Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 61

Sau khi làm xong nhiệm vụ A này, Bạch La La có được kỳ nghỉ ba tháng. Xếp hạng nhiệm vụ càng cao thì kỳ nghỉ càng dài, cũng không biết nếu có được đánh giá cấp S thì có thể trực tiếp được nghỉ phép nửa năm luôn hay không.

Sau khi nghỉ, cả người Bạch La La đều biếng nhác, cũng không dậy sớm, mỗi ngày đều ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, sau khi ngủ dậy liền làm gì đó để ăn.

Mẹ Bạch La La hỏi cậu khi nào trở về, Bạch La La nói qua mấy ngày nữa đi, cậu muốn để mình bình thường lại trong mấy ngày cái đã.

Dù sao cũng là đi công tác đến các thế giới khác, còn phải trải qua nhiều chuyện như vậy. Bạch La La còn phải điều chỉnh tâm lý của bản thân một chút, thích nghi với cuộc sống của mình ở thế giới hiện thực.

Theo kế hoạch ban đầu của Bạch La La, cậu muốn ở nhà ngủ đến trời đất tối sầm mấy ngày, nhưng Tần Bách Xuyên lại bắt đầu hẹn cậu đi ra ngoài chơi.

Ngày đó sau khi Bạch La La ngủ tỉnh lại lần nữa thì đã là ngày hôm sau, hiển nhiên đã không còn thấy bóng dáng của Tần Bách Xuyên đâu. Sau khi Bạch La La tỉnh lại thì gọi điện thoại cho Tần Bách Xuyên, nói ngại quá, do bản thân uống nhiều cho nên không chịu được đã ngủ thiếp đi mất.

Tần Bách Xuyên nói: “Ừm, không sao, không thường uống rượu sao?”

Bạch La La nói: “Cũng được thôi.” Cậu đúng là không thường uống rượu, nhân viên công vụ cũng không cần xã giao cái gì, mỗi ngày sáng chín chiều năm ngoại trừ thỉnh thoảng tụ tập với đồng nghiệp thì cũng không có cơ hội uống rượu.

Tần Bách Xuyên nói: “Có rảnh ra ngoài chơi không?”

Đầu của Bạch La La còn bởi vì say rượu mà đau, nói: “Đi đâu chơi?”

Tần Bách Xuyên tùy tiện nói một nơi, Bạch La La nghe xong, đáp: “Được rồi, khi nào đi.”

Tần Bách Xuyên nói: “Tối nay tôi đến đón cậu.”

Bạch La La đồng ý.

Nơi mà Tần Bách Xuyên hẹn Bạch La La là một nơi rất yên tĩnh, hoàn cảnh rất không tồi, có thể đọc sách nghe âm nhạc nói chuyện phiếm, hơn nữa còn nuôi thêm mấy con mèo ú nữa.

Bạch La La ngược lại rất thích động vật, cảm giác của động vật đối cậu hình như cũng không tồi, trong đó một con mèo ú vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo cũng xoay vài vòng bên người của cậu, sau đó càng thêm lạnh lùng kiêu ngạo nhảy tới trên đùi của Bạch La La ngồi luôn ở trên đấy.

Tần Bách Xuyên thấy thế nói: “Không ngờ cậu còn thu hút động vật như vậy, không nuôi sao?”

Bạch La La nói: “Lúc nhỏ nhà tôi từng nuôi một con chó lớn, kết quả sau đó nó bị tai nạn xe, cho nên cuối cùng không nuôi nữa.”

Tần Bách Xuyên nghe vậy lộ ra vẻ như suy tư cái gì, một lát sau mới nói: “À, tôi nhớ con chó đó, có phải màu vàng đen hay không, hình như tên là Bắp thì phải?”

Bạch La La kinh ngạc nói: “Cậu còn nhớ sao?”

Tần Bách Xuyên nói: “Nhớ đấy, không phải cậu còn từng mang nó đến nhà trẻ sao?” Còn dọa không ít bạn nhỏ khóc, cuối cùng bị cô giáo phê bình một trận.

Hai người lại nói một số chuyện lúc nhỏ, Bạch La La mới phát hiện trí nhớ Tần Bách Xuyên thật sự rất tốt, hễ là chuyện Bạch La La nhớ thì anh đều nhớ cả, còn có thể bổ sung rất nhiều chi tiết.

Bạch La La nói: “Cậu giỏi thật đấy, những việc này đều nhớ rõ ràng như vậy.”

Tần Bách Xuyên cười cười, anh nói: “Có một số việc nhớ quá rõ ràng, cũng không phải là chuyện tốt gì cả.”

Bạch La La chỉ xem như Tần Bách Xuyên đang khiêm tốn.

Nói đến chuyện lúc nhỏ, khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại rất nhiều.

Mặc dù thời gian ở cùng Tần Bách Xuyên không tính là quá dài, nhưng Bạch La La vẫn có thể cảm giác được anh là một người vô cùng ưu tú, lời nói cử chỉ, cách cư xử với mọi người đều rất đúng mực, vừa không khiến người ta có cảm giác quá mức thân thiết, cũng sẽ không có cảm giác lạnh nhạt. Giao tiếp với kiểu người này rất thoải mái, đây có lẽ cũng là nguyên nhân vì sao trước đó Bạch La La đồng ý cùng đi du lịch với Tần Bách Xuyên.

Có buổi tối ngày này mở đầu, Tần Bách Xuyên bắt đầu thường xuyên hẹn Bạch La La ra đi chơi.

Nhìn ra được cuộc sống của Tần Bách Xuyên rất phong phú, điều kiện gia đình cũng cực kỳ tốt, lần đầu tiên khi anh hẹn Bạch La La đến trang trại nuôi ngựa để cưỡi ngựa, Bạch La La còn có chút do dự.

Tần Bách Xuyên lại cười nói: “Không phải trang trại nuôi ngựa của tôi đâu, là của một người bạn của tôi, trước đó tôi giúp cậu ta một chút việc nên mới có được thẻ hội viên. Thấy gần đây thời tiết mát mẻ hơn, cho nên mới muốn mời cậu đến đó, nếu cậu không muốn thì thôi vậy.”

Bạch La La nghĩ nghĩ, vẫn là đồng ý.

Nhưng sau khi đến đó, trang trại nuôi ngựa ngược lại không có nhiều người, Tần Bách Xuyên tự mình chọn cho Bạch La La một con ngựa, rồi đưa cho cậu một bộ đồ chuyên nghiệp để cậu thay.

Sau khi Bạch La La thay xong, trong mắt Tần Bách Xuyên hiện lên ý cười khen ngợi: “Dáng người không tồi nha, tôi cho rằng các cậu ngồi văn phòng đều không vận động chứ.”

Bạch La La nói: “Tôi rất thích chơi bóng rổ.”

Tần Bách Xuyên nói: “À, chờ rảnh làm một trận đi.” Ánh mắt của anh lướt qua đôi chân thon dài của Bạch La La sau lớp quần bò kia, cũng không nhìn nhiều mà nhanh chóng dời đi.

Sau khi vào trang trại nuôi ngựa Tần Bách Xuyên bắt đầu tự mình dạy cho Bạch La La cưỡi ngựa.

Là người mới vào nghề, Bạch La La có chút khẩn trương, cứng đờ như khúc gỗ trên lưng ngựa, không dám nhúc nhích một cái nào.

Tần Bách Xuyên thấy những hạt mồ hôi trên chóp mũi Bạch La La, nói: “Đừng sợ, con ngựa trắng này có tính tình tốt nhất trong trại ngựa này, rất thích hợp cho người mới bắt đầu, cậu cứ từ từ, đừng khẩn trương, có tôi ở đây.”

Bạch La La gật gật đầu. Dưới thân cậu là một con ngựa đực trắng muốt xinh đẹp, nhìn ra đã được chăm sóc cẩn thận, bộ lông bóng loáng không dính nước, lông bờm cũng chỉnh tề tự nhiên, trong suốt quá trình đều rất yên tĩnh, nhìn ra được tính tình rất ổn định.

Tần Bách Xuyên nói: “Còn sợ sao?”

Bạch La La nói: “Ừm…… một chút .”

Tần Bách Xuyên quan sát tình huống Bạch La La một chút, mở miệng nói: “Đừng sợ, tôi đang dẫn con ngựa rồi, tôi dẫn cậu đi một vòng trước.” Nói rồi anh kéo dây cương con ngựa trắng dẫn Bạch La La bắt đầu đi về hướng rìa trường ngựa.

Trại ngựa ở vùng ngoại ô này rất rộng lớn, có thể thấy được giá xây dựng không ít, Bạch La La là một đứa con ra đời trong gia đình lao động, đương nhiên không có khả năng tiếp xúc với những nơi này.

Mà Tần Bách Xuyên dường như lại rất quen thuộc với những thứ này..

Sau khi Bạch La La đi một vòng thì cuối cùng cũng không còn khẩn trương nữa, bắt đầu tự thử thúc ngựa chạy chậm. Vì thế Tần Bách Xuyên cũng lên ngựa, đi theo ở phía sau Bạch La La.

Hai người ở lại trường đua ngựa một ngày, sau đó Bạch La La mời Tần Bách Xuyên ăn cơm tối rồi mới ai về nhà nấy.

Khi tách ra, Tần Bách Xuyên lại hẹn Bạch La La hai ngày nữa đi chơi tiếp, nói sẽ dẫn Bạch La La chơi súng.

Đàn ông đều thích vũ khí nóng, Bạch La La cũng không ngoại lệ, cho nên khi cậu nghe Tần Bách Xuyên mời xong thì liền vui vẻ gật đầu đồng ý. Cậu không có nhiều bạn bè lắm, nếu có thể làm bạn với Tần Bách Xuyên thì còn gì bằng.

Tần Bách Xuyên đứng ở dưới lầu nhìn Bạch La La chậm rãi đi lên lầu, anh châm một điếu thuốc, nhìn ánh đèn màu cam trong nhà của Bạch La La sáng lên.

Tần Bách Xuyên hơi hơi híp híp mắt, lộ ra một nụ nhàn nhạt.

Đúng lúc này, di động anh lại đột nhiên vang lên, Tần Bách Xuyên nhìn dãy số thì bắt máy.

“Chuyện gì?” Không còn thái độ hòa nhã khi ở trước mặt Bạch La La, vẻ mặt của Tần Bách Xuyên lạnh lùng đến dọa người, anh tắt thuốc rồi ngồi vào trong xe, không chút để ý nói, “Tôi ở bên ngoài.”

“Không biết.”Giọng điệu Tần Bách Xuyên lạnh lẽo, nếu lúc này Bạch La La nhìn thấy anh thì nhất định sẽ bị vẻ mặt của anh hù cho hết hồn, anh nói, “Còn chuyện gì khác không? Không có việc thì tôi cúp đây.”

Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì đó, Tần Bách Xuyên trực tiếp ấn nút kết thúc trò chuyện.

Tuy tâm trạng của anh bị ảnh hưởng bởi cuộc gọi này, nhưng trước khi rời đi, anh vẫn nhìn thoáng qua nơi ở của Bạch La La, biểu cảm nháy mắt lại dịu xuống.

Nghỉ hơn ba tháng, Bạch La La chỉ về nhà một lần, thời gian còn lại đều ở cạnh Tần Bách Xuyên.

Tần Bách Xuyên hẹn Bạch La La đi chơi đủ thứ, phần lớn mấy thứ này đều rất thú vị, dường như anh rất quen thuộc với tất cả các mục giải trí ở xung quanh thành phố, cho nên không có gì là không biết cả.

Bạch La La thật sự là có chút tò mò, cho nên hỏi anh đang làm công việc gì.

Tần Bách Xuyên nói: “Tôi à, còn chưa có việc làm đâu, hay cậu giới thiệu cho tôi một cái đi?”

Bạch La La nói: “Cậu đừng nói đùa với tôi mà.”

Tần Bách Xuyên nói: “Không có đùa đâu, hiện tại tôi thật sự không có việc làm.” Sau đó anh giải thích ngắn gọn một chút, nói bản thân đã từ chức hết tất cả các công việc, hiện tại chỉ đi chơi khắp nơi thôi.

Bạch La La cảm thán nói: “A, thật tốt ghê.”

Tần Bách Xuyên nói: “Tốt sao? Còn được đi.” Ngược lại anh cũng muốn đi làm, chỉ là người trong nhà đều không cho, mẹ anh cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, như thể bà đau khổ vì anh đang mắc bệnh nan y không còn được hưởng cuộc sống tốt đẹp nữa vậy. Tần Bách Xuyên nhìn cảm thấy phiền phức, dứt khoát liền chiều theo bọn họ.

Bạch La La cười ngây ngô, nói: “Ước mơ của tôi chính là như vậy đấy, kiếm đủ tiền lương rồi thì đi chơi khắp nơi, cưới một người vợ……”

Tần Bách Xuyên nghe được lời của Bạch La La nói, ánh mắt hơi hơi dừng một chút, anh nói: “Cậu thích kiểu phụ nữ thế nào?”

Bạch La La đang muốn miêu tả kiểu phụ nữ mình thích, trong đầu lại hiện ra một khuôn mặt mơ hồ, gương mặt kia có 70 đến 80% tương tự như Tuyết Hủy. Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng tan biến. Bạch La La ngẩn người, chậm rãi nói: “Dịu dàng một chút, tính cách tốt là được rồi.”

Tần Bách Xuyên nói: “Ồ, như vậy sao.”

Bạch La La nói: “Vậy còn cậu? Cậu thích kiểu người thế nào?”

Tần Bách Xuyên nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Tôi có lẽ là không thích người nào cả.”

Nếu người khác nói ra những lời này, Bạch La La có thể sẽ cảm thấy anh ta đang nói phét, nhưng trong miệng Tần Bách Xuyên lại tự nhiên như thế, Bạch La La cảm thấy anh đang nói sự thật.

Tần Bách Xuyên nói: “Có điều hiện tại đang thử thích một người.”

Bạch La La nói: “Cảm giác thế nào?”

Khóe miệng Tần Bách Xuyên nhếch lên một cái: “Không xấu.”

Có người từng nói, nếu không phải vì t.ình d.ục và sinh sản, đại đa số đàn ông đều sẽ lựa chọn sống cùng đàn ông. Trong khoảng thời gian ở cùng với Tần Bách Xuyên cho tới nay, Bạch La La đã cảm nhận được điều này..

Ở cùng Tần Bách Xuyên rất thoải mái, thoải mái đến mức Bạch La La đều có hơi bị lạc trong đó. Cậu và Tần Bách Xuyên vô cùng ăn ý, gần như cậu nói ra một câu trước, Tần Bách Xuyên có thể bổ sung câu sau mà không hề gặp khó khăn gì.

Cảm giác ăn nhịp với nhau như thế nào thật sự rất tốt, đến mức sắp đến thời gian đi làm nhiệm vụ tiếp theo, Bạch La La còn có hơi lưu luyến không rời.

“Lại sắp đi công tác sao?” Hai người đang ngồi trong quầy bar với ly martini đẹp xinh đặt trước mặt, khi Tần Bách Xuyên nói lời này thì lấy quả ô liu ở trên miệng ly xuống, sau đó bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai rồi nuốt, anh nói, “Lần này đi bao lâu?”

“Hơn mười ngày.” Bạch La La nói, “Tôi cũng không xác định.” Dựa theo lưu trình bình thường của nhân vật thì hơn mười ngày không sai, nhưng Bạch La La cũng không thể nói xác định, lỡ như đột nhiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao.

Tần Bách Xuyên nói: “Được rồi, đi đi, tôi chờ cậu.” Anh nói xong thì nở một nụ cười dịu dàng, “Về sớm một chút nha.”

Trong lòng Bạch La La đột nhiên run lên, không biết sao lại nhìn thấy được bóng dáng một người khác ở trên người của Tần Bách Xuyên, nhưng rất nhanh cậu đã tỉnh lại cho rằng đây chỉ là ảo giác của cậu, dù sao người kia chỉ tồn tại ở trong thế giới nhiệm vụ mà thôi.

“Ừm.” Bạch La La nói, “Chờ tôi trở về nhé.”

Tần Bách Xuyên gật gật đầu.

Là một nhân viên lấy được đánh giá cấp A+ hiếm hoi, cho dù Bạch La La có chậm chạp đi chăng nữa thì cũng có thể thấy cấp trên rất coi trọng mình.

Trước khi cậu tiến vào buồng ngủ đông, lãnh đạo còn liên tục hỏi thăm tình trạng của cậu, nói nếu còn chưa điều chỉnh được thì có thể cho cậu thêm một kỳ nghỉ ngắn nữa.

Bạch La La từ chối ý tốt của lãnh đạo, nói bản thân cảm thấy ổn rồi. Vì thế trải qua mấy ngày chuẩn bị, cậu lại nằm vào bên trong buồng ngủ đông lại một lần nữa.

Dung dịch dinh dưỡng được đổ vào buồng ngủ đông từ ống dẫn, đầu của Bạch La La đầu bắt đầu trở nên nặng nề, cơn buồn ngủ dày đặc bắt đầu kéo đến.

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, đánh thức Bạch La La khỏi cơn hôn mê.

Nhưng mà Bạch La La mở mắt ra, trước mắt lại vẫn là bóng tối, cậu chần chờ nói: “Hệ thống, tôi tỉnh rồi à?”

“Tỉnh rồi.” Giọng của hệ thống có hơi lạnh, hắn nói, “Xin chào, tôi là hệ thống số 16643.”

Bạch La La nói: “Cậu quen 1472 không?”

Hệ thống nói: “Quen, làm sao vậy, cậu muốn khiếu nại nó à?”

“À không.” Bạch La La nói, “Tôi chỉ hỏi đại một chút thôi.”

Hệ thống nói: “Ồ, tôi nói này 1472 là một hệ thống ưu tú mà, sẽ không thể nào bị người ta khiếu nại đâu.”

Bạch La La nghe lời khen này mà cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy…… Nhưng cậu cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì hệ thống đã bắt đầu hỏi cậu có tiếp nhận tư liệu của tuyến thế giới này hay không.

“Tiếp nhận.” Bạch La La nói.

Kí ức nhanh chóng tràn vào trong đầu của Bạch La La.

Không thể không nói, Bạch La La cũng là cũng là một nhân viên kỳ cựu đã trải qua nhiều thế giới, nhưng cho dù cậu là nhân viên kỳ cựu đi chăng nữa thì cậu vẫn bị ký ức này hù không nhẹ.

Bởi vì người mà cậu xuyên qua, gần như vừa tiếp xúc mục tiêu nhiệm vụ là liền chết thảm, sau đó nhìn thấy toàn bộ câu chuyện dưới dạng một linh hồn. Mục tiêu nhiệm vụ tên là Lâm Trú Miên, là một người mù. Có điều, tuy rằng y là người mù, nhưng lại lợi hại hơn người bình thường rất nhiều, y gần như có thể nhìn thấy thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy, tràn đầy nghiên cứu đối với âm dương.

Người mà Bạch La La xuyên qua tên là Chu Trí Tri, cũng là làm mấy thứ này, chẳng qua điểm khác biệt lớn nhất giữa gã và Lâm Trú Miên chính là, người ta có bản lĩnh thật, còn gã là hàng giả.

Bởi vì đắc tội người ta, cho nên Chu Trí Tri bị bắt đến trước mặt của Lâm Trú Miên.

Lâm Trú Miên chỉ vào trước mặt đất trống, hỏi Chu Trí Tri một vấn đề, y nói: “Đây là cái gì?”

Chu Trí Tri không nhìn thấy cái gì, vì thế run run rẩy rẩy mà nói đây là sàn nhà.

Lâm Trú Miên liền tùy ý phất tay, nói: “Dẫn gã đi xuống đi.”

Bởi vì những lời này mà Chu Trí Tri trực tiếp mất mạng. Mà không còn mạng gã lại không thể đi đầu thai chuyển thế, trở thành một u hồn du đãng ở thế gian, hơn nữa còn không thể rời khỏi Lâm Trú Miên trong một trăm thước.

Đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là, ở trong mắt u hồn Chu Trí Tri, Lâm Trú Miên như là một ánh mặt trời nóng hừng hực, đốt gã đến mức muốn tan ra. Nhưng hết lần này đến lần khác gã lại không thể trốn thoát, chỉ có thể bị dày vò ngày ngày đêm đêm, mãi cho đến khi, Lâm Trú Miên cũng gặp chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi chết Chu Trí Tri mới hiểu được, có một số việc, thật sự gã không thể đụng vào, chỉ tiếc đại họa đã gây thành, hết thảy đều đã quá trễ rồi.

Bạch La La nhìn đến cốt truyện như vậy thì cảm thấy có hơi đơ ra, dù sao cậu cũng là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, chủ nghĩa duy vật vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng, yêu ma quỷ quái đối với cậu mà nói lẽ ra chỉ là mây trôi mà thôi.

Vì thế Bạch La La hỏi hệ thống vấn đề này.

Hệ thống nghe xong, im lặng trong chốc lát, giọng điệu phức tạp nói: “Cậu là người đầu tiên hỏi tôi cái này đấy.” Những người khác đều hoang mang tại sao cốt truyện lại như vậy, chỉ có Bạch La La hỏi ra vấn đề thẳng đánh vào linh hồn như thế.

“Đại khái là khoa học còn chưa phát triển đến một bước kia.” Hệ thống nói, “Có hơi giống với trước kia mọi người nhìn nguyệt thực đều cảm thấy là thiên cẩu thực nguyệt, khủng hoảng không thôi, chờ đến sau khi khoa học phát triển thì lại phát hiện đó thật ra chỉ là một loại hiện tượng tự nhiên. Có lẽ chờ khi khoa học kỹ thuật bùng nổ thêm một lần nữa thì loài người sẽ phát hiện sự tồn tại của linh hồn cũng có thể được giải thích bằng khoa học?”

Bạch La La nói: “Đệch, cậu chỉ giỏi nói lý lẽ suông thôi.”

Cậu mới vừa nói xong thì liền có mấy người đẩy cửa căn phòng nhỏ tối tăm, lôi kéo cậu đang bị trói chặt đi ra ngoài. Từ một mức độ nào đó mà nói, hình ảnh này ngược lại có hơi giống thế giới trước.

Tay chân của Bạch La La đều bị trói chặt giống cái bánh chưng rồi bị ném tới trước mặt mục tiêu nhiệm vụ Lâm Trú Miên.

Lâm Trú Miên ngồi ở trên ghế gỗ hoa cúc trước mặt của Bạch La La, nhắm mắt lại, nhàn nhạt đã mở miệng: “Chính là hắn à?”

“Đúng vậy, Lâm gia.” Một người trong đó nói, “Chính là hắn.”

Tiếp theo, Bạch La La liền trơ mắt nhìn Lâm Trú Miên chỉ chỉ mặt đất trước mặt, nói ra lời giống hệt như hệ thống đã đưa vào trong đầu cậu, y hỏi: “Đây là cái gì?”

Bạch La La cúi đầu nhìn lại, thấy được sàn nhà gỗ đỏ.

Bạch La La: “…… Đệch, anh ta đang nói cái gì đấy.”

Hệ thống nói: “Cậu chờ tý, tôi mở bàn tay vàng cho cậu liền.”

Nó vừa nói xong, trước mặt Bạch La La liền thật sự xuất hiện cái gì đó, mới đầu Bạch La La còn tưởng rằng là chính mình hoa mắt, sau khi cẩn thận nhìn kỹ thì mới xác định không phải mắt mình bị mù mà là thứ này chỉ là một bãi nước tiểu, cậu khiếp sợ nói: “Cái này bị làm mờ rồi sao?!”

Không sai, trên sàn nhà ở trước mặt Bạch La La hình như có thứ gì đó đang cử động, chỉ tiếc xã hội chủ nghĩa thay ca, Bạch La La - người kiên định chủ nghĩa duy vật không nhìn thấy gì cả.

Hệ thống im lặng ba giây, Bạch La La lại có thể nghe ra được mùi tuyệt vọng ở trong giọng nói của nó, nó nói: “Thứ này máu me quá nên bị làm mờ rồi.”

Bạch La La: “(⊙v⊙).” Cho nên, cậu vừa tới là bị đăng xuất liền sao.

Cũng may hệ thống nhanh trí nói: “Không sai, tôi có thể thấy, cậu nói với anh ta là con chồn.”

Bạch La La nói: “Là con chồn.”

Lâm Trú Miên gõ gõ ngón tay trên bàn, tiếp tục nói: “Lông chồn màu gì?”

Hệ thống tiếp tục giúp Bạch La La gian lận, nói: “Màu nâu, cái đuôi bị chặt đứt…… Tôi cũng không nhìn rõ lắm, hệ thống làm mờ cái này quá “beep—— beep—— beep.”

Bạch La La nghe hệ thống nói, nghĩ thầm hóa ra khi hệ thống chửi bậy cũng sẽ bị cắt như thế.

Bạch La La nhanh chóng dựa theo lời miêu tả của hệ thống đơn giản nói với Lâm Trú Miên.

Lâm Trú Miên chậm rãi gật gật đầu; “Sư phụ cậu là ai?”

Bạch La La lộ ra một nụ cười cứng đờ, cậu nói: “Tôi không có sư phụ, đều, đều chỉ là tự học thành tài.” Chu Trí Tri thật sự không có sư phụ. Trên thực tế, gã không hề có một chút hiểu biết nào về phong thuỷ, cũng dốt đặc cán mai đối với âm dương, chính là tên thần côn.

Lâm Trú Miên im lặng.

Người bên cạnh thấy thế thì tiến lên hỏi: “Tiên sinh…… Người này……”

“Tạm thời giữ lại bên cạnh tôi đi.” Lâm Trú Miên nói, “Nếu cậu ta nhìn thấy được thì tức là người cùng nghề, vậy cũng không cần làm tuyệt tình quá.”

Người khác gật đầu tán thưởng.

Lâm Trú Miên nói: “Cậu tên gì.”

Bạch La La nói: “Tôi tên Chu Trí Tri.”

Lâm Trú Miên nói: “Ngược lại là tên hay, chỉ là cậu lại không xứng với nó.”

Bạch La La vẫn luôn quỳ trên mặt đất, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Trú Miên, nhưng cũng có thể nghe được ý khinh thường trong giọng nói của y. Cũng đúng, làm nghề này kiêng kỵ nhất là lừa gạt, có điều, nếu Bạch La La có thể thấy vài thứ thì liền chứng minh cậu có thiên phú này, hơn nữa thiên phú không cạn. Chỉ tiếc đã đi theo con đường tà đạo.

“Dẫn cậu ta xuống.” Lâm Trú Miên nói, “Nói với cậu ta quy củ nơi này.”

“Vâng.” Mấy thủ hạ đáp.

Bạch La La giống một con chó sắp chết bị kéo đến đây, sau đó lại bị kéo đi y như một con chó chết mang hình người, động tác những người này vô cùng thô lỗ, thái độ đối với Bạch La La cũng không tốt, thoạt nhìn là rất ghét cậu.

Khi cởi trói cho cậu, còn có người lẩm bẩm, nói tiên sinh lại để mắt đến một tên như vậy, trong giọng nói đều là tức giận bất bình.

“Chuyện của tiên sinh đến phiên anh xen vào sao?” Một người khác nói, “Nói chuyện chú ý một chút.”

Người oán trách nghe vậy thì im miệng, sau đó cởi dây trói cho Bạch La La.

Bị trói lâu, tay chân cả người Bạch La La đều cứng lại rồi. Cậu hoạt động trên mặt đất một hồi lâu mới có thể linh hoạt lại như bình thường, người nọ nói: “Chu Trí Tri đúng không? Sau này anh sẽ sống ở căn phòng trong cùng trên tầng hai, bên trong có quần áo sạch sẽ, anhđi tắm rửa một cái rồi thay quần áo mới đi.”

“Vâng.” Bạch La La đáp.

“Đừng đi lung tung đấy.’’Người nọ tiếp tục nói, “Có chuyện chúng tôi sẽ đến tìm anh, nếu anh đi lung tung rồi bị người khác phát hiện, chúng tôi cũng không thể đảm bảo anh sẽ có kết cục gì đâu.’’

Bạch La La tiếp tục gật đầu đáp vâng.

Người nọ nói: “Anh đi đi.”

Bạch La La nghe vậy thì đứng dậy đi lên lầu hai. Nơi này tổng cộng có bốn tầng, tầng một phía dưới là dùng để tiếp khách, tầng hai là phòng cho khách, tầng ba và và tầng bốn cũng không biết là dùng để làm gì —— dù sao Lâm Trú Miên không ở nơi này.

Khi Bạch La La đi lên thì chân có hơi đau, hình như là bị thương lúc bị bắt rồi.

Nói đến Chu Trí Tri, người này cũng thật là đáng đời. Gã hoàn toàn không hiểu gì về phong thủy, lại vẫn cố tình giả thành dáng vẻ của đại sư. Nếu gã chỉ muốn lừa chút tiền tài thì cũng thôi, nhưng cố tình gã lại để mắt đến đứa con gái mới vừa tròn mười tám tuổi của khách hàng. Vì vậy, gã đã nghĩ ra một số lời nói dối, nói cái gì mà con gái khách hàng phạm cô sát(*), chỉ có mình gã mới có thể giải được, chỉ cần cùng gã ngủ một đêm để gã truyền dương khí vào trong người của cô thì có thể phá mệnh cách này, khiến cho khách hàng tiền vô như nước, thăng quan phát tài.

(*) Đó là sao chiếu mệnh của một người.Tức nghĩa tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ

Mà khách hàng vậy mà cũng tin lời nói dối của Chu Trí Tri, trói cô con gái khóc lóc cầu xin lại rồi đem lên giường của Chu Trí Tri.

Chỉ là Chu Trí Tri còn chưa kịp thuận lợi thì đã bị người ta trói lại rồi trực tiếp đập cho một trận, sau đó mới gặp Lâm Trú Miên. Mà nếu dựa theo phát triển của tuyến thế giới đầu, Chu Trí Tri không thể trả lời câu hỏi của Lâm Trú Miên thì sẽ trực tiếp mất đi tính mạng.

Bạch La La nằm ở trên giường nhớ lại một chút, phát hiện chuyện xấu mà Chu Trí Tri trải từng làm thật sự không chỉ một chuyện này.

Bạch La La nói: “Sao tên này không bị cảnh sát bắt?”

Hệ thống nói: “Mèo mù đụng phải chuột chết.”

Bạch La La nói: “Vận may của gã cũng tốt quá rồi.” Chu Trí Tri làm không ít chuyện thất đức, nhưng vận may đều cực tốt, ví dụ như hôm nay nói khách hàng cho gã một số tiền, sau khi làm pháp sự xong thì sang năm sẽ có cơ hội lên chức, kết quả năm thứ hai khách hàng của gã thật sự liền lên chức, còn giúp gã quảng cáo tên tuổi nữa. Những sự trùng hợp ngẫu nhiên lớn lớn bé bé tụ vào cùng nhau, lại không hiểu ra sao mà kết hợp thành một dáng vẻ một vị tiên sinh lợi hại.

Bạch La La: “Vận khí cũng là một phần thực lực sao?”

Hệ thống không đáp, hỏi ngược lại: “Cắn hạt dưa không?”

Không biết sao Bạch La La nghe câu cắn hạt dưa này của hệ thống lại có một chút quen thuộc, cậu nghi ngờ nói, “Chúng ta thật sự chưa từng gặp mặt sao?”

Hệ thống nói: “Không có.”

Bạch La La nói: “Vậy sao cậu biết tôi muốn cắn hạt dưa?”

Hệ thống nói: “Cậu nổi tiếng ở chỗ chúng tôi lắm, mọi người đều giành giật đơn của cậu đấy.”

Bạch La La nói: “A? Vì sao?”

Hệ thống nói: “…… Bởi vì có thể cắn hạt dưa đó.”

Bạch La La: “……”

Sau một hồi im lặng thất bại, Bạch La La từ bỏ, nói: “Cắn đi, có vị mới không? Vị bắp rang ở thế giới trước ngán quá rồi.”

“Có.” Hệ thống nói, ‘’Để tôi nhìn xem, có vị mùi cá nè……”

Bạch La La còn chưa hiểu lắm, nói: “Vị mùi cá?”

Hệ thống nói: “Vị cá viên ý…… Chưa từng ăn sao?”

Bạch La La bị mùi này làm cho hết hồn, cậu nghĩ sau này có khi nào cậu còn có thể ăn luôn được vị đậu hủ Tứ Xuyên hay không, nhưng sau khi rối rắm một lúc, Bạch La La vẫn từ bỏ, nói: “Có caramel không? Ăn caramel đi.”

Hệ thống nói: “Có có có.”

Sau đó một người một hệ thống liền bắt đầu an tĩnh cắn hạt dưa.

Phòng mà Bạch La La bị nhốt rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn, không có bất cứ cái gì có thể giải trí. Quần áo mới nơi này cung cấp cho cậu cũng rất đơn giản, có hơi giống đường trang cổ đại, nhưng thiết kế của Đường trang này có thêm một chút hơi hướng hiện đại.

Bạch La La cắn hạt dưa, nói: “Mục tiêu nhiệm vụ giữ tôi lại là định làm cái gì nhỉ?”

Hệ thống nói: “Sao tôi biết, dù sao sẽ không giết cậu.”

Hoàn toàn lừa gạt người vẫn khác với học hành chưa tới nơi tới chốn. Nếu ngay cả việc nhập môn tối thiểu nhất mà Bạch La La cũng không làm được thì cậu chính là nói hươu nói vượn hại mạng người. Nhưng nếu cậu biết một chút, ít nhất cũng có thể xem như một tên học hành chưa tới nơi tới chốn tham tài háo sắc mà thôi.

Lâm Trú Miên tha cho cậu một mạng, đại khái cũng là vì như thế.

Trước đó Chu Trí Tri đã bị một trận khiếp sợ, cơ thể cũng có chút mệt mỏi, Bạch La La nằm ở trên giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng cho đến ngày hôm sau.

Kết quả sáng ngày hôm sau, Bạch La La phát hiện trên tay chân mình đều tràn đầy vết bầm tím, trông đặc biệt dữ tợn, không biết còn cho rằng cậu đã bị ngược đãi dữ lắm.

Bạch La La có chút trống rỗng, nói: “Cơ thể này cũng mỏng manh quá rồi.”

Hệ thống nói: “Được cung phụng ăn ngon uống tốt, có thể không mỏng manh sao?”

Chu Trí Tri năm nay 26 tuổi, mới tốt nghiệp đại học được hai năm, khi vừa mới tốt nghiệp liền bắt đầu hành nghề này, hơn nữa càng làm càng hăng say, lại sắp lẫn vào trong vũng nước đục, rất nhanh đã bị rượu và gái đẹp móc rỗng cơ thể.

Bạch La La nói: “Không được, đi không nổi.” Chỗ đau trên chân cậu ngày hôm qua, hiện tại trực tiếp sưng lên hòa lẫn cùng với cơn đói, nhìn dáng vẻ hẳn là bị thương đến gân cốt rồi. Cậu hít một hơi rồi vào nhà vệ sinh lấy khăn lông bắt đầu chườm lạnh, cố gắng giảm sưng tấy.

Nhưng hiệu quả chườm lạnh này cũng không tốt cho lắm, một buổi sáng Bạch La La cũng chưa thể ra khỏi phòng.

Đến giữa trưa, có người tới gõ cửa gọi cậu ra ăn cơm, cậu mới khập khiễng đi ra.

“Sao lại làm giá như vậy.” Người đến gõ cửa chính là người trói Bạch La La ngày hôm qua, cậu ta vẻ mặt chán ghét nhìn Bạch La La nói.

Bạch La La không hé răng, yên lặng đi theo cậu ta ra cửa.

Người nọ vốn đang muốn nói Bạch La La cái gì đó, nhưng khóe mắt quét qua chân của Bạch La La một cái, môi giật giật, lại không có nói cái gì nữa.

Vốn dĩ Bạch La La cho rằng căn nhà lớn như vậy, ăn cơm thế nào cũng có mười mấy người, nào biết ngồi trước ở cái bàn cũng chỉ có bốn người, một người là cậu, hai người khác là người trói cậu, còn lại thì cậu không quen biết.

Thức ăn cũng rất đơn giản, 3 món 1 canh, mùi vị không mặn thì chính là quá nhạt.

Một người trong đó nói: “Về sau cậu sẽ làm việc ở đây, cậu có thể làm cái gì?”

Bạch La La thấy bọn họ đầy mặt lạnh nhạt, lại uống một ngụm canh không có mùi vị gì, nói: “Nấu cơm……?”

“Cậu biết nấu cơm?” Người nọ nói, “Tay nghề thế nào? Đừng có nấu ra mấy món khó ăn đấy.”

Bạch La La nói: “Cũng tạm.”

“Ha, nói dối cũng không nháy mắt một cái, kiểu người tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được như anh dựa vào lừa gạt kiếm sống mà dám nói với tôi là biết nấu ăn sao?” Một người khác trào phúng nói, “Thật đúng là chẳng ra gì.”

Bạch La La bị lời này làm nghẹn có hơi nói không nên lời, suy cho cùng Chu Trí Tri thật sự đúng là kẻ lừa đảo không có điểm cuối, nói ra lời nói dối cùng là suông câu.

“Thôi bỏ đi, làm cho anh ta sợ cũng không có ý nghĩa gì.” Người trước đó nói chuyện lên tiếng nói tiếp, cậu ta nói, “Tôi tên Ngô Thôi Tam, anh ta tên Ngô Trở Tứ, người đó tên Ngô Một Ngũ, tốt nhất anh đừng nói nói dối nữa, cho dù là Lâm tiên sinh hay là chúng tôi cũng đều ghét nhất là người nói dối.”

Bạch La La gật gật đầu, nói: “Ừm, tối này để tôi nấu cơm là được.”

Cậu vừa ăn vừa quan sát ba người trên bàn một chút. Ngô Thôi Tam có lẽ là người nhỏ tuổi nhất, cho nên nói khá nhiều, từ đầu tới đuôi Ngô Trở Tứ chưa từng hòa nhã cái nào với Bạch La La, lời nói ra chỉ có trào phúng cậu thôi. Mà Ngô Một Ngũ từ đầu đến cuối thì chỉ vùi đầu ăn cơm, đồ ăn vốn không ngon mà cậu ta lại ăn cực ngon lành, ăn hết bốn chén cơm còn ăn thêm.

Cơm nước xong, Ngô Thôi Tam động tác tự nhiên đi rửa chén, Bạch La La đi theo phía sau cậu ta vốn dĩ muốn giúp đỡ, nhưng Ngô Thôi Tam lại lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của tôi, không cần anh giúp.”

Bạch La La cảm thấy những người này thật là tràn ngập cá tính.

Bạch La La nói: “Vậy tôi có thể làm cái gì?”

Ngô Thôi Tam vừa rửa chén vừa nói: “Cái cơ thể của anh thì có thể làm cái gì? Lo dưỡng thương trước đi, à, đã làm lừa đảo mà không lo rèn luyện thể lực cho tốt, cũng không sợ khi bị phát hiện sẽ không có sức chạy trốn à?”

Lời này nói ra, Bạch La La đúng là không phản bác được.

Nói tóm lại, hiện tại Bạch La La đang ở trạng thái vô cùng xấu hổ trong nhà lầu này, ai cũng có thể trào phúng cậu hai câu, hết lần này đến lần khác còn là nói sự thật mới đau.

Bạch La La rầu rĩ không vui ngồi ở trên sô pha, nói với hệ thống: “Tôi cảm thấy sâu sắc tôi nhất định không thể phạm tội được.”

Hệ thống nói: “Đúng rồi.”

Bạch La La: “Aiz.”

Không có TV để xem, di động cũng bị tịch thu, hơn nữa bị cấm đi lại xung quanh, Bạch La La tựa như tù nhân bị nhốt trong căn nhà lầu này, chuyện có thể làm chỉ có thể ngồi ngây người ở trên sô pha thôi.

Mà ba người họ Ngô lại đều bận chuyện của mình, căn bản lười quan tâm đến Bạch La La.

Bạch La La thật sự không còn cách nào, nói: “Hệ thống ơi, chúng ta trao đổi một chút, có thể mở một bộ phim xem không?”

Hệ thống nói: “Cậu muốn xem cái gì?”

Bạch La La nói: “Gì cũng được.”

Vì thế hệ thống chọn đại một bộ phim kinh dị hài nổi tiếng ở địa cầu mở cho Bạch La La xem.

Xem phim cả một buổi trưa, vất vả lắm mới đến buổi tối, Bạch La La xung phong nhận việc nói phải đi nấu cơm.

Ngô Trở Tứ vốn là người nấu cơm trong nhà lầu này, khi nhìn thấy Bạch La La thì khinh thường hừ một tiếng, ném nồi chén muôi vào trong thau rồi xoay người rời đi, nói: “Cậu nấu, tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu có thể nấu ra được cái gì.”

Bạch La La nghĩ thầm tính khí của mấy người nơi này nóng thật, cơ mà người ta cũng có đại tư bản chống lưng, nếu cậu lại làm ra chuyện gì khác người, nói không chừng đã bị xiên ra ngoài xử lý luôn cho xem.

Nguyên liệu trong phòng bếp rất đơn giản, Bạch La La vừa nhìn phát hiện chỉ có một ít rau củ, ngay đến một miếng thịt cũng không có. Cơ mà ngược lại thì có một nổi canh gà đang uống dở trong tủ lạnh.

Nghĩ nghĩ, Bạch La La rời khỏi hỏi bọn họ ăn mì không.

“Anh làm cái gì thì tôi ăn cái đó.” Ngô Thôi Tam không kiên nhẫn nói, “Nhanh lên đi, chúng tôi đều đói bụng cả rồi.”

Bạch La La nói: “Được rồi, có ngay.”

Sau đó cậu bắt đầu nhồi bột mì, sau khi nhồi bột thành hình một cục bột dẻo thì cán cục bột ra thành miếng lớn, rồi dùng dao cắt thành sợi mì.

Canh gà đã sôi, Bạch La La thả mì vào, sau đó mở lửa lớn nấy, khi sắp chín thì bỏ thêm rau củ tươi vào.

Sau khi Bạch La La làm xong thì lại cắt thêm chút ớt xanh, cậu bắt chảo dầu lên xào đơn giản một chút, sau đó đổ thêm dầu nóng lên.

Đây là cách mà nơi bọn họ sử dụng cho món mì, dù sao thì trước nay Bạch La La đều là không cay không vui.

Cậu nấu xong thì cẩn thận bưng đi ra ngoài, ánh mắt ba người kia đều lia lại đây, Ngô Thôi Tam nói: “Xong rồi?”

Bạch La La nói: “Xong rồi, cần thêm dầu ớt không?”

Ngô Thôi Tam nói: “Tôi không ăn cay, anh cho hai người bọn họ đi.”

Bạch La La xoay người vào lại phòng bếp, kết quả khi ra tới đã thấy ba người bắt đầu ăn.

Ngô Thôi Tam ăn mì, có hơi ngại nói: “Ăn khá ngon đấy.”

Bạch La La nói: “Ừm, nếm thử dầu ớt xem.”

Ngô Trở Tứ và Ngô Một Ngũ đều nhận đồ trong tay của Bạch La La, đại khái là do ăn đồ của Bạch La La nấu, cho nên bọn họ ngược lại cũng không có mở miệng thổn thức trào phúng ở trên bàn cơm nữa.

Bạch La La cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment