Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 60

Hệ thống kiểm soát cơ thể của Bạch La La để điểu khiển cơ giáp.

Trước đó, cho dù cơ giáp hay là phi thuyền, đều chỉ tồn tại ở trong ký ức của Bạch La La. Mà khi cậu nỗ lực thực hiện tiến vào cơ giáp, thì mới thật sự cảm nhận được đây là một cảm giác như thế nào.

Chẳng trách đàn ông đều thích tham gia quân đội, vũ khí từ trước đến nay luôn có một sức hấp dẫn khiến cho người ta say mê, mà cơ giáp cũng là như thế.

Bạch La La chưa từng trải qua huấn luyện, hoàn toàn dốt đặc cán mai đối với cơ giáp. Nhưng hệ thống lại có thể kiểm soát cơ thể cậu, khiến cho cậu linh hoạt ở bên trong vũ trụ, dễ dàng đánh chết hết Phệ Kim Trùng sinh ra uy h**p đối với phi thuyền.

Chu Dung và Mục Hành Cung ở phòng khống chế, nhìn Bạch La La đại sát tứ phương ở trong vũ trụ.

Chu Dung khi còn trong quân đội là một trung úy, anh ta cũng coi như đã từng chứng kiến không ít người lái cơ giáp, nhưng khi nhìn thấy Bạch La La điều khiển cơ giáp, trong mắt lại tràn đầy kinh ngạc.

“Có phải trước kia cậu ta từng tham gia không quân hay không?” Vẻ mặt của Mục Hành Cung không khác Chu Dung lắm, trước đây bọn họ từng suy đoán Bạch La La có liên quan đến quân đội, chỉ là vẫn luôn không có chứng cứ, hiện tại nhìn thấy Bạch La La điều khiển cơ giáp, lại cơ bản có thể xác định suy nghĩ trong lòng.

“Có lẽ là vậy rồi.” Biểu cảm Chu Dung có hơi phức tạp, anh ta không ngờ Lăng Vực Minh lại có lai lịch lợi hại như vậy, anh ta nói, “Hơn nữa còn đứng đầu một đội.”

Quá thành thạo rồi, cơ giáp bay lượn ở trong vũ trụ giống như đã từng trải qua luyện tập hàng trăm ngàn lần, động tác lưu loát tựa như đang biểu diễn, khiến người khác nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Một con, hai con, ba con…… những con Phệ Kim Trùng nguy hiểm đều bị Bạch La La giải quyết từng con một. Trái tim đang nhấc lên của Chu Dung và Mục Hành Cung cũng từ từ buông xuống. Thảo nào Lăng Vực Minh có tự tin như vậy, cậu điều khiển cơ giáp thuần thục như vậy, có thể nói ra xác suất trăm phần trăm này, quả thực không phải khoác lác.

“Cậu ta không thành vấn đề rồi.” Mục Hành Cung nói, “Lợi hại như vậy.”

Chu Dung nói: “Có thể.”

Hai người bọn họ không nói chuyện nữa mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào Bạch La La.

Thời gian đang trôi qua từng chút một, Phệ Kim Trùng cũng bị tàn sát không thương tiếc. Tia laze từ vũ khí được trang bị trên cơ giáp bắn xuyên qua cơ thể cơ thể rắn chắc của chúng nó, Phệ Kim Trùng kêu thảm thiết một tiếng rồi trực tiếp nổ tung trong vũ trụ đen tối, vỡ vụn thành vô số mảnh thịt máu.

Có cơ giáp chặn lại, đám Phệ Kim Trùng không có ý định tới gần phi thuyền nữa, nguy cơ của mọi người tựa như đã được giải trừ.

Ngay khi cả hai đang quan sát trận chiến, phía sau lại vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Chu Dung nghe tiếng quay đầu, bất ngờ thấy được Tuyết Hủy vốn dĩ còn đang ngủ.

Tuyết Hủy nhìn thấy bọn họ hai người, mở miệng nói: “Các anh đang xem cái gì đấy?”

Vẻ mặt của Chu Dung hơi cứng lại, anh ta nói: “Chúng tôi……”

Mục Hành Cung tiếp lời mà Chu Dung không được nói, anh ta nói: “Chúng tôi đang xem Lăng Vực Minh.”

“Lăng?” Trên mặt Tuyết Hủy có chút mờ mịt, y đi chân trần, nếu Lăng Vực Minh ở đây thì nhất định sẽ thúc giục y mang giày vào, y nói, “Lăng ở đâu?”

“Nơi đó.” Mục Hành Cung bình tĩnh chỉ Bạch La La vẫn còn đang chiến đấu với Phệ Kim Trùng ngoài vũ trụ, nói, “Đang giết đám sâu kia.”

Tuyết Hủy chậm rãi đi đến bên cửa sổ, tựa vào tấm kính nhìn ra ngoài cửa sổ, y thấy được cơ giáp đang bay ở bên trong vũ trụ, nói: “Lăng…… thật là lợi hại.”

Đúng là rất lợi hại, lúc này Lăng Vực Minh điều khiển cơ giáp đã giết hơn phân nửa đám sâu, dáng người cậu mạnh mẽ linh hoạt như thế, dưới sự bay vòng quanh tấn công của đám Phệ Kim Trùng, thì vẫn có thể nhẹ nhàng tránh né được.

Trên thực tế, Mục Hành Cung và Chu Dung đều nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng, bọn họ nhìn thấy biểu hiện của Lăng Vực Minh, đều cảm thấy cậu chém giết ba con sâu còn lại hẳn là không có vấn đề. Suy cho cùng trước đó khi bị mười mấy con bao vây tấn công, Lăng Vực Minh đều cắn răng kiên trì được.

Nhưng trên thực tế chỉ có Bạch La La biết tình huống cụ thể của mình, hệ thống nói: “Cơ thể của cậu sắp không được rồi.”

Khoang miệng và mũi của Bạch La La đều bắt đầu chảy máu, tuy rằng cậu được che chắn cảm giác đau, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng được cơ thể của mình đang không ngừng suy nhược.

“Trở về thì sao?” Hắn hỏi như vậy hệ thống.

“Xác suất vô cùng thấp.” Hệ thống biết Bạch La La suy nghĩ cái gì, nhưng nó lại rất bình tĩnh trả lời, nó nói: “Hoặc là liều chết giết hết Phệ Kim Trùng, hoặc là dùng tỷ lệ 1% trở về phi thuyền.” Còn có ba con sâu, chúng nó cũng sẽ không để cho Bạch La La nhẹ nhàng trở lại trên phi thuyền.

Bạch La La im lặng một lát, cười khổ nói: “Tôi chọn vế trước.”

Hệ thống chần chờ nói: “Cậu xác định?”

Bạch La La nói: “Tôi xác định.” Cậu vốn muốn định gặp Tuyết Hủy thêm một lần nữa, nhưng hiện tại nghe hệ thống nói như vậy, chỉ sợ là không còn cơ hội rồi.

“OK.” Hệ thống lên tiếng.

Đôi tay Tuyết Hủy nhẹ nhàng v**t v* cửa kính, giống như đang cách kính pha lê v**t v* Bạch La La đang điều khiển cơ giáp ở bên trong vũ trụ kia.

Nhìn thấy sự lo lắng sâu thẳm trong đôi mắt màu tím của y, Chu Dung nhịn không được nói: “Tuyết Hủy, cậu cũng đừng quá lo lắng, Vực Minh nhất định sẽ không sao đau.”

Mục Hành Cung nói: “Đúng vậy, sẽ không sao đâu.”

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, Lăng Vực Minh lại giơ tay chém thêm hai con sâu.

Chu Dung thấy thế, không khỏi cảm khái thể lực của Lăng Vực Minh thật sự là đủ cứng ở trong lòng, điều khiển cơ giáp sẽ tạo ra một gánh nặng rất lớn cho cơ thể. Thời gian càng dài, gánh nặng sẽ càng nặng, sau này cơ thể không chịu nổi thì rất dễ gây ra những tổn thương không thể cứu vãn. Mà nhìn dáng người Lăng Vực Minh mạnh mẽ, không có khoảng dừng giữa các động tác, từ đầu tới đuôi đều vẫn duy trì một phong độ cực cao.

Có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu, Chu Dung nôn nóng nghĩ trong lòng.

Chỉ còn lại một con Phệ Kim Trùng, trong lòng mọi người cũng dần dần buông lỏng, nhưng mà vào lúc này, lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn mà bọn họ không ngờ đến.

Thân hình chiếc cơ giáp của Lăng Vực Minh đột nhiên cứng đờ, như là mất đi động lực, trôi lơ lửng ở bên trong vũ trụ.

“Sao lại thế này?!” Mục Hành Cung sợ hãi nói.

“Có phải cơ giáp xảy ra vấn đề rồi hay không?” Gần như là trong phút chốc, trên trán Chu Dung oát ra một lớp mồ hôi lạnh, anh ta đấm một cái thật mạnh vào kính pha lê, nói, “Thiết bị động lực bị trục trặc ư?”

Khuôn mặt của Mục Hành Cung tái đi ngay lập tức, thiết bị động lực là trung tâm điều khiển cơ giáp, một khi xảy ra vấn đề thì hậu quả không dám tưởng tượng. Huống chi phía trước cơ giáp này, còn có một con Phệ Kim Trùng đang ngo ngoe rục rịch.

“Lăng ——” Tuyết Hủy cũng phát hiện cái gì, y tràn ngập khủng hoảng, y nói, “Lăng ——”

Câu kế tiếp của y còn chưa ra khỏi miệng, cơ giáp tựa như đã mất đi sinh mệnh ở trước mắt liền phát ra một thứ ánh sáng chói mắt. Không có một tiếng động nào, mọi thứ đều xảy ra quá đột ngột, cảnh tượng trước mắt trở nên chậm lại ở trong mắt của Tuyết Hủy, thậm chí y còn có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả quá trình từ lúc cơ giáp phát ra ánh sáng trắng, nổ mạnh rồi vỡ vụn.

Cơ giáp nổ mạnh đã nuốt sạch một con Phệ Kim Trùng cuối cùng.

Trước mắt ba người phảng phất xuất hiện một pháo hoa lóa mắt, sáng lạn lại ngắn ngủi.

“Không!!!!” Tuyết Hủy phát ra một tiếng như dã thú k** r*n, thân hình chợt lóe, lại biến mất ở trong phi thuyền.

Chu Dung và Mục Hành Cung vốn dĩ đã bị đột nhiên hình ảnh cơ giáp phát nổ dọa không nhẹ, hiện tại Tuyết Hủy đột nhiên biến mất càng khiến cho bọn họ trở tay không kịp.

“Tuyết Hủy ——” Chu Dung gào lên nói.

“Cậu ta đi đâu vậy?” Mục Hành Cung cắn răng nói, “Tuyết Hủy??”

Một lát sau, Tuyết Hủy lại xuất hiện ở trước mắt bọn họ lần nữa, chẳng qua lần này nơi y xuất hiện lại là ở ngoài phi thuyền. Thân thể của y đứng ở bên trong vũ trụ, dại ra nhìn nổ mạnh ở trước mắt.

Mọi thứ đều vỡ nát, cơ giáp, Phệ Kim Trùng, còn có người điều khiển cơ giáp.

Đôi mắt tím của Tuyết Hủy tràn đầy nước mắt, lại chậm chạp không chịu rơi xuống, y vươn tay cầm một mảnh nhỏ vỡ vụn của cơ giáp, chậm rãi cúi đầu.

“Lăng.” Tuyết Hủy lẩm bẩm.

Sau khi nổ tung, người điều khiển cơ giáp thậm chí cũng không để lại một bộ thi thể nào. Tuyết Hủy chậm rãi trôi nổi qua, chỉ có thể tìm thấy một vài mảnh quần áo rách nát ở giữa đống đổ nát..

“Lăng.” Y có chút dại ra, tựa như không biết nên làm ra phản ứng gì.

Đây là lần đầu tiên Tuyết Hủy nếm thử mùi vị ly biệt, có lẽ cũng là một lần cuối cùng.

“Tuyết Hủy!! Tuyết Hủy!!!” Chu Dung kêu tên Tuyết Hủy ở trong phi thuyền, anh ta cũng không biết Tuyết Hủy có nghe thấy hay không.

‘’Cậu ta rốt cuộc là cái gì thế?” Vẻ mặt của Mục Hành Cung tràn đầy bi thương, mang theo chút phức tạp, anh ta nói, “Tuyết Hủy và Lăng Vực Minh, rốt cuộc là cái gì?”

Hiển nhiên bọn họ không phải nhân loại, một nhân loại, sao có thể trôi lơ lửng ở bên trong vũ trụ.

Vẻ mặt của Tuyết Hủy bắt đầu trở nên mệt mỏi, y vung tay lên, tất cả những mảnh nhỏ trước mắt đều tụ lại thành một đoàn, nhưng y lại vẫn không tìm thấy dấu vết của Lăng Vực Minh.

“Chơi không vui.” Tuyết Hủy nói, “Cái này không giống như ta nghĩ.” Y còn nhiều phong cảnh chưa ngắm, còn có nhiều chuyện chưa làm cùng Lăng như vậy, vì sao lại đột nhiên biến thành như thế này.

Đối với tinh cầu mà nói, tử vong là một chuyện cực kỳ dài. Bọn họ không bao giờ nghĩ đến chuyện chia ly, bởi vì với bọn họ mà nói, sinh ra tức là vĩnh hằng.

Nhưng nhân loại không giống như vậy, nhân loại quá yếu ớt, yếu ớt giống như đốm lửa nhỏ. Chỉ mấy con Phệ Kim Trùng, là có thể đánh bọn họ đến nát bấy rồi.

Sự mệt mỏi trên mặt của Tuyết Hủy càng ngày càng đậm, cả người mờ mịt giống như sắp biến mất vậy.

Lòng của Chu Dung và Mục Hành Cung như là bị thứ gì đó bóp chặt, bọn họ là quân nhân nên đã quen với sinh ly tử biệt. Nhưng khi mạng sống của những người đồng đội thực sự biến mất trước mắt bọn họ, bọn họ lại phát hiện có một số việc liền cho dù trải qua nhiều nhưng cũng không thể nào có thể quen được.

Nắm đấm của Chu Dung đập ra máu trên mặt kính..

Mục Hành Cung vẫn luôn im lặng.

Bọn họ nhìn Tuyết Hủy ở giữa vũ trụ, tự hỏi rất nhiều vấn đề.

“Cậu ta sẽ còn trở về không?” Mục Hành Cung cuối cùng hỏi như vậy.

“Tôi không biết.” Chu Dung thấp thấp nói.

Tuyết Hủy ở bên ngoài cửa kính rất nhanh đã cho bọn họ đáp án. Mái tóc màu trắng của y bắt đầu trở nên càng ngày càng dài, như là con tằm đang phun tơ mà quấn lấy cả người của y lại.

Vẻ mệt mỏi của Tuyết Hủy đã đến cực điểm rồi, đôi mắt màu tím ẩn chứa một nỗi sầu bi vô tận, những ngôi sao sáng ngời vẫn luôn lập loè bên trong cũng dường như đã vụt tắt rồi.

Chu Dung và Mục Hành Cung chứng kiến một màn kỳ diệu này.

Mái tóc dài của Tuyết Hủy bao lấy y và toàn bộ những mảnh vỡ của cơ giáp bị nổ tung lại cùng nhau, hình thành một cái kén thật lớn. Sau khi cái kén hình thành, nó từ từ biến thành một vầng sáng rồi biến mất ở trước mặt hai người họ. Tựa như một ngôi sao bị rơi xuống, không bao giờ sẽ mọc ở trên bầu trời nữa.

Chu Dung và Mục Hành Cung nhìn đến ngây người, sau khi bóng dáng của Tuyết Hủy hoàn toàn biến mất, Chu Dung mới nhẹ nhàng nói câu: “Cậu thấy được không?”

Mục Hành Cung nói: “Tôi thấy được.”

“Tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.” Chu Dung cúi đầu, cười khổ, “Nếu cái này chỉ là giấc mơ thôi thì tốt quá.”

Mục Hành Cung không nói chuyện, đưa tay vỗ vỗ vai của Chu Dung, vành mắt đã đỏ hơn phân nửa.

Cả hai người bọn họ, đều cho rằng đây là một lần cuối cùng nhìn thấy được Tuyết Hủy.

Mãi cho đến sáu năm sau, Mục Hành Cung và Chu Dung đi tham gia một cái hội nghị tinh tế.

Sáu năm trước, sau khi Tuyết Hủy biến mất không lâu, bọn họ đã đến được hành tinh quặng mỏ theo như lời của Chu Dung. Sau đó nhanh chóng rời khỏi phi thuyền, xử lý thông tin nhận dạng ở chợ đen rồi bắt đầu di chuyển giữa một số chợ đen.

Chu Dung vốn dĩ cho rằng bọn họ trộm phi thuyền thì sẽ bị Liên Minh truy nã. Nhưng điều khiến anh ta không ngờ chính là, Liên Minh lại chưa từng nhắc đến chuyện phi thuyền bị cướp. Mà mấy tội phạm tử hình bọn họ trốn thoát khỏi tinh cầu kia cũng bị xóa dấu vết. Theo thời gian trôi qua, Chu Dung và Mục Hành Cung bắt đầu sinh hoạt một lần nữa. Bọn họ mở một cửa hàng sửa chữa phương tiện giao thông nhỏ để sinh sống, thời gian trôi qua bình đạm lại an ổn.

Có điều mọi người đều là người nhặt về một cái mạng, cũng không đòi hỏi bất kỳ cuộc sống k*ch th*ch nào khác.

Trong đội ngũ có một số người rời đi, nhưng đại đa số người đều vẫn ở bên nhau, hơn nữa cùng nhau vượt qua những năm tháng còn lại.

Năm đó chuyện Tuyết Hủy và Lăng Vực Minh biến mất, trong đội ngũ của bọn họ đã dâng lên một cơn sóng, mọi người đều cảm thấy đau khổ khi Lăng Vực Minh ra đi, cảm thấy khiếp sợ trước sự biến mất của Tuyết Hủy.

Trong video, Tuyết Hủy giống như một thiên thạch đang bốc cháy, rơi vào vũ trụ tối tăm..

Trước nay bọn họ đều cảm thấy Tuyết Hủy sẽ không trở về, nhưng mà mấy năm qua đi, bọn họ lại nhìn thấy người giống như Tuyết Hủy.

Người đầu tiên nhìn thấy Tuyết Hủy chính là Viên Thù Trạch, cậu ta chỉ vào màn hình chiếu ba chiều rất lớn trong chợ ngạc nhiên nói: “Người kia có phải là Tuyết Hủy hay không?”

Mọi người đồng loạt nhìn qua, thấy được bóng dáng hiện ra trên màn hình.

Đó là một người đàn ông vô cùng lạnh lùng, có một mái tóc dài màu trắng như tuyết, đôi mắt y màu tím thuần túy, mơ hồ hơi biến thành màu đen đậm. Người đàn ông có khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt y như vậy lại không khiến cho người sinh ra không tôn trọng, bởi vì khí chất lạnh như băng tuyết kia, mặc dù là cách màn hình, cũng khiến người ta không tự chủ được sinh ra vài phần co rúm lại.

Đây là Tuyết Hủy? Đây là Tuyết Hủy cười xán lạn của năm đó, hở tý là khóc, mỗi ngày đều làm nũng y như con nít với Lăng Vực Minh đây sao?

Trong lòng mọi người sinh ra nghi hoặc nồng đậm, nhưng khuôn mặt này không thể giả được, khuôn mặt này quả thực giống hệt Tuyết Hủy.

Trên màn hình đang phát tin tức, nói con người lại đạt được thỏa thuận với chủng tộc tinh hệ khác, có thể mở rộng nơi sinh sống, hơn nữa còn tỏ vẻ tinh hệ mới có khoáng sản cực kỳ phong phú và nhiều nguồn tài nguyên khác nhau mà con người đang thiếu hụt.

Trong tin tức này, Tuyết Hủy xuất hiện với thân phận thượng khách. Y ngồi ở trên vị trí chủ tọa, biểu cảm lãnh đạm cầm bút, đang ở cúi đầu viết cái gì đó lên văn kiện.

Viên Thù Trạch ngơ ngác nhìn y, cuối cùng tin tức kết thúc, cậu ta mới ngơ ngác nói: “Tuyết Hủy rốt cuộc là chủng tộc gì?”

“Hình như là Tinh tộc.” Chu Dung trước kia từng là quân nhân, cho nên biết một chút. Chủng tộc này vô cùng thần bí, loài người biết rất ít về bọn họ, hơn nữa thân phận của bọn họ được giữ bí mật nghiêm ngặt, chỉ một số rất ít mới biết được sự tồn tại của bọn họ.

“Tinh tộc?” Mục Hành Cung cũng chưa từng nghe qua, nói: “Đó là chủng tộc gì?”

Chu Dung nói: “Chính là tinh cầu đấy.” Anh ta cũng chưa từng gặp qua Tinh tộc, cho nên năm đó khi Tuyết Hủy mang theo Lăng Vực Minh rời đi, chỉ là trong lòng có hơi hoài nghi, có điều cảnh trước mắt này đã xác định suy nghĩ trong lòng của anh ta rồi.

“Cho nên, Tuyết Hủy chính là tinh cầu kia?” Viên Thù Trạch nói, ‘’’Vậy, nếu chúng ta đến tinh cầu đó thì có thể gặp được Tuyết Hủy sao?”

Chu Dung nói: “Tôi không biết.”

Tuy rằng không có đáp án khẳng định, nhưng mọi người vẫn rất có ăn ý bước lên hành trình.

Sau sáu năm trôi qua, tinh cầu ban đầu được sử dụng để thả các tội phạm tử hình xuống đã được sử dụng cho các mục đích khác, nghe nói trên này có một nguồn tài nguyên khoáng sản mà con người rất mong muốn, hơn nữa môi trường nơi đó đặc biệt, cho nên ngành du lịch đã phát triển mạnh.

Nhóm Chu Dung lại bước lên tinh cầu mà bọn họ đã từng muốn liều mạng thoát đi lần nữa.

Nơi đây không còn hoang dã, tràn ngập dấu vết sinh hoạt của con người, khắp nơi đều là đoàn du lịch, còn có một số công trình văn hóa, hoàn toàn một cảnh tượng vui vẻ phồn hoa.

“Mùa đông nơi này có còn lạnh hay không?” Ngày đầu tiên khi đến tinh cầu này, Chu Dung đã hỏi người ở nơi này như vậy.

“Không lạnh.” Vẻ mặt người bán đồ lưu niệm trên tinh cầu này không khỏi khó hiểu, anh ta nói: “Tinh cầu này bốn mùa như mùa xuân, hòa toàn không có mùa đông.”

Viên Thù Trạch nghe được lời này thì không còn có nhịn được nữa mà thút tha thút thít khóc lên.

Chu Dung và Mục Hành Cung đều trầm mặc.

Viên Thù Trạch nói: “Tuyết Hủy…… rõ ràng thích mùa đông như vậy, các anh nói, thấy anh Vực Minh đi rồi, có phải cậu ấy rất đau khổ hay không.”

“Tôi có lỗi với cậu ta.” Tâm trạng của Chu Dung sa sút đến cực điểm, anh ta nói, “Nếu lúc ấy là tôi đi……”

Mục Hành Cung nặng nề thở dài.

Nhưng mà người chết là như vậy, người ra đi sẽ không bao giờ trở lại..

Bọn họ dạo qua một vòng trên tinh cầu này, thấy được rất nhiều cảnh sắc quen thuộc, cũng thấy được nhiều sự thay đổi lớn.

Các loài động vật trên trên tinh cầu này t không còn hung dữ như trước, ngược lại rất thân thiện với con người. Nhóm Chu Dung muốn tìm đến căn nhà gỗ mà trước khi rời khỏi tinh cầu này, Tuyết Hủy đã dẫn bọn họ đến, nhưng nơi này nằm sâu trong rừng rậm, không có người dẫn đường cho bọn họ, bọn họ hoàn toàn không thể tìm thấy vị trí cụ thể, vì thế chỉ có thể từ bỏ.

Mãi cho đến khi rời đi, bọn họ cũng không thể gặp mặt của Tuyết Hủy.

“Là cậu ta không muốn gặp chúng ta.” Mục Hành Cung nói,: “Cậu ta nhất định biết chúng ta đến.”

Viên Thù Trạch có hơi sa sút tinh thần, cậu ta nhớ tới khoảng thời gian bản thân và Lăng Vực Minh cùng với Tuyết Hủy ở cùng nhau, hiện tại nghĩ đến, khi đó ngày nào bọn họ cũng ở vào bên trong nguy hiểm, nhưng lại có một loại vui vẻ khác..

“Tuyết Hủy, tạm biệt.” Khi Chu Dung rời đi, anh ta nhẹ nhàng nói với cảnh ở trước mắt, “Tôi vẫn luôn muốn nói với cậu một câu, thật sự xin lỗi.”

Mục Hành Cung nói: “Xin lỗi.”

Viên Thù Trạch chưa bao giờ rơi nước mắt kể từ khi đặt chân lên tinh cầu này, cậu ta nấc lên, nói: “Tuyết Hủy, tôi rất nhớ cậu.”

Một cơn gió thổi qua, những bông hoa màu trắng khẽ nở rộ, cánh hoa màu trắng bay xuống trên đầu vai mọi người, Chu Dung cầm lên rồi nhẹ nhàng bỏ vào trong túi.

Thời gian của tinh cầu dài lâu như vậy, sinh mệnh của con người với bọn họ mà nói chỉ là một hơi thở. Nhưng ngay cả khoảng thời gian ngắn ngủi cũng trôi qua giữa những nhịp thở này.

Chu Dung không biết Tuyết Hủy cuối cùng có thể quên bọn họ, thậm chí quên Lăng Vực Minh hay không, anh ta chỉ biết, anh ta sẽ đặt Lăng Vực Minh và Tuyết Hủy ở trong lòng mình cả đời.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Bạch La La tỉnh lại.

Cậu nằm trong buồng ngủ đông dại ra nhìn đỉnh đầu.

Ngay sau đó liền nhân viên công tác bước tới để kiểm tra tình hình của cậu, thấy dáng vẻ này của cậu cũng không có hối thúc, vô cùng hiểu ý chừa thời gian cho cậu dịu lại.

Nhiệm vụ lần này được đánh giá A, nhưng Bạch La La lại cảm thấy rất mệt, cậu đưa tay lau mặt rồi đứng dậy đi đến phòng tắm tắm rửa một cái.

Khi hệ thống đi còn dặn dò cậu, bảo cậu điều chỉnh cho tốt, đừng để bản thân nhập vai quá.

Bạch La La cười khổ mà nói được rồi.

Hệ thống nói, giả chính là giả, cậu phải phân biệt rõ giữa hiện thực và nhiệm vụ.

Bạch La La nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Hệ thống bồi thêm một câu cuối cùng: “Đừng khiếu nại tôi cắn hạt dưa đấy.”

Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Nhớ rổi nhớ rồi, sẽ không khiếu nại cậu đâu, không phải tôi cũng cắn theo à.” Sau đó hệ thống liền đi rồi, Bạch La La cũng tỉnh.

Làn nước ấm rửa sạch sự mệt mỏi của Bạch La La, nhưng cậu vẫn có cảm giác vô cùng khó chịu. Cậu trở về phòng nghỉ, nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Nhưng mà càng không xong chính là, sau khi cậu ngủ vậy mà còn nằm mơ thấy Tuyết Hủy.

Trong mơ Tuyết Hủy khóc sướt mướt lôi kéo tay áo cậu xin cậu đừng đi, Bạch La La vuốt đầu an ủi y bảo y đừng khóc, Tuyết Hủy lại không chịu ngừng, vẫn tiếp tục khóc.

Bạch La La nhìn y khóc mà tim muốn tan nát, cậu muốn nói với Tuyết Hủy mình sẽ không đi đâu, nhưng trong lòng cũng biết đó chỉ là lời nói dối —— sớm muộn gì thì cũng sẽ bị bại lộ.

Cứ như vậy, bóng dáng của Bạch La La dần dần mờ nhạt ở trước mặt của Tuyết Hủy, cậu nhìn khuôn mặt đang khóc đầy nước mắt của Tuyết Hủy, cuối cùng cũng vùng vẫy tỉnh lại từ trong mơ.

Lại toát mồ hôi lạnh, Bạch La La vươn tay lau trán của mình một cái, cậu nhìn trần nhà, bắt đầu lặng yên ngơ ngác.

Sự bất thường trong cảm xúc của Bạch La La nhanh chóng bị những người khác phát hiện ra, đồng nghiệp có kinh nghiệm thúc giục cậu nhanh chóng đi làm tách cảm xúc đi.

Bạch La La nằm ở trên giường giả chết, nói: “Cái đó có tác dụng sao?”

Đồng nghiệp Lý Thiển của cậu nói: “Đương nhiên là có tác dụng rồi, nếu không tôi bảo cậu đi làm gì.”

Bạch La La nói: “Không phải nói ba bốn thế giới mới được làm một lần sao……”

Lý Thiển bất đắc dĩ nói: “Đúng là như vậy, nếu điểm của cậu chỉ có thể đạt điểm C hoặc D, vậy cách mấy thế giới cậu làm thì cũng không có gì.” Nhưng hết lần nay đến lần khác Bạch La La lại đạt được A+, kiểu tình huống này ngược lại Lý Thiển chỉ nhìn thấy một hoặc hai người..

Bạch La La nói được rồi.

Lý Thiển nhắc lại nói: “Cậu nhất định phải đi đó, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu.”

Tuy rằng không lên nổi tinh thần, nhưng dưới sự liều mạng thúc dục của Lý Thiển, ngày hôm sau Bạch La La liền đi làm tách cảm xúc.

Nhân viên ở nơi tách cảm xúc vẫn còn nhớ rõ Bạch La La, khi thấy cậu đến nữa thì có hơi kinh ngạc nói: “Sao lại tới nữa?”

Bạch La La nói: “Ừm, hơi khó chịu.”

Chị Dư quẹt thẻ công tác của Bạch La La, sau khi cúi đầu kiểm tra thông tin của Bạch La La thì thở dài: “Lại là A+ à, hậu sinh khả uý nha.”

Bạch La La buồn bã ỉu xìu ừ một tiếng.

Chị Dư thấy tinh thần cậu không tốt, an ủi nói: “Không sao, tách cảm xúc xong là sẽ tốt lên thôi, cậu nằm xuống trước đi.”

Bạch La La ngoan ngoãn nằm xuống.

Giống như lần trước, chị Dư dán mấy miếng kim loại lên đầu Bạch La La, sau đó bắt đầu chương trình.

Bạch La La mông lung chìm vào bên trong giấc ngủ.

Mấy tiếng sau, Bạch La La tỉnh lại từ trong mơ.

Dư tỷ nói: “Cảm giác thế nào?”

Bạch La La ngồi từ trên giường dậy, duỗi người, nói: “Khá tốt.” Nói thật, cậu thực sự cảm thấy như một cuộc sống mới, những cảm xúc mãnh liệt trước đây đều đã bị xóa sạch hơn phân nửa, cậu nhớ người tên Tuyết Hủy này, cảm giác bi thương trong lòng đã phai nhạt đi rất nhiều, như thể những trải nghiệm này đã chuyển từ không gian ba chiều thành những mảnh giấy, không cách nào khiến cho cậu sinh ra cộng hưởng với người này được nữa.

Bạch La La suy tư trong chốc lát, nghi hoặc nói: “Rốt cuộc nguyên lý của tách cảm xúc này là cái gì.”

Chị Dư vừa dọn dẹp thiết bị, vừa giải thích với Bạch La La, chị nói: “Đây thực ra là một phương pháp ức chế, có thể làm loãng cảm xúc mãnh liệt nhất trong đầu của cậu, cho nên mỗi lần từ thế giới nhiệm vụ trở về, nếu phản ứng quá mãnh liệt thì nhất định phải đến làm tách cảm xúc trong vòng 3 ngày, nếu không sẽ rất dễ xảy ra sai sót.”

Bạch La La gần như đã hiểu, cậu nói: “Cái này có ảnh hưởng gì đến cơ thể không?”

Chị Dư nói: “Không có ảnh hưởng gì, tôi lấy một cái ví dụ này, Con người giống như một quả cầu thủy tinh, cảm xúc chính là tro bụi. Khi có quá nhiều bụi thì sẽ ảnh hưởng đến độ sáng của quả cầu thủy tinh, công việc của chúng tôi chính là lau đi lớp bụi này, để cho cậu không đến mức bị ảnh hưởng.”

Phép ẩn dụ này rất sinh động, hình như rất có đạo lý, nhưng Bạch La La luôn cảm thấy giống như quái quái ở đâu đó.

Chị Dư nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, đây chỉ là phương pháp giúp nhân viên phục hồi, tuy con người chính là vật chứa nhưng làm sao có thể chứa nhiều cảm xúc như vậy.”

Bạch La La nghe vậy đáp lại rồi đi ra ngoài.

Nhiệm vụ đánh giá được đánh giá A là vô cùng hiếm thấy ở trong Cục An Toàn Xã Hội. Bởi vì nhiệm vụ lần này Bạch La La được đánh giá như vậy, cho nên lãnh đạo còn đích thân đến khen ngợi cậu, hơn nữa còn trực tiếp bảo tài vụ sắp xếp tiền trợ cấp nhiệm vụ lần này cho cậu.

Khi Bạch La La nhận được tin nhắn từ ngân hàng thì bị con số làm cho chấn động một cái, cậu nhìn kỹ lại, xác định bản thân không nhìn lầm —— thật sự là sáu con số bắt đầu từ năm.

Số tiền này cộng với khoản tiền tiết kiệm trước đó cũng đã đủ số tiền cọc rồi, khi mới đầu nhận tiền Bạch La La còn hơi không dám tin, chỉ là nghĩ đến khoản hoa hồng từ nhiệm vụ thế giới lần trước thì từ từ bình tĩnh lại.

Có lẽ là nhiều như vậy rồi, Bạch La La bấm máy tính nhỏ của mình, nếu cậu làm thêm mấy cái nhiệm vụ nữa thì có thể mua được một căn hộ nhỏ trong thành phố rồi. Trong thế giới lạnh lẽo này, chỉ có số tiền tiết kiệm mới có thể làm ấm lòng người mà thôi, Bạch La La cảm khái nghĩ.

Bạch La La nhận được trợ cấp liền mời các đồng nghiệp ăn một bữa, các đồng nghiệp đều vui vẻ đến.

Uống hết ba vòng,, mọi người đều có hơi say, Bạch La La không uống rượu, cho nên vẫn còn tỉnh táo. Một đồng nghiệp tương đối có thâm niên đến vỗ vai nói thật sự rất hâm mộ cậu, Bạch La La cười nói: “Có cái gì đáng hâm mộ chứ, anh cũng có thể làm được mà.”

“Cái này không phải ai cũng có thể làm đâu.” Đồng nghiệp kia làm hậu cần ở Cục An Toàn Xã Hội, cũng không thể nhận nhiệm vụ giống Bạch La La, cả khuôn mặt anh ta đều bởi vì cồn mà trở nên đỏ bừng, nói chuyện cũng có chút líu lưỡi, hắn hàm hồ nói, “Chúng tôi muốn làm lắm, không có điều kiện kia…… thật ra Cục An Toàn Xã Hội sàng lọc đối tượng làm nhiệm vụ rất khắc nghiệt, nếu không cậu cho rằng vì sao trong Cục chỉ có mấy người mới có thể đi làm nhiệm vụ.”

Bạch La La vẫn luôn cho rằng bản thân là chó ngáp phải ruồi nên mới vào được Cục An Toàn Xã Hội, không ngờ còn có nội tình ở bên trong, cậu nói: “Vậy có người có năng lực thế nào mới có thể được làm?”

“Làm sao tôi……biết……” Đồng nghiệp kia hàm hồ nói, “Nếu tôi biết, không phải đã tự đi làm luôn rồi sao.”

Ngược lại cũng có lý. Bạch La La uống một ngụm rượu.

Sau khi ăn xong cũng đã gần 9 giờ tối, Bạch La La gọi xe về nhà, lúc đến dưới lầu thì lại gặp được một người quen.

“Bạch La La.” Tần Bách Xuyên dựa vào bên cạnh xe của anh, ngoài miệng còn ngậm thuốc lá, thấy Bạch La La từ xe taxi xuống thì gọi tên của Bạch La La.

“Sao cậu lại ở đây?” Mặt Bạch La La có hơi đỏ, cậu ho khan vài tiếng, nói, “Đợi tôi bao lâu rồi?”

Tần Bách Xuyên nói: “Không lâu lắm.”

Bạch La La không tin, cậu nhìn thấy điếu thuốc trên miệng Tần Bách Xuyên sắp cháy hết rồi, rõ ràng đã đứng ở đây rất lâu, cậu nói: “Sao không gọi điện báo trước với tôi?”

Tần Bách Xuyên nói: “Không có gì chuyện quan trọng, chỉ là lại đây nhìn xem, nếu không gặp được cậu thì thôi vậy.”

Bạch La La nói: “À……” Cậu uống chút rượu, đầu óc có hơi chậm, nhìn nhau với Tần Bách Xuyên vài phút mới phản ứng lại, đỏ mặt nói, “Vậy, vậy có muốn lên ngồi một chút không?”

“Được.” Tần Bách Xuyên cũng không từ chối, trực tiếp đồng ý.

Vì thế Bạch La La đành phải dẫn Tần Bách Xuyên lên nhà mình. Lúc cậu lên lầu còn đang suy nghĩ, Tần Bách Xuyên tới tìm cậu làm gì nhỉ, cũng đã trễ thế này……

Khi đến nhà của Bạch La La, Bạch La La chuẩn bị pha cho Tần Bách Xuyên ly trà.

Tần Bách Xuyên ngồi ở trong nhà của Bạch La La, lặng lẽ quan sát nơi ở của Bạch La La nơi, anh chợt nói: “Trước kia có từng quen bạn gái không?”

Bạch La La đang cúi đầu pha trà, khi nghe được lời này thì có hơi không phản ứng lại kịp, ngơ ngác nói một câu: “Không có.” Một lát sau mới nói, “Cậu hỏi cái này làm cái gì.”

Tần Bách Xuyên nói: “Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút, để ý tôi hút thuốc không?”

Bạch La La nói: “Không ngại, cậu hút đi.”

Lúc này Tần Bách Xuyên mới châm một điếu thuốc, không thể không nói, ngoại hình của anh đẹp, khí chất ngời ngời,, khuôn mặt lạnh lùng không cười trông vô cùng khó tiếp cận. Đầu óc của Bạch La La có hơi chuyển động, sau khi rót trà thì ngồi ở bên cạnh Tần Bách Xuyên.

Tần Bách Xuyên uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Trà không tồi.”

“Là ba tôi để lại đấy.” Bạch La La nói, “Tôi cũng không uống, thỉnh thoảng lấy ra tiếp khách thôi.” Ba cậu thích nhất chính là chơi cờ và uống trà, cũng rất có nghiên cứu đối với hai môn này. Chỉ là đáng tiếc Bạch La La không có di truyền nhã hứng từ ba của cậu, không có hứng thú gì đối với cái này.

Tần Bách Xuyên nói: “Cậu lại đi công tác hơn mười ngày sao?”

Bạch La La gật gật đầu. Thật ra cậu có chút buồn ngủ, tối hôm qua sau khi làm xong nhiệm vụ cũng không ngủ ngon được, hơn nữa còn mới uống chút rượu, cả người đều mơ mơ hồ hồ.

Tần Bách Xuyên nói: “Vất vả lắm sao?”

Bạch La La ngây ngô cười: “Cũng được.” Cậu cũng không có cảm thấy bản thân vất vả gì, suy cho cùng cơ hội đi công tác trong các thế giới khác kiểu này không phải ai cũng có được. Huống hồ phúc lợi cũng rất tốt, ngoại trừ lúc làm nhiệm vụ xong tâm trạng chênh lệch ra thì hình như cũng không có gì không tốt cả.

Tần Bách Xuyên nói: “Không vất vả sao?” Khi anh nói chuyện, đột nhiên đưa mặt tiến đến trước mặt Bạch La La.

Bạch La La bị Tần Bách Xuyên đột nhiên tới gần làm cho hoảng sợ, cậu nhìn đôi mắt của Tần Bách Xuyên thì phản xạ có điều kiện muốn lui về phía sau, trong miệng lắp bắp nói: “Còn, còn được.”

Tần Bách Xuyên dừng động tác lại, anh nói: “Đúng không.”

Bạch La La cảm thấy Tần Bách Xuyên thật sự hơi có chút kỳ quái, cậu do dự một lát, chần chờ nói: “Cậu có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.” Tần Bách Xuyên nói, “Chỉ muốn đến thăm cậu thôi.”

Lời này hơi có chút mờ ám, Bạch La La ngược lại thì không ngộ ra được, từ trước đến nay cậu luôn tương đối chậm chạp trong vấn đề này.

Hai người không có đề tài, trong phòng liền im lặng lại, Bạch La La buồn ngủ đến không chịu được. Nhưng Tần Bách Xuyên lại không có ý muốn đi, cậu cũng không thể hối người ta, dù sao xem tình huống thì Tần Bách Xuyên đã ở dưới lầu đợi cậu rất lâu rồi.

Tần Bách Xuyên yên lặng hút thuốc, làn khói chậm rãi lượn lờ ở trong nhà, tựa như ngay cả khuôn mặt anh cũng trở nên mơ hồ.

Bạch La La buồn ngủ quá chừng, cuối cùng không thể chịu được nữa, trực tiếp nghiêng đầu ngủ ở trên sô pha.

Tần Bách Xuyên lẳng lặng nhìn chăm chú vẻ mặt khi ngủ của Bạch La La, sau khi xác định Bạch La La đã ngủ thì anh đến gần Bạch La La một chút, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú khuôn mặt Bạch La La.

“Ngốc thật.” Tần Bách Xuyên phát ra một tiếng than thở, dùng ngón tay chọc chọc má lúm đồng tiền ngay khóe miệng của Bạch La La. Có thể ngủ mà không hề phòng bị gì ở trước mặt những người khác, đại khái cũng cũng chỉ có Bạch La La.

Có điều tuy rằng ngốc, nhưng thật sự rất đáng yêu. Tần Bách Xuyên không biết bản thân mình thích đàn ông hay phụ nữ, trên thực tế anh chưa từng có tình cảm với bất kỳ ai, chỉ có Bạch La La trước mặt này có là khác thôi.

Chính xác mà nói, chỉ khi đứng trước Bạch La La, anh mới cảm thấy bản thân mới giống như con người bình thường.

Trong mắt Tần Bách Xuyên hiện ra ý cười, chậm rãi đến gần Bạch La La rồi chạm nhẹ lên môi của cậu. Môi của Bạch La La mềm mại y như trong tưởng tượng của anh, có lẽ do bởi vì mới uống rượu xong nên nhiệt độ cũng có chút hơi cao.

Nếu có thể, Tần Bách Xuyên rất muốn hôn thật sâu, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, dập điếu thuốc rồi cúi người bế Bạch La La vào trong lòng ngực rồi đưa vào phòng ngủ.

Bạch La La vẫn đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết bản thân vừa mới tránh được một kiếp.

Tần Bách Xuyên có hơi không nhịn được, dùng hàm răng cắn lên cằm của Bạch La La, nghe được Bạch La La phát ra một tiếng rầm rì không thoải mái, cười: “Em ngủ ngon thật đấy, không biết anh khó chịu thế nào đâu.”

Bạch La La chép miệng một cái.

Tần Bách Xuyên thấy thế thở dài, cảm thấy anh thật sự không có cách nào với Bạch La La, anh lẩm bẩm: “Thôi được rồi, cứ từ từ đi.” Nếu tiến triển nhanh quá, anh thật sự sợ sẽ dọa Bạch La La chạy mất. Suy cho cùng người này thuần khiết y như con thỏ, nếu phát hiện anh là con sói, chỉ sợ sẽ bị dọa đến cụp tai rồi trốn mất vào trong bụi cỏ luôn.

Tần Bách Xuyên đắp chăn đàng hoàng cho Bạch La La rồi đứng dậy đi ra ngoài, từ trước đến nay anh đối với những chuyện này đều không vội vàng, dù sao thì anh cũng sẽ không để miếng thịt đến miệng rồi mà còn có thể nhẹ nhàng chạy mất.

Bình Luận (0)
Comment