Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 72

Cháo còn đang nấu trong nồi, Bạch La La đã lái xe đi rồi.

Nơi ở Bạch La La cách khách sạn mà Vương Vi Mẫn đang ở có hơi xa, phải lái xe hơn một giờ mới đến. Trước khi đi cậu có gọi cho Vương Vi Mẫn, nói bản thân đã tìm được một thầy phong thủy có thể giúp cho cô rồi.

Vương Vi Mẫn cảm động đến rơi nước mắt cám ơn Bạch La La ở trong điện thoại, Bạch La La nghĩ đến tình huống nguy hiểm ngày hôm qua thì lại dặn dò cô đừng ra cửa, bản thân sẽ lái xe đến đón cô.

Khi đến khách sạn, Bạch La La đến phòng của Vương Vi Mẫn đón cô, lúc Vương Vi Mẫn nhìn thấy Bạch La La vẻ mặt vẫn còn hơi hoảng hốt, cô miễn cưỡng cười một cái, nói: “A…… Cảm ơn anh.”

Bạch La La nói: “Khách sáo rồi.”

Hai người cùng nhau lên xe, Vương Vi Mẫn ngồi ở trên ghế phụ ngủ mất. Từ khuôn mặt tiều tụy và vòng đen đặc dưới mắt là có thể nhìn ra, lúc này cô cực kỳ mỏi mệt, dù có ngủ thiếp đi thì chất lượng giấc ngủ cũng rất kém, mày vẫn luôn nhăn lại.

Bạch La La thấy thế thì nâng kính cửa sổ lên giúp cô, còn tắt nhạc trên xe.

Bạch La La đón Vương Vi Mẫn xong lại lái xe thêm một giờ nữa để trở về nhà.

Khi Bạch La La dẫn Vương Vi Mẫn vào nhà, Ngô Trở Tứ và Lâm Trú Miên đang ăn cháo sền sệt thơm ngon, hai người nghe được tiếng bước chân của Bạch La La thì cũng không thèm ngẩng đầu lên, Bạch La La còn thấy rõ ràng Ngô Trở Tứ nhanh chóng húp một ngụm cháo lớn, Bạch La La: “……” Có thể có một chút tiền đồ hay không? Có ai giành với anh đâu.

Cũng may Vương Vi Mẫn trông uể oải, thoạt nhìn hoàn toàn không hứng thú ăn uống, Bạch La La khách sáo hỏi cô có muốn ăn một chút hay không, cô lắc đầu từ chối nói: “Không cần, cảm ơn anh nha, tôi không ăn nổi.”

Ngô Trở Tứ nghe vậy, tựa như lập tức nhẹ nhàng thở ra mà buông chén cháo xuống, cảm thấy mỹ mãn mà gắp miếng dưa muối.

Bạch La La nhìn bộ dạng này của cậu ta chỉ cảm thấy nhức đầu, quay đầu nói với Vương Vi Mẫn: “Lâm tiên sinh còn đang ăn cơm, chúng ta đi ra ngoài chờ trước đi, chờ sau khi bọn họ ăn xong rồi thì lại nói chi tiết với bọn họ.”

Vương Vi Mẫn có chút ấn tượng đối với Lâm Trú Miên, gật đầu nói được, đi theo Bạch La La đến phòng tiếp khách.

Hai mươi phút sau, Ngô Trở Tứ và Lâm Trú Miên đã ăn no xuất hiện ở phòng tiếp khách.

Ngô Trở Tứ nói: “Chu Trí Tri, cậu đi ăn sáng trước đi, nếu không chờ lát nữa sẽ nguội đấy.”

Bạch La La tuy rằng thích ăn, nhưng cũng không có chấp niệm lớn với đồ ăn như vậy, cậu nói: “Không cần, giải quyết chuyện này trước đi.”

Lâm Trú Miên ngồi xuống đối diện với Vương Vi Mẫn.

Tuy rằng trước đây Vương Vi Mẫn chỉ gặp Lâm Trú Miên một lần, nhưng cô lại có ấn tượng rất sâu sắc về người này, một là bởi vì bề ngoài của Lâm Trú Miên xuất sắc, mà còn bởi vì đôi mắt của Lâm Trú Miên không nhìn thấy. Vương Vi Mẫn nhớ em họ Vương Di Dao của mình còn từng cảm thán, nói khí chất người này tốt như vậy, nhưng đôi mắt lại không nhìn thấy, thật là quá đáng tiếc. Lúc ấy Vương Vi Mẫn không nói tiếp, nghĩ thầm người ta như vậy thì có cái gì phải đáng đáng tiếc, nói không chừng còn xuất sắc hơn cả em đấy. Ngược lại cô cũng không ngờ, bản thân lại có thể gặp lại Lâm Trú Miên nhanh như vậy.

Trước khi Vương Vi Mẫn trải qua những việc này thì cũng không quá tin vào mấy loại chuyện xem tướng thế này, theo góc độ của cô, việc nhìn ra được hung cát từ trên khuôn mặt một người thì trông thế nào cũng như mánh khoé bịp người. Nhưng hiện tại Vương Vi Mẫn đã trải qua nhiều chuyện kỳ quái như vậy, lại bắt đầu nghi ngờ liệu những gì mình tin tưởng có phải là sự thật hay không.

Lâm Trú Miên tuy là nhắm mắt, Vương Vi Mẫn lại có loại cảm giác bản thân đang bị quan sát, cô có chút khẩn trương khó hiểu, răng cắn chặt môi dưới đến không còn thấy màu máu.

Ngón tay của Lâm Trú Miên nhẹ nhàng gõ nhẹ vào tay cầm ghế, nói: “Nói chi tiết xem.”

Vì thế Vương Vi Mẫn lại nghiêm túc kể lại những gì mình đã trải qua một lần nữa, Lâm Trú Miên an tĩnh nghe, không hỏi bất kỳ câu hỏi gì, mãi cho đến khi Vương Vi Mẫn nói xong, sau khi y trầm mặc một lát thì hỏi một câu: “Người mà cô nhìn thấy y hệt cô ở trong mơ, có cái gì khác thường hay không.”

Vương Vi Mẫn có hơi mê mang, cô nói: “Khác thường? Không có gì khác thường cả……”

Lâm Trú Miên lắc đầu nói: “Cô cẩn thận ngẫm lại đi.”

Vương Vi Mẫn cẩn thận nghĩ nghĩ, lại vẫn không tìm ra được vấn đề.

Lâm Trú Miên thấy thế, chậm rãi nói: “Khi cô ngủ trên người có mang trang sức gì hay không?”

“Trang sức?” Vương Vi Mẫn nói, “Bịt mắt có tính không?”

Lâm Trú Miên nói: “Bịt mắt kiểu nào?”

Vương Vi Mẫn nhớ một chút, nói: “Là một nhân vật anime ……”

Lâm Trú Miên nói: “Hình nhân vật anime đó có phân đều ra hay không.”

Vương Vi Mẫn nói: “Có……”

Lâm Trú Miên nói: “Cô nhớ lại một chút, khi cô nhìn thấy người kia, có phải trên mặt cũng có đeo bịt mắt hay không, mà nhân vật trên cái bịt mắt đấy, có phải đã bị đảo ngược hay không?”

Vẻ mặt Vương Vi Mẫn dại ra một chút, theo sau cả kinh nói: “Đúng vậy, chính là bị ngược.” Màu sắc của cái bịt mắt là trái xanh phải đỏ đặc biệt rõ ràng, nhưng người mà cô thấy giống y hệt cô, bịt mắt trên đầu lại là trái đỏ phải xanh.

Vương Vi Mẫn nhớ tới hình ảnh đó thì trên người liền nổi một tầng nổi da gà, cô nói: “Đại sư, đại sư, chuyện gì thế này? Người đó thật sự là quỷ muốn tìm tôi đòi mạng sao?”

Lâm Trú Miên nhàn nhạt nói: “Quỷ đòi mạng thì không có, người muốn cô chết thì có không ít đâu.”

Vương Vi Mẫn nói: “Đại sư, ngài có ý tứ gì thế này?”

Lâm Trú Miên nói: “Nhà cô có vấn đề lớn, nếu cô tiếp tục ở bên trong đó thì trong vòng một năm, không chết cũng sẽ điên.” Mặc dù là nói ra hậu quả nghiêm trọng như thế, nhưng vẻ mặt của y vẫn cứ lạnh nhạt như vậy.

Vương Vi Mẫn nói: “Không chết cũng điên?? Việc này có liên quan gì đến nhà tôi?” Biểu cảm của cô quả thực như sắp khóc ra, trong giọng cũng mang dày đặc khóc nức nở, cô nói, “Lâm tiên sư, ngài phải giúp giúp tôi, tôi không có làm chuyện xấu gì cả, ngài cứu cứu tôi đi mà!!!” Cảm xúc của cô thoạt nhìn như muốn sụp đổ, nếu không phải Bạch La La ngăn cản, nói không chừng đã quỳ xuống trước mặt Lâm Trú Miên luôn rồi.

“Tôi vốn dĩ không muốn nhúng tay vào chuyện này.” Lâm Trú Miên nói, “Nhưng mà bọn họ đã đụng đến người không nên đụng.”

Những lời này của y, chính là nói rõ muốn nhúng tay.

Vương Vi Mẫn vui mừng khóc lên, cô liên tục nói cám ơn: “Cảm ơn tiên sư, cảm ơn tiên sư!!!”

Lâm Trú Miên nói: “Chuẩn bị một chút đi, tôi cần đến nhà cô xem.”

Vương Vi Mẫn gật đầu như giã tỏi.

Sau khi Lâm Trú Miên nói xong thì rời đi, lưu lại Vương Vi Mẫn còn đang yên lặng rơi lệ.

Ngô Trở Tứ vỗ vỗ bả vai Bạch La La nói: “Đừng quên tiền án đấy, chú ý kiềm chế nha.”

Bạch La La lộ vẻ bất đắc dĩ.

Sau khi họn họ rời đi, để lại Bạch La La ngồi cùng với Vương Vi Mẫn khóc nửa giờ, chờ đến cuối cùng Vương Vi Mẫn cũng dừng được nước mắt, cô biết ơn Bạch La La nói: “Cảm ơn anh, Chu Trí Tri, nếu không phải anh ở cùng tôi, tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.”

Bạch La La nói: “Đừng cám ơn tôi, cám ơn tiên sinh đi, nếu không có anh ta tôi cũng không giúp được cô cái gì đâu.”

Vương Vi Mẫn gật gật đầu, đầy mặt biết ơn.

Sau khi sự việc được giải quyết xong, Vương Vi Mẫn liền đặt vé máy bay ngay trong đêm, nói ngày mai có thể trở về, vừa vặn Lâm Trú Miên không có việc gì, cũng đồng ý thời gian này.

Gia đình của Vương Vi Mẫn vốn là người Đông Bắc, sau này đến vùng duyên hải làm ăn, sau đó định cư ở thành phố hiện tại. Điều kiện của gia đình cô vô cùng tốt, nhưng chính bởi vì quá tốt, cho nên quan hệ của cha mẹ ngược lại chẳng ra gì. Cha mẹ cô đơn thuần là hôn nhân thương mại, sau khi kết hôn đều ở bên ngoài ai lo phận nấy không liên quan gì với nhau, tuy rằng không ly hôn, nhưng gia đình lại là thùng rỗng kêu to.

Nhưng mà cũng may, Vương Vi Mẫn là con gái duy nhất trong nhà, ông bà nội và cùng ông bà ngoại đều vô cùng yêu thương cô, cũng biểu lộ thái độ nói cô chính là người nối nghiệp duy nhất của nhà họ Vương, khiến cho những người khác phải tắt tâm tư.

Có thể nói cả đời này của Vương Vi Mẫn đều quá xuôi gió xuôi nước, lại không nghĩ rằng đột nhiên gặp phải những việc này.

Bạch La La hỏi Vương Vi Mẫn, nói cô có từng mời các tiên sinh phong thủy khác đến xem chưa, Vương Vi Mẫn cười khổ, nói người trong nhà cô đều không tin cái này, chỉ cần cô nhắc tới chuyện này, phản ứng đầu tiên của các thành viên trong gia đình bọn họ đều là: Có phải vì áp lực tâm lý quá lớn hay không, có cần đi khám bác sĩ hay không. Điều này khiến cho Vương Vi Mẫn tức giận, cũng bởi vì cái này, cho nên khi Bạch La La lúc ấy nhắc tới hai chữ bác sĩ, Vương Vi Mẫn mới có thể phản ứng mạnh như vậy.

Vương Vi Mẫn thở phì phì nói: “Bọn họ cho rằng tôi không thấy sao? Tôi đi khám rồi đó, bác sĩ nói tôi không có vấn đề gì cả, chỉ nói tôi có chút suy nhược thần kinh —— nếu không phải bị dọa như vậy, làm sao tôi có thể bị thần kinh suy nhược chứ!”

Bạch La La nhanh chóng trấn an cô vài câu.

Đến buổi tối, Vương Vi Mẫn ở trong phòng khách mà Lâm Trú Miên sắp xếp.

Hôm nay cô không gặp bất kỳ cảnh mơ nào không ổn nữa, vừa nằm lên giường liền an ổn chìm vào giấc ngủ, điều này làm cho Vương Vi Mẫn đã lâu chưa có được một giấc ngủ chất lượng cao nào càng thêm tin tưởng Lâm Trú Miên có thể giải quyết được vấn đề, tảng đá lớn đè ở trong lòng cũng nới lỏng không ít.

Chuyến bay ngày hôm sau là vào 11 giờ.

Buổi sáng, Bạch La La làm mấy cái sandwich, nghĩ lát nữa khi đến sân bay chờ máy bay có thể ăn. Nào biết cậu vừa nướng bánh xong thì đã bị Ngô Trở Tứ ăn hai cái, sau khi Ngô Trở Tứ ăn xong còn l**m ngón tay nói: “Sao lại ngon như vậy chứ.”

Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Trứng đánh tan rồi nhúng bánh mì vào sau đó chiên lên, bây giờ anh ăn hay lát nữa mới ăn?”

“Ăn chứ.” Ngô Trở Tứ nói, “Tôi ăn hai cái, cậu bỏ nhiều sốt salad cho tôi nhé.”

Khi mấy người cùng ra sân bay, Vương Vi Mẫn ngồi trên xe ăn sandwich cảm thán nói: “Trí Tri, anh tốt thật đấy, nếu ai có thể làm bạn gái của anh thì nhất định sẽ rất hạnh phúc cho xem.”

Bạch La La cười ngây ngô, nói: “Có thật không?”

Vương Vi Mẫn nói: “Đương nhiên, bây giờ người có tài nấu ăn đều rất được chào đón đấy.”

Bạch La La nói câu: “Vậy tôi phải cố gắng hơn rồi.”

Lâm Trú Miên ngồi phía trước lại nói tiếp câu: “Trước kia cậu không cố gắng à?”

Bạch La La thiếu chút nữa đã nói ra bản thân chưa từng có bạn gái, lời nói vừa đến bên miệng thì mới nhớ trước đây Chu Trí Tri chính là tay hái hoa lão luyện, cậu nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu: ‘’Phương hướng cố gắng không đúng.”

Vương Vi Mẫn phụt cười một tiếng.

Ngủ một giấc ngon lành, lại được Lâm Trú Miên hứa hẹn, trạng thái tinh thần của Vương Vi Mẫn rõ ràng đã khôi phục không ít.

Trong lúc đợi máy bay, Lâm Trú Miên bảo Vương Vi Mẫn nói chuyện ở trong nhà của cô một chút, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt. Vương Vi Mẫn không có chút do dự trên mặt, tuy nói ra mấy chuyện không hay ở trong nhà thật sự là rất mất mặt, nhưng Lâm Trú Miên cũng đã yêu cầu như vậy rồi, cô cắn răng một cái vẫn là nói hết tất cả mọi chuyện ra.

Không thể không nói, Vương Vi Mẫn này quả thực không có lòng đề phòng gì cả, bởi vì nếu Lâm Trú Miên và Bạch La La đều là kẻ lừa đảo thì của cải nhà cô gần như đã bị đào mất đất rồi.

Vương Vi Mẫn vừa nói, Lâm Trú Miên vừa nghe, Vương Vi Mẫn vẫn luôn nói cho đến khi máy bay cất cánh, mới gần như nói rõ ràng hoàn cảnh phức tạp trong nhà của cô.

Bạch La La ở bên cạnh nghe thật sự là há miệng ngạc nhiên, nghĩ thầm cuộc sống quả nhiên còn phải đặc sắc hơn cả tiểu thuyết, dù có đưa mấy câu chuyện này vào tiểu thuyết, chỉ sợ cũng sẽ có người đọc phê bình tác giả không thực tế cho xem.

Sau khi Lâm Trú Miên nghe xong, cũng không đưa ra bất kỳ đánh giá gì với gia đình của Vương Vi Mẫn, chỉ hỏi một vấn đề: “Cô cảm thấy ai sẽ là người hại cô.”

Sau khi Vương Vi Mẫn nghe xong, thì trầm mặc vài giây, gian nan nói: “Tôi cảm thấy…… ba tôi……”

Lâm Trú Miên gật gật đầu, không nói chuyện nữa. Có lẽ là câu chuyện của Vương Vi Mẫn khiến cho người ta quá chấn động, kế tiếp mọi người đều im lặng, mãi cho đến khi đến thành phố mà Vương Vi Mẫn đang ở.

Thành phố gần đường xích đạo cho dù đã vào cuối mùa thu thì vẫn còn một chút nóng bức. Khi bọn họ đến trời đã gần về chiều, trời cao không khí thoải mái, trời xanh mây trắng khiến cho tâm hồn người ta cũng nhận được gột rửa.

Hô hấp của Bạch La La mang theo không khí gió biển, nói: “Giấc mơ lớn nhất của tôi chính là mua được một căn nhà ở bờ biển ……”

Lần này Lâm Trú Miên không đả kích Bạch La La nữa, Ngô Trở Tứ nói tiếp, cậu ta tới một câu: “Tiền cậu kiếm được không phải đã mua biệt thự hết rồi à.”

Bạch La La thiếu chút nữa bị sặc, cúi đầu nghĩ thầm bản thân vẫn là đừng hé răng thì hơn.

Ngô Trở Tứ lại tựa như rất hiểu Bạch La La, nhân lúc Vương Vi Mẫn đi WC thì nói với Bạch La La: “Cậu không cần vì duy trì hình tượng ở trước mặt của Vương Vi Mẫn mà nói dối nữa, tiên sinh ghét nhất là người khác nói dối đấy, chẳng lẽ cậu còn không biết à.”

Bạch La La nghĩ thầm đệch anh thật sự hiểu lầm tôi rồi, kết quả quay đầu nhìn lại thì phát hiện vẻ mặt của Lâm Trú Miên quả nhiên đã lạnh nhạt không ít, hiển nhiên độ thiện cảm mà trước đó Bạch La La tạo ở trước mặt y lúc này chỉ bởi vì nói mấy câu như vậy mà về 0 cả rồi.

Bạch La La khóc lóc với hệ thống, nói: “Hệ thống tôi không bao giờ lắm miệng nữa đâu!”

Hệ thống nói: “Ông nội của tôi có thể sống đến 80 tuổi chính là bởi vì ông ấy không lắm miệng đấy.”

Bạch La La: “……” Hệ thống còn có ông nội sao.

Bởi vì Vương Vi Mẫn lén đi, cho nên cũng không có ai tới đón, sau khi bốn người xuống máy bay thì thì liền gọi xe từ sân bay về nhà.

Mặc dù gia đình của Vương Vi Mẫn có rất nhiều nhà, nhưng cô đều thường ở nhà chính, trong nhà ngoại trừ người hầu cũng không có những người khác, cho nên cho dù muốn đập nhà thì cũng không sợ ảnh hưởng đến những người khác.

“Tôi vốn ở cùng với ông bà nội.” Vương Vi Mẫn nói, “Nhưng gần đây ông bà xuất ngoại du lịch rồi, cho nên chỉ còn lại có một mình tôi, các anh muốn làm thế nào thì cứ nói với tôi, tôi có thể gọi người đến làm.”

Bạch La La nghe cô nói xong, chợt hỏi một câu: “Cô không sợ chúng tôi là lừa đảo sao? Vì sao lại tin tưởng chúng tôi như vậy?”

Vương Vi Mẫn hơi hơi mỉm cười: “Cậu út của tôi không giao tiếp với lừa đảo đâu.”

Lúc này Bạch La La mới bừng tỉnh, hóa ra cô gái này vẫn còn một chút đầu óc, lúc ấy đúng là cô nhìn thấy Lâm Trú Miên buôn bán với người cậu Vương Ngọc Nhuận của cô, cho nên cô mới dễ dàng tin Bạch La La như thế.

Khi đến nhà, Vương Vi Mẫn trực tiếp dẫn ba người lên lầu 3.

Lúc đến lầu 3, Lâm Trú Miên đi trước kiểm tra phòng ngủ của Vương Vi Mẫn.

Bạch La La vừa vào phòng đã cảm thấy không thích hợp, cậu nhìn thấy được một ít khí đen như ẩn như hiện ở trong phòng, khí đen này vô cùng kỳ quái, màu sắc nhạt hơn mấy khí đen mà Bạch La La đã từng thấy, thật sự giống như mực loãng pha nước vậy.

Lâm Trú Miên đi vào trước.

Vương Vi Mẫn cảm thấy Lâm Trú Miên là thần kỳ nhất, chính là tuy rằng Lâm Trú Miên không nhìn thấy gì, nhưng hành động lại không khác gì người bình thường. Mới đầu cô còn có chút hoài nghi Lâm Trú Miên có phải có thể thấy hay không, nhưng sau khi quan sát thì lại phát hiện Lâm Trú Miên thậm chí đến tròng mắt rung động cũng chưa từng có.

Căn nhà của Vương Vi Mẫn rất lớn, bên phải là WC, hướng bên trong là phòng sách, bên trái còn có một phòng chất đầy sản phẩm điện tử. Chính giữa căn phòng là một chiếc giường lớn màu trắng với rèm che giường màu xanh nhạt.

Lâm Trú Miên đi qua mỗi phòng, cuối cùng ngừng ở trước chiếc giường lớn trong phòng khách.

“Lâm đại sư, ngài nhìn ra cái gì sao?” Vương Vi Mẫn run giọng nói.

Lâm Trú Miên nói: “Khi cô ra bên ngoài ở thì cũng gặp ác mộng sao?”

Vương Vi Mẫn gật đầu thật mạnh, cô nói: “Đúng vậy, tôi đến nhà em họ ở, cũng gặp ác mộng, sau đó em ấy còn giúp tôi đặt khách sạn, tôi ở khách sạn cũng y như vậy.”

Trên mặt Lâm Trú Miên lộ ra một chút giễu cợt, nói: “Cô cảm thấy cô em họ này của cô đối với cô như thế nào?”

Vương Vi Mẫn vừa nghe, sau khi sửng sốt một lát mới hiểu được ý của Lâm Trú Miên, cô có chút không dám tin, nói: “Không thể nào đâu Lâm đại sư, tôi và em họ của tôi đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, em ấy có lý do gì để hại tôi chứ?”

Lâm Trú Miên không đáp lại, duỗi tay gõ gõ trên đầu giường, nói: “Cái giường này cũng là em họ cô chọn giúp cô?”

Vương Vi Mẫn khẽ nhếch miệng không nói chuyện.

Lâm Trú Miên nói: “Cô ta thích cô thật đấy.” Lâm Trú Miên nhấn mạnh chữ thích này, hiển nhiên là đang nói một cách mỉa mai..

“Chiếc giường này có vấn đề gì sao?” Trên mặt Vương Vi Mẫn xuất hiện chút vẻ lo sợ không yên, cô nói, “Chiếc giường này là em gái tôi tặng cho tôi, nghe nói là mời chuyên gia chế tạo…… Tôi đã ngủ hai năm rồi, trước đó cũng không có vấn đề gì cả.”

Lâm Trú Miên nói: “Ngay đến một giấc mơ kỳ quái cũng chưa từng gặp à?”

Vương Vi Mẫn nói: “Thấy thì có thấy…… Chỉ là……”

Lâm Trú Miên chợt hỏi một câu: “Có phải cô đã có bạn trai rồi không?”

Vương Vi Mẫn bị hỏi không thể hiểu được, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời, nói: “Có quen với một người……”

Lâm Trú Miên gật gật đầu, nói: “Tôi đã biết.”

Vương Vi Mẫn vẫn không hiểu ra sao, tâm trạng của Bạch La La cũng không khác cô lắm, ngược lại là Ngô Trở Tứ lộ ra vẻ hiểu rõ.

Lâm Trú Miên không có giải thích kỹ càng tỉ mỉ, ngón tay nhẹ nhàng bóp lên đầu giường của Vương Vi Mẫn, nói: “Gọi người tới hủy đi.”

Vương Vi Mẫn gật đầu thật mạnh.

Tuy rằng hiện tại đã gần rạng sáng, nhưng Vương Vi Mẫn thực sự không thể đợi được đến ngày hôm sau, cô gọi cuộc điện thoại, gọi một nhóm người đến, binh binh bang bang mà mở tủ đầu giường ra.

Khi tủ đầu giường vừa mở ra, Vương Vi Mẫn thò lại gần nhìn, cả người đều như là bị xối một chậu nước lạnh, chỉ thấy tủ đầu giường của cô vậy mà lại có vô số mảnh gương vỡ.

Sắc mặt Vương Vi Mẫn cực kỳ khó coi, cô nói: “Gương này…… gương này là…… Có ý nghĩa gì?”

Lâm Trú Miên nhàn nhạt giải thích, y nói: “Trên thân thể con người có ba ngọn lửa, hai vai và đỉnh đầu đều có một ngọn lửa, Nếu một ngọn lửa bị dập tắt thì sẽ ảnh hưởng đến con người. Gương tuy là vật khó phân biệt âm dương, nhưng nếu nát thì sẽ biến thành cực âm, thứ này đặt ở đầu giường sẽ ép lửa dương ở trên đỉnh đầu nhỏ lại.”

Vương Vi Mẫn nghe xong miễn cưỡng cười nói: “Nhưng, chỉ là nói như vậy……”

Lâm Trú Miên nói: “Nếu chỉ là như vậy, đại khái cô cũng chỉ là sẽ bị một ít bệnh vặt tai nạn nhỏ, nhưng đây chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm.”

Vương Vi Mẫn ngây dại.

Lâm Trú Miên nói: “Trước đó Chu Trí Tri đã kêu cô điều tra, bên cạnh có phải xuất hiện người hai lòng hay không, cô có điều tra được không?”

Vương Vi Mẫn nhanh chóng gật đầu, cô nói: “Tôi có tra được, là một người hầu, cô ta nhận tiền của người khác……”

Lâm Trú Miên nói: “Thật sự là cô ta sao?”

Vương Vi Mẫn muốn trả lời khẳng định là đúng, nhưng lời nói đến bên miệng lại không cách nào nói ra —— cô không muốn tự lừa dối mình.

Lâm Trú Miên nói: “Bên trong bố cục phong thuỷ có một thuật pháp, gọi là Kính yểm.”

Vương Vi Mẫn đã có chút mất hồn mất vía, nhưng vẫn miễn cưỡng bản thân chuyên tâm tiếp tục nghe, Bạch La La thậm chí còn thấy được trong ánh mắt cô đã bao quanh nước mắt.

Lâm Trú Miên nói: “Thuật Kính yểm, là chỉ chỗ phong thuỷ trọng yếu ở trong phòng, bày toàn bộ gương thủy ngân vỡ vụn ở đầu giường chính là thứ nhất.”

Vương Vi Mẫn môi run run, chậm rãi mềm oặt ngã xuống trên mặt đất.

Lâm Trú Miên mặt không cảm xúc tiếp tục nói: “Lỗ thông hơi, xà nhà, mái hiên, bó củi, đầu giường, năm chỗ này thiếu một chỗ cũng không được, chỉ những người hiểu biết rõ mới có thể thực hiện được thuật này.”

Mấy cái khác Bạch La La đều nghe hiểu, có một cái còn hơi không rõ nói: “Bó củi?”

Lâm Trú Miên gật đầu, nói: “Đúng vậy, bó củi, thời cổ có củi, hiện tại không có, giấu ở trong nhà bếp là được.”

Bạch La La nói: “Thì ra là thế.”

Lâm Trú Miên tiếp tục giải thích, y nói: “Thuật Kính yểm sẽ khiến cho người vào ở bên trong bố cục phong thuỷ này bị âm khí nhập vào cơ thể sinh ra ảo giác, nhìn thấy khuôn mặt bản thân ở trong gương. Loại ảo giác này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng người ở vào bố cục phong thuỷ hoặc là tính tình thay đổi giống như là bị thứ trong gương thay thế, hoặc chính là trực tiếp điên rồi tử vong.”

Vương Vi Mẫn nói: “Bố cục phong thuỷ này đã được thiết lập bao lâu rồi?”

Lâm Trú Miên nói: “Ba mẹ cô có từng đưa có cô vật gì luôn mang bên người hay không?”

Vương Vi Mẫn thần sắc hoảng hốt, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới ba mẹ từng tặng mình mặt dây chuyền Phật ngọc đã khai quang, cô trì độn gật gật đầu, đang muốn móc mặt dây chuyền Phật ngọc từ ngực mình ra, sau khi sờ không thầy cái gì thì chợt nhớ phật ngọc đã bị mất rồi, cô nói: “Khi tôi bị mất…… hình như cô ta cũng ở bên cạnh tôi.”

Sương mù xem hoa, sao có thể thấy được rõ ràng, những chi tiết không nghĩ ra lúc đó đều liên kết với nhau, thành chân tướng mà Vương Vi Mẫn không muốn tin.

Lâm Trú Miên không để ý Vương Vi Mẫn nữa, y đi tới bên cửa sổ, sau khi tạm dừng một lát thì duỗi tay gỡ chuông gió treo bên cửa sổ. Bạch La La vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Trú Miên, sau khi Lâm Trú Miên gỡ chuông gió xuống thì thuận tay đưa cho Bạch La La.

Bạch La La tiếp nhận chuông gió nhìn nhìn, nói: “Bên trong có gương sao?”

Lâm Trú Miên gật đầu.

Bạch La La xoay người tìm cái búa mà trước đó dùng để phá đầu giường, sau đó đập vỡ hộp gỗ trên chuông gió, quả nhiên, có một vài mảnh gương vỡ rơi từ trong hộp gỗ ra.

“Quà của ba mẹ cô tặng, có tác dụng phòng thân.” Lâm Trú Miên tiếp tục nói, “Hơn nữa tâm tư cô thuần lương, ngày thường không làm xằng làm bậy, còn làm không ít việc thiện, cho nên trên người có chính khí hộ thể, không có bị thuật Kính yểm này ảnh hưởng quá lớn. Nếu loại thuật yểm đặt ở trên người có tâm tư hổ thẹn, chỉ sợ đã sớm điên rồi.”

Vương Vi Mẫn đã không muốn nói chuyện, cô ngồi ở trên ghế, như là mất đi tất cả sức lực.

“Mà cô bị ảnh hưởng trong vài tháng gần đây, chỉ là bởi vì cơ thể của cô có thay đổi.” Lâm Trú Miên khẳng định nói, “Cô có thai rồi.”

Vương Vi Mẫn nghe vậy thì dại ra một lát, lộ ra vẻ không thể tưởng tượng, cô nói: “Tôi có thai? Sao có thể……”

Lâm Trú Miên nói: “Nếu cô không tin thì có thể đến bệnh viện kiểm tra chi tiết.”

Vương Vi Mẫn nói: “Nhưng, nhưng……” Cô nhưng một lúc lâu, đều muốn nói lời phản bác Lâm Trú Miên, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, thật ra cô cũng có chút cảm giác với việc này, chỉ là còn mơ hồ, không chắc lắm.

Lâm Trú Miên nói: “Khi có thai, cơ thể con người sẽ trở nên vô cùng suy yếu, rất dễ bị tà ma xâm nhập vào cơ thể. Nhưng theo suy đoán của tôi, cho dù cô không có thai, em họ cô kia của cô cũng đã có ý định dùng thủ đoạn khác với cô.”

Vương Vi Mẫn nói: “…… Cái gì?”

Lâm Trú Miên bóp mảnh gương trong tay, ngón tay tinh tế v**t v*, y nói: “Kẻ lừa đảo dã xuất hiện, những chuyện còn lại, không phải nên là bố cục phong thuỷ thần quái hay sao.”

Thì ra là thế, Vương Vi Mẫn hình như đã hiểu, cô nói: “Đứa con trong bụng tôi sẽ bị ảnh hưởng sao?”

“Tự nhiên sẽ có.” Lâm Trú Miên nói, “Kính yểm âm khí quá nặng, sau khi con cô được sinh ra thể chất sẽ yếu hơn những đứa trẻ bình thường, nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng nhiều, điều dưỡng tốt thì sẽ có thể khôi phục.”

Vương Vi Mẫn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Nếu có thể, tại sao cô không gọi em họ của cô đến đây để chúng ta tâm sự?” Xử lý xong chuyện của Vương Vi Mẫn, Lâm Trú Miên liền muốn xử lý chuyện khác, y nói, “Tôi có một số việc muốn hỏi cô ta.”

Vương Vi Mẫn không có do dự mà gọi điện thoại cho em họ của cô, đương nhiên cô rất thông minh không nhắc những chuyện mà Lâm Trú Miên và cô đã phát hiện được, chỉ là nói bản thân sợ ở nhà một mình, hỏi cô ta có thể tới ở cùng với mình hay không.

Cô em họ này từ trước đến nay luôn ân cần hiểu lòng người ở trước mặt Vương Vi Mẫn, trước đó còn cùng Vương Vi Mẫn đi tìm cậu út Vương Ngọc Nhuận, cũng khó trách lúc trước kẻ lừa đảo sẽ biết mục tiêu tìm người của bọn họ, hiện tại xem ra, tin mà chỉ có hai người bọn họ biết chính là Vương Di Dao đã tiết lộ ra ngoài.

Vương Di Dao rất nhanh đã đến, cô ta vẫn là dáng vẻ dịu dàng ít nói, trên mặt mang theo mệt mỏi nhàn nhạt, như là miễn cưỡng lên tinh thần để đến ở cùng với Vương Vi Mẫn.

Nếu là ngày thường, Vương Vi Mẫn thấy bộ dạng này Vương Di Dao thì sẽ đau lòng áy náy, chỉ tiếc hôm nay cô ngồi ở trên sô pha, trên mặt không có một tý cảm xúc nào, cứ như thế mà lạnh lùng nhìn Vương Di Dao.

Khi Vương Di Dao tiến vào nhà thì liền phát hiện có gì đó không ổn, cô ta thấy Vương Vi Mẫn ngồi ở trên sô pha và ba người ở bên cạnh Vương Vi Mẫn. Có hai người trong đó cô ta quen biết, một người phá hư kế hoạch của cô ta, một người khác tựa hồ địa vị không cạn.

“Tới rồi?” Vương Vi Mẫn lạnh lùng nói.

Vương Di Dao miễn cưỡng cười cười, nói: “Chị, không phải chị nói sợ sao? Sao trong nhà lại có nhiều người thế này?”

Vương Vi Mẫn nói: “Nhiều người thì sao? Ai biết dưới lớp da có phải là súc sinh ác độc gì hay không.”

Vương Di Dao không cười nữa.

Vương Vi Mẫn cũng không muốn nói cái gì thêm với Vương Di Dao nữa, cô tự nhận hai người ở bên nhau từ nhỏ cho đến lớn, còn thân hơn cả ba mẹ, nhưng thực tế đã tát vào mặt cô khiến cô đau cả mặt, hiện tại cũng chưa thể hoãn lại.

Hận đến mức tận cùng chính là lạnh nhạt, Vương Vi Mẫn chỉ biết trách bản thân không biết nhìn người.

Loảng xoảng một tiếng, Ngô Trở Tứ ném hết tất cả mảnh vỡ thủy tinh tới trước mặt Vương Di Dao, Vương Di Dao nhìn thấy mấy mảnh nhỏ gương nhỏ thì sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu vẫn không nói ra lời.

“Giải thích đi.” Vương Vi Mẫn nói, “Rốt cuộc là vì sao hận tôi đến như vậy.”

Vương Di Dao nhìn gương, chậm rãi ngồi xổm xuống, phảng phất nhìn thấy khuôn mặt của mình cũng vỡ thành ngàn vạn mảnh, cô ta nói: “Tôi ghen ghét thứ chết bầm như chị.”

Vương Vi Mẫn không hé răng.

Vương Di Dao nói: “Cái gì chị cũng có, cái gì cũng không để bụng, cái gì cũng có thể lạc quan như vậy.”

Vương Vi Mẫn nói: “Cho nên cô muốn tôi chết?”

Vương Di Dao rơi từng giọt nước mắt xuống, cô ta nói: “Tôi chỉ là muốn chị không được vui nữa…… Tôi không muốn chị chết, không có……”

“Thứ lòng lang dạ sói.” Vương Vi Mẫn chán ghét nói, “Tôi chỉ ước chưa từng quen biết cô, sau này cô đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nếu không tôi thấy cô một lần thì đánh cô một lần.”

Vẻ mặt Vương Di Dao bi thương, cô ta nói: “Chị cũng không cần em nữa sao?”

Vương Vi Mẫn nói: “Ai dám cần súc sinh chứ!”

Thật sự là người đáng thương tất có chỗ đáng giận, gia đình Vương Di Dao cũng không hạnh phúc, tệ nhất chính là tính cách hướng nội. Vì thế Vương Vi Mẫn đã bảo vệ cô ta từ khi còn nhỏ,, không để người khác bắt nạt cô ta, xem cô ta như người thân tri kỷ của mình. Nhưng mà hiển nhiên, suy nghĩ như vậy, chỉ có bản thân Vương Vi Mẫn mà thôi.

Vương Di Dao nghe vậy khóc lên, so với việc Vương Vi Mẫn khóc lớn, cô ta chỉ là yên lặng ch** n**c mắt.

Vương Vi Mẫn nhìn Vương Di Dao chỉ cảm thấy ghê tởm, cô nói: “Thật là phục cô rồi, người làm sai rõ ràng chính là cô, tại sao lại ra vẻ như tôi mới là người có lỗi chứ. Tiên sinh, tôi nói xong rồi, anh hỏi đi.”

Lâm Trú Miên gật đầu, y nói: “Cô phái người đi theo Vương Vi Mẫn?”

Vương Di Dao không nói lời nào.

Lâm Trú Miên thấy thế than nhẹ, y nói: “Tôi có rất nhiều cách có thể hỏi ra đáp án, nhưng tôi không nghĩ cô muốn thấy mấy cách này đâu.”

Vương Di Dao vẫn không chịu trả lời, dáng vẻ không muốn hợp tác.

Vẻ mặt của Lâm Trú Miên có thêm chút chán ghét, y đứng lên rồi đi tới bên cạnh Vương Di Dao.

Vương Di Dao phản xạ có điều kiện co rúm lại, lại thấy Lâm Trú Miên giơ tay nhẹ nhàng vỗ vào huyệt Thái Dương của cô ta một cái, cả người cô ta liền hoàn toàn dừng lại, nét mặt cũng trở nên cứng đờ, dáng vẻ trì độn dại ra, trông y như tượng sáp.

“Có phải cô quen người muốn giết Chu Trí Tri hay không?” Lâm Trú Miên vào thẳng chủ đề.

“Quen.” Vương Di Dao nói.

Lâm Trú Miên lại hỏi, “Hắn ta còn làm cái gì?”

Vương Di Dao nói: “Hắn ta còn nói cho tôi biết cách bày bố cục phong thuỷ.”

Lâm Trú Miên nói: “Hắn ta là ai?”

Vương Di Dao lộ vẻ mê mang, Lâm Trú Miên hỏi lại một lần, cô ta vẫn không trả lời được, xem ra cô ta thực sự không biết người đó là ai. Sau cuộc nói chuyện, Lâm Trú Miên đại khái biết được tình huống của Vương Di Dao, người đi theo Vương Vi Mẫn muốn giế.t chết Chu Trí Tri, đích thật không phải là Vương Di Dao phái tới, cô ta cũng không có cái lá gan đó. Vậy là ai muốn giết Chu Trí Tri? Lâm Trú Miên sờ sờ chiếc vòng trên cổ tay mình, trầm ngâm tự hỏi, y luôn cảm thấy mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy..

Vương Di Dao ngoan ngoãn trả lời mọi câu hỏi của Lâm Trú Miên, cô ta nói cách cô ta chậm rãi bày ra bố cục phong thuỷ thế nào, làm thế nào để người ta cướp dây chuyền Phật ngọc của Vương Vi Mẫn, làm sao để cùng kẻ lừa đảo lừa gạt Vương Vi Mẫn rồi lại làm sao bị mọi người nhìn thấu.

Vương Vi Mẫn càng nghe càng thất vọng, cuối cùng cô không thể tưởng tượng nói: “Vì sao tôi đối xử với cô ta tốt như thế, cô ta lại muốn đối xử như vậy với tôi.”

Lâm Trú Miên nói: “Cô có thể tự hỏi cô ta một chút.”

Không sai, dù sao hiện tại Vương Di Dao cũng sẽ không nói dối, vì thế Vương Vi Mẫn liền hỏi ra nghi ngờ trong lòng, sau đó nhận được một đáp án mà cô không muốn biết.

Vương Di Dao nói: “Tôi ghét chị ta, chị ta không còn đối xử tốt với tôi như trước đây nữa, chị ta thay đổi rồi, không còn là Mẫn Mẫn mà tôi quen nữa.”

Vương Vi Mẫn cảm thấy đáp án này vớ vẩn cực kỳ, thăng mễ ân đấu mễ cừu(*), những lời này, xem ra là có vẻ khá hợp lý..

(*) Thăng mễ ân đấu mễ cừu (升米恩, 斗米仇 ) Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ

Bọn họ hỏi xong vấn đề, Lâm Trú Miên móc từ trong túi ra một cây đàn hương ngắn ngủn rồi đặt ở giữa mũi Vương Di Dao cho cô ta ngửi, cô ta mới hốt hoảng khôi phục thần chí.

Sau khi Vương Di Dao khôi phục thần chí, tựa hồ ý thức được bản thân đã nói ra hết tất cả, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, cô ta nói: “Rốt cuộc anh đã làm gì tôi?”

Lâm Trú Miên lười để ý đến cô ta, nói: “Cô Vương, nếu mọi chuyện đã được giải quyết, vậy chúng tôi xin từ biệt trước.”

“Trời đã trễ thế này, hay là các anh ở lại một đêm đi.” Vương Vi Mẫn không ngờ Lâm Trú Miên lại chào tạm biệt.

“Cũng được.” Lâm Trú Miên tự hỏi một lát, thế mà lại đồng ý, y nói, “Vậy làm phiền rồi.”

Vì thế Vương Vi Mẫn gạt Vương Di Dao sang một bên, sau đó sắp xếp phòng cho nhóm của Lâm Trú Miên. Lúc lên lầu Ngô Trở Tứ và Bạch La La đi ở phía sau, Ngô Trở Tứ nhỏ giọng nói với Bạch La La: “Tiên sinh không đi là vì chiều theo cậu đấy.”

Bạch La La nói: Hả? Sao lại nói vậy?”

Ngô Trở Tứ nói: “Những người thích nghi với phong thủy, tinh thần và thể lực đều rất tốt, cho dù mấy ngày không ngủ không nghỉ cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì.”

Bạch La La nói: “ANh cũng vậy à?”

Ngô Trở Tứ nói: “Đương nhiên, cho nên tiên sinh đồng ý nghỉ ngơi, chỉ là vì quan tâm tình huống cơ thể của cậu……” Cậu ta nói thì lại đau lòng, nói, “Tiên sinh sẽ không thật sự muốn nhận cậu làm đồ đệ đó chứ.”

Bạch La La cười nói: “Tôi không có bản lĩnh đó đâu.”

Ngô Trở Tứ nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lý, dù sao cho tới bây giờ Chu Trí Tri đều là người ngoài nghề, tuy rằng thiên phú rất tốt, nhưng suy cho cùng cũng đã hơn hai mươi tuổi, cũng không kịp học phong thủy cơ bản rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng cậu ta lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, Chu Trí Tri liên quan cũng trở nên thuận mắt hơn.

Sau khi ba người lên cầu thang thì ai về phòng nấy, Vương Vi Mẫn quay lại cửa một lần nữa, Vương Di Dao đã đi rồi, chỉ để lại mảnh gương vỡ đầy đất.

Vương Vi Mẫn lộ ra vẻ hoảng hốt, cô nhẹ nhàng sờ sờ bụng của mình, chợt cảm thấy bản thân kiên cường lên không ít. Nếu là trước đây, việc Vương Di Dao phản bội nhất định sẽ khiến cô đau khổ đến suy sụp, nhưng hiện tại, cô biết, còn có một sinh linh bé nhỏ đang chờ cô bảo vệ, cô cần phải kiên cường lên.

Vương Vi Mẫn nghĩ đến đây thì bảo người hầu quét những mảnh vỡ gương vào thùng rác, giống như quét đi tình thân đã từng rất bền chặt của cô và Vương Di Dao vậy.

Bình Luận (0)
Comment