Ngô Thôi Tam đứng dưới màn đêm vòng tay khoác lên vai Bạch La La, giọng cậu ta thấp hơn so với bình thường, nghe như có một hơi thở vô hình khiến người ta ớn lạnh. Cậu ta nói: “Anh đã từng nghe nói đến Hoàng Bì Tử chưa?”
Bạch La La nói: “Chồn à?”
“Không sai, chính là chồn.” Ngô Thôi Tam nói: “Ở Đông Bắc chúng tôi, có hai dòng họ, anh tốt nhất không nên dây vào. Một là người họ Hoàng, hai là người họ Hồ.”
“Tại sao?” Quả thật Bạch La La khá hứng thú với những truyện truyền thuyết dân gian này.
Ngô Thôi Tam cố ý nói với vẻ thần bí: “Bởi vì chồn và hồ ly là hai loài động vật dễ thành tinh nhất.” Cậu ta phun khói ra: “Con chồn bị đứt đuôi mà anh nhìn thấy trước đó, nó chính là một con yêu quái.”
Bạch La La yên lặng lắng nghe.
Ngô Thôi Tam nói: “Chồn còn ác độc hơn cả hồ ly. Nếu hồ ly dùng tinh thần để khống chế con người, vậy thì phương pháp khống chế người của chồn là dùng thể xác…” Cậu ta nói, giọng trở nên u ám: “Chồn đều chui vào trong bụng người, ngụy trang thành người đó, rồi ăn thịt từng người bên cạnh người đó. Chờ đến khi anh phát hiện ra nó, nói không chừng hôm đấy chính là ngày chết của anh…”
Bạch La La nghe vậy thì cười, cậu nói: “Cậu nói với tôi cái này, không lẽ cậu đã phát hiện ra cái gì rồi sao?”
Ngô Thôi Tam nhất thời chưa rõ ý của Bạch La La, cậu ta ngây ra, nói: “Anh có ý gì?”
Bạch La La giơ tay vỗ vào vai cậu, híp mắt cười nói: “Làm cậu sao biết được, tôi không phải chồn chứ.”
Ngô Thôi Tam: “…..”
Bạch La La nói: “Hử?”
Ngô Thôi Tam lặng lẽ đẩy bàn tay của Bạch La La xuống, đáp: “Rốt cuộc anh có muốn nghe tôi kể chuyện tiếp hay không?”
Bạch La La nói: “Nghe nghe nghe.”
Ngô Thôi Tam trừng mắt nhìn Bạch La La, tiếp tục kể, Bạch La La nghe rất nhiệt tình.
Ngô Thôi Tam nói rằng, con chồn mà Lâm Trú Miên bắt được trước đó là một lão yêu quái đã thành tinh, chỉ là hắn ham mê sắc đẹp nhân gian, chui vào trong cơ thể của một người, rồi ngụy trang bản thân thành đạo sĩ trừ yêu, hết ăn lại uống ở bên trong nhân gian. Thế nhưng, nó học lỏm được chút pháp thuật, nên đã lừa được không ít người. Con chồn kia thích nhất là các cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, không những ham mê thể xác mà còn thích thịt của các cô gái ấy hơn.
Ngô Thôi Tam còn nói, lúc Lâm Trú Miên bắt chồn, cậu ta cũng đi theo, chính mắt cậu ta nhìn thấy con chồn kia xé bụng một người chui ra.
Ngô Thôi Tam bị dọa sợ hết hồn, Lâm Trú Miên lại hết sức bình tĩnh lấy pháp khí ra sử dụng, dễ dàng bắt được con chồn kia.
Câu chuyện qua lời kể của Ngô Thôi Tam vô cùng sinh động, cậu ta còn cố ý tả lại dáng vẻ hung tợn của con chồn và cảnh tượng đáng sợ lúc nó bị đứt đuôi.
Sau khi kể xong, Ngô Thôi Tam nói: “Như thế nào?”
Bạch La La vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Hết rồi sao?”
Ngô Thôi Tam đưa mắt nhìn Bạch La La, dường như muốn tìm kiếm biểu cảm run rẩy trên gương mặt cậu. Nhưng cậu ta đã thất bại, bởi vì trong mắt Bạch La La chỉ có niềm hiếu kỳ đối với câu chuyện.
Ngô Thôi Tam có chút không dám tin, cậu ta cảm thấy Bạch La La vô cùng nhu thuận, nhát gan, dễ bị lừa gạt, chắc hẳn rất sợ nghe chuyện ma mới đúng.
Ngô Thôi Tam nói: “Anh không sợ sao?”
Bạch La La cười, đáp: “Thế này thì có gì phải sợ, tôi kể cậu nghe vài chuyện khác."
Tàn thuốc lá của Ngô Thôi Tam rơi xuống một nửa: “…..”
Tối hôm đó, Lâm Trú Miên đang ở trong phòng nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy trên tầng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, mà tiếng kêu kia nghe như tiếng của Ngô Thôi Tam. Lâm Trú Miên thoáng cau mày, đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài.
Y vừa ra tới nơi thì đã đụng phải Ngô Thôi Tam lăn từ tầng ba xuống. Ngô Thôi Tam vừa nhìn thấy y, khàn giọng kêu: “Tiên sinh… Tiên sinh…”
Lâm Trú Miên nói: “Làm sao vậy?”
Ngô Thôi Tam đáp: “Chu Trí Tri, tên khốn kiếp… dọa chết ông đây rồi.” Dường như cũng phát hiện ra bản thân mình hơi bất lịch sự, cậu ta lúng túng đứng lên, phủi phủi bụi trên người. Mặc dù Lâm Trú Miên không nhìn thấy Ngô Thôi Tam đang làm gì, nhưng từ động tĩnh của cậu ta, y cũng đoán được đại khái bộ dạng cậu ta hiện giờ.
Bạch La La đi theo xuống dưới, nghe thấy Ngô Thôi Tam đang tố cáo bôi đen mình, cậu oan ức lên tiếng: “Nếu cậu nói sợ, tôi cũng đã không kể rồi.”
Sắc mặt Ngô Thôi Tam lúc trắng lúc xanh, cứng đầu nói: “Ông đây mới không thèm sợ.”
Lâm Trú Miên nhàn nhạt nói: “Cậu là ông của ai?”
Ngô Thôi Tam vội vàng xin lỗi, nói: “Tiên sinh, em sai rồi, em không nên nói tục.”
Lâm Trú Miên nói: “Đã trễ thế này còn chưa đi ngủ, ngày mai sẽ không cho các cậu thời gian ngủ nướng nữa.”
Ngô Thôi Tam ngượng ngùng dạ vâng, rồi kéo Bạch La La đi. Bạch La La cảm thấy bản thân cực kỳ oan ức, cậu thấy Ngô Thôi Tam kể chuyện lưu loát như vậy, còn tưởng rằng cậu ta là người chung sở thích với mình, nào có ngờ mới kể được hai chuyện, Ngô Thôi Tam đã tè ra quần gào khóc lăn từ tầng ba xuống.
Trở về phòng, trong lòng Bạch La La có hơi thấp thỏm, cậu hỏi: “Hệ thống, cậu nói xem Lâm Trú Miên có trách tôi kể chuyện ma cho Ngô Thôi Tam nghe không?”
Hệ thống nói: “Tôi cũng không biết nữa.”
Bạch La La nói: “A, hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì?”
Hệ thống nói: “Đôi khi không hiểu được cũng là một loại may mắn.” Ngộ nhỡ hiểu ra rồi biết được Lâm Trú Miên đang tức giận, chẳng phải lại càng thêm bất an sao.
Sáng hôm sau, Bạch La La bị tiếng gõ của đội xây dựng làm tỉnh giấc. Cậu liếc nhìn trần nhà, mông lung không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.
Chỉ là tiếng gõ ngày càng lớn, cậu không tài nào ngủ tiếp được nữa, bò dậy khỏi giường.
Rửa mặt thay quần áo xong, lúc Bạch La La mở cửa, cậu thấy tầng hai đang bắt đầu thi công.
Mấy người Lâm Trú Miên, Ngô Thôi Tam đang đứng đó nhìn đội thi công làm việc. Bạch La La đi tới bên cạnh Ngô Thôi Tam, nhỏ giọng nói: “Tại sao không gọi tôi dậy?”
Ngô Thôi Tam nhìn lên trần nhà sắp bị phá vỡ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiên sinh nói để anh ngủ nhiều thêm chút.”
Bạch La La: “…..” Chết tiệt.
Ngô Thôi Tam thấy Lâm Trú Miên đang nói chuyện với đội thi công, quay sang thấp giọng nói với Bạch La La: “Anh biết lần đầu tiên tôi ngủ nướng trên giường, tiên sinh đã làm gì tôi không?”
Bạch La La run hỏi: “Làm cái gì với cậu?”
Ngô Thôi Tam đau khổ nói: “Tiên sinh trực tiếp sai người dùng trận pháp trói tôi suốt một ngày trên giường.”
Bạch La La: “…..” Quá độc ác rồi.
Ngô Thôi Tam nghĩ lại rồi nói: “Vẫn may ngày hôm trước tôi không uống quá nhiều nước.”
Bạch La La nghe vậy, nghĩ thầm, dù cậu ta không uống bao nhiêu nước, thì có lẽ cũng phải tè ra quần. Bạch La La khá đồng cảm với Ngô Thôi Tam, lại có chút kinh sợ với việc Lâm Trú Miên để cho cậu ngủ nướng.
Ngô Thôi Tam thấy biểu cảm phức tạp của Bạch La La, thở dài nói: “Cố mà trân trọng đi, tiên sinh thật sự rất coi trọng anh.”
Bạch La La: “…..”
Hai người vừa nói chuyện, trần nhà bên kia cũng đã được dỡ xong.
Người trong đội thi công lên tiếng: “Có thứ gì này.”
Bach La La vội vàng qua đó, thấy bọn họ lôi một chiếc hộp đỏ như máu từ trần nhà ra.
Chiếc hộp kia dài khoảng nửa mét, cũng không dày, khóa bằng ổ khóa nhỏ bằng sắt, trên ổ khóa còn có một tờ giấy niêm phong màu vàng.
Lâm Trú Miên nghe Ngô Thôi Tam miêu tả chiếc hộp, lấy tay lau nhẹ, ánh mắt pha chút lạnh lẽo, y nhìn về phía Hồ tiên sư nói: “Ông đúng là bị người ta oán hận cay độc rồi.”
Dường như Hồ tiên sư cũng đoán được bên trong chiếc hộp đựng thứ gì, cả người tức giận mà run lẩy bẩy, ông ta nói: “Đây….. đây là…..”
“Mở ra đi.” Lâm Trú Miên nhìn về phía Ngô Thôi Tam ra hiệu: “Nhẹ tay chút.”
Ngô Thôi Tam khẽ gật đầu, cẩn thận lấy kìm, cắt đứt ổ khóa trên chiếc hộp. Sau khi phá khóa, Ngô Thôi Tam từ từ mở chiếc hộp, lộ ra đồ vật bên trong. Bạch La La cũng nhìn thấy thứ ở bên trong hộp.
Trong hộp có một bộ áo liệm nhỏ chỉnh tề, đầy đủ từ đầu đến chân, giày lại là giày thêu màu đỏ, khiến người nhìn thấy lạnh toát sống lưng. Phía dưới bộ áo liệm nhỏ này còn phủ một lớp tro mỏng, cũng không biết rốt cuộc là thứ gì.
"Đây, đây là muốn nhà họ Hồ tan cửa nát nhà ư." Trong chớp mắt, Hồ tiên sư giống như già đi mười tuổi. Ông ta nhìn vật trong hộp, nghẹn ngào lên tiếng.
Hồ Ngọc Trân cả người như ngây dại, bà ấy nói: "Tại, tại sao trong nhà lại có thứ này?"
Ngô Thôi Tam nói: "Tiên sinh, bộ áo liệm này thì bỏ qua, tầng tro mỏng bên dưới áo liệm là cái gì vậy ạ?"
"Đó là tro của cây hòe." Lâm Trú Miên nói: "Có cần tôi tiếp tục giải thích không?"
Mấy người ở đây, ngoại trừ Bạch La La và Từ Nhập Kim vẫn còn mờ mịt ra, những người khác đều lộ ra vẻ sững sờ.
Cuối cùng vẫn là Ngô Thôi Tam giải thích cho Bạch La La. Cậu ta nói áo liệm vốn dĩ là vật cực âm, mà cây hòe còn có tên khác là cây quỷ, rất dễ dàng tụ tập âm khí. Dùng tro của cây quỷ làm nền, bên trên phủ thêm áo liệm, giống như một vòng xoáy cực lớn, không ngừng liên tục hút âm khí vào trong. Mà thứ này lại được để bên trong trần nhà, dù có thay đổi phong thủy cả nhà như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi theo hướng tốt được.
Hồ tiên sư tức giận nói: "Tôi nhất định phải bắt được hắn ta, rốt cuộc là ai động tay động chân ở trong căn nhà này?" Chẳng những dùng áo liệm, còn dùng cây quỷ, ông ta mà tạo ra được phong thủy tốt thì mới là lạ đó.
Ngón tay của Lâm Trú Miên nhẹ nhàng v**t v* bộ áo liệm, y ngừng lại chốc lát rồi nói: "Bộ áo liệm này… hình như từng được dùng qua."
Hồ Ngọc Trân nghe vậy, suýt chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ.
Xem độ to nhỏ của bộ áo liệm, sợ rằng người sử dụng là một đứa bé nhỏ tuổi.
Rốt cuộc Hồ tiên sư không nhịn được mà chửi tục.
Từ Nhập Kim ở bên cạnh nghe vậy, cũng có chút co rúm, ông ta nói nhỏ: "Vậy tiên sư, tình huống này có nghiêm trọng không?"
Lâm Trú Miên nói: "Căn nhà này cũng phải sửa được mấy năm rồi."
Hồ tiên sư gật đầu, hắn cười khổ: "Mấy năm rồi."
"Dọn ra ngoài thôi." Lâm Trú Miên chỉ nói một câu như vậy.
Hồ tiên sư há hốc miệng, ông ta vốn định nhờ Lâm Trú Miên giúp phá bỏ trận phong thủy ngược này, nhưng nhìn Lâm Trú Miên hình như không có ý đó, nên không biết phải mở miệng như thế nào.
Sau khi Lâm Trú Miên tìm được bộ áo liệm và tro cây quỷ, lại tìm được một ít đồ vật khác từ các góc trong nhà. Những thứ này đều được giấu ở những chỗ khuất, người bình thường cho dù có sửa nhà, sợ là cũng không có cơ hội để tìm ra. Sau khi lấy hết tất cả đồ được giấu trong phòng ra, Lâm Trú Miên chào ra về. Hồ tiên sư vẫn muốn giữ y lại, để Lâm Trú Miên ở đây chơi thêm mấy ngày, nhưng Lâm Trú Miên rất kiên quyết muốn rời khỏi đây.
Không còn cách nào khác, Từ Nhập Kim đành phải lái xe chở ba người ra sân bay.
Ở sân bay, xoát xong vé, cuối cùng ba người cũng lên máy bay về nhà.
Trên máy bay, Lâm Trú Miên nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, Bạch La La yên tĩnh đọc sách, Ngô Thôi Tam gãi đầu gãi tai.
Lâm Trú Miên rất hiểu tính cách của Ngô Thôi Tam, mở miệng nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Ngô Thôi Tam nghe vậy, cười ngốc nghếch, nói: "Tiên sinh à, nếu ngài đã giúp người ta xem phong thủy, vì sao không giúp ngài giúp đến cùng, thay họ phá thế cục đó đi?"
Lâm Trú Miên nói: "Trong phong thủy, không thể làm việc gì?"
Ngô Thôi Tam trả lời mà không suy nghĩ: "Không được dùng phong thủy để hại đến tính mạng người khác."
Lâm Trú Miên nói: "Cậu nghĩ vì sao không được hại đến tính mạng người khác?"
Ngô Thôi Tam suy nghĩ một lúc, thăm dò mà trả lời: "Bởi vì nếu làm việc hại đến tính mạng người khác, sẽ tổn hại đến âm đức, không có lợi với bản thân?"
Lâm Trú Miên nói: "Vậy cậu có biết, cái không có lợi kia rốt cuộc là nói về cái gì không?"
Ngô Thôi Tam mờ mịt lắc đầu, thực ra trong môi trường sống của cậu ta không thiếu người lợi dụng phong thủy để đạt được lợi ích, tương đối phổ biến là mưu cầu tiền tài, mà tiến thêm một bước thì…
Lâm Trú Miên nói: "Năm mà ba cậu gặp chuyện, tôi mười ba tuổi, cậu bốn tuổi."
Vẻ mặt của Ngô Thôi Tam càng thêm nặng nề.
Lâm Trú Miên nói: "Nếu như cậu quay về nhà hỏi thăm ba cậu năm đó chết như thế nào, nhất định sẽ không có ai nói cho cậu nghe."
Dường như Ngô Thôi Tam cũng mơ hồ đoán ra được đáp án, cậu ta không dám tin nói: "Không, không thể nào…"
Giọng Lâm Trú Miên lạnh lùng, cũng không vì Ngô Thôi Tam suy sụp mà lộ một chút xúc động nào, y nói: "Ba của cậu thay người khác sắp xếp bố cục phong thủy, hại chết ba mươi mấy người, trong đó có ba đứa bé chưa đầy một tuổi.”
Cả người Ngô Thôi Tam cứng đờ như tượng đá, cậu ta nói: "Là có người đến báo thù đúng không?"
Lâm Trú Miên lắc đầu tiếp tục nói: "Báo thù? Nếu như ba cậu không tự nói ra, sợ là không có một ai biết được là do ông ấy sắp xếp thế cục đó."
Ngô Thôi Tam sinh ra trong thế gia phong thủy. Năm xưa ba của cậu ta cũng là đại sư phong thủy tiếng tăm lừng lẫy, trẻ tuổi anh tuấn nhiều tiền, là đối tượng được người trong nghề ngưỡng mộ. Đại khái là vì thành công quá sớm, lại vì sự cám dỗ của tiền tài mà ba cậu ta đã đánh mất bản tâm, làm việc không nên làm.
Vì vậy trong một đêm nọ, ba của Ngô Thôi Tam chạy như điên từ trong nhà ra bên ngoài, gào thét với mọi người, bản thân đã làm những gì rồi đập đầu vào cây liễu ngoài cửa mà chết.
Lâm Trú Miên nói: "Bọn họ không nói cho cậu, vì đây là sự sỉ nhục của gia tộc nhà cậu."
Ngô Thôi Tam không nói lên lời, cậu ta biết rằng Lâm Trú Miên sẽ không lừa mình.
"Đây chính là cái giá phải trả khi dùng phong thủy để hại người." Lâm Trú Miên lạnh lùng nói: "Nếu đã dám bày ra thế cục như vậy ở nhà họ Hồ, vậy chắc là có huyết hải thâm thù, tôi tham gia vào làm gì."
Đoạn đường còn lại, không ai nói gì.
Ngô Thôi Tam vốn là người biết điều chỉnh bầu không khí, nhưng lời của Lâm Trú Miên khiến cậu ta bị đả kích sâu sắc, cho nên từ đầu đến cuối đều im lặng, đến khi về đến nhà cũng không nói một câu nào.
Ngược lại Bạch La La lại có chút đau lòng, chỉ là Lâm Trú Miên đang ở bên cạnh, cậu cũng không dám lên tiếng an ủi.
"Quay về rồi à?" Thấy Bạch La La và Ngô Thôi Tam đi vào nhà, Ngô Trở Tứ ở trong nhà lên tiếng chào hỏi.
Nhưng không giống như cậu ta tưởng tượng, Ngô Thôi Tam lại không nhiệt tình đáp lời hay khoe khoang lần này ra ngoài học được bao nhiêu thứ, mà là không nói tiếng nào đã đi mất, một mình lên lầu.
Ngô Trở Tứ lộ ra biểu cảm khó hiểu, nói: "Cậu ta sao vậy?"
Bạch La La cười gượng: "Tâm trạng không được tốt."
"Sao cơ? Lại bị tiên sinh mắng à?" Ngô Trở Tứ nói: "Ài, quả nhiên vẫn còn con nít quá. Cậu xem, xem tôi cũng quen rồi, tiên sinh mắng tôi, tôi còn rất vui mừng ấy."
"Vậy ư?" Vừa nói xong câu ấy, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lâm Trú Miên.
Ngô Trở Tứ vội vàng nói: "Ha ha ha, tiên sinh đến lúc nào vậy? Em đang nói đùa với Chu Trí Tri thôi…"
Lâm Trú Miên nói: "Trước khi ra ngoài, tôi kêu cậu học thuộc Thiên Cương Lục, cậu học xong chưa?"
Ngô Trở Tứ: "…"
Lâm Trú Miên thấy cậu ta không trả lời, tiếp tục nói: "Học xong thì ngày mai đến chỗ tôi làm kiểm tra."
Ngô Trở Tứ hận không thể tự vả mình một cái. Mẹ nó, nhiều lời làm gì, lần này bị nghe thấy, tự bê đá đập vào chân mình.
Lâm Trú Miên dạy bảo Ngô Trở Tứ xong, ngoắc tay với Bạch La La, nói: "Lại đây."
Bạch La La khóc với hệ thống: "Anh ta gọi tôi qua kìa…"
Hệ thống: "…"
Bạch La La khó khăn nói: "Có phải là tôi kiểm tra cũng không đạt tiêu chuẩn, anh ta sẽ loại tôi không?"
Hệ thống còn nói gì được nữa, chỉ có thể bày tỏ: "Tôi làm tê liệt cảm giác đau đớn của cậu nhé, yên tâm đi đi, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi."
Bạch La La: "Meo…"
Lâm Trú Miên mơ hồ nhận ra tinh thần Bạch La La sa sút, thậm chí mắt thấy bộ dạng co đầu rụt cổ của Bạch La La, y nói: “ Sợ tôi như thế làm gì? Tôi có ăn thịt cậu đâu.”
Bạch La La thầm nghĩ, đúng là thế, anh chỉ sai người khác làm thịt tôi thôi.
“Đi theo tôi, tôi có việc cần nói với cậu.” Lâm Trú Miên nói xong thì dẫn Bạch La La ra ngoài, để lại Ngô Trở Tứ và Ngô Vô Ngũ biểu cảm phức tạp nhìn theo bóng lưng hai người.
Lâm Trú Miên bước đi không nhanh không chậm, Bạch La La vừa vặn có thể theo kịp.
Lúc trước cậu bị người ta kéo tới kéo lui, nên không nhìn được kỹ quang cảnh trong sân, bây giờ xem ra nơi ở của Lâm Trú Miên cũng thật đẹp.
Cây tùng bách cao lớn xanh tươi, cây cầu nhỏ bắc qua dòng suối uốn lượn tinh tế đẹp đẽ. Bạch La La cảm thấy trong sân khắp nơi đều là cảnh đẹp, cầm máy ảnh tùy tiện chụp lại cũng giống như tranh.
Lâm Trú Miên dẫn Bạch La La đi trên con đường nhỏ quanh co uốn lượn, mặc dù y không nhìn thấy nhưng đi lại hay làm việc đều không gặp trở ngại gì, thậm chí có thể nói y còn thấy rõ hơn nhiều người mắt sáng.
Lâm Trú Miên đi được nửa đường bỗng nhiên hỏi: “Tôi tự thấy thái độ của tôi đối với cậu không tệ lắm, vì sao cậu lại sợ tôi như thế?”
Bạch La La nói: “Có lẽ do làm sai, hơi chột dạ…” Nếu không phải cậu biết được từ chỗ của Chu Trí Tri là Lâm Trú Miên thật sự giết người, thì cậu cũng sẽ thật sự cho rằng Lâm Trú Miên là một đại sư đáng tin cậy.
Lâm Trú Miên: “Thật sao?”
Bạch La La gật đầu, nhưng cậu lại nhớ ra Lâm Trú Miên không nhìn thấy, thế là cậu lại nói một chữ đúng.
Lâm Trú Miên nói: “Nhưng sao tôi lại có cảm giác sự chột dạ này không giống với lời cậu nói?”
Bạch La La lập tức nổi da gà, cậu luôn có cảm giác sợ hãi bị Lâm Trú Miên nhìn thấu.
Cũng may Bạch La La còn chưa trả lời thì hai người đã đến nơi - chỗ ở của Lâm Trú Miên.
Có vẻ Lâm Trú Miên sống một mình ở đây. Rừng cây cành lá xum xuê, một tòa nhà nhỏ được dựng ở đó. Tòa nhà này, nhìn bên ngoài khá cổ kính nhưng không hề cũ, rõ ràng là thường xuyên được quét dọn và tu sửa.
Mà lúc này đang là mùa hè, mặt trời chói chang, Bạch La La đứng cách khá xa tòa nhà cũng có thể cảm thấy được một trận gió lạnh thổi đến, cậu không khỏi run rẩy.
“Lạnh sao?” Lâm Trú Miên hỏi cậu.
Bạch La La trả lời: “...Có chút.”
Lâm Trú Miên nói: “Lạnh là đúng rồi.” Y nói xong thì đẩy cửa bước vào.
Bạch La La theo sát phía sau, nhưng cậu vừa bước một chân vào cửa đã bị một trận gió lạnh thổi mạnh tới.
Bạch La La run lập cập, kiên trì đi theo Lâm Trú Miên vào trong, cậu nói với hệ thống: “Lâm Trú Miên ở nơi này sao? Anh ta lợi hại quá rồi đó.”
Hệ thống đáp lại: “Tôi nghi ngờ anh ta có thể chất đặc biệt...”
Bạch La La nói : “Sao lại nói vậy?”
Hệ thống giống như gia sư dạy thêm tại nhà, bổ sung kiến thức cho Bạch La La, nói: “ Cậu còn nhớ miếng huyết ngọc kia không?”
Bạch La La nói: “Vẫn còn nhớ.”
Hệ thống nói: “Miếng huyết ngọc kia có âm khí rất nặng, người hiểu biết một chút sẽ không để nó trên ngực. Theo lý thuyết, Lâm Trú Miên cũng là cấp bậc đại sư rồi, càng không thể mắc sai lầm cấp thấp như vậy.”
Bạch La La cái hiểu cái không cảm thán: “Thế mà cậu lại hiểu biết nhiều như vậy...”
Hệ thống nói: “Ôi, công việc mà.”
Đến Bạch La La cũng nghe ra sự đau thương trong câu nói của nó, xem ra công việc của hệ thống cũng không dễ dàng, cần phải hiểu biết mười tám loại võ nghệ mới có thể nhận được chứng chỉ thăng cấp.
Hệ Thống nói: “Dù sao tôi cũng sẽ nói với cậu, yêu cầu của tổng bộ chính là, người chơi tuyệt đối không thể bị ném ra khỏi thế giới chỉ vì thiếu kỹ năng chuyên môn. Một khi việc này xảy ra sẽ là sự thất trách của hệ thống. Cũng chính là nếu người chơi trở thành võ lâm cao thủ thì hệ thống còn cần phải biết võ công…”
Bạch La La lại cảm thấy công chức thực sự là một công việc tốt.
Cậu run rẩy từ cửa đến khi vào trong phòng, hơi lạnh mới ít đi một chút. Bạch La La nhìn ngó xung quanh, phát hiện nơi ở của Lâm Trú Miên cực kỳ đơn giản, ngoại trừ đồ dùng cần thiết ra thì không có đồ trang trí gì cả. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thị lực của Lâm Trú Miên có vấn đề, có trang trí cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ cản trở việc đi lại.
Lâm Trú Miên nói: “Ngồi đi.”
Bạch La La ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lâm Trú Miên.
Lâm Trú Miên lại quay người đi vào một căn phòng khác, nhưng rất nhanh đã đi ra, trong tay còn cầm theo một chuỗi hạt, y nói: “Đeo lên đi.”
Bạch La La nhận lấy vật trong tay Lâm Trú Miên, đeo lên cổ tay. Vừa đeo vòng hạt lên tay, cậu cảm nhận được toàn bộ khí lạnh trên người đều tan đi, nhiệt độ trong phòng trở lại bình thường, nhưng vẫn có một chút mát mẻ.
“Sao rồi?” Lâm Trú Miên hỏi.
“Không lạnh nữa.” Bạch La La ngoan ngoãn nói.
"Hạt châu này được làm từ hỏa tinh, không dễ làm được.” Lâm Trú Miên nói: “Về sau hãy nhớ luôn luôn mang nó trên người, kể cả lúc tắm cũng không được tháo ra.”
Bạch La la gật đầu nói vâng.
“Xong rồi, đi đi.” Lâm Trú Miên dặn dò xong, cứ thế ra lệnh tiễn khách.
Bạch La La vốn tưởng rằng y sẽ nói với mình cái gì đó, không ngờ sau khi y đưa chuỗi hạt xong lại đóng cửa đuổi khách, ngồi trên ghế, dùng giọng điệu lạnh nhạt để đuổi Bạch La La đi.
Bạch La La há miệng, cuối cùng không nói gì, đứng dậy lúc đi ra ngoài, nhưng trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
Hệ thống bình tĩnh nói một câu: “Có phải cảm thấy giống như bản thân ôn luyện vạn năm, kết quả lúc thi lại bị hoãn không?”
Bạch La La nói: “A, cậu cũng cảm thấy như vậy sao?”
Hệ thống nói: ‘’Dù sao thì người đi thi vẫn là tôi mà.”
Bạch La La: “...” Khổ thân cậu.
Đám người Ngô Trở Tứ nhìn Bạch La La bị đưa đi thì đều đang suy đoán Lâm Trú Miên gọi Bạch La La đi làm gì, Ngô Trở Tứ nói nhất định là bị mắng một trận, chẳng lẽ cậu còn trông mong tiên sinh sẽ khen một tên lừa đảo sao. Trong ba người, Ngô Một Ngũ thoạt nhìn là người chậm chạp không nhạy bén nhất, cậu ta buồn bực nói không chắc, cậu ta nấu cơm ngon như thế mà.
“Nấu cơm ngon có thể được khen sao?” Ngô Trở Tứ nói: “Trước khi cậu ta đến, ngày nào tôi cũng nấu cơm đấy.”
Ngô Một Ngũ thật thà nói: “Đúng vậy, tiên sinh ăn cơm cậu nấu mà lại không đuổi cậu đi.”
“Ngô Trở Tứ: “...” Mẹ kiếp, tôi đến đây không phải để làm đầu bếp.
Hai người đang đoán già đoán non, Bạch La La mang khuôn mặt đáng thương trở về.
Ngô Trở Tứ nhìn sắc mặt Bạch La La, cười trên nỗi đau của người khác nói: “Ôi, sắc mặt sao kém thế, có phải bị mắng không? Bị mắng cũng không cần lo lắng, dù sao tiên sinh mắng người cũng là chuyện thường.”
Bạch La La yếu ớt nói: “Tiên sinh không mắng tôi.”
Ngô Trở Tứ nói: “Vậy tiên sinh gọi cậu đi làm gì?”
Bạch La La im lặng một lúc rồi để lộ cổ tay của mình, yếu ớt nói: “Tiên sinh tặng tôi một chuỗi hạt.”
Ngô Trở Tứ nói: “Ồ, tiên sinh tặng anh một chuỗi hạt… Cái gì? Cậu nói gì?”
Bạch La La nói: “ Vòng tay.”
Ngô Trở Tứ trừng mắt nhìn chuỗi hạt, nói: “Tiên sinh tặng cậu một chuỗi hạt? Đeo tay??”
Bạch La La nói: “Ừ.”
Ngô Trở Tứ nói: “Mẹ nó, tôi ở đây sắp ba năm rồi, tiên sinh chỉ tặng tôi mỗi nén nhang!!”
Bạch La La: “...”
Ngô Trở Tứ nói: "Sau đó còn lấy cả tro nhang đi."
Bạch La La cảm thấy đau lòng thay cậu ta.
Ngô Trở Tứ đau khổ nói: "Sau đó tôi mới biết, cái loại tro nhang đó còn đáng giá hơn nhang."
Bạch La La còn nói được gì nữa, chỉ có thể nói: "Hay là tôi để cái vòng tay này…"
Hai mắt Ngô Trở Tứ sáng rực.
Bạch La La nói thêm nửa câu sau: "Cho anh sờ một cái nhé?"
Ngô Trở Tứ: "…" Cậu ta nhịn một hồi, nhịn không thốt ra chữ “cút”, thở phì phò đi lên lầu.
Bạch La La nhìn cậu ta với ánh mắt trìu mến, trong lòng thầm nghĩ, dù cậu tự nguyện tặng cái vòng này, nhưng khuôn mặt của Lâm Trú Miên vẫn in sâu trong lòng, đương nhiên, còn cả câu nói "lúc nào cũng phải mang theo người." kia nữa.
Bạch La La ưỡn cao ngực cũng trở về phòng. Hệ thống nói: "Có phải cảm thấy bản thân là học sinh xuất sắc được thầy giáo tặng hoa đỏ nhỏ hay không?"
Bạch La La nói: "Đúng vậy."
Hệ thống yếu ớt thở dài một cái.
Buổi tối, Bạch La La nằm trên giường v**t v* vòng tay dần chìm vào giấc ngủ, cậu nói: "Tôi nghĩ thông suốt rồi."
Hệ thống hỏi cậu nghĩ thông cái gì.
Bạch La La nói có lẽ Lâm Trú Miên không muốn giết tôi đâu, nếu không anh ta cũng không lãng phí tiền bạc tặng cho tôi một cái vòng tay vừa đẹp vừa đắt giá như này.
Hệ thống yếu ớt nói: “Nhưng mà cậu có biết không, trên thế giới có một loại gà tên là gà đông trùng hạ thảo, là dùng đông trùng hạ thảo để nuôi gà ấy. Cậu nói xem, lúc con gà ăn đông trùng hạ thảo, có khi nào nó cũng nghĩ, bọn họ đã dùng đông trùng hạ thảo cho mình ăn rồi thì chắc sẽ không giết mình đâu nhỉ?”
Bạch La La: "…"
Hệ thống nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Bạch La La đang hứng thú dâng trào trong nháy mắt bị hệ thống làm cho ỉu xìu. Cậu cảm thấy hệ thống là nhà triết học tàn khốc, nói ra toàn là triết học cuộc sống khiến người khác đau đến không muốn sống nữa.
Ngày hôm sau, con gà đông trùng hạ thảo Bạch La La thức dậy nấu bữa sáng.
Cậu nhìn vào nhà bếp, quyết định nấu bừa một bát mì để ăn. Trên bàn ăn đã có ba người đang gào khóc đòi ăn, Bạch La La hỏi bọn họ muốn ăn bao nhiêu mì, bọn họ ch** n**c miếng nói muốn một chậu lớn.
Bạch La La nói: "… Nói một con số cụ thể đi."
Ngô Một Ngũ dứt khoát nhất, lau miệng nói: "Cậu lấy cái thùng màu đen kia để nấu, bọn họ ăn dư lại là phần của tôi."
Bạch La La: "…" Mẹ nó, cái thùng kia một mét hai đó.
Ba người bọn họ nghĩ, tốt quá rồi, nhưng cũng chỉ giới hạn trong suy nghĩ, bởi vì ngoài cửa xuất hiện một người đáng ra không nên xuất hiện ở đó - Lâm Trú Miên.
Lâm Trú Miên nói: "Ăn sáng sao?"
Mọi người nói: "Đúng vậy."
Lâm Trú Miên nói: "Ăn cái gì?"
Bạch La La nói: "Ăn mì sợi."
Lâm Trú Miên tự nhiên ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Cũng nấu cho tôi một bát đi."
Ngô Trở Tứ nói: "Tiên sinh, ngài không tự nấu ăn sáng ư?"
Lâm Trú Miên thản nhiên nói: "Có sẵn sao phải tự nấu?"
Bạch La La vẫn chưa nói gì, Ngô Trở Tứ đã tủi thân, nói: "Tại sao cơm em nấu ngài không ăn chứ?"
Lâm Trú Miên bình tĩnh nói: "Khẩu vị không tốt."
Ngô Trở Tứ: "…" Cậu ta còn nói được gì nữa, cũng không thể tiếp tục truy hỏi ép tiên sinh tức giận được.
Sau đó tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn cái người có khẩu vị không tốt - Lâm Trú Miên này ăn hai bát mì to. Cũng may y ăn mì cũng có thể ăn đến mức ưu nhã, trong cả quá trình ăn mì húp canh không phát ra tiếng động, nếu như không phải người vẫn ở đó, chắc mọi người sẽ cảm thấy đây là một bức tranh tĩnh vật.
Mì Bạch La La nấu không có dầu mỡ, canh là nước hầm xương tối hôm qua, sau khi luộc xong mì mềm vừa phải, cho vào trong nước canh đã nêm đủ gia vị, rắc thêm hành hoa bỏ thêm vào hai cái trứng gà vàng.
Mọi người ăn uống rất mãn nguyện, biểu cảm của Lâm Trú Miên cũng thả lỏng, lúc Bạch La La uống canh còn nghe thấy y khen một câu: "Không tồi."
Bạch La La mừng đến ch** n**c mắt nói với hệ thống: "Cậu xem, anh ta khen tôi kìa."
Hệ thống vẫn bình tĩnh đến mức lạnh lùng hà khắc, nói: "Cậu xem, con gà này trông béo thật đấy."
Bạch La La: "…" Có thể đừng tổn thương cậu không?
Ăn cơm xong, thời gian còn lại là hoạt động tự do.
Lúc Lâm Trú Miên không đưa bọn họ ra ngoài, hành tung của bốn người trong phòng đều rất thần bí, Bạch La La cũng không biết bọn họ đang làm cái gì. Cậu ăn cơm xong, trực tiếp đến thư phòng, bắt đầu… xem phim.
Hệ thống nói: "Ơ, trong thư phòng lại có thêm không ít sách nhỉ?"
Bạch La La nhìn lướt qua, không nhận ra.
Hệ thống nói: "Để tôi xem."
Bạch La La có chút xót hệ thống, nhưng cậu không hiểu rõ phương diện này, hơn nữa hiện tại bắt đầu e rằng đã quá muộn. Là một người phương nam, ngay cả đông tây nam bắc cậu còn không phân biệt được rõ ràng, chỉ đường cũng là rẽ phải, rẽ trái.
Đọc sách cả một buổi sáng, lại đến giờ cơm trưa rồi.
Bạch La La xắn tay áo đi vào bếp, cậu nhìn nguyên liệu nấu ăn, nói: "Buổi trưa muốn ăn gì, ăn cá có được không?"
Ngô Thôi Tam ỉu xìu nói: "Đồ anh làm, bọn tôi đều thích ăn."
Bạch La La chọc con cá, nói: "Được, vậy tôi nấu cá sóc rồi làm thêm vài món nữa vậy."
Ngô Thôi Tam nói: "Có cần tôi đến giúp cậu không?"
Bạch La La nói: "Được."
Ngô Một Ngũ không lên tiếng, cũng đi vào nhà bếp giúp Bạch La La nhặt rau. Ngược lại Ngô Trở Tứ lại mang thái độ thù địch đối với Bạch La La. Dù sao cũng là Bạch La La đoạt mất công việc đầu bếp của cậu ta.
Bữa trưa rất nhanh đã nấu xong, lúc Bạch La La bê con cá sóc bày rất đẹp đặt lên bàn, Ngô Thôi Tam nói: "Cái tay nghề này của anh tuyệt thật, có phải lúc trước từng học nấu ăn không?"
Bạch La La buộc lại tạp dề, nói: "Chưa từng học, lúc bình thường không có việc gì, tôi thích nấu ăn."
Ngô Trở Tứ giễu cợt nói: "Tôi còn tưởng lúc cậu không có việc gì đều nghĩ xem làm sao để lừa người khác chứ."
Bạch La La nhìn cậu ta, không nói gì. Nói đến cùng, Ngô Trở Tứ nói không sai, bởi vì Chu Trí Tri thực sự là một kẻ cặn bã, hơn nữa còn là cái loại không thể cứu vãn được.
Bốn người đang chuẩn bị động đũa, Lâm Trú Miên lại xuất hiện. Không hiểu sao, y có thể tính toán thời gian ăn cơm chuẩn xác như vậy.
May là lần này Bạch La La có chuẩn bị bát đũa cho y, cho nên y trực tiếp đi đến ngồi xuống.
"Cá sóc quế?" Lâm Trú Miên hỏi.
Bạch La La vui vẻ nói: "Ngửi ra rồi à? Anh nếm thử một chút, tôi cảm thấy có lẽ nó hơi ngọt."
Lâm Trú Miên gật đầu, đưa tay ra gắp một miếng. Mắt y không thấy gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc gắp thức ăn. Y nếm thử một miếng, gật đầu khen: "Tay nghề không tệ."
Bạch La La thích nhất người khác khen cậu nấu ăn ngon, gật đầu bảo mọi người ăn cơm.
Cá sóc quế da giòn thịt mềm, bên ngoài rưới lên sốt cà chua chua ngọt, vàng óng ánh, đặc biệt rất ngon, hương vị của nó cũng rất xứng với bề ngoài của nó, mỗi một miếng thịt cá đều thẫm đẫm nước sốt, vào miệng là mỹ vị tươi ngọt.
Mấy người đang vui vẻ ăn uống, Lâm Trú Miên lại nói: "Thôi Tam, qua mấy hôm nữa chợ Hạ sẽ mở, cậu dẫn Chu Trí Tri đi xem thử đi."
Ngô Thôi Tam gật đầu, hàm hồ nói: "Tiên sinh có đi cùng không?"
Lâm Trú Miên nghĩ một lúc, nói: "Các cậu đi trước, tôi có chút việc cần làm."
"Vậy có đồ gì cần mua hay không?" Ngô Thôi Tam tiếp tục hỏi.
Lâm Trú Miên nói: "Cậu mua giúp tôi mấy viên Hán Bạch Ngọc trùng âm đi."
Ngô Thôi Tam nói: "Tiên sinh chỉ cần Hán Bạch Ngọc thôi sao?"
Lâm Trú Miên gật đầu.
Ngô Thôi Tam nói: "Vậy được."
Lâm Trú Miên lại dặn dò thêm những người khác, Bạch La La nghe mà như rơi vào trong sương mù, hoàn toàn không hiểu được Lâm Trú Miên muốn làm gì. Hán Bạch Ngọc thì Hán Bạch Ngọc, cái gì gọi là Hán Bạch Ngọc trùng âm, chẳng lẽ còn có trùng dương ư?
Chẳng qua, những vấn đề này, Bạch La La không dám hỏi Lâm Trú Miên. Làm gì có học sinh trung học nào dám mang một cộng một bằng mấy ra hỏi thầy giáo đâu, đây không phải là đi tìm chết ư?