tuyết Hủy chưa bao giờ thấy.

Nhóm người của Chu Dung đều là người trong quân đội, tuy rằng không phải không quân, nhưng cũng có hiểu biết đối với phi thuyền. Huống hồ tất cả các phi thuyền hiện nay đều có chức năng lái tự động, chỉ cần đơn giản thiết lập lộ trình là được rồi.

Chu Dung kiểm tra phi thuyền một chút, nói: “Được rồi, cất cánh không thành vấn đề.”

Viên Thù Trạch ở bên cạnh vui mừng đến mức sắp lên cơn đau tim, vừa khóc vừa cười nắm lấy Tuyết Hủy, nói Tuyết Hủy là cứu tinh lớn của bọn họ, nếu không có Tuyết Hủy bọn họ vĩnh viễn cũng không có cách nào rời khỏi tinh cầu này.

Tuyết Hủy bị khen có hơi ngơ ngác, hỏi một câu: “Các anh không thích tinh cầu này sao?”

“Đương nhiên không thích.” Viên Thù Trạch suy sụp nói, “Tôi cũng không biết mình sẽ chết khi nào nữa…… tinh cầu thật là đáng sợ.”

Tuyết Hủy: “……”

Bạch La La thấy Tuyết Hủy có hơi sốc, trong lòng buồn cười, cậu nói: “Nhưng mà Tuyết Hủy à, chúng tôi thích em mà, đúng không Viên Thù Trạch, cậu có thích Tuyết Hủy hay không?”

Viên Thù Trạch gật đầu như giã tỏi, nói cậu ta yêu Tuyết Hủy yêu đến không thể nào kiềm chế được luôn, thậm chí còn sẵn lòng dâng cơ thể mình cho Tuyết Hủy—— tiền đề là Tuyết Hủy chấp nhận.

“Đừng tranh nhau dâng cơ thể của mình nữa.” Chu Dung ở bên cạnh chua lòm nói, “Muốn dâng thì còn phải xếp hàng đấy.”

Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười, không khí nặng nề lúc trước đã hoàn toàn bay sạch rồi.

Có phi thuyền, suy nghĩ của mọi người đều là nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng Mục Hành Cung là người tương đối bình tĩnh, trong thời gian dài du hành trong vũ trụ, thức ăn nước uống đều là cần thiết, bọn họ phải chuẩn bị đầy đủ thì mới có thể khởi hành.

Chu Dung đồng ý nói; “Không sai, hơn nữa chúng ta không quen thuộc với các thiên hà xung quanh, rốt cuộc phải mất bao lâu mới có thể đến được thiên hà chính vẫn còn là vấn đề.” Hơn nữa cho dù bọn họ đến thiên hà chính thì cũng không dám dừng ở thiên hà chính lâu, suy cho cùng cả một phi thuyền đều là tội phạm tử hình, nếu như bị người ta phát hiện bọn họ chạy ra được, nói không chừng phi thuyền đều sẽ bị trực tiếp nổ banh chành.

Sau khi mừng như điên thì bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng mọi người đều bình tĩnh lại, hiểu rõ tuy rằng có phi thuyền, nhưng muốn chạy thì hiển nhiên cũng không dễ dàng giống như trong tưởng tượng bọn họ vậy.

Mục Hành Cung bắt đầu phân công nhiệm vụ, nhưng không có để cho Tuyết Hủy và Bạch La La làm cái gì.

“Hai người các cậu nghỉ ngơi một chút đi.” Mục Hành Cung nói giỡn nói, “Tín vật đính ước đều cho mọi người dùng rồi, thật sự ngại để hai người làm việc khác.”

“Đúng đúng đúng, chúc hai người hạnh phúc.” Chu Dung cười có chút ngốc.

“Vậy chúng tôi vào nhà gỗ chơi đây.” Tuyết Hủy nói với Bạch La La, “Em có rất nhiều chuyện thầm kín muốn nói riêng với Lăng đấy.”

Bạch La La bật cười, nói: “Được rồi.” Cậu cảm thấy đại đa số thời điểm Tuyết Hủy đều rất giống với một đứa nhỏ không lớn.

Trước khi vào nhà gỗ, Bạch La La là nghĩ như vậy, nhưng sau khi đi vào thì cậu liền hối hận, con mẹ nó chứ đứa nhỏ không lớn, có đứa nhỏ chưa lớn nào mà có c** ** to như vậy? Có thể chơi đa dạng như vậy? Kinh khủng nhất chính là khi Bạch La La muốn bò từ trên giường xuống thì phát hiện chân giường gỗ vậy mà lại có sinh mệnh, vươn một cái cây ra cuốn lấy chân cậu.

Bạch La La tuyệt vọng cực kỳ, cảm thấy chính mình tựa là một con heo bị lừa vào nhà, mà Tuyết Hủy chính là con sói xám ăn cậu vào trong bụng.

Những người khác cũng không biết Tuyết Hủy và Bạch La La đang làm gì, có lẽ sẽ cho rằng Tuyết Hủy sẽ nắm tay Bạch La La nói lời âu yếm, hồi tưởng về phong cảnh ở trên tinh cầu này một chút, dù sao thì bọn họ cũng sắp phải rời khỏi rồi.

Nhưng mà Tuyết Hủy lại dứt khoát như thế, vì sao phải hồi tưởng về tinh cầu này? Y chính là tinh cầu này, nếu muốn nhớ lại thì dứt khoát nhớ y cho xong.

Sau mỗi lần hai người tiếp xúc cơ thể, Bạch La La đều có thể thông qua Tuyết Hủy có thể nhìn thấy đủ loại kỳ quan trên tinh cầu này, lần này cũng không ngoại lệ, dùng lời của Bạch La La mà nói chính là hình như thật sự đã đi qua rất nhiều đường, cơ thể mệt như là bị voi dẫm mấy cái vậy.

Công việc chuẩn bị phức tạp phải mất hơn mười ngày..

Ngoại trừ lúc ăn cơm mọi người cũng chưa gặp Tuyết Hủy và Bạch La La.

Mục Hành Cung còn nói giỡn nói hai người này thật sự là nói mãi không hết lời tâm tình nhỉ, anh ta nào biết, eo của Bạch La La như sắp gãy, hai đùi run rẩy, ngay đến đi đường cũng vô cùng khó khăn.

Con người là một loài cần chỗ dựa tinh thần, dù trước đây ai cũng cố gắng sinh tồn, trên thực tế đều cảm thấy rất tuyệt vọng đối với tương lai. Hiện tại hy vọng đột nhiên xuất hiện, trên người mọi người giống như đều tràn ngập sức lực, làm cái gì cũng đều vô cùng nhanh chóng.

Nước uống và thức ăn sạch nhét đầy toàn bộ phi thuyền, mọi người đang chuẩn bị những bước cuối cùng.

“Gần được rồi.” Chu Dung nói với Mục Hành Cung, “Ngẫm lại còn muốn mang theo cái gì không?”

“Không có.” Mục Hành Cung kiểm kê danh sách, nói, “Có thể mang lên, đều mang lên cả rồi.”

Công việc chuẩn bị đã xong, mọi người sắp xuất phát.

Tuy rằng mang theo nỗi sợ hãi nồng đậm đối với tinh cầu này, nhưng suy cho cùng đã sinh sống nhiều năm ở nơi này như vậy, khi thật sự sắp phải đi, trong lòng mọi người vẫn là có một tia bồi hồi.

Chu Dung và Mục Hành Cung nói về cảnh khi hai người vừa mới gặp nhau, nói bọn họ thiếu chút nữa đã đánh chết đối phương rồi.

Bạch La La hiếu kỳ nói: “Vậy cuối cùng sao hai anh có thể hóa thù thành bạn?”

“Con mẹ nó chứ hóa thù thành bạn.” Chu Dung nói, “Một con mãnh thú xông đến xé xác đồng đội của chúng tôi, chỉ còn lại tôi với cậu ta trốn thôi’’

Mục Hành Cung cũng tiếp lời nói: “Đúng vậy, sau đó hai chúng tôi mệt nằm liệt trên mặt đất, sau khi hai mặt nhìn nhau lúc thì liền bắt tay giảng hòa……”

Bạch La La cảm thán nói: “Thật là tình bạn cảm động lòng người.”

Chuẩn bị sẵn sàng, mọi người liền lên phi thuyền.

Khi Bạch La La lên phi thuyền luôn dò hỏi Tuyết Hủy mãi, rời khỏi tinh cầu này có ảnh hưởng gì đến cơ thể của y hay không.

“Sẽ không có ảnh hưởng đâu.” Tuyết Hủy nói, “Năm đó cha mẹ em cũng hóa thành nhân loại đi khắp nơi…… từ khi sinh ra em cũng chưa từng gặp được bọn họ một lần nào.”

Bạch La La lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Tuyết Hủy và Bạch La La đứng ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài tấm kính, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.

Lái phi thuyền là công việc kỹ thuật, cũng may đoàn đội của Chu Dung miễn cưỡng hiểu cái này một chút, nhưng là dựa theo cách nói của anh ta chính là lái thì lái được đấy, nhưng chỉ biết sử dụng điều hướng tự động đơn giản nhất, nếu gặp phải sự cố gì thì không thể trông cậy vào anh ta được. Đại đa số trong đoàn đội của Chu Dung cùng Mục Hành Cung đều là bộ binh, có thể chơi cận chiến, nhưng mọi người đều không có cách gì với phi thuyền này.

Khi Tuyết Hủy cướp lấy phi thuyền thì đã rất cẩn thận, cho nên phi thuyền mà bọn họ đang ngồi lên gần như có thể nói là hoàn hỏa không hư hại gì.

Sau khi thiết lập mức độ, máy phun khí ở dưới đáy phi thuyền bắt đầu phóng ra lửa, thân tàu khổng lồ vững vàng thong thả bay lên.

Thành công, mọi người đều buông lỏng ở trong lòng.

Dù sao cũng chưa từng lái thứ này, hơn nữa là hoạt động trên cao, lỡ như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, một đám người đều phải ngủm luôn ở chỗ này.

Phi thuyền là dùng để vận chuyển tội phạm tử hình, chỉ có ba bốn nhân viên công tác, cho nên ngay đến phòng nghỉ cũng đều vô cùng khan hiếm. Mọi người cũng tìm thấy một chiếc cơ giáp còn sử dụng được trong nhà kho, nghĩ đến có lẽ là vũ khí cuối cùng cai ngục chuẩn bị vì sợ đám phạm nhân nổi loạn.

Bạch La La nhớ rõ chính mình chính là ngồi trên phi thuyền này tinh cầu kia.

Tuyết Hủy lần đầu tiên rời khỏi quê nhà của mình, trong lòng tràn đầy hưng phấn, y dán cửa kính đứng, nhìn mình xuyên qua từng tầng mây rồi bay ra vũ trụ.

“Sau khi em sinh ra thì chưa từng rời khỏi nơi này sao?” Bạch La La hỏi y từ phía sau.

“Không có đâu.” Tuyết Hủy chậm rãi nói: “Em không biết nên rời đi thế nào……”

Bạch La La nói: “Ngôi sao cũng có thể biến thành người, thật là thế giới thú vị.”

Tuyết Hủy nghe vậy nở nụ cười, y chậm rãi kể một ít chuyện về chính mình, ví dụ như thật ra bọn họ là một chủng tộc, rất nhiều tinh cầu đều là nguyên thân. Bọn họ là tinh cầu nhưng sẽ không bị trói buộc với tinh cầu, muốn rời đi, cũng là một chuyện rất đơn giản.

Bạch La La nói: “Vậy mọi người sẽ cho phép nhân loại khai phá vật tư sao?”

Tuyết Hủy nói: “Vì sao lại không cho phép? Có tinh cầu thích náo nhiệt, nên biến khí hậu của mình thích ứng với sự tồn tại của nhân loại, có tinh cầu thích yên tĩnh thì liền biến khí hậu của mình thành cực đoan. Tài nguyên mà các anh cần cùng lắm chỉ là râu ria đối với chúng em mà thôi, chỉ cần qua thêm một khoảng thời gian là có thể đạt được lại lần nữa.”

Đúng là vậy, than đá cũng được, dầu mỏ cũng thế, những tài nguyên không thể tái tạo này rất quý giá đối với con người, nhưng đối với nhóm Tuyết Hủy thì cùng lắm sớm chiều liền sẽ có thể xuất hiện trở lại. Đây gần như hoàn toàn là hai nền văn minh khác biệt, dòng chảy thời gian trên người bọn họ cũng hoàn toàn khác nhau..

“Đúng không.” Đây là lần đầu tiên Bạch La La nghe thấy luận điệu như vậy, có điều nói đi cũng phải nói lại, cẩn thận ngẫm lại đúng là rất có lý, cậu nhớ cậu từng xem một luận điệu chính là: Đừng nói rằng nhựa sẽ hủy diệt trái đất, nếu trái đất nhựa tạo ra con người thì sao?.

Bạch La La nghĩ nghĩ, liền nở nụ cười.

Tuyết Hủy nói: “Lăng, anh đang cười cái gì đấy?”

Bạch La La nói: “Không có gì, nghĩ đến một số thứ thú vị.”

Tuyết Hủy ôm lấy Bạch La La từ phía sau, mềm mại nói: “Lăng, em thực sự hạnh phúc khi được ở bên anh.”

Bạch La La không hé răng, nhưng cũng âm thầm nói một câu ở trong lòng anh cũng vậy.

Nhưng mà, Bạch La La cũng rõ ràng, một khi nhiệm vụ tiếp cận hoàn thành, cậu sẽ phải đăng xuất. Loại đăng xuất này ở khắp mọi nơi, thậm chí trên trời rơi xuống một con chó cũng có thể đập chết bạn. Mà Cục An Toàn Xã Hội đã từng xuất hiện tình huống không muốn rời khỏi thế giới trò chơi, cho nên từ chối tiếp xúc đối tượng nhiệm vụ thậm chí còn trực tiếp gi.ết chết đối tượng nhiệm vụ —— đương nhiên, cuối cùng nhân viên này trực tiếp bị Cục An Toàn Xã Hội khởi tố, hình như còn bị phán ở tù mấy chục năm.

Phi thuyền càng lên càng cao, đã đến bên trong vũ trụ rồi.

Ngoài cửa sổ là không gian màu đen vô tận cùng với vô số vì sao, Tuyết Hủy nhìn si mê, y nói: “Cảnh tượng này hình như đã từng xuất hiện ở trong mơ rồi.”

Bạch La La kỳ thật cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, lúc trước khi cậu bị vận chuyển đến đây đều bị giam ở nơi tội phạm tử hình, nơi đó cũng không có cửa sổ để bọn họ ngắm cảnh.

Chu Dung và Mục Hành Cung đã hẹn xong địa điểm phi thuyền hạ cánh, bọn họ là tham gia quân ngũ, bố trí binh lực tương đối rõ ràng, nói cách thiên hà chính tương đối gần có một hành tinh quặng mỏ, nơi đó dân cư thưa thớt, bọn họ có thể hạ cánh ở đó trước để bổ xung rồi tính toán một chút. Dù sau thì lái phi thuyền đến gần thiên hà chính như thế này có khả năng sẽ trực tiếp bị bắn hạ.

Mọi người đều đồng ý với kế hoạch này. Từ khi rời khỏi tinh cầu kia, mọi người dường như đã nhìn thấy một tương lai tươi sáng. Nếu bọn họ là tội phạm tử hình bị thả xuống nơi đó thì Liên Minh nên loại bỏ hồ sơ của bọn họ, càng không thể phát lệnh truy nã với bọn họ.

Điều duy nhất đáng lo ngại là sau khi Liên Minh phát hiện phi thuyền bị tai nạn thì sẽ nảy sinh nghi ngờ với bọn họ. Có điều việc này là Tuyết Hủy làm, có dù có nghi ngờ như thế nào thì cũng không nghi ngờ đến trên người bọn họ.

Mọi người đều có ăn ý không dò hỏi Tuyết Hủy rốt cuộc y giải quyết được phi thuyền, có một số việc quá trình thật sự không quan trọng, kết quả tốt là cũng đủ rồi.

Tuy rằng Tuyết Hủy nói y rời khỏi tinh cầu đó cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng Bạch La La vẫn phát hiện hình như tinh thần của y không tốt lắm. Thời gian ngủ cũng dài hơn. Bạch La La lo lắng dò hỏi Tuyết Hủy có khó chịu ở đâu hay không, Tuyết Hủy chỉ là nói bản thân có hơi không quen môi trường vũ trụ, cứ thư giãn một lúc là được. Tuyết Hủy nói như vậy, Bạch La La cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nghĩ phải nhanh lên đến nơi mục đích thôi.

Tuyết Hủy nằm ở trên giường, y phác họa cho Bạch La La những việc họ sẽ làm khi đến địa cầu, y có rất nhiều chuyện muốn làm với Bạch La La, tràn đầy chờ mong đối với tương lai.

Bạch La La sờ sờ cái trán của y, bảo y mau ngủ đi.

Tuyết Hủy ừ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Bạch La La thấy y ngủ thì liền đứng dậy rời khỏi phòng. Cậu vốn định đến phòng mình nghỉ ngơi, kết quả khi đi ngang qua phòng chỉ huy thì nghe được một trận ồn ào ầm ĩ.

Bạch La La nhíu nhíu mày, đi vào phòng chỉ huy thì nhìn thấy Chu Dung và Mục Hành Cung đang cãi nhau.

“Hai anh cãi cái gì đấy?” Tính cách của hai người này một cương một nhu, ngày thường liền ở chung rất ổn, ít nhất từ sau khi Bạch La La tiến vào đội ngũ chưa bao giờ thấy hai người cãi nhau. Nhưng hôm nay hai người lại là mặt đỏ tai hồng, nhìn gân cổ của Chu Dung cũng nổi lên, gần như là ngay sau đó sẽ vung đấm ra.

“Vực Minh.” Mục Hành Cung cắn răng nói, “Xảy ra chuyện rồi.”

Bạch La La nói: “Chuyện gì?”

Mục Hành Cung nói: “Chúng ta…… Gặp, một đám Phệ Kim Trùng.”

Phệ Kim Trùng, cái tên vô cùng bình thường này lại là sát thủ phi thuyền mà mọi công dân tinh tế đều biết đến. Thể chất của chúng cực kỳ cường tráng, thậm chí có thể tự do đi lại trong vũ trụ, đồ ăn thích nhất chính là kim loại, bởi vậy được gọi là Phệ Kim Trùng.

Bạch La La nói: “Ở đâu?”

Mục Hành Cung chỉ vào radar, Bạch La La nhìn thấy một mảnh chấm đỏ nhỏ trên đó. Những chấm nhỏ này khoảng mười bảy hoặc tám, đang từ từ tiến đến phi thuyền. Nếu một trong số chúng đụng phải phi thuyền, vận may tốt chính là lớp ngoài sẽ bị tan chảy, vận may không tốt đụng phải thiết bị động lực thậm chí có có thể trực tiếp sẽ nổ mạnh.

“Có phương pháp xử lý không?” Bạch La La cũng cảm thấy rất là không ổn.

“Có.” Chu Dung rất bực bội nói, “Trong phi thuyền có một con thuyền cơ giáp, tôi và Mục Hành Cung đang tranh xem ai sẽ ra giết đám sâu này.”

Mục Hành Cung cười lạnh nói: “Anh ta là người sơ ý chủ quan như vậy, nếu anh ta để xảy mất một con sâu thôi thì chẳng phải chúng ta đều xong cả sao.”

Chu Dung nói: “Cậu cho rằng thể lực của cậu có thể chống đỡ sao?”

Mục Hành Cung nói: “Mẹ nó, anh dựa vào cái gì nói tôi chống đỡ không nổi.”

Bạch La La thấy hai người lại muốn cãi nhau thì phát ra một tiếng thở dài ở trong lòng, hai người này nhìn như ở cãi nhau, nhưng thật ra đều là vì muốn tốt cho đối phương. Tuy rằng điều khiển cơ giáp đi ra ngoài giết sâu thoạt nhìn đơn giản nhưng thao tác thực tế lại cực kỳ khó khăn, cho dù thành công thì tỉ lệ tử vong cũng vô cùng cao, bởi vì cơ giáp cũng là kim loại, một khi bị bao vây tấn công thì cơ bản liền xong rồi.

Bạch La La nói với hệ thống: “Kỹ thuật điều khiển cơ giáp của cậu thế nào? Có chắc mình có thể tiêu diệt được đám sâu này không?”

Hệ thống nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, không phải cậu muốn ——”

Bạch La La nói: “Tôi phải đi.”

Hệ thống im lặng.

Bạch La La nói: “Để tôi đi cho.”

“Cái gì?” Mục Hành Cung và Chu Dung đều bị lời này của Bạch La La dọa rồi.

“Tôi không muốn tranh với các anh, tôi chỉ hỏi một vấn đề.” Bạch La La nói, “Các anh nắm chắc được bao nhiêu phần có thể hoàn toàn đánh chết đám Phệ Kim Trùng này?”

Chu Dung nói: “60%.”

Mục Hành Cung nói: “70%.”

Mục Hành Cung mới vừa nói xong, Chu Dung liền oán hận nói: “Cậu hoàn toàn không đến 70% ——”

Mục Hành Cung: “Hừ, ông đây có đấy nhá.”

Bạch La La nói: “Nếu thất bại, các anh biết nghĩa là gì không?”

“Đương nhiên biết.” Chu Dung nói.

Nếu thất bại thì đồng nghĩa với việc mười mấy người trên phi thuyền sẽ đều phải chôn cùng, sau khi lớp vỏ bên ngoài của phi thuyền bị ăn mòn thì sẽ rất khó để chống lại các tia khác nhau trong vũ trụ, bọn họ sẽ không đi xa được.

“Cho nên, cứ để tôi.” Bạch La La nhàn nhạt nói, “Tôi nắm chắc trăm phần trăm.”

Chu Dung nói: “Trăm phần trăm?”

Bạch La La lặp lại một lần: “Trăm phần trăm.”

Giọng điệu cậu chắc chắn đến mức không ai có thể nghi ngờ cậu, huống hồ, hơn nữa lúc này cũng không ai lấy tính mạng của hơn chục người ra nói đùa. Huống chi trong mười mấy người này, còn có Tuyết Hủy mà Bạch La La thương yêu nhất.

“Cậu có từng nghĩ nếu cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao đây?” Mục Hành Cung còn đang đấu tranh, anh ta nói, “Tuyết Hủy thì sao, cậu không nghĩ cho Tuyết Hủy à?”

Bạch La La nói: “Đúng là bởi vì trên phi thuyền có Tuyết Hủy, cho nên tôi mới muốn đi.” Vẻ mặt cậu dịu dàng nhìn về phía cabin nghỉ ngơi ở phía sau, mỉm cười nói, “Chỉ có tôi mới có thể đảm bảo 100% phi thuyền sống sót.”

Chu Dung và Mục Hành Cung đều muốn khuyên Bạch La La, nhưng lời nói đến bên miệng, bọn họ lại không biết nên nói cái gì, bởi vì bọn họ không thể bảo đảm bản thân nhất định có thể hoàn toàn đánh chết mấy Phệ Kim Trùng kia.

Bạch La La nói: “Đừng lề mề nữa, dẫn tôi đến chỗ cơ giáp đi.”

Chu Dung cắn răng nói: “Đi theo tôi.”

“Từ từ.” Bạch La La bỗng nhiên mở miệng.

Chu Dung cho rằng Bạch La La đã thay đổi ý định, trước mắt sáng ngời, lời nói còn ở trong miệng thì liền nhìn thấy Bạch La La xoay người vào trong phòng của Tuyết Hủy đang ngủ.

Anh đi đây, nhóc hoa trắng. Bạch La La in lên môi Tuyết Hủy một nụ hôn nhẹ, chúc em có một giấc mơ đẹp.

Sau khi làm tất cả những điều này thì liền đứng dậy rời đi đóng cửa lại, sau đó cùng Chu Dung tiến vào kho hàng.

Cơ giáp liền ở trước mắt, Bạch La La giao cơ thể cho hệ thống.

Hệ thống động tác thuần thục điều khiển cơ thể của Bạch La La tiến vào cơ giáp, bắt đầu nhanh chóng điều chỉnh thử hệ thống.

Động tác cậu thành thạo như thế, khiến cho Chu Dung và Mục Hành Cung đều nhìn đến ngây người, kỳ thật hai người bọn họ đều là bộ binh xuất sắc, có từng điều khiển cơ giáp, nhưng mỗi một cơ giáp đều khác nhau, cần phải tìm tòi một chút. Nhưng động tác Bạch La La trước mắt, lại giống như đã tiến hành trăm ngàn lần rồi.

“Chuẩn bị xong chưa.” Hệ thống hỏi Bạch La La.

“Rồi.” Bạch La La nói.

“Tôi không thể bảo đảm cậu còn sống trở về.” Hệ thống bắt đầu nói câu phòng hờ với Bạch La La, “Thể lực của cậu quá kém, tôi có thể dốc hết sức để diệt sâu, nhưng……”

Bạch La La nói: “Được rồi, tôi hiểu, mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ, còn không phải là đăng xuất sao?”

Hệ thống nói: “Cậu bỏ được à?”

Bạch La La nói: “Không nỡ thì có thể thế nào.” Cậu nhắm mắt lại, đội một chiếc mũ bảo hiểm cảm biến lên đầu..

Cơ giáp bắt đầu chuyển động linh hoạt, Chu Dung mở cổng, sau khi miệng cống mở ra thì cơ giáp mở cánh, biến mất ở bên trong vũ trụ tối tăm.

Mục Hành Cung đứng ở bên cạnh Chu Dung, trầm thấp nói: “Cậu ta có thể trở về không?”

Chu Dung nói: “Tôi không biết.”

Mục Hành Cung cười khổ, anh ta nói: “Đi thôi, đến bàn điều khiển nhìn xem.”

Gặp được Lăng Vực Minh là may mắn của bọn họ, may mắn này từ lúc bắt đầu vẫn luôn kéo dài cho đến hiện tại. Trong lòng của bọn họ đều âm thầm cầu nguyện cho người mang đến may mắn ấm áp này, còn có thể tiếp tục sống tiếp ở trên đời.

Bình Luận (0)
Comment