Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 66

Lâm Trú Miên căn dặn mọi chuyện xong rồi biến mất. Lúc ăn cơm, Bạch La La cũng không thấy y xuất hiện. Ngô Trở Tứ đã đi cùng với Lâm Trú Miên. Nghe Ngô Thôi Tam nói hình như bên thành phố Cảng xảy ra chuyện.

Thành phố Cảng là nơi các thầy phong thủy khắp nơi hội tụ. Ngô Trở Tứ nói, ngày đó trên bầu trời rớt xuống một khối đá, bốn trong năm người bị rơi chết đều là những người hiểu biết về phong thủy, còn một người còn lại thì ngờ nghệch giống như Bạch La La vậy.

Nhưng Ngô Thôi Tam không nói rõ nội tình với Bạch La La. Tuy rằng quan hệ của cậu ta với Bạch La La hiện giờ rất tốt, nhưng thân phận lừa đảo của Chu Trí Tri hiển nhiên vẫn làm Ngô Thôi Tam có chút kiêng kị. Bạch La La cũng không hỏi nhiều, cậu biết một số việc không phải sớm chiều là có thể thay đổi.

Sau ba ngày Lâm Trú Miên rời đi, Ngô Thôi Tam và Bạch La La cũng xuất phát. Đích đến lần này là một thị trấn nhỏ cổ xưa bên cạnh thành phố Cảng. Trước kia thị trấn nhỏ này là một thành nổi tiếng trong lịch sử, kiến trúc trong thành có phong cách phục cổ, nhìn khung cảnh cũng có thể cảm nhận được hơi thở của lịch sử.

Bạch La La và Ngô Thôi Tam thay quần áo, Ngô Thôi Tam nói: “Không ngờ anh mặt người dạ thú như vậy.”

Bạch La La: “……” Có thể nói tiếng người hay không vậy?

Hai người ngồi máy bay đến thành phố Cảng rồi chuyển sang xe ô tô.

Mỗi năm giới phong thủy sẽ mở chợ ở thành phố Cảng bốn lần, theo xuân hạ thu đông. Mỗi lần họp chợ, địa điểm đều ở một chỗ nhưng lại buôn bán nhiều thứ khác nhau.

Ngô Thôi Tam ngậm điếu thuốc, nhìn bên ngoài trông cậu ta giống một tên công tử bột. Cậu ta cao hơn Bạch La La một chút, vừa vặn có thể ôm vai cậu, cậu ta nói: “Còn mấy ngày nữa mới mở chợ hè, hay chúng ta chơi mấy ngày ở thành phố Cảng đi?”

Bạch La La nói: “Tùy cậu.”

Ngô Thôi Tam vỗ tay cái bốp, nói: “Quyết định vậy đi, tôi muốn về nhà một chuyến, anh cũng đi cùng đi.”

Bạch La La đồng ý. Dù sao Ngô Thôi Tam cũng là người dẫn cậu tới đây, cậu ta nói đi chỗ nào thì cậu chỉ có thể đi theo. Mà nguyên nhân chính vẫn là cậu không có tiền.

Lúc đi Bạch La La cầm theo điện thoại, lại quên mang theo tiền mặt. Lúc Chu Trí Tri làm lừa đảo cũng lừa được không ít tiền, bất động sản cũng có hơn chục cái. Nhưng sau khi bị Lâm Trú Miên bắt được, ngay cả ví tiền, cậu cũng còn chưa thấy được.

Có thể thấy điều kiện gia đình của Ngô Thôi Tam rất tốt, vừa xuống máy bay đã có người tới đón bọn họ, còn lái chiếc xe thể thao hạng B mới nhất.

Người nọ nhìn thấy Ngô Thôi Tam. huýt sáo, nói: “Lý Hạo?”

Ngô Thôi Tam tên thật là Lý Hạo, là con trai trưởng của nhà họ Lý ở thành phố Cảng. Sau khi theo Lâm Trú Miên, cậu ta đã sửa lại tên. Đây là quy tắc của Lâm Trú Miên, ai không chịu tuân theo quy tắc cơ bản, Lâm Trú Miên sẽ không cho phép họ vào nhà gỗ.

Ngô Thôi Tam nói: “Nhãi ranh, gọi ông đây là Ngô Thôi Tam.”

Người nọ nghe vậy cười lớn, nói: “Ngô Thôi Tam? Có phải anh còn có anh em tên là Ngô Trở Tứ hay không?”

Ngô Thôi Tam: “Đúng vậy, cũng là tên Lâm tiên sinh tự đặt đấy.”

Nụ cười của người nọ cứng lại.

Ngô Thôi Tam nói với Bạch La La: “Đây là em họ của tôi, Lý Thiên Ngạo, tên rất ra gì và này nọ nhưng người thì tùy tiện, không thích lời nó nói thì cũng không cần để ý đến nó.”

Lý Thiên Ngạo nói với Bạch La La: “Ba tôi vốn định lấy tên là Lý Ngạo Thiên, kết quả ông nội nói lấy tên này thì tôi không khống chế được, sớm muộn gì cũng bị khắc chết, sau đó ông ấy không vui, nhưng cũng sửa lại tên tôi thành Lý Thiên Ngạo.”

Bạch La La nhịn không được khẽ cười.

Lý Thiên Ngạo thần bí nói: “Anh biết tên ban đầu của Ngô Thôi Tam là gì không?”

Bạch La La nói: “Là gì?”

Ngô Thôi Tam mặt biến sắc, ngăn cản Lý Thiên Ngạo nói ra, kết quả Lý Thiên Ngạo vẫn tùy tiện nói: “Anh ấy tên Lý Nhật Thiên —— tên là do ba anh ấy đặt đấy!”

Bạch La La rốt cuộc không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.

Ngô Thôi Tam nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó, ai cho cậu nói? Chu Trí Tri, tôi cảnh cáo anh, không được nói với người khác.”

Bạch La La cười, nói ừm.

Ngô Thôi Tam và Lý Thiên Ngạo lên xe, cả đường đều cãi nhau. Tuy rằng bọn họ cãi nhau, nhưng có thể nhìn ra được hai người họ có quan hệ rất tốt.

Vừa về tới nhà, Ngô Thôi Tam đã được người trong nhà chào đón nồng nhiệt. Lúc này Bạch La La mới biết được, Ngô Thôi Tam đã ba năm không về nhà.

Khác với vẻ lạnh lẽo chỗ Lâm Trú Miên ở, nhà họ Lý vô cùng náo nhiệt, Ngô Thôi Tam có hơn mười anh chị em họ.

Mọi người thấy Ngô Thôi Tam trở về, thái độ rất nhiệt tình, nhưng thực tế đa số họ đều hỏi về tình hình của Lâm Trú Miên.

Chẳng hạn như một cô em họ của Ngô Thôi Tam, ngượng ngùng hỏi Ngô Thôi Tam, Lâm Trú Miên đã có bạn gái hay chưa, nếu không có, anh ấy thích kiểu con gái như thế nào.

Lúc ấy Ngô Thôi Tam đang cùng mọi người uống rượu, nghe vậy bèn nói một câu: “Lâm tiên sinh không thích con gái.”

Cô em họ kia sửng sốt nói: “Không thích con gái? Vậy là có ý gì?”

Ngô Thôi Tam không biết xấu hổ mà nói: “Lâm tiên sinh thích mấy chàng trai đẹp như anh này.”

Những người khác trên bàn: “……”

Lý Thiên Ngạo và Ngô Thôi Tam cũng tương đối thân thiết, vì vậy rất không khách khí mà vạch trần bộ mặt vô sỉ của cậu ta, nói: “Anh không có cửa mà đẹp như Chu Trí Tri đâu, gì mà chàng trai đẹp như anh, em thấy Lâm tiên sinh cho dù có nhìn thấy thì cũng không để ý đến anh đâu.”

Ngô Thôi Tam đang mặc áo phông, nghe Lý Thiên Ngạo nói vậy thì giận giữ đáp lại: “Cậu nói ai không đẹp hả?” Sau đó cậu ta kiên quyết trượt một bên áo phông xuống, lộ ra một nưa bả vai màu chocolate nói: “Biết cái gì là vai đẹp không? Chính là đây này!”

Lý Thiên Ngạo lộ ra vẻ mặt con mẹ nhà anh làm mắt của ông đây mù mất rồi.

Mọi người ồn ào bàn tán rất nhiệt tình, Bạch La La ngồi cạnh yên lặng ăn thức ăn. Hệ thống thì cùng cậu phân tích phong thủy được bố trí bên trong nhà họ Lý, cái gì mà nhà ở nằm phía Bắc hướng ra phía Nam, cửa quay về hướng nam có ý bách niên giai lão, lối đi mở rộng về hướng phía Đông mặt trời mọc, nhà bếp phía Tây có lửa trấn áp âm khí, ngoài sân còn có một giếng nước bên trên khắc chữ “Trường Sinh”. Nói tóm lại, mỗi một gian phòng trong nhà, mỗi một cánh cửa sổ đều được sắp đặt theo thế phong thủy cát lợi, xem ra cũng tiêu tốn khá nhiều.

Sau khi nói xong, hệ thống còn than thở, nói: “Tôi chỉ có thể nhìn ra những thế phong thủy dễ hiểu nhất, những thứ khác thì không có cách nào cả… Lâm Trú Miên mà ở đây, chỉ cần liếc mắt là anh ta nhìn ra được tất.”

Bạch La La cảm khái nói: “Tôi cũng không nhìn ra được, chỉ biết mùng một thì không thể tắm thôi.”

Hệ thống: “……” Cậu thành phế La La rồi.

Ngô Thôi Tam dẫn Bạch La La đi chơi ở thành phố Cảng mấy ngày. Mấy ngày này Lý Thiên Ngạo đều bám theo, à, nói dễ nghe hơn một chút thì chính là đi theo.

Tuy Ngô Thôi Tam không nói ra nhưng Bạch La La vẫn mơ hồ đoán được nguyên nhân vì sao cậu ta về nhà chơi mấy ngày. Quả nhiên, trong một buổi tối nào đó, Ngô Thôi Tam và mẹ cậu ta bùng phát cãi vã kịch liệt.

Bạch La La nằm ngay bên cạnh Ngô Thôi Tam, lập tức bị đánh thức. Cậu nằm trên giường, có thể nghe rõ âm thanh bén nhọn của Ngô Thôi Tam ở bên ngoài, cậu ta nói: “Tại sao lại không nói sự thật? Lừa gạt con suốt mười mấy năm qua là sao? Con vẫn luôn cho rằng ông ấy là một người anh hùng, con mẹ nó chứ anh hùng.”

Mẹ Ngô Thôi Tam khóc lên, bảo Ngô Thôi Tam không nói những lời như vậy.

Kết quả cả hai lại ầm ĩ một hồi, Ngô Thôi Tam trực tiếp đẩy cửa, cầm lấy tay Bạch La La, nói: “Chúng ta đi.”

Bạch La La: “Đệch, tôi còn chưa mặc quần!”

Cơn tức giận của Ngô Thôi Tam khiến cậu ta không nghe thấy, lôi kéo Bạch La La đi ra của. Sau đó điên cuồng lái xe trên đường.

Ngồi ở vị trí ghế phụ, cảm nhận gió táp, mặt Bạch La La trắng bệch. Cậu rất muốn nói với Ngô Thôi Tam rằng mức phạt 50% quá tốc độ là 1.000NDT và sáu điểm lận đấy.... Nhưng cuối cùng cậu cũng không nói. Bởi vì, cậu luôn cảm thấy rằng Ngô Thôi Tam có thể trực tiếp nổi trận lôi đình sau khi cậu nói lời này.

Cũng may, nhà của Ngô Thôi Tam ở vùng ngoại ô, xe cộ cũng qua lại ít hơn, cho nên cũng không xảy ra tai nạn gì từ lúc đi cho đến khi dừng lại.

Sau khi dừng xe, Ngô Thôi Tam châm một điếu thuốc, nói với vẻ mặt đau thương: “Tôi cứ nghĩ ông ấy là anh hùng.”

Bạch La La biết người cậu ta đang nói là ba mình, là thầy phong thủy tổn âm đức, bị báo ứng mà Lâm Trú Miên đã nói.

“Nhưng thực tế thì sao?” Ngô Thôi Tam nói: “Hiện thực đã cho tôi một cái tát. Ông ấy chẳng những không phải anh hùng mà còn là kẻ hèn nhát, bị mọi người phỉ nhổ.”

Bạch La La nhìn Ngô Thôi Tam đang trong trạng thái tâm lý bất ổn, tranh thủ thời gian điên cuồng rót canh gà, nói cái gì mà “Ai cũng từng là kẻ hèn nhát, nhưng chỉ cần bọn họ dũng cảm, bọn họ vẫn là anh hùng, rồi cái gì mà “Con người sinh ra ai cũng phải học cách đối mặt với thất bại. Đó cùng lắm chỉ là một trận mưa lớn trước khi cầu vồng xuất hiện.” Cuối cùng, ngay cả bản thân Bạch La La tưới canh gà an ủi cũng cảm thấy ngấy ứ chịu nổi.

Nhưng Ngô Thôi Tam đang chán nản lại thực sự phấn chấn lên, cậu ta nói: “Đúng, tôi phải dũng cảm đối mặt với tương lai.” Sau đó, cậu ta quay đầu về phía Bạch La La, ngạc nhiên la lên: “Chu Trí Tri, sao anh không mặc quần? Anh thật không biết xấu hổ mà.”

Bạch La La :”....” Mẹ nó, cậu tự lái xe lao ra khỏi vách núi luôn đi.

Ngô Thôi Tam nói: “Anh ngủ không mặc quần sao?”

Bạch La La tức giận nói: “Không phải quần đùi cũng được gọi là quần sao? A? Không lẽ mùa hè cậu mặc quần dài đi ngủ à?”

Ngô Thôi Tam nói: “Mặc chứ, dù sao đi ngủ cũng bật điều hòa nhiệt độ.”

Bạch La La tuyệt vọng nghĩ, cậu đúng là nhân tài.

Ngô Thôi Tam được tưới canh gà thì đã vực dậy tinh thần gấp trăm lần. Bạch La La nằm bẹp trong xe, cảm nhận cơn gió lạnh ngày hè đang thổi qua trứng của mình. Quần đùi rộng thùng thình, bước đi không cẩn thận một chút thì sẽ khiến cậu bị lộ ra chỗ không nên lộ.

Bốn giờ sáng, mọi chuyện mới kết thúc, trời quang mây tạnh. Bạch La La nằm ở trên giường than thở với hệ thống, nói mình thật hối hận đã an ủi Ngô Thôi Tam, tên này thực sự không có nhân tính chút nào.

Hệ thống nói: “An ủi xong rồi, có thể rút lại lời nói sao?”

Bạch La La im lặng một lát rồi lạnh nhạt nói: “Tôi nên nói với cậu ta, nếu hôm nay cuộc đời lừa dối cậu ta, cậu ta không nên buồn hay khóc lóc, bởi vì ngày mai cậu ta vẫn sẽ thấy cuộc đời này lừa dối mình thôi.”

Hệ thống nói: “Sau đó cậu ta đạp ga rồi hai người cùng nhau lao xuống chầu ông bà.”

Bạch La La: “....” Ài, ngủ ngủ.

Ngô Thôi Tam đã có được câu trả lời mà mình muốn, cho nên lập tức dẫn Bạch La La tới thành phố Cảng.

Đây là ngày đầu tiên của phiên chợ hè. Trước khi Ngô Thôi Tam lên máy bay đã nói với Bạch La La rằng buổi tối sẽ đi mua ngọc bích rồi chờ gặp mặt Lâm tiên sinh.

Đêm qua Bạch La La ngủ không ngon, cả người cứ như quả chuối đen đã bị phơi gió ba ngày trời.

Ngô Thôi Tam lại tràn đầy tinh thần, tràn đầy hy vọng vào tương lai. Cậu ta nói rằng mình nhất định phải trở thành thầy phong thủy vĩ đại nhất nhà họ Lý.

Bạch La La lại nói: “Sau đó con cháu của cậu phát hiện ra rằng thầy phong thủy vĩ đại nhất nhà họ Lý lại mang họ Ngô.”

Ngô Thôi Tam bị một câu của Bạch La La làm cho tím tái mặt mũi, cuối cùng tức giận nói: “Anh có thể đừng nói nữa được không?”

Bạch La La nói: “Ồ.”

Bốn giờ sáng sau khi lên xe, Bạch La La không có tiền đồ mà ngủ thiếp đi. Khi xe đến trạm mới được Ngô Thôi Tam đánh thức.

Lúc này ở thành phố Cảng đã là buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, khắp nơi đều có mùi nước biển đặc trưng. Ngô Thôi Tam và Bạch La La cùng xuống xe rồi đi thẳng đến chỗ ở của mình.

Căn nhà mà Ngô Thôi Tam đặt là một căn nhà nhỏ ven biển, điều kiện rất tốt, ra ngoài có thể nhìn thấy biển rộng, bên cạnh còn b*n n**c trái cây rất ngon. Ngô Thôi Tam kéo Bạch La La đi uống nước trái cây rồi nằm trên ghế phơi nắng.

Ngô Thôi Tam vừa ngậm ống hút trong miệng vừa nói với Bạch La La, buổi tối khi đi mua ngọc, cậu nên nhìn nhiều một chút, nói không chừng trong tương lai cậu sẽ phải tự mình đi mua.

Bạch La La nói: “Cậu không sợ tôi chạy trốn sao?”

Ngô Thôi Tam nói: “Chạy? Anh muốn chạy đi đâu?” Cậu ta cười nhạt nói: “Anh chạy thử xem, xem Lâm tiên sinh có bắt anh trở lại được không.”

Bạch La La rùng mình, im lặng tiếp tục uống nước trái cây.

Ngô Thôi Tam nói: “Đương nhiên, nếu như sau khi chạy trốn mà bị bắt trở lại, tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

Bạch La La nhớ tới khuôn mặt của Lâm Trú Miên, căng thẳng uống một hơi hết sạch ly nước trái cây.

Buổi tối, cả hai cùng đến chợ hè.

Thành thật mà nói, nó rất khác so với chợ hè trong tưởng tượng của Bạch La La. Khung cảnh trên con phố trước mặt cậu trông khá bình thường.

Hai bên đường đủ loại hàng quán với hàng loạt người bán hàng rong, bọn họ dùng tư thế ngồi, đứng khác nhau, người đi bộ trên phố cũng rất bình thường. Cho dù ai đó vô tình bước vào phố này, chắc cũng chỉ nghĩ đây chỉ là một con phố bán những món hàng độc lạ.

Ngô Thôi Tam giới thiệu với Bạch La La: “Những người bán hàng rong xung quanh đây thường là các thầy phong thủy. Bọn họ bán hoặc trao đổi những thứ không thường dùng đến. Đi thôi, chúng ta đi mua ngọc trước đã.”

Vừa nói, Ngô Thôi Tam vừa dẫn Bạch La La vào một cửa hàng chuyên mua ngọc.

Người trong cửa hàng nhìn thấy có người đi vào, nhiệt tình chào đón: “Hai vị muốn tìm cái gì? Ở đây loại ngọc gì cũng có.”

Ngô Thôi Tam nói: “Có Hán Bạch Ngọc không?”

Nhân viên nói: “Đương nhiên là có, anh muốn bao nhiêu?”

Ngô Thôi Tam nói: “Dẫn tôi đi xem hàng trước đi.”

Nhân viên nói: “Dạ được.” Người đó tha thiết làm động tác mời, dẫn Ngô Thôi Tam và Bạch La La tới hậu viện.

Ở hậu viện của cửa hàng này có rất nhiều khối ngọc thạch lớn khác nhau. Nhân viên đưa hai người đến trước đống Hán Bạch Ngọc, nói: Anh xem thử muốn bao nhiêu.”

Ngô Thôi Tam nói: “Đống Hán Bạch Ngọc này tới từ nơi nào?”

Nhân viên nói: “Là ở Tứ thành.”

Ngô Thôi Tam cúi người, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đó, nói: “Có ngọc của Phần thành không?”

Vẻ mặt của nhân viên cứng lại, nói: “Quý khách đang làm khó tôi sao? Hán Bạch Ngọc của Phần thành bị nhà nước cấm khai thác rồi, dù tôi muốn bán thì cũng không có hàng.”

Thật ra Hán Bạch Ngọc không phải là ngọc mà là một loại đá cẩm thạch tương đối đặc biệt. Vì sản lượng lớn nên nó cũng không đắt đỏ gì, là vật liệu tốt để chế tạo trận phong thủy âm dương lớn. Ngô Thôi Tam không biết Lâm Trú Miên cần ngọc để làm gì, nhưng có vẻ tám chín phần sẽ phải dùng đến thứ này.

“Không có ngọc của Phần thành sao?” Ngô Thôi Tam nói: “Thật đáng tiếc, tôi còn muốn mua nhiều nữa.” Nói xong lời này, cậu ta đứng dậy bỏ đi.

Khi bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài, nhân viên mới hô lớn, nói: “Quý khách chờ một chút, tôi đi hỏi ông chủ nhà tôi xem sao!”

Ngô Thôi Tam quay đầu nói: “Được thôi, cậu đi nhanh đi.”

Nhân viên chạy rầm rầm lên lầu.

Bạch La La bên cạnh nghe như lọt vào trong sương mù, cậu nói: “Tứ thành? Phần thành? Đó là nơi nào thế? Tôi chưa từng nghe nói qua những nơi này bao giờ cả.”

Ngô Thôi Tam giải thích đơn giản rằng đây đều là cách gọi của người trong nghề. Tứ thành bốn bề bị nước bao quanh, cho nên gọi là Tứ thành, mà Phần thành là vì bảy mấy năm trước ở đó xảy ra vụ cháy rừng, chết không ít người, vậy nên mới có cái tên như vậy.

Ngô Thôi Tam lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, châm thuốc, nói: “Mua đồ phải có hiểu biết, nếu anh trực tiếp nói tên của thành phố đó, người ta chưa chắc đã bán cho anh. Hán Bạch Ngọc của Phần thành là tốt nhất, nhưng nhà nước cấm khai thác, cho nên sẽ hơi rắc rối.”

Bạch La La khẽ gật đầu, như ngộ ra điều gì đó.

Một lát sau, nhân viên từ phía trên đi xuống, nói với bọn họ: “Được rồi, ông chủ nói sẽ bán cho các anh.”

Ngô Thôi Tam đáp lại: “Cảm ơn nhé.”

Nhân viên lấy chìa khóa ra, đưa họ đi một lối đi khác trong cửa hàng, nói: “Quý khách đừng thấy lạ, gần đây kiểm tra mấy món này rất ngặt, hai ngày trước có nhà còn gặp họa, chúng tôi chỉ phải thận trọng.”

Ngô Thôi Tam không mấy bận tâm nói: “Không sao, mọi người hiểu cho nhau cả mà.”

Sau đó nhân viên đưa hai người tới trước một căn phòng, lấy chìa khóa mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Bạch La La đã nhìn thấy căn phòng toàn Hán Bạch Ngọc, có vài viên đã vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, có viên bị cắt thành những hình dạng khác nhau, còn có cả những khối đã bị điêu khắc thành những pho tượng hình dáng khác nhau.

Nhân viên nói: “Anh xem thử đi.”

Ngô Thôi Tam đi vào cầm một miếng đá cẩm thạch lên đặt trong tay kiểm tra.

Bạch La La: “Ngọc có gì khác nhau sao? Làm sao biết xuất xứ từ đâu?”

“Những viên này giống nhau chỗ nào?” Ngô Thôi Tam nói: “Anh nhìn xem chất lượng của chúng đi, độ bóng và màu sắc, người trong ngành vừa nhìn đã biết chỗ khác rồi, anh còn phải học nhiều.” Cậu ta nói xong liền lộ ra biểu cảm đắc ý.

Bạch La La xem xét cẩn thận, nói: “A, nhìn như vậy mới thấy đúng thật là không quá giống nhau.” Những miếng ngọc này, phía trên phủ một tầng âm khí nặng hơn. Cậu có thể thấy được làn sương mỏng này đang chậm rãi chuyển động, mà những viên khác ở ngoài kia chỉ thấy phủ một lớp hắc khí ảm đạm, như thể có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.

Ngô Thôi Tam nói: “Phẩm vị không tồi, chọn cái này đi.” Sau đó cậu ta quay ra tính tiền, nhờ nhân viên mang đến khách sạn cho mình.

Nhân viên nhận tiền cọc, hẹn thời gian với Ngô Thôi Tam, mỉm cười tiễn hai người rời đi.

Sau khi ra ngoài, Ngô Thôi Tam đột nhiên lại hỏi một câu, cậu ta nói: “Anh biết tại sao Hán Bạch Ngọc ở Phần thành lại có âm khí nặng nhất không?”

Bạch La La nghe cậu ta hỏi một câu không đầu không đuôi, ngờ vực hỏi lại: “Tại sao?”

Ngô Thôi Tam nói: “Bốn mươi năm trước, Phần thành xảy ra một vụ hỏa hoạn, chính là ngay khu rừng bên cạnh nơi sản xuất Hán Bạch Ngọc. Nơi đó khô hạn, khi cháy lại đúng vào mùa khô, ngọn lửa cháy cả một vùng, trực tiếp lan tới trong thành phố.

Bạch La La nghe có chút không đành lòng, nói: “Nghiêm trọng vậy sao?”

Ngô Thôi Tam dập điếu thuốc, thở ra một hơi, nói: “Cuối cùng trận hỏa hoạn kia cháy suốt ba mươi ngày mới tắt, hơn một trăm người chết, phía chính phủ thông báo đã cháy hơn bảy trăm hecta đất, nhưng sự thực không chỉ dừng lại ở con số này.”

Bạch La La yên lặng lắng nghe.

Ngô Thôi Tam nói tiếp: “Từ sau trận hỏa hoạn đó, thành phố kia mới có tên là Phần thành(phần焚= thiêu, cháy), phong thủy cũng thay đổi. Vốn dĩ dương khí của Hán Bạch Ngọc rất dày nhưng lại biến thành âm khí nặng nề.”

Sau khi Bạch La La nghe xong yên lặng một lúc, không kìm được mà hỏi: “Nguyên nhân hỏa hoạn là gì?”

Ngô Thôi Tam nói: “Điều tra nói là do viếng mộ, nhưng tôi biết được chút nội tình trong đó. Viếng mộ cái gì chứ, là khi đang làm phong thủy cho phần mộ thì xảy ra sơ suất, dẫn tới hỏa hoạn. Anh có gì muốn hỏi nữa không?” Cậu ta cho rằng Bạch La La sẽ xúc động nói đôi câu, như là vậy cũng chưa đến mức không cần mạng các thứ, kết quả nhìn chằm chằm cậu một lúc, lại thấy cậu tròn mắt nói: “Vậy nên mới nói mê tín thời phong kiến thật không ra gì.”

Ngô Thôi Tam: “…..” Cậu ta biết tiếp lời thế nào đây?

Kế hoạch khiến cho Bạch La La thấy khó mà lui mắt thấy đã thất bại, nhưng Ngô Thôi Tam cảm thấy mình không thể bỏ cuộc, bởi vì Lâm Trú Miên chỉ thu nạp một đệ tử để truyền nghề.

Mặc dù Chu Trí Tri là người vào sau, lại còn là một tên lừa đảo rất đáng ghét, nhưng Ngô Thôi Tam lại có dự cảm, Lâm Trú Miên đối xử với Bạch La La rất đặc biệt, cậu ta tuyệt đối không được mất cảnh giác. Nghĩ tới đây, Ngô Thôi Tam liếc mắt nhìn chuỗi hạt trên tay Bạch La La, ánh mắt chứa đầy vẻ ai oán.

Bạch La La bị cậu ta nhìn đến rợn cả tóc gáy, hỏi: “Cậu làm sao thế?”

Ngô Thôi Tam gượng cười đáp: “Tôi đi theo tiên sinh ba năm rồi, nhưng ngài ấy chẳng cho tôi thứ gì cả.”

Bạch La La nghĩ ngợi, chỉ đành miễn cưỡng an ủi Ngô Thôi Tam, nói: “…… Nhưng anh ta đã cho cậu rất nhiều rất nhiều tình thương.”

Ngô Thôi Tam nói: “Tôi không cần nhiều tình thương, tôi muốn thật nhiều thật nhiều vòng tay.”

Bạch La La: “……” Nhưng cậu chẳng những không có thật nhiều thật nhiều vòng tay, thậm chí cả tình thương cũng không có.

Người không có tình thương không có vòng tay như - Ngô Thôi Tam và Bạch La La – người không cần vòng tay càng không cần tình thương, sau khi mua ngọc thì đi vào hàng thịt nướng.

Ngô Thôi Tam đập bàn, lớn tiếng nói: “Ông chủ, cho hai mươi xiên cật nướng, hai mươi xiên gân chân, hai mươi xiên thịt dê, năm mươi xiên thịt bò, hai đĩa xào, cho thêm chục lon bia nữa.”

Bạch La La nói: “Nhiều như vậy ăn hết được sao?”

Ngô Thôi Tam nói: “Sợ gì chứ, tiền tiên sinh đưa còn chưa dùng hết đấy thôi.”

Bạch La La uống một ngụm nước, trong đầu thầm nghĩ, cậu lại còn dám tiêu tiền hoa hồng của tiên sinh…

Ngô Thôi Tam ngửi thấy mùi đồ nướng thơm phức, say mê nói: “Tiêu tiền của tiên sinh, cứ xem như tôi cùng ăn cơm với tiên sinh một bữa, không thì coi như là tiên sinh mời…”

Bạch La La: “……” Người này điên rồi, cũng khó cho cậu ta phải đè nén, dè dặt như vậy trước mặt Lâm Trú Miên.

Thịt xiên và những món nướng khác nhanh chóng được mang lên. Thịt xiên ở đây không giống ở miền nam, đều dùng que sắt để xiên, thịt cũng là miếng khá lớn. Bạch La La cắn một miếng vẫn còn nóng hổi, nhai hai lần rồi mới nuốt xuống. Ăn vào một miếng đã biết đây nhất định là mẻ thịt ngon, gia vị cũng rất thơm, thịt nạc còn kèm theo mỡ bị nhiệt độ cao làm chảy, khi nhai giống như uống một ngụm canh thịt ngon ngọt.

Gân cũng rất ngon, dai nhưng lại không đến nỗi cắn không đứt, chắc hẳn đã trải qua tẩm ướp, cho nên bên trong rất ngấm gia vị. Bạch La La ăn khá vui vẻ.

Ngô Thôi Tam nói: “Đồ nướng của quán này là ngon nhất, mỗi lần tới đây, tôi đều ăn quán này.”

Bạch La La nghĩ thầm, đây cũng không phải lần đầu cậu tham ô nha, nhưng ăn của người ta thì phải nịnh người ta. Cậu đã biết mà còn ăn đồ nướng cùng chính là đồng phạm.

Ngô Thôi Tam rót đầy cốc bia, nói: “Cạn.”

Bia lạnh trôi xuống bụng, xua tan đi cái nóng, cũng làm giảm vị cay trong miệng, Ngô Thôi Tam lẩm bẩm uống hết một hơi, sau đó thỏa mãn thở hắt ra.

Bạch La La cũng uống được nửa cốc.

Ngô Thôi Tam: “Chu Trí Tri, tôi nói thật với anh, nếu không phải anh lấy thân phận kẻ lừa đảo mà bị bắt vào đây, tôi sẽ thật sự cho rằng Lâm tiên sinh muốn nhận anh làm đồ đệ.”

Bạch La La nói: “Cho nên bây giờ cậu yên tâm rồi chứ?”

Ngô Thôi Tam đáp lại: “Không, tôi vẫn không yên tâm. Anh nói xem, anh làm gì chẳng được, tại sao phải lừa gạt người ta? Tiên sinh ghét nhất là mấy tên lừa đảo, anh còn làm rất nhiều chuyện ác nữa.”

Bạch La La cười khổ, cậu cũng đâu muốn như vậy, cơ thể này là do hệ thống chọn, cậu chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Ngô Thôi Tam nói: “Đáng tiếc, thật quá đáng tiếc cho anh rồi.” Cậu ta lại rót thêm cho mình một ly, nói tiếp: “Thiên phú của anh chắc chắn không dưới ba người chúng tôi, âm khí mỏng manh trên Hán Bạch Ngọc cũng có thể nhìn ra… chỉ là anh học ngành này quá muộn.”

Bạch La La nói: “Đúng vậy.” Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng gì, dẫu sao cậu cũng có một hệ thống toàn năng đáng yêu sẵn sàng chiến đấu vì chủ nghĩa xã hội tới phút cuối cùng.

Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên, nói: “Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì.”

Bạch La La: “(⊙v⊙)”

Ngô Thôi Tam nói: “Không nói nữa, ăn tiếp đi.”

Đồ nướng thật ngon, nếu lúc này trên đầu Bạch La La hiện lên một icon biểu cảm thì nhất định là những trái bóng bay đầy hạnh phúc .

Ngô Thôi Tam và Bạch La La ăn xong những món vừa gọi, đang định gọi thêm món khác, lại thấy bàn bên cạnh có thêm ba người, trong đó có hai cô gái tuổi vị thành niên, còn có thêm một người trung niên hơn năm mươi tuổi mặt mũi khá nho nhã.

Ba người này vừa ngồi xuống đã hấp dẫn không ít ánh mắt những người xung quanh, bởi vì hai cô gái này rất xinh đẹp, phong cách ăn mặc cũng có chút khác biệt. Một cô gái trong số đó ăn mặc khá gợi cảm, thoạt nhìn tính cách cũng tương đối phóng khoáng nói: “Ông nói rõ tôi biết chuyện vừa nãy là sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Người đàn ông trung niên có vẻ khó chịu uống một ngụm nước, nói: “Các cô ăn chút gì không? Tôi mời.”

Cô gái kia nhíu mày, đang định mở miệng nói, cô gái có vẻ dịu dàng ít nói lên tiếng: “Mẫn Mẫn, chị để ông ấy nói thử xem.”

Cô gái tên Mẫn Mẫn nói: “Ông ta là một tên lừa đảo, lời của tên lừa đảo có gì đáng để nghe chứ.”

Người đàn ông trung niên kia bị nói như vậy cũng không tức giận, chỉ cười đáp lại: “Các cô nghe tôi nói thật hay giả trước đã, nếu là giả, trực tiếp rời đi mà lại không có tổn thất gì.”

Mẫn Mẫn nói: “Hừ, vậy ông nói đi, tôi cũng muốn nghe xem, ông có thể nói được khi nào thì Hoa Nhi sẽ tới.”

Người đàn ông trung niên không vội, vẫy tay gọi ông chủ, sau khi gọi món xong mới thản nhiên nói: “Nếu tôi không nhầm thì lần này các cô tới đây là để tìm người đúng không?”

Mẫn Mẫn và cô gái kia đều tỏ vẻ kinh ngạc, bọn họ gạt người nhà để đến đây, chỉ có họ mới biết được lý do cụ thể.

Người đàn ông tiếp tục nói: “Chẳng qua, thật đáng tiếc, người các cô muốn tìm không có ở đây.”

Mẫn Mẫn nói: “Ông thì biết cái gì?”

Người đàn ông thở dài, nói: “Tôi thấy thái dương của cô đè lại thiên thương(phần trên chân mày), giữa chân mày rộng rãi, lại có một chiếc mũi ngây thơ, là người có tâm tư trong sáng, người như vậy là kiểu người dễ bị lừa gạt nhất.”

Mẫn Mẫn mù mờ nghe xong, nói: “Cái gì mà mũi ngây thơ?”

Người đàn ông nói: “Mũi ngây thơ là chỉ chóp mũi hơi nhô lên, hơi giống con nít, trái lại nhìn rất đáng yêu, nhưng lại thể hiện hoàn cảnh sống của người này vô cùng đơn thuần, cho nên cũng hình thành tính cách đơn thuần”.

Mẫn Mẫn bị người đàn ông nói trúng hết suy nghĩ, bèn nói: “Vậy ông có biết, người chúng tôi muốn tìm là ai không?”

Người đàn ông nói: “Cho dù có thì tôi cũng không nói cho các cô biết.”

Bạch La La và Ngô Thôi Tam nghe đến đây, đưa mắt nhìn nhau.

Ngô Thôi Tam nói: “Ồ, gặp được người cùng nghề rồi nha.”

Mặt của Bạch La La lộ vẻ khó xử.

Ngô Thôi Tam chống cằm, nói: “Có phải anh cũng từng dùng cách này để lừa gạt các cô gái hay không?”

Bạch La La chỉ ăn thịt, không nói gì, cậu chưa từng dùng cách này bao giờ, Chu Trí Tri chắc đã thử rồi. Có vài người có vẻ không tin vào thuật phong thủy, nhưng khi gặp phải chuyện gì không thể giải thích nổi, trái lại tinh thần sẽ bất ổn. Chu Trí Tri là một tên lừa đảo, hơn nữa còn là một tên lừa đảo cao tay, gã đặt bẫy, mọi thứ đều chuẩn bị hoàn hảo, thậm chí còn lên kế hoạch mỗi một lần gặp mặt nạn nhân. Tuy rằng có yếu tố may mắn trong đó, nhưng Chu Trí Tri là tên lừa đảo dùng thực lực để chứng minh, số cũng không đến nỗi nào.

Ví dụ như người đàn ông có vẻ ung dung trước mắt cậu, chắc cũng là một tên lừa đảo cao tay.

Về việc tại sao lại khẳng định ông ta là tên lừa đảo, bởi vì Bạch La La không nhìn ra trên người ông ta có phong thái gì của thầy phong thủy, nói cách khác, người này rất bình thường, căn bản không biết gì về thuật phong thủy.

Người đàn ông trung niên nói: “Trong tên người đó, có một chữ “thủy”.”

Mẫn Mẫn nói: “Thủy…? Ha, đúng là có thật!” Hứng thú trong mắt cô gái càng nhiều.

Ngô Thôi Tam cúi thấp đầu nói với Bạch La La: “Ông ta làm sao biết được người cô gái đang muốn tìm?”

“Việc này có gì khó?” Bạch La La nói: “Đi theo các cô ấy thôi, nếu là tìm người nhất định sẽ thử thăm dò, chỉ cần biết họ đang tìm cái gì, vậy là biết được rồi.”

Ngô Thôi Tam nói: “Đệch.”

Bạch La La chống cằm, nói với vẻ không mấy hứng thú: “Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi. Tôi nhìn bộ dạng luôn chực chờ của ông ta, ngược lại là cảm thấy có lẽ ông ta quen biết cô gái này lâu rồi.”

Ngô Thôi Tam nói: “Cậu có ý gì?”

Bạch La La nói: “Cậu nhìn phong cách ăn mặc của cô gái ấy xem, rõ ràng là người giàu có, mà nhất định còn là đại phú đại quý.” Nhờ phúc của Chu Trí Tri, cậu khá hiểu biết với những thứ đồ xa xỉ. Sợi dây chuyền mà cô gái tên Mẫn Mẫn kia đang đeo trên cổ là mặt hàng quốc tế mới nhất được bán ra đầu năm nay, không có số tiền bảy con số căn bản không đeo nổi.

Người bình thường sao có thể tùy tiện đeo sợi dây chuyền này được?

Bạch La La nói: “Tôi đoán, các cô ấy đã bị theo dõi trước đó rồi.”

Ngô Thôi Tam nghe rất hăng say, nói: “Các anh cần bao lâu để lên kế hoạch?”

Bạch La La nghĩ ngợi rồi nói: “Lâu nhất là tốn thời gian hai năm.”

Ngô Thôi Tam nói: “Lừa được bao nhiêu?”

Bạch La La nói: “Một vạn sáu trăm tệ.”

Ngô Thôi Tam thấp giọng chửi mấy câu mẹ nó, sau đó nói: “Người bị lừa không báo cảnh sát sao?”

Bạch La La cầm một xiên nướng lên, lặng lẽ nói: “Không ngoài dự đoán của tôi, người bị gạt còn lo gặp nguy hiểm, sao có thể đi báo cảnh sát được.”

Ngô Thôi Tam nghe đến đây, không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Bạch La La: “Anh trâu bò thật.”

Trên mặt Bạch La La không giấu nổi vẻ bi thương, cậu nói: “Có trâu bò đi nữa cũng bị các cậu bắt được rồi còn gì.”

Ngô Thôi Tam nghe vậy không khỏi bật cười, cậu ta nói: “Tôi đã cho anh cơ hội, việc anh làm có hơi quá đáng, tiên sinh mới phải ra tay. Anh con mẹ nó chuyện tốt không làm, lại đi nhìn trộm con gái nhà người ta.”

Bạch La La: “……” Cậu thì có thể làm gì? Chu Trí Tri lại là tên cầm thú, cầm thú thì làm gì có lương tâm.

“Còn đặc biệt hơn nữa là, không phải chúng tôi đã đánh anh hôn mê rồi trói lại sao? Người bị anh lừa nhìn thấy, còn định báo cảnh sát giúp anh, bọn tôi nói anh là kẻ lừa đảo, ông ta căn bản không hề tin.” Ngô Thôi Tam nhớ lại sắc mặt khó coi của Lâm Trú Miên, không nhịn được cười nói: “Làm cho tiên sinh của bọn tôi rất tức giận.”

“Cho nên tôi còn tưởng anh vừa tỉnh lại thì sẽ bị tiên sinh xử ngay luôn chứ.” Ngô Thôi Tam ăn xiên thịt cuối cùng, nói: “Bây giờ tôi cho anh cơ hội để sửa sai, đi cứu hai cô gái kia đi.”

Bạch La La nói: “Ồ…”

Ngô Thôi Tam nói: “Sao, anh không đồng ý?”

Bạch La La đáp: “Không phải, tôi chỉ đang suy nghĩ, bây giờ chúng ta đi cứu hai cô gái kia thì sẽ có chút thiệt thòi, chi bằng đợi thêm một lát.”

Ngô Thôi Tam không thể hiểu nổi bèn hỏi: “Đợi cái gì nữa?”

Bạch La La nói: “Đợi tên lừa đảo kia tìm được người cho cô ấy.”

Mặt Ngô Thôi Tam biến sắc, anh nói: “Cái gì? Tên lừa đảo kia còn phải giúp cô ấy tìm người á?”

Bạch La La nói: “Đúng vậy, không những phải tìm người, hơn nửa đoán chừng còn tìm thấy rồi, nếu không ông ta xuất hiện ở đây chẳng phải tự vả mặt mình sao.”

Ngô Thôi Tam chưa kịp lên tiếng, sau lưng Mẫn Mẫn đã nghi hoặc nói: “Ông nói thật sao? Anh ấy có thật là ở đó không?”

Người đàn ông trung niên uống một ngụm rượu, vẻ mặt thờ ơ nói: “Tin cũng được không tin cũng chẳng sao, đấy là việc của cô, những gì nên nói tôi đều nói rồi, tôi xin phép đi trước.”

Nói xong đã rời đi, đã thế còn không quên thanh toán tiền ăn.

Ngay cả người biết rõ mọi chuyện như Bạch La La, cũng phải khen ngợi kỹ năng diễn xuất của ông ta, càng không cần nói đến mấy người bị ông ta lừa.

Cô gái dịu dàng kia lên tiếng: “Mẫn Mẫn, chúng ta có cần phải đi thật không?”

Mẫn Mẫn cắn răng nói: “Đi, chúng ta không thể không đi, hơn nữa người này lừa chúng ta cũng không được lợi gì, chúng ta đi xem chút cũng không vấn đề gì.”

Lời nói này nghe ra rất hợp lý, cô gái dịu dàng kia cũng bị thuyết phục.

Ngô Thôi Tam nói: “Bọn họ sắp đi rồi kìa, chúng ta đi theo không?”

Bạch La La nói: “Đi chứ, không đi làm sao giúp bọn họ vạch trần sự thật được.”

Nói xong, hai người tính tiền rồi đi theo phía sau hai cô gái.

Bình Luận (0)
Comment