Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 69

Tới nửa đêm, nhiệt độ không khí trong rừng càng ngày càng thấp.

Tần Thủy lấy rượu chống lạnh ra rồi bảo mọi người uống một ít, đương nhiên anh ta thái độ cung kính đưa cho Lâm Trú Miên một chai trước. Lần này Lâm Trú Miên không khách sáo với anh ta, mà là cầm lấy chai rượu uống hơn phân nửa, sau đó động tác tự nhiên đưa phần còn lại cho Bạch La La.

Hành động của Lâm Trú Miên khiến cho đôi mắt Ngô Trở Tứ trợn to như hạt châu đều muốn trừng cả ra ngoài, Bạch La La cảm thấy có hơi bất đắc dĩ với tầm mắt của cậu ta, chỉ coi như không nhìn thấy, sau đó nhận chai rượu trong tay của Lâm Trú Miên, cũng uống một ngụm.

Rượu mạnh vào cổ họng, mới đầu cuống họng đau như bị thứ gì đó cắt qua, nhưng rất nhanh cơn đau này biến thành glycol, hơi nóng truyền từ dạ dày đến tứ chi..

“Rượu này không tồi đúng không.” Tần Thủy nói, “Đây là điều chế gia truyền của nhà họ Tần chúng tôi đấy……”

Bạch La La gật gật đầu, nói: “Đúng là không tồi.” Loại rượu này có tác dụng xua tan cái lạnh rất tốt, sau khi cậu uống xong thì đôi chân vốn đã lạnh băng của cậu cuối cùng cũng có một chút nhiệt độ rồi.

“Hôm nay lạnh quá.” Tần Thủy nói, “Khí hậu có hơi thường, lần đầu tiên tôi nhìn thấy tuyết rơi nhanh như vậy.” Anh ta vừa nói rồi lại nướng chút đồ ăn rồi chia cho mọi người.

Lâm Trú Miên vẫn không ăn gì cả, y nhắm mắt nhắm mắt lại đối mặt với đống lửa, trong đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.

Những người khác cũng không dám quấy rầy y, Bạch La La ở bên cạnh y nói chuyện cũng phải nói nhỏ hơn.

“Nói thật nhé.” Tần Thủy không dám hỏi Lâm Trú Miên, chỉ có thể khẽ meo meo kề tai nói nhỏ với Bạch La La, “Trước khi đến nơi này, tôi không tin chuyện này, nhưng khi nhìn thấy nước đen ở bên trong trong quan tài kia, tôi lại không thể không tin.” Làn nước đen kia vốn nên phải kết băng ở nhiệt độ thấp, nhưng nó lại cứ chảy chầm chậm như thế, cảnh tượng như vậy quả thực khiến cho Tần Thủy cảm thấy bản thân như bị nhét một đống tuyết lớn vào sau lưng, lạnh thấu tâm can.

Bạch La La mượn một câu của hệ thống nói: “Có một số việc hiện tại không có cách nào dùng khoa học để giải thích được, sau này nhất định sẽ có thể giải thích bằng khoa học.”

Tần Thủy im lặng một hồi, hiển nhiên không ngờ Bạch La La là học trò của thầy phong thuỷ lại còn có thể nói ra chủ nghĩa duy vật như vậy, cuối cùng nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “À, vậy sao.”

Mọi người run bần bật trên nền tuyết lạnh băng, mà khiến cho con người ta không thể chịu đựng nổi nhất vẫn là một chiếc quan tài màu đen bên cạnh. Chóp mũi của Bạch La La đã đông đến đỏ bừng, co lại y như một cây nấm. Trên thực tế, cậu là người yếu nhất trong đám người này, Chu Trí Tri là kẻ lừa đảo bất cần sức khỏe, lại chưa từng rèn luyện thân thể chuyên nghiệp, cho nên khi đến nửa đêm, Bạch La La đã lạnh đến mức đơ luôn rồi. Cũng không biết có phải ảo giác của cậu hay không, lúc cậu lạnh đến mức gần không chịu được thì lại có thể cảm nhận được hơi ấm mơ hồ từ bên cạnh truyền đến, khiến cho cậu cầm lòng không đậu mà muốn tới gần một chút, gần chút một chút nữa.

Ngô Trở Tứ trơ mắt nhìn Bạch La La rúc tới bên cạnh Lâm Trú Miên, còn úp mặt vào vai của Lâm Trú Miên.

Ngô Trở Tứ: “……”

Tần Thủy bên cạnh cũng thấy, nhỏ giọng nói câu: “Vị này thật sự là đệ tử của tiên sinh sao?”

Ngô Trở Tứ liếc mắt nhìn anh ta một cái, sâu kín nói: “Hiện tại còn chưa phải, có thể rất nhanh sẽ phải.”

Tần Cối vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, nói: “Loại chuyện này, hình như là không có thứ tự đến trước và sau đâu.”

Ngô Trở Tứ bị Bạch La La k*ch th*ch âm thầm nghiến răng.

Cuối cùng trời cũng sáng, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Giọng nói lạnh tanh của Lâm Trú Miên vang lên, y nói: “Bắt đầu đi.”

Tần Thủy cầu mà không được muốn nhanh chóng kết thúc, vì thế nhanh chóng gật gật đầu, nói: “Vâng vâng vâng.”

Tiếp theo Lâm Trú Miên đơn giản dặn dò bọn họ những chuyện cần chú ý một một chút, sau đó bốn người họ Tần khiêng quan tài đi đến chỗ mộ mà Lâm Trú Miên đã đi xem trọng trước đó.

Quan tài này có niên đại xa xưa, đã có chút cũ nát. Hài cốt ở bên trong cũng nên không có trọng lượng gì, nhưng vẻ mặt của bốn người đàn ông to khỏe khi nhấc lên lại có thể khiến cho người bên cạnh nhìn ra quan tài này hình như rất nặng. Nhưng dấu chân dưới chân bọn họ vẫn giống như bình thường.

Tần Thủy nhịn không được hỏi một câu: “Có nặng như vậy không?” Hiện tại trong tay anh ta đang nâng linh tướng của tổ tông, đi ở phía sau Lâm Trú Miên.

Lâm Trú Miên lạnh lùng nói: “Oán hận của tổ tông nhà cậu đã tích tụ mấy thập niên, cậu nói xem có nặng hay không.”

Tần Thủy bị một câu này của Lâm Trú Miên làm cho không nói nên lời.

Bởi vì quan tài quá nặng, cho nên nửa đường không thể không thay đổi mấy đợt người. Vốn dĩ Tần Thủy còn muốn bảo Bạch La La đến hỗ trợ, nhưng Lâm Trú Miên nói một câu: Không phải con cháu nhà họ Tần thì không thể nâng quan tài, cho nên đành phải khiến cho Tần Thủy tắt lửa cái tâm tư muốn lừa sử dụng sức lao động miễn phí.

Cứ như vậy đi hết một chặng đường, rồi đổi một đường khác, chờ khi đến nơi mục đích thì mười mấy thanh niên trai tráng đều phải kiệt sức tê liệt cả ra.

Theo lý thuyết Tần Thủy nâng linh tướng hẳn là nhẹ nhàng nhất, nhưng trên trán anh ta vẫn toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cũng không biết là bị dọa hay là mệt.

“Lâm tiên sinh, chính là nơi này sao?” Tần Thủy thấy Lâm Trú Miên kêu ngừng, anh ta nhìn quanh bốn phía, thật sự là không nhìn ra được chỗ nào đặc biệt.

“Ừm.” Lâm Trú Miên bảo mọi người đặt quan tài xuống đất, sau đó xoay người dùng gậy trong tay vẽ một hình dạng đại khái trên nền tuyết ở bên cạnh rồi gõ gõ vào giữa, nói: “Đào đi.”

Vì thế mọi người nghỉ ngơi một lát liền bắt đầu làm việc.

Tần Thủy cho rằng việc này cứ quyết định như vậy thì xoa mồ hôi nhẹ nhàng thở ra, nào biết khi anh ta mới vừa thả lỏng hơn phân nửa, Lâm Trú Miên liền lấy hai mảnh gỗ hình bán nguyệt từ trong ngực ra, đưa cho Tần Thủy, nói: “Này.”

Tần Thủy nói: “Đây là cái gì?”

Lâm Trú Miên lạnh lùng nói: “Keo xin quẻ(*), thứ để bói toán.”

(*)Keo là 2 mảnh gỗ có hình bán nguyệt, một mặt bằng, một mặt lồi. Keo thường có nhiều kích thước, nhưng nhìn chung đều vừa để có thể cầm tay

Tần Thủy không dám nhận, run giọng hỏi: “Thứ, thứ này có ích lợi gì.”

Cũng không biết có phải ảo giác của Bạch La La hay không, cậu lại cảm thấy trong giọng nói của Lâm Trú Miên mang theo một tia ý cười không rõ ràng, nói: “Hỏi xem tổ tông nhà cậu vừa lòng miếng đất này hay không.”

Nhìn vẻ mặt của Tần Thủy như sắp khóc đến nơi, nhưng Lâm Trú Miên trước nay đều sẽ không bởi vì người khác giả đáng thương mà có một tia mềm lòng, mặt y không cảm xúc, ghép hai mảnh keo gỗ trong tay lại rồi đưa đến trước mặt Tần Thủy.

Cuối cùng Tần Thủy vẫn là nhăn mặt tiếp nhận hai mảnh keo gỗ.

Lâm Trú Miên nói: “Quỳ xuống trước quan tài, trong lòng hỏi ra vấn đề, sau đó gieo mảnh keo gỗ xuống.”

Tần Thủy gật đầu, quỳ xuống trước quan tài, ở trong lòng đáng thương hỏi tổ tông có thể tha thứ bọn họ hay không, sau khi anh ta hỏi xong thì đôi tay ném hai mảnh keo gỗ xuống đất.

Hai mảnh keo gỗ rơi xuống đất, hai cái đều là mặt sấp.

Tần Thủy thấy thế nhanh chóng quay đầu chờ mong nhìn Lâm Trú Miên, trừng mắt chờ y giải quẻ.

“Khóc giao.” Lâm Trú Miên lạnh như băng, y nói, “Ngài ấy không đồng ý.”

Tần Thủy thiếu chút nữa không thở nỗi mà xỉu ngang.

Lâm Trú Miên nói: “Cậu hỏi ngài ấy cái gì?”

Tần Thủy nói: “Tôi, tôi hỏi ngài ấy có thể tha thứ chúng tôi hay không ……”

Lâm Trú Miên nhíu mày, y nói: “Không phải tôi bảo cậu hỏi xem ngài ấy có hài lòng mảnh đất này hay không sao?”

Tần Thủy nghe vậy suýt chút nữa khóc không ra tiếng, anh ta nói: “Nhưng cho dù tổ tông vừa lòng miếng đất này, ngài ấy không tha thứ cho chúng tôi…… vậy chẳng phải những chuyện này đều là tốn công vô ích sao?”

Lâm Trú Miên nghe anh ta nói xong thì không nói gì nữa, xoay người muốn đi.

Tần Thủy thấy thế sợ hãi vội vàng lộn nhào chạy tới bên cạnh Lâm Trú Miên, vốn dĩ muốn bắt lấy ống quần của y, lại bị Lâm Trú Miên trực tiếp né tránh, cuối cùng Tần Thủy chỉ có thể nằm vào trên nền tuyết quỷ khóc sói gào nói: “Lâm tiên sinh, ngài không thể đi đâu, không phải ngài nói, nếu không giải quyết tốt việc này thì đồ đệ của ngài cũng sẽ bị liên lụy hay sao ——”

Anh ta ngược lại biết Lâm Trú Miên không bỏ được cái gì nhất, những lời này thành công khiến Lâm Trú Miên dừng bước chân.

“Hỏi lại một lần.” Lâm Trú Miên lạnh lùng nói, “Lần này cần là cậu còn tự chủ trương, tôi cũng không giúp được cậu.”

Tần Thủy nhanh chóng gật đầu, lại quỳ đến trước quan tài thêm lần nữa, lần này rốt cục anh ta đã thông minh ra. Trước khi đặt câu hỏi thì dập đầu lạy tổ tông mấy cái, lại nói một phen lời hay, sau đó mới gieo lá keo.

Một mặt ngửa một mặt sấp, thánh hào, đại diện đồng ý việc này. Vẻ mặt của Lâm Trú Miên rốt cuộc cũng lỏng, y nói: “Ừm, chuẩn bị hạ táng.”

Tần Thủy tựa như thoát lực mà mềm mại ngã xuống đất..

Hố rất nhanh được đào xong, tuy rằng không dễ dàng đào hố trong thời tiết lạnh giá này, nhưng Lâm Trú Miên vẫn giám sát bọn họ đào đủ độ sâu.

Cuối cùng khi đào xong, mọi người đều là bộ dạng gần như mệt lả, hoàn toàn hình thành chênh lệch với vẻ sinh khí dồi dào tràn đầy sức sống lúc ban đầu.

Lâm Trú Miên bảo Bạch La La cầm chổi quét từ đầu đến cuối huyệt, Bạch La La cũng không hỏi vì sao mà ngoan ngoãn đi làm. Tiếp theo Lâm Trú Miên bỏ tất cả trà muối đậu gạo đã chuẩn bị vào bên trong huyệt mộ, sau đó đốt ba nén nhang, rồi bảo mọi người từ từ đưa quan tài vào trong.

Đợi sau khi quan tài xuống mộ, Lâm Trú Miên mới lấy la bàn cực âm trên quan tài ra, y nói: “Lấp đi.”

Mọi người cầm xẻng bắt đầu xúc đất vào bên trong.

Đất đen dần dần phủ lên quan tài màu đen, Lâm Trú Miên nhàn nhạt nói với Tần Thủy: “Trong vòng một tháng cậu phải xây cho tổ tông cậu một cái bia mộ mới.”

Tần Thủy gật gật đầu.

Lâm Trú Miên lại nói: “Ngày lễ ngày tết, nhang khói cung phụng đều không thể thiếu.”

Tần Thủy vẫn là ngoan ngoãn nói vâng.

Lâm Trú Miên lại dặn dò một chút chuyện, tuy rằng vẻ mặt của y rất lạnh lùng, nhưng lại nói những điều này rất cẩn thận, cuối cùng Tần Thủy không thể không móc ra một một quyển sổ để ghi lại.

“Nếu cậu cảm thấy bản thân có thể làm được những việc này, thì có thể hỏi lại tổ tông câu đầu tiên mà cậu muốn hỏi.” Lâm Trú Miên lại đưa hai mảnh keo gỗ cho Tần Thủy.

Tần Thủy tiếp nhận hai miếng keo gỗ, mở miệng nói rất nhiều lời hay, thêm nhiều lời hứa hẹn, cuối cùng trong lòng đặt câu hỏi vừa rồi, sau đó cẩn thận gieo hai mảnh keo gỗ xuống.

Đều là mặt ngửa, Tần Thủy xem quẻ xong liền nhanh chóng nhìn về phía Lâm Trú Miên.

Lâm Trú Miên trầm ngâm nói: “Tiếu hào.”

Tần Thủy nói giọng khàn khàn: “Có nghĩa là gì, Lâm tiên sinh.”

Lâm Trú Miên nói: “Ý chính là ông ấy cũng không rõ, cuối cùng còn phải phụ thuộc vào việc cậu có thể thực hiện được những gì cậu đã nói hay không, cũng coi như là quẻ tượng không tồi.”

Tần Thủy rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi trên mặt đều ngưng tụ thành băng, vẻ mặt cả người đều dại ra.

Lâm Trú Miên nói: “Được rồi, đi thôi.”

Sự việc tựa như cuối cùng đã được giải quyết ổn thỏa, đoàn người thả lòng trở về nhà gỗ.

Không có tảng đá lớn trong lòng, Tần Thủy nhịn không được hét lớn uống một trận ở bên trong nhà gỗ, cuối cùng trực tiếp uống say, sau đó còn khóc lóc ôm Ngô Trở Tứ không buông tay nói con mẹ nó anh ta sợ quá đi mất, mẹ nó nếu anh ta bị dọa đái trong quần thì có phải ngay cả c** ** cũng bị đông thành băng luôn không.

Ngô Trở Tứ bị anh ta quấy rầy thì phiền muộn không thôi, nói sao anh không tự kiếm tiên sinh kể khổ đi.

Tần Thủy nói sao tôi dám chứ, chính là tiên sinh còn dọa anh ta thiếu chút nữa đã đái trong quần.

Bạch La La ở bên cạnh nhìn anh ta, nghĩ thầm rốt cuộc lại có thêm một người cùng run bần bật với cậu rồi.

Buổi tối, Bạch La La và Lâm Trú Miên cùng nằm một phòng. Bạch La La buổi tối uống không bao nhiêu, Lâm Trú Miên càng không thấm một giọt rượu, cho nên hai người vẫn tỉnh táo.

Vốn dĩ Bạch La La cho rằng sự im lặng này sẽ kéo dài đến khi hai người đi vào giấc ngủ, nào biết Lâm Trú Miên lại mở miệng, y nói: “Lúc ban ngày, cậu có thấy cái gì ở trên quan tài không?”

Bạch La La nói: “Thấy cái gì? Một đám khí trông giống mây đen sao?” Cậu thật sự là thấy, nhưng tình hình lúc ấy hình như nói ra cũng không quá thích hợp, cho nên không nói gì cả.

Lâm Trú Miên hơi thở dài, nói: “Quả thật không phải người một nhà là không vào cửa được.”

Bạch La La không thể hiểu được nói: “Có ý gì?”

Lâm Trú Miên nói: “Oán khí trong lòng tổ tông nhà họ Tần thật sự rất lớn, chỉ sợ nhà họ Tần phải rối loạn trong thời gian dài rồi.” Tuy rằng tổ tông đồng ý với lời nói của Tần Thủy, nhưng kỳ thật trong lòng đã vô cùng thất vọng đối với gia tộc này, mà trong gia tộc trừ khi làm mọi chuyện đến hoàn thiện hoàn mỹ, nếu không một khi có sơ suất thì sẽ vô cùng đen đủi.

Bạch La La nghe Lâm Trú Miên giải thích xong, nói: “Nhưng…… Vị trí phần mộ tổ tiên này, thật sự quan trọng như vậy?”

Lâm Trú Miên nói: “Mộ phần tổ tiên chính là gốc rễ của tông tộc, gốc rễ của cậu ở nơi tươi tốt thì cành lá tự nhiên sẽ càng thêm xum xuê. Nếu là gốc rễ hỏng rồi, cây chết cũng không phải chuyện lạ gì.”

Giải thích như vậy rất dễ hiểu..

Bạch La La nghe thì liền buồn ngủ, giọng nói của Lâm Trú Miên rất hay, giọng nói từ từ kể ra quả thực giống như đang kể một câu chuyện trước khi đi ngủ vậy. Bạch La La giãy giụa trong chốc lát, không thể cầm cự được nữa, hô hấp thoắt cái liền đều đều.

Lâm Trú Miên biết Bạch La La ngủ rồi, cũng không nói nữa, tay trái của y nhẹ nhàng v**t v* chiếc vòng trên cổ tay phải một chút, một lát sau cũng ngủ.

Ngày hôm sau, mọi người đã giải quyết xong mọi chuyện chuẩn bị rời núi.

Thời tiết cũng phù hợp với tâm trạng tăng cao của mọi người, trận bão tuyết đáng lẽ phải hạ trong mấy ngày tới cũng bất ngờ dừng lại. Trời quang mây tạnh, phơi ở bên trong ánh nắng ấm áp dễ chịu cũng trở nên lười biếng..

Lại đi đường núi mấy ngày, Bạch La La cuối cùng cũng rời khỏi ngọn núi phủ tuyết lạnh giá này.

Tần Thủy nhiệt tình mời Lâm Trú Miên đến nhà anh ta chơi, thái độ Lâm Trú Miên lạnh nhạt nói: “Cậu nên thanh toán trước đi.”

Tần Thủy nghe được chữ thanh toán này, vẻ mặt cứng lại trong nháy mắt, tựa hồ không ngờ chuyện đầu tiên sau khi xuống núi mà tiên sư tiên phong đạo cốt như Lâm Trú Miên làm lại chính là bảo thanh toán.

Lâm Trú Miên tựa như phát hiện ra suy nghĩ trong lòng của Tần Thủy, y nói: “Tiên sư thì không cần ăn cơm sao? Nếu tôi ăn sương uống gió là có thể sống sót thì cần gì phải làm khó mình chạy đến núi sâu rừng già với cậu chứ?”

Tần Thủy phát hiện bản thân không còn lời gì để nói.

Cuối cùng Tần Thủy chuyển khoản, Lâm Trú Miên còn bảo Bạch La La giúp y xác nhận một chút.

Bạch La La nhìn khoản tiền hơn trăm vạn trong thông báo, nghĩ thầm đệch nhiều như vậy sao. Kết quả Tần Thủy còn cảm thấy bản thân được lợi, vô cùng vui vẻ mà phát cho Bạch La La và Ngô Trở Tứ một bao lì xì lớn, Bạch La La bỏ bao lì xì vào túi, nghĩ thầm cuộc đời này cậu chưa từng nhận bao lì xì nào lớn như vậy, nhưng mà cái này cũng không thể xài được, bởi vì cậu là một nhân viên công vụ chính trực, tuyệt đối sẽ không bị tiền tài ăn mòn linh hồn.

Sau khi nhận được tiền, tâm trạng của Lâm Trú Miên cuối cùng cũng tốt lên một chút. Bạch La La vốn dĩ cho rằng bọn họ sẽ rời khỏi Đông Bắc, nào biết chuyện của Lâm Trú Miên còn chưa xong, ngày hôm sau Tần Thủy lại dẫn theo người đến tìm Lâm Trú Miên.

Lúc ấy Bạch La La còn đang ngủ ở trong phòng thì liền nghe được một trận ồn ào ngoài phòng, Bạch La La hỏi hệ thống chuyện gì thế.

Hệ thống nói: “Hình như có một đám người đến.”

Bạch La La hắt xì một cái, hít hít mũi nói: “Hình như tôi bị cảm rồi……”

Hệ thống nói: “Còn trẻ mà thế này là không được đâu.”

Bạch La La: “……” Hệ thống này nói chuyện sao cứ có mùi quái quái thế nào ý.

Tuy rằng rất bực bội vì ồn ào ở bên ngoài, nhưng Bạch La La vẫn mặc quần áo rồi ra cửa, kết quả cậu vừa đi ra đã bị cảnh tượng bên ngoài làm cho sợ ngây người, chỉ thấy một bà lão ăn mặc sang trọng đang gào khóc, Lâm Trú Miên đứng ở cửa, toàn thân tản ra khí lạnh.

“Đại sư ơi, đại sư ơi —— ngài cần phải cứu con của tôi, tôi chỉ có một đứa con gái thôi, nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi cũng không thiết sống nữa ——” Bà lão rõ ràng là một người giàu có quyền quý, nhưng hành động ăn vạ lại không khác gì lưu manh ngoài đường, nước mắt nước mũi đầy cả mặt.

Tần Thủy đứng ở bên cạnh vẻ mặt xấu hổ, hiển nhiên người này có quan hệ không cạn với anh ta.

Lâm Trú Miên nói: “Giới thiệu một chút?”

Tần Thủy nói: “Đây là dì ba của tôi……” Giọng nói của anh ta cũng có chút suy sụp, hiển nhiên là biết chuyện này bản thân không chiếm lý, anh ta nói, “Lâm tiên sư, tôi biết ngài vội rời đi, nhưng chị của tôi thật sự rất cần ngài, nếu ngài đi rồi, chị ấy nhất định sẽ mất mạng.”

Lâm Trú Miên nói: “Tôi có từng từ chối giúp các người sao?”

Tần Thủy nghĩ, điều này cũng đúng, anh ta vẫn luôn nghe những người khác nói Lâm Trú Miên rất khó mời, cho nên vào trước là chủ cho rằng sau khi Lâm Trú Miên làm xong mọi chuyện sẽ tuyệt đối không ở lại, lúc này mới bảo dì ba của anh ta nhanh chóng đến đây, khóc trước tính sau. Nhưng khi nghe lời này của Lâm Trú Miên, hình như anh ta hiểu lầm Lâm Trú Miên rồi……

“Vậy Lâm tiên sư, ngài đồng ý giúp chị tôi sao?” Tần Thủy trơ mặt nói.

Bạch La La cũng ở bên cạnh nhìn, cậu vốn dĩ cho rằng Lâm Trú Miên sẽ hiên ngang lẫm nói ra mấy câu như sẽ không thấy chết mà không cứu gì đó, nào biết y nhướng mày nói: “Chẳng lẽ cậu định bảo tôi làm không công?”

Tần Thủy: “……”

Lâm Trú Miên nói: “Quy củ trong nghề, giá cả rõ ràng, giá ra chi nổi thì làm, không chi nổi thì đi.”

Tần Thủy nói: “Vậy, vậy ngài nói số đi.”

Lâm Trú Miên nói ra một con số làm không khí nháy mắt an tĩnh lại, đôi mắt Bạch La La cũng trừng lớn, nói với hệ thống: “Đệch mợ, Lâm Trú Miên lại có thể an toàn sống đến ngày hôm nay chưa từng bị người ta kéo đi ra ngoài trực tiếp đánh chết ư.” Con số này cũng quá công phu sư tử ngoạm(cắn một phát được cả miếng to) rồi.

Tần Thủy nói: “Lâm tiên sư……”

Lời của anh ta còn chưa ra khỏi miệng, Lâm Trú Miên liền nói: “Bà à, nếu tôi đoán không sai thì gần đây trên trán của bà có xuất hiện mấy nếp nhăn hết sức rõ ràng.”

Bà cụ vừa nghe thì duỗi tay sờ sờ trán của mình, nói: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Lâm Trú Miên nói: “"Ba đường kẻ ngang trên trán, lông mày ngược còn có các đường cắt đứt, ngọa tằm sinh sẹo, tướng mạo này đều là tướng con cái chết yểu.”

Sắc mặt bà cụ chợt thay đổi.

Lâm Trú Miên không tiếp tục nói, quay đầu đối diện với Bạch La La đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt nói: “Cậu lại đây.”

Bạch La La không dám chần chờ, chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Trú Miên.

Lâm Trú Miên chỉ vào bà cụ nói: “Cậu nhìn xem trên người bà ta có thứ gì kỳ quái hay không.”

Bạch La La mở to mắt nhìn bà cụ một chút, cũng không nhìn ra được trên người bà ta có hơi thở gì khác thường, cậu đang muốn nói cho Lâm Trú Miên biết đáp án, lại chợt phát hiện đầu vai của bà cụ hình như có dính mấy cánh hoa đào.

Bạch La La xoa xoa đôi mắt, xác định bản thân không có nhìn lầm. Trong mùa đông lạnh lẽo này thì lấy đâu ra hoa đào, Bạch La La do dự một lát, vẫn nói ra những gì mình thấy.

Ngay khi hai chữ hoa đào được phát ra từ miệng của Bạch La La, sắc mặt của bà cụ liền thay đổi rồi đồng ý ngay số tiền công phu sư tử ngoạm của Lâm Trú Miên, nói: “Được rồi, tôi chấp nhận cái giá này, nhưng các cậu phải giải quyết cho bằng được việc này, nếu không, nhà họ Tần tôi sẽ khiến cho các người không ra khỏi được cái đất Đông Bắc này!”

Thái độ trước sau khác biệt to lớn của bà ta, quả thực khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, ngược lại Lâm Trú Miên từ đầu tới đuôi đều không biểu hiện ra kinh ngạc, tựa như đã sớm đoán được bản tính của bà cụ này.

Vẻ mặt của Tần Thủy ở bên cạnh vẫn luôn có chút xấu hổ, chuyện của Lâm Trú Miên là anh ta nói cho dì ba của anh ta biết, vốn dĩ anh ta chỉ muốn dùng thái độ mềm mỏng thái độ cầu xin Lâm Trú Miên xem có thể ở lại hay không, nào biết dì ba anh ta lại làm như vậy.

“Việc này không nên chậm trễ, nếu Lâm tiên sinh vội rời đi, vậy hiện tại giúp tôi đến xem đứa con gái không biết cố gắng của tôi đi.”Dì ba Tần lạnh lùng nói, “Lâm tiên sinh, mời.”

“Dì ba!!” Tần Thủy thấy thế nóng nảy, anh ta đã từng thấy bản lĩnh của Lâm Trú Miên, kiểu bậc thầy phong thủy thế này, nếu thật sự nổi lên ý hại người, vậy thì nhà bọn họ dù có lợi hại như thế nào cũng chạy không thoát được đâu.

“Con sợ cái gì.” Dì ba Tần nói, “Nhà họ Tần chúng ta trước nay đều lấy lễ tiếp đón người chân tài thực học, nếu chỉ là kẻ lừa đảo mua danh chuộc tiếng thì cần gì phải lãng phí tâm tư kính hắn.”

Lâm Trú Miên lạnh lùng cười một tiếng, cũng không có phản bác, lại trực tiếp xoay người đi xuống lầu.

Bạch La La nhanh chóng đi theo phía sau Lâm Trú Miên, cậu nói: “Tiên sinh, chúng ta thật sự đến chữa bệnh cho bọn họ sao?”

Lâm Trú Miên lạnh lùng nói: “Tôi cũng không phải bác sĩ, chữa bệnh gì chứ.”

Bạch La La nói: “Vậy con gái của dì ba Tần……”

Lâm Trú Miên nói: “Nếu bà ta bỏ được số tiền này, tôi đến xem con gái của bà ta thì đã sao.”

Hình như cũng có lý, nhưng mãi cho đến khi lên xe, Bạch La La cũng rõ ràng có thể cảm giác được Lâm Trú Miên đang nổi giận, hơn nữa hình như còn là vô cùng giận.

Xe của dì ba Tần chở Bạch La La và Lâm Trú Miên rất nhanh đã trở về nhà.

Gia đình này thực sự có gốc gác không tầm thường, nơi này là một trang viên, ra vào đều phải tiến hành kiểm tra an ninh nghiêm ngặt.

Nhưng mà Bạch La La và Lâm Trú Miên ngồi xe của dì ba Tần, cho nên ngược lại dễ dàng cho qua.

Trời mới đổ tuyết vài ngày trước, hiện tại mặt trời bắt đầu quang đãng, chiếu xạ ở trên tuyết khiến đôi mắt người ta có hơi đau. Trang viên này hẳn là có chút niên đại, nhiều tòa nhà kiểu cổ, thoạt nhìn tựa như tòa nhà lớn thời cổ đại. Có điều trong đó cũng có rất nhiều nhà lầu hiện đại, ví dụ như nhà của con gái dì ba Tần đang ở, chính là một căn biệt thự hai tầng tinh tế.

Bạch La La xuống xe, trong mũi ngửi thấy một mùi hương hoa, nếu nói mùi hương có màu sắc thì mùi hương này nhất định là phấn hoa mập mờ, khiến cho người ta ngửi được liền sinh ra cảm giác xao động nguyên thủy nhất từ nơi ​​sâu thẳm nhất trong trái tim.

Lâm Trú Miên đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích, y nhắm mắt lại, môi hơi hơi nhấp, tựa hồ đang ở cảm nhận hơi thở của căn nhà trước mắt, y nói: “Chu Trí Tri, xung quanh căn nhà này có thực vật gì.”

Bạch La La nói: “Đã khô rồi, tôi không biết…… Hẳn là một bụi cây.”

Lâm Trú Miên nói: “Hái một nhánh cây khô đến cho tôi.”

Bạch La La đi qua hái một nhánh rồi đưa tới trước mặt Lâm Trú Miên.

Lâm Trú Miên cầm lấy nhánh khô, sau khi nhẹ nhàng ngửi ngửi thì liền thuận tay ném đi, nói: “Vào thôi.”

Dì ba Tần và Tần Thủy đi theo phía sau hai người, tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt đều không quá đẹp. Dì ba Tần là tức cái giá công phu sư tử ngoạm của Lâm Trú Miên, Tần Thủy là sợ Lâm Trú Miên bởi vậy mà tức giận.

Ngay khi cửa được mở ra, Bạch La La cảm thấy một luồng gió mang theo hương thơm nồng nặc phả vào mặt, làm cho mũi cậu ngưa ngứa, không tự chủ được mà hắt xì.

Lâm Trú Miên hiển nhiên cũng ngửi được mùi này, vẻ mặt rất không vui.

“Thơm quá.” Bạch La La lẩm bẩm, “Mùi này là mùi gì thế.”

“Là huân hương mà chị tôi thích.” Tần Thủy nói, “Chị ấy thích mấy cái này.”

“Cho nên chị của con rốt cuộc là làm sao vậy?” Từ lúc bắt đầu, hai người này chưa từng nói qua tình huống của chị Tần Thủy như thế nào, dường như rất kiêng dè cái gì, cho nên Bạch La La đến bây giờ vẫn chưa hiểu ra sao.

“Chị ấy——” Tần Thủy đang muốn nói, dì ba anh ta liền nói, “Chúng tôi mời các người đến xem bệnh, ngay cả tình trạng của bệnh nhân như thế nào cũng không nhìn ra được? Vậy mà còn dám bô lên cái giá đó?”

Lâm Trú Miên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngài còn định để tôi lên lầu mời con gái ngài xuống?”

Dì ba Tần hừ một tiếng, lên lầu gọi người đi.

Tần Thủy thấy dì anh ta đi rồi thì nhanh chóng xin lỗi Lâm Trú Miên, nói: “Lâm tiên sư, thực sự xin lỗi, tính tình của bà dì này của tôi hơi cố chấp. Hơn nữa trước đó bà ấy còn mới bị lừa gạt, cho nên……”

Lâm Trú Miên nói: “Tôi không muốn nghe.”

Tần Thủy lộ ra một vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Dì ba Tần rất nhanh đã trở về, lần này bà ta trở về còn dẫn theo một cô gái mặc váy ngủ màu hồng, cô gái này hẳn là hơn hai mươi tuổi, ngoại hình ngược lại không tồi, nhưng giữa thần thái lại mang theo một vẻ mất tinh thần, khiến Bạch La La nhìn có chút cảm thấy không hài hòa.

“Làm sao vậy?” Cô gái lười nhác nói, “Mẹ, không phải mẹ lại tìm kẻ lừa đảo tới lừa tiền nhà chúng ta nữa chứ, tuy rằng nhà chúng ta giàu, nhưng cũng không thể bị người ta coi như đồ ngốc mà để bị lừa quài như vậy được. Một lần thì thôi đi, giờ còn đến thêm nữa.” Khi cô ta nói những lời này đầy mặt đều là sự chán ghét, nhưng vẻ mặt chán ghét kia khi nhìn thấy mặt của Lâm Trú Miên thì nháy mắt đã không còn thấy nữa.

Đôi mắt của cô gái sáng lên, hơi thở trên người nháy mắt thay đổi.

Nếu như trước đó cô ta là một đóa hoa sắp héo tàn, thì lúc này cô ta lại như một đóa hoa đầu xuân, tràn ngập mùi vị tranh đua hương sắc nồng nàn. Nếu cô ta đi ra ngoài như thế này, tuyệt đối có thể thu hút sự chú ý của không ít người.

“Anh ơi, anh chính là tiên sinh xem bệnh tôi hả?” Cô gái đi đến bên cạnh Lâm Trú Miên, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói.

“Chị, chị đừng nghịch nữa.” Tần Thủy có chút nhìn không được.

“Liên quan cái rắm gì đến mày.” Cô ta không kiên nhẫn nói, “Con nít con nôi mà dám quản tao à, không có việc gì thì cút sớm một chút đi.”

Dì ba Tần nghe vậy sắc mặt đen đến không chịu được, bà ta nói: “Tần Nhữ Giai, em mày không thể quản mày, tao có thể quản mày hay không?”

Tần Nhữ Giai nói: “Mẹ……”

“Đừng gọi tao là mẹ, tao không có thứ con gái như mày!” Dì ba Tần đều tức muốn chết rồi.

Tần Nhữ Giai bĩu môi không nói gì, không hé răng, có điều cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia vẫn còn không ngừng đảo tới đảo lui ở trên người của Lâm Trú Miên, cô ta nói, “Được rồi được rồi, mẹ nói đều đúng hết.”

“Lâm tiên sinh.” Dì ba Tần âm u nói, “Ngài xem đứa con gái này của tôi, còn có thể cứu chữa được không?”

“Con đã nói con không có bị bệnh rồi mà!” Tần Nhữ Giai cả giận nói.

“Câm miệng!” Dì ba Tần thật sự nổi giận.

Lâm Trú Miên không vội trả lời dì ba Tần, mà là đi một vòng trong nhà, y nói: “Tôi có thể lên lầu xem không?”

“Có thể có thể.” Tần Nhữ Giai cười tươi như hoa, cô ta nói, “Cho dù anh có muốn vào phòng nằm một lát thì cũng được tất.”

Dì ba Tần thấy thế liền tức đến mức quả thực như là bệnh tim cũng muốn phát tác.

Sau khi Tần Nhữ Giai đồng ý, Lâm Trú Miên liền cùng Bạch La La lên lầu.

Kết quả vừa đến lầu hai nhìn thấy tình huống trên lầu, cả người Bạch La La đều choáng váng, cậu nói: “Đây đều là phòng ngủ sao?”

Tần Nhữ Giai nói: “Đúng vậy.”

Chẳng những là phòng ngủ, mà là phòng ngủ giống hệt nhau, tất cả các phòng trên tầng hai đều được trang trí giống nhau, tường màu hồng nhạt, giường hồng nhạt, đồ nội thất hồng nhạt, mọi thứ đều là hồng nhạt.

Bạch La La biết Lâm Trú Miên không nhìn được màu sắc, vì thế liền thuật lại một lần

Tần Nhữ Giai nói: “Bà già cổ hủ nhà tôi một hai cứ nói tôi bị bệnh, không phải tôi chỉ xõa một tý thôi à, quan hệ nam nữ hiện tại thoáng như vậy, nếu được tôi đã nuôi thêm mấy bé cưng mình thích rồi!?”

Lâm Trú Miên nói; “Cô thích?”

Tần Nhữ Giai nói: “Đúng rồi.”

Lâm Trú Miên nói: “Chỉ sợ cô không thích đâu.” Y nói không đầu không đuôi, Tần Nhữ Giai nghe xong có hơi không vui, nói: “Tôi không thích? Tôi có thích hay không thì bản thân không biết à?”

Lâm Trú Miên dạo qua một vòng ở trong phòng, sau đó thì xuống lầu một.

Mặt dì ba Tần vẫn luôn vững vàng, bà ta nói: “Đã nhìn ra sao?”

Lâm Trú Miên không để ý bà ta, quay đầu hỏi Tần Thủy nói: “Tình huống này bắt đầu từ khi nào?”

Tần Thủy có hơi mê mang, nói: “Rất lâu rồi nhỉ, gần một năm, hình như là từ khi chị họ tôi đi ra ngoài du lịch một chuyến, lúc trở về đã bị như vậy rồi.”

Lâm Trú Miên nói: “Có phải mỗi ngày cứ tầm 3 giờ sáng là cô ta sẽ khóc nỉ non?”

Tần Thủy và Tần Nhữ Giai đều là dáng vẻ không thể hiểu được, ngược lại là dì ba Tần trước mắt sáng ngời, bà ta nói: “Cậu còn nhìn ra cái gì?”

“Tôi còn nhìn ra, cô ta cầu cứu bà.” Giọng điệu Lâm Trú Miên nhàn nhạt, nói: “Nếu tôi đoán không sai, cầu cứu đã là chuyện của mấy tháng trước.”

Sự thù địch đối với Lâm Trú Miên trong mắt của Dì ba Tần rốt cuộc đã phai nhạt xuống, bà ta nói: “Đúng vậy.”

Tần Thủy và Tần Nhữ Giai đều nghe như lọt vào trong sương mù, Lâm Trú Miên lại nói: “Nếu có thể, chúng tôi có thể xem video ghi hình vào lúc 3 giờ sáng không?”

Dì ba Tần hơi do dự nhưng vẫn chậm rãi gật đầu, bà ta nói: “Thật ra tôi từng mời không ít người đến, nhưng bọn họ đều nói không có cách nào, duy nhất chỉ có một người nói có, còn là một kẻ lừa đảo.”

Lâm Trú Miên an tĩnh nghe.

“Nhưng mà nếu cậu có thể nhìn ra cái này, chắc phải có vài phần bản lĩnh.” Dì ba Tần tiếp tục nói, “Tôi có thể cho cậu xem ghi hình, nhưng cậu cần phải giữ bí mật.”

Lâm Trú Miên nói: “Tất nhiên.”

Cuộc nói chuyện của hai người khiến ba người còn lại đều sợ ngây người, Tần Nhữ Giai nói: “Mẹ, hai người rốt cuộc đang nói cái gì đấy, cái gì mà video cầu cứu, mẹ đừng có bị anh ta lừa như vậy chứ?!”

Tần Thủy cũng là vẻ mặt lờ mờ.

Dì ba Tần hoàn toàn không để ý tới hai người này, ra động tác mời với Lâm Trú Miên, ba người cùng nhau rời khỏi căn nhà thơm ngấy này.

Mười phút sau, trước mặt Bạch La La và Lâm Trú Miên xuất hiện một chiếc TV, trong TV bắt đầu phát video ghi hình độ nét cao.

Dì ba Tần nói: “Đây là tôi phát hiện con gái tôi không thích hợp nên đã lén lắp camera, trước đó tôi vẫn luôn cho rằng nó chỉ là mê chơi một chút, nhưng khi nhìn đến video này, tôi mới xác định là con bé trúng tà.”

Khi nói chuyện, video cũng bắt đầu phát.

Tần Nhữ Giai xuất hiện ở trên màn hình. Cô ta mặc váy lụa hồng nhạt, ngây người ngồi trên giường, tựa như đang ngẩn người. Ánh trăng ngoài cửa sổ từ từ lọt vào, kim phút trên tường bất giác chuyển sang con số ba.

Cơ thể Tần Nhữ Giai bắt đầu từ từ co rút, ngay từ đầu Bạch La La còn tưởng rằng cô ta chỉ là không thoải mái, khi nhìn kỹ thì mới phát hiện cô ta đang khóc nức nở. Phảng phất như chịu đựng thống khổ cực lớn, Tần Nhữ Giai vừa khóc vừa lau nước mắt, trong miệng còn kêu cái gì. Bởi vì video ở độ phân giải cao, Bạch La La có thể thấy rõ khẩu hình của cô ta, hình như cô ta đang kêu, mẹ ơi, mẹ ơi.

Mắt Lâm Trú Miên không nhìn thấy, các cảnh trong video đều được Bạch La La thuật lại từng câu từng chữ cho y, khi nghe Bạch La La nói Tần Nhữ Giai kêu mẹ thì mày của y rốt cuộc cũng nhăn lại.

Tần Nhữ Giai khóc tầm nửa giờ, sau đó liền khôi phục dáng vẻ thường ngày, còn nhìn chính mình hốc hác ở trước gương, sau đó mới lung lay trở về phòng bắt đầu ngủ.

Video kết thúc tại đây, không biết như thế nào, Bạch La La lại nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Trú Miên nói: “Tần Nhữ Giai này đã dùng cách nào cầu cứu bà?”

Dì ba Tần trầm mặc lấy ra lấy ra một lá thư viết nguệch ngoạc, đưa cho Bạch La La nói: “Cái này.”

Bạch La La nhìn thư, nói: “Trên thư này cũng có hoa đào, màu còn rất tươi sáng, phía trên viết mẹ ơi, cứu con…… kiểu chữ nguệch ngoạc.”

Lâm Trú Miên nghe vậy gật đầu, y nói: “Tôi đã biết.”

Dì ba Tần vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy, nói: “Tiên sư, ngài biết cái gì? Nếu ngài có thể chữa khỏi cho con gái của tôi, đừng nói cái giá trước đó ngài đưa ra, dù có nhiều hơn tôi cũng sẵn lòng chi ra!”

Trong miệng Lâm Trú Miên thốt ra năm chữ: “Hùng hồ đào hoa sát.”

Không riêng gì dì ba Tần nghe lờ mờ, ngay đến Bạch La La nghe cũng là vẻ mặt ngơ ngác, Lâm Trú Miên nói: “Con gái bà chọc vào đào hoa không nên đụng vào.”

Dì ba Tần nói: “Vậy là nó trúng tà sao?”

Lâm Trú Miên nói: “Không, là bị người ta bày cục phong thủy.”

Tần Tam dì nói: “Vậy, vậy nó còn có thể cứu được không?”

Lâm Trú Miên nói: “Đương nhiên là được.”

Dì ba Tần lộ vẻ vui mừng, nói: “Vậy thì tốt quá rồi, tiên sư, cầu xin ngài cứu con gái của tôi đi.”

Lâm Trú Miên nói: “Nhưng tôi không thể cứu.”

Dì ba Tần nghe được những lời này của Lâm Trú Miên, hoàn toàn ngây người.

Lâm Trú Miên lạnh lùng nói: “Trước khi bà hỏi con gái bà có thể cứu được hay không thì có lẽ nên đi hỏi con gái của bà một chút, bản thân cô ta đã làm cái gì.”

Bình Luận (0)
Comment