Bữa tối này đã làm dịu thái độ thù địch mạnh mẽ của ba người đối với Bạch La La một cách có hiệu quả.
Ăn ké chột dạ, của cho là của nợ. một nồi mì đều bị ăn hết không còn một miếng ngay cả nước dùng cũng đều bị húp đến sạch sành sanh, Bạch La La chỉ ăn một bát, đều được ba người bọn họ chia ra.
Ngô Thôi Tam là người có da mặt mỏng nhất, sau khi ăn xong liền đi rửa chén, nói với Bạch La La bên trái tầng 2 có một cái thư phòng, nếu không có việc gì thì có thể đến đó xem sách, nhưng những nơi khác tuyệt đối không được đi lung tung, tình huống của nhà lầu này tương đối đặc thù, đi lung tung rất dễ xảy ra chuyện.
Bạch La La đều trả lời vâng vâng từng cái.
Thấy cậu trả lời ngoan ngoãn, vẻ mặt của Ngô Thôi Tam có hơi phức tạp, lẩm bẩm một câu tại sao không làm gì mà lại đi làm kẻ lừa đảo chứ.
Bạch La La cũng có chút bất đắc dĩ, nói: “…… Có chút muốn rời khỏi con đường tà đạo rồi.”
Ngô Thôi Tam nghe vậy thì cũng không nói cái gì nữa.
Nói thật, căn nhà lầu mà bọn họ này đúng là có hơi không giống bình thường.
Tuy rằng ngày mùa hè nắng chói chang, nhưng trong nhà lầu lại vô cùng mát lạnh, nhưng lại không phải loại ngâm xương trong nước đá, ngược lại có chút giống như một làn gió mát khiến người ta cảm thấy thoải mái..
Bạch La La đến thư phòng một chuyến, phát hiện phần lớn trong thư phòng đều là bộ sách về ngũ hành bát quái, âm dương phong thủy linh tinh, cậu đơn giản lật xem một chút phát hiện vẫn không hiểu gì cả.
Hệ thống nói: “Xem hiểu không?”
Bạch La La nói: “Không hiểu.”
Hệ thống nói: “Xem không hiểu là được rồi……”
Bạch La La: “…… Cậu có thể hiểu không?”
Hệ thống nói: “Tôi có thể làm sao bây giờ đây, tôi cũng rất tuyệt vọng đấy, cậu xem không hiểu thì thôi, nếu tôi mà không xem hiểu thì ai mở bàn tay vàng cho cậu chứ.”
Bạch La La phát hiện bản thân lại không lời gì để nói, hệ thống nói quá có lý, cậu đến những thế giới này cũng không quen thuộc với kỹ năng của nhân vật, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào hệ thống bật hack, chẳng hạn như làm giáo viên ở thế giới trước trước nữa, rồi lái cơ giáp ở thế giới trước. Như vậy cẩn thận nghĩ lại, hóa ra hệ thống mới là người vất vả nhất……
Hệ thống nói: “Không nói nữa, tôi xem sách một lát, cậu xem phim của cậu đi.”
Bạch La La bị lời này của hệ thống làm cho xúc động đến hạt dưa trong tay cũng rớt.
Nhưng mà mấy bộ sách này cậu thật sự xem không hiểu lắm, bởi vì cậu xuyên vào Chu Trí Tri tên lừa đảo không hề có căn bản, chỉ biết một ít mánh lới lừa gạt người ta, tuy rằng Bạch La La tiếp thu được ký ức kiếp trước của gã, lại không hiểu ra sao từ đầu tới đuôi.
Hầu hết sách đều là cổ văn, Bạch La La có thể hiểu được một số trong số đó, còn có một số lời ghi chú trên bản đồ, cậu kiên trì xem trong chốc lát, vẫn như lọt vào trong sương mù, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ để hệ thống tìm niềm vui khác cho cậu.
Ở trong thư phòng cả đêm, tầm 11 giờ tối Bạch La La mới trở về phòng của mình.
Bên trong nhà lầu này ngoại trừ giờ ăn ra thì những lúc khác đều vắng vẻ, khi Bạch La La trở về đúng lúc đi ngang qua một cái cửa sổ trên hành lang, cậu phản xạ có điều kiện nhìn ra bên ngoài, lại thấy một bóng người lờ mờ ở giữa sân..
Nơi Lâm Trú Miên sống rất rộng, ngoại trừ căn nhà lầu bốn tầng nhỏ của bọn họ, bên cạnh còn có mấy căn nhà gỗ đơn lẻ, tuy rằng Bạch La La không rành về kiến trúc, nhưng có thể nhìn ra hình dáng vị trí của mấy ngôi nhà gỗ này đều rất đáng được chú ý. Tùng bách thành rừng ở chung quanh nhà gỗ, xanh um tươi tốt, ánh trăng sáng tỏ vẫy trên đó đổ bóng lốm đốm..
“Phong thủy trong nhà này thật khó lường nha.” Hệ thống xem sách cả đêm, lúc này học đi đôi với hành, nó nói, “Lưng dựa đồi núi là Huyền Vũ, đông dẫn dòng nước là Thanh Long, đại lộ phía tây là Bạch Hổ, trước mặt còn có một cái hồ nước trong veo là Chu Tước…… Vậy mà lại là thế bốn thú hộ trạch.”
Bạch La La nói: “Thật sự lợi hại như vậy?”
Hệ thống nói: “Nhưng mà nhìn kỹ, lại có hơi không đúng.”
Bạch La La nói: “Không đúng chỗ nào?”
Hệ thống nói: “Nói không nên lời, nói không nên lời, như vậy đi, tôi giúp cậu mở bàn tay vàng lớn một chút……”
Nó vừa nói xong thì trước mắt Bạch La La liền hiện lên tầng tầng sương mù, màn sương này đủ mọi màu sắc, thật sự tạo thành một khung cảnh bao quanh ngôi nhà chính từ khắp mọi hướng theo như lời hệ thống nói, chỉ là Bạch La La lại kinh ngạc phát hiện, trên thân của người ngồi ở trong rừng kia cũng không có nhiễm những khí lành này, ngược lại là khí đen vờn quanh, cơ hồ bị bao phủ.
“Đây không phải là Lâm Trú Miên sao?” Bạch La La cũng thấy rõ khuôn mặt của người này, không thể tưởng tượng nói, “Sao cả người anh ta toàn là khí đen thế này?”
Hệ thống nói: “Làm sao tôi biết được, có muốn qua chào hỏi anh ta một cái không?”
Bạch La La nào dám chứ, tuy rằng biểu hiện của Lâm Trú Miên rất ôn hòa, nhưng Bạch La La từ góc độ của Chu Trí Tri biết rõ người này cũng không vô hại giống như biểu hiện của y.
Sau khi lén quan sát trong góc một lúc, Bạch La La nói: “Tôi vẫn nên về ngủ thì hơn.”
Hệ thống nói: “Cũng đúng.”
Vì thế Bạch La La liền khẽ meo meo rời đi, đương nhiên, lúc cậu rời khỏi cũng không nhìn thấy được chân trước cậu vừa rời đi, Lâm Trú Miên ở sau lưng liền hơi hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn về phương hướng của Bạch La La.
Lâm Trú Miên là một người thần bí, mặc dù Chu Trí Tri đã trở thành quỷ cũng không biết nhiều về y lắm. Bởi vì gần như ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh Lâm Trú Miên đều bị dương khí thiêu đốt, đốt đến tinh thần không rõ, làm gì có tâm trạng quan tâm Lâm Trú Miên rốt cuộc đã làm những gì. Nhưng mà dù vậy, Bạch La La vẫn nhìn thấy được một ít manh mối từ trong trí nhớ của gã.
Sau ngày gặp Lâm Trú Miên, Bạch La La tiếp tục đảm nhận trách nhiệm nấu cơm.
Lần này không ai tranh với cậu nữa, đều ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn chờ ăn cơm.
Bạch La La nấu một nồi cháo, lại nhào bột chiên một ít bánh trứng, sau đó lấy dưa muối từ hủ dưa muối ra. Thời tiết nóng, mấy món quá dầu mỡ cũng không ăn vô, huống hồ bọn họ đều không nói chính mình thích ăn cái gì, Bạch La La liền dứt khoát nấu theo khẩu vị của mình.
Cháo đậu xanh rất là ngon miệng, bánh bột ngô có thể kẹp dưa muối để ăn.
Bạch La La cởi tạp dề xuống thì liền nhìn thấy bọn họ bưng chén xì xụp uống cháo, Ngô Thôi Tam ăn đến dính dầu đầy miệng, hàm hồ nói: “Mau tới ăn đi, ngon lắm.”
Bạch La La xem dáng vẻ của cậu ta, trong lòng tự hỏi cậu ta bao nhiêu tuổi rồi.
Bốn người đang ăn vui vẻ, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, mọi người nhìn lại thì nhìn thấy Lâm Trú Miên đứng ở chỗ đó, trong tay của y không có bất cứ công cụ hỗ trợ đi lại nào, ngoại trừ đôi mắt nhắm, thì cũng không nhìn thấy chỗ nào khác người bình thường cả.
“Đang ăn cơm sao?” Lâm Trú Miên chậm rãi mở miệng, giọng nói của y rất chậm, cũng rất nhẹ, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
“Vâng, Lâm tiên sinh.” Ngô Thôi Tam nói, “Ngài ăn chưa ạ? Muốn nếm thử một chút không?”
Lâm Trú Miên chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, nói: “Trở Tứ làm?”
Ngô Thôi Tam cười nói: “Không phải Trở Tứ làm, là Chu…… Chu Trí Tri làm.” Cậu ta tạm dừng trong chốc lát, mới nhớ tới tên của Bạch La La.
Lâm Trú Miên nói: “Ồ? Cậu ta còn biết nấu cơm à?”
Ngô Thôi Tam nói: “Vâng.”
“Nếm thử vậy.” Lâm Trú Miên nói.
Ngô Thôi Tam thấy Lâm Trú Miên đồng ý thì nhanh chóng nhanh cầm cái bánh ngô cuối cùng ở trên dĩa lên rồi hỏi Lâm Trú Miên thêm dưa muối hay không.
“Sao cũng được.” Lâm Trú Miên nói.
Thật ra Bạch La La nhìn thấy Lâm Trú Miên hình như không có hứng thú gì đối với bữa sáng, chỉ là vì không muốn mọi người mất vui nên mới đồng ý thôi, y tiếp nhận đôi đũa, động tác vô cùng tự nhiên lưu loát.
Ngoại hình của Lâm Trú Miên rất đẹp, khí chất cả người y đều vô cùng lạnh nhạt, như là một cây trúc xanh cao thẳng. Sắc môi của y tái nhợt, làn da trắng mịn trơn bóng như ngọc, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, dáng vẻ cầm đôi đũa rất giống trong tranh vẽ. Sau khi cắn một miếng bánh, Lâm Trú Miên nhai kỹ rồi nuốt xuống, nói: “Cũng không tệ lắm.”
Ngô Thôi Tam nở nụ cười, cậu ta hẳn là mới 17-18 tuổi, cho nên cảm xúc đều tương đối lộ ra ngoài, cho dù là một người ngoài mới đến không lâu như Bạch La La cũng có thể từ biểu hiện mà nhìn ra được sự kính nể cùng ngưỡng mộ của cậu ta đối với Lâm Trú Miên.
Bạch La La hiếm khi nhìn thấy một người ăn uống ưu nhã như vậy, một cái bánh rán bình thường ở trong miệng y dường như lại có thêm một chút hương vị quý giá..
Ăn bánh xong, Lâm Trú Miên đơn giản lau khóe miệng một chút, nói: “Thôi Tam, cậu chuẩn bị một chút, cùng tôi đến thành phố A một chuyến.”
Ngô Thôi Tam nói: “Tiên sinh muốn đến thành phố A sao? Khi nào đi ạ?”
Lâm Trú Miên nói: “Vé máy bay ngày mốt.” Sau khi y nói xong thì tạm dừng một chút, nói, “Cậu cũng đi cùng tôi.”
Bạch La La vốn dĩ đang uống cháo, ngẩn ngơ mới bừng tỉnh Lâm Trú Miên đang nói chuyện với cậu.
“Tôi, tôi cũng đi sao?” Ngoài miệng Bạch La La còn dính một vòng cháo, có hơi trống rỗng, “Tôi không biết gì cả.”
Ngô Trở Tứ ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Cậu còn biết anh không biết gì cơ đấy.”
Bạch La La: “……” Ài.
Ngô Thôi Tam nói: “Tiên sinh kêu anh đi thì anh cứ đi đi, ở đây không có chỗ cho anh nghi ngờ đâu.”
Bạch La La chỉ có thể nói được rồi.
Lâm Trú Miên cũng không muốn nói thêm cái gì với cậu, sau khi dặn dò xong thì xoay người rời đi.
Ngô Thôi Tam mắt trông mong nhìn bóng dáng của y, cảm thán nói: “Khi nào tôi mới có thể trở thành người giống như tiên sinh đây.”
Mới đầu Bạch La La còn tưởng rằng ba người này là người làm của Lâm Trú Miên, kết quả sau đó mới biết được thật ra bọn họ đều là con cháu dòng chính có thiên phú đặc biệt tốt của một gia tộc lớn trong lĩnh vực phong thuỷ này, chỉ có điều được đưa đến bên cạnh Lâm Trú Miên để học hỏi một số thứ, còn cố ý để Lâm Trú Miên sửa lại tên cho bọn họ, cũng chỉ vì để bọn họ có thể nắm bắt được cơ hội kế thừa y bát (truyền từ đời này sang đời khác) của Lâm Trú Miên.
Bạch La La cũng hiểu cho lắm, vì sao Lâm Trú Miên muốn cậu đi theo, theo lý thuyết hiện tại cậu không nên giống với phạm nhân bị giam ở trong nhà lầu này rồi sau đó ăn no chờ chết sao.
Ngày hôm sau, buổi tối Ngô Thôi Tam liền tới tìm Bạch La La, nói với cậu một ít việc cần chú ý, ví dụ như tuyệt đối không nên lừa đảo nữa, tiên sinh ghét nhất là kẻ lừa đảo đấy, hơn nữa đừng nhìn ngày thường tiên sinh không thích nói chuyện, một khi nổi giận lên thì phải nói là vô cùng kinh khủng.
Bạch La La đều đồng ý cả.
Ngô Thôi Tam thấy dáng vẻ cậu ngoan ngoãn, lại cảm thán một câu thêm lần nữa: “Nếu anh không phải là kẻ lừa đảo thì tốt biết mấy.”
Ngô Thôi Tam là người thích nói chuyện, đáng tiếc cậu ta cũng không dám quen thân với những người trong căn nhà lầu này, chỉ có Chu Trí Tri là một người ngoài không có tính uy h**p gì với cậu ta, cho nên nhịn không được mới nói thêm vài câu.
Bạch La La nói: “Sao lại nói như vậy?”
Ngô Thôi Tam nói: “Con chồn ngày đó tiên sinh bắt được cũng không phải là ai cũng có thể thấy, anh có thể thấy thì chứng minh anh có thiên phú này, chỉ là đi sai đường mà thôi.”
Bạch La La nói: “Tôi còn có thể có cơ hội hối cải làm lại con người mới không?”
Ngô Thôi Tam nói: “Đương nhiên là có rồi, người không có cơ hội hối cải làm lại con người mới đều bị kéo ra ngoài chôn cả rồi.”
Người không biết có lẽ sẽ cảm thấy Ngô Thôi Tam đang sử dụng cách nói khoa trương, nhưng Bạch La La lại biết rõ cậu ta nói nghiêm túc. Sau đó Ngô Thôi Tam lại đưa cho Bạch La La mấy bộ quần áo, bảo cậu nhớ mang theo.
Vé máy bay là buổi chiều, Bạch La La ăn mặc chỉnh tề cùng với Ngô Thôi Tam lên xe.
Lâm Trú Miên đã ngồi trên xe, nhìn thấy hai người đi lên thì hơi hơi gật đầu.
“Đi thôi.” Ba người ngồi xong, Lâm Trú Miên nhàn nhạt bảo tài xế.
Bạch La La có thể nhìn ra Ngô Thôi Tam có tính cách hoạt bát, cơ mà tình cách hoạt bát của cậu ta trái lại có hơi thu lại trước mặt Lâm Trú Miên, đều vô cùng im lặng suốt quãng đường đến sân bay.
Lâm Trú Miên nhắm mắt lại, cũng không biết là tỉnh hay đã ngủ.
Nơi ở của bọn họ hơi xa sân bay, hai tiếng rưỡi sau mới đến sân bay.
Trong phòng chờ máy bay, Ngô Thôi Tam mới mở miệng nói: “Tiên sinh, lần này đến thành phố A làm gì vậy ạ?”
Lâm Trú Miên nói: “Mua ngọc.”
Ngô Thôi Tam nói: “À, là miếng ngọc mà lần trước ngài để mắt đến sao, hiện tại đã quyết định rồi ạ?”
Lâm Trú Miên nói: “Quyết định rồi, các cậu đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?” Hiện tại vừa lúc là giờ cơm, còn hơn hai tiếng nữa mới đến chuyến bay.
Ngô Thôi Tam nói: “Không sao ạ, chờ chút lên máy bay tùy tiện ăn một chút là được rồi.”
Bạch La La tự giác không hé răng, cậu biết nơi này không chỗ cho cậu nói chuyện, cảm khái nói với hệ thống cảm giác bản thân như con ghẻ vậy.
Hệ thống nói: “Được rồi, sao cậu lại là con ghẻ chứ, rõ ràng chính là nhặt được cậu từ trong đống rác về mới đúng.”
Bạch La La: “……” Thiệt là chí lý phết.
Vận khí của bọn họ không tồi, máy bay cũng không bị trễ giờ, khi Bạch La La kiểm vé thì mới phát hiện vé mà Lâm Trú Miên đặt chính là khoang hạng nhất.
Sau khi lên máy bay, Lâm Trú Miên cùng Ngô Thôi Tam ngồi ở một bên, Bạch La La bị bỏ rơi mà ngồi ở bên kia nhìn hai người.
Vốn dĩ cho rằng ba người sẽ im lặng như vậy đến suốt chặng đường, kết quả sau khi máy bay cất cánh, Lâm Trú Miên liền bắt đầu dặn dò Ngô Thôi Tam một chút chuyện.
Bạch La La ở bên cạnh nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng đại khái có thể đoán ra có liên quan gì đến chuyến đi lần này của bọn họ.
“Tiên sinh, không phải nói chuyện đó đã giải quyết xong rồi sao?” Ngô Thôi Tam nghi hoặc nói.
“Có thể có thay đổi.” Lâm Trú Miên nói, “Cậu cũng có thể có thêm được kiến thức.”
Ngô Thôi Tam gật gật đầu.
Sau khi Bạch La La ở bên cạnh nghe xong thì có hơi hoảng sợ, nói với hệ thống, nói: “Cậu nói lần này Lâm Trú Miên dẫn tôi theo làm gì nhỉ, cũng không nói chuyện với tôi, có khi nào định đổ xi măng lên người tôi để trấn nền nhà không?”
Hệ thống nói: “Cậu biết không ít nhỉ?’’
Bạch La La: “…… Cái này đều không phải là truyền thuyết đô thị sao.” Cái gì mà sửa cầu, rồi trước khi xây dựng mấy tòa nhà lớn thì cũng sẽ chôn mấy người bị bệnh ung thư dưới móng nền, lấy cái này để củng cố tòa nhà, Bạch La La cảm thấy thật sự là chuyện vô căn cứ.
Kết quả hệ thống nói: “Cũng có khi, mà cũng có thể không phải.”
Bạch La La nói: “Có ý gì?”
Hệ thống nói: “Việc này còn phải xem cậu ở thế giới nào.”
Những lời này ngược lại rất có lý, khi ở thế giới hiện thực là lời đồn đãi, nói không chừng ở thế giới nhiệm vụ liền trở thành sự thật thì sao.
Máy bay bay sáu tiếng đồng hồ, mọi người đều rất mệt.
Bọn họ ba người mới vừa mới xuống máy bay thì liền có người nhiệt tình đến chào hỏi. Người đến đón bọn họ là một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da, dáng người vừa phải, thuộc về loại vừa nhìn chính là nhân sĩ thành công điển hình. Ông ta đi đến trước mặt ba người, nói: “Lâm tiên sinh, ngài đã đến, tôi đợi ngài lâu rồi.”
Lâm Trú Miên ừ một tiếng, thì không nói nữa.
Cũng may Ngô Thôi Tam tương đối biết tạo bầu không khí, cậu ta nói chuyện cùng với người đàn ông trung niên, Bạch La La đã hiểu ra toàn bộ mọi chuyện từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hóa ra Lâm Trú Miên đến thành phố A là vì một miếng ngọc, giúp người trước mắt giải quyết vấn đề chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi.
Người đàn ông trung niên đưa bọn họ đến khách sạn đã được đặt sẵn, uyển chuyển hỏi Lâm Trú Miên khi nào có thể đi giúp anh ta nhìn xem.
Lâm Trú Miên nói: “Giữa trưa ngày mai.”
Người đàn ông trung niên nhanh chóng nói được, lại hỏi có thể nể mặt ăn một bữa khuya được hay không.
Lâm Trú Miên nói: “Thôi Tam, cậu đi đi, tôi có hơi mệt.”
Ngô Thôi Tam gật đầu vâng.
Lâm Trú Miên nói xong thì xoay người liền đi, thái độ từ đầu tới đuôi của y đều lạnh lùng, người đàn ông trung niên cầu xin Lâm Trú Miên làm việc thoạt nhìn cũng không thèm để ý cái này, vẫn vô cùng nhiệt tình.
Thấy Lâm Trú Miên đi rồi, người đàn ông trung niên mới nói: “Cậu em Tiểu Ngô này, vị này chính là……”Anh ta nhìn về phía Bạch La La bên cạnh vẫn luôn xem bản thân như không khí.
“À, người làm tiên sinh mới mướn.” Ngô Thôi Tam nói, “Không cần để ý đến anh ta.”
“Vậy, vậy cũng cùng nhau đi uống ly rượu chứ?” Người đàn ông trung niên nói, “Tôi đã đặt nhà hàng hải sản bên cạnh rồi, chúng ta đến vừa ăn vừa nói đi?”
Ngô Thôi Tam gật đầu đồng ý.
Vì thế Bạch La La đi theo phía sau hai người để ăn ké.
Người đàn ông trung niên là một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố A, tên là Từ Nhập Kim, ông ta tìm Lâm Trú Miên, chính là muốn Lâm Trú Miên giúp ông ta xem phong thuỷ trong nhà.
Nhưng việc này cũng không có đơn giản như vậy, bởi vì trước khi Từ Nhập Kim tìm đến Lâm Trú Miên, còn từng tìm một đại sư phong thuỷ khá có tiếng giúp ông ta xem nhà cửa, đại sư phong thuỷ chỉ điểm cho ông ta một chút, kết quả hiệu quả lại chẳng ra gì. Nhà của Từ Nhập Kim vẫn liên tiếp xuất hiện việc lạ, thậm chí ngay cả vợ của anh ta cũng bệnh theo.
Vốn dĩ người kinh doanh đề sẽ tin tưởng mấy cái này, Từ Nhập Kim càng nghi ngờ có khi nào mình đã tìm nhầm tiên sinh giả rồi hay không, cho nên liền tìm cách cầu đến Lâm Trú Miên.
Vốn dĩ Lâm Trú Miên không có hứng thú với mấy chuyện làm ăn này, nhưng đúng lúc muốn tới thành phố A mua ngọc, hơn nữa người xem phong thủy trước đó cho Từ Nhập Kim hình như có xích mích với Lâm Trú Miên, cho nên lúc này mới đồng ý.
Thành phố A là thành phố đất liền, nhưng hải sản trên bàn rất tươi, có lẽ là vận chuyển trong ngày đến đây.
Bạch La La yên tĩnh như gà ăn hải sản của cậu, Ngô Thôi Tam chậm rãi trò chuyện với Từ Nhập Kim.
Từ Nhập Kim nhìn Ngô Thôi Tam tuổi còn nhỏ, còn nghĩ có thể moi được chút gì cậu ta hay không, nhưng nào biết Ngô Thôi Tam nói chuyện rất trôi chảy, cách xử sự với mọi người có chút già dặn.
Từ Nhập Kim cẩn thận hỏi, mới phát hiện Ngô Thôi Tam hóa ra là họ Lý, là con trai trưởng của nhà họ Lý ở Cảng Thành.
Từ Nhập Kim hơi có hiểu biết đối với những việc này, biết Ngô Thôi Tam lại là người nhà họ Lý, vì đi theo Lâm Trú Miên nên mới sửa tên, tức khắc thái độ đối với thân phận của Lâm Trú Miên càng nhiệt tình hơn. Ông ta nói: “Có thể mời được Lâm tiên sinh thật là không dễ dàng, tôi phải tìm rất nhiều mối quan hệ, mở rất nhiều đường mới có thể khiến cho Lâm tiên sinh đồng ý.”
Trên thực tế, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Lâm Trú Miên không lớn hơn Ngô Thôi Tam bao nhiêu, nhưng vì sợi khí chất trên người của y, lại khiến cho người khác không dám nảy sinh khinh thường đối với y.
Ngô Thôi Tam nói: “Tiên sinh đã rất lâu rồi không nhận đơn, chỉ là gặp được người quen mới ra tay, đây là do vận khí ông tốt, nếu không phải vốn dĩ sẽ đến thành A, cho dù ông có cầu đến vỡ đầu cũng không có cách nào.”
Từ Nhập Kim gật gật đầu, lại rót thêm chút rượu.
Ngô Thôi Tam lại nói: “Hôm nay uống vậy là được rồi, nếu còn uống nữa chỉ sợ sẽ hỏng việc, tạm thời dừng ở đây thôi.”
Từ Nhập Kim nói được, sau đó đưa hai người về khách sạn.
Ngô Thôi Tam nhìn Từ Nhập Kim đi rồi thì quay đầu nói với Bạch La La ăn hải sản cả đêm nói: “Có thể nhìn ra được cái gì không?”
Bạch La La nói: “…… Ông ta bị bệnh gout?”
Ngô Thôi Tam lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ: “Vì sao?”
Bạch La La nói: “Các đốt ngón tay phải cứng đờ, khớp xương nhô lên, vẫn luôn ăn kiêng tài không đụng vào hải sản.”
Ngô Thôi Tam nói: “Vậy tại sao ông ta muốn mời chúng ta ăn hải sản?”
Bạch La La nói: “Bởi vì hải sản tương đối mắc chăng?”
Ngô Thôi Tam không còn lời nào để nói, cậu ta nói: “Tôi cũng không biết anh còn có thể cứu chữa, hay là hoàn toàn xong rồi……”
Bạch La La có hơi ấm ức, nghĩ thầm nếu không thì có thể thế nào đây, còn có thể trách cậu quá u mê khoa học hiện đại sao.
Từ Nhập Kim đặt ba phòng cho ba người bọn họ, Lâm Trú Miên có lẽ đã ngủ rồi, Bạch La La uống chút rượu, nằm ở trên giường cũng mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch La La xuất hiện trong nhà hàng của khách sạn lúc tám giờ.
Lâm Trú Miên và Ngô Thôi Tam đang ăn sáng, cơ mà hai người này thoạt nhìn cũng chưa ăn uống gì, mấy thứ trước mặt cơ bản không hề vơi một chút nào.
Bạch La La gãi gãi tóc, nói: “Chào buổi sáng.”
Lâm Trú Miên nhàn nhạt nhìn cậu một cái, không để ý đến cậu.
Ngô Thôi Tam thấy thế cũng chỉ đành làm nhìn không thấy cậu.
Sau khi Bạch La La ngồi xuống, rất sa sút nói với hệ thống: “Anh ta luôn không thèm để ý tới tôi, phải làm sao đây.”
Hệ thống nói: “Làm nũng, khóc lên.”
Bạch La La nói: “Làm xong anh ta sẽ để ý đến tôi sao?”
Hệ thống nói: “Làm xong thì sẽ có hai khả năng.”
Bạch La La nói: “Hở?”
Hệ thống nói: “Hoặc là để ý đến cậu, hoặc là chúng ta có thể sẽ đi đến thế giới tiếp theo.”
Bạch La La: “……” Cũng được đó.
Ba người đang ăn thì Từ Nhập Kim lại tới lần nữa, ông ta chào hỏi mọi người, nhìn thấy đồ ăn trên bàn mọi người cũng chưa ai đụng vào, nói: “Sao vậy? Đồ ăn sáng không hợp khẩu vị sao? Vậy để tôi lái xe chở mọi người đến tiệm bánh bao có tiếng nha, mùi vị chính tông……”
“Không cần.” Lâm Trú Miên nói, “Trực tiếp đến nhà ông đi.”
Từ Nhập Kim nghe vậy, nói: “Cũng được…… vậy làm phiền Lâm tiên sinh.”
Sau đó ông ta lái xe chở ba người đến nơi ở của mình.
Khi ở trên xe, Từ Nhập Kim đơn giản giới thiệu tình huống gia đình mình, nói khi còn ở nhà cũ thì gia đình bọn họ chưa từng gặp phải chuyện gì cả, nhưng từ sau khi sửa chữa nửa năm trước thì liền không ngừng xảy ra bất trắc, ông ta tìm không ít người giúp ông ta xem cũng không thấy có hiệu quả gì, nghiêm trọng nhất chính là người nhà của ông ta bắt đầu từng người một bị bệnh, y như bị trúng tà vậy.
Lâm Trú Miên nhắm mắt lại, an tĩnh nghe.
Xe dừng ở bên ngoài một khu hoa viên tư nhân, Từ Nhập Kim nói: “Ở bên trong đấy, không lái xe vào được, làm phiền mọi người đi vài bước.”
Bạch La La xuống xe trước, Ngô Thôi Tam giúp Lâm Trú Miên mở cửa xe, nói: “Tiên sinh cẩn thận một chút.”
Lâm Trú Miên gật gật đầu.
Nói thật, nếu không phải đôi mắt của Lâm Trú Miên vẫn luôn nhắm, chỉ sợ cũng không có ai cảm thấy đôi mắt của y có vấn đề.
Những người không biết Lâm Trú Miên có thể sẽ cảm thấy dáng vẻ nhắm mắt của y có chút cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng những người biết rõ y lại chỉ biết kinh ngạc cảm thán —— cho dù không có thị lực, y vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ.
Đường nhỏ quanh co, Lâm Trú Miên đi vô cùng thông thuận, sống lưng y thẳng tắp, chiều cao thì cao hơn Bạch La La một ít. Mái tóc đen có hơi dài hơn một chút, cả người toát ra khí chất ưu nhã tĩnh mịch như một bức tranh cổ.
Từ Nhập Kim từ đầu tới đuôi đều không có nghi ngờ gì về năng lực của Lâm Trú Miên, mặc dù biết y là một người mù.
Đang đi về phía trước, Lâm Trú Miên đột nhiên dừng lại bước chân, chỉ vào một cái nhà ấm trồng hoa nói: “Nơi đó còn chưa xây xong sao?”
Từ Nhập Kim nói: “Đúng rồi, đây là làm theo yêu cầu của con gái tôi, con bé thích trồng hoa, vẫn luôn muốn có cái nhà ấm…… Chỉ là bởi vì mấy chuyện ngoài ý mà vẫn luôn chưa xây xong.”
Lâm Trú Miên không tiếp tục hỏi nữa, mà là nói: “Thôi Tam?”
Ngô Thôi Tam cẩn thận chăm chú nhìn nhà ấm trồng hoa, nói: “Phòng này có phải đã xây lâu rồi không?”
Từ Nhập Kim nghi hoặc nói: “Không sai……”
Ngô Thôi Tam nói: “Con gái ông có thường xuyên ở bên trong đó không?’’
Từ Nhập Kim gật gật đầu, nói: “Con bé rất thích cây cỏ, cho nên có xây một cái phòng ngủ ở bên trong, cũng thường xuyên ở lại bên trong……”
Ngô Thôi Tam nghe vậy, thử liếc mắt nhìn Lâm Trú Miên một cái, nói: “Phòng phơi thi?”
Lâm Trú Miên không nói đúng hay không, mà là nói với Bạch La La: “Cậu nhìn thấy gì?”
Bạch La La đang thất thần, khi bị Lâm Trú Miên hỏi liền bị dọa run run một chút, run rẩy dùng bàn tay vàng hệ thống mở cho cậu, cậu nói: “…… Rất tối.”
Lâm Trú Miên nói: “Bóng tối từ đâu đến?”
Bạch La La nói: “Chung quanh phòng ùa vào……”
Lâm Trú Miên nói: “Thôi Tam?”
Trên trán Ngô Thôi Tam toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cậu ta biết đây là Lâm Trú Miên muốn kiểm tra mình, cậu ta cũng mơ hồ phát hiện ra cái gì đó, nhưng lại không nói ra được đáp án kia.
Lâm Trú Miên đợi trong chốc lát, không chờ đáp án của Ngô Thôi Tam, môi mỏng khẽ mở, phun ra một đoạn: “Bạch Hổ khóc bên hồ, phụ nữ nhiều cô đơn.”
Lời của y vừa thốt ra, Ngô Thôi Tam mới bừng tỉnh nói: “Hướng Tây Bắc đầu rủ xuống—— người nữ sẽ bị sự cố trước, tất có chết chóc.” Những lời này đều là nội dung sách vở, cậu ta thật sự đã nhai kỹ, nhưng mà đọc sách và thực hành lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Lâm Trú Miên không cần mở mắt thì liền có thể nhìn ra hung trạch Bạch Hổ khóc bên hồ, cậu ta có một đôi mắt lại nhìn không ra được.
Lâm Trú Miên lạnh nhạt nói: “Cậu còn không bằng cậu ta.” Y chỉ chỉ Bạch La La mang vẻ mặt(⊙v⊙) toàn bộ quá trình đều đứng ở bên cạnh.
Ngô Thôi Tam yên lặng cắn chặt răng, nói: “Xin lỗi, tiên sinh.”
Lâm Trú Miên nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo đừng nói nữa. Khi y phất tay, Bạch La La chú ý tới cổ tay của y có đeo một vòng chuỗi hạt châu màu đen, ở giữa hạt màu đen là một chiếc xương trắng như bạch ngọc, lộ ra trên cổ tay trắng nõn tinh tế ngược lại trông đẹp lạ thường.
Từ Nhập Kim ở bên cạnh nghe không hiểu ra sao, ông ta đang muốn lên tiếng thì liền thấy Ngô Thôi Tam ra dấu đừng lên tiếng, vì thế đành phải nuốt hết lời muốn nói trở vào.
Lâm Trú Miên nói: “Ông ta thật sự giúp ông xem phong thuỷ?” Y đang nói đến đại sư phong thủy được mời về trước đó.
“Xem, xem qua rồi.” Vẻ mặt của Từ Nhập Kim như sắp khóc đến nơi, ông ta nói, “Thật sự có xem mà, còn phá cả xà nhà để nhìn một chút nữa……”
Lâm Trú Miên nhướng mày: “Phá xà nhà?”
“Đúng vậy.” Từ Nhập Kim nói, “Nói vật liệu bằng đá của xà nhà không được……”
“Thú vị.” Lâm Trú Miên chậm rãi xoay vòng tay mình một cái.
Bạch La La chẳng biết tại sao được Lâm Trú Miên khen một cái, nhận được 10 điểm thái độ thù địch của Ngô Thôi Tam, giảm 100 HP xuống, cậu nghe không hiểu lời của bọn họ nói lắm, nhưng có thể cảm thấy căn nhà kia không may mắn, khi đi ngang qua cửa còn cảm thấy u ám nữa.
Bốn người cùng nhau vào nhà, gặp được một trai một gái của Từ Nhập Kim ở trong phòng khách
“Ba, ba về rồi?” Con gái Từ Nhập Kim trông chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, ngoại hình trông rất đáng yêu, chỉ là lời nói khiến cho người ta không dễ chịu cho lắm.
Nàng nói: “Ba không đến bệnh viện còn đi lêu lổng ở đâu thế, mẹ cũng bị bệnh lâu như vậy rồi——”
“Con nít con nôi nói bậy cái gì đó.” Từ Nhập Kim cả giận nói, “Không phải ba đang nghĩ cách đây sao!”
“Nghĩ cách gì?” Cô bé cả giận nói, “Lại phá nhà sao?” Cô đang muốn nói thêm mấy câu thì lại thấy được ba người Lâm Trú Miên đi theo tiến vào, giọng lập tức hạ xuống.
Không thể không nói, ngoại hình đẹp chính là một ưu thế trời cho.
Lúc này đôi mắt phượng của Lâm Trú Miên đang lẳng lặng nhắm lại, mũi cao thẳng, sắc môi màu nhạt, mặc một chiếc áo có hoa văn trúc xanh, nghe tiếng thì hơi hơi quay đầu đi khiến cho mặt của cô bé lập tức đỏ lên.
“Làm sao vậy?” Y nhàn nhạt mở miệng, giọng cũng đặt biệt êm tai.
“Không có gì, không có gì.” Từ Nhập Kim cười gượng nói, “Đứa nhỏ không hiểu chuyện —— nhanh lên lầu cho ba! Nếu không ba tẩn mày một trận đấy!”
Cô bé dậm dậm chân, tức giận xoay người đi.
Từ Nhập Kim nhanh chóng nói thêm vài câu để bầu không khí không còn xấu hổ. Nhưng Lâm Trú Miên thoạt nhìn cũng không thèm để ý cái này chút nào, y bước vào trong nhà như đang đo lường cái gì đó.
Đại khái vài phút sau, y ngừng trước xà nhà.
Ngôi nhà cổ của Từ Nhập Kim, nghe nói đã có mấy trăm năm lịch sử, tổ tiên nhà ông ta chính là làm thương nhân mà trở nên giàu có, của cải không tệ. Tòa nhà này vẫn luôn được truyền như vậy, chưa từng dọn ra ngoài sống. Hơn nữa theo những gì Từ Nhập Kim nói nhà ông ta chỉ có nhất mạch của gia chủ mới có tư cách vào ở, đây đều coi là người tài, cho nên khi tu sửa cũng rất chú ý.
Từ Nhập Kim thấy động tác Lâm Trú Miên, lặng lẽ đi tới bên cạnh Ngô Thôi Tam, nói: “Cậu em Ngô à, cậu nói Bạch Hổ khóc bên hồ…… là có ý gì thể?”
Ngô Thôi Tam tập trung toàn bộ sự chú ý vào trên người Lâm Trú Miên, nghe được Từ Nhập Kim hỏi chuyện thì thuận miệng giải thích nói: “Khi xây nhà, không thể xây một căn phòng nhỏ ở hướng Tây bắc, nếu như che lại, bố cục ấy sẽ được gọi là Bạch Hổ khóc bên hồ, phụ nữ trong nhà sẽ xảy ra chuyện trước, thời gian lâu rồi còn sẽ có tang sự.”
Từ Nhập Kim nghe vậy liền toát mồ hôi lạnh, ngập ngừng nói: “Vậy, vậy phòng phơi thi là thế nào?”
Ngô Thôi Tam nói: “Một ngôi nhà không sửa được trong thời gian dài chính là phòng phơi thi, không ở được.”
Từ Nhập Kim đều sắp khóc luôn rồi.
Bạch La La lắng nghe một cách say sưa bên cạnh, trong lòng đang nghĩ ngợi nghe mấy thứ này cũng thú vị y như nghe kể chuyện vậy, kết quả liền nhìn thấy Lâm Trú Miên đột nhiên vẫy vẫy tay với cậu: “Lại đây.”
Bạch La La nhìn thấy động tác của y, thiếu chút nữa đã khóc lên, nói với hệ thống nói: “Mẹ nó, tôi sợ quá à.”
Hệ thống nói: “Đừng sợ, qua ba mươi ngày cậu sẽ lại là một hảo hán, rắc rắc rắc.” Lần này đến hệ thống vừa ăn hạt dưa vừa xem kịch.
Lâm Trú Miên vẫy tay với cậu, Bạch La La không dám từ chối, vì thế chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Trú Miên.
Lâm Trú Miên nói: “Đưa tay cho tôi.”
Bạch La La nuốt nước bọt rồi đưa tay cho Lâm Trú Miên.
Lâm Trú Miên cầm tay của Bạch La La, khi da thịt hai người chạm nhau, Bạch La La liền rùng mình một cái —— tay của Lâm Trú Miên rất lạnh, gần giống như là một cục băng vậy, khi nắm tay cậu thì làn khí lạnh kia bắt đầu trực tiếp theo làn da chui vào bên trong, khiến cho Bạch La La không tự chủ được mà run lên.
Lâm Trú Miên thấy Bạch La La phản ứng lớn như vậy, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục biểu cảm không có gì ngày thường.
Tay trái Lâm Trú Miên bắt lấy tay của Bạch La La, tay phải lấy ra một cái ngọc bội, sau đó dùng ngọc bội vẽ một cái lên lòng bàn tay của Bạch La La, Bạch La La cảm thấy lòng bàn tay của mình hơi lạnh, máu đỏ tươi chảy từ lòng bàn tay ra. Nhưng kỳ quái chính là, cậu cũng không có cảm thấy đau đớn, Bạch La La còn hỏi có phải hệ thống giúp cậu che chắn cảm giác đau hay không.
Hệ thống nói: “Chút vết thương ấy cậu cũng không chịu được à?”
Bạch La La nói: “Không phải…… Tôi không đau thật……”
Hệ thống nói: “Ờ, cậu là người yêu của Lâm Trú Miên mà, sao anh ta nở làm cậu đau chứ.”
Bạch La La: “……” Được rồi, cậu chỉ biết ba phút không đau là muốn mạng chó tôi rồi.
Lâm Trú Miên khai hóa bàn tay của Bạch La La rồi đặt lòng bàn tay lên cột nhà của Từ Nhập Kim, sau đó buông ra, để lại một dấu bàn tay đỏ tươi.
Cái này đang làm gì vậy? Bạch La La và Từ Nhập Kim đều là không hiểu ra sao, nhưng lại ngại hỏi.
Lâm Trú Miên nói: “Có thể thấy gì không?”
Ngô Thôi Tam chăm chú nhìn trụ cột một lát, thất bại lắc đầu.
Lâm Trú Miên lại nhìn về phía Bạch La La.
Tay Bạch La La còn đang chảy máu, khi bị Lâm Trú Miên nhìn không khỏi sinh ra vài mấy phần ấm ức, cậu nói: “Thấy cái gì? Thấy khí đen trên trụ cột sao?”
Lâm Trú Miên nói: “Cậu có thể nhìn thấy khí đen sao?”
Bạch La La nói: “Có thể thấy.”
Lâm Trú Miên nói: “Khi tiến vào nhà đã thấy sao?”
Bạch La La nói: “Ờ…… Thấy được.”
Lâm Trú Miên cẩn thận nhìn chăm chú Bạch La La, ánh mắt kia khiến cho Bạch La La sởn tóc gáy, đáng sợ nhất chính là, trong ánh mắt y, còn mang theo chút hứng thú —— như là nhìn thấy vật liệu đáng để nghiên cứu gì đấy.
Nhưng Lâm Trú Miên không nói thêm cái gì, đưa tay gõ gõ lên một vị trí, nói: “Nơi này có thứ gì đó.”
Từ Nhập Kim lau mồ hôi trên trán, nói: “Có, có cái gì?”
Lâm Trú Miên nói: “Gọi người đến phá rồi lấy thứ đó ra, sau đó phá nhà ấm của ông đi, vậy là được rồi.”
Từ Nhập Kim không nghĩ tới việc này đơn giản như vậy, lắp bắp nói: “Cái này, vậy là xong rồi sao?”
Lâm Trú Miên nghe vậy ngược lại lộ ra vẻ cười như không cười, y nói: “Người xem phong thủy cho ông trước đó, nếu thật sự muốn giế.t chết ông, hiện tại có lẽ ông đã cửa nát nhà tan rồi.”
Từ Nhập Kim nuốt một ngụm nước bọt lớn.
Lâm Trú Miên nói: “Còn có việc gì không? Không còn việc gì thì tôi đi đây.”
“Đại, đại sư.” Từ Nhập Kim như sắp khóc đến nơi, không gọi Lâm Trú Miên là tiên sinh nữa mà trực tiếp thay đổi luôn xưng hô đại sư, ông ta lau mồ hôi không ngừng nhỏ giọt ra, nói, “Ngài, ngài có thể chờ tôi lấy thứ đó ra trước rồi hãy đi hay không, tôi có thể nhờ người bán miếng ngọc cho ngài……”
Lâm Trú Miên nhìn đầu ngón tay chính mình, trên đầu ngón tay của y còn dính máu trong lòng bàn tay của Bạch La La, y nói: “Được thôi.”
Từ Nhập Kim như trút được gánh nặng.
Lâm Trú Miên nói: “Nhưng, tôi chỉ chờ ông ba tiếng thôi đấy.”
Tâm vừa mới buông xuống của Từ Nhập Kim lại nhấc lên lại, lần đầu tiên ông ta có một loại xúc động muốn khóc.
Mà Bạch La La đứng ở bên cạnh Lâm Trú Miên cảm thấy bản thân đang bị con hổ để mắt đến, lúc này cũng tràn đầy cảm giác sợ hãi……