Lần này Lâm Trú Miên về nhà hình như là có chuyện cần bàn bạc với nhà họ Lâm.
Nhưng cụ thể là bàn bạc chuyện gì, Bạch La La lại không biết, nhưng mà cậu nhìn ra được, sau khi trở về một chuyến, tâm trạng của Lâm Trú Miên liền trở nên rất tốt. Ngay đến biểu cảm lạnh nhạt từ trước đến giờ, cũng có thêm một chút ấm áp.
Mỗi ngày có ăn có uống, Bạch La La cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tồi, nhưng tâm trạng Ngô Trở Tứ thì lại không tốt như Bạch La La, cái mặt cả ngày đều cứ hầm hầm.
Bạch La La cũng không dám đi hỏi cậu ta tại sao lại tức giận, chỉ ở bên cạnh yên tĩnh ăn dưa gặm bánh mì, giả vờ mình chỉ là một bức tranh.
Cứ như vậy qua tầm bốn năm ngày, cuối cùng Lâm Trú Miên cũng nói phải về rồi.
Vì thế gia chủ Lâm Chập cử người lái xe chở ba người bọn họ trở về, trước khi đi còn rất có thâm ý nói với Bạch La La: “Chàng trai, tiền đồ vô lượng(tương lai tươi sáng) nha.”
Bạch La La: “……” Ông có ý gì thế.
Đối mặt vẻ mặt ngơ ngác của Bạch La La, Lâm Chập cũng không giải thích nhiều, xoay người vẫy tay liền trực tiếp rời đi.
Bạch La La nhìn bóng dáng ông ta thì lại dường như thấy được tương lai bi thảm của chính mình—— cũng không biết vì sao, câu tiền đồ vô lượng được nói ra từ trong miệng của Lâm Chập, luôn cảm giác là nghĩa xấu ấy nhỉ.
Trên đường ngồi xe trở về nhà, Bạch La La và Ngô Trở Tứ còn tranh thủ ghé siêu thị, nguyên nhân là vì Lâm Trú Miên đột nhiên nói y muốn ăn sủi cảo.
Bạch La La còn chưa phản ứng lại, Ngô Trở Tứ liền mặt dày nói: “Tiên sinh, em làm sủi cảo là ngon nhất, để em làm cho anh ăn.”
Khi cậu ta vừa thốt ra câu đó, Bạch La La nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Lâm Trú Miên liền cứng lại trong nháy mắt.
Lâm Trú Miên trầm mặc một lát, nói: “Thôi Tam và Một Ngũ đều không ở nhà, trong nhà không ai mua đồ ăn, các cậu đi mua chút đồ đi.”
Bạch La La và Ngô Trở Tứ nói vâng, vì thế hai người xuống xe đến siêu thị gần đó mua chút bột mì và thịt, còn có một ít rau quả.
Trong lúc lựa đồ ăn, vẻ mặt của Ngô Trở Tứ có hơi cô đơn, cậu ta nói: “Tôi hối hận quá.”
Bạch La La thấy vẻ mặt cậu ta đau buồn, nói: “Hối hận cái gì?”
Ngô Trở Tứ đau xót thở dài, nói: “Trước khi tôi bái vào làm học trò của Lâm tiên sinh, tại sao không học nấu ăn cơ chứ……”
Bạch La La: “……”
Ngô Trở Tứ nói: “Tôi thật là không biết nhìn xa mà——”
Bạch La La không biết nói cái gì nên vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, mang theo đồ ăn rời đi.
Buổi tối mọi người ăn sủi cảo, Bạch La La trộn nhân, Ngô Trở Tứ ra sức nhào bột, tiên sinh của bọn họ thì phụ trách ăn.
Tay nghề làm sủi cảo của Bạch La La là học từ mẹ của mình, từng cái sủi cảo đều da mỏng nhân nhiều, ngay đến nếp gấp cũng rất đẹp.
Ngô Trở Tứ nhìn tay nghề của Bạch La La mà không nghĩ thông suốt được, nói: “Cậu nói cậu là một kẻ lừa đảo thì sao mà tay nghề lại tốt như vậy chứ.”
Bạch La La nói hươu nói vượn: “Khi đó điều kiện cuộc sống không tốt, chỉ có thể tự ra chợ nhặt rau đã hư ở ngoài chợ, cứ như vậy mà luyện ra được.”
Vẻ mặt hung ác của Ngô Trở Tứ mềm mại hơn một chút, cậu ta nói: “Thật sao?”
Bạch La La nói: “Giả đó.”
Ngô Trở Tứ: “……”Cậu ta tức giận đến mức suýt chút nữa đã băm cả thớt.
Sau khi sủi cảo chín, Bạch La La bảo Ngô Trở Tứ bưng phần trên ra ngoài trước, bản thân lại nghiền chút tỏi. Cậu đang cúi đầu lột tỏi thì di động lại vang lên.
Bạch La La cầm di động thì phát hiện là một số điện thoại lạ.
“Alo.” Ấn phím trò chuyện, Bạch La La nói, “Ai vậy?”
“Cứu mạng cứu mạng —— có quỷ, có quỷ, cứu cứu tôi ——” Giọng một cô gái truyền đến, trong giọng nói tràn đầy hoảng sợ, hiển nhiên là cô đang trải qua một chuyện gì đó vô cùng kh*ng b*.
Vẻ mặt Bạch La La sững sờ, lớn tiếng nói: “Đừng sợ, trên đời này không có quỷ đâu!”
Cô gái khóc ré lên: “Anh gạt tôi, rõ ràng có mà, cô ta ở cửa nhìn tôi chằm chằm kìa, đáng sợ quá, đáng sợ quá đi mất!!!”
Bạch La La nói: “Đừng sợ, hiện tại cô ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô gái cũng không có trả lời Bạch La La, mà còn kêu cứu thảm thiết hơn —— sau đó âm thanh liền ngưng bặt.
Bạch La La nhìn điện thoại tút tút tút thì im lặng một lát, thuận tay gọi lại.
Giọng nữ máy móc trong điện thoại nhắc nhở Bạch La La số máy này tạm thời không liên lạc được, Bạch La La buông tỏi trong tay đi ra ngoài.
Lâm Trú Miên đã ăn một dĩa sủi cảo, tuy rằng dáng vẻ ăn cái gì của y cũng văn nhã, nhưng sức ăn của y cũng không nhỏ, Bạch La La ăn no, phỏng chừng y đều có thể ăn thêm không ít.
“Nước chấm đâu?” Ngô Trở Tứ thấy Bạch La La đi ra tay không thì thuận miệng hỏi một câu.
“Tôi nhận được cái một cuộc gọi.” Bạch La La nói, “Có một cô gái gọi đến cho tôi.”
Nghe được lời này của Bạch La La, động tác ăn sủi cảo của Ngô Trở Tứ và Lâm Trú Miên đều ngừng lại.
Ngô Trở Tứ hiếu kỳ nói: “Cuộc gọi của một người phụ nữ? Chẳng lẽ là bạn gái trước kia của cậu à?”
“Không phải.” Bạch La La nhanh chóng nói, “Trong điện thoại cô ta nói có quỷ, tôi muốn hỏi cô ta có chuyện gì, cô ta còn chưa nói gì thì đã cúp máy rồi.”
“Có quỷ?” Ngô Trở Tứ nói, “Quỷ gì?”
Bạch La La nói: “Làm sao tôi biết chứ.”
Ngô Trở Tứ nói: “Hay là quỷ tới tìm cậu để đòi nợ tình.”
Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Có thể đừng trêu chọc tôi hay không.”
Lâm Trú Miên nghe cuộc đối thoại của hai người, buông đũa trong tay xuống, nói: “Đưa tôi xem.”
Bạch La La đưa điện thoại cho Lâm Trú Miên, Lâm Trú Miên nắm di động ở trong tay vuốt vuốt một lát, nói: “Thật sự là có âm khí.”
Ngô Trở Tứ rốt cuộc cũng không cười nữa.
Bạch La La nói: “Cho nên cô gái đó không có gạt tôi ư? Nhưng cô ta là ai? Vì sao lại gọi điện thoại cho tôi?”
“Việc này tôi cũng không biết.” Lâm Trú Miên như suy tư gì đó, nói, “Nhưng mà, luồng âm khí này hẳn không phải là sinh hồn……”
Bạch La La nói: “Thật sao?”
Lâm Trú Miên gật gật đầu, sau đó nói ra một câu làm cho Bạch La La và Ngô Trở Tứ đều không ngờ đến, y nghiêm túc tỏ vẻ: “Trên đời này không có quỷ đâu!”
Bạch La La: “……”
Ngô Trở Tứ: “……”
Lâm Trú Miên đặt di động của Bạch La La sang một bên, tựa như hoàn toàn không thèm để ý bầu không khí hiện tại bởi vì câu này của y mà đã bị đóng băng rồi, y nói: “Âm dương phong thuỷ đều có đạo lý này, tôi phán hung đoạn cát nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp một con quỷ nào.”
Bạch La La nhìn Lâm Trú Miên, trong lòng khẽ meo meo nghĩ, anh không phải không nhìn thấy hay sao đại lão, nếu đã không nhìn thấy gì, vậy không thấy quỷ cũng là chuyện bình thường thôi…… Hơn nữa vì sao lúc đại lão nói đến chữ quỷ thì mày lại nhíu chặt như thế nhỉ……
Lâm Trú Miên nói: “Người ở đầu dây bên kia chắc không sao đâu, lát nữa cậu gọi lại, nói không chừng sẽ có người nghe đấy.”
Chuyện này tạm thời được giải quyết như vậy, Bạch La La về nhà bếp tiếp tục lột tỏi.
Bạch La La nấu ba dĩa sủi cảo, một dĩa gần hơn 50 cái, tính gộp lại tận mấy cân. Cậu vốn dĩ cho rằng sẽ dư lại một ít để làm đồ ăn sáng ngày mai, nhưng hiển nhiên cậu đã đánh giá thấp sức ăn của Ngô Trở Tứ và Lâm Trú Miên.
Hai người kia ăn sủi cảo cứ như uống nước vậy, một ly rồi một ly xuống bụng, Bạch La La ăn hơn ba mươi cái thì đã không ăn nổi nữa, suốt cả quá trình sau đó đều hấp cho hai người họ ăn.
Sủi cảo là nhân thịt heo cải trắng, cải trắng và thịt đều rất tươi, có thể nhìn thấy nhân thịt đầy đặn bên trong lớp vỏ lóng lánh trắng nõn, cắn một cái thịt mềm nhiều nước, tươi mềm ngon miệng, chấm với các gia vị dấm ớt và tỏi giã càng khiến cho hứng thú ăn uống của người ta mở rộng hơn.
Bạch La La nhìn Ngô Trở Tứ ăn hăng say như vậy, không nhịn xuống hỏi: “Ngon lắm sao?”
Trong miệng của Ngô Trở Tứ vẫn còn sủi cảo, nói: “Không ngon.”
Bạch La La: “……”
Lâm Trú Miên gõ gõ bàn nói: “Không ngon thì đừng ăn, còn lại cứ để cho tôi.”
Bạch La La nhìn Ngô Trở Tứ lộ ra vẻ mặt ấm ức muốn chết, sau đó mắt rưng rưng buông đôi đũa trong tay xuống.
Sự thật chứng minh, tuyệt đối không nên kiêu ngạo trước mặt đồ ăn, bởi vì chờ khi bạn kiêu ngạo xong rồi thì có lẽ đồ ăn chỉ còn lại mỗi nước canh mà thôi. Sau đó Ngô Trở Tứ liền trơ mắt nhìn tiên sinh yêu dấu của cậu ta ăn luôn một cái sủi cảo cuối cùng.
Bạch La La nói với hệ thống: “Đệch, cậu ta muốn rơi nước mắt thật luôn kìa.”
Hệ thống nói: “Không sao, dù sao tiên sinh cũng có nhìn thấy đâu.”
Bạch La La: “……” Cho nên Ngô Trở Tứ cũng nghĩ như vậy sao?
Cơm nước xong, Bạch La La ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi một lát, cầm lấy di động gọi lại số vừa rồi.
Sau vài tiếng tút tút, điện thoại thế mà thật sự kết nối được, một giọng nói ngái ngủ mông lung truyền đến: “Ai vậy.”
Bạch La La nói: “Alo?”
“Ai vậy? Chuyện gì?” Giọng nói đầu dây bên kia không có kiên nhẫn.
“Không phải cô gọi điện thoại cho tôi sao?” Bạch La La không thể hiểu được nói, “Có phải vừa rồi cô mới gọi cho tôi không?”
“Tôi gọi điện thoại cho anh khi nào, bệnh tâm thần à.” Đại khái là giấc ngủ bị đánh thức, cô gái đầu dây bên kia có thái độ rất không tốt, cô mắng một câu thì liền trực tiếp cúp máy.
Bạch La La nhìn chằm chằm di động của mình, nghĩ thầm chuyện này rốt cuộc là sao đây.
Nhưng mà còn chưa chờ cậu nghĩ thông suốt thì điện thoại lại vang lên lần nữa, vẫn là giọng của người phụ nữ kia, cô nói: “Alo, xin lỗi, vừa rồi tôi mới nhìn nhật ký cuộc gọi của tôi, đúng là tôi có từng gọi cho anh.”
Bạch La La nói: “À……”
“Anh là Chu Trí Tri đúng không? Còn nhớ tôi không?” Giọng nói của cô gái này đúng là có chút quen thuộc, chỉ là trong lúc nhất thời Bạch La La chưa nhớ ra được.
Vì thế Bạch La La đành phải nói: “Ngại quá, tôi không nhớ rõ lắm.”
“Tôi là Vương Vi Mẫn.” Cô gái nói, “Nhớ chưa?”
Cái tên gợi lên trí nhớ của Bạch La La, sau một hồi suy nghĩ thì cậu bừng tỉnh nhớ ra, cậu nói: “A, cô chính là cháu gái của Vương Ngọc Nhuận đúng không?”
Vương Vi Mẫn nói: “Không sai.”
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Bạch La La nhớ lúc ấy cô từng gặp phải một cái bẫy của kẻ lừa đảo, sau đó bản thân và Ngô Thôi Tam còn cố ý theo dõi các cô để vạch trần âm mưu của kẻ lừa đảo, sau đó trao đổi phương thức liên hệ với Vương Vi Mẫn xong thì liền tạm biệt, không ngờ sẽ đột nhiên nhận được điện thoại của Vương Vi Mẫn.
‘’Ừm, trong nhà xảy ra chút chuyện.” Vương Vi Mẫn nói, “Anh…… anh tên Chu Trí Tri đúng không, tôi nhớ không lầm, lúc ấy anh nói với tôi, kẻ lừa đảo kia còn sẽ có chuẩn bị ở phía sau đúng không?”
Bạch La La nhớ việc này, cho nên trả lời vô cùng khẳng định. Cậu nói: “Đúng vậy, bọn họ khẳng định sẽ có chuẩn bị ở phía sau, làm sao vậy, cô gặp phải chuyện gì à?”
“Ừm.” Vương Vi Mẫn nói, “Tôi gặp…… chuyện rất kỳ quái.” Cũng không biết có phải ảo giác của Bạch La La hay không, cậu mơ hồ cảm thấy giọng của Vương Vi Mẫn đang run bần bật.
“Là chuyện gì?” Bạch La La nói, “Có thể nói chi tiết được không?”
“Chính là…… Một ít chuyện rất cổ quái.” Vương Vi Mẫn nói, “Ngay từ đầu tôi cho rằng là tên lừa đảo kia đang giở trò, nhưng những việc này xảy ra nhiều lần, tôi lại có chút…… không xác định được.”
Bạch La La nói: “Cô nói thử xem?”
Vương Vi Mẫn nói: “Tôi không thể nói nói qua điện thoại, như vậy đi, anh xem chúng ta có thể tìm thời gian gặp mặt được không?”
Bạch La La nghĩ nghĩ, do dự một lát, cậu nói: “Tôi chưa thể xác định được, có thể chờ lát nữa tôi trả lời cô được không?”
Vương Vi Mẫn nói được.
Khi Bạch La La gọi điện thoại, Lâm Trú Miên vẫn luôn ở bên cạnh nghe, y nghe được Bạch La La cúp điện thoại, không đợi Bạch La La mở miệng thì liền đặt câu hỏi nói: “Cô gái vừa rồi à?”
“Đúng rồi.” Bạch La La nói, “Là cháu gái của Vương Ngọc Nhuận mà lúc trước ngài mua la bàn ý, ngài còn nhớ không?”
Lâm Trú Miên nói: “Người mà cậu và Thôi Tam theo dõi ư?”
Bạch La La nghe được hai chữ theo dõi thì lỗ tai có hơi đỏ lên, cậu nói: “Vâng.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Trú Miên hỏi.
“Hình như là cô ấy gặp phải chuyện gì đó kỳ quái.” Bạch La La kể lại chi tiết chuyện cậu và Ngô Thôi Tam thấy mấy người Vương Vi Mẫn gặp phải kẻ lừa đảo cho Lâm Trú Miên nghe.
Sau khi Lâm Trú Miên nghe xong thì trầm ngâm một lát, nói: “Thú vị đấy, cậu định gặp mặt cô ta à?”
“Đúng rồi.” Bạch La La có hơi xấu hổ, cậu nói: “Trước đây tôi cũng làm cái này, cho nên cũng có chút kinh nghiệm, có lẽ có thể giúp được cho cô ấy, cho nên…… Tôi có thể gặp mặt cô ấy không?”
Lâm Trú Miên nhắm mắt lại, không trả lời, ngay khi Bạch La La cho rằng y sẽ từ chối yêu cầu của mình thì y hơi hơi gật gật đầu, nói một tiếng được.
Bạch La La nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Trú Miên lại nhẹ nhàng nói: “Đừng chạy lung tung đấy.”
Vẻ mặt của Bạch La La hơi cứng lại, biết Lâm Trú Miên đang cảnh cáo cậu, hiện tại trông cậu như đang tự do ở trong nhà họ Lâm, kỳ thật nói đến cùng cũng chỉ là một tên tội phạm lừa đảo thất bại bị bắt nhốt lại mà thôi. Dựa theo luật cân nhắc hình phạt của thế giới này, một kẻ lừa đảo như cậu sẽ trực tiếp bị kết án tử hình. Lâm Trú Miên không tống cậu vào tù, cũng đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Bạch La La nói: “Vâng.”
Lâm Trú Miên gật gật đầu rồi rời đi.
Ngô Trở Tứ rửa chén xong đi ra, thấy chỉ còn có Bạch La La ở phòng khách, nói: “Tiên sinh đi rồi à?”
Bạch La La nói: “Ừm.”
Ngô Trở Tứ nói: “Sao trông cậu không vui thế?”
Bạch La La nói: “Không có.” Chỉ là cậu đang đau lòng hỏi hệ thống tại sao lại cho cậu cái cơ thể như thế này.
Hệ thống ngược lại rất bình tĩnh, nó nói: “Cậu phải nghĩ kỹ, cậu chỉ có thể tìm cơ thể của cặn bã thôi.”
Bạch La La nói: “Bộ không thể tìm người tốt hơn cặn bã Chu Trí Tri một chút sao?”
Hệ thống nói: “Không cặn bả không thể xuyên vào, quá cặn bả thì thi thể đã bị dìm vào bên trong xi măng rồi, cậu hoàn toàn không biết đâu, vì để kiếm ký chủ thích hợp để ký sinh mà chúng tôi đã phải dốc hết toàn lực luôn đấy.”
Bạch La La: “…… Các đồng chí vất vả rồi?”
Hệ thống nói: “Thủ trưởng không vất vả ——”
Bạch La La: “……”
Lâm Trú Miên đi rồi, Bạch La La nhanh chóng gọi lại cho Vương Vi Mẫn. Vương Vi Mẫn nhận được điện thoại của Bạch La La hiển nhiên là nhẹ nhàng thở ra, cô gần như cười khổ mà nói: “Cũng may anh gọi lại cho tôi, tôi còn cho rằng anh sẽ từ chối tôi chứ.”
Bạch La La nói: “Không đâu, nếu lúc đầu chúng tôi đã giúp cô việc này, vậy thì đương nhiên sẽ giúp đến cùng.”
Vương Vi Mẫn nói: “Vậy chúng ta có thể hẹn thời gian gặp mặt không?”
Bạch La La nói: “Đương nhiên có thể.”
Hai người không sống cùng một tỉnh, nhưng cũng may hiện tại giao thông phát triển, Bạch La La không có phương tiện, Vương Vi Mẫn liền nói bản thân sẽ lập tức đặt vé máy bay, ước chừng chiều ngày mai sẽ đến thành phố của Bạch La La, kêu Bạch La La hẹn địa điểm để tối gặp mặt cô.
Bạch La La đồng ý hết.
Sau khi Bạch La La cúp điện thoại thì an ổn ngủ một giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch La La tùy tiện làm cơm chiên trứng, cùng ăn với Ngô Trở Tứ. Vốn dĩ cậu có hơi do dự có nên đi kêu Lâm Trú Miên ăn cơm hay không, nhưng Ngô Trở Tứ lại nói không cần phải xen vào tiên sinh, tiên sinh muốn ăn cơm sẽ tự đến, Bạch La La cũng liền từ bỏ.
Ngô Trở Tứ cơm nước xong, trước khi đi lên lầu hai thì hỏi Bạch La La một câu, nói hôm nay cậu ra ngoài à?
Bạch La La nói: “Đúng rồi.”
“Tôi thấy ấn đường của cậu biến thành màu đen, xích tinh lướt qua, đây là dấu hiệu của họa sát thân đấy.” Ngô Trở Tứ thuận miệng nói một câu.
Bạch La La nói; “…… Cậu nghiêm túc sao?”
Ngô Trở Tứ nói: “Ờm.”
Bạch La La ấm ức nói: “Cơm chiên trứng lúc sáng tôi chiên không ngon sao?”
Ngô Trở Tứ bị những lời này của Bạch La La làm cho tức đến cả mặt đều đỏ, cả giận nói: “Tôi đang nghiêm túc nói với cậu, có liên quan gì đến cơm chiên trứng chứ, cậu chiên cơm ngon là tôi có thể nhìn ra tướng khác sao?”
Bạch La La nói: “Ngày mai tôi không nấu cơm nữa……”
Gân xanh trên cổ của Ngô Trở Tứ nổi lên, cuối cùng không nói cái gì nữa, mà là cầm một chiếc gương đồng cổ làm trang trí ở trên bàn bên cạnh, sau đó đi đến bên cạnh Bạch La La nhét vào trong ngực của cậu, nói: “Cầm cái này có thể phá họa sát thân!”
Bạch La La: “(⊙v⊙) Ồ.”
Ngô Trở Tứ rất là bất đắc dĩ xua xua tay, nói: “Đi đi, đi đi, đi sớm về sớm, chú ý an toàn.”
Bạch La La đang chuẩn bị đi, lại chợt nhớ tới cái gì, có hơi ngượng ngùng nói: “Có thể cho tôi chút tiền không? Trên người tôi chẳng có đồng nào cả.”
Ngô Trở Tứ nghe vậy thì móc một cái thẻ từ trong lòng ngực ra đưa cho Bạch La La nói: “Mật mã sáu số sáu, tiền không nhiều lắm, ăn bữa cơm vẫn đủ.”
Bạch La La nói: “Cảm ơn anh trai, anh đúng là người tốt.”
Ngô Trở Tứ: “…… Đừng phát thẻ người tốt cho tôi!!”
Cất cái gương nhỏ của Ngô Trở Tứ vào trong ngực, trong tay cầm thẻ, Bạch La La vui vẻ trong lòng đi ra cửa.
Bạch La La đến nơi mà cậu và Vương Vi Mẫn đã hẹn trước một tiếng đồng hồ, nhưng cậu không ngờ Vương Vi Mẫn đã tới, đang trầm mặc cúi đầu nhìn di động.
“Sao đến nhanh như vậy?” Bạch La La tính thời gian cho rằng cô sẽ đến hơi muộn một ít.
Vương Vi Mẫn nói: “À, tôi trực tiếp nhờ bạn tôi đưa đến đây, anh đã đến rồi.”
Bạch La La gật gật đầu.
“Uống cái gì không?” Vương Vi Mẫn nói.
Bạch La La nói: “Không vội.” Sau khi cậu ngồi xuống thì cẩn thận đánh giá Vương Vi Mẫn, phát hiện so với trước đó, Vương Vi Mẫn đã tiều tụy hơn rất nhiều.
Má cô gầy đi vành mắt xanh lên, cho dù là Bạch La La không biết xem tướng, cũng có thể nhìn ra được trạng thái của cô không tốt.
Bạch La La uống chút nước, sau đó lên tiếng, nói: “Cô thử nói chi tiết cho tôi nghe xem, tôi xem tôi có thể giúp đỡ hay không.”
Vương Vi Mẫn gật gật đầu, cô nói: “Là thế này, lần đó không phải các anh nói với tôi, người xem tướng cho tôi là một tên lừa đảo hay sao.”
Bạch La La nói: “Đúng vậy, sau đó cô trở về không có điều tra người bên cạnh mình à?”
Vương Vi Mẫn nói: “Tôi có điều tra, hơn nữa còn điều tra ra được bên cạnh thật sự có một người hai lòng.”
Bạch La La vừa nghe có hơi mê mang, người này bị điều tra ra, kẻ lừa đảo nên biết kế hoạch của mình bị bạn lộ rồi. Dựa theo tính tình chú ý cẩn thận bọn họ, hẳn là nên chuyển sang mục tiêu lừa gạt khác, vậy vì sao Vương Vi Mẫn còn gặp phải nhiều chuyện kỳ quái như vậy?
Vương Vi Mẫn nói: “Nhưng —— nhưng—— tôi còn gặp phải một chuyện kỳ quái.”
Khi Vương Vi Mẫn nói đến mấy chữ chuyện kỳ quái này, trong ánh mắt rõ ràng toát ra sự kinh sợ, cô không tự chủ được uống một ngụm nước lớn trong ly, sau đó mới tiếp tục nói: “Tôi, tôi luôn gặp ác mộng, mơ thấy một số chuyện vô cùng, vô cùng đáng sợ.”
Bạch La La nói: “Ví dụ như?”
Vương Vi Mẫn nói: “Tôi mơ thấy, có một người giống hệt mình ở trong nhà của tôi.”
Bạch La La nhíu mày: “Cô có thể nói chi tiết hơn một chút không?”
Vương Vi Mẫn thần sắc hoảng hốt, nói: “Tôi nói không rõ, nói không rõ được, nội dung của mấy giấc mơ này chỉ có thể nhớ rõ khi tôi mới tỉnh dậy…… Lúc sau liền trở nên mơ hồ.”
Bạch La La nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn kiên nhẫn tiếp tục dẫn đường Vương Vi Mẫn.
Lúc này, Vương Vi Mẫn đã hoàn toàn mất đi vẻ tinh thần phấn chấn của trước đây, nói chuyện lộn xộn, vất vả lắm Bạch La La mới miễn cưỡng hiểu cô ấy đang muốn diễn đạt điều gì.
Hóa ra Vương Vi Mẫn nói, cô đã nhìn thấy một người giống hệt mình trong giấc mơ, mới đầu người đó chỉ tồn tại trong giấc mơ, nhưng gần đây cô mới phát hiện, người đó lại từ trong giấc mơ mà xâm nhập ra hiện thực.
“Vì sao lại nói như vậy?” Bạch La La nói, “Cô có chứng cứ gì?”
Vương Vi Mẫn nói: “Cô ta để lại lời nhắn cho tôi.”
Bạch La La: “……”
Vương Vi Mẫn nói: “Anh có biết có một phần mềm có thể ghi lại chất lượng giấc ngủ, nói mớ gì đó không?”
Bạch La La nói: “…… Cho nên?”
Vương Vi Mẫn nói: “Có một lần sau khi tôi thức dậy thì nghe được nghe thấy giọng nói giống như tôi trong phần mềm, giọng nói đó nói với tôi, được rồi, tôi đã đến rồi, cô có thể đi rồi đấy.”
Bạch La La thấy Vương Vi Mẫn nói mà cả người phát run, thì nhanh chóng bảo cho cô bình tĩnh lại, cậu nói: “Vậy nhà cô có lắp camera theo dõi không?”
Vương Vi Mẫn gật gật đầu, cô nói: “Có camera, tôi cũng xem rồi, không có gì khác thường, bên trong hình ảnh camera tôi…… ngủ rất ngon.”
Bạch La La thấy bộ dạng suy sụp của cô, thử nói: “Vậy cô có đến khám bác sĩ chưa?”
Nào biết Vương Vi Mẫn vốn đang thân thiện khi nghe được hai chữ bác sĩ thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô trực tiếp đập bàn, nói: “Anh cũng cảm thấy tôi có bệnh?? Tôi có bệnh mà tôi không biết sao? Còn cần anh nói à?? Có phải anh cũng cảm thấy tôi điên rồi, cảm thấy trên đời này hoàn toàn không có chuyện như vậy hay không!!!”
Phản ứng cảm xúc của cô kịch liệt, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Bạch La La.
Bạch La La nhanh chóng nói: “Không, tôi không có ý đó, tôi biết có một số việc là tạm thời không có cách nào dùng khoa học giải thích, cũng hiểu được tâm trạng hiện tại của cô, tôi chỉ là muốn tìm hiểu tình huống một chút, không có ý không tin cô đâu.”
Vương Vi Mẫn nghi ngờ nhìn Bạch La La, nói: ‘’Anh tin trên đời này quỷ sao?”
Bạch La La nói: “…… Tôi không tin.”
Vương Vi Mẫn trên mặt lạnh lùng, khi muốn lên tiếng, Bạch La La lại cắt ngang cô, nói: “Nhưng tôi biết ai có thể giải quyết được vấn đề của cô!”
Vương Vi Mẫn nói: “Ai?”
Bạch La La nói: “Cô biết thầy phong thuỷ không……”
Vương Vi Mẫn nói: “Thầy phong thuỷ?”
Bạch La La nói: “Không sai.”
Vương Vi Mẫn nói: “Đó là làm gì?”
Bạch La La nói: “Phê cát phán hung, phân chia âm dương. Có thể cứu sống người, cũng có thể trợ giúp người chết.”
Vẻ mặt của Vương Vi Mẫn rốt cuộc cũng dịu xuống, cô nói: “Anh quen thầy phòng thủy sao?”
Bạch La La nói: “Có quen một người.”
Vương Vi Mẫn nói: “Người đó có thể giúp tôi không?”
Bạch La La có chút do dự, cậu nói: “Anh ta có chút cố chấp, tôi không cam đoan anh ta có thể giúp cô, nhưng tôi sẽ cố hết sức thuyết phục anh ta……”
Vương Vi Mẫn nói: “Cảm ơn anh.” Đại khái là áp lực quá lớn, sau khi cô gái này nhận được lời hứa của Bạch La La thì liền trực tiếp lệ như suối trào, nước mắt cứ thế tuôn rơi, khiến cho lớp trang điểm cũng muốn trôi hết.
Bạch La La cũng không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh yên lặng đưa khăn giấy. Ngược lại thì bộ dạng này của hai người bọn họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, có người ném một ánh mắt khinh thường cho Bạch La La, có thể là xem Bạch La La trở thành một tên đàn ông nhẫn tâm vứt bỏ con gái nhà người ta.
Bạch La La đầy mặt vô tội, sau khi uống liên tiếp hai ly cà phê xong thì cuối cùng mới thấy cảm xúc của Vương Vi Mẫn cũng đã được khống chế.
“Cảm ơn anh.” Vương Vi Mẫn có hơi xấu hổ, cô nói, “Tôi…… Tôi kích động quá, chủ yếu là do người trong nhà đều không tin tôi, bọn họ cảm thấy là do tinh thần của tôi có vấn đề……”
“Không sao.” Bạch La La quan tâm nói, “Ngồi máy bay một ngày cũng mệt rồi nhỉ? Khách sạn của cô ở đâu, tôi đưa cô trở về.”
“Vậy làm phiền anh.” Cuối cùng Vương Vi Mẫn cũng nở một nụ cười nhạt..
Khách sạn mà Vương Vi Mẫn ở cách quán cà phê không xa, theo cô nói đi bộ mười mấy phút là có thể đến. Bạch La La tính tiền rồi đi bộ cùng với Vương Vi Mẫn trở về.
Sau khi xác định cô gái đã khóa cửa phòng kỹ rồi, trước khi đi còn dặn dò Vương Vi Mẫn buổi tối nhớ móc dây xích khóa cửa, đừng tùy ý mở cửa, có việc cứ gọi điện thoại cho cậu bất cứ lúc nào.
Vương Vi Mẫn có chút xấu hổ xin lỗi Bạch La La, nói trong khoảng thời gian này tinh thần trạng thái của cô không tốt, bảo Bạch La La đừng để ý. Bạch La La trấn an cô vài câu, sau đó mới xoay người rời đi.
Thật ra Vương Vi Mẫn cũng có mời Bạch La La ở lại, nhưng Bạch La La nào dám chứ, cậu vẫn còn nhớ rõ câu đừng có chạy lung tung của Lâm Trú Miên đấy.
Khi ra khỏi khách sạn thì sắc trời đã khuya, gần đây thời tiết chuyển lạnh lại rơi một ít mưa, trên đường không nhiều người đi lại thoạt nhìn trông khá quạnh quẽ. Bạch La La đang chuẩn bị gọi xe về nhà, nào biết khi cậu đang sang đường thì đột nhiên có một người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, Bạch La La còn tưởng rằng anh ta uống say, muốn né tránh, người này lại ngoan cố đụng vào người của Bạch La La một cái.
Bạch La La lộ vẻ ngạc nhiên, còn chưa mở miệng nói chuyện thì gã đã xoay người chạy như điên rồi.
Bạch La La nhìn thấy cảnh này thì phản xạ có điều kiện sờ sờ di động và thẻ ở trong túi của mình, phát hiện đồ vẫn còn, vì thế liền lộ vẻ mặt không thể hiểu được, nghĩ thầm người này rốt cuộc là muốn làm gì thế.
Hệ thống lại nhanh nhạy hơn Bạch La La một chút, nói: “Cậu sờ ngực mình xem.”
Bạch La La cúi đầu sờ ngực thì sờ được một th* c*ng r*n ở trên ngực của mình, khi móc ra lại phát hiện đó là một chiếc gương đồng nhỏ mà trước khi đi ra ngoài Ngô Trở Tứ đã nhét vào cho cậu.
Bạch La La nói: “…… sao vậy?”
Hệ thống nói: “Cậu không phát hiện trên gương có thêm cái gì à?”
Bạch La La nhìn kỹ thì phát hiện mặt sau của chiếc gương thực sự có thứ gì đó, mặt sau của chiếc gương này được chạm khắc hoa văn gỗ, mà lúc này ở giữa hoa văn chạm khắc lại có một điểm nhỏ màu trắng, như thể bị một vật sắc nhọn nào đó đâm thủng.
Bạch La La nhìn đến điểm trắng này rốt cuộc cũng hiểu vừa rồi người nọ muốn làm cái gì, cậu lộ ra vẻ không thể tưởng tượng, nói: “Vừa rồi người đó muốn giết tôi sao?” ——có lẽ vừa rồi trong tay người nọ cầm một cây kim dài muốn đâm vào vị trí tim của cậu, nhưng cuối cùng lại bị gương của Ngô Trở Tứ chặn lại.
Hệ thống suy nghĩ nhiều hơn Bạch La La, nó nói: “Xem ra tên lừa đảo mà Vương Vi Mẫn gặp phải không phải là một tên lừa đảo bình thường rồi.”
Bạch La La dựng cả tóc gáy toát hôi lạnh.
Cũng may lúc này đột nhiên có một xe taxi trống đến, cậu nhanh chóng vẫy tay ngăn lại, vội vội vàng vàng trở về nhà.
Khi Bạch La La về đến nhà còn cho rằng Ngô Trở Tứ đã ngủ rồi, nào biết ánh đèn trong nhà còn sáng, cậu đi vào còn nhìn thấy được Lâm Trú Miên đang ngồi ở trên sô pha.
Tai của Lâm Trú Miên đang đeo tai nghe, tựa như đang ở nghe cái gì đó, nhận ra tiếng động Bạch La La thì chậm rãi nói câu: “Về rồi à?”
Bạch La La có hơi sợ hãi, nói: “Vâng, về rồi ạ.”
Lâm Trú Miên nói: “Lại đây.”
Bạch La La nhanh chóng ngoan ngoãn đi qua.
Nào biết sau khi Lâm Trú Miên kêu Bạch La La qua thì lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Ngồi đi.”
Bạch La La: “……” Nói một cách hợp lý, cậu không muốn ngồi ở bên cạnh Lâm Trú Miên lắm, nhưng Lâm Trú Miên đã mở miệng, cậu lại không dám không ngồi, vì thế sau khi rối rắm một lát thì vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh Lâm Trú Miên.
Lâm Trú Miên không nói chuyện, chợt đưa tay về phía Bạch La La, Bạch La La bị khiếp sợ, lại thấy y móc gương đồng từ trong túi áo trên ngực của mình ra.
Lâm Trú Miên dùng tay v**t v* những nét chạm khắc tinh xảo trên mặt sau của gương đồng, nói: “Gặp mặt cô ta rồi?”
Bạch La La nói: “Vâng……”
Lâm Trú Miên nói: “Nói một chút đi.”
Bạch La La vốn dĩ cho rằng cậu còn phải tốn một phen công sức mới có thể làm cho Lâm Trú Miên ra tay giúp Vương Vi Mẫn, không ngờ Lâm Trú Miên lại chủ động nói chuyện này. Hơn nữa Bạch La La theo Lâm Trú Miên lâu như vậy, tuy rằng lúc này trên mặt Lâm Trú Miên vẫn không có biểu cảm gì như cũ, nhưng Bạch La La lại mơ hồ cảm thấy được một loại áp lực phẫn nộ.
Bạch La La đơn giản tường thuận lại chuyện mà Vương Vi Mẫn đã nói với cậu, cường điệu miêu tả trạng thái tinh thần và những chuyện cô đã gặp phải.
Lâm Trú Miên vẫn luôn cầm gương trong tay, lẳng lặng nghe Bạch La La nói.
Sau khi Bạch La La nói xong, y nói: “Tôi biết rồi.”
“Tiên sinh, Vương Vi Mẫn thật sự gặp phải thứ dơ bẩn sao?” Bạch La La nói, “Sao cô ấy lại gặp phải nhiều chuyện kỳ quái như vậy?”
Lâm Trú Miên không có trả lời phải hay không, chỉ là chậm rãi nói: “Trên thế giới này, có một số người còn đáng sợ hơn những thứ dơ bẩn.”
Bạch La La: “Cho nên ý của tiên sinh là có người quấy phá ư?”
Lâm Trú Miên nói: ‘’Đương nhiên.”
Bạch La La vừa nghe là người thì liền nhẹ nhàng thở ra, cậu nói: “Là người là tốt rồi……”
Lâm Trú Miên nhàn nhạt nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ đi.”
Bạch La La nói vâng rồi đứng dậy đi lên lầu, khi cậu đến lối rẽ trên lầu hai thì liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, lúc này lại nhìn thấy ngón tay Lâm Trú Miên hơi hơi dùng sức trực tiếp kẹp gãy cái gương đồng kia, sau đó thuận tay ném vào trong thùng rác.
Bạch La La không dám dừng lại nữa, nhanh chóng trở về phòng của mình, sau khi cậu rửa mặt xong thì nằm ở trên giường nói với hệ thống: “Hệ thống ơi, Lâm Trú Miên đang tức giận sao?”
Hệ thống nói: “Chắc vậy.”
Bạch La La nói: “Ừm…… anh ta đúng là người chính trực.”
Hệ thống không hé răng, cuối cùng hỏi câu: “Cắn hạt dưa không?”
Bạch La La nói: “Cắn cắn cắn.”
Sau đó một người một hệ thống lại bắt đầu vui sướng rắc rắc, mãi đến khi Bạch La La đi vào giấc ngủ. Cho nên không thể không nói có thể cắn hạt dưa ở trong não thật là một chuyện hạnh phúc, sau khi cắn xong cứ thế mà đi ngủ, khỏi cần phải lo không đánh răng.
Không thể không nói Bạch La La là một người lạc quan, nếu người bình thường gặp phải chuyện thiếu chút nữa đã chết như thế này thì nói không chừng sẽ phải trắng đêm khó ngủ. Nhưng cậu lại khò khè khò khè ngủ luôn, ngay đến mơ cũng không thấy một cái nào.
Ngày hôm sau, Bạch La La bị Ngô Trở Tứ kêu dậy nấu đồ ăn sáng.
Ngô Trở Tứ nói: “Tôi muốn ăn cháo hải sản.”
Bạch La La mê mang bò từ trên giường dậy, còn đang đánh răng, hàm hàm hồ hồ nói được rồi.
Hải sản đại khái là Ngô Trở Tứ mới mua ngày hôm qua, vô cùng tươi, Bạch La La xử lý tôm cua sạch sẽ rồi lấy thịt ra, sau đó lại vo gạo sạch sẽ rồi cho vào trong nồi.
Khi Bạch La La nấu ăn, Ngô Trở Tứ liền lấy cuốn sổ ở bên cạnh liên tục gật đầu, Bạch La La nhìn cậu ta nói: “Anh nhìn cái gì đấy?”
Ngô Trở Tứ nói: “Học học, học học.”
Bạch La La: “……” Ài, tùy anh ta thôi.
Không thể không nói bộ môn nấu ăn này thật sự là cần phải có năng khiếu, nguyên liệu, công đoạn giống nhau thậm chí có thể nói là cùng một loại gia vị, nhưng hương vị làm ra lại là một trời một vực, khiến cho người ta không khỏi cảm thán có một số việc quả thực không phải cứ cố gắng là có thể làm được như thế.
Cháo hải sản còn đang nấu ở trong nồi, Vương Vi Mẫn lại gọi đến, cô thấp thỏm khóc trong điện thoại, nói hôm qua bản thân lại gặp ác mộng, thật sự rất đáng sợ, xin Bạch La La có thể mau chóng giúp cô một chút hay không, cô thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi.
Bạch La La nói: “Cô đừng sợ, hôm qua tôi đã nói việc này với tiên sinh nhà tôi rồi, anh ấy đồng ý giúp cô.”
Vương Vi Mẫn nói: “Vậy khi nào tôi mới có thể gặp tiên sinh?”
Bạch La La nhìn cháo trong nồi, nói: “Nếu không hay vầy đi, tôi lái xe đến đón cô?”
Vương Vi Mẫn liên tục nói được.
Bạch La La dặn Ngô Trở Tứ hai mươi phút sau hãy tắt lửa, sau đó lại mượn chìa khóa xe của cậu ta.
Ngô Trở Tứ nói: “Cậu để ý như vậy chẳng lẽ là thích con người ta à? Huống hồ cậu đón người đến đây, không đi hỏi ý của tiên sinh trước sao?”
Điều này cũng đúng, Bạch La La cũng cảm thấy bản thân có hơi nôn nóng. Dựa vào tính tình Lâm Trú Miên, hẳn là sẽ không thích người khác không hỏi mà đến.
Bạch La La nói: “Vậy để tôi đi hỏi tiên sinh trước.”
Vừa vặn Lâm Trú Miên cũng nhín chút thời gian tới, Bạch La La do do dự dự nói ý nghĩ của chính mình, hỏi có thể đón Vương Vi Mẫn đến đây hay không.
Lâm Trú Miên hơi hơi nâng cằm, nói: “Có thể.”
Bạch La La lộ vẻ vui mừng.
Lâm Trú Miên nói: “Nhưng cô ta không thể ăn cháo.”
Bạch La La: “……” Trọng điểm là cái này sao.
Ngô Trở Tứ còn ở bên cạnh góp thêm náo nhiệt, nói: “Tiên sinh nói rất đúng, người có thể tới, cháo thì không thể đụng.”
Bạch La La: “……” Hai người đủ rồi nha.