Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 67

Mặc dù Bạch La La nói người đàn ông trung niên kia là kẻ lừa đảo, nhưng Ngô Thôi Tam vẫn không hiểu được ông ta lừa người bằng cách nào.

Nếu quả thực là kẻ lừa đảo, tại sao kẻ lừa đảo lại giúp hai cô gái kia tìm người chứ? Ngô Thôi Tam không hiểu nổi vấn đề này.

Hai người lặng lẽ âm thầm đi theo sau ba người kia, Bạch La La thấp giọng giải thích: "Tôi nói cho cậu nghe nhé, tuyến thời gian của cái bẫy này vô cùng dài. Ngắn thì một hai năm, dài thậm chí có thể tới mười mấy năm."

Ngô Thôi Tam ngạc nhiên nói: "Khoa trương thế sao?"

"Đương nhiên rồi." Bạch La La nói: "Cậu suy nghĩ thử xem, cậu bỏ ra hai năm, kiếm được mấy trăm vạn, có ai mà không muốn làm chứ?"

Lời này cũng rất có lý.

Sau đó, Bạch La La lại giải thích cặn kẽ cho Ngô Thôi Tam nghe về quy trình lừa đảo phong thủy. Hai cô gái trước mặt bọn họ nhất định đã bị người ta theo dõi từ lâu rồi, hơn nữa bên cạnh còn có người của kẻ lừa đảo kia cài vào. Những kẻ lừa đảo này thường dùng thời gian rất dài để tìm hiểu về thân phận, bối cảnh, thói quen sinh hoạt, thậm chí là một vài bí mật riêng tư của người bị lừa. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không lợi dụng những tin tức này dùng với đối phương một cách đơn giản, dù sao không phải người bị hại nào cũng từng làm chuyện phạm pháp. Trên thực tế, bọn họ càng quanh co thì càng hiệu quả hơn là những cách khác.

Bạch La La nói: "Cậu nói xem, nếu như cậu đang đi đường tự dưng gặp một người tự xưng là thầy tướng số, không cần trả phí gì, giúp cậu tìm được người cậu muốn tìm, cậu có biết ơn người ta không? Không những thế mà từ còn khẳng định thân phận của thầy tướng số đó từ tận đáy lòng."

Ngô Thôi Tam nói: "Đương nhiên là sẽ biết ơn rồi, nhưng cái này thì có liên quan gì đến lừa đảo chứ?"

"Đây là giai đoạn đầu chuẩn bị cho công việc." Bạch La La nói: "Sau khi giúp hai cô gái kia tìm người, tên lừa đảo đó sẽ biến mất, tiếp theo sẽ có kịch hay xảy ra."

Ngô Thôi Tam tức giận nói: "Kịch hay gì chứ?"

Bạch La La nói: "Xung quanh hai cô gái kia sẽ xảy ra nhiều sự kiện thần quái, nói chính xác hơn là sự kiện thần quái do người tạo ra. Ví dụ như nhìn thấy cụ già đốt giấy ven đường, mỗi đêm đúng giờ sẽ có số lạ gọi tới, trên lưng đột nhiên xuất hiện dấu tay trẻ con. Dù sao cũng làm đến mức vô cùng kinh khủng."

Ngô Thôi Tam nói: "Sao bọn lừa đảo làm được phức tạp thế chứ?"

Bạch La La nói: "Thế mới nói phải chuẩn bị đầy đủ, tôi đoán người của tên lừa đảo này đã ẩn nấp bên cạnh hai cô gái này ít nhất một năm rồi."

Ngô Thôi Tam không có gì để nói. Tốn một năm để tìm hiểu một người mà người đó không hề đề phòng, hình như cũng không quá khó khăn.

Bạch La La nói: "Chờ đến khi cô gái kia nôn nóng, ông ta lại "trùng hợp" xuất hiện đúng lúc thêm lần nữa, nói không chừng ông ta còn cố ý từ chối một lần, tạo cho người ta ảo giác ông ta giúp nhưng không tự nguyện."

Ngô Thôi Tam nói: "Lợi hại ghê."

Bạch La La nói: "Chuyện gạt người thế này, tám phần là dựa vào cố gắng, hai phần là dựa vào may mắn, nghe thì đơn giản nhưng làm thì không dễ dàng." Cậu nói: "Huống hồ, người trong cuộc u mê, người đứng xem sáng suốt, ai có thể ngờ mình bị một tên lừa gạt để ý cả năm trời chứ?"

Lúc hai người nói chuyện, ba người trước mặt đã lên một chiếc taxi.

Ngô Thôi Tam và Bạch La La vội vàng gọi một chiếc taxi lại, nói với tài xế: "Đi theo chiếc taxi phía trước, đừng để bị phát hiện."

Tài xế taxi nghe yêu cầu của Ngô Thôi Tam, nghi ngờ hỏi: "Hai vị đang làm gì vậy?"

Bạch La La còn chưa lên tiếng, Ngô Thôi Tam đã nhận vơ: "Vợ tôi ngoại tình với người ta, chúng tôi đi đánh ghen."

Tài xế hỏi: "Vợ ai?"

Ngô Thôi Tam nói: "Đương nhiên là vợ anh ta rồi, tôi đẹp trai như vậy, sao vợ tôi ngoại tình được?"

Bạch La La: "..."

Tài xế taxi tin là thật, còn gật đầu nói mình nhất định sẽ theo sát.

Ngô Thôi Tam khốn khiếp lộ ra vẻ đắc ý với Bạch La La, nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Sao? Thấy lý do này thế nào?"

Bạch La La cười nhạt, nói: "Rất tốt."

Taxi đi thẳng về phía trước, cho đến khu đông dân thì tốc độ mới chậm lại, cuốii cùng dừng ở trước một tòa nhà hành chính.

Bạch La La và Ngô Thôi Tam nhìn thấy ba người phía trước xuống xe, đứng bên đường nói gì đó.

Có vẻ tên lừa đảo kia không muốn đi vào, chỉ nói bên trong có người, mà Mẫn Mẫn và cô gái đi cùng lại nghi ngờ tên lừa đảo kia. Cũng may chỗ này không quá hẻo lánh, lại còn là nơi chính quyền làm việc nên sẽ không xảy ra sự cố bất ngờ.

Tên lừa đảo đó nói xong thì xoay người rời đi, thái độ không có chút gì gọi là lưu luyến, trái lại còn có thể thấy được vẻ lạnh nhạt trên mặt ông ta. Còn hai cô gái kia, do dự một lát rồi cũng đi vào tòa nhà.

Tài xế chở Bạch La La và Ngô Thôi Tam nói: "Ấy, họ tách ra rồi, tách ra thì sao đánh ghen được?"

Ngô Thôi Tam nói: "Không sao, sớm muộn cũng đi cùng nhau thôi. Chúng tôi xuống đây, cảm ơn bác tài." Sau đó, hai người thanh toán tiền xe, lén lút xuống xe.

Hai người đứng bên ngoài tòa nhà, Ngô Thôi Tam hỏi Bạch La La có đi vào không.

Bạch La La suy nghĩ rồi nói: "Chờ đi, chắc không lâu đâu."

Ngô Thôi Tam và Bạch La La ở bên ngoài, theo như Bạch La La phỏng đoán, hai cô gái kia sẽ nhanh chóng đi ra thôi. Nhưng không ngờ, cậu lại thấy một người cậu hoàn toàn không ngờ tới.

Khi thấy Lâm Trú Miên từ bên trong đi ra, Ngô Thôi Tam và Bạch La La đều cứng người tại chỗ. Ngô Thôi Tam nói: "Mẹ nó, sao tôi lại thấy tiên sinh chứ? Tôi gặp ảo giác sao?"

Sau khi chắc chắn mình không nằm mơ giữa ban ngày, Bạch La La trợn mắt há mồm nói: "Cảm giác này giống như là đợi máy bay ngoài sân bay, nhưng thứ đến lại là một con tàu, còn là loại siêu thuyền nặng vạn tấn nữa."

Sau đó, hai người cứ như vậy nhìn siêu thuyền vạn tấn chậm rãi đi ra.

Bạch La La nói: "Chúng ta có thể trốn không?"

Ngô Thôi Tam ủ rũ cúi đầu nói: "Không có ích gì đâu, gần như vậy, nhất định tiên sinh đã phát hiện ra chúng ta lâu rồi."

Bạch La La nói: "Cái gì cũng có thể phát hiện sao?" Bọn họ nấp ở một con hẻm gần tòa nhà, người bình thường sẽ không phát hiện ra hai người mới đúng.

Nhưng hiển nhiên, Lâm Trú Miên lại không nằm trong phạm vi người bình thường. Như lời Ngô Thôi Tam, y đã dễ dàng phát hiện ra Ngô Thôi Tam và Bạch La La đang hoảng sợ như chó rồi.

"Còn không ra à?" Lâm Trú Miên nhẹ giọng nói, nhưng không hiểu sao truyền đến tai Ngô Thôi Tam và Bạch La La, hai người lại như học sinh tiểu học trốn học bị giáo viên chủ nhiệm bắt tại trận vậy. Hai người ảo não đi ra khỏi chỗ tối.

Ngô Thôi Tam và Bạch La La gọi: "Tiên sinh."

"Sao lại ở đây?" Lâm Trú Miên nói.

Ngô Thôi Tam vội vàng giải thích là đã mua được ngọc, nhưng lúc đi mua ngọc, bọn họ gặp được một tên lừa đảo.

Lúc nói đến tên lừa đảo, Lâm Trú Miên cười nhạt nhìn Bạch La La. Bạch La La: "..." Anh đừng nhìn tôi, tôi sợ.

Ngô Thôi Tam nói: "Chu Trí Tri nói giúp hai cô gái kia tìm được người, sẽ vạch trần mánh khóe của tên lừa đảo đó."

Lâm Trú Miên nghe xong còn chưa nói chuyện, hai cô gái mà bọn họ miêu tả cũng đã đi ra, nhưng khác với lúc đi vào, bây giờ bên cạnh hai người có thêm một người đàn ông cao lớn để râu quai nón.

Ngô Thôi Tam vội vàng xác nhận, nói: "Tiên sinh, là hai người kia."

Cậu ta mới nói xong, người đàn ông cao to kia đã đi tới bên cạnh Lâm Trú Miên, nói bằng tiếng địa phương Đông Bắc: "Tiên sinh, hai người này là ai?"

Lâm Trú Miên nói: "Đây là hai đệ tử ngoại môn của tôi."

Người đàn ông đó vội vàng chào hỏi bọn họ: "Thất kính, thất kính!"

Lâm Trú Miên lạnh nhạt nói với hai người: "Kể lại chuyện vừa rồi hai người nhìn thấy đi."

Ngô Thôi Tam và Bạch La La nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là kể lại chuyện vừa nãy cho người trước mắt nghe.

Đương nhiên, còn có hai cô gái cũng nghe bọn họ kể. Hai cô gái nghe nói kẻ đó là kẻ lừa đảo thì còn có chút nghi ngờ, cô gái tên Mẫn Mẫn nói: "Kẻ lừa đảo á? Nhưng ông ta cũng không gạt chúng tôi gì cả."

Ngô Thôi Tam nói: "Chu Trí Tri, anh nói đi, đây là bản lĩnh của anh!"

Bạch La La bất đắc dĩ nhận lời, nói: "Đừng vội, nếu không phải kẻ lừa đảo, đương nhiên là tốt rồi, nhưng tôi đề nghị hai cô tốt nhất nên điều tra những người ở bên cạnh mình một chút. Nếu tôi đoán không nhầm, người bên cạnh các cô chắc chắn có vấn đề."

Mẫn Mẫn vẫn đầy nghi ngờ, trái lại cô gái ít nói bên cạnh lại nhẹ giọng nói, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, người này tự dưng giúp hai người, hẳn là có nguyên nhân. Còn việc rốt cuộc ông ta có phải kẻ lừa đảo như Bạch La La nói hay không, nghiêm túc điều tra là biết ngay thôi, dù sao điều tra cũng không mất gì. Cô ta nói rất có lý, Mẫn Mẫn miễn cưỡng chấp nhận.

Người đàn ông Đông Bắc kia thấy vậy, nói: "Giới thiệu với các anh, tôi tên Vương Ngọc Nhuận, đây là hai cháu gái của tôi, Vương Vi Mẫn và Vương Di Diêu."

"Chào các anh." Vương Vi Mẫn tự nhiên hào phóng chào hỏi, Vương Di Diêu lại xấu hổ cười một tiếng.

Vương Nhuận Ngọc hoàn toàn đối lập với cái tên của anh ta, không hề nhuận chút nào, trái lại còn rất thô lỗ.

Vương Nhuận ngọc nói: "Hay chúng ta tìm một quán trà, vào nghỉ ngơi rồi nói đi?"

Ngô Thôi Tam và Bạch La La đều không dám lên tiếng, Lâm Trú Miên chậm rãi nói một tiếng được.

Năm phút sau, mọi người cùng ngồi trong quán trà.

Đầu tiên, Bạch La La giải thích đơn giản tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây.

Vương Vi Mẫn nói: "Thế nên, người vừa nãy giúp chúng tôi tìm cậu út là kẻ lừa đảo sao?"

"Ừ." Bạch La La suy tính rồi nói: "Nếu không ngoài dự liệu, cô sẽ còn cơ hội gặp lại ông ta, đến lúc đó, nếu như cô có chuyện gì không chắc chắn thì cứ trực tiếp liên lạc với tôi là được."

Cậu vừa nói vừa đưa phương thức liên lạc của mình cho Vương Vi Mẫn.

Ngô Thôi Tam ở bên cạnh sâu kín nói: "Ghê chưa, đã đến mức trao đổi phương thức liên lạc luôn rồi?"

Bạch La La: "..." Cậu cảm thấy sau lưng có một luồng giá lạnh không giải thích được.

Vương Nhuận Ngọc nghe Bạch La La nói xong thì tỏ ra quả quyết hơn Vương Vi Mẫn nhiều, trực tiếp nói chắc chắn người vừa rồi nói chuyện với cô ấy là kẻ lừa đảo, nhưng anh ta vẫn cần điều tra vì sao người kia lại biết mình về đây.

Vương Vi Mẫn lẩm bẩm: "Cậu út còn không biết xấu hổ nữa, nếu không phải vì cậu, sao cháu lại bị gạt chứ?"

"Cháu đi tìm cậu còn nói gì nữa." Vương Ngọc Nhuận nói: "Không phải cậu bảo cháu đừng tìm cậu sao?"

"Sao lại không tìm cậu chứ?" Vương Vi Mẫn tức giận nói: "Đã mấy năm rồi cậu không về nhà? Cậu có biết mỗi lần mẹ cháu nhắc tới cậu đều lau nước mắt không? Cậu nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào? Nếu không phải cháu lấy được tin tức của cậu, cháu còn tưởng cậu mất rồi nữa."

Vương Ngọc Nhuận nói: "Ầy, Mẫn Mẫn, cậu có nỗi khổ riêng mà..."

Vương Vi Mẫn nói: "Nỗi khổ, khổ gì chứ? Cậu nói thử xem."

Vương Ngọc Nhuận thở dài, không nói nên lời.

Vương Vi Mẫn nhíu chặt chân mày, nói: "Sao cậu không nói gì chứ?"

Vương Ngọc Nhuận nói: "Mẫn Mẫn, chuyện này quá phức tạp..."

"Có gì phức tạp chứ?" Vương Vi Mẫn nói: "Dù cậu có bịa cũng phải cho cháu một lí do."

Vương Ngọc Nhuận áy náy nói: "Xin lỗi, cậu không thể nói cho các cháu biết được."

Vương Vi Mẫn bị Vương Ngọc Nhuận chọc giận đỏ cả mắt, không nói gì, đứng dậy rời đi. Vương Ngọc Nhuận nhìn theo bóng lưng cô, môi giật giật.

Lâm Trú Miên ở bên cạnh nói: "Không đuổi theo à?"

Vương Ngọc Nhuận nói: "Đuổi theo thì cũng có tác dụng gì đâu, tôi cũng không thể nói sự thật cho con bé biết được."

Lâm Trú Miên nhấp một ngụm trà, nói: "Ít nhất cũng có thể đưa cô ta an toàn trở về."

Lời này nói rất đúng, vừa rồi Vương Vi Mẫn gặp phải kẻ lừa đảo, nếu không có Bạch La La và Ngô Thôi Tam đi theo, e rằng đã rơi vào bẫy rồi.

Vương Ngọc Nhuận cắn răng, đứng dậy đuổi theo. Suy cho cùng, anh ta thật sự không yên tâm với hai cô cháu gái xinh đẹp của mình.

Vương Ngọc Nhuận đi rồi, trên bàn chỉ còn lại ba người Lâm Trú Miên, Ngô Thôi Tam và Ngô Thôi Tam.

Bạch La La ngồi một bên yên lặng uống trà, đầu hơi cúi, hận không thể khiến mình tàng hình.

"Hiểu biết không ít nha." Lâm Trú Miên mở miệng nói.

Bạch La La: "Hả?"

Lâm Trú Miên đưa tay ra, sờ vòng hạt châu trên cổ tay mình, lạnh nhạt nói: "Cách của tên lừa đảo ban nãy, cậu từng dùng sao?"

Bạch La La ngừng thở, cảm thấy bầu không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng. Có vẻ Lâm Trú Miên đang tức giận, nhưng vừa rồi y không mắng cậu, cũng không nổi giận, biểu cảm rất bình thản, giọng điệu cũng bình tĩnh. Thế nhưng, y như vậy, Bạch La La lại sợ muốn chết.

Bạch La La nói: "Tôi, tôi chưa từng dùng."

Lâm Trú Miên nói: "Vậy cậu nói cách cậu đã làm đi."

Bạch La La đâu dám nói, chỉ cúi đầu nhận sai, nói mình không nên bị tiền tài che mắt, sử dụng thủ đoạn không đàng hoàng...

Lâm Trú Miên nói: "Ồ, vậy sao?"

Bạch La La: "..."

Bầu không khí như ngưng tụ lại, Bạch La La và Ngô Thôi Tam không dám thở mạnh, cho đến khi Lâm Trú Miên không mặn không nhạt nói một câu: "Vừa rồi tôi không muốn phạt cậu, cậu sợ như vậy làm gì?"

Bạch La La nói: "Ơ, tôi, tôi không sợ."

Lâm Trú Miên nói: "Cậu không sợ thì run cái gì chứ?"

Suýt chút nữa Bạch La La đã nói trong tiếng nức nở: sao anh biết là tôi đang run.

Lâm Trú Miên nói: "Bàn sắp bị rung rời ra rồi."

Bạch La La phát hiện mình đang dán vào bàn, vội vàng lùi về sau.

Cũng không biết có phải phản ứng của Bạch La La đã được lòng Lâm Trú Miên hay không, sự tức giận trong lòng y đã tan đi rất nhiều. Ngô Thôi Tam thấy vậy, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng mà nói sang chuyện khác: "Tiên sinh, không phải anh nói mấy ngày nữa mới tới sao?"

Lâm Trú Miên nói: "Ừ, có chút chuyện."

Ngô Thôi Tam không dám hỏi là chuyện gì, lại nghe Lâm Trú Miên nói tiếp: "Chu Trí Chi, cậu chuẩn bị đi, theo tôi tới Đông Bắc một chuyến."

Bạch La La sửng sốt một lát mới phản ứng được lời này của Lâm Trú Miên có ý gì, cậu nói: "Tiên sinh, tôi đi sao?"

Lâm Trú Miên nói: "Ở đây còn ai khác tên Chu Trí Tri nữa sao?"

Rốt cuộc Bạch La La vẫn không dám hỏi y tại sao mình phải đi. Cậu có cảm giác, nếu mình hỏi, nhất định sẽ bị Lâm Trú Miên giễu cợt.

Ba người ngồi uống trà một hồi, Vương Ngọc Nhuận chạy ra ngoài theo cháu gái trở lại với cái đầu đầy mồ hôi. Anh ta uống ừng ực một chén trà, nói: "Mẹ nó, mệt chết tôi rồi, vất vả lắm mới nhét được hai đứa nó lên xe... Xin lỗi Lâm đại sư, làm chậm trễ thời gian của anh."

Lâm Trú Miên nói câu khách khí.

"Các anh muốn đi sao?" Vương Ngọc Nhuận nói: "La bàn mà anh muốn xem đang ở cửa hàng gần đây, nhưng thật sự không có ai dám đụng vào nó, cho nên xin anh tự mình tới lấy vậy."

Lâm Trú Miên đồng ý.

Bốn người rời khỏi quán trà, Bạch La La đi sau cùng. Ngô Thôi Tam nhân lúc Lâm Trú Miên và Vương Ngọc Nhuận nói chuyện, xoay đầu lại nói với Bạch La La bằng khẩu hình: Tiên sinh còn đang tức giận, anh phải cẩn thận đấy.

Bạch La La vội vàng gật đầu tỏ ý mình biết rồi.

Đại khái đi khoảng mười mấy phút, mấy ngời đi tới cửa hàng của Vương Ngọc Nhuận. Nhìn từ bề ngoài, cửa hàng này rất cũ kĩ, là loại mà nếu người đi ngang qua không biết bên trong có đồ gì thì sẽ không đi vào xem. Hơn nữa, bên ngoài cửa hàng này còn bày mười mấy bàn mạt chược, còn có rất nhiều ngời đang đánh mạt chược nữa.

Vương Ngọc Nhuận ngại ngùng cời nói: "Ông chủ quán mạt chược bên cạnh là bạn tôi, dù sao tiệm của tôi cũng không mở cửa thường xuyên, nên tôi cho cậu ấy bày mấy cái bàn ở mặt tiền.

Vừa nói, anh ta vừa mở cửa hàng của mình.

Khi ánh đèn sáng lên, Bạch La La thấy được các loại đồ vật được cất giữ trong cửa hàng của Vương Ngọc Nhuận. Những khí vật ấy, phần lớn đều phủ bụi, nhưng tràn đầy hơi thở cổ xưa, hẳn không phải đồ tầm thường. Mà từ ánh mắt của Bạch La La có thể thấy được rõ ràng, trên những thứ này có loại có khói đen lượn quanh, có loại phát ra ánh sáng chói mắt, nhưng bất kể là loại nào cũng rất thu hút ánh mắt người xem.

Vương Ngọc Nhuận nói: "Lâm đại sư, đồ anh muốn ở đây."

Anh ta xoay người, móc chìa khóa ra mở cửa một cái tủ sắt, lộ ra cái hộp trong ngăn kéo. Gần như trong khoảnh khắc cửa tủ được mở ra, nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống rất nhiều, Bạch La La vốn cho rằng đây là ảo giác của cậu, cho đến khi cậu phát hiện mình thở ra một làn sương trắng.

"Ừ." Lâm Trú Miên gật đầu.

"Nhưng mà anh cầm thế nào được?" Vương Ngọc Nhuận thấy bên cạnh Lâm Trú Miên không có công cụ đặc biệt gì, giọng nói có mấy phần tò mò. Anh ta mua lại vật này từ tay một con bạc lâu năm. Lúc anh ta mua, con bạc kia đã bệnh đến giai đoạn cuối, nhưng vẫn nói tuyệt đối không thể dùng tay động vào vật này, không thì thần tiên cũng khó cứu.

Vốn dĩ Vương Nhuận Ngọc cho rằng người đó nói quá lên rồi, cho đến khi anh ta mở hàng ra kiểm tra, suýt chút nữa bị đông cứng, thì mới không thể không tin vật này rất tà môn.

Sau đó, vật này bị giấu trong bóng tối, không có ai hứng thú với nó cả. Cho đến mấy ngày trước, đột nhiên Vương Ngọc Nhuận nghe nói có người tìm la bàn cực âm, anh ta mới gặp Lâm Trú Miên, định bán món này.

Cái rương sắt trước mắt nhìn thì nhỏ nhưng lại vô cùng nặng, lúc Vương Nhuận Ngọc dọn nó đã thuê bốn người đàn ông vạn vỡ mới miễn cưỡng di chuyển được. Nhưng sau khi biết rõ tình hình, Lâm Trú Miên trực tiếp bày tỏ, y chỉ cần la bàn, không cần tủ.

Vương Ngọc Nhuận biết được, lòng tràn đầy tò mò Lâm Trú Miên sẽ mang vật này đi thế nào.

Kết quả, động tác tiếp theo của y khiến anh ta mở rộng tầm mắt.

Lâm Trú Miên từ từ lấy chiếc vòng trên cổ tay xuống, mấy giây sau, nhiệt độ trong phòng khôi phục lại bình thường, thậm chí còn hơi nóng. Mà Bạch La La là người bị ảnh hưởng lớn nhất, bởi vì trước mặt cậu xuất hiện một ngọn lửa sáng ngời hừng hực thiêu đốt.

Ngọn lửa này nóng bỏng chói mắt, như thể sẽ thiêu hủy hết thảy. Bạch La La không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước, đưa tay bưng kín mắt mình.

Những người khác đều không chú ý tới sự khác thường của cậu, đều tập trung hết vào Lâm Trú Miên.

Lâm Trú Miên chậm rãi tiến lên, lấy tay trực tiếp kéo tấm vải bao quanh chiếc la bàn ra. Nếu Bạch La La mở mắt thì sẽ thấy được, sau khi y tiếp xúc với chiếc la bàn, ngọn lửa trên người y đã nhỏ lại.

"Chậc." Dường như Lâm Trú Miên hơi thất vọng. Y mang lại chiếc vòng tay kia, còn tùy tiện bỏ chiếc la bàn vào ngực áo.

Cuối cùng ngọn lửa trước mắt Bạch La La cũng biến mất, nhưng cậu vẫn không thể nào mở mắt được, vì cậu bị ánh sáng mạnh k*ch th*ch, nên mắt không nhìn thấy được gì, còn không ngừng ch** n**c mắt nữa.

Bạch La La không ngừng chớp mắt, muốn khôi phục lại thị lực. Nhưng ngay lúc này, cậu cảm nhận được có một ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, rồi một hơi thở phả vào mắt cậu - có người giúp cậu thổi mắt.

Theo phản xạ có điều kiện, Bạch La La lùi về phía sau, nhưng eo lại bị một cánh tay ôm lấy. Trong nháy mắt, cảm giác thiêu đốt tan biến theo hơi thở lạnh băng kia, Bạch La La nhanh chóng thấy lại được.

Khoảnh khắc khôi phục lại thị lực, cậu nhìn thấy gương mặt Lâm Trú Miên. Giống như ngày thường, trên mặt Lâm Trú Miên không có biểu cảm gì cả. Khí chất cả người y lạnh nhạt như vậy bức tranh thủy mặc, ngay cả đôi môi đẹp đẽ cũng mang màu hồng nhạt. Mà lúc này, đôi môi kia khẽ thổi khí, giúp cậu thổi đi cảm giác đau nhói ở mắt.

Bạch La La cứng ngoài, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng, Lâm Trú Miên đã trực tiếp buông cậu ra rồi.

"Có thể quẹt thẻ không?" Lâm Trú Miên xoay người nói với Vương Ngọc Nhuận.

Cũng cứng người như Bạch La La còn có Ngô Thôi Tam, thậm chí cậu ta cho rằng mình gặp ảo giác rồi, dùng sức xoa mắt, xoa đến mức mắt đỏ lên.

Trái lại, biểu hiện của Vương Ngọc Nhuận tốt hơn, nói: "Được, được."

Vì vậy, trong cửa hàng phong cách cổ xưa này, Bạch La La cứ thế nhìn Lâm Trú Miên quẹt thẻ, nhập mật khẩu, trả tiền một cách đơn giản. Cảm giác này vô hình có chút vi diệu, giống như là xuyên vào thời không khác vậy.

Có điều, chỉ có cậu có cảm giác này, vì Ngô Thôi Tam còn đang đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, không kiềm chế được. Cho đến khi Lâm Trú Miên chuẩn bị rời đi, cậu ta mới giống như miễn cưỡng hoàn hồn lại, mất hồn mất vía teo sau Lâm Trú Miên đi ra ngoài.

Lâm Trú Miên biểu hiện như thường, giống như không hề cảm thấy chuyện mình làm vừa rồi có chỗ nào không đúng.

Ra ngoài, Lâm Trú Miên nói bọn họ sẽ ở lại đây một đêm, hỏi Ngô Thôi Tam và Bạch La La đang ở đâu.

Ngô Thôi Tam vội vàng nói địa chỉ, dẫn Lâm Trú Miên đi.

Thuê xong một căn phòng cho Lâm Trú Miên, đưa mắt nhìn y đi vào phòng, Ngô Thôi Tam xoay ngời nói với Bạch La La: "Mọe, vãi luôn, anh biết không, vừa nãy suýt chút nữa tôi bị dọa chết rồi."

Bạch La La: "Hả?"

Ngô Thôi Tam nói: "Lúc tiên sinh nâng cằm cậu, thổi mắt cho anh..."

Bạch La La nói: "À..."

Ngô Thôi Tam nói: "Sao thái độ của anh lạnh nhạt thế chứ? Anh không thấy ngạc nhiên sao? Là tiên sinh đó."

Bạch La La rất bình tĩnh nói với Ngô Thôi Tam: "Ừ, vì tôi thấy được ánh sáng trên người tiên sinh, nên nếu tiên sinh không thổi cho tôi, tôi sẽ bị mù đó."

Nghe vậy, Ngô Thôi Tam sửng sốt: "Thật á?"

Bạch La La nói: "Không thì sao?"

Đại khái là do thái độ của Lâm Trú Miên và cậu quá mức thản nhiên, nên Ngô Thôi Tam có ảo giác mình ngạc nhiên thái quá. Ngô Thôi Tam lẩm bẩm mấy câu, nói đó là tiên sinh mà, tiên sinh lại giúp anh thổi mắt...

Bạch La La vỗ vai cậu ta, nói: "Đi ngủ sớm đi, cậu mệt rồi."

Ngô Thôi Tam: "..."

Sau đó, hai người hết sức ăn ý, không nói thêm gì nữa. Bạch La La tắm xong nằm xuống giường là ngủ liền một mạch, Ngô Thôi Tam nằm ở giường bên cạnh, nhìn chằm chằm trần nhà mà ngẩn người. Cuối cùng, lúc Bạch La La cho là cậu ta ngủ rồi, cậu ta lại nói: "Tôi nên tìm một cô bạn gái..."

Bạch La La: "..." Cậu nghĩ một đêm mà chỉ nghĩ ra cái này thôi à?

Ngô Thôi Tam nhắm mắt ngủ.

Bạch La La thực sự lạnh nhạt như vẻ bề ngoài của cậu sao? Không, trên thực tế, cậu đã gào thét với hệ thống cả buổi tối. Cậu nói với hệ thống: "Mọe, tôi sợ chết luôn. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì tôi chứ?"

Hệ thống nói: "Ha ha ha ha ha ha cậu bình tĩnh đi."

Bạch La La nói: "Tôi không bình tĩnh được." Cậu vừa nhắm mắt lại, trước mắt sẽ xuất hiện gương mặt lạnh nhạt của Lâm Trú Miên, như thể gần thêm chút nữa thì sẽ hôn mình luôn vậy.

Hệ thống nói: "Tôi phát hiện, thông minh không phải chuyện tốt. Nào, tới ăn hạt dưa với tôi đi, bình tĩnh lại."

Bạch La La: "..."

Sau đó, cậu cắn hạt dưa với hệ thống một hồi, cho đến khi lâm vào trạng thái ch** n**c miếng, mắt đờ đẫn, đầu óc mơ hồ thì mới tiếp tục thảo luận vấn đề quá mức k*ch th*ch này. Bạch La La nói: "Tôi sợ có khi nào mỗi ngày anh ta đều nghĩ nên giết tôi thế nào hay không."

Hệ thống nói: "Thật ra tôi cũng rất sợ, nhưng tôi không có cách nào cả. Thôi không nói nữa, cho cậu thêm nắm hạt dưa này."

Bạch La La: "..."

Lại rắc rắc thêm một hồi nữa, hệ thống phun ra một câu: "Cậu cảm thấy..."

Bạch La La nói: "Cảm thấy cái gì?"

Hệ thống nói: "Thôi, không có gì."

Bạch La La: "..." Cậu có thể đừng nói thế không? khiến người ta tức chết đó.

Kết quả, Bạch La La có nói thế nào, hệ thống cũng không chịu nói. Cuối cùng, Bạch La La hơi tức giận, nói với hệ thống: "Được rồi, cậu không nói thì thôi, thật ra tôi cũng có một việc muốn nói cho cậu biết."

Hệ thống nói: "Chuyện gì vậy?"

Bạch La La không trả lời hệ thống, cậu đếm số sao trên đèn chùm trên trần nhà rồi ngủ.

Hệ thống: "..." Cậu thù dai thật đấy công chức thân yêu.

Ngày hôm sau, Bạch La La bị ánh mặt trời chiếu tỉnh. Cậu mở mắt ra, phát hiện giường của Ngô Thôi Tam đã trống.

Bạch La La mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt rồi đi ra ăn sáng. Lúc này cậu mới nhìn thấy Ngô Thôi Tam và Lâm Trú Miên đang ngồi trên một cái bàn, trước mắt họ có bánh mì và nước trái cây.

"Tỉnh rồi à?" Lâm Trú Miên lạnh nhạt hỏi.

"Ừ." Bạch La La đưa tay lau mặt, hàm hồ nói: "Sao không gọi tôi?"

Ngô Thôi Tam nói: "Tôi gọi anh rồi, nhưng anh không tỉnh?"

Vậy sao? Đầu óc Bạch La La hơi mơ hồi, lúc ăn sáng xong mới thấy khá hơn.

Lâm Trú Miên rất kiên nhẫn chờ Bạch La La ăn sáng xong mới nói: "Đã chuẩn bị xong đồ đạc chưa? Ba giờ chiều sẽ bay."

Bạch La La nói: "Ừ, đã xong rồi." Cậu đâu có dám không ghi nhớ lời Lâm Trú Miên nói. Hôm qua cậu đã chuẩn bị xong hành lý rồi.

Lâm Trú Miên nói: "Được, cậu ăn cơm chiều xong chúng ta sẽ tới thành phố Cảng để bay qua bên đó."

Bạch La La ngoan ngoãn gật đầu.

Ngô Thôi Tam vẫn không thể đi, hôm nay Hán Bạch Ngọc mà cậu ta mua mới được giao đến, cậu ta còn phải mang ngọc về nữa. Vì vậy, dưới ánh mặt trời rực rỡ của buổi chiều, cậu ta nhìn Bạch La La và Lâm Trú Miên lên xe tới tới thành phố Cảng.

"Chú ý an toàn." Ngô Thôi Tam hét lên: "Đến nơi gửi tin nhắn cho tôi."

Bạch La La đồng ý.

Xe chậm rãi chuyển động, rời khỏi thành phố nhỏ đánh yêu này. Bạch La La ngồi ở hàng sau, bên cạnh là Lâm Trú Miên.

Đây là lần đầu tiên Bạch La La và Lâm Trú Miên đi riêng với nhau. Ban đầu cậu còn rất căng thẳng, nhưng sau đó đã hết căng thẳng, nhịp tim đập loạn cũng ổn định trở lại.

Bạch La La nói với hệ thống rằng mình cảm thấy không tốt.

Hệ thống nói, trùng hợp quá, tôi cũng cảm thấy không đúng.

Trên xe luôn rất yên tĩnh, cuối cùng tài xế của Lâm Trú Miên không chịu nổi, dè dặt hỏi: "Lâm tiên sinh, tôi có thể bật nhạc không?"

Lâm Trú Miên nói: "Có thể."

Tài xế thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mở radio. Trong xe yên tĩnh như vậy, anh ta sợ mình sẽ ngủ mất.

Tài xế không ngủ, nhưng Bạch La La đã ngủ rồi. Đầu cậu gật gù, muốn cưỡng ép mình tỉnh táo lại, nhưng cuối cùng lại thất bại, rơi vào một giấc mơ đẹp.

Bạch La La đã ngủ nên không biết, đầu cậu đã tựa vào vai Lâm Trú Miên.

Tài xế nhìn thấy cảnh ấy qua kính chiếu hậu, trong lòng hơi căng thẳng. Phản ứng đầu tiên của anh ta là Bạch La La sẽ bị Lâm Trú Miên vô tình đẩy ra, nhưng điều khiến anh ta không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Thầy phong thủy trước nay không thích tiếp xúc với người khác, cuối cùng lại ngầm cho phép Bạch La La, thậm chí biểu cảm còn mang theo chút vui thích.

Tài xế yên lặng nuốt nước miếng, rời ánh mắt đi. Tâm trạng của anh ta bây giờ hơi giống Ngô Thôi Tam tối qua, đều bắt đầu nghi ngờ có phải mình chưa tỉnh ngủ, còn nằm mơ hay không.

Bạch La La ngủ một đường, lúc tỉnh đã đến điểm đến rồi.

Tài xế đánh thức cậu đang ngủ như chết ở ghế sau, nói: "Cậu à, cậu à, mau tỉnh lại đi."

Bạch La La mơ màng mở mắt ra.

Tài xế nói: "Thủ thục lên máy bay đã được làm xong rồi, Lâm tiên sinh chờ cậu ở phòng chờ của sân bay."

Bạch La La kêu một tiếng "a" thật to, rồi đưa tay lau mặt, nói: "Sao vừa rồi không gọi tôi?" Vừa hỏi ra câu ấy, cậu chợt phát hiện hình như mình đã hỏi câu này nhiều lần rồi.

Tài xế nói: "Thấy cậu ngủ quá ngon, Lâm tiên sinh tự đi trước."

Bạch La La nói cảm ơn rồi cầm vé máy bay, vội vàng kéo hành lý, chạy như bay vào sân bay.

Trên đường, Bạch La La hỏi hệ thống: "Cậu nói xem, sao Lâm Trú Miên lại không đánh thức tôi? Đã ba lần rồi."

Hệ thống nói: "Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?"

Bạch La La nói: "Nói thật."

Hệ thống nói: "Nói thật là tôi cũng không biết."

Bạch La La yên lặng ba giây, yếu ớt nói: "Nói dối."

Hệ thống nói: "Nói dối là, anh ta xót cái cơ thể yếu ớt của cậu."

Bạch La La nhìn tay chân mình, cảm thấy mình là một chàng trai trưởng thành, đã hơn hai mươi tuổi, không không liên qua gì đến chữ "yếu ớt" cả nên cậu càng bất an.

Khi Bạch La La phiền muộn đi đến trước mặt Lâm Trú Miên, cậu rất muốn gân giọng hỏi một câu: "Lâm Trú Miên, rốt cuộc anh muốn làm gì? Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng có vòng vo tam quốc được không? Anh không biết đau khổ nhất là đao treo trên đỉnh đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.

Vào phòng chờ của sân bay, bị hơi lạnh xua tan cơn buồn ngủ, Bạch La La vẫn không có tiền đồ mà hoảng sợ, vì dù như thế, lúc hiểu rõ nhất vẫn là lúc dao rơi xuống.

Lâm Trú Miên ngồi bên cạnh Bạch La La, nghe tai này ra tai kia.

Bạch La La cầm điện thoại xem tiểu thuyết, lúc sắp lên máy bay, cậu lẩm bẩm: "Thời gian đã đến rồi."

"Ừ, đi thôi." Lâm Trú Miên nói.

Thấy y nhẹ nhàng như thế, Bạch La La chợt tò mò cái la bàn tối qua đi đâu rồi. Cậu nói: "Tiên sinh, la bàn ngày hôm qua là được vận chuyển đến sao?

Lâm Trú Miên nói: "Không."

Bạch La La nói: "Sao? Vậy có thể vượt qua cửa kiểm tra an ninh sao?"

Lâm Trú Miên nói: "Không qua cửa kiểm tra an ninh, cứ thế đi thôi."

Bạch La La cho rằng y nói đùa, nhưng khi đến cửa kiểm tra an ninh, Lâm Trú Miên lại đi theo một lối đi đặc biệt. Vì vậy, Bạch La La không hề nghi ngờ Lâm Trú Miên chút gì.

Vẫn là khoang hạng nhất, sau khi máy bay cất cánh, Bạch La La ngồi ở cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài. Lúc này bầu trời thoáng đãng, cậu có thể nhìn thấy những mảng lớn màu trắng tinh bên ngoài cửa sổ.

Lâm Trú Miên chợt mở miệng hỏi: "Bên ngoài rất đẹp đúng không?"

Bạch La La nói: "Đẹp lắm, anh..." Suýt chút nữa cậu đã hỏi y có muốn tự tới xem không, cũng may rốt cuộc cậu không nói ra. Biểu hiện của Lâm Trú Miên giống y như một người bình thường, ngay cả Bạch La La cũng sắp quên anh ta không nhìn thấy gì rồi.

"Rất đẹp." giọng Bạch La La trở nên mềm mại: "Mây màu trắng, như kẹo đường mềm mại, trời màu xanh đậm, ừ... Màu xanh da trời tinh khiết, không có chút tạp chất nào, khiến người ta nhìn thấy mà buồn ngủ.

"Ừ." Lâm Trú Miên nói: "Cảm ơn."

Qua cuộc đối thoại này, Bạch La La đã bớt sợ Lâm Trú Miên vài phần. Cậu nghĩ, người trước mắt này lạnh như băng, nhưng dường như cũng không khó giao tiếp như vậy. Có thể chỉ vì không biết cách biểu đạt thế nào, cho nên mới tỏ ra vô tình không?

Tình thương của người cha trong người Bạch La La điên cuồng lan tràn. Cậu cảm thấy mình vừa tìm được chân lý sống - ảo giác như vậy, cho đến khi tới sân bay Đông Bắc thì đã hoàn toàn tan vỡ.

Xuống máy bay, Bạch La La bị gió rét làm cho run rẩy, cậu khóc với hệ thống: "Anh ta là ma quỷ, ma quỷ!"

Hệ thống nói: "Không phải ban nãy cậu mới nói có tình thương của người cha lan tràn sao?"

Bạch La La: "... ‘’

Hệ thống rất vô tình nói: "Cho nên cậu là ông bố ma quỷ à?"

Bạch La La: "... Cậu vẫn nên đi cắn hạt dưa đi, cảm ơn."

Bình Luận (0)
Comment