Dì ba Tần nghe được Lâm Trú Miên nói, sắc mặt khẽ biến nói: “Lâm tiên sư, lời này của ngài là có ý gì? Cái gì gọi là con gái của tôi đã chọc vào người không nên chọc chứ?”
Lâm Trú Miên nói: “Dì ba Tần, nếu bà sinh ra ở Đông Bắc, vậy sẽ không thể không biết Đông Bắc có hai họ là không thể chọc?” Một là Hoàng, hai chính là Hồ.
Dì ba Tần trừng lớn đôi mắt, nói: “Ý của ngài là ——”
Lâm Trú Miên nói: “Họ Hoàng và họ Hồ, nếu trêu chọc những người mang hai họ này, nói không chừng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đang xảy ra thì đã trực tiếp không còn mạng rồi.”
Ngực của dì ba Tần không ngừng phập phồng, bà ta cũng không ngu ngốc, kết hợp những biểu hiện trước đó của con gái thì đã biết Lâm Trú Miên muốn nói gì.
Quả nhiên, Lâm Trú Miên lạnh lùng nói: “Tuy rằng Hoàng Bì Tử có lòng dạ nhỏ nhen, tuy trêu chọc nhưng cũng có cách có thể cứu được, nhưng nếu là phụ lòng hồ ly thành tinh về mặt tình cảm, vậy thì thật sự là thần tiên khó cứu.”
Nghe Lâm Trú Miên nói, sắc mặt dì ba Tần càng ngày càng khó coi, cuối cùng thì trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên là bà ta đã nghĩ ra được cái gì thông qua những lời này rồi.
“Hồ ly bày trận đào hoa sát, chia làm thư hồ(hồ ly cái) đào hoa sát và hùng hồ (hồ ly đực)đào hoa sát.” Lâm Trú Miên tiếp tục nhàn nhạt nói, “Thư hồ đào hoa sát ngược lại còn đỡ, nhưng nếu ai thật sự chọc phải hùng hồ đào hoa sát, vậy thì xem như nhà họ Lâm có chen vào nơi này thì cũng không giúp được gì cả.”
“Lâm tiên sư, lâm tiên sư, ngài không thể thấy chết mà không cứu ——” Dì ba Tần thấy Lâm Trú Miên không hề thay đổi sắc mặt, trực tiếp khóc lên.
Lâm Trú Miên làm lơ bà ta khóc nức nở, tiếp tục nói: “Bên trong hồ ly thành tinh, hồ ly đực trong một vạn không có được một, mà một khi thành tinh thì hồ ly đực còn lợi hại hơn hồ ly cái rất nhiều. Hồ ly cái bày trận đào hoa sát, chỉ là muốn để cho người bị sát không bao giờ thay đổi tình cảm. Nhưng hồ ly đực bày trận đào hoa sát, lại là khiến cho thần chí người bị sát vặn vẹo, không ngừng tìm người l*m t*nh, nhưng từ đầu đến cuối cô ta lại chỉ có thể nhận được sự đau khổ từ bên trong việc l*m t*nh này, chỉ có thời điểm canh năm lúc âm khí nặng nhất mới có thể tỉnh táo được một lát.”
Dì ba Tần môi phát run, bà ta vừa khóc vừa cầu xin Lâm Trú Miên, nói: “Tôi biết ngay mà, tôi biết thằng nhóc đó có vấn đề mà, tiên sư, ngài nhất định phải cứu con gái của tôi.”
Lâm Trú Miên vẻ mặt lạnh nhạt, sau khi giải thích xong thì không mở miệng nữa, mặc kệ dì ba Tần khóc nức nở cầu xin.
“Tiên sư, tiên sư, ngài thật sự không thể cứu Nhữ Giai sao?” Dì ba Tần hai mắt đẫm lệ, nói: “Nó mới hơn hai mươi tuổi thôi, chẳng lẽ nửa đời sau đều phải là bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này sao?”
Lâm Trú Miên nhắm mắt lại, dáng vẻ không nói một lời giống như một bức tượng Phật vô tình, y chậm rãi mở miệng, nói: “Tôi không cứu được cô ta.”
Dì ba Tần tan nát cõi lòng nói: “Tiên sư ——”
Lâm Trú Miên nói: “Hùng hồ đào hoa sát này chỉ có hồ ly đực bày ra trận mới có thể cởi bỏ, điều tôi có thể làm cũng chì là giúp con gái bà được tỉnh táo một lát mà thôi.”
Dì ba Tần lại hoàn toàn không muốn tiếp nhận hiện thực tàn khốc này, nói: “Lâm tiên sư, ngài cứu Nhữ Giai đi, tôi sẵn lòng đưa cho ngài cái giá gấp hai, không, gấp ba!!”
Lâm Trú Miên vẫn lắc đầu.
Dì ba Tần thấy Lâm Trú Miên thái độ kiên quyết không chịu nhả ra, vẻ mặt chợt biến đổi, bà ta hung tợn nói: “Nếu Nhữ Giai không được, vậy cậu cũng đừng mong có thể đi. Lâm Trú Miên, cậu là thứ gì chứ, chỉ là một tên thần côn mà thôi, thật sự cho rằng bản thân mình ghê gớm lắm à?!”
Bạch La La không ngờ dì ba Tần đột nhiên không nể mặt bọn họ như vậy, cậu cũng bị thái độ biến ảo không ngừng này của bà cụ làm cho có chút tức giận, cậu đứng ở giữa Lâm Trú Miên và bà cụ, cả giận nói: “Bà à, bà cũng quá đáng rồi đấy. Tiên sinh nói cứu không được, vậy khẳng định là cứu không được, huống hồ tự bản thân chọc nợ tình, còn uy h**p người khác làm cái gì!”
Dì ba Tần cười lạnh nói: “Tôi không quan tâm nhiều như vậy, tôi chỉ có một đứa con gái là Nhữ Giai, nếu nó không xong, tôi cũng không muốn sống nữa. Nếu các người muốn đi thì phải chữa cho con gái tôi khỏi trước, nếu không, cứ vĩnh viễn ở lại chỗ này luôn đi, dù sao nhà họ Tần tôi cũng nuôi nổi hai người rảnh rỗi.”
Nghe được dì ba Tần đanh đá như vậy, Bạch La La vốn dĩ cho rằng Lâm Trú Miên sẽ vô cùng tức giận, nhưng điều khiến cậu không ngờ chính là Lâm Trú Miên lại cười, chẳng những y cười, còn cười đặc biệt đẹp, y nói: “Bà à, ngài xác định muốn tôi giải trận đào hoa sát này?”
Dì ba Tần nói: “Tất nhiên!”
Lâm Trú Miên đứng lên, ý cười trên mặt ngưng tụ thành nước đá mùa đông, y nói: “Được thôi.”
Bạch La La nghe vậy sửng sốt, cậu nhạy bén cảm giác được, Lâm Trú Miên đồng ý chuyện này, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Nhưng dì ba Tần thì không nghĩ nhiều như Bạch La La, bà ta còn tưởng rằng là Lâm Trú Miên sợ uy h**p của bà ta, trên mặt còn lộ ra một tia đắc ý.
Lâm Trú Miên nói: “Đi thôi, phá sát.”
Bạch La La đi theo phía sau Lâm Trú Miên ra ngoài.
Tần Thủy vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, lúc nhìn thấy ba người đi ra, trên mặt của Bạch La La và Lâm Trú Miên đều không mấy dễ nhìn, mà dì ba anh ta lại là bộ dạng đắc ý dào dạt, trong lòng liền sinh ra chút cảm giác không ổn, anh ta nhanh chóng hỏi: “Lâm tiên sư, dì ba tôi không làm gì quá đáng với ngài chứ? Bà ấy lớn tuổi rồi, ngài đừng so đo với bà ấy.”
Lâm Trú Miên hoàn toàn mặc kệ Tần Thủy, trực tiếp vòng qua anh ta.
Trong lòng Tần Thủy liền lộp bộp một tiếng, biết chuyện bản thân lo lắng nhất cũng đã xảy ra rồi.
Đáng tiếc dì ba Tần cũng không cảm thấy bản thân mình đã sai cái gì, bốn người đồng loạt đến biệt thự của Tần Nhữ Giai.
Lâm Trú Miên đứng ở bên ngoài, hoàn toàn không có ý muốn vào đi, y lười nhác nói: “Đem tất cả vật dụng trong nhà ra đốt đi.”
Dì ba Tần nghe không thể hiểu được, nói: “Đốt vật dụng, tại sao?”
Lâm Trú Miên nói: “Tất cả đồ dùng trong nhà của con gái bà đều là gỗ đào từng được xử lý đặc biệt.”
Dì ba Tần có chút không thể tin được.
Thay vì nói là Lâm Trú Miên giải thích với dì ba Tần, chi bằng nói y giống như là giải thích nghi hoặc cho Bạch La La đang không hiểu ra sao thì đúng hơn, y quay đầu nói với Bạch La La: “Hùng hồ đào hoa sát này có một cái môi giới là quan trọng nhất, môi giới không bị phá hư thì sẽ vẫn luôn quay lại, không ngừng sinh sôi. Mà người bị sát thì sẽ vĩnh viễn không thể thoát vây.”
“Đồ dùng chính là môi giới?” Mùi thơm ngấy dường như vẫn còn quanh quẩn ở giữa mũi của Bạch La La, Bạch La La cái hiểu cái không, nói, “Thảo nào tôi có thể nhìn thấy hoa đào khắp nhà.”
Ngay khi hai người đang nói chuyện, dì ba Tần đã nhanh chóng gọi người hầu lại đến dọn đồ đạc ra khỏi phòng.
Tần Nhữ Giai ở trong nhà nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt liền không thể hiểu được, cô ta nói: “Mẹ, mẹ lên cơn điên gì thế, tại sao lại đụng đến đồ của con, mấy đồ dùng này là con đặt làm không đấy.”
Dì ba Tần nói: “Con đừng nói chuyện, cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh nhìn đi.”
Tần Nhữ Giai có hơi tức giận, nhưng cô ta biết tình tình của mẹ mình ngoan cố, thấy bản thân không cản được thì dứt khoát ở bên cạnh châm thuốc hút.
Dì ba Tần thấy đồ đạc gần như đã được dọn ra hết, trên mặt treo ý cười nói với Lâm Trú Miên: “Lâm tiên sinh, ngài xem đã dọn đồ ra hết rồi, khi nào con gái Nhữ Giai mới có thể khôi phục ý thức vậy?”
Lâm Trú Miên nói: “Đốt trước rồi nói.”
Tần Nhữ Giai ở bên cạnh rất không vui nói: “Đẹp trai như vậy mà lại đi làm thần côn, thật là ghê tởm.”
Trên mặt Lâm Trú Miên không có cảm xúc gì.
Nhà họ Tần không hổ là nhà giàu, đồ dùng nhanh chóng được kéo đi ra ngoài chỉ cần hơn hai giờ là đã bị xử lý xong.
Trong khoảng thời gian này Tần Nhữ Giai đã hút gần một bao thuốc, cô ta nói: “Để tôi xem mấy người làm được trò trống gì.”
Sau khi đốt đồ đạc, Lâm Trú Miên lại gọi người chuẩn bị một chén nước và một con dao nhỏ, sau đó ngồi xuống trước mặt Tần Nhữ Giai.
Tần Nhữ Giai bắt chéo chân ngồi ở trước mặt Lâm Trú Miên, lười nhác nói: “Làm gì làm đại đi, làm xong rồi buổi tối tôi còn có hẹn đấy, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Lâm Trú Miên không nói gì mà cầm lấy con dao vạch mặt của Tần Nhữ Giai.
Tần Nhữ Giai bị động tác Lâm Trú Miên làm cho khiếp sợ, cô ta phản xạ có điều kiện muốn né tránh, lại phát hiện cơ thể của mình không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Trú Miên cầm con dao nhỏ cắt một đường ở trên trán của cô ta.
Vết cắt kia khoảng 1 cm, được cắt dọc trên trán của Tần Nhữ Giai. Vốn dĩ tất cả mọi người cho rằng trán của cô ta sẽ chảy máu, nhưng cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Trên trán Tần Nhữ Giai lại không chảy một giọt máu nào, ngón tay thon dài của Lâm Trú Miên ấn một cái lên trán của cô ta, thế mà lại kéo được một đóa hoa đào màu hồng ướt át từ vết cắt ra.
Lâm Trú Miên thuận tay ném hoa đào vào trong nước, sau đó cho Tần Nhữ Giai uống hoa đào đó.
Tần Nhữ Giai sờ sờ cái trán của mình, xác định phía trên đúng là có một miệng vết thương, nhưng cô ta lại không cảm thấy đau đớn. Trải nghiệm quá mới lạ này khiến cô ta hoàn toàn ngây người, còn chưa phản ứng lại thì liền không tự chủ được mà làm theo lời của Lâm Trú Miên.
Một chén nước hoa đào xuống bụng, Tần Nhữ Giai mới đầu cũng không có phản ứng gì. Sau khi qua tầm mười phút, sắc mặt của cô ta liền thay đổi, vừa ôm bụng vừa nôn mửa. Thế mà lại trực tiếp hộc ra một đống cánh hoa đào còn tươi roi rói.
Dì ba Tần nhìn thấy cảnh này trong ánh mắt hiện lên kinh sợ, ngay từ đầu bà ta quả thực cảm thấy Lâm Trú Miên chỉ là kẻ lừa đảo, nhưng hiện tại, bà ta đã hoàn toàn tin thân phận Lâm Trú Miên.
“Được rồi.” Lâm Trú Miên vỗ vỗ tay, lạnh nhạt nói câu.
Tần Nhữ Giai nôn hoa đào xong, sau khi ngồi trên mặt đất một lát thì mới khóc rống lên, trên mặt cô ta không còn vẻ lẳng lơ nữa, chỉ còn lại sợ hãi, cô ta kêu khóc nói: “Mẹ ơi, con sợ quá, con sợ quá——”
Dì ba Tần nhanh chóng ôm lấy Tần Nhữ Giai, nói: “Đứng sợ đừng sợ, đều đã qua cả rồi.”
Qua rồi sao? Bạch La La lại có chút hoài nghi, cậu đứng ở bên cạnh Lâm Trú Miên, nhạy bén chú ý tới khóe miệng Lâm Trú Miên đang nhếch lên một độ cong lạnh nhạt.
Sau khi Tần Nhữ Giai khôi phục, lập tức đứt quãng thuật lại những chuyện đã xảy ra với mình.
Hóa ra là trong một lần cô đi du lịch đã gặp được một thiếu niên có ngoại hình rất điển trai, thiếu niên kia và cô ta vừa gặp đã yêu, rất nhanh hai bên đã rơi vào bên trong bể tình. Hai người tình ý đậm đà, yêu thương lẫn nhau, đều cho rằng mình đã tìm thấy được tình yêu chân thành của cuộc đời này. Nếu câu chuyện phát triển như thế này thì có lẽ đây chỉ là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, nhưng đáng tiếc là diễn biến tiếp theo đã tạo thêm một hương vị khác cho câu chuyện..
Thì ra sau khi Tần Nhữ Giai ở cùng với người này một khoảng thời gian thì liền muốn dẫn về nhà, thiếu niên kia nói không nỡ xa cô ta. Cho nên Tần Nhữ Giai liền nói:’’Hay là anh về cùng em đi, nơi ấy của em tốt lắm, cái gì cũng có, thú vị hơn thâm sơn cùng cốc này nhiều.”
Thiếu niên ngay từ đầu đã kiên quyết từ chối lời đề nghị của Tần Nhữ Giai, nói bản thân không thể rời khỏi nơi này. Nhưng dưới sự quấn chặt lấy của Tần Nhữ Giai, cuối cùng thiếu niên vẫn đồng ý với Tần Nhữ Giai, nói có thể cùng cô ta trở về.
Gia cảnh của Tần Nhữ Giai từ nhỏ đã vượt trội, dì ba Tần cưng chiều cô ta đến coi trời bằng vung, bởi vậy sinh hoạt cá nhân của cô ta vô cùng hỗn loạn. Tuy rằng lúc thề non hẹn biển với thiếu niên, cô ta là thực sự xuất phát từ nội tâm, nhưng từ khi từ sơn cốc nghèo túng trở lại thế tục xa hoa truỵ lạc, Tần Nhữ Giai liền có chút không kiềm chế được bản thân.
Thiếu niên kia đúng là có ngoại hình cực tốt, nhưng ngoài vẻ bề ngoài ra thì trong mắt Tần Nhữ Giai hắn lại trở nên không còn gì khác nữa.
Khi Tần Nhữ Giai nói tới đây, nhịn không được khóc rống lên, cô ta nói: “Con hối hận lắm, con thật sự rất hối hận.”
Tần Thủy ở bên cạnh hỏi câu: “Chị, chị hối hận vì đã đi trêu chọc người ta sao?”
Nào biết Tần Nhữ Giai lại nói một câu, cô ta nói: “Chị mày hối hận vì đã không đuổi anh ta đi sớm! Tất cả đồ dùng bằng gỗ trong nhà đều là anh ta đổi, sớm biết anh ta độc ác như vậy, tao còn giữ anh ta lại làm gì!”
Cô gái này thật sự là quá đáng, Bạch La La không tự chủ được nhăn mi lại, cậu gần như đã đoán được hướng phát triển sau đó.
Quả nhiên, sau khi Tần Nhữ Giai mất đi hứng thú với thiếu niên thì liền bắt đầu tiếp tục cuộc sống lêu lổng lúc trước, mãi cho đến một lần, cô ta mời hai người đàn ông đến nhà chơi, vừa vặn bị thiếu niên bắt được.
Khi thiếu niên kia nhìn thấy cảnh này, cả người đều gần như điên lên, Tần Nhữ Giai lại ngậm điếu thuốc nằm ở trên giường lạnh lùng nói với thiếu niên: “Nhịn không nổi thì cút, nơi này là nhà của tôi.”
Thiếu niên không cút, hắn nhịn xuống, bắt đầu bình tĩnh đổi tất cả đồ dùng trong nhà của Tần Nhữ Giai thành gỗ đào. Tần Nhữ Giai không về nhà, chờ khi cô ta về lần nữa thì mọi thứ đều đã thay đổi. Cô ta phát hiện bản thân không điều khiển được cơ thể của mình, không chỉ như thế, ngay cả kh*** c*m mang đến khi đắm chìm trong tì.nh d.ục cũng biến thành đau đớn vô tận.
Mà đáng sợ nhất chính là cô ta lại không nói ra lời, thật sự giống như trong thân thể có một kẻ khác đang thao túng cô ta, cưỡng ép cô ta làm mỗi một chuyện vậy.
“Cũng may, tiên sư, may mà anh đã cứu tôi——” Tần Nhữ Giai khóc nước mắt đầy mặt, cô ta nói, “Tôi không bao giờ đi trêu hoa ghẹo cỏ nữa.”
“Thiếu niên kia đâu?” Bạch La La có hơi nghi hoặc, “Cuối cùng anh ta đã đi đâu?”
Tần Nhữ Giai lau nước mắt nói: “Tôi không biết, anh ta biến mất, tôi không biết……”
Bạch La La nhíu nhíu mày, lời nói đến bên miệng rồi vẫn không có nói ra.
Sự tình tựa như được giải quyết đơn giản, đơn giản đến mức khiến cho Bạch La La cảm thấy chút bất ngờ. Dì ba Tần cũng không hoài nghi cái gì, dứt khoát lưu loát tính tiền, nói: “Cảm ơn Lâm tiên sư, đại ân đại đức của Lâm tiên sư, nhà họ Tần chúng tôi suốt đời khó quên.”
Lâm Trú Miên cũng không nói cái gì, ngày hôm sau liền đặt vé máy bay dứt khoát cùng với Bạch La La rời đi.
Tần Thủy vốn đang muốn mời mấy người Lâm Trú Miên ăn bữa cơm để xin lỗi, Lâm Trú Miên lại không chút khách sáo nói: “Cơm thì không cần, ai biết cậu còn dẫn họ hàng kỳ quái nào đến nữa hay không.”
Tần Thủy cười khổ, lại không phản bác được lời của Lâm Trú Miên, dù sao thì dì ba Tần cũng thật sự là anh ta dẫn đến.
Ở trên máy bay, Bạch La La đột nhiên nhớ tới Ngô Trở Tứ còn ở khách sạn, Lâm Trú Miên nghe cậu hỏi Ngô Trở Tứ thì cười như không cười nói: “Bây giờ cậu mới nhớ đến cậu ta?”
Bạch La La sờ sờ đầu, cậu thật sự là quên mất Ngô Trở Tứ.
“Cậu ta về rồi.” Lâm Trú Miên đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần nhàn nhạt nói.
Bạch La La à một tiếng, cậu có hơi do dự, nhưng vẫn hỏi ra vấn đề ở trong lòng, nói: “Lâm tiên sinh, ngài thật sự trị hết cho Tần Nhữ Giai sao?”
Lâm Trú Miên trầm mặc một lát, nói: “Sao lại hỏi như vậy.”
“Bởi vì……” Bạch La La nói, “Bởi vì khi tôi đi, lại nhìn thấy trên vai Tần Nhữ Giai xuất hiện hoa đào màu hồng nhạt.”
Màu sắc hoa đào đó càng thêm tinh tế mỹ lệ hơn trước, cứ như vậy mà rơi ở trên vai của Tần Nhữ Giai, tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Mà những người khác lại tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy hoa đào, càng không có chú ý tới mùi hương kia.
“Hùng hồ đào hoa sát.” Giọng điệu Lâm Trú Miên lạnh tanh, chậm rãi nói, “Không có cách giải.”
Bạch La La nói: “Hả?”
“Đào hoa sát chính là bố cục phong thuỷ, bố cục phong thuỷ sẽ có trung tâm, chỉ cần phá hư trung tâm thì bố cục này sẽ được phá.” Lâm Trú Miên giải thích vô cùng rõ ràng, “Nhưng trung tâm của Hùng hồ đào hoa sát sẽ thay đổi.”
Bạch La La nói: “Sẽ thay đổi?”
Lâm Trú Miên nói: “Không sai, hôm nay là đồ dùng bằng gỗ ở trong nhà, ngày mai có lẽ sẽ biến thành một hạt bụi trên tóc, mấy ngày nữa có thể sẽ biến thành trang sức trên người.”
Bạch La La gật gật đầu ừm một tiếng.
“Người đời đều cho rằng hồ ly đào hoa đa tình, kỳ thật cả đời bọn họ chỉ có một bạn đời.” Lâm Trú Miên nói, “Lựa chọn, chính là cả một đời.”
Bạch La La tiếp tục nghe.
“Nhưng người thì lại không giống như vậy.” Trong giọng nói của Lâm Trú Miên mang theo chút hương vị mỏi mệt, y nói, “Đa tình hay thay đổi, hôm nay thề non hẹn biển, ngày mai có lẽ sẽ có thể đâm một dao vào sau lưng cậu. Cậu còn nhớ những thực vật ở trước cửa nhà của Tần Nhữ Giai mà chúng ta đã thấy không?”
“Nhớ……” Bạch La La mơ hồ nhớ cái này, cậu nhớ Lâm Trú Miên còn ngửi thứ đó.
Lâm Trú Miên nói: “Đó là đậu tương tư(*), còn gọi là cây tương tư tử, lấy ý từ tương tư, chẳng qua kết ra quả lại có kịch độc.”?
(*)Đậu tương tư là lễ vật mang ý nghĩa tình yêu, tình thân đặc sắc của Trung Quốc. Đậu tương tư cũng còn được gọi là “Hồng đậu” 红豆, dùng làm tín vật tình yêu của những đôi nam nữ. Hạt đậu tương tư đường kính 8, 9 mm, 1 cân khoảng 1700 hạt. Đậu có hình trái tim, ngoại hình sát biên lại có một đường rãnh hình trái tim màu nhạt hơn.
Bạch La La nói: “Cây đó có gì đặc biệt?”
Lâm Trú Miên nói: “Trong cành cây tương tư kia, có hơi thở thuộc về hồ ly.”
Bạch La La phía sau lưng chợt lạnh.
Lâm Trú Miên giọng như băng, y nói: “Nghĩ đến, cuối cùng con hồ ly đực kia, chính là bị chôn ở trước cửa biệt thự.”
Đậu hồng sinh ở miền nam,
Đến xuân lại nẩy thêm cành tốt tươi,
Mong sao chàng hái cho nhiều,
Bao nhiêu đậu ấy bấy nhiêu nặng tình.
Hắn bị vùi chôn ở bên dưới bùn đất, hóa thành tương tư.
Lâm Trú Miên nói: “Sở dĩ trung tâm bố cục Hùng hồ đào hoa sát hay thay đổi chính là dùng hồn phách của hồ ly đực làm kíp nổ, sau khi hồ ly chết, hẳn là đã hiện ra nguyên hình, sau đó bị người ta vùi vào trong đất.”
Bạch La La nói: “Là Tần Nhữ Giai chôn……?”
Lâm Trú Miên lắc đầu, y nói: “Hẳn là không phải cô ta, sở dĩ hồ ly không thể chọc, không phải bởi vì bọn họ khó chơi, mà là bởi vì số lượng của bọn họ phong phú, cậu chọc một con chẳng khác nào chọc cả một đàn. Mà bố cục Hùng hồ đào hoa sát này, cho dù là trước khi hồ ly chết đã thiết kế cho bản thân, hay là sau khi chết nhóm tộc nhân của hắn thiết kế thì cũng không biết được.”
Bạch La La lúc này mới bừng tỉnh, nói thì ra là thế.
“Vậy Tần Nhữ Giai thì sao? Cuối cùng cô ta sẽ thế nào?” Bạch La La hỏi ra một vấn đề cuối cùng.
Lâm Trú Miên nói: “Thị phi nhân duyên đều có định số, tự mình tạo nghiệt thì đương nhiên phải tự mình trả. Đốt hết đồ dùng gỗ chẳng qua chỉ là uống rượu độc giải khát, ai cũng không cứu được cô ta.”
Đây là một câu cuối cùng mà Lâm Trú Miên nói, Bạch La La thấy sắc mặt y mỏi mệt, thì không hỏi nữa.
Mà sau đầu xuân, Bạch La La lại gặp được Tần Nhữ Giai một lần, chẳng qua lần này là ảnh chụp, bên trong ảnh chụp cô ta vẫn mặc váy lụa màu hồng nhạt, khóe miệng mang theo nụ cười mất tinh thần, trong miệng phun ra nuốt vào một điếu thuốc sắp tàn, chẳng qua bộ dạng cũng đã không còn giống một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, ngược lại thì giống một người phụ nữ phong trần hơn bốn mươi tuổi hơn.
Sau khi ngồi máy bay mấy tiếng, Bạch La La và Lâm Trú Miên rốt cuộc cũng đến sân bay. Ngô Trở Tứ bị bỏ quên trong góc đến đón, khi cậu ta nhìn thấy Lâm Trú Miên, vẻ mặt còn có hơi ai oán, nói: “Tiên sinh, sao xảy ra chuyện lại không bảo em đi cùng, huống hồ việc này chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết được, tiên sinh cần gì phải ra tay?”
Lâm Trú Miên nói: “Không cần phiền bọn họ.”
Ngô Trở Tứ lại nói: “Gia chủ mời tiên sinh hôm nay qua ăn cơm, tiên sinh ngài xem trực tiếp qua hay là……”
Lâm Trú Miên nói: “Trực tiếp qua đi.”
Ngô Trở Tứ gật gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, nói: “Tự cậu lái xe về đi, tôi đưa tiên sinh đến nơi khác.”
Bạch La La đang muốn nói được, Lâm Trú Miên lại nói: “Không cần, cậu ta đi cùng tôi.”
Vẻ mặt của Ngô Trở Tứ nháy mắt cứng lại, cậu ta nói: “Tiên sinh…… Thật sao……”
Lâm Trú Miên nói: “Tất nhiên là thật.”
Lâm Trú Miên không nhìn thấy vẻ mặt của Ngô Trở Tứ, nhưng Bạch La La lại có thể thấy rõ ràng nước mắt của ông anh này sắp rơi xuống luôn rồi, cuối cùng Ngô Trở Tứ không nói gì cả, cứ như vậy mà tủi thân lên xe.
Bạch La La; “……” Ài, cậu thật sự không muốn tranh sủng đâu.
Xe chậm rãi lái ra, Lâm Trú Miên mở miệng dặn dò, nói Bạch La La đến nhà chính không cần phải sợ, tuy tính tình người nhà họ Lâm kỳ quái, nhưng sẽ không làm ra chuyện khác thường gì, chỉ cần đi theo bên cạnh y là được.
Bạch La La chỉ có thể gật đầu.
Sau khi đến nơi mục đích, Lâm Trú Miên dẫn theo Bạch La La và Ngô Trở Tứ cùng vào nhà.
Tòa nhà của thế gia phong thuỷ quả thật là rất đặc biệt, còn chưa đi vào thì đã cảm thấy thần thanh khí sảng, cảm giác mệt mỏi trên máy bay trước đó cũng bị quét sạch.
Người hầu ở cửa cung kính mở cửa cho Lâm Trú Miên, kêu một tiếng Tam gia.
Bạch La La vẫn luôn biết Lâm Trú Miên có địa vị đặc biệt ở nhà họ Lâm, nhưng cậu lại không ngờ sẽ đặc biệt đến nước này, khi y tiến vào nhà, những người đang tán gẫu đều dừng lại, sau đó không hẹn mà cùng bắt đầu tới gần chào hỏi y.
Nhà họ Lâm là một gia tộc lớn, dòng bên chủ mạch cộng lại mấy trăm người. gia tộc phong thuỷ coi trọng nhất chính là con cháu thịnh vượng, bởi vì người càng nhiều, xác suất xuất hiện hạt giống tốt thiên phú cao lại càng lớn.
“Chú hai, chú đã đến rồi.” Một người đàn ông thoạt nhìn hơn bốn mươi gọi Lâm Trú Miên một tiếng chú hai, Lâm Trú Miên gật đầu đáp lễ, nói: “Ừm.”
“Ngô Trở Tứ đã nói mọi chuyện với chúng cháu rồi.” Người đàn ông kia phong thái nhã nhặn, trên người cũng bám vào khí chất chỉ có thầy phong thuỷ mới có, hẳn là một nhân vật quan trọng trong nhà họ Lâm, ông ta nói, “Họ Tần lại dám ép chú ở lại, cháu thấy bọn họ quả thực chán sống rồi.”
“Không cần để ý đến bọn họ, châu chấu sau thu(*) mà thôi.” Lâm Trú Miên nhàn nhạt nói. Nhà họ Tần sẽ vô cùng xui xẻo trong một thời gian rất dài, nhân phẩm người trong nhà bọn họ đều quá quắt, còn lấy cả tổ tông nhà mình làm như vậy cũng không phải là người tốt lành gì, hiện tại oán khí của tổ tông bọn họ bị phóng ra, cả nhà bọn họ nhất định sẽ bắt đầu xui xẻo.
(*)đầy đủ là 秋后的蚂蚱,蹦达不了几天了, châu chấu sau mùa thu, chẳng nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu.
“Vậy cũng không thể nhịn.” Người đàn ông kia tiếp tục nói, ‘’Đã tìm ra được người mà chú muốn tìm rồi sao?”
Lâm Trú Miên hơi trầm ngâm, nói: “Tôi cũng không biết.”
Người đàn ông kinh ngạc, nói: “Sao lại nói là chú cũng không biết.”
“Việc này nói sau đi.” Lâm Trú Miên nói.
Lâm Chập thấy Lâm Trú Miên không muốn nói thêm thì dời sự chú ý đến người bên cạnh Lâm Trú Miên, ông ta biết Ngô Trở Tứ, cho nên nói với Bạch La La nói: “Vị này chính là?”
Lâm Trú Miên nói: “Người tạm thời theo tôi.”
Lâm Chập nói: “Chú lại nhận đệ tử ngoại môn?”
Lâm Trú Miên nói: “Không phải đệ tử.”
Lâm Chập kỳ quái, không phải đệ tử, vậy có thể là cái gì, nhưng mà khi ông ta nhìn kỹ mặt của Bạch La La thì trên mặt liền lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Đây chẳng lẽ……”
Ông ta đang muốn nói cái gì thì lại bị Lâm Trú Miên trực tiếp đổi đề tài, Lâm Trú Miên hỏi tình huống gần đây của gia tộc. Lâm Chập đều bảo y không cần lo lắng, nói nhà họ Lâm tốt lắm, bảo y cứ sống cuộc sống của mình là được rồi. Còn hỏi y có cần đầu bếp hay không, nói bản thân có thể tìm thử mấy người cho y.
“Không cần đầu bếp.” Lâm Trú Miên trả lời khẳng định, y nói, “Có đầu bếp rồi.”
“Ai? Chẳng lẽ tay nghề của Trở Tứ tốt lên rồi à?” Lâm Chập nở nụ cười mang theo ác ý.
Ngô Trở Tứ đen cả mặt, đại khái là suy nghĩ có thể đừng lôi tôi ra làm trò cười không.
Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được, Lâm Trú Miên tương đối được chào đón ở nhà họ Lâm. Sau khi Lâm Chập nói xong, y còn chưa kịp nghỉ ngơi thì liền lục tục có mấy người khác bắt đầu tìm y nói chuyện phiếm. Có rất nhiều người có một số việc muốn hỏi, nhưng cũng có đơn thuần chỉ là muốn nói hai câu tạo dựng quan hệ.
Thái độ Lâm Trú Miên từ đầu đến cuối vẫn duy trì lạnh nhạt xa cách, không muốn trả lời thì dứt khoát từ chối.
Bạch La La ở bên cạnh Lâm Trú Miên một lát thì bị Lâm Trú Miên đuổi đi tìm cái gì ăn.
Dáng vẻ gặm thịt của Ngô Trở Tứ quả thực như là đang gặm thịt Bạch La La, khiến cho Bạch La La kinh hồn bạt vía.
“Lần này hai người gặp cục gì thế?” Ngô Trở Tứ chợt hỏi một câu.
“Hùng hồ đào hoa sát.” Bạch La La nói.
Ngô Trở Tứ mắng câu móa nó.
Bạch La La nói: “Sao anh lại mắng người chứ.”
Ngô Trở Tứ nói: “Con mẹ nó tôi còn muốn đánh cậu đấy.”
Bạch La La đau khổ nói với hệ thống Ngô Trở Tứ càng lúc càng ngày hung dữ với cậu, hệ thống an ủi Bạch La La nói, cậu đừng lo lắng, nhất định là anh ta ghen tỵ với sắc đẹp của cậu cho nên mới cố ý hung dữ cho cậu xem đấy.
Bạch La La nói: “Tôi đẹp sao?”
Hệ thống nói: “Cậu là bức tranh đẹp nhất trong lòng tôi~”
Bạch La La: “……” Vẫn là nên bảo hệ thống bớt cắn hạt dưa lại thôi.
Ngô Trở Tứ nói: “Cậu không biết, Hùng hồ đào hoa sát hiếm có đến thế nào đâu.”
Bạch La La nói: “Rất hiếm sao?”
Ngô Trở Tứ nói: “Cái này không phải vô nghĩa sao, tôn còn chưa từng thấy hồ ly tinh đực bao giờ, chạy đi đâu xem Hùng hồ đào hoa sát?”
Bạch La La ăn miếng dứa.
Ngô Trở Tứ nói: “Học không ít thứ nhỉ?”
Bạch La La ngay từ đầu còn chưa cảm thấy, sau khi trải qua Ngô Trở Tứ vừa nhắc nhở như vậy, cậu mới tỉnh ngộ khi Lâm Trú Miên vừa kiểm tra nhà của Tần Nhữ Giai, vừa giải thích với cậu.
Bạch La La nói: “À —— hóa ra Lâm tiên sinh thật sự người tốt nha.”
Ngô Trở Tứ thấy vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra của Bạch La La, lại nhịn không được mắng th* t*c.
Sau khi Lâm Trú Miên có phần được chào đón trải qua lễ rửa tội nhiệt tình của mọi người, xem chừng có hơi chịu không nổi, vì thế xoay người đi lên phòng nghỉ trên lầu. Bạch La La tiếp tục chiến đấu hăng hái tự mình phục vụ cho mình. Buffet ở đây thực sự rất ngon, tất cả đều là hải sản và thịt đắt tiền, ngay cả bào ngư cũng là hai đầu, Bạch La La ăn mà hạnh phúc đến nước mắt cũng muốn rớt xuống.
Lâm Trú Miên đi rồi, còn lại làm người khác chú ý đương nhiên là đệ tử của Lâm Trú Miên, tuy rằng là đệ tử ngoại môn, nhưng thân phận này ở trong mắt mọi người cũng đã đủ làm cho người ta đỏ cả mắt.
Bạch La La vùi đầu ăn, mọi người đành phải phóng sự chú ý đến Ngô Trở Tứ.
Cuối cùng Ngô Trở Tứ cũng chịu không nổi, nói: “Chu Trí Tri, cậu đừng chỉ lo ăn nữa.”
Trong miệng Bạch La La còn chứa mì sợi, nói chờ tôi làm xong dĩa này đã……
Ngô Trở Tứ nghiến răng nghiến lợi: “Chờ cậu làm xong dĩa đó chắc tôi bị phiền chết luôn rồi.”
“Vậy thì phải làm sao đây.” Bạch La La đi Đông Bắc lâu rồi, trong giọng nói đôi khi cũng không thể hiểu được mang theo chút khẩu âm Đông Bắc, cậu nói: “Không ăn sao?”
“Ăn ăn ăn.” Ngô Trở Tứ nói, “Nếu tiên sinh phát hiện bộ dạng này của cậu còn không bị tức chết luôn sao.”
Bạch La La nói: “Tôi ăn nhỏ tiếng lắm, tiên sinh không nghe thấy đâu.”
Ngô Trở Tứ: “……” Cậu được lắm.
Cuối cùng Bạch La La vẫn kiên định ăn xong một dĩa mì ý, mới không tình nguyện bị Ngô Trở Tứ lôi đi.
Hai người đi phòng nghỉ lầu hai, sau khi gõ gõ cửa tiến vào thì phát hiện Lâm Trú Miên đang nói chuyện phiếm với một người phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp, trên người chị mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt, màu sắc nhã nhặn tầm thường này càng làm nổi bật lên dáng người có lòi có lõm quyến rũ của người phụ nữ, chị ngồi ở đối diện Lâm Trú Miên, che miệng nhẹ nhàng cười.
Bạch La La cùng Ngô Trở Tứ đều có loại cảm giác bản thân bị bóng đè.
Ngô Trở Tứ biết người phụ nữ này, cung kính kêu một tiếng chị tư.
Chị Tứ cười nói: “A, đây là Chu Trí Tri?”
Bạch La La đáp lại.
“Lại đây lại đây.” Chị tư cười nói, “Để tôi nhìn xem.”
Bạch La La có chút không vững dạ khó hiểu, ngay từ đầu cậu còn chưa hiểu mình không vững dạ cái gì, sau đó lại đột nhiên tỉnh ngộ cảm thấy tình cảnh này sao lại giống gặp mặt phụ huynh thế nhở.
Bạch La La chỉ biết tuổi của chị tư không trẻ như bề ngoài của chị, nét thùy mị chín chắn giữa đôi lông mày cũng đủ để thu hút tất cả đàn ông —— ngoại trừ Lâm Trú Miên, Lâm Trú Miên không nhìn thấy gì cả, cho dù có lớp da xinh đẹp đến đâu thì đối với y mà nói chỉ là lớp vỏ rỗng mà thôi.
Bạch La La đi đến trước mặt chị tư.
“Ôi, đáng yêu nha.” Chị tư ngồi ở chỗ đó, cười tủm tỉm đánh giá Bạch La La, “Nhìn dáng vẻ này, cái gì cũng tốt, chỉ tiếc từng gạt người mà thôi.”
Lời này của chị có chút đâm người, nhưng lại là sự thật. Bạch La La là người tốt, Chu Trí Tri lại không phải, gã có thể lừa người thuê mình đến táng gia bại sản, còn không biết xấu hổ mà dùng sức với con gái nhà người ta. Nghĩ như vậy, dù có bị trào phúng thì hình như cũng không phải là chuyện không thể chịu đựng được.
Chị tư nói: “Đưa tay ra nào.”
Bạch La La liếc mắt nhìn Lâm Trú Miên một cái, thấy y không có phản ứng gì thì làm theo lời của chị tư.
Chị tư vốn muốn bắt mạch cho Bạch La La, kết quả lại nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay của Bạch La La, ý cười trên mặt chị liền phai nhạt một chút, nói: “Vòng hạt này là Trú Miên đưa cho cậu?”
Bạch La La gật gật đầu.
“Vậy cần phải giữ cho kỹ.” Chị tư nói, “Thứ này còn đáng giá hơn bản thân của cậu đấy.”
Bạch La La ngược lại cũng không ngờ Lâm Trú Miên lại tặng cậu một món quà lớn như vậy.
Ngón tay của chị tư sơn màu đỏ chói, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên cổ tay Bạch La La, chị sờ một lát, biểu cảm có hơi kỳ quái, lẩm bẩm nói: “Sao lại là mạch người chết.”
Bạch La La nghe vậy khẩn trương nói với hệ thống: “Đệch, có phải chúng ta sắp bị lòi đuôi rồi không!”
Hệ thống nói: “Người ở thế giới này cũng quá huyễn hoặc khó nắm bắt rồi.”
Bạch La La nói: “Làm sao?”
Hệ thống nói: “Đừng sợ, mặt dày một chút, thật sự không được thì cứ khóc lóc ỉ ôi rồi lăn lông lốc trên đất, có Lâm Trú Miên ở đây bọn họ sẽ không làm gì cậu đâu.”
Hệ thống cắn hạt dưa cắn đến xây xẩm mặt mày đưa ra biện pháp mà Bạch La La chỉ có thể cảm thấy tuyệt vọng.
Chị tư càng sờ càng mơ hồ, chị nói: “Kỳ quái kỳ quái, quá kỳ quái —— câu đưa tay trái cho tôi xem.”
Bạch La La chỉ có thể đổi tay.
Ngón tay chị tư đặt lên, vẻ mặt buông lỏng, nói: “Lúc này mới đúng này —— không, cũng không đúng. Tính tình chính trực, tâm tư thuần lương, thích làm việc thiện —— cậu thật sự là kẻ lừa đảo à?”
Bạch La La: “……” Không, tôi chỉ là một nhân viên công vụ thôi à.
Chị tư thu hồi tay, nói với Lâm Trú Miên: “Chú tìm đâu ra đồ hiếm này thế, đây là lần đầu tiên chị gặp được người như vậy đấy.”
Trong giọng nói Lâm Trú Miên lại mang theo tia lơ đãng đắc ý, y nói: “Thú vị đúng không?”
Chị tư nói: “Thú vị thú vị, cho chị mượn chơi hai ngày đi.”
Bạch La La cúi đầu, nghĩ thầm cái xã hội phong kiến vạn ác này.
Lâm Trú Miên nói: “Không được.”
Tứ tỷ nói: “Ài, sao không được?”
Lâm Trú Miên nói ra một câu mà khiến cho Bạch La La vĩnh viễn không bao giờ quên được, y nhẹ nhàng phun ra một câu: “Em còn chơi chưa đủ.”
Chị tư: “……”
Bạch La La: “……”
Ngô Trở Tứ: “……”
Ba người ở đây có hai người khiếp sợ, một người cực kỳ đau lòng, Bạch La La chính là người cực kỳ đau lòng đấy, cậu nói: “Hệ thống, tôi thật sự không ngờ Lâm Trú Miên lại là con người như thế.”
Hệ thống nói: “Nếu không cậu cho rằng anh ta là người thế nào.”
Bạch La La nói: “Làm thầy kẻ khác, dũng cảm chính trực, thông thái học rộng……”
Hệ thống nói: “Nếu anh ta là người như cậu nói thì đã sớm đi thi công chức rồi.”
Bạch La La: “……” Cậu thiệt cảm thấy kinh nể với cái level nịnh bợ càng lúc càng tăng của hệ thống ghê.
Nhưng không cần biết chị thứ tư có muốn hay không, Bạch La La vẫn là không bị mang ra ngoài cho thuê, cuối cùng chị tư còn rất tiếc nuối nói: “Khi nào chơi chán rồi thì nhớ đưa chị đấy.”
Lâm Trú Miên nói: “Chờ đi.”
Bạch La La thiếu chút nữa đã khóc ra tới, trong lòng nghĩ đại lão ơi, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt mà đại lão, đừng đưa tôi cho người khác.
Ngô Trở Tứ ở bên cạnh nhìn mà đôi mắt đều muốn bốc hỏa, đại khái suy nghĩ lúc này của cậu ta là tên Chu Trí Tri này rốt cuộc thần kỳ chỗ nào, lại là có thể khiến cho Lâm Trú Miên và chị tư giành giật như thế. Khiến cho người ta hận ngứa răng nhất chính là tên Chu Trí Tri được lợi mà còn khoe mẽ, làm ra bộ dạng đáng thương, thiệt là tức chết cậu ta mà.